Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

536 --- 540. Giấu Giếm

Mục Thiên Dương nhìn sắp xếp của tiểu Cẩu, xoắn xuýt trong chốc lát, nói: "Ta nhớ rõ... Lúc ta đưa ảnh chụp cho các ngươi... Tiểu Cẩu chỉ có ba chân."

"Đúng vậy!" Xưởng trưởng thực tự hào nói "Cho nên chúng ta liền đem một cái chân khác lắp vào!"

Mục Thiên Dương: Đặc biệt sao, ai kêu các ngươi tự chủ trương lắp vào a! Nó vốn chính là như vậy! Vốn chính là như vậy!

Mọi người phát hiện biểu tình của anh không thích hợp lắm, mới khẩn trương lên: "Mục... Mục tổng, có vấn đề gì sao?"

"Không..." Mục Thiên Dương nghĩ đến bọn họ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa tạo hình của con chó nhỏ xác thực là rất đáng yêu. Chẳng phải là Uyển Tình hay bịa ra những câu chuyện xưa của Uông Uông để kể hay sao? Anh cũng giả bộ như vậy... Ắt hẳn là không có việc gì đi?

"Vậy... Anh xem món đồ chơi này có vừa lòng không?"

"Vừa lòng." Mục Thiên Dương gật đầu, mang theo món đồ chơi về nhà. Trên đường đi rất là buồn bực, vạn nhất Đinh Đinh không hài lòng thì làm sao bây giờ? Vạn nhất cô bé muốn Uông Uông chỉ có ba chân thì làm sao bây giờ?!

Mục Thiên Dương càng nghĩ càng không yên tâm, đi vào cửa lại thấy đại sảnh phòng khách không có người, lập tức cầm món đồ chơi lén lút đi lên lầu. Ở ngoài cửa do dự một chút, vạn nhất nếu có đứa nhỏ ở bên trong... Liền cho bọn chúng xem đi.

Mở cửa ra thấy đứa nhỏ không có ở đó, anh cảm giác vừa thất vọng lại vừa may mắn. Cầm món đồ chơi nhìn một chút, liền đi thư phòng của mình.

Đầu tiên là để trên bàn, không được; Đổi lại đem để trên giá sách, còn không phải khiến cho người ta đi đến xem sao? Cuối cùng, anh nhét vào một cái tủ nhỏ, cái tủ nhỏ này là nơi đựng một đống sách thời anh học Đại học, cất chứa các vật phẩm linh tinh, bị anh thêm cái này cái nọ vào, một đống loạn thất bát tao rơi ra.

Chợt nghe Ngô Nhã gọi anh, anh sợ bị thấy (kỳ thật Ngô Nhã sẽ không tự tiện mở cửa đi vào), anh đem toàn bộ nhặt lên nhét vào, còn đạp một cước, rốt cục đem cửa gắt gao đóng lại.

Anh nhìn thoáng qua, thở ra một hơi, cứ quyết định như vậy đi, thật sự là sợ con gái không thích, không dám tặng!

N năm sau, khi Đinh Đinh phát hiện lễ vật bị che dấu này thì lại cảm động tình thương của cha như thế nào, anh bây giờ sẽ không có cách nào tưởng tượng ra.

Anh lập tức đi ra khỏi thư phòng, nhìn Ngô Nhã ở bên ngoài, hơi có một tia đuối lý khi làm chuyện xấu hổ: "Mẹ... Có chuyện gì?"

Ngô Nhã nói: "Ông nội của con mang theo Uyển Tình và đứa nhỏ đi thăm bà Kim lão phu nhân, ở ngay gần thôn mà Uyển Tình sống trước kia"

Lạch cạch! Mục Thiên Dương thiếu chút nữa vỡ tim. Ông nội! Ông cư nhiên cũng tới kéo chân sau của cháu! Ông muốn dẫn Uyển Tình cùng bảo bảo đi thăm người tình già, cháu không dám ý kiến a, nhưng ông có thể quang minh chánh đại một chút hay không, không cần thừa dịp cháu không ở nhà đi bắt cóc người a!!!

Phi cơ trực thăng sắp đáp xuống thì Uyển Tình thấy được một đám hoa cải dầu nở rộ.

Hoa cải dầu này nhìn thì như bình thường, nhưng đối với người từng ở trong thành phố lớn lên như Uyển Tình mà nói, lại chỉ thấy trên tivi và tạp chí. Hai năm trước, cô lần đầu tiên thấy tận mắt, không gian nơi đây màu sắc xen lẫn mùi hoa thấm vào lòng người, làm cho cô rất ngạc nhiên thích thú. Cõng đứa nhỏ đia qua ruộng hoa cải dầu, đứa nhỏ a ô nhìn hoa cỏ, cô một bên sợ ong mật đốt người, một bên tâm tình rất tốt đứng lên.

