khói, lửa. 01
Kang Daniel men theo con đường gập ghềnh đi mãi, mũi giày lấm lem với những vết xướt cứ chéo lên nhau tạo thành những dấu chân to lớn. Bóng tối đã sớm che phủ cả bầu trời xanh, khí lạnh đã ngập tràn cái nơi vốn dĩ đã luôn bị che lấp trong lòng Seoul rộng lớn, làm nơi này vốn đã tối lại càng thêm tối. Hắn bật đèn pin, cứ men theo những cây to mà đi, cho đến khi căn nhà hoang nằm phía sau trường học mờ mờ hiện ra trước mắt hắn.
Daniel cắm tai nghe vào máy mp3, bật bản nhạc buồn bã ngày nào cũng nghe rồi cứ thế để nó hát trong cái máy nhạc cũ kĩ. Hắn vừa đi vừa ngân nga câu ca, những câu hát u sầu vì giọng trầm khàn của hắn mà càng trở nên đau đớn.
Hắn nheo nheo mắt, khói thuốc lá trắng đục mỏng manh của ai đó cứ như thế tràn vào rồi tan mất trong không trung, hắn nghe tiếng khịt khịt mũi, mà không cần đoán Daniel cũng nhanh chóng nhận ra là của Seongwu.
"Sao mày không về?"
Seongwu giương đôi mắt sớm đã đọng một làn hơi nước nhìn ra ngoài, anh lau vội thứ nước mặn chát còn vương lại trên đuôi mắt kéo dài, vẫn rít tiếp một hơi dài của thứ thuốc đắng ngắt.
"Về đâu?"
"Về nhà chứ về đâu..."
Nhà, Seongwu nhếch nhếch đôi môi mỏng, anh chưa bao giờ định nghĩa nhà là gì. Đọc những gì sách báo thường viết, nhà là nơi có bữa cơm tối nóng hổi, nhà là nơi có tiếng cười, nhà là nơi để trở về sau những năm tháng phiêu bạc giữa vòng xoáy cuộc đời nghiệt ngã, hoặc chỉ là nơi có hơi ấm để quay về sau những ngày giá lạnh quay cuồng ngoài đời. Càng nghĩ càng thấy đúng, Ong Seongwu thừa nhận, mình không có cái thứ gọi là nhà.
"Tao làm gì có cái thứ gọi là nhà."
Daniel có chút sững người, hắn nhìn đôi mắt trong veo như mặt biển lặng câm của người còn lại, nhưng thứ hắn hiểu rất rõ bây giờ chính là trong lòng người này hiện tại đang là một cơn giông to, to đến nỗi đem tất cả những gì quý giá anh từng dựng xây cuốn mất một lần.
Rồi hắn lại cười, cười thật to, thì ra trên thế giới này không phải chỉ có mình hắn bất hạnh.
"Chơi với mày lâu như thế mà tao vẫn không hiểu nỗi mày."
Hắn khoác lấy đôi vai gầy có chút run rẩy của người nọ, lại nhoẻn miệng cười.
"Mày thì hiểu quái gì."
Seongwu thở dài, rít thuốc lần thứ ba, thứ khói đặc quánh từ hơi thở anh cứ thế cuộn thành vòng tròn, rồi như thế trôi đi trong khí lạnh trời đêm đông tháng mười. Hắn siết lấy bàn tay lạnh lẽo hơn cả băng của anh, tựa một bên đầu vào đôi vai nhỏ kia.
"Trước giờ nhìn tao giống thằng ngu lắm hả?"
"Không"
"Chứ giống gì?"
"Giống thằng cực ngu."
Mẹ nó, Kang Daniel ha hả cười, cười đến nước mắt tứa qua hai bên mắt, Seongwu nhìn khuôn mặt ngô ngô nghê nghê của thằng trưởng nhóm, đột nhiên cũng thấy mắc cười, hai đứa cứ thế ngã vào nhau cười khùng khục.
"Daniel, tao kể cho mày nghe một câu chuyện."
"Ừ, thằng cực ngu xin nghe câu chuyện của mày, nhưng tao không chắc tao sẽ hiểu những thứ mày nói đâu."
"Câu chuyện kể về một người phụ nữ hoàn hảo."
"Sao nữa?"
"Bà ta có một căn nhà thật to, bà ta có một công ty thật lớn, bà ta có một gia tài thật khủng, bà ta có tất cả những thứ tốt đẹp trên cuộc đời này."
"Nghe ngầu vl."
"Bởi vì có những thứ tốt đẹp, cho nên bà ta muốn vứt bỏ những thứ bà ta cho là không tốt."
"Sau khi vứt bỏ người chồng suốt ngày say xỉn và mang con trai của mình đi, vào một ngày khác, bà ta vứt bỏ con trai mình."
"Tại sao?"
"Bà ta nói, rời xa mẹ đi, mẹ sẽ chu cấp cho con, nhưng muốn có một cuộc sống khác, với một người chồng khác, và những đứa con khác."
