4.
Tôi thật sự cảm thấy tiết học hôm nay các bạn học vô cùng ồn ào.
Điều này cũng làm cho thời gian dẫn dắt lớp trong 3 phút đầu giờ của tiết học hôm nay trở nên khó khăn hơn.
Giáo viên vẫn chưa đến, chuông vào lớp còn chưa reo, các bạn học cũng không muốn đọc, chỉ mong muốn câu giờ, dù sao lát nữa giáo viên đến thì phải lên lớp rồi.
Tôi nhìn đồng hồ, bất lực đứng lên, thử dùng giọng to nhất để hét: “Sắp vào lớp rồi, các bạn hãy lấy sách ngữ văn ra.” Giọng của tôi bị chìm ngập trong tiếng ồn ào, như đá chìm đáy biển.
Trước kia, đều là Jungkook giúp tôi hét.
Hôm nay, cậu ấy sẽ không giúp tôi nữa.
Tôi nhìn xung quanh, ngay cả những bạn ngồi gần đáng lý nghe thấy cũng không hề lấy sách ra.
Tôi hơi tức giận, cũng không biết nên làm sao.
“Cán bộ môn nói lấy sách ra, các người điếc hết rồi hả?”
Jungkook đập sách lên bàn, âm thanh không lớn, nhưng mọi người đều có thể nhận ra cậu ấy đang giận.
Các bạn học liền yên tĩnh trở lại, lần lượt từng người một trở về chỗ ngồi bắt đầu đọc sách.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi nghe giọng cậu ấy trong mấy ngày trở lại đây, gần đây người khác nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy đều phớt lờ hoặc chỉ trả lời một chữ “ừ”.
Tôi nhỏ giọng đọc bài, dần dần cảm thấy chữ trước mắt cứ thế mờ mịt.
Jungkook gần đây ngủ gật trên lớp rất nhiều, về cơ bản, một ngày tám tiết thì có sáu tiết ngủ gật, hai tiết còn lại thì nằm đó.
Đây đã thành công thu hút sự chú ý của giáo viên.
“Trò Jungkook này gần đây bị sao thế, ngày nào cũng ngủ, trước kia ít ra còn nghe giảng, em không muốn thi đại học nữa rồi hả?”
“Yeonjun, gọi bạn ấy dậy!”
Yeonjun rụt cổ, vừa lắc đầu vừa nói: “Em không dám gọi cậu ấy đâu, anh Jeon gần đây rất nóng tính, em không muốn bị mắng, thầy ơi, thầy bảo bạn khác đi ạ!” Ánh mắt cậu ấy xoay vòng, bỗng nhìn tôi, cười tươi nói: “Ấy, thầy ơi, thầy bảo Amie gọi, cậu ấy chắc chắn sẽ không mắng đâu, cậu ấy không mắng con gái.”
“Trò Kim Amie, gọi bạn phía sau em tỉnh dậy.”
Gọi cậu ấy tỉnh, em á?
Jeon Jungkook rất cáu kỉnh, trước đây Yeonjun gọi cậu ấy, tôi từng nhìn thấy.
Tôi không dám, nhưng vẫn kiên trì. Cầm bút khế chọt vào cánh tay của cậu ấy.
Không có phản ứng.
Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng lắc cậu ấy: “Jungkook, tỉnh dậy đi”
Cậu ấy hơi nóng nảy ngẩng đầu lên, mái tóc đen bị đè có chút rối, lông mày nhíu lại, mắt vẫn còn không ít tơ máu, vẻ mặt hết sức cáu kỉnh.
Tôi đột nhiên thấy hối hận rồi..
Jungkook hơi mê man, cậu ấy dụi mắt, nhìn thấy là tôi, bồng ngồi thẳng lên, trông rất ngoan ngoãn.
“A...Amie, cuối cùng cậu cũng để ý đến tôi rồi.”
Mũi tôi hơi chua xót.
“Jungkook, em còn muốn mắng con gái à, là tôi bảo Amie gọi em dậy đấy, ngủ từ sáng đến tối, em ra ngoài đứng cho tôi!”
Chỗ ngồi của bọn tôi hơi xa bàn giáo viên, thầy không nghe rõ Jungkook đang nói gì, tưởng rằng cậu ấy đang mắng tôi.
Tôi đang muốn lên tiếng giải thích, Jungkook liền đứng dậy, niềm hân hoan trong mắt đã biến mất, ánh mắt sâu sắc nhìn tôi, im lặng rời đi.
Tôi hơi buồn, Jeon Jungkook, thật ra ....tôi không ghét cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com