Cô nghĩ như thế kia đã rất đẹp rồi nhưng không nghĩ tới khi xem từ trên cao, tầm mắt bao quát lại có chút rung động.

Trâu Tranh sợ hãi than: "Em lần sau lại tới đây, thật là xinh đẹp! Em phải mang người mẫu của em tới đây chụp ảnh! Không được, em đang có linh cảm trong đầu, em muốn thiết kế một chủ đề!"

Uyển Tình nhịn không được buồn cười: "Em thật sự là công việc điên cuồng."

Trâu Tranh ôm ngực: "Chị không biết đâu, năng lượng thiên nhiên là vô tận, thật muốn trở về với thiên nhiên."

"..." Được rồi, Uyển Tình phát giác cảnh giới của mình không đủ, theo không kịp cô ấy.

Máy bay dừng lại, Trâu Tranh giọng điệu gấp gáp, không hề vì nghệ thuật mà điên cuồng, bắt đầu lo lắng cho Kim lão phu nhân.

Phía dưới đã có một đám người đứng chờ, Uyển Tình xa xa nhìn thấy Tiếu Tiêu và A Sanh, còn có vài người trước đây ở lại chiếu cố Kim lão phu nhân, mặt khác cũng có một số người chưa từng gặp qua.

Chờ máy bay ngừng hẳn, người phía dưới liền tới đây hỗ trợ. Vài người trước tiên dìu Mục lão gia đi xuống, sau đó Tiếu Tiêu cùng A Sanh đến ôm đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ còn chưa có quên các cô, nãi thanh nãi khí gọi dì làm cho hai người hưng phấn không thôi.

Xuống máy bay, Trâu Tranh một phen giới thiệu mọi người với nhau, một đám người đi vào trong phòng. Vừa đi vừa hỏi tình huống của Kim lão phu nhân.

Tiếu Tiêu nói: "Vẫn còn uống thuốc, tinh thần không tốt lắm, mình cảm thấy tâm bệnh chiếm đa số. Bà vừa mới gọi mọi người đem áo liệm tới, vạn nhất nếu có gì thì chuẩn bị không kịp, còn nói buổi tối phải mặc ngủ..."

Mục lão gia vừa nghe, đột nhiên vui vẻ: "Biện pháp này hay đấy, ta trở về cũng muốn làm như vậy."

"Ông nội!" Uyển Tình cùng Trâu Tranh kinh hãi.

Mục lão gia khoát tay, mỉm cười chống gậy đi lên phía trước.

Kim lão phu nhân biết có người đến, lười biếng nằm trong phòng khách chờ. Đoàn người Uyển Tình còn chưa tới phòng khách, trước tiên liền ngửi được mùi thảo dược từ phòng khách truyền đến. Có thanh âm nói chuyện của người khác, rất nhẹ, chính là ôn tồn khuyên giải Kim lão phu nhân — trước mặt Kim lão phu nhân, tự nhiên không ai dám lớn tiếng.

Đoàn người Uyển Tình đi vào trong, thấy một đám người vây quanh Kim lão phu nhân, nhưng cũng không ai nói chuyện.

"Ngươi cái bà già này, không phải còn tốt lắm sao, còn một đống việc lớn nhỏ cần ngươi làm đây!" Mục lão gia vừa thấy được người tinh thần liền phấn chấn hô ra tiếng.

Kim lão phu nhân vốn ôm cái ấm lô tựa vào trên sô pha, bên cạnh có một cô gái tóc ngắn đang nói chuyện, thanh âm rõ ràng nhỏ nhẹ, nói lời khuyên giải người. Nhưng bà phảng phất như không nghe thấy, ngồi ở đó trầm lặng, làm cho người ta thực vô lực. Mục lão gia vừa nói lời này, lại làm cho thân mình bà chấn động, mạnh mẽ ngồi dậy nhìn qua.

Nhìn thấy Mục lão gia, ánh mắt của bà nhíu lại, trên mặt hốt nhiên có sức sống: "Ngươi cái lão già này sao lại đến đây? Vội tới chăm sóc ta trước lúc lâm chung sao? Hừ, ta tất nhiên so với ngươi sẽ đi muộn hơn đó!"

