Chương 5
Từ ngày Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi thành thục, Thẩm Cửu vẫn luôn ngủ say bên trong địa cung, chậm chạp không tỉnh. Nếu không phải Lạc Băng Hà vô cùng cẩn thận điều tra qua Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi trong quá trình hình thành, Lạc Băng Hà đều phải hoài nghi chính mình có hay không bỏ soát vài tia hồn phách.
Lạc Băng Hà đã từng dùng Lộ Hoa Chi cứu người, cho nên cũng biết rõ những người được cứu sẽ ở trong trạng thái ngủ say rất lâu trước khi tỉnh dậy. Nhưng lúc trước chính mình cứu nữ nhân kia, tựa hồ chỉ nằm một năm tả hữu liền thức tỉnh, nửa tháng sau liền tung tăng vui vẻ thậm chí so với trước kia càng thêm có sức sống.
Nhưng Thẩm Cửu nằm đến nay đã ba năm, theo lý mà nói sớm nên tỉnh lại. Loại tình huống này, trừ phi......là chính y không muốn tỉnh lại.
Đối với điểm này Lạc Băng Hà thực bất lực, dù sao chính mình hành hạ Thẩm Cửu nhiều năm như vậy, thậm chí là giết chết mối quan tâm duy nhất của Thẩm Cửu trên thế gian này. Nếu là y tâm thật sự đã chết, quản chi giả vờ ngủ cũng không muốn tỉnh dậy.
Cho nên từ ngày đầu tiên, Lạc Băng Hà liền gằm mặt, nói đủ thứ lời nói không phù hợp với thân phận của mình. Các loại thỉnh cầu, xin lỗi, đủ thứ lời ngọt ngào dụ dỗ mà hắn chưa từng nói qua từ khi rời khỏi Vực thẳm Vô Gian.
Mặc dù phần lớn những lời này đều chứa đựng chân thật tình cảm, nhưng Lạc Băng Hà chỉ hy vọng những lời này có thể đánh thức người đang ngủ kia mà thôi.
Các thí nghiệm đã chỉ ra rằng những người ở trạng thái này có thể nghe được một số từ nhất định. Đương nhiên, Lạc Băng Hà cho rằng khi Thẩm Cửu tỉnh lại, những lời này sẽ hoàn toàn quên mất, cho nên ngược lại một chút cũng không cân nhắc đến vấn đề chính mình mặt mũi.
Dĩ nhiên hắn hiện tại còn chưa biết, những lời này kì thật sẽ không bị quên, ngược lại trong lúc đầu óc phóng không, sẽ đặc biệt khắc sâu ----nếu như Lạc Băng Hà biết rõ, phỏng chừng liền sẽ không nói đi.
Còn một điều mà hắn chưa biết chính là, sở dĩ Thẩm Cửu tỉnh muộn bất quá là vấn đề thể chất, cùng với cái gì mà không muốn thức tỉnh cơ bản không có nửa xu quan hệ.
Những thứ này, đều nói sau đi.
... ...
Rốt cuộc, vào năm thứ ba ngày nào đó, Thẩm Cửu tỉnh.
Lạc Băng Hà nhìn hàng mi thật dài của người nọ run lên, hoàn toàn không còn che giấu đôi mắt kia trong vắt sáng ngời, tuy so ra kém với nam chính Lạc Băng Hà bề ngoài, nhưng cũng có thể xem là hiếm có trên đời một đôi mắt đẹp. Lúc trước là bởi vì bị tra tấn trong thủy lao, đôi đồng tử phóng không tan rã, ánh mắt cũng không hề thanh minh, trở nên hỗn loạn. Cặp mắt xinh đẹp kia đã từng bởi vì thống khổ mà vẩn đục vô hồn. Giờ đây, dưới tác dụng của Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi, đôi mắt ấy mới một lần nữa trở lại như lúc ban đầu.
Lạc Băng Hà mở to hai mắt nhìn người nọ, thầm nghĩ trong lòng lời nói của mình có tác dụng, không cần phải đợi thêm nữa.
Ha ha, rốt cuộc ta có thể hỏi hắn vì sao, lần này hắn không thể trốn thoát được nữa. Lạc Băng Hà trong mắt đột nhiên hiện lên một tia huyết hồng.
Nhưng một giây sau, huyết sắc rút đi. Lạc Băng Hà tự nhủ chính mình nhất định không được giống như lúc trước, chẳng những không có cách nào đạt được đáp án, mà còn đánh mất y.
