Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Làm lành nha

Minho ngồi bó gối trên giường lần nữa nghe tiếng cạch cửa. Lúc nãy Chan có nói anh sẽ về nhà riêng nên chắc không phải là anh nhưng Minho vẫn có chút mong rằng đó là anh. Tiếng bước chân lại gần, giọng nói quen thuộc lần nữa cất lên. Minho cảm nhận được trong giọng nói ấy tuy vẫn mang sự giận dỗi nhưng cũng đã có chút dịu đi so với lúc nãy

"Khóc quài đi khóc cho sưng mắt lên đi"

"Anh?"

Minho ngẩng mặt, ngơ ngác nhìn người trước mặt. Đôi mắt long lanh phản chiếu lại hình bóng cao ráo của cái người vừa nói là bỏ về nhà riêng kia

"E..em tưởng.."

"Tưởng cái gì? Tưởng anh bỏ đi thật à?"

"Thì anh nói anh.."

"Anh mà bỏ đi thật thì sẽ có con mèo nào đó sưng mắt cả đêm vì khóc đấy"

"Em...anh Chan em xin lỗi anh đừng đi có được không? Em biết em sai rồi anh đừng giận em có được không"

"Không"

Mồm nói không nhưng tay vẫn luồn xuống nhấc bổng Minho lên, nhẹ nhàng ôm cái con người nhẹ hều chả có tí thịt nào vào rửa mặt. Rồi vẫn giữ nguyên cái trạng thái lạnh tanh đó ôm Minho xuống bếp nơi có hai đứa trẻ đã ngồi chờ sẵn

"Mama ơi mama đỡ sợ chưa ạ?"

"Hả?"

"Bà bảo có cô hồn muốn bắt papa đi làm mama sợ"

"Mẹ...mẹ nói cái gì vậy anh?"

"Thì mẹ nói vậy đó mau ăn cơm đi hai đứa nữa ăn nhanh còn đi ngủ mai đi học đó"

Thấy Chan trả lời ngắn gọn vẫn làm bộ mặt đáng sợ, không cảm xúc như lần đầu hai người gặp nhau khiến Minho xụ mặt xuống buồn thiu. Tay cầm đũa chọc chọc bát cơm trước mặt

"Mama không được chọc như vậy đâu thế là xấu lắm á"

"Ò"

Đó bị con nó nhắc luôn rồi kìa. Xử bữa tối xong vẫn như thường lệ Chan rửa bát hai đứa thì chơi với mama và em bé cho tới khi Chan kêu hai đứa lên phòng ngủ

Minho muốn bắt chuyện xin lỗi nhưng vừa định mở mồm lại bị anh nhấc bổng lên đem lên phòng, đặt cậu xuống giường rồi đi lấy quần áo của mình vào tắm xong bước ra lấy quần áo cho cậu, bế cậu đặt vào bồn nước ấm đã chuẩn bị từ trước rồi đi ra ngoài

Cả một quá trình Chan vẫn giữ nguyên bộ mặt người sống đừng đến gần khiến Minho khó xử không biết mở lời như thế nào. Cho tới khi đã nằm xuống giường, đèn phòng đã tắt nhưng Chan không ôm cậu, anh nằm quay lưng lại với Minho khiến cậu khó chịu vô cùng, khều khều vai anh nhưng đổi lại chỉ là một câu nhắc nhở cộc lốc

"Khều ít thôi ngủ đi"

"Anh quay qua đây nói chuyện với em đi"

"Muộn rồi ngủ đi mai còn đi làm"

"Anh có quay qua đây không?"

"Không"

Minho bật dậy vòng sang bên kia chui vào giữa hai cánh tay của Chan. Anh nhíu mày nhìn con mèo vừa yên vị trong vòng tay mình tính quay lưng lại thì bị cậu giữ chặt gương mặt không cho quay đi đâu hết. Chan dùng lực để thoát ra, Minho lại cương quyết giữ anh lại. Cuối cùng vẫn là Chan nhường cậu không quay đi nữa mà nhắm mắt mặc kệ con mèo đang làm loạn trong lòng mình

"Chan mở mắt ra nói chuyện với em"

"...."

"Chan mở mắt ra"

"..."

"Nếu anh không chịu mở mắt ra thì em.."

Chan vẫn triệt để giữ nguyên tư thế chỉ nhướn mày thách thức một cái. Minho thấy vậy liền hôn cái chóc lên môi anh chồng nhưng Chan vẫn kiên quyết không mở mắt. Một lần không thành công thì ta thử lại lần nữa, áp dụng định lý đó Minho hôn liên tục lên môi Chan đến mức anh không nhịn được nữa mà bật cười mở mắt

"Được rồi em hôn nữa là môi anh lủng luôn á"

"Chịu nói chuyện với em chưa"

"Muốn nói cái gì?"