Uyển Tình nghe Mục Thiên Dương nói qua, Mục lão gia lúc tuổi còn trẻ thích Kim lão phu nhân, trong lòng còn yên lặng nghĩ, có lẽ Kim lão phu nhân cũng thích Mục lão gia, chẳng qua nhân sinh vô thường, vận mệnh trêu cợt, hai người liền phân ly. Hiện tại gặp nhau lúc tuổi già, hẳn là cùng soạn một khúc nhạc tình yêu lúc tuổi già xế bóng.

Nhưng thấy phản ứng này của Kim lão phu nhân, dường như không phải nhìn thấy người yêu trong lòng mà kinh hỉ, dường như là gặp được oan gia liền tính toán công kích nhau.

Mục lão gia đi qua, thấy sắc mặt Kim lão phu nhân đích thực không tốt lắm, cũng không còn tâm tư nói giỡn, quan tâm nói: "Nghe nói bà không tốt lắm, ta lo lắng nên lại đây nhìn một cái."

Bọn họ quen nhau hơn 80 năm qua, tuy rằng ở giữa có hơn nửa thế kỷ không gặp, nhưng gặp lại cũng không có gì ngăn cách. Có lẽ cảm tình không sâu, nhưng không thù hận. Hơn nữa người về già liền hay nhớ lại chuyện cũ, nghĩ lại thời gian nhiệt huyết cùng nhau, phần cảm tình này, không phải tình yêu nam nữ, chỉ có ở tuổi này của bọn họ mới biết, người trẻ tuổi không có cách nào có thể lãnh hội.

Hơn nữa theo như lời Mục lão gia nói, đám bạn năm đó, chỉ có bọn họ còn sống...

Kim lão phu nhân nhìn thấy ông, không chỉ là nhìn thấy cố nhân, còn có một loại cảm giác nhìn thấy người thân. Bà khom người, ngữ khí cũng cảm khái: "Mau ngồi đi."   

''''''''''''''''''''

Mục lão gia ngồi xuống, nói chuyện cùng với bà, tuy rằng vẫn giống như lúc còn trẻ miệng trộn lẫn vài câu, nhưng chung quy là quan tâm.

Kim lão phu nhân nói: "Gần đây tôi mộng thấy lão Kim đứng ở trên cái cầu vẫy tay về phía tôi, lại nhìn thấy hai đứa bé gái đứng ở trong vườn hoa. Đó là vườn hoa trước kia của gia đình tôi, trước khi chúng nó sinh ra trồng một mảng lớn hoa Tulip... Sau đó..." Kim lão phu nhân nói xong, đột nhiên hốc mắt ướt, "Tôi lại thấy hai người con gái đứng sau lưng lão Kim, cùng nhau vẫy tay về phía tôi..."

Mục lão gia nga một tiếng: "Xem ra lão Kim không đợi được bà, ở dưới cưới khác, còn là cưới hai cái."

Kim lão phu nhân cứng lại, tức giận quăng cái lò ấm trong lòng đi qua đánh ông.

Đã bao lâu mọi người không có gặp lão thái thái như vậy, sợ tới mức kinh hô một trận. Bên cạnh có bảo tiêu hằng năm bảo vệ Kim lão phu nhân, sợ hãi Mục lão gia bị đánh ngã, tay mắt lạnh lẹ tiếp được lò ấm.

Mục lão gia tự nhiên biết nặng nhẹ, sẽ không đi so đó những chuyện này. Ông dám nói bậy về chồng bà, bà đương nhiên cũng dám đánh người! Ông bất quá chỉ là đùa bà để hoạt động gân cốt một chút thôi.

Phó Tiểu Hương cũng không so đo với ông, xoa xoa khóe mắt tiếp tục nói: "Hai người con gái kia vừa xuất hiện, hai đứa bé gái liền không thấy tăm hơi... Mục lão nhân, ông nói chúng nó có phải hay không... Có phải đã mất hay không?"

"Đừng để bên ngoài giấc mộng lừa! Đây là ban ngày bà nghĩ gì, đêm đến mơ cái đấy, bị chính mình làm ra lo lắng, chúng nó khẳng định sẽ sống rất tốt."

"Vậy ông nói vì sao lại không tìm được chúng nó chứ... Con của tôi và lão Kim, thế nào dễ dàng không gặp như vậy?"

Một câu nói lên tâm tư khác nhau của người bên cạnh: Xem ra lão thái thái rất thanh tỉnh, căn bản không có việc gì! Nghe lời này, sợ là phải cẩn thận điều tra một lần. Hoàn hảo lúc bọn họ được mấy tuổi cũng chư vượt qua lúc hai vị tiểu thư mất tích, những người nhiều tuổi liên quan đến chuyện này sẽ thảm...

