Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 53

Theo Lai Bâng về nhà đón Tết?

Đề nghị này quá đột ngột, cũng quá bất ngờ, Ngọc Quý nhìn Lai Bâng, rơi vào im lặng.

Bởi nó khác hẳn với việc ở nhờ nhà Lai Bâng, Tết là một dịp lễ quá mức quan trọng, thường thì chỉ những cặp đôi đã công khai quan hệ yêu đương hoặc những ai thân thiết như anh em một nhà mới tụ tập trong dịp Tết thôi.

Gia đình khác còn đỡ, nhưng nhà Lai Bâng đâu có chuyện đón Tết bình thường như những người khác chứ.

"Không hay lắm." Ngọc Quý từ chối, "Không thích hợp."

"Có gì mà không hay, chẳng lẽ cậu còn muốn về căn nhà kia đón Tết à?" Lai Bâng nhíu mày.

Tất nhiên Ngọc Quý sẽ không về đó, ngay từ giây phút bước chân ra ngoài, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc trở lại nữa.

Nhưng may mà cậu đã có một nơi ở tạm, gác đi nỗi lo phải lang thang đầu đường xó chợ, không chốn nương thân.

"Tôi sẽ ở lại đây." Cậu vỗ lên sofa bên cạnh, "Trong Tết tôi sẽ dọn vệ sinh giúp cậu, khi quay lại cậu khỏi cần dọn dẹp, chẳng phải tốt lắm sao?"

Lai Bâng nghe thế, cảm thấy kỳ dịch cảm đã qua của mình lại tới nữa rồi. Có lẽ Ngọc Quý không tự nhận ra những lời cậu nói sẽ khiến người khác suy nghĩ miên man đến mức nào.

Mặc kệ hắn có ở đây hay không, Ngọc Quý đều chờ hắn về. Như một người vợ đảm đang sống lặng lẽ trong ngôi nhà bí mật, chỉ thuộc về một mình hắn, hắn muốn giấu đi không để bất cứ ai trông thấy nữa.

Nếu cậu bằng lòng, hắn cũng đủ khả năng nuôi cậu trọn đời. Nhưng cậu không phải kiểu người chịu để kẻ khác bao nuôi, nếu cứ mặc cho câu chuyện tiếp diễn, rất có thể cậu sẽ nhận ra điều khác thường rồi dứt khoát bỏ đi.

Nên, hắn phải nhanh chóng nắm giữ tất cả mạng lưới quan hệ của Ngọc Quý trước khi cậu nhận ra và rời đi, dù sau này cậu biết được cũng không tài nào thoát khỏi lòng bàn tay của hắn nữa.

"Mẹ tôi rất thích cậu, cảm thấy tương lai cậu sẽ là người thành đạt, biết cậu không có nơi để về nên đã cố ý dặn tôi phải mời cậu đến nhà cùng đón năm mới. Cậu mà không theo tôi về, chắc chắn bà ấy sẽ tưởng tượng cảnh cậu lẻ loi một mình ngoài phố nhặt ve chai rồi tự đắm chìm trong đau khổ tuyệt vọng." Lai Bâng nhướng mày thở dài, "Bà ấy cũng đã có tuổi, Tết nhất tới nơi, sao có thể khiến bà ấy đau lòng được."

Ngọc Quý cúi đầu: "Tôi không nhặt ve chai."

Lai Bâng bỏ ngoài tai, nói tiếp: "Vả lại chẳng phải cậu đang lo quan hệ của chúng ta thân mật quá à? Mẹ tôi là người ủng hộ tình yêu AO, chỉ cần thấy tôi có dấu hiệu muốn bắt đầu mối tình AA hoặc AB thôi cũng sẽ đánh gãy chân tôi. Cậu theo tôi về, chúng ta đối xử với nhau như thường rồi nhìn phản ứng của bà ấy, chẳng phải cậu sẽ biết cách tương tác của chúng ta có giống bạn bè bình thường hay không."

Ngọc Quý chỉ cúi đầu tự nắm tay mình, không hé răng, Lai Bâng cầm điện thoại nhấp vài cái, đưa đến trước mặt cậu.

Ngọc Quý ngước mắt nhìn, thấy đây là một bài đăng trên Zalo, chủ của bài viết được Lai Bâng ghi chú là "Mẹ".

Bài viết này đã được đăng cách đây một thời gian, nhẩm tính thử thì đúng là trong mấy hôm cậu gặp mẹ Lai Bâng.

[May mắn gặp một cậu bé đáng yêu, tính cách cũng hợp với mình, nếu được gặp thường xuyên thì hay quá. Tiếc là bận rộn không có thời gian, chỉ có Tết mới dành ra được một ít, không biết đến bao giờ mới gặp nhỉ
Khó ngủ...]