"Đứa con trai hỏi, sao mẹ lại làm gì thế?"
"Bà ta nói người chồng mới không muốn ở cùng đứa con trai đó."
Giọng Seongwu đều đều dù khóe môi đã có chút run rẩy, đôi mắt cứ dần phủ một màng hơi nước dày đặc, chực trào rơi ra khỏi khóe mắt u sầu bất cứ lúc nào.
"Tao vừa gặp mẹ." - Điếu thuốc sắp tàn, Seongwu thuận tay ném nó đi ra ngoài, chực chờ châm một điếu mới "Mẹ tao đã trở thành một người phụ nữa hoàn hảo rồi."
"Bởi vì không có tao nên bà ấy mới hoàn hảo."
Daniel cắt ngang dòng cảm xúc tiêu cực bằng một cái hắc xì, nó đưa tay chạm vào khuôn mặt mỏng manh của Seongwu, chạm lên khóe mắt của Seongwu. Những đứa trẻ bị bỏ rơi như nó, đều có một khuôn mặt u sầu.
Ở một nơi khác, sau cây táo to lớn, một đứa trẻ bị bỏ rơi khác lặng lẽ xếp gọn chiếc ô, đoạn xoay đầu bỏ đi, nó vẫn nhìn hai đứa trẻ còn lại đang tựa vào nhau.
"Cho mày chết."
Park Woojin đặt điện thoại xuống, vẻ mặt đắt thắng khi nó đã thắng Jihoon trong trận game vừa rồi. Park Jihoon mếu máo nhìn nhân vật trong game chết thảm, lại nhìn cái mặt đắc thắng của Woojin. Sau cùng không chịu được liền đè thằng Woojin ra cù lét khiến thằng kia cười như được mùa. Minhyun không chịu được tiếng ồn liền bật dậy, đặt cuốn sách xuống và âm thầm tiến lại gần hai đứa như con nít kia. Cuối cùng nắm đầu hai đứa cụng vào nhau.
Ong Seongwu vừa ngồi nhóm lửa vừa đọc đi đọc lại bài văn nhàm chán khi nãy cô giáo giảng trong lớp trong khi Daniel xiên mấy con cá vào sâu chuẩn bị nướng.
Ngọn lửa đang liu riu cháy đỏ, Minhyun nói ngọn lửa đó tượng trưng cho năm đứa bọn nó, rực rỡ huy hoàng cháy mãi, nó hy vọng tuổi trẻ của bọn nó cũng rực rỡ như thế này, cháy hết mình, cuồng nhiệt cháy bỏng. Daniel gật gật đầu, ừ nó cũng đồng ý. Seongwu nhún nhún vai, Woojin vừa kè cổ Jihoon vừa gật lấy gật để, thằng Jihoon bị kẹp đến mặt đỏ ửng vẫn cố gật đầu.
"Anh em của mình, sống có nhau, chết cũng có nhau, có năm con cá nướng và ngọn lửa của anh em mình thừa nhận. Một ngày là anh em, suốt đời là anh em."
"Dô!!"
Woojin cầm lon bia, ý bảo muốn cụng. Cả nhóm cứ thế mà xúm đầu vào nhau, kết quả là bốn lon bia cụng với một lon nước ngọt. Hwang Minhyun trở thành mục tiêu bị cả nhóm trêu chọc, chỉ vì gã không uống được bia, bất công thật sự.
"Nhưng mà phải nhớ luật cũ, người trong nhóm thì đừng yêu nhau, chuyện cũ đã qua, không tiện nhắc lại."
Giọng Daniel trầm trầm, mặt có chút thay đổi sắc. Cả nhóm cũng vì thế mà rơi vào trầm mặc, ai cũng hiểu, có những thứ nhắc lại sẽ đau lòng.
"Ừ mà" - Minhyun khịt khịt mũi "Mày đào đâu ra mấy con cá vậy?"
"Ở cái hồ trong trường đó."
"Phụt!!"
Park Woojin phun mớ cá vừa ăn ngấu nghiến, mẹ nó, Kang Daniel thật sự can đảm
"Thôi ráng ăn đi, hôm nay mình nướng cá, ngày mai hiệu trưởng nướng cả trường."
Seongwu cười hà hà, lần đầu tiên Daniel thấy anh cười tươi đến vậy, có lẽ, mặt trời đang buông dần xuống ngoài kia cũng rực rỡ giống nụ cười của anh vậy.
"Thì sau đó ông thầy dạy hóa dí tao chạy cả vòng, mệt rồi ổng lăn ra đó luôn."
"Haha"
"Ổng cũng mạnh dữ."
"Lúc đầu tao cá ổng chỉ chạy được tới xuống lầu 1 thôi"
"Há há"
"Cười chết mất"
Căn nhà hoang ở sau trường, những năm tháng bọn nó còn ở bên cạnh nhau, lúc nào bốn bức tường trắng cô độc cũng vang vọng tiếng cười.