Kim lão phu nhân thở dài, miễn cưỡng dựa vào trên sô pha, nhìn Trâu Tranh: "Cháu đã về rồi?" Lại hướng về phía Uyển Tình cười, "Vì sao cháu lại ở nơi này? Mau đưa đứa nhỏ cho ta ôm."

Mục lão gia tức giận nói: "Chắt nội của tôi sao có thể cho bà ôm?"

"Cái gì? Chắt nội của ông?"

Mục lão gia đắc ý nói: "Đúng, chính là chắt nội của tôi." Sau đó đưa tay ôm Đinh Đinh Đang Đang trước người mình.

Kim lão phu nhân hỏi: "Nha đầu kia kêu Uyển Tình đi? Tôi nhớ rõ là người trong cửa hàng của Tiếu Tiêu nhà chúng ta, vì sao cô ấy lại sinh chắt nôi của ông?"

Uyển Tình mang cầu chạy, nói ra thật đúng không tốt nghe, nhưng Mục lão gia không muốn có ô danh, ngược lại muốn vinh quang, vui tươi hớn hở nói tiếp với Kim lão phu nhân, còn nói: "Lúc ta lần đầu tiên thấy Uyển Tình, cảm thấy nó lớn lên rất giống bà!" Nói xong, quay đầu nhìn Uyển Tình.

Kim lão phu nhân và những người khác cũng nhìn qua. Uyển Tình bị nhìn không được tự nhiên, không biết nên trốn như thế nào.

Mục lão gia gật đầu: "Hiện tại không giống như lúc ban đầu, lúc ấy quá giống, bất quá hiện tại cũng rất giống."

"Ông nổi điên." Kim lão phu nhân nhớ tới lúc trước ông là một người vô cùng nhiệt tình, bỗng nhiên có một cỗ không được tự nhiên, sau đó liếc mắt nhìn kĩ Uyển Tình một cía, cười nói, "Bộ dáng của tôi lúc trẻ có xinh đẹp như vậy sao?"

"Chỉ sợ trong mắt lão Kim nhà các người, khắp thiên hạ cũng không có người tốt hơn!"

Kim lão phu nhân cười to, nhớ lại tình cảm của bà và lão Kim, tất nhiên đắc ý.

Mục lão gia nói xong chuyện xưa, đưa một đứa nhỏ cho Kim lão phu nhân ôm.

Kim lão phu nhân không muốn chắt trai của ông, muốn đổi thành cháu gái.

Ông giả vờ nổi giận: "Cho bà ôm bà lại còn không vừa ý, đây chính là chắt trai của tôi!"

Kim lão phu nhân sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Chắt nội của ông thì làm sao vậy? Tôi còn ôm trước ông đó! Không phải sợ ông trọng nam khinh nữ, tôi mới ôm Đinh Đinh sao?"

"Tôi trọng nam khinh nữ khi nào!" Mục lão gia vội la lên. Cái này không thể a, nếu như bị Uyển Tình hiểu lầm, gia đình sẽ không hài hòa!

Kim lão phu nhân sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Ông là lão già keo kiệt, không phải chỉ là lúc trẻ không gả cho ông thôi sao? Có cần đối nghịch với tôi đến mức như vậy sao!"

"..." Ôi uy! Mục lão gia vươn móng tay che ngực, bà già này há mồm ra là thật sự không buông tha người, trăm ngàn không thể chọc. Thấy mọi người khiếp sợ lại tỉnh ngộ nhìn mình, ông lập tức ngồi thẳng, vì danh dự của chính mình, "Đó là khi còn trẻ mắt tôi bị mù, mới có thể coi trọng người lưu manh như bà! Tôi cho bà biết, bạn già của tôi hơn bà gấp trăm lần!"

"Ai sợ ai a? Bạn già của tôi cũng hơn ông gấp trăm lần!"

"..."

Kim lão phu nhân ầm ỹ như thế này, tinh thần tốt lên rất nhiều, không nghĩ tới không vui, thuốc cũng uống xong, cơm cũng ăn đầy đủ. Nhưng Mục lão gia lại bị tức mắt nhăn mũi lại, càng không ngừng nhắc đi nhắc lại.

Uyển Tình thấy ông tuy ràng khó chịu, nhưng không có nổi nóng, tinh thần cũng tốt vô cùng, cho nên cũng không lo lắng.

Kim lão phu nhân kêu người hầu thu dọn phòng cho Uyển Tình bọn họ ở, Uyển Tình thấy mọi người không quấy rầy bà và Mục lão gia tán gẫu, bản thân cũng chỉ có thể tránh đi. Trở về phòng sắp xếp quần áo của đứa nhỏ lại một chút, lại gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương. Gọi hai lần mà không được, công ty cũng nói không biết, cô đành gọi về biệt thự Mục gia hỏi Ngô Nhã.

