Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65: Trai Đẹp Đến Cửa (2)

Khí trời thật rất tốt, Jisoo mang theo bảo bối từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật, cũng dị thường rõ ràng. Không có chút nào bị sương mù quanh quẩn làm mơ hồ.

Mặc dù từ cao nhìn phong cảnh thật sự rất tuyệt, nhưng cô cũng không có ôm Bảo bối đứng ở trước lan can quá lâu. Cô sợ ở gần lan can tốc độ gió qua mạnh, sẽ làm bảo bối không thoải mái.

Đang ở thời điểm cô xoay người sắp trở lại vị trí, đột nhiên, một người đàn ông dáng dấp hơi có chút hung thần ác sát không biết từ nơi nào chợt liền xông ra. Bởi vì vấn đề góc độ, tầm mắt bảo bối trùng hợp đối mặt với mặt của người đàn ông kia. Bỗng chốc, bảo bối ‘oa’ một tiếng liền khóc rống lên.

"A a, Chi Chi sao vậy, không khóc không khóc, không sợ nha." cô bị bảo bối đột nhiên khóc dọa cho giật mình, vội vàng vừa nhẹ nhàng lắc lắc thân thể bảo bối, vừa vỗ nhẹ sau lưng của bảo bối, giọng nói ấm áp kiên nhẫn trấn an.

Vậy mà, bảo bối vẫn luôn an tĩnh chẳng những không có dừng lại khóc thút thít, ngược lại càng khóc càng kịch liệt. Bất luận cô trấn an như thế nào cũng không có chút tác dụng nào.

Lúc này, người đàn ông hung thần ác sát đó, đột nhiên đi tới trước mặt của Jisoo và cục cưng. Không nhịn được mở miệng liền rống. "Khóc cái gì mà khóc? Ầm ĩ chết...!"

Đừng nói là bảo bối, ngay cả cô cũng bị kinh ngạc giật mình. Bảo bối hơi sững sờ, lập tức khóc lớn tiếng hơn.

Thấy thế, Jisoo nhất thời hỏa sớm ba trượng. Cô một tay bảo vệ cái ót của bảo bối, không khách khí phản bác: "Anh kia hung làm cái gì? Đứa bé rõ ràng chính là bị anh hù dọa cho khóc!" Vì sao ở trong nhà hàng này, cũng sẽ gặp phải người không có tư chất như vậy. Hơn nữa còn là một đại nam nhân. Rõ ràng chính là hắn hù dọa bảo bối khóc, cô đã không nói gì, hắn ngược lại ngang ngạnh vô cùng.
Banner hàng hiệu giá tốt

"Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa!" Nghe vậy, thái độ người đàn ông lập tức thay đổi càng thêm hung ác. Một bộ dáng tùy thời muốn đem cô hung hăng dạy dỗ một trận.

Cô không sợ hãi chút nào, cô thoáng lay động, dùng thân thể ngăn trở bảo bối, mở miệng lặp lại: "Là anh đem. . . . . ."

"Đây là thế nào?"

Chỉ là, lời cô nói còn chưa dứt, liền bị một giọng nói đột nhiên truyền đến, cứng rắn cắt đứt. Cô theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, ngũ quan gần như hoàn mỹ vừa đúng đi tới trước mặt cô và người đàn ông hung thần ác sát đó. Hai người tạo thành sự so sánh tương đối rõ ràng.

Vậy mà rất kỳ quái, nhìn người đàn ông này rõ ràng vẻ mặt vẫn mỉm cười, nhìn qua vô cùng thân sĩ. Nhưng hắn cho cô cảm giác không tốt lắm. Mặc dù tướng mạo của hắn và Kim Taehyung không phân cao thấp, cảm giác có thể giống Taehyung cả người tỏa ra khí lạnh, người đàn ông này rõ ràng có một cỗ tà khí thuộc về bóng tối. Cũng chính là một cỗ tà khí này, khiến cô có cảm giác vô cùng không thoải mái. Ngược lại đi theo sau lưng người đàn ông xinh đẹp này, một người đàn ông trẻ tuổi khác mặc giống nhau, thoáng nhìn có cảm giác thuận mắt một chút.