Tiết học đầu bắt đầu lúc bảy giờ sáng, bảy giờ mười lăm thằng Jihoon tập tễnh bước vào lớp với một cái thân ướt như chuột lột. Áo đồng phục nó ướt đẫm nước mưa, mái tóc ướt rũ rượi, quần ống cao ống thấp nhưng khuôn mặt vẫn là nét cười hà hà. Nó toan bước vào chỗ thì giọng cô giáo vang lên, lớp học ngừng lại, thằng Jihoon sững người đứng lại giương đôi mắt thấm buồn nhìn quanh.
" Vào lớp trễ không với một thời xin lỗi, tiếng chào cô cũng không, em xem tôi là cái loại gì ? "
Giọng cô giáo chua chát như một cái tát mạnh vào khuôn mặt vẫn xanh tái đi vì lạnh của thằng bé, bà cô đẩy gọng kính dày cộm, vẫn là đôi môi đỏ rực và cái giọng chua chát " Mẹ em không dạy em là vào lớp phải biết chào sao ? "
" Em xin lỗi, em sợ làm phiền đến cô và mọi người "
" Cái cách hành xử của em thật làm tôi chán ghét, phiền phức, về chỗ đi "
Bà giáo viên trẻ đẩy gọng kính lần nữa, toan cầm sách lên bắt đầu bài dạy thì có tiếng đập bàn. Bàn cuối, Park Woojin lắc lắc cái đầu mệt mỏi rồi đứng dậy , nó chỉ nhìn quanh lớp một lượt mà thẳng chân bước đi một mạch về phía trước. Nó ung dung kéo thằng Jihoon ra khỏi lớp trong con mắt sững sờ của người giáo viên trẻ. Đứng trước cảnh cửa gỗ cũ kĩ của phòng học, giọng thằng Woojin lần nữa vang lên
" Cô giáo, không ai nói với cô là làm giáo viên không nên nói những lời đó sao ? "
Tiếng bước chân hai đứa cứ như thế vang lên, Woojin đi trước, Jihoon đi sau, những vệt nước vẫn đọng lại trên sàn.
" Mẹ mày lại đánh mày đó hả "
Woojin hãi hùng nhìn tấm lưng trắng ngập tràn nhứng vết thương của thằng bạn. Miệng vết thương vẫn chưa khép lại, màu đỏ của da thịt, màu những vết thương làm nó thấy hãi hùng. Vết thương cũ chưa lành đã chồng lên vết thương mới. Những vết bầm tím nhạt, những vết xướt đỏ thẫm chằn chịt trên da thịt nó.
" Không có, mẹ thương tao lắm. Là tao té, mẹ không đánh tao "
Thương, Park Woojin nhếch miệng cười, tình thương cái con khỉ.
" Mỗi ngày mày té bốn lần hả ? "
Nó giật lấy chiếc áo đồng phục mình vừa đưa cho Jihoon, , nắm lấy cánh tay thằng nhỏ giở xem, tay thằng nhóc cũng thê thảm không kém. Mặt nó vẫn còn một miếng băng, lỗ tai nó cũng dán băng dán, cả người nó không có chỗ nào là vết thương cả.
" Mẹ với dượng đánh mày phải không, mày đừng có mà nói dối tao "
" Không có, mẹ thương tao lắm, mẹ không đánh tao. Mà mày đừng có xen vào chuyện của tao nữa "
Woojin hoàn toàn hoang mang, mà bất lực nhiều hơn là bất ngờ, ừ, kệ mẹ mày, cho mày chết dần chết mòn trong cái tình thương mà mày nghĩ đi. Nó quăng lại áo đồng phục lại cho thằng bạn " Ừ, tao không xen vào nữa" xong lại quay mặt đi mà chẳng thèm nhìn lại, bàn tay vô thức cuộn thành nắm đấm.
Nhưng nói được làm sao làm được, vào lớp được nửa tiết mà không thấy thằng Jihoon thì nó cuối cùng cũng kiếm cớ đau bụng quằn quại rồi trốn lên ban công. Thằng Jihoon vẫn nằm một mình, vừa nghe nhạc vừa nhìn bầu trời xanh bằng đôi mắt xám ngắt.
" Bôi đi "
Nó quang tuýp thuốc tím vào người thằng còn lại khiến Jihoon giật mình ngồi dậy, hai đứa ngơ ngác nhìn nhau rồi lại bật cười, đúng là không có cuộc giận dỗi nào kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Jihoon để Woojin bôi thuốc cho mình, nó lại nhảm nhảm mấy câu chuyện nhạt nhẽo, nhưng bất quá Woojin cũng có thể vì nó mà cười khùn khục như một thằng điên.
Bất quá, nếu Park Jihoon muốn tỏ ra nó là người hạnh phúc nhất thế giới, Park Woojin cũng có thể vinh hạnh làm bạn với một người luôn luôn hạnh phúc như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com