Ngô Nhã nói: "Nó tới tìm con."

Uyển Tình sửng sốt, lại gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, vẫn không gọi được, nghĩ rằng không phải là hết pin chứ?

Nghỉ ngơi một lát, Trâu Tranh vội vàng quýnh lên đến tìm cô: "Anh hai đến đây!"

"A?"

Trâu Tranh chỉ lên bầu trời: "Lái máy bay đến!"

Uyển Tình trừng lớn mắt, vội vàng chạy ra cùng cô ta. Vừa ra tới cửa, đụng phải Kim An An trong truyền thuyết, chính là người phụ nữ tóc ngắn vẫn luôn đứng bên cạnh Kim lão phu nhân.

Kim An An thấy bọn họ hốt ha hốt hoảng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Uyển Tình nghĩ tới bản thân là khách, không thích hợp để trả lời. Trâu Tranh nói: "Là anh hai nhà chúng tôi đến đây, chắc là lo lắng ông nội và đứa nhỏ."

Kim An An hiểu rõ cười, nói với Uyển Tình: "Mục tổng đối với cô thật tốt."

Mặt Uyển Tình ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.

Kim An An nói: "Không biết mấy người đến đây? Tôi phải thông báo cho bọn họ chuẩn bị phòng, phòng bếp cũng cần chuẩn bị thêm nhiều món ăn."

Trâu Tranh cười: "Cũng là cô nghĩ chu đáo."

Kim An An khiến cho người ta cảm giác rất tốt, hoàn toàn không giống như những gì Trâu Tranh nói. Mà Trâu Tranh ở chung với cô ta cũng rất tốt, còn thân hơn của chị em ruột bình thường.

Uyền Tình thật sự là bị làm hồ đồ. Cô còn tưởng rằng Kim An An và Trâu Tranh sẽ đối đầu, không nghĩ tới sẽ như thế này. Xem ra, chỉ có mình mới ngây thơ như vậy. Nghĩ như vậy, liền đoán Kim An An cũng không giống như biểu hiện ở bên ngoài. Nhưng cô lại tin tưởng Trâu Tranh, đại khái là vì do là "Em dâu". Tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa, nhưng Mục Thiên Thành đã lựa chon Trâu Tranh để kết hôn, tự nhiên nhân phẩm là tin được, bằng không không phải là tự tìm phiền toái sao?

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của máy bay, Uyển Tình vội vàng chạy ra, thấy chiếc máy bay đưa cô tới lúc trước.

Trâu Tranh lôi kéo cô: "Chỗ ngồi không đủ, đây là nhường cho chồng chị đó."

Uyển Tình: "..."

Đợi một hồi, máy bay Mục Thiên Dương rốt cuộc cũng đến. Uyển Tình nghĩ, hôm nay người trấn trên có phải bị dọa tưởng rằng cuộc sống không an bình.  

''''''''''''''''''

Chờ máy bay ngừng hẳn, cô cùng Trâu Tranh mới đi qua, thấy Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành từ máy bay nhảy xuống.

Mục Thiên Thành vẫy vẫy cánh tay, vẻ mặt hưng phấn: "Nhớ quá nên làm vài vòng!"

Uyển Tình hoảng sợ, nhìn phía sau bọn họ liếc mắt một cái, lại —— không, có, người, khác? Máy bay là Mục Thiên Thành lái?!

Cô thở dốc vì kinh ngạc, quá sợ anh ta lấy sinh mệnh chồng cô ra đùa, vội vàng chạy tới, bắt lấy tay Mục Thiên Dương hỏi: "Anh không sao chứ? Sao anh lại để anh ấy lái máy bay?"

Mục Thiên Thành vẫn còn hưng phấn, còn muốn lên máy bay bay tiếp vài vòng, nghe vậy mất hứng: "Tiểu tẩu tử em có ý tứ gì? Em không tin kỹ thuật của anh sao?"

Uyển Tình nhìn anh ta một cái, một vẻ tràn đầy không tín nhiệm.

Mục Thiên Dương thấy cô quan tâm mình, sắc mặt vốn đen thui dịu đi không ít, thực khoái trá bắt lấy vai cô: "Lần sau sẽ không. Chỉ là lúc đó không tìm thấy người lái, đành mạo hiểm chút."

Mục Thiên Thành không phục gầm nhẹ: "Lão tử ở Iraq đã lái máy bay rồi!"

