Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 H+

Cẩu Ngôn bưng một bát thuốc khập khiễng bưng tới trong phòng cho Thẩm Thanh Thu.

Hắn hiện tại vẫn nơm nớp lo sợ.

Hôm qua khi hắn vừa trở về đã thấy trên cổng có dính máu, nhanh chóng chạy vào trong phòng, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu cả người toàn máu, bị doạ sợ vỡ mật

Nói ra thì khổ không thể tả, hậu cung của Quân Thượng vốn rất phức tạp, thế mà lần này hắn còn phải lội xuống nước đục.

Tối qua có tôi tớ của một vị phu nhân nào đó phái đến, nói là có chuyện quan trọng cần giao cho hắn. Cẩu Ngôn tuy nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng chỉ cho là mấy người họ nghe bóng nghe gió muốn biết người đẹp Quân Thượng giữ trong kim ốc là ai, thầm nghĩ mình để mắt là được, trước kia không phải việc này chưa từng xảy ra, cũng không phải chuyện lớn. Dù sao các phu nhân luôn âm thầm đấu đá, tranh sủng là chuyện thường ngày, chỉ cần Quân Thượng mắt nhắm mắt mở cho qua là được.

Nhưng khi hắn vui mừng trở về, vạn vạn lần đều không nghĩ tới mấy nàng ta sẽ đánh Thẩm Thanh Thu, nội viện hỗn loạn, nghĩ lại, còn có thể không hiểu sao? Cẩu Ngôn đập đùi ân hận không kịp.

Nếu sớm biết kết quả như vậy, hắn đã dùng hết mọi lí do dể từ chối không đi. Dù sao hắn cũng là được Quân Thượng đặc biệt phân tới chăm sóc Thẩm Tiên sư, Quân Thượng cũng đặc biệt dặn dò, các phu nhân kia có làm loạn thế vào, cũng không dám trái lời Quân Thượng.

Cẩu Ngôn tát mình một cái, không tuân thủ quy tắc của hạ nhân, gặp lợi mở mắt, làm Thẩm Tiên sư vô cớ bị thương, đánh cho năm mươi gậy cũng đáng đời!

Tối qua Cẩu Ngôn run sợ trong lòng mà thoa thuốc cho Thẩm Thanh Thu, những loại thuốc ha quý báu, kì hoa dị thảo thu thập được mấy năm nay, chỉ cần có thể dùng đều mang ra, chỉ mong sao vị đại nhân này mau khoẻ.

Vết thương trên người hồi phục rất nhanh, y phục che đi nhìn cũng không khác bình thường. Nhưng để Cẩu Ngôn muốn hộc máu chính là, trên mặt Thẩm Thanh Thu có một vết thương vừa dài vừa sâu.

Vết thương nghiêm trọng này, lại còn nằm ở nơi mẫn cảm, chỉ dựa vào chữa trị bình thường rất khó, không cẩn thận sẽ huỷ dung mạo, đến lúc đó Quân Thượng trách phạt, hắn đến nơi để khóc cũng không có. Bây giờ chỉ có thể trông ngóng đống thuốc của hắn có tác dụng, hoặc Quân Thượng tự mình quản, như vậy thì có thể vui vẻ rồi.

Cẩu Ngôn tâm tư xoay chuyển trăm lần, đến trước cửa phòng, thấy cửa mở rộng, bên trong có tiếng động, thầm giật mình, sợ lại có vị phu nhân nào tới kiếm chuyện, vội vàng rảo bước vào trong.

Vừa nhìn qua hồn hắn liền bay ra ngoài, bây giờ chỉ hận không thể móc mắt mình ra.

“Cút ra ngoài.”

Lạc Băng Hà đè trên người Thẩm Thanh Thu, nói một câu nhẹ nhàng liền doạ Cẩu Ngôn một thân mồ hôi lạnh, thuốc cũng không dám thả, vội vàng đóng cửa phòng rời đi.

Đến tận khi ra khỏi sân, Cẩu Ngôn vẫn chưa tỉnh táo lại. Một câu kia vừa rồi của Quân Thượng băng lãnh, quỷ khí âm trầm, giữa ban ngày cũng có thể hù chết người. Lại nhịn không được cảm khái, tâm tình gần đây có thể so với núi, lúc lên lúc xuống, trầm bổng chập trùng. Mỗi lúc hắn nghĩ việc sắp xong, thì lại càng hỏng bét, đáng sợ hơn là, thời gian này chỉ mới bắt đầu.

… … Hắn đã muốn về nhà lấy vợ.

“Thẩm Thanh Thu, có phải ta đã quá dung túng cho ngươi.” lạc Băng Hà rốt cuộc bỏ đi lớp mặt nạ ôn nhu dễ gần, thanh âm băng lãnh lại nguy hiểm, đồng tử và ấn ký giữa trán cũng đỏ tươi dị thường, tựa hồ khát máu ngang ngược.

