Chương 32: Chiếm Lấy Sư Tôn (12)
"Ra rồi! Có người ra rồi kìa!"
"Hắn ta cuối cùng cũng ra kịp rồi!"
Trưởng lão nghe thấy tiếng hò hét nhiệt tình bên cạnh thì cũng tò mò mà nhìn về phía cửa ra của bí cảnh, nhưng ngay lập tức ông ta liền nhíu mày không vui.
Mới đầu ông ta nghĩ rằng người mà được các đệ tử chú ý phải là một nhân vật tầm cỡ, nhưng tư chất của người này ông ta thậm chí còn không thấm được.
Nhất là khi Lăng Tiêu đặt tay lên đá để phân loại nguyên tố tu luyện, vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều ngỡ ngàng.
"Không, không thể nào!" Lục Bính dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Lăng Tiêu.
Rõ ràng hắn ta và tất cả đệ tử ngoại môn từng chứng kiến cảnh Lăng Tiêu từng một thân một mình đánh đuổi con rắn tinh, không những vậy, một mình cậu ta còn dư sức đánh bốn đám người Lục Bính ở bên hồ, vậy nên không có lý nào mà cậu lại không có tố chất để tu luyện cả.
Nhưng thực tế dù có tố chất để tu đạo hay là đánh nhau giỏi nó chẳng liên quan đếch gì đến nhau.
Đúng lúc này một điệu cười không có thiện ý vang lên, Lý Diệp Thần dùng kinh công bay tới giữa khán đài, nói to: "Không sở hữu căn nguyên nào để luyện công thì tới đạo quán làm gì chứ? Không bằng ngươi về quê làm ruộng cho rồi."
Lục Bính xanh mặt, ánh mắt thoáng hiện lên vài tia do dự, một bên là người mà hắn ngưỡng mộ từ nhỏ tới lớn, một bên lại là người đã cứu mạng của hắn từ tay của tử thần, cả hai người họ giờ đây đang đối đầu với nhau, Lục Bính thật sự không biết nên giúp bên nào cho phải, vậy nên chân cứ như có một tảng đá đè nặng, không di chuyển nổi.
"Không phải môn phái đã ra quy tắc là chỉ cần ra khỏi bí cảnh trong vòng một nén nhang thì đã có thể trở thành đệ tử chính thức rồi hay sao? Ta cũng đã qua được theo đúng yêu cầu của bổn môn, lý nào lại vì không có tư chất mà bị đuổi về, bị đệ tử của môn phái chèn ép như vậy?" Lăng Tiêu buông bàn tay đang đặt trên đá xuống, nhìn thẳng vào mắt Lý Diệp Thần, cậu không có chút kiêng dè nào mà nói.
"Lui xuống!" Trưởng môn ngồi trên cao nghe vậy thì nhíu mày, ông ta quay sang nhắc nhở Lý Diệp Thần.
Lời của Lăng Tiêu nói không sai, nếu bây giờ ông ta lại vì một đệ tử không có tư chất tu luyện mà đuổi hắn về ngay lập tức thì uy tín của phái Thục Sơn chẳng khác nào là trò đùa cho toàn thiên hạ này xem, như vậy thì sau này còn kẻ nào muốn tới đây nhập môn nữa.
Lý Diệp Thần nhìn Lăng Tiêu một cái thật sâu rồi đi tới bên cạnh Mộc Ưu Quân.
Trưởng môn ngồi trên cao nói tiếp: "Mọi việc đã rõ ràng, tất cả các đệ tử ra khỏi bí cảnh trước thời hạn đều là những thế hệ ưu tú, vậy nên cho dù có khảo nghiệm ra tư chất nào đi nữa thì mọi người ở đây vẫn được nhận làm đệ tử chính thức của bổn môn!"
"Còn giờ tất cả hãy tập hợp lại để các trưởng lão tiếp nhận đệ tử."
Lời vàng miệng ngọc vừa được nhả ra, các đệ tử bên dưới vừa trải qua một trận sinh tử đều phấn khởi hò reo, cuối cùng thì ngày này cũng đã tới, không uổng công bọn họ vất vả chờ đợi ở dưới núi cả một năm trời.
Tốt quá, tốt quá rồi!
Các trưởng lão phía trên vuốt râu, thầm nheo mắt mà quan sát các đệ tử mới đến, các đệ tử khác tư chất đều tầm thường, duy có mỗi Lục Bính có thể tạm coi là có năng khiếu bẩm sinh, nếu dùng tài nguyên bồi dưỡng ra thì cũng có thể coi là một nửa của tuyệt thế thiên tài.
Các trưởng lão đều âm thầm bỏ phiếu cho Lục Bính, cơ mà còn chưa kịp mở lời thì đã bị trưởng môn nhanh tay tranh mất.
"Ngươi là Lục Bính? Nhóc con nhà Lục Gia đã lớn cần này rồi à? Nhớ khi ngươi còn nhỏ ta còn đích thân bế ngươi một lần, mà ngươi khi ấy không biết gì cứ mà khóc oe oe, giờ ta lại thầm nghĩ đến đoạn nhân duyên khi trước, trong lòng thấy thương cảm vô cùng, nay có thể gặp mặt thì đúng là trời cao sắp đặt, dù sao thì đã vào đến sư môn, liệu ngươi có muốn đi theo ta học tập?"
Quả là một lời mời chào hấp dẫn không thể nào hấp dẫn hơn, các đệ tử mới đến đang cảm thấy ngưỡng mộ Lục Bính vô cùng thì lại thấy hắn ta dùng vẻ mặt lưỡng lự ngập ngừng.