"Được rồi được rồi, ra kia hạ hỏa đi." Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay, ôm Uyển Tình đi vào trong: "Đám nhỏ đâu? Ông nội đâu? Kim lão phu nhân thế nào?"

Mục Thiên Thành lệ tuôn đầy mặt, cảm thấy mình bị khách sáo, xoay người muốn tìm chỗ xả giận. Trâu Tranh chưa quên anh là chồng trên danh nghĩa của mình, tóm lấy vai anh kéo đi: "Anh mau đến đây, mau cùng em đi thăm bà nội đi."

"Ơ ~ được." Mục Thiên Thành lập tức đứng đắn lên. Trâu Tranh muốn phối hợp với anh ở trước mặt Mục lão gia diễn, anh cũng phải phối hợp với Trâu Tranh ở trước mặt Phó lão thái diễn —— còn phải là đại trượng phu yêu vợ nữa, bằng không Phó lão thái mất hứng một cái, khả năng đem súng chĩa vào anh luôn.

Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành trước sau vào nhà, trước hỏi bệnh tình Kim lão phu nhân, sau đó báo cáo một phen với Mục lão gia. Hai đứa bé còn ở đây, Mục Thiên Dương ôm nữ nhi không buông tay, Mục Thiên Thành cũng ôm Đương Đương không buông tay, nói muốn mang đứa nhỏ đi lái máy bay.

Kim lão phu nhân thấy mặt trời chiều ngã về tây, nói với Mục lão gia: "Chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi?"

Sau đó một đám người tự tản ra tản bộ. Mục lão gia cùng Kim lão phu nhân đứng ở ngoài cửa xem cảnh sắc dưới chân núi, cũng không hoạt động, liền chống quải trượng nhớ lại chuyện cũ.

Những người trẻ đưa lũ nhỏ đi được xa chút, Mục Thiên Dương quay đầu dắt Uyển Tình: "Trước em đều ở nơi này?"

Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu chỉ vào cái sân cách đó không xa: "Nơi đó. Tòa nhà màu đỏ bên cạnh rừng trúc ở bên kia chính là nhà cha mẹ Từ Trọng, màu trắng bên cạnh là của thẩm thẩm, em vốn ở một gian trong đó. Ở đây nhìn không thấy, bị rừng trúc cản."

Đinh Đinh nghe nàng nói chuyện, quay đầu nhìn trong chốc lát, nhận ra được, lôi kéo cô nói: "Mụ mụ, về nhà."

"Ngoan nào, đây không phải là nhà của chúng ta."

"Ô ô..." Đinh Đinh đáng thương nhìn cô.

Mục Thiên Dương lập tức dời đi sự chú ý của bé, nhìn ở trên có đóa hoa, xoay người hái xuống, đưa đến trước mặt bé: "Đinh Đinh con xem..."

Thổi một hơi, hoa tàn hoa bay, hoa bay đầy trời. Là nói, đây không phải là hoa, là bồ công anh!

"A?" Đinh Đinh ngạc nhiên trừng lớn mắt, đưa tay sờ, "Mềm..."

Mục Thiên Dương dạy bé cầm, sau đó hướng về phía chân núi thổi một cái, cánh bồ công anh vù vù bay đi.

Đinh Đinh vui vẻ quơ quơ tay, chờ cánh bồ công anh bay hết, khổ sở nhìn anh: "Không còn nữa..."

"Còn!" Mục Thiên Dương lại cúi đầu đi tìm, kết quả tìm nửa ngày không thấy.

Mục Thiên Thành ôm Đương Đương đi tới, hỏi: "Tìm cái gì đây?"

Mục Thiên Thành có cái danh hào gọi là "Chuyên gia dã ngoại sinh tồn", đối với chuyện dã ngoại lớn nhỏ đều có chút hiểu biết, nghe Mục Thiên Dương vừa nói, lập tức nói: "Nơi này khẳng định không nhiều lắm, trên sườn núi mới nhiều." Sau đó vừa nhìn bốn phía, chỉ vào cái núi nhỏ cách đó không xa: "Ở kia nhìn xem."

Mục Thiên Dương gật đầu.

Uyển Tình không đồng ý: "Chỉ sợ trong chốc lát sẽ phải ăn cơm."

Hai huynh đệ sửng sốt, Mục Thiên Thành quay đầu kêu Trâu Tranh ở cách đó không xa: "Mấy giờ ăn cơm vậy?"

Kim lão phu nhân nói: "Các ngươi muốn đi chơi à? Đi thôi, vẫn còn sớm."