Bài viết đăng vào đêm khuya ở một đất nước tọa lạc bờ bên kia đại dương rộng lớn, Ngọc Quý nhìn một lúc, gục đầu xuống liếm môi.

"Không biết sau này lên đại học rồi còn thời gian không, hơn nữa..." Lai Bâng dừng một lúc mới nói tiếp, "Cũng chưa biết cậu lên đại học rồi yêu đương hẹn hò với ai, có còn thời gian ghé nhà tôi nữa hay không."

"Không sao thật chứ?" Ngọc Quý xác nhận lại.

"Sao trăng gì." Trông Lai Bâng có vẻ khó hiểu, "Chỉ đến xông đất chúc Tết thôi, cậu cũng sẽ gặp bọn Hoàng Phúc đến chúc Tết mà."

Ngọc Quý trầm ngâm hồi lâu mới gật đầu.

Lai Bâng đặt điện thoại xuống, ôm cậu từ sau lưng: "Nếu vậy chúng ta cùng bàn chuyện khác."

"Chuyện gì?"

Giọng hắn rất trầm, như đã hạ quyết tâm: "Tôi không chiếm hời của cậu, mấy hôm nay cậu giúp tôi bao nhiêu lần, giờ tôi sẽ giúp lại cậu bấy nhiêu, không để cậu chịu thiệt."

"???"

"Không cần phải tính kỹ vậy đâu!" Ngọc Quý hoảng hốt giữ tay Lai Bâng lại.

Hắn lập tức xụ mặt: "Cậu tưởng tôi muốn à? Anh em thân thiết sòng phẳng, sợ cậu chịu thiệt thôi. Không vì trả ơn cậu thì còn khuya tôi mới giúp người khác làm chuyện này, đây là lần đầu tiên tôi đồng ý đấy."

Ngọc Quý tin trước đây Lai Bâng chưa từng giúp ai như vậy, bởi Lai Bâng thuộc loại người sẽ bóp chết những kẻ lải nhải cầu xin cậu ấy làm thế.

Cậu cảm động lắm, nên cậu từ chối thẳng thừng.

Nhưng Lai Bâng cứ bám rịt không tha, nói gì mà mình được lợi quá rồi, sau này nhỡ đâu Ngọc Quý nhớ lại sẽ tức giận vì cậu trả giá nhiều thế mà những gì nhận lại chẳng bõ bèn gì, thế thì tình cảm của họ có thể sẽ rạn nứt vì chuyện này.

Cuối cùng Ngọc Quý bị ép quá, đành nói hiện cậu không có ham muốn về chuyện đó, chờ khi nào muốn sẽ gọi hắn.

Bấy giờ Lai Bâng mới chịu thôi, còn gặng hỏi cậu mấy ngày một lần.

Chủ đề này quá mức riêng tư, Ngọc Quý ngượng đến da đầu tê dại: "Cậu phải hỏi rõ thế à?"

"Tất nhiên, không thì sao biết cậu có lén tôi tự xử không?" Lai Bâng vô cùng hùng hồn, "Cậu mắc cỡ thế, bạn bè với nhau cũng hay nói mấy chuyện bình thường này mà."

"..."

Không, trước đây cậu đâu hề nói chuyện này với bạn bè.

Alpha nói năng dạn quá vậy!

Ngọc Quý nhớ tới những lời Lương Hoàng Phúc nói, toát cả mồ hôi lạnh. Cậu có nên thấy vui vì Lai Bâng là một người nghiêm túc, không suốt ngày kéo cậu đòi búng chim nhau không nhỉ?

"Khai mau." Lai Bâng tra hỏi.

Ngọc Quý hết cách, đành thú thật, là một Beta vừa không có kỳ phát tình cũng không có kỳ dịch cảm, cậu thật sự đâu hứng thú gì về phương diện này, cũng chẳng có lịch cụ thể, khoảng chừng một, hai tháng hoặc có khi nửa năm nữa kìa.

Lai Bâng nghe thế, mắt tối lại.

Không biết khi Ngọc Quý hứng tình sẽ trông thế nào nhỉ?

Trong đầu tưởng tượng miên man, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ vừa nghiêm túc vừa ưu sầu: "Thôi được, vậy chờ khi nào cậu muốn rồi tính. Nhưng, cậu... Có chuyện gì cứ thoải mái tâm sự với tôi, chúng ta cùng tìm cách giải quyết... Sức khỏe cậu ổn chứ?"

"Tôi rất ổn!" Ngọc Quý thẹn quá hóa giận đẩy Lai Bâng ra đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, còn đóng sầm cửa lại.

Tiết trời nóng bức dần hạ nhiệt độ, sau khi ôn hết nội dung ba năm học vừa qua sẽ bắt đầu đợt thi tổng hợp đầu tiên.

Lần này áp dụng đề khó, hết giờ thi, trường học lại vang lên những tiếng than vãn inh ỏi.