Bảo bối vẫn còn khóc, hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ.

"A. . . . . . Hóa ra là tiểu bảo bối đang khóc, cái này thì có cái gì, dỗ dành là được." Người đàn ông nhanh chóng nhìn lướt qua Jisoo và bảo bối được cô hộ vào trong ngực, nói xong, hắn đột nhiên giơ tay lên, một phen liền giành lấy bảo bối trong ngực cô.

Jisoo kinh hãi, đưa tay muốn đoạt lại bảo bối. Lại phát hiện bảo bối bị người đàn ông đoạt mất, bỗng nhiên ngưng khóc thút thít. Mở một đôi mắt to, tò mò nhìn người đàn ông kia. Cuối cùng, lại còn nhếch miệng nở nụ cười. Sự phát hiện này, khiến cô không nhịn được chịu rất nhiều đả kích. Bảo bối còn nhỏ như vậy, dĩ nhiên cũng đã có thiên phú hoa si của Chaeyoung cái người kia rồi. Khuyết điểm này của nó là được di truyền từ đâu? Sớm biết thời điểm dưỡng thai, cô liền cách Park Chaeyoung cái đại hoa si đó xa một chút rồi.

"Ha ha. . . . . . Thật là một đứa nhỏ đáng yêu, nhỏ như vậy cũng biết chú nào dáng dấp đẹp mắt rồi." Bảo bối tươi cười đến mức thiên chân vô tà, làm cho nụ cười khóe miệng người đàn ông càng đậm. Hắn nhẹ nhàng ngắt khuôn mặt nhỏ bé của bảo bối, bàn tay dời đi thì ngón tay lơ đãng quét qua vòng trên cổ bảo bối, một khối vô phỉ thúy trường mệnh tỏa cùng tinh mỹ treo lủng lẳng. Nháy mắt, trong đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, đột nhiên đã hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhưng một tia tâm tình này của người đàn ông tới quá nhanh, đi lại cực độ kín đáo, mấy người ở đây, ai cũng không có nhận thấy được.

Người đàn ông khen ngợi bảo bối, khiến Jisoo lập tức hồi thần. Cô một phen đoạt lại cục cưng, cầm lên túi xách liền đi tính tiền.

Người đàn ông buồn cười lắc đầu, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai người đàn ông vẫn bộ mặt hung thần ác sát như cũ, nhấc chân hướng phòng bao nhà hàng đi tới. Chỉ là, trước khi hắn đi vào phòng bao, hắn chợt nói khẽ gì đó với người đàn ông vẫn đi theo bên cạnh hắn. Người đàn ông kia lập tức nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, đuổi theo Jisoo vừa đi vào thang máy.

Có lẽ là bởi vì cô đối với người đàn ông trẻ tuổi này, ấn tượng còn không coi là quá kém, khi cô trơ mắt nhìn hắn chen vào thang máy thì cũng không có cự tuyệt, trong lòng cũng không có bất kỳ tâm tình quái dị nào.

Cục cưng lại khôi phục an tĩnh ngày trước, cô mượn cơ hội dùng khăn lưng bọc kỹ lưỡng cục cưng, cõng ở sau lưng, hoàn toàn không để ý có người đang ở một bên vây xem. Thế này, lúc cô một đường đi trở về thì hành động có thể dễ dàng hơn. Cục cưng cũng có thể thoải mái hơn, ấm áp hơn một chút.

Từ 50 tầng, cho đến lầu một, người đàn ông trẻ tuổi thủy chung chưa nói cùng Jisoo câu nào. Dường như hắn cũng chỉ là ngẫu nhiên muốn xuống lầu.