Nếu lại lần thứ hai chết đi, muốn lấy được nguyên vẹn hồn phách chỉ sợ khó càng thêm khó.
Vì vậy, Lạc Băng Hà cố kìm nén cảm xúc, ôm chặt lấy người trước mắt.
Người nọ kinh ngạc trong chốc lát, lại ngoài ý muốn không có tránh ra.
Lạc Băng Hà tuy biết câu nói tiếp theo sẽ làm chính mình vĩnh viễn mất đi người trước mắt thật vất vả mới thức tỉnh, nhưng hắn không thể không hỏi.
Điều đó đã trở thành chấp niệm của hắn.
Khác với chính mình ở một thế giới khác, chấp niệm của hắn chỉ là muốn biết rõ hắn từ mới bắt đầu đã ngưỡng mộ sư tôn,vì sao phải một lần lại một lần xé nát hắn nhiệt tình, hết lần này đến lần khác tổn thương tới hắn.
Vì cái gì, không thể giống mặt khác sư tôn giống nhau......
Đây cũng là lý do vì sao, hắn hận y.
Vì thế, mặt cũng không quay lại, Lạc Băng Hà lên tiếng, câu đầu tiên là giọng điệu lạnh băng.
"Thẩm Thanh Thu, ngươi nói cho ta biết, vì cái gì ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
Thẩm Cửu đẩy ra Lạc Băng Hà, để lại trong mắt Lạc Băng Hà vẻ mặt đầy kinh ngạc, Lạc Băng Hà thực sự không hiểu Thẩm Cửu đang nghĩ gì.
"Ngươi làm những chuyện này, chẳng qua là để hỏi ta những lời này sao?" Thẩm Cửu trong mắt chợt loé mà qua một tia lạnh lẽo không rõ ý nghĩ.
"Phải thì thế nào, không phải, thì lại như thế nào?" Lạc Băng Hà vẫn là không rõ, Thẩm Cửu vừa mới bắt đầu biểu hiện thuận theo vì sao trong nháy mắt lại biến mất. Nếu Thẩm Cửu nói như vậy, cái kia, trong lòng Thẩm Cửu chính mình đến tột cùng là người thế nào?
Thẩm Cửu khoé môi nhếch lên một tia quỷ dị tươi cười: "Ngươi quả nhiên một chút cũng không thay đổi, vẫn là trước kia tiểu súc sinh".
"Cũng không biết ta mấy năm nay dây gân nào đáp sai rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã thay đổi, a, thật là nực cười." Câu này tuy nói rất nhẹ, nhưng Lạc Băng Hà vẫn là tu giả nhĩ lực kinh người mà nghe được.
Y chỉ, là cái gì ?
Trong thoáng chốc, một ý nghĩ nguy hiểm chợt lóe trong lòng Lạc Băng Hà. Sẽ không đâu, nhất định là không phải như vậy, Lạc Băng Hà đối với chính mình nói.
Lần này, không cần Thẩm Cửu phải đi, Lạc Băng Hà chính mình đã đi ra tẩm cung.
Tại thời điểm Lạc Băng Hà không nhìn thấy, Thẩm Cửu tựa hồ trên mặt hiện lên một tia mờ mịt, đương nhiên hai người cũng không biết vì sao, người phía trước vốn không biết lúc này phát sinh, người còn lại tựa hồ phát hiện ra cái gì, cũng không biết làm sao.
Lạc Băng Hà tại bên ngoài tẩm cung bỏ thêm một tầng dày đặc kết giới, đảm bảo thân thể Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi không cách nào bài trừ kết giới, liền một thân một mình rời đi.
Lạc Băng Hà đi xuống sâu hơn trong địa cung, một căn mật thất hiện ra trước mặt, đại sảnh bên trong chỉ thuộc về hắn một người, mà ngay cả Thẩm Cửu thi thể cũng chưa vào một lần.
Lạc Băng Hà cũng là mờ mịt mà nhìn bốn phía.
Sẽ không đâu, y sẽ không nhớ rõ...... Nhưng nếu là y nhớ rõ đâu? Vậy chính mình sau này mặt mũi để nơi nào?!
Sẽ không, lúc trước nữ nhân kia chẳng phải không có......
