chương 61
Trước đây Ngọc Quý nào có dịp được du lịch dài ngày, lúc xếp va li cứ lo sẽ bỏ sót thứ gì đó nên phải lên mạng tra về những vật dụng cần thiết cho chuyến đi.
Cuối cùng, Lai Bâng - người đã dọn xong đồ của mình bấy giờ không ngồi nhìn được nữa, dứt khoát đuổi cậu ra ngoài, xắn tay áo xếp hành lý giúp cậu.
Hành lý mang theo gần như do một tay Lai Bâng sắp xếp, hắn để Ngọc Quý được trải nghiệm dịch vụ VIP cao cấp của mình.
Điểm đến đầu tiên của họ là một hòn đảo nhiệt đới.
Bãi cát, sóng biển, những du khách mặc đồ bơi đi lại bên bờ, tất cả tạo nên một khung cảnh tươi vui nhộn nhịp.
Mọi người vào phòng khách sạn đã đặt trước để cất hành lý, Ngọc Quý đi vệ sinh, lúc quay về thì thấy đám Lương Hoàng Phúc đang thảo luận chuyện chia phòng lần này.
Ai nấy đều thân quen, tất nhiên không ai ở phòng một người cả. Ban đầu dự kiến đặt phòng hai giường đơn nhưng khách sạn không đủ, buộc phải có người ngủ phòng giường đôi.
Vậy ai sẽ ngủ phòng giường đôi đây?
Cả đám Alpha cương quyết bảo vệ quyền lợi được ngủ giường đơn của mình, chẳng ai chịu nhường. Thấy Ngọc Quý quay lại, Lai Bâng lập tức thương lượng với cậu để hai người họ ngủ phòng giường đôi.
Tất nhiên Ngọc Quý không có ý kiến, dù sao cậu và Lai Bâng đã chung giường không biết bao nhiêu lần, quen lắm rồi.
Cậu ngoan ngoãn kéo hành lý vào phòng giường đôi cùng Lai Bâng, những người khác nhìn nhau trong câm lặng, chỉ còn hàng nước mắt chảy dài.
Nhân viên lễ tân ngờ vực: "Các cậu à, chỗ bọn tôi còn tận mấy phòng hai người giường đơn-"
"Bọn này biết chứ." Hoàng Phúc gạt đi những giọt lệ giả tạo trên mặt mình, siết nắm tay.
Vì anh em mà bây giờ đám Alpha thật thà như họ phải nói dối hằng ngày. Họ sống có dễ dàng đâu!
______
Lai Bâng vào phòng tắm, Ngọc Quý ngồi trên giường suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Đã thi đại học xong, cậu có đầy đủ thời gian cân nhắc xem nên làm thế nào để Lai Bâng thích mình.
Thật ra với cá tính mạnh mẽ của Lai Bâng, Ngọc Quý cảm thấy cậu ấy hợp kiểu Omega mềm mại, thích làm nũng nhất. Còn cậu thì chẳng phải Omega, cũng không giỏi làm nũng, bảo cậu phát huy thì chẳng khác gì tự rước nhục cả.
Cậu cũng có quyền được làm nũng chứ? Một Beta mà lại làm nũng, có giả tạo không?
Ngọc Quý nhíu mày, khẽ thở dài, nhìn ra nền trời nhuộm vàng bên ngoài. Ban nãy lúc đến nơi, trời đã chạng vạng hoàng hôn. Sau một chặng đường bôn ba, mọi người thống nhất nghỉ ngơi sớm.
Trước khi ngủ chỉ bàn bạc sơ là hôm sau tinh thần tốt hơn sẽ ra ngoài ăn sáng rồi ra biển chơi.
Kế hoạch được vạch ra, hôm sau Ngọc Quý thức dậy đúng giờ, nhưng khi xem nhóm trò chuyện thì ngoài cậu và Lai Bâng, những người khác dường như đã có mặt ở sảnh dưới lầu rồi.
"Mau lên, họ đang giục đó, sắp xuất phát rồi." Ngọc Quý giục Lai Bâng cứ rề rà mãi.
"Chưa tới giờ tập trung mà, đừng sốt ruột." Lai Bâng vẫn điềm nhiên, "Cậu xuống đó sẽ phát hiện thật ra chưa ai tới cả, chỉ biết nói mồm trong nhóm thôi."
Ngọc Quý ngờ vực lắm. Chờ đến khi Lai Bâng sửa soạn xong, hai người cùng xuống sảnh khách sạn, cậu nhận ra họ đến sớm nhất thật.
Đám Alpha này quá gian trá!
Chờ đến khi tập trung đông đủ, mọi người hồ hởi xuất phát.
Nơi đây có khá nhiều tiệm ăn sáng nổi tiếng, họ chọn một tiệm được đánh giá tốt theo kế hoạch trước đó, rồi vào dùng bữa.
Ngoài Ngọc Quý, những người khác đã được Lai Bâng dặn dò riêng. Tuy không cần tính kỹ mấy khoản chi vụn vặt, nhưng để cậu nhẹ lòng, thi thoảng ăn cơm cũng nên phần ai nấy trả, không thì Ngọc Quý sẽ thấy áp lực.