Mãi sau hắn mới lí nhí trả lời: "Thưa trưởng môn sư bá, con rất vui vì người đã mở lời nhận con, nhưng.." Lục Bính ngập ngừng, cứ ngẩng đầu nhìn Mộc Ưu Quân bên cạnh rồi bày ra vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Mà Trương Việt Đàm lại là một người sành sỏi, ông ta làm sao lại không hiểu ý nghĩ của Lục Bính cơ chứ, ánh mắt ông ta trầm xuống rõ rệt, nét mặt lạnh tanh chẳng còn ý cười như trước nữa, lần trước cũng vậy lần này cũng thế, mười mấy năm trước ông ta từng nhìn trúng tư chất của Lý Diệp Thần, nhưng Lý Diệp Thần lại nhất quyết chọn vị sư đệ này của ông ta làm sư phụ.
Hiện giờ Lục Bính cũng thế, tuy tư chất của thằng nhóc đó kém hơn Lý Diệp Thần một chút, nhưng mà như vậy thì thật sự chẳng ai thèm để ông ta vào mắt!
Trương Việt Đàm bên ngoài vẫn bày ra vẻ mặt ôn hòa với hậu bối, ông ta nhếch môi tạo ra một nụ cười hiền hậu: "Ồ, hóa ra ngươi muốn bái Ưu Quân sư đệ làm sư phụ à, vậy thì việc này phải để đệ ấy quyết định rồi."
Nói xong ông ta quay đầu nhìn Mộc Ưu Quân, nhưng mà ngay cả mí mắt của Mộc Ưu Quân cũng chẳng buồn nhấc lên, hắn ta đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Không nhận."
Khuôn mặt ửng hồng của Lục Bính bỗng chốc bay sạch, sắc mặt hắn trắng bạch, lắp bắp hỏi ngược lại y: "Tại sao? Tư chất của con không đủ để làm đệ tử của kiếm tôn sao?!" Hắn ta đã chuẩn bị biết bao nhiêu năm trời để được tới gần Diệp Thần sư huynh, vì cớ gì mà sư phụ của huynh ấy lại chướng mắt hắn!
Mộc Ưu Quân vẫn nhàn nhã vuốt ve lông con hồ ly trắng nằm trên đùi: "Dạy một tên đã đủ mệt rồi, ta không nhàn rỗi để nhận thêm một tên nữa đâu."
Lời này của hắn vừa nói ra, không chỉ duy nhất Lục Bính mà tất cả các trưởng lão ở đây đều đỏ hết mặt cả lên, thứ nhất là bất ngờ, hổ thẹn, song lại hận không thể rèn đất thành thép!
Mộc Ưu Quân nổi tiếng không chỉ vì võ nghệ mà còn nổi tiếng vì miệng lưỡi sắc như dao của hắn, ai ngồi nói chuyện cùng hắn chưa quá ba câu thì đã bị hắn làm cho tức giận đến mức bỏ về rồi, vậy nên tuy năng lực là có, nhưng về mặt nhân duyên thì kém vô cùng.
Ai tiếp xúc với hắn ta dù không trở mặt thành thù thì cũng sẽ thành người dưng.
Gặp người nhân phẩm tốt thì còn mừng, chứ gặp người nhân phẩm kém thì sẽ vác kiếm cùng Mộc Ưu Quân làm một trận sống chết kia kìa.
Nhưng suy cho cùng thì đối thủ cũng sẽ bị Mộc Ưu Quân đánh cho một trận ra trò đến mức sau này dù có vô tình gặp thì người đó cũng phải trốn chui trốn lủi không dám đứng trước mặt y.
Lục Bính thất vọng, cuối cùng như một con cún cụp đuôi mà ủ rũ bái trưởng môn làm sư phụ.
Các đệ tử mới tới cũng được nhận làm đệ tử về các phong hết.
Duy có mỗi Lăng Tiêu đứng đấy.
Cậu khảo nghiệm ra tư chất tầm thường, không thể bước vào con đường tu đạo, nhưng mà vì thể diện của môn phái nên mới được giữ lại, nên là chẳng ai muốn nhận cậu làm đệ tử cả.
Trong khi các trưởng lão còn đang lúng túng không biết làm thế nào thì Lăng Tiêu đã bước lên phía trước vài bước, cậu hướng tới chỗ Mộc Ưu Quân mà quỳ một chân xuống hành lễ, cậu lớn tiếng nói: "Đệ tử Chức Dương muốn bái kiếm tiên Mộc Ưu Quân làm sư phụ!"
Cái gì??!!!!
Cái tên tư chất tầm thường này muốn làm đệ tử của Mộc Ưu Quân áaaaaaaa???!!
Muốn áaaaaa??!!!
Hahaha, quả nhiên là chuyện hài nhất năm nay, ngay cả Lục Bính, một người có tư chất hơn tên này gấp trăm lần cũng bị kiếm tiên thẳng thừng từ chối, vậy mà tên này lại có gan lớn vậy cơ đấy, quả là không biết tự lượng sức.
Đũa mốc mà còn muốn chọc mâm xôi à!
Lăng Tiêu mặc kệ ánh mắt của người xung quanh, từ đầu tới cuối tiêu điểm của cậu chỉ có mỗi Mộc Ưu Quân, một lần nữa lên tiếng: "Đệ tử Chức Dương muốn bái kiếm tiên Mộc Ưu Quân làm thầy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com