Chương 7
Lại là cái cảm giác đó ! Lại là cái việc đó! Lại là chuyện đó!
Đau quá, đau quá! Đau chết mất!
-Bảo.....Bình........BẢo ....Bình
Ai đó? Ai đang gọi ta đó? Ngươi là ai?
- Bảo Bình!
Ai vậy?
A ta đau quá!
Trong lớp, một nhóm học sinh đang xúm lại quanh một học sinh nữ đang giật lên từng hồi. Cô bé gục mặt xuống bàn, hai tay buông thõng, cả người giật lên từng hồi. MẶc cho tiếng gọi của đám bạn xung quanh, cô bé vẫn chẳng có vẻ gì là tỉnh lại mà còn có dấu hiệu trở nên tệ hơn.
Một giáo viên từ ngoài đi vào, yêu cầu tất cả học sinh khác về chỗ và định đưa cô bé vào phòng y tế nhưng ngay khi vừa ôm cô bé lên thì cả giáo viên và học sinh đó đều ngã nhào xuống đất. Bọn học sinh lại tiếp tục xúm lại và cố lay cô bé kia dậy. Nhưng không hề hiệu quả. Cơ thể cô bé đáng thương ấy vẫn giật lên từng đợt không ngừng.
Trong khi mọi người không để ý, có một bàn tay đã chạm vào cô bé và cô bé đột nhiên ngừng co giật.
Trong một giây ngắn ngủi chạm vào Bảo Bình, Song Ngư cảm nhận được một cơn đau tê dại thấu tận xương tủy truyền từ bàn tay vừa chạm vào cô bé lan tỏa khắp cơ thể cậu. Tuy nhiên cậu vẫn không hề nhăn mặt lấy một cái, không hề biểu hiện bất cứ gì cả. Và sau một giây đó , Bảo Bình giật mình tỉnh lại, trông bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đồng thời Song Ngư cũng không còn cảm thấy gì nữa. Tay cậu đã thu về từ lúc nào.
Mọi người bắt đầu hỏi thăm Bảo Bình đủ các kiểu nhưng câu trả lời luôn là "Tớ ổn" và "Tớ không sao"
Vài phút sau tất cả mọi chuyện đâu lại vào đấy. Mọi người trở lại công việc của mình.
Trở về chỗ rồi, Bảo Bình vẫn cảm thấy khó hiểu cho chuyện xảy ra với mình nên làm một bộ dạng không hay biết gì về chuyện đó, quay qua hỏi mấy đứa bạn xung quanh thì nhận được một số câu trả lời không rõ ràng bởi họ không rõ việc đó.
Bảo Bình lại tiếp tục chìm vào dòng suy nghĩ. Và rồi nó nghi ngờ rằng liệu Song Ngư có liên quan gì đến chuyện nó tỉnh lại hay không. Bởi lần trước nhờ chạm vào cậu ta nó mới bình thường trở lại được. VÀ thế là nó lại cất công hỏi thêm một chuyến nữa:
- Các cậu có thấy ai chạm vào tớ lúc tớ bất tỉnh không?
- Không.- 1 men cho hay
- có vài đứa cố gọi mày tỉnh dậy nhưng tao không để ý là những ai.- Nhân Mã cho hay.= mặc dù có cả tao.
- tớ không biết.- 1 men khác cho hay
...
- Tất nhiên tớ để ý rồi.- Thiên yết, bạn tâm giao của Bảo Bình nói nhỏ vào tai nó khi hai đứa đang đứng ở hành lang trường trong giờ ra chơi - Có X, có Y ... và cả Song Ngư nữa. nhưng tớ để ý là Song Ngư chỉ chạm vào cậu chưa quá hai giây thì cậu đã tỉnh lại.
- Cám ơn nhé. - BẢo Bình nhếch môi cười mãn nguyện. Vậy là phỏng đoán của nó chính xác rồi!
_____________________Huyền Ngọc Phủ______________________
Trong phòng sách xa hoa, một nữ tử vận tử y làm từ vải thượng hạng ngồi trước bàn đọc sách. Đôi mắt nàng đen láy thâm sâu không chớp lấy một cái, nhìn như không nhìn vào trang sách trên tay, gương mặt hơi nghiêng đi tựa như đang suy nghĩ gì đó. Chợt, nàng lẩm bẩm:
- Kì hạn sắp hết rồi. Đợi sau đó ta sẽ tìm ngươi báo thù.
Ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng nhìn lên bức tranh trên mặt bàn. Bức tranh là mật thư của thủ vệ nàng gửi đến, phác họa gương mặt một nam nhân ngũ quan ưa nhìn. Phía dưới có ghi một cái tên : " Tiêu Sách".
==================
Ầy, ta hơm viết thêm được nữa ròi. mấy tháng sau chưa chắc ta đã có lại điện thoại hay máy tính để viết tiếp 3 fic truyện cho mọi người được. mà năm nay ta lớp 9, cuối cấp chắc khủng lắm nên...................................................................................
Ta biết mọi người hóng nhưng chắc phải 1 thời gian dài ta sẽ......RỜI.......XA ....... các nàng.
nhớ đợi ta quay lại nhé.
mà mấy dòng này chỉ đăng ở đây thôi. fic TRÁI TIM BĂNG GIÁ không có đâu.
Hẹn gặp lại nhé !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com