Trong lúc xuất thần, một ý tưởng xấu xuất hiện trong lòng Lạc Băng Hà. Nữ nhân được chính mình cứu kia, người nọ.....
Lạc Băng Hà đột nhiên nhớ ra nàng kia sau khi thức dậy liền ý vị thâm trường vui vẻ. Lúc ấy một mực chắc chắn rằng chính mình lúc mơ mang không nhớ rõ đã sảy ra chuyện gì, hắn cũng liền không để mắt đến cái kia quỷ dị tươi cười, chỉ nghĩ rằng nữ nhân kia bị mình mê hoặc cũng liền không quan tâm.
Lạc Băng Hà nội tâm phòng tuyến dường như sụp đổ, chẳng lẽ......vì sau này duy trì chính mình hình tượng Ma tôn một đời uy vũ, còn phải không nuốt lời ư......
Tuy nói cho dù Thẩm Cửu nói ra cũng sẽ không có ai tin y, nhưng chung quy vẫn là một cái tai hoạ ngầm. Theo lý mà nói tai hoạ ngầm nên diệt cỏ tận gốc, nhưng nếu là làm như vậy, kia chính mình cứu hắn còn có ích gì?
Có lẽ, chỉ có thể giam cầm y mãi mãi.
Lạc Băng Hà suy nghĩ trong vài canh giờ, hắn thực bội hết thảy những chuyện phát sinh.
Hừ, tuy là vật nằm trong tay, hắn tựa như sẽ không trả lời ta a, huống chi là một người cứng đầu như vậy.
Lạc Băng Hà cuối cùng quyết định lẻn vào cảnh trong mơ của Thẩm Cửu, dùng mộng cảnh chi thuật mà mình dày công tôi luyện, còn sợ giải không được bí mật này sao?
... ...
Vào đêm, đi vào mộng cảnh.
Lạc Băng Hà dễ dàng tiến nhập vào cảnh trong mơ của Thẩm Cửu. Trước khi ngủ hắn còn dặn dò mấy cái thị nữ tại tẩm cung Thẩm Cửu đốt một chút mê hương, đảm bảo y sẽ không tỉnh lại quá sớm.
Hiện tại, Lạc Băng Hà đối với cảnh trong mơ vô cùng tinh thông, thậm chí là trò giỏi hơn thầy, vượt qua cả Mộng Ma.
Trong mắt Lạc Băng Hà, mỗi một giấc mộng giống như nhìn người khác trí nhớ, thậm chí còn có thể đọc được suy nghĩ người trong mộng cảnh đang nghĩ gì.
Thẩm Cửu cảnh trong mơ là một con đường có chút âm u, Lạc Băng Hà cũng từng nhìn thấy một con đường u ám như vậy trong giấc mơ của vài tên ăn xin có số phận vô cùng gập ghềnh và chẳng bao giờ đạt được thành tựu gì. Điều này cho thấy cuộc đời của Thẩm Cửu cũng vô cùng nhấp nhô, nhưng tiền đề Thẩm Cửu là một người tu tiên a, xem ra Thẩm Cửu sâu trong nội tâm nhớ kỹ chính mình đã chịu đựng hết thảy gian khổ, đến cuối cùng cũng không thể giải thoát.
Mặc dù Lạc Băng Hà cũng biết chính hắn cũng một tay tạo ra thống khổ cho người nọ, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không thể thay đổi được gì, chẳng qua là hắn không biết tên tiểu nhân này để ý là chuyện đau khổ nào hắn làm ra với y.
Chuyện này chính là đáp án mà Lạc Băng Hà muốn biết.
Vì cái gì, y muốn đối xử với hắn như vậy......
-----------Tiểu kịch trường-----------
#Băng - ngày tháng sau này bị lão bà quản nghiêm - ca.
Cửu muội: Miệng nam nhân, quỷ lừa gạt. Ta lúc đầu nhất định là uống lộn thuốc mới thiếu chút nữa tin tưởng tiểu súc sinh nhà ngươi!
Băng ca: Ta sai rồi. (╥﹏╥)
Tác giả: Cửu ca, ngươi có nghĩ tới hay không chính mình cũng là nam nhân.....chẳng lẽ nói......
Cửu muội & Băng ca: Lăn !
Tác giả: ( là ai lúc nãy mắng ai người đó tới lấy ) ( ・ั﹏・ั)
______________________
Cầu vote a !
=  ̄ω ̄ =
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com