Cô không để ý đến người đàn ông trẻ tuổi đó, cửa thang máy vừa mở, cô liền sải bước đi ra ngoài.

Người đàn ông trẻ tuổi vẫn yên lặng ở sau lưng Jisoo, hai người một trước một sau đi nhanh đến cửa chính khách sạn thì hắn đột nhiên đuổi gấp hai bước, ngăn cản đường đi của cô."Xin chào."

"Còn có chuyện gì sao?" cô sửng sốt, trong lòng không quá thoải mái nhíu nhíu mày. Chuyện vừa rồi chẳng lẽ còn chưa kết thúc sao? Bọn họ còn muốn nói điều gì? Dọa bảo bối Chi Chi sợ đến như vậy, cô không có tìm bọn họ tính sổ cũng đã là rất tốt.

"Mới vừa rồi người đàn ông ôm đứa bé họ Kang, Kang tiên sinh." Người đàn ông trẻ tuổi có chút đáp phi sở vấn, khiến đầu óc Jisoo không khỏi mê hoặc. "Sau đó thì sao?" Hắn cố ý đuổi theo, chính là vì nói cho cô biết người đàn ông một thân tà khí vừa rồi, tên họ là gì sao? Nhưng là, đây rốt cuộc liên quan gì tới cô? Bọn họ lại không quen biết, cũng không có bất kỳ nhận thức cần thiết nào.

"Đây là số điện thoại của hắn, nếu như cô có chuyện gì muốn nói, trực tiếp có thể liên lạc cùng hắn." Nói xong, người đàn ông trẻ tuổi chợt lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt của cô.

Cô mặc dù thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn là tiếp nhận tờ giấy người đàn ông trẻ tuổi đưa cho cô. Cô không muốn tự nhiên kiếm chuyện, vì tiết kiệm thời gian, cô chỉ có thể nhận lấy. Cùng lắm thì một lát nữa cô ném vào trong thùng rác ven đường là được.

"Cáo từ." Người đàn ông trẻ tuổi lễ phép cười cười, rốt cuộc xoay người lại.

Cô kỳ quái nháy mắt hai cái, sải bước đi ra khỏi khách sạn. Quả nhiên, mới đi ra khỏi khách sạn không bao xa, cô tương đối dứt khoát đem số điện thoại của Kang tiên sinh ném vào trong thùng rác ven đường. Thật là một đám người không giải thích được, cô mới không cần theo chân bọn họ có bất kỳ liên hệ gì. Coi như thật sự có chuyện gì, cô cũng chỉ cần tìm ba vị bạn tốt của mình mà thôi.

Nào có thể đoán được, người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi căn bản cũng không có rời đi. Hắn xoay người đi được mấy bước, liền lặng lẽ đi theo sau lưng Jisoo. Khi hắn thấy cô không chút do dự đem số điện thoại hắn cho cô ném vào trong thùng rác, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch một chút.

Người đàn ông trẻ tuổi một đường bí mật đi theo Jisoo, một mực theo cô đến vườn hoa ở trong tiểu khu. Cũng mắt thấy cô vào một tòa nhà, chờ đợi hồi lâu cũng không trông thấy cô ra ngoài, sau đó mới không tiếng động rời đi.

Jisoo vẫn một thái độ không có tim không có phổi, vừa về tới nhà, liền đem những thứ không vui xảy ra ở trong khách sạn quên sạch sẽ. Dĩ nhiên, coi như cô không quên cũng vô ích. Cô không có cần thiết mạo hiểm đi kiếm rắc rối. Mặc dù cái người không có tư chất đó dọa sợ bảo bối Chi Chi của cô.

Cho cục cưng uống sữa tươi, đợi đến khi cục cưng lại ngủ, Jisoo cầm cuộn len cô đang đan dở lúc trước lên, tiếp tục đan quần áo vô cùng xinh đẹp cho cục cưng. Cô cũng không biết, cuộc sống bình tĩnh ở đất khách của cô, sắp mất đi cân bằng. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com