Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

BAO BÀNG ĐỆ BÁT TỰ MẪU QUÂN

"Phù, cái bánh bao này đúng là nặng quá đi!". Bàng Tịch thở hồng hộc kéo cái tên Bao Chửng đã say thành bùn nhão kia về Bàng phủ.

Đừng hỏi y tại sao không vứt về Khai Phong phủ. Y đứng gõ cửa nha môn cũng cả nửa ngày mà chẳng ai bước ra, thật không thể làm gì khác hơn là đưa cái bánh bao này về nhà mình.

Bàng Tịch một bên giúp hắn cởi áo bào trên người ra một bên oán giận: "Đám Công Tôn tiên sinh sao lại ném tên bánh bao chết bầm này cho ta chứ! Rõ ràng là đại nhân nhà bọn họ mà! Bánh bao thúi, cao như vậy làm gì!!! Có biết bản công tử phí bao nhiêu khí lực mới lôi ngươi về được không?!".

Bàng Tịch vật lộn thêm nửa ngày để cởi áo bào của Bao Chửng ra, càng nghĩ càng không hết giận, bực bội nhắm vào bản mặt hắn, ra sức véo.

Bao Chửng mơ mơ màng màng nhìn về phía Bàng tịch, vỗ vào tay y: "Con cua chết tiệt nhà ngươi! Ừm... làm gì...?".

Bàng Tịch đang lộn xộn, vì không để ý mà bị đập đến tay đỏ lên, trừng Bao Chửng một cái, ngồi xuống cái ghế bên cạnh: "Bánh bao thúi tỉnh rồi à? Bây giờ ngươi cũng chẳng có nơi nào để đi, có muốn cầu xin bản công tử giúp đỡ ngươi không?".

Vừa dứt lời, Bàng Tịch đã thấy gương mặt Bao Chửng ở trước mắt mình đột ngột phóng to. Tay Bao Chửng vỗ lên mặt y, rù rì nói: "Ừm... Lại mơ thấy ngươi sao?".

"Hả? Bánh bao thúi ngươi nói gì cơ?". Bàng Tịch lờ mờ cảm thấy mình... đang bị dồn thì phải...

Bao Chửng hình như không nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của y, tiếp tục tự độc thoại: "Con cua chết tiệt, có lẽ ta yêu ngươi rồi... Chính là loại tình cảm muốn sống cùng nhau đến cuối đời ấy.".

Bàng Tịch vỗ đầu hắn một cái: "Bánh bao... ngươi... không phải là uống rượu... uống tới ngốc luôn rồi chứ?".

"Không có mà! Ta...". Bao Chửng nghiêng người, nắm chặt hai tay y: "Bàng Tịch, ta yêu ngươi.".

Bàng Tịch có chút nghĩ không thông. Bánh bao mà lại có thể gọi tên y nghiêm túc như thế? Là bánh bao thật sao?

"Chỉ là mơ thôi, vậy chắc là có thể...". Ánh mắt Bao Chửng bỗng mờ mịt khó hiểu.

"Hả? A...". Bàng Tịch còn chưa kịp hỏi đã bị Bao Chửng lấy môi chặn môi.

Bàng Tịch muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị được hôn đến mềm cả người, chỉ có thể vịn vào hắn.

Bao Chửng dùng lưỡi cuốn lấy môi Bàng Tịch mà khuấy đảo. Lướt qua cằm y, quét qua hàm răng y, một lúc lâu sau mới thả ra.

Bàng Tịch ngã trên bàn, ổn định lại hô hấp: "Này... Bánh bao, ngươi... nghiêm túc?".

Bao Chửng không nói, lại đè lên người Bàng Tịch, nhẹ nhàng liếm cắn cần cổ y, lưu lại nơi đó vết đỏ. Kéo xuống vạt áo của y, tiếp tục thăm dò phía dưới.

"A... Ha... Bao Chửng...". Bàng Tịch khóe mắt ửng hồng, hai tay chống trước ngực hắn.

Bao Chửng thấy vậy, đưa tay đỡ eo Bàng Tịch, nhẹ nhàng đặt y lên giường. Rút đai lưng của y, rất nhanh vạt áo Bàng Tịch liền lộ ra một nửa, mê mê tỉnh tỉnh ngã trên giường.

Bàng Tịch cực lực cứu vãn lý trí của mình, thở gấp, bánh bao này mà lại...

Bao Chửng một tay xoa nắn điểm hồng trước ngực Bàng Tịch, một cái tay khác hướng phía dưới tìm kiếm, cách một lớp vải trêu đùa con cua nhỏ.

"A!... Bánh bao chết tiệt... Ha... A... Bỏ tay ra... A!". Bàng Tịch cố sức kéo tay hắn, nhưng Bao Chửng lại dùng một tay cố định hai tay của y trước ngực, không cho y từ chối.