Thẩm Thanh Thu nhìn dấu tay trên má trái Lạc Băng Hà, nhìn thẳng vào mắt hắn không hề né tránh, mỉm cười nói: “Giữ không nổi để nữ nhân của mình đi cắn người, ngươi không truy cứu nhưng thật ra lại muốn, nàng ta trả không được , thì ngươi thay nàng ta chịu. Thế nào? Mùi vị thế nào hả tiểu súc sinh? Có muốn thử lại lần nữa hay không?” Nói xong thật sự duỗi tay cạnh má khác của Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà cười lạnh, khi Thẩm Thanh Thu kịp phản ứng, đã nghe rắc một tiếng, da đầu y tê rần, Lạc Băng Hà buông tay ra hai cánh tay y liền mềm mại rủ xuống.

Cảm giác bắt đầu trỗi dậy, đau đớn kéo dài không dứt, rõ ràng chỉ gãy cánh tay, lại đau khắp cơ thể.

Trán Thẩm Thanh Thu rịn một tầng mồ hôi, nhưng y nhịn hết lần này tới lần khác không rên một tiếng.

Lạc Băng Hà hung hăng tát y một cái, tay kia giữ cằm y, lực đạo như hận không thể bóp nát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn nhiều cách để trị ngươi, Thẩm Thanh Thu, ngươi nên hiểu rõ hoàn cảnh của mình bây giờ, chỉ là một tù nhân, mặc ta đùa giỡn.”

Thẩm Thanh Thu đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng, vẫn châm chọc nói: “Vẫn không bằng ngươi, thứ tiện chủng không ai cần, không bằng heo chó… … Ngươi… … Cút đi!”

Thẩm Thanh Thu chưa mắng xong, Lạc Băng Hà đã không chút khách khí xé rách y phục y, cơ thể toàn vết thương, ánh sáng chiếu tới nhìn không sót cái gì,

Vết thương hôm qua khó khăn lắm mới kết vảy, cũng may là thuốc tốt, vết thương đã không còn quá đau.

Thẩm Thanh Thu gãy đi cánh tay, hai chân cũng bị Lạc Băng Hà chế trụ, chỉ còn èo có thể dùng lực. Thế nhưng hai cánh tay đau đớn không thôi, cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể mềm nhũn trên giường mặc người chém giết.

Thân thể không thể động, ngoài miệng lại không chịu dừng.

Thẩm Thanh Thu nhiều năm mắng Lạc Băng Hà là tiểu súc sinh, mắng đến trong lòng vui vẻ, há miệng ngậm miệng đều có thể mắng.

“Tiểu súc sinh không phải cũng thấp kém? Ngươi kéo ta về làm gì?! Không phải do quá lâu không ai đánh chửi ngươi sao?!”

Lạc Băng Hà dời tay xuống, bóp chặt cổ Thẩm Thanh Thu, thần sắc dữ tợn, nói: “Ngươi nói cái gì?! Hửm?! Ngươi còn có thể làm gì ta?! Cùng lắm chỉ có giá trị trên giường mà thôi! Đừng có khiêu khích kiên nhẫn của ta Thẩm Thanh Thu!”

Đau đớn trên người Thẩm Thanh Thu đã thâm nhập cốt tuỷ, há miệng thở dốc lại bị bóp cổ, sắc mặt tái mét, chỉ có thể hồ hồ thở dốc, thần trí bắt đầu tan rã.

Hơi nước dâng lên trong mắt, thiếu khí cực độ, hai mắt đỏ lên, thoáng chốc, Lạc Băng Hà trên thân như chặn lại lưu thông máu.

Khi y tưởng như sắp chết, Lạc Băng Hà mới buông tay ra, Thẩm Thanh Thu ngoài há miệng thở dốc đều không làm gì được. Y hút từng ngụm khí, hút đến trong phổi như bị đâm vào, đau chết đi sống lại, cũng không dám dừng. Bên tai ong ong, trước mắt tối sầm.

Khí tức ấm áp khiến người sợ hãi vang lên bên tai, màng nhĩ Thẩm Thanh Thu chấn động muốn rách.

Lạc Băng Hà bên tai Thẩm Thanh Thu nói: “Thẩm Thanh Thu ngươi cũng nên biết bộ dạng của mình bây giờ, ta tuỳ tiện đều có thể chơi chết ngươi, nếu ngươi không trân trọng cái mạng chó của mình, ta cũng không phiền lại lấy đi lần nữa. Chỉ là, nỗi đau kia, lại nhận lấy một lần.” Nói xong hung hăng cắn vành tai Thẩm Thanh Thu.