Ngọc Quý dò đáp án với Lai Bâng, yên tâm khi thấy đáp án của họ tương tự nhau, tỷ lệ cả hai cùng làm sai một đề cũng nhỏ nên gần như mỗi khi ra đáp án giống nhau nghĩa là họ đều làm đúng.

Ngọc Quý cũng chắc chắn phần nào, quả nhiên, bài thi được phát ra, điểm của cậu cũng giống như dự đoán. Lần này cậu hạng hai khối, kém Lai Bâng hai điểm, bài nghe tiếng Anh của hắn cao hơn cậu.

Chủ nhiệm lớp hào hứng viết điểm chuẩn mấy năm trước của những trường đại học nổi tiếng lên bảng.

"Theo thứ hạng lần này, có lẽ các em cũng áng chừng được năng lực của mình! Không ai đạt chuẩn vào trường lý tưởng cả! Đã lúc nào rồi còn không tập trung học hành, thậm chí thầy còn thấy có em bấm điện thoại trong giờ học! Giờ này mà còn chơi bời nữa!"

Thầy chủ nhiệm kích động răn dạy, đa số mọi người bên dưới đều cúi gằm xuống.

Ngọc Quý so điểm của mình với những điểm trên bảng, có thể thấy với số điểm này, cậu hoàn toàn có thể vào bất kỳ trường nào mình muốn.

Không uổng công học hành cực khổ suốt bao nhiêu năm, đêm nào cậu cũng miệt mài đèn sách chỉ để thực hiện ước mơ rời khỏi nơi này, bước lên nấc thang cao và xa hơn nữa.

Một học kỳ nữa thôi, ước mơ ấy sẽ thành hiện thực.

Ngọc Quý mừng thầm, ngoài mặt cũng dần xuất hiện ý cười. Bảng xếp hạng ra lò vào cuối tuần, sau đó được nghỉ nửa ngày, Ngọc Quý theo Lai Bâng và Hoàng Phúc đi ăn lẩu để chúc mừng thành tích.

Tuy ngày thường Phúc Lương chây lười đấy, nhưng lên lớp Mười hai cũng bị ép học, lần này thi không tệ lắm, cũng đủ vào trường điểm.

Cậu ta hí hửng gọi món, đồng thời cũng không quên khoe khoang: "Với trí khôn của tôi, cố gắng học thêm một học kỳ nữa chẳng phải sẽ dễ dàng giành được ngôi vị thủ khoa sao? Haiz, đành để bé Bâng và bé Quý chịu thiệt đứng thứ hai thứ ba rồi, ngại ghê."

Ngọc Quý gắp vài miếng củ cải muối khai vị cho cậu ta, hiền hòa nói: "Ăn nhiều chút, nhìn cậu đói tới mê sảng rồi kìa."

Lai Bâng: "Thức ăn chưa lên mà sao uống say bắt đầu nói bậy bạ rồi."

Hoàng Phúc bụm ngực đau đớn, chờ đến khi thức ăn được mang lên cho vào nồi lẩu, qua làn khói nghi ngút, cậu ta nhìn Ngọc Quý và Lai Bâng, hỏi: "Quý, điểm của cậu và anh Bâng bằng nhau, chắc sẽ vào cùng trường nhỉ?"

Lai Bâng định gắp thịt cho Ngọc Quý nghe thấy khựng lại, thấy hơi căng thẳng.

Thật ra theo lời hứa ban đầu của hắn và cậu, Ngọc Quý sẽ chỉ giúp hắn điều hòa pheromone trong hai năm cấp ba còn lại sau khi đại học sẽ thế nào thì họ chưa nói rõ.

Ngọc Quý mỉm cười: "Không chắc, phải xem tình huống và chuyên ngành, dù sao thì mỗi trường đào tạo những chuyên ngành giỏi khác nhau, cũng chưa chắc tôi và anh Bâng có học cùng trường với nhau hay không."

"Ồ vậy sao." Cậu ta hỏi tiếp, "Thế cậu định thi ngành nào?"

Ngọc Quý không trả lời ngay, chỉ quay đầu hỏi Lai Bâng: "Cậu định học ngành nào?"

Lai Bâng đáp thận trọng: "Chưa quyết định, hứng thú với nhiều ngành lắm, còn cậu."

"Vậy tôi cũng chờ thi đại học xong rồi tính." Ngọc Quý đáp, "Còn hơn một học kỳ, không sốt ruột."

Ngọc Quý bảo thế nhưng cũng chẳng lên tiếng gì khi họ phân tích sâu thêm về đề tài này, chỉ im lặng lắng nghe.