Mọi người cảm thấy có lý. Dù sao đi du lịch là để chơi chứ không phải vào nhà hàng năm sao. Đa phần sẽ ăn uống đơn giản, khi nào muốn ăn sang thì tính sau.
Ngọc Quý không biết chuyện này, cậu tưởng thích ăn gì thì cứ mua nấy, thế là cũng làm theo.
Những người khác tự trả phần mình. Đến lượt Ngọc Quý, cậu đút tay vào túi... rồi khựng lại.
Sáng ra ngoài vội quá, cậu quên mang điện thoại rồi!
Thời buổi bây giờ, quên mang điện thoại đồng nghĩa với việc không xu dính túi.
Ngọc Quý sượng người tại chỗ, vô thức nhìn về phía Lai Bâng.
"Sao vậy?" Lai Bâng chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của cậu, hỏi nhỏ: "Không mang điện thoại à?"
Ngọc Quý gật đầu, sau đó nhìn Lai Bâng mua hai phần ăn sáng, đưa một phần cho mình.
Ngọc Quý hơi ngại, cậu nói lời cảm ơn lí nhí, vừa định ăn lại chợt thấy Lai Bâng đứng dậy mua thêm phần kem dừa đặc sản địa phương.
"Tôi nhớ từng có người nói muốn nếm thử món này trước khi đến đây." Hắn đặt phần kem xuống, đoạn nhìn sang cậu, "Tôi nhớ nhầm nhỉ?"
Ngọc Quý đỏ mặt lí nhí: "Không..."
Chuyện này phải nói đến khi còn ở nhà, cậu đã tìm hiểu trước và nói với Lai Bâng rằng nếu có cơ hội, nhất định phải thử món này.
"Ồ." Lai Bâng nâng một tay chống cằm, một tay xoay đĩa kem, "Muốn ăn không?"
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, rồi cậu thấy Lai Bâng bật cười: "Muốn thì năn nỉ tôi đi."
Ngọc Quý chợt hơi hoang mang. Năn nỉ? Phải làm thế nào? Hình như bỏ luôn thì hợp với phong cách của cậu hơn.
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu đã thay đổi suy nghĩ.
Đây là lý do thích hợp nhất, cậu có thể thuận theo việc này để học cách làm nũng với Lai Bâng mà không bị hắn nghi ngờ.
"Tôi..." Cậu ngập ngừng lên tiếng, liếc khẽ phần kem trên bàn rồi im bặt.
Muốn gì cứ làm nũng với người có khả năng thực hiện được, trước đây cậu thường thấy Ngọc Kha làm vậy. Các bậc cha chú thấy Ngọc Kha làm nũng đều sẽ vui vẻ cho cậu ta thứ mà cậu ta muốn.
Nhưng cậu thì khác, có rất nhiều thứ dù cậu muốn đi chăng nữa thì 80–90% sẽ bị phớt lờ hoặc bị từ chối.
Ngọc Quý hơi bối rối, cậu nhìn Lai Bâng, nhưng hắn không hề mảy may dao động trước ánh mắt lạc lõng trơ trọi của cậu.
Ngọc Quý chưa thể lên tiếng ngay, thì Lương Hoàng Phúc, kẻ vừa đàn dồn cơm chó đã chen vào: "Ối dào, xoắn xuýt thế làm gì, Quý không ăn thì tôi ăn đó nha!"
Cậu ta vừa nói vừa vươn tay đến đĩa kem trước mặt.
Ngọc Quý thấy cảnh tượng này hơi quen, cũng nhường lại trong vô thức: "Cậu cứ ăn đi."
"Thật sao, tôi không khách sáo đâu..." Hoàng Phúc chưa dứt lời đã bị Lai Bâng khẽ tay.
Hắn búng tay cậu ta: "Cút đi, cậu không biết đây là đồ của ai à?"
Hoàng Phúc giả vờ mếu máo, vừa khóc rấm rức vừa nói: "Tôi biết ngay cậu yêu cậu ấy hơn, tôi chỉ là một cọng cải, một hạt cát thôi..."
Lai Bâng hờ hững đáp: "Biết vậy thì tốt."
Tên to con kia giả vờ vùng vằn, cậu ta nức nở chuyển sang bàn khác ngồi với mấy cậu bạn cùng khổ kia.
Ngọc Quý tận mắt nhìn Lai Bâng thiên vị mình, bức tường vững chãi trong lòng cậu dường như đã sụp đổ.
Cậu cần thay đổi, phải khiến hắn thích cậu. Nếu chỉ một chút chướng ngại tâm lý thế này mà còn chẳng thể khắc phục thì sao có thể khiến Lai Bâng rung động được chứ?
Ngọc Quý mím môi, khẽ cúi đầu.
"Tôi muốn ăn."
Cậu lần nữa ngước mắt nhìn hắn, hàng mi dài chớp nhẹ, đôi mắt trong veo chỉ chứa đựng một bóng hình, nhìn từ góc độ này còn mang theo cả vẻ ỷ lại và yếu ớt đến lạ.