Hô hấp Thẩm Thanh Tu dần bình ổn, thân thể khống chế không nổi lắc một cái, nội tâm tê tâm liệt phế kêu gào: “Đương nhiên là muốn sống! Mạng này là của ta, chỉ ta mới được khống chế! Không ai có thể cướp đi! Không một ai!”

Lạc Băng Hà hiển nhiên đã mất kiên nhẫn cùng Thẩm Thanh Thu quần nhau trước đó, trực tiếp cởi quần, bế Thẩm Thanh Thu lên, đỡ lấy dương vật hướng vào cửa huyệt khép chặt đi vào.

“A… …”

Vật cứng rắn nóng hổi đâm vào, không hề bôi trơn, mới vào một chút, Thẩm Thanh Thu đã có cảm giác bị xé rách.

Rõ ràng cánh tay đau hơn, thế nhưng nơi tư mật bị đâm vào lại cho y cảm giác truyền đến từng sợi thần kinh.

Vật to dài sau lưng, ma sát qua huyệt thịt mềm nóng, Lạc Băng Hà còn đưa tay mở hai cánh mông y, hạ thân ưỡn lên, đem toàn bộ tiến vào bên trong Thẩm Thanh Thu. Hắn thậm chí còn ác liệt di chuyển, giống như muốn chen cả hai viên cầu vào trong.

Thẩm Thanh Thu cắn bả vai Lạc Băng Hà, khắc sau bị Lạc Băng Hà túm tóc nhấc lên, trên môi đau nhức kịch liệt, bị Lạc Băng Hà cắn rách.

“Súc sinh…” Nội bích Thẩm Thanh Thu nóng không chịu nổi, hạ thân bị cưỡng ép xâm phạm rỉ máu.

Lạc Băng Hà không chút lưu tình, tiến công mạnh mẽ. Thẩm Thanh Thu bị hắn ôm chặt, vết thương trên người bị tay Lạc Băng Hà ma sát qua vỡ ra không ít, máu tươi lan tràn. Hạ thân bị xé rách nghiêm trọng, nhục bích sưng đỏ, lớn hơn một vòng, siết chặt, giữ lấy dương vật đang không ngừng ra vào. Toàn thân y vừa đau vừa ngứa, bên trong bị kịch liệt va chạm, chỉ có thể nhỏ giọng hít khí, toàn thân phiếm hồng, cùng máu rỉ ra, thê thảm cực kỳ, dâm mỹ hỗn loạn.

Khoé mắt Thẩm Thanh Thu hơi cay, hốc mắt nong nóng, như muốn khóc. Nhưng dù bị đối xử thô bạo, nhục huyệt vẫn bị chà sát tới co rút, dù chủ nhân không nguyện ý vẫn co rút, không biết là muốn vào sâu hơn, hay muốn khước từ.

Việc bạo ngược kéo dài thật lâu, tốc độ của Lạc Băng Hà mới chậm lại, đem nước từ nơi hai người kết hợp rỉ ra bôi lên bắp đùi Thẩm Thanh Thu, đùa cợt nói: “Đến cùng là ai tiện, ta hay sư tôn.”

Khoé môi Thẩm Thanh Thu còn vương nước miếng không biết của ai, hô hấp nặng nề, toàn thân nóng lên, vẫn không nuốt nghẹn ngào trả lời: “Tất nhiên… … Là ngươi…. Ân….”

Lạc Băng Hà đã phát tiết từ lâu, hơi tỉnh táo lại, không cùng y so đo, lại là bộ mặt ôn nhu cười, động hạ thân cũng chú ý cảm giác của Thẩm Thanh Thu, nếu không phải cả người Thẩm Thanh Thu đều dính máu, cảnh tượng sẽ giống như vuốt ve an ủi.

Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà cưỡng chế đạt tới cao trào, cảm giác vừa nhục nhã vừa buồn nôn không cách nào hoàn hồn, cảm thấy Lạc Băng Hà ôn nhu đỡ đầu y dựa vào vai, ôm cả lưng của y, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan ngoãn không phải tốt rồi sao? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối tốt với ngươi.”

Thẩm Thanh Thu cảm thấy buồn nôn nhất là khi Lạc Băng Hà dùng cách dỗ nữ nhân với y, chỉ là một súc sinh, lại nghĩ mình là vật gì khó lường, thật muốn cho hắn mấy cái tát.

Thế nên Thẩm Thanh Thu không khách khí hừ một tiếng.

Khắc sau thế giới liền chao đảo, y bị hung hăng ấn về trên giường, Lạc Băng Hà gác hai chân hắn lên khuỷu tay, biểu lộ âm tàn, hạ thân không ngừng di chuyển, tận khi bên trong Thẩm Thanh Thu chứa đầy tinh dịch, lâm vào hôn mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com