Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-5-




Namjoon chẳng ưa công việc bàn giấy chút nào, anh không muốn chôn vùi đôi bàn chân mình xuống nền đất. Và anh yêu đôi tay mình, ai mà không sót cho được khi cứ cách vài phút lại bị giấy mới cắt vào tay? Người ta nói anh là võ sĩ đấm bốc nhưng đâu phải, anh quấn băng khắp cả bàn tay chỉ để tránh mấy cái tai nạn nhỏ đó thôi. Ok anh yếu đuối...nhưng không thể phủ nhận mỗi lần bị cắt đều rất thốn.

Namjoon chuộng một kỳ nghỉ dài, có đủ thời gian để anh dành thời gian cho bản thân. Đọc sách trao dồi kiến thức, làm báo cáo gửi cho bộ trưởng hoặc đơn giản là đặt pizza về và xem phim với đám anh em của mình.

Nhắc tới pizza mới nhớ.

Namjoon chột dạ, ông giao pizza hôm qua đúng là không giao tới thật.

Nhưng không sao, Seokjin mất tiền nên anh chẳng tiếc nuối gì, chỉ còn hai phút nữa thôi. Anh cười mỉm, thầm đếm ngược cùng chiếc đồng hồ để tiến tới khoảng thời gian tự do – giờ tan tầm. Ôi anh yêu cái khoảnh khắc này quá thể.

- Này cậu Kim, tối nay cậu có bận gì không?

Đó là sự ép buộc. Namjoon rủa thầm, đau đớn nhìn chồng tài liệu mới chễm chệ trên tay lão sếp. Lão hỏi cho có lệ thôi, chắc chắn thế nào lão cũng nhồi hết cho cậu bằng được. Theo tự nhiên, anh lắc đầu.

- Ồ, thế thì tốt quá!

Lão lập tức thả cái bịch như vả đôm đốp vào mặt anh. Ôi tài liệu mới, ôi thêm ca mới, anh muốn đốt đi đống này. Cầm một tờ lên, Namjoon lẩm bẩm.

- Thế thì đến khuya mất.

Nhưng cuộc đời anh, Namjoon xem tử vi rồi. Tháng này chắc chắn anh sẽ thăng tiến mạnh. Nên bây giờ có bỏ làm chắc chắn vẫn được thăng chức. Đúng, không làm nữa, nhà cửa và đám con trai thơ vẫn đang đợi, anh không phí hoài thời gian được. Ngay lập tức anh đập mạnh bàn, xoay 90 độ và đứng dậy trỏ thẳng vào camera.

- Ồ cái camera đẹp thế.

Cái đồ lươn lẹo, Namjoon không-quyết-đoán quay trở lại bàn, vừa gõ máy vừa khóc tu tu. Bất thình lình, ông sếp từ lúc nào đã ở ngay sau anh, nhẹ nhàng đặt tay lên vai chàng nhân viên văn phòng. Ăn nói từ tốn hết sức.













- Thầy ơi, thầy có người yêu chửa?

Viên phấn viết vội trên bảng bỗng khựng lại, Seokjin tằng hắng giọng, nghiêm nghị nhìn thẳng vào cô bé đang ngồi gác chân trên bàn.

- Em có thể tập trung vào bài học được không?

Anh nhìn cô với ánh mắt cầu khẩn. Mới mười phút thôi, anh chỉ mới ổn định lớp và giảng bài được mười phút thôi. Lòng anh chợt hỗn loạn, dập đầu làm ơn đừng gây ra bất cứ cuộc gián đoạn nào trong giờ học nữa.

Cô gái đó vẫn vắt vẻo chân trên bàn, miệng ngậm cây kẹo mút mà chu chu cái môi có đánh bao nhiêu thứ chì màu lên vẫn không đầy đặn bằng của anh. Kỳ diệu thay.

- Chi đâu, thấy thầy dễ thương nên hỏi thăm. Không được hả?

Đặt viên phấn xuống bàn, lặng lẽ gấp sách vở. Như thường lệ, Seokjin tươi cười bắt đầu buổi Q&A không hồi kết với đám mười một cá biệt. Chuyện như cơm bữa, và để chúng nó không đeo bám tới tận nhà và làm sợ hãi anh em của mình, Seokjin gắng gượng ngoan ngoãn.

- Mấy đứa muốn hỏi gì? Chúng ta sẽ giải đáp từ từ những khúc mắc trong bài học nha? Sao ta không bắt đầu với phần bài cũ – bệnh truyền nhiễm?

Tập thể hai mươi tám đứa lặng im như tờ, không hẳn. Có một đứa mọt sách với cánh tay nó trong vô vọng, hai giây sau lập tức bị kéo hẳn xuống sàn. Đồng thời tạo cho anh một sức nặng tâm lý.