"Được, chúng cháu rất nhanh sẽ trở về thôi." Mục Thiên Thành nói xong, để Đương Đương cưỡi trên cổ mình, cõng Đương Đương chạy về phía trước, ngoài miệng hô, "Bay nào ~"

Đương Đương cao hứng kêu to: "Thúc thúc tuyệt quá!"

Mục Thiên Dương hô to một tiếng: "Mục Thiên Thành! Em chậm một chút cho anh!"

Mục Thiên Thành dừng lại, nói với Đương Đương: "Thúc thúc còn lợi hại hơn cơ! Về sau để cho thúc thúc dạy con được không?"

Mục Thiên Dương ghen tị đỏ mắt, muốn chạy lên chửi cậu ta: Đó là con trai ta! Con ta! Dựa vào cái gì để cho nó cưỡi trên vai người khác?

Lặng đi một chút, lại nhớ đến anh vẫn còn một đứa nhỏ mà. Anh quay đầu, nhìn Đinh Đinh đang được Uyển Tình ôm, Đinh Đinh có chút chờ đợi nhìn Đương Đương, lại nhìn anh. Hắn cười, ôm lấy bé: "Ba ba cho con cưỡi ngựa nhé ~"

Đinh Đinh ngượng ngùng cười, ừ một tiếng.

Mục Thiên Dương vui vô cùng, lập tức giữ bé đuổi theo Mục Thiên Thành.

Uyển Tình do dự một chút, muốn đuổi theo. Quay đầu nhìn nhìn những người khác, Trâu Tranh vừa vặn đi tới, nói với nàng: "Đi thôi, cùng nhau đi."

"Ừ." Như vậy cũng coi như người một nhà cùng chơi.

Đến trên sườn núi, quả nhiên tìm được rất nhiều bồ công anh. Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành mặc dù là nam nhân, nhưng cũng cẩn thận, với đám nhỏ hoặc là ôm hoặc là nắm tay, một chốc không rời, không để bọn chúng không cẩn thận lăn xuống núi.

Gió nhẹ đưa tới mùi hoa, Uyển Tình cười nhìn cảnh sắc dưới chân núi, đã có khói bếp bay lên, nhất thời cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đúng lúc này, nàng nhìn thấy trên trên đường nhỏ dưới chân, một bà nông dân đeo túi đi qua, trong túi chứa một đống cỏ xanh.

Cô lập tức đứng lên —— đó là mẹ Từ Trọng!

Từ mẫu nhìn nàng, lại nhìn nhìn người bên cạnh cô. Cho tới khi Mục Thiên Dương xoay người, bà chấn động một chút, quay đầu bước đi, không biết là tức giận hay là gì.

Mục Thiên Dương hỏi Uyển Tình: "Đó là ai?"

Uyển Tình trầm mặc một lát nói: "Từ gia mụ mụ."

Mục Thiên Dương một lúc mới "ừ" một tiếng, nói: "Muộn rồi, trở về đi." Sau đó nói với đám nhỏ: "Ngày mai lại đến".

Đinh Đinh cầm trong tay hai đóa bồ công anh vàng, vừa lòng gật đầu.

Buổi tối, phòng ở nơi này của Kim lão phu nhân không đủ. Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình ôm đám nhỏ ở một phòng, Mục lão gia cũng ở lại, Mục Thiên Thành lại cùng Trâu Tranh cũng thế.

Đêm dài người yên lặng, Mục Thiên Dương trách Uyển Tình không rời được lũ nhỏ, Uyển Tình lại thuận thế làm nũng, Mục Thiên Dương thích cô như vậy, trong lòng thập phần hưởng thụ, làm sao sẽ tức giận thật chứ? Bất quá hai người một người nguyện mắng, một người nguyện nghe, coi như là tình thú.

Kim lão phu nhân ở trong gian phòng của mình xem lại ảnh cũ, xem đi xem lại tấm mặc sườn xám trong hôn lễ, nghĩ nói: "Quả nhiên có chút giống..." Nói xong trong lòng liền lung lay đứng lên, không biết Uyển Tình có thân thế như thế nào, có thể là hậu nhân của bà hay không?

Nghĩ rồi lại thở dài: Thật sự là nhớ đứa bé đến phát điên rồi, nhìn ai cũng giống như nó. Mấy năm nay già rồi lại muốn tìm đứa nhỏ, không phải không có người lừa gạt bà, cũng không phải không nhận ra. Liên tiếp không phải, bà đã thành chim sợ cành cong.  