"Em xin lỗi"

"Hửm? Xin lỗi cái gì?"

"Em xin lỗi vì em ngang ngược em bắt anh giải thích nhưng khi anh đã làm đúng ý em rồi thì em lại không tin anh, anh bận bịu việc công ty em lại không thông cảm mà cứ trẻ con quấy phá anh em xi...ưm"

Chưa kịp để Minho nói hết Chan đã cúi xuống đặt lên môi cậu cái hôn thật sâu đến khi Minho hết dưỡng khí mới chịu thả ra. Anh siết chặt vòng tay ở eo cậu thì thầm

"Anh không cần em phải hiểu chuyện, ở bên cạnh anh em cứ là chính mình trẻ con như nào cũng được anh chỉ cần em hãy tin anh. Anh yêu em, tin em vậy nên anh mong em cũng yêu anh, tin anh. Thật sự anh đã rất bất lực khi anh liên tục giải thích nhưng em lại phớt lờ, không tin. Minho anh buồn thật đấy"

"Em yêu anh em cũng tin anh, em xin lỗi anh đừng giận em nữa em...em lúc đấy...em không hiểu sao em lại hành xử như thế Chan anh đừng giận nữa em biết sai rồi"

"Hừmmm nói suông thì anh không thấy có tác dụng lắm em hành động chứng tỏ em biết lỗi rồi đi"

"Vậy em phải làm gì?"

Minho tròn mắt ngước lên nhìn anh chồng, Chan cười ranh ma chỉ vào môi mình. Anh biết là Minho rất ngại việc phải chủ động hôn anh lúc nãy "mổ" được mấy cái như vậy là có cố gắng lắm rồi đó

"Hôn anh đi"

"Nhưng nãy em hôn rồi mà"

"Nãy gọi là "mổ" chứ hôn cái gì em hôn lại đi như anh vẫn thường làm ấy"

"Em..em không biết"

Minho vì ngại mà cúi gằm mặt xuống, cậu thật sự không giỏi hôn hay nói trắng ra là không biết hôn. Bình thường vẫn luôn là anh chủ động bây giờ lại bắt cậu chủ động Minho thật sự không biết phải làm như nào

Chan bật cười nhìn Minho ngại ngùng rúc trong lòng mình, anh nâng mặt cậu lên để mắt đối mắt

"Anh dạy em"

"Dạ?"

"Anh hôn em cho tới khi nào em học được cách hôn thì thôi"

"A này...ưm"

Chan hạ môi mình xuống bắt đầu buổi học dạy hôn cho vợ. Từ cái hôn nhẹ nhàng bên ngoài cho tới cạy mở hàm răng đóng chặt của Minho, luồn lưỡi vào khám phá mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng ấm nóng. Mỗi lần hôn Chan đều cám thán môi cậu liệu có phải một chất gây nghiện khiến anh mãi không dứt được. Cứ mỗi khi hôn là Chan như muốn vắt sạch không khí trong phổi cậu vậy. Minho rất bất lực nhưng làm được gì không? Không

Bảo là dạy cậu cách hôn nhưng Minho thấy mình chả học được gì còn bị đè ra hôn đến ngạt thở phải xin anh tha

Sau trận "dạy học" cuồng nhiệt đó hai người lại yên bình nằm ôm nhau. Chan vẫn giữ thói quen xoa xoa lưng cho Minho thoải mái, dễ đi vào giấc ngủ hơn và cách này vẫn luôn hiệu quả. Trước khi nhắm mắt chìm vào giấc mộng Minho lẩm bẩm vài câu

"Em xin lỗi mình làm hòa nha"

"Ừm anh cũng xin lỗi vì lớn tiếng với em làm hòa, em ngủ đi"

"Em ngủ rồi anh đừng đi đâu hết nhé"

"Anh đi đâu được chứ? anh không đi đâu hết, có em có con ở đây anh chẳng muốn đi đâu cả. Vậy nên, Minho yên tâm ngủ ngon đi nhé Bangchan vẫn luôn ở bên cạnh em mà"

"Ưm vâng anh ngủ ngon yêu anh"

"Ừ em ngủ ngon yêu em"

Ngoài cửa có hai đứa trẻ nhỏ xíu nào đó đang dí sát tai vào cánh cửa để nghe lén papa mama chúng nó

"Papa mama làm lành rùi Bokie"

"May quá nãy Bokie thấy papa giận mà Bokie sợ quá trời"

"Thui tụi mình đi ngủ đi không là mai dậy trễ papa uýnh sưng mung"

"Ò Bokie cũng bùn ngủ ời mình về ngủ thui"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mắc sóng gió lắm đó nhưng mà khum có nỡ thoi để bữa sau zậy☺👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com