- Được rồi được rồi, thầy đây, muốn hỏi gì thì hỏi?
Và bọn nó đồng loạt giành giựt nhau giơ tay.

- Thầy ăn gì mà đẹp thế?

- Em làm người yêu thầy được không?

- Gu bạn trai thầy là gì?

Toàn những câu hỏi vớ vẩn. Seokjin khóc thầm trong lòng, mỗi lần trả lời một câu hỏi là mỗi lần anh vò nát một tờ giáo án.

Sau giờ học, anh bực bội than phiền với người đồng nghiệp của mình. Thề rằng nếu cứ tiếp tục như thế anh sẽ bỏ dạy! Anh sẽ làm thế thật, nếu người đồng nghiệp đó không an ủi.

- Giờ cậu chuyển sang trường nào thì nó cũng thế à. Chấp nhận đi. Mà nhân tiện hiệu trưởng gọi cậu kìa.

Cậu ta vừa vỗ lưng, vừa trỏ về phía bên phải có một người đàn ông trung niên, nổi bật với chiếc bụng tròn tròn và nụ cười nhân hậu. Ngài hiệu trưởng chẳng đợi Seokjin cúi chào đàng hoàng, lập tức chạy tới dúi vào tay cậu một phong bì trắng. Trên trán lấm tấm mồ hôi.

- Anh cầm số tiền lương này, tôi cho anh nghỉ hai tháng coi như phần thưởng cho sự nỗ lực trước giờ của anh. Cầm đi và tôi không đuổi việc anh đâu, hãy đi đâu đó đi! Hai tháng, nhớ đó, thời điểm chính xác ngày đi dạy lại tôi sẽ báo cho anh sau!

Hai tháng nghỉ vẫn có lương.
Chuyện cổ tích gì đây?

Không, tuyệt đối không hoang mang. Seokjin mừng rớt nước mắt, không cho phép bản thân bàng hoàng. Thực tại đã xảy ra rồi thì nên chấp nhận, không đôi co, không thèm tra hỏi lại mà một hơi vụt phóng về nhà.

- Mấy đứa ơi anh được nghỉ rồi!

Từ trong bóng đêm, hai thân hình quen thuộc vội nhào tới đè anh xuống. Thi nhau reo lên mừng rỡ.

- Anh ơi bên dạy nhảy cũng cho em nghỉ!!

Jimin chấm nước mắt rồi xì mũi vào tóc Taehyung.

- Em cũng vậy! Bên trung tâm sinh học cũng cho em nghỉ hai tháng!!

Seokjin chưa bao giờ thấy tự hào đến vậy, anh ôm chầm hai đứa nhỏ lăn qua lăn lại đến nhăn thảm lót sàn. Niềm hạnh phúc dạt dào của họ chưa dừng lại ở đó khi cửa nhà bật tung. Cả bốn người còn lại không có gì ngoài việc nhảy vào ôm tập thể với họ.

- Chỗ bán hàng điện tử cho anh mày nghỉ!!

- Công ty em cũng thế!!

Các luồng thông tin tuôn trào từ miệng mỗi người bất ngờ đấu đá nhau, họ khựng lại. Ngỡ ngàng nhìn đối phương. Sau đó lại hướng mắt đến Adam đang tựa người ở cửa ra vào. Phì phèo điếu xì gà trên tay, gã nhún vai như đính chính ai mới là người khơi mào cho giấc mơ sung sướng của cuộc đời họ.

- Đó là phần thưởng nếu các anh đồng ý tham gia với tôi phi vụ này.

Gã không biết mình đã nói sai điều gì, nhưng bàn tay đưa ra của mình chẳng có ai nắm lại. Gã bối rối nhìn gương mặt bọn họ tối sầm, hai đầu lông mày đều chau lại, như đang phân vân.

- Nếu tôi đoán đúng, thì hẳn các anh rất yêu thương nhau. Tham gia việc này khả năng sống sót là 50/50. Nhưng nếu virus này phát tán, một trăm phần trăm chúng ta sẽ chết hết. Chính phủ tin tưởng chỉ mỗi các anh nên mới dám giao phó trọng trách này. Mong hãy suy nghĩ lại.

Bảy người e ngại nhìn nhau, người thì vuốt tóc, người thì gãi cằm. Và kết quả cuối cùng cho bàn tay mỏi nhừ giữa không khí của Adam chính là cái nắm rắn chắc của Namjoon.

- Thỏa thuận thành công.







- Chú ơi con thích chú mua sữa chuối cho con hơn. Đại học con đã học hết chương trình năm bốn nên chỉ ở nhà viết luận thôi.

Gã ngẩn người nhìn Jungkook, ôi cái đám này. Không thể ngầu được hơn một giây à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com