"Anh Bâng, xin cậu đó, cho tôi được không?"
Thanh Mana của Lai Bâng bị rút cạn ngay tắp lự, mũi tên thần Cupid bắn ra đã cắm phập vào tim khiến hắn suýt nữa đã bật cười hềnh hệch mất hết hình tượng.
May mà hắn kìm nén được vào giây cuối, thế là đanh mặt đẩy đĩa kem sang cho Ngọc Quý, rồi tiếp tục ăn sáng với vẻ siêu ngầu siêu khí chất.
Ngọc Quý cầm thìa kem, múc từng muỗng vào miệng, hương vị mát lạnh ngọt ngào tràn ngập, thấm vào trong tim.
Dường như chuyện mà cậu hằng sợ hãi không còn quá to tát nữa rồi.
______
Dùng xong bữa sáng với nhịp độ thong thả, mọi người lại tiếp tục dạo bước thăm thú những tiệm quà lưu niệm ven đường, chờ đến khi thức ăn tiêu bớt mới ra bãi biển.
Đã đi biển chơi, tất nhiên mọi người cũng chuẩn bị sẵn đồ đạc. Họ thay quần ngắn hoặc quần bơi, ai muốn chơi nước thì bắt đầu khởi động làm nóng người.
"Lát có muốn xuống bơi không?" Lai Bâng hỏi Ngọc Quý.
Ngọc Quý gật đầu, sau đó cậu thấy Lai Bâng lấy tuýp kem chống nắng ra.
"Cậu thoa lưng giúp tôi nhé, rồi tới lượt tôi thoa cho cậu?" Hắn đề nghị.
Ngọc Quý tiếp tục gật đầu, cậu bảo Lai Bâng nằm sấp lên ghế, rồi cẩn thận thoa kem chống nắng lên lưng hắn một cách tỉ mỉ.
Phải thừa nhận rằng vóc người của Lai Bâng rất đẹp. Cơ bắp săn chắc không quá khoa trương, khiến người khác nhận thấy rõ sức mạnh ẩn chứa bên dưới từng thớ cơ đó.
Cậu thật thà thoa kem cho hắn, sau đó đổi sang cậu nằm lên ghế.
Da của Ngọc Quý trắng nõn nà, vòng eo thon thả, nhìn từ phía sau còn thấy có hai *hõm Apollo nhỏ xinh.
Ánh mắt Lai Bâng như đang mơn trớn khắp cơ thể cậu. Cuối cùng, hắn không kìm được, vờ như vô tình xoa nhẹ vài cái lên hõm Apollo nọ, rồi giải thích một cách vô cùng văn vẻ: "Chỗ lún xuống cần thoa nhiều kem chống nắng hơn cho cân bằng."
Sợ cậu nhận ra, Lai Bâng nhanh chóng chuyển qua thoa lưng xong thì chuyển sang cổ, rồi tiện thể thoa cả mặt cậu luôn.
Ngọc Quý khép hờ mắt, phối hợp ngửa đầu để Lai Bâng giúp mình.
Lai Bâng ngồi xổm, còn cậu nằm trên ghế, chiếc ghế vốn có độ cao nhất định nên lúc này mặt hai người gần như kề sát vào nhau.
Tay hắn lướt qua vầng trán mịn màng, sống mũi cao thẳng, rồi đến từng đường nét tinh xảo trên gương mặt cậu.
Hắn thậm chí còn cảm nhận được hàng mi dài của cậu đang phớt nhẹ qua lòng bàn tay mình gây ngứa ngáy khắp người
Thoa hết những nơi có thể thoa được, thấy ổn rồi, Lai Bâng ép mình rút tay về.
Ngọc Quý mở mắt, hai người nhìn nhau. Ánh nhìn của cậu rất nghiêm túc, đôi con ngươi đen láy chỉ chứa mỗi bóng hình của hắn.
"Nhìn gì, mau cảm ơn anh Bâng đi." Lai Bâng nói nhỏ vào tai cậu.
Rồi hắn thấy Ngọc Quý mỉm cười, đoạn rướn người về phía mình. Một vật rất mềm, rất ấm chạm khẽ lên má và tai hắn, rồi nhanh chóng rời đi.
Lai Bâng sững sờ, đến khi nhìn rõ gương mặt cậu lần nữa mới hiểu ra.
Thứ vừa chạm vào hắn ban nãy là mặt của Ngọc Quý.
"Cảm ơn anh Bâng." Sự tin tưởng và ỷ lại đong đầy trong mắt cậu, giọng nói trìu mến và dịu dàng, từng chữ một như đang gõ vang cánh cửa trái tim hắn:
"Anh Bâng, lần sau cũng giúp tôi nữa nhé?"
⋆ ˚。⋆୨♡୧⋆ ˚。⋆
*hõm Apollo: hai điểm lún sâu, rất rõ và cân xứng nằm hai bên thắt lưng đoạn khớp nối giữa hai vùng xương chậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com