Bàng Tịch bất luận là giãy dụa thế nào đều giãy không khỏi lực tay của hắn. Bao Chửng nhìn về phía dải băng xanh đậm buộc trên đầu y, tháo ra, trói tay y lại.

Bàng Tịch chỉ có thể trơ mắt nhìn tay Bao Chửng sờ loạn trên người mình.

Không thể không nói, cơ thể Bàng Tịch thật sự rất ưa nhìn. Trên làn da trắng mịn do Bao Chửng làm loạn mà lưu lại vết đỏ, cũng vì kích tình mà hiện lên màu hồng nhạt. Đôi mắt ngày thường luôn phấn chấn, lúc này lại thêm mấy phần mị hoặc, khóe mắt hơi ửng hồng.

Khi tay Bao Chửng ma sát lên tính khí của y, nhiều lần sượt qua mã nhãn, khiến Bàng Tịch muốn ngừng mà không được.

Sau mấy lần nặng nề ma sát, cơ thể y bị làm đến mềm nhũn, đầu óc trống rỗng mà xuất ra.

"A... Bao Chửng... Ưm... Dừng lại...".

Đôi mắt của Bàng Tịch xưa nay chứa đầy kiêu ngạo giờ lại ngập nước. Trong tức khắc, y như bị nỗi hoảng sợ cùng ngỡ ngàng nuốt chửng. Chỉ vì Bao Chửng, chẳng biết từ lúc nào, đã hạ tay xuống nơi bí ẩn mà chính y cũng chưa từng chạm qua kia.

Bao Chửng ban đầu dùng ngón tay cùng dịch thể của y thăm dò nơi đó.

Phía sau của Bàng Tịch rất chặt, ngón tay tiến vào liền có thể cảm nhận được tràng bích co rút, đè ép dị vật đang xâm phạm.

Bao Chửng lại thêm vào một ngón tay. Hai ngón trên dưới đè nén tràng bính, khuếch trương, xoay tròn biến nơi kia thành một lỗ sâu nhỏ, trắng trắng hồng hồng nhìn đẹp vô cùng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong huyệt dần dần ngập nước. Tiếng nước vang lên khiến tai Bàng Tịch đỏ ửng, vệt đỏ lan trên gương mặt.

Bao Chửng đột nhiên rút ngón tay ra, đưa đến trước mặt Bàng Tịch. Dưới ánh nến, trên ngón tay thon dài óng ánh ánh nước. Mặt hắn vô cùng nghiêm túc, mở miệng nói:

"Ướt."

Sắc mặt Bàng Tịch ngay lập tức còn đỏ hơn chân trời buổi hoàng hôn, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Bánh bao chết bầm!".

Bao Chửng dường như không nghe, thấy khuếch trương đã gần được, xốc áo bào, tức khắc đem vật đã cứng đến phát đau kia đặt nơi miệng huyệt, nhẹ nhàng đụng chạm. Nơi kia đẫm thủy quang, khiến hắn cứng thêm vài phần.

Bao Chửng dịu dàng hỏi, cẩn thận từng li từng tí một. Dù đang say, hắn cũng không muốn làm tổn thương người trước mắt.

Dù cho hắn biết rõ đây chỉ là một giấc mộng...

"Có thể không?".

Bàng Tịch quay đầu đi, cố gắng không nhìn vào mắt hắn, cắn cắn môi, cuối cùng gật đầu. Đã đến nước này rồi, y còn có thể làm gì chứ? Huống hồ y cũng nhịn rất khó chịu.

Ngay lúc Bao Chửng tiến vào, nước mắt lập tức tràn mi, rơi xuống chiếc áo ngủ làm bằng loại gấm tốt nhất, loan ra một mảng. Đau, ngoại trừ đau thì vẫn là đau. Đó là cảm thụ duy nhất của y lúc này. Nếu sớm biết, ban đầu y đã ngăn cản hắn rồi. Quá đau.

"Bánh bao chết tiệt... Không muốn... A... Đau!". Bàng Tịch siết chặt tấm khăn trải giường trong tay.

Nghe được lời y nói, Bao Chửng hơi dừng một chút, động tác nhẹ lại, chậm rãi, cố gắng để y thích ứng.

"Ưm... Khó chịu...".

Bàng Tịch cảm thấy cơ thể mình như đang lơ lửng trong không trung, không tốt không xấu, vừa khó chịu lại thoải mái. Y chưa bao giờ trải nghiệm tâm trạng mâu thuẫn như vậy. Cố gắng để nơi kia của Bao Chửng dung hoà với thân thể y, thích ứng độ thô to của hắn. Cuối cùng một lát sau, y không nhịn được đẩy Bao Chửng một cái, chậm chạp mở miệng:

"Ừm... Ngươi... động đi... A!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com