Qua khoảng thời gian ở chung từ sáng tới tối với cậu, hắn biết phản ứng này nghĩa là Ngọc Quý đã xác định rõ chuyên ngành mình muốn học từ lâu rồi, không thì bây giờ cậu sẽ tiếp tục thảo luận những ưu điểm về các ngành học với họ.

Đã quyết định nhưng không muốn nói?

Đang lo lắng chuyện gì sao?

Lai Bâng không hỏi nhiều, hắn gắp thịt bò đầy chén cậu, sau đó vẫn bình tĩnh trò chuyện với nhau.

Khoảng hơn bốn mươi phút sau, Hoàng Phúc đã uống ly nước lớn bèn đứng dậy đi vệ sinh, Ngọc Quý và Lai Bâng tiếp tục ăn.

Ngọc Quý chia món tráng miệng mà Lai Bâng rất thích cho hắn, Lai Bâng trách móc: "Đưa tráng miệng cho tôi làm gì, ngọt quá tôi không thích."

Ngọc Quý điềm nhiên: "Nhưng tôi gọi hơi nhiều, cậu không ăn giúp sẽ bị dư, lãng phí lắm."

Lai Bâng cắn một miếng đầy miễn cưỡng, sau đó ăn thêm cái nữa, rồi lại thèm thuồng thêm cái thứ ba mới đặt nĩa xuống: "Lần sau đừng gọi nhiều vậy, kẻo tôi lại phải ăn giúp cậu."

"Ừ nhỉ, lần sau tôi sẽ nhớ." Ngọc Quý đối phó qua loa.

Cậu vùi đầu chiến đấu tiếp với núi thức ăn mà Lai Bâng vừa gắp cho mình, chợt một bên vai bị hắn huých nhẹ.

"Cậu nhìn bên kia kìa." Lai Bâng hạ giọng.

Ngọc Quý ngẩng đầu quay sang, thấy ở góc nghiêng đối diện là bàn của mấy cô gái. Họ đều đang nhìn trộm về phía này, không biết đối tượng là cậu hay Lai Bâng đây.

Chạm phải tầm mắt của cậu, mấy cô nàng nở nụ cười bẽn lẽn.

Ngọc Quý cũng mỉm cười thân thiện sau đó rời mắt về không để ý nữa, tiếp tục vùi đầu ăn.

"Cậu cứ bỏ mặc vậy à, nhỡ họ sang đây xin phương thức liên lạc thì sao? Lúc đó mà từ chối sẽ lúng túng đấy, phũ với người ta trước bao nhiêu ánh mắt đang nhìn sẽ bẽ mặt lắm." Hắn thì thầm bên tai cậu.

Ngọc Quý cũng nhỏ giọng: "Vậy nên làm thế nào, nếu họ qua cứ cho trước rồi từ chối riêng?"

"Cũng không ổn, phương thức liên lạc là thứ dễ dàng cho đi vậy à?" Lai Bâng nhíu mày, "Đừng nói cậu cũng từng cho người khác đấy nhé."

" Sau đó tôi đều nói rõ rồi xóa mà."

Lai Bâng đâu ngờ mình lại biết thêm một chuyện, tức giận trợn mắt: "Sau này không được làm vậy nữa, cậu không thể lợi dụng điều kiện xung quanh để từ chối khéo à?"

"Hả?" Cách này của cậu vẫn chưa đủ khéo sao? "Vậy cậu nói xem còn cách nào khác hay hơn?" Ngọc Quý ngỏ ý học hỏi.

"Cậu đặt tay trái xuống đi."

Ngọc Quý làm theo lời Lai Bâng, cậu buông thõng cánh tay trái xuống dưới bàn, tay phải tiếp tục ăn như bình thường.

Như vậy thì tạo được uy hiếp gì cho người khác nhỉ?

Cậu vẫn đang suy nghĩ, chợt cảm thấy một bàn tay khác chạm lên mấy ngón tay trái của mình.

Ngọc Quý vỡ lẽ, cậu tách những ngón tay của mình ra để bàn tay nọ dễ dàng luồn vào rồi nắm lại.

Hai bàn tay mười ngón đan xen, thân mật như muốn bảo rằng chủ của chúng không phải chỉ có quan hệ bình thường thôi đâu. Họ đang lén hưởng thụ những khoảnh khắc ngọt ngào dưới bàn ăn, như ấp ủ điều gì không thể nói rõ thành lời.

Nhìn sang bàn của mấy cô nàng kia, bấy giờ họ đều sửng sốt mà hình như còn phấn khởi hơn ban nãy nữa, nhưng có thể thấy đã hết ý muốn làm quen.

Ngọc Quý thầm cảm thán.

Với tính cách của Lai Bâng, chỉ cần muốn làm điều gì đó, đôi khi những toan tính trong lòng cậu ấy phức tạp đến đáng sợ.

May mà họ chung chiến tuyến, nên cậu ấy không toan tính gì với cậu cả, tốt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com