''''''''''''''''''''

Sáng sớm hôm sau, Mục lão gia ở trong sân đánh quyền, một lát sau Kim lão phu nhân cũng xuất hiện, hai người cùng đánh Thái Cực Quyền, xong rồi cùng nhau trở về phòng, trên đường kể lại chuyện cũ. Ăn điểm tâm xong rồi, không biết có câu nào không đúng, hai người lại ầm ỹ lên. Càng ầm ỹ hai người lại càng có tinh thần, thế nhưng lại là so ai mạng dài hơn.

Bọn tiểu bối nhìn buồn cười, bất quá thấy bọn họ tinh thần tốt, cũng yên tâm.

Hai người cũng không phải thật kết thù kết oán, ầm ỹ trong chốc lát, lại hợp nhau đoạt đứa nhỏ của Uyển Tình lại đây. Uyển Tình và Thiên Dương vì biểu hiện hiếu tâm, không thể không đem đứa nhỏ giao ra. Mới đầu thì hai người ở bên cạnh, cũng không tính là bỏ lại đứa nhỏ. Chơi một trận, đứa nhỏ cũng không để ý đến hai người bọn họ, tâm tình bọn họ liền mất mát đứng lên.

Mục Thiên Dương nhớ tới một chuyện, lôi kéo Uyển Tình ra ngoài.

Uyển Tình nghi hoặc hỏi: "Làm cái gì vậy?"

Mục Thiên Dương nói: "Mang anh đi xem chỗ ở lúc trước của em đi."

Uyển Tình ngẩn ra, đoán là anh muốn nhìn một chút nơi đứa nhỏ lớn lên, nhưng lại sợ anh cùng người Từ gia dấy lên xung đột, còn có chút do dự.

Mục Thiên Dương nhìn ra sự do dự của cô, lười cùng cô tranh luận, trực tiếp đi ra ngoài. Uyển Tình nhớ tới người nơi này mỗi dịp họp chợ sẽ đi lên trấn trên buôn bán, hôm nay vừa đúng là ngày họp chợ, đoán rằng mẹ Từ bọn họ không có ở nhà, vội vàng đuổi theo.

Đi qua Từ gia vào đầu rừng trúc kia, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhà ở của cô trước kia. Từ gia hai nóc nhà đều im ắng, nhà chú của Từ Trọng làm buôn bán, một năm bốn mùa đều đi sớm về trễ, tất nhiên sẽ không có người; Cha Từ, mẹ Từ cũng đã đi ra ngoài, mà ngay cả bà nội Từ đều đã đi họp chợ.

Ở nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa, Mục Thiên Dương quay đầu.

"Không cần để ý." Uyển Tình nói, dẫn anh đi đến phía trước cửa nhà "Chính là nơi này."

Mục Thiên Dương nghe xong, cẩn thận quan sát — trên hành lang dưới mái hiên chất đầy một đống củi, có con gà ở bên cạnh đang bới côn trùng; Cửa phòng làm bằng gỗ đã gần bị ẩm Mục, khóa trên cửa cũng đã gỉ sắt hơn phân nửa; Cửa dưới mái hiên có một đống bùn khô, Mục Thiên Dương thấy phía trên có nồi nấu cơm, cẩn thận phân biệt một chút mới biết được đó là bếp lò.

Anh quay đầu nhìn Uyển Tình: "Em nấu cơm ở đây?"

Uyển Tình lắc đầu: "Em ăn cơm ở nhà của chị Tiếu Tiêu, nơi này chỉ thỉnh thoảng nhóm lửa nấu nước."

Mục Thiên Dương nhìn cô thật sâu, đột nhiên từng bước từng bước đi đến gần cô, muốn nhanh ôm cô vào lòng.

"Gâu gâu!"

Đột nhiên có tiếng chó sủa, anh sợ tới mức nhảy dựng ra sau, cảnh giác nhìn bên ngoài trên đường nhỏ không biết khi nào thì đã xuất hiện một con chó Đại Hoàng.

Uyển Tình vừa quay đầu lại thấy, lại nhìn động tác của Mục Thiên Dương liền liếc mắt một cái, nghẹn cười hướng con chó Đại Hoàng hơi khua tay: "Đại Hoàng đi mau!"

Đại Hoàng nhìn chằm chằm Mục Thiên Dương, sủa gâu gâu một tiếng, lại nhìn chằm chằm cô, con mắt chậm rãi lộ ra hung quang. Uyển Tình giật mình một cái, chẳng lẽ Đại Hoàng không biết mình? Cô trong lòng nhảy dựng, xoay người liền bổ nhào vào lòng Mục Thiên Dương, sợ hãi hô to: "Thiên Dương!"

Mục Thiên Dương bị động tác thình lình của cô làm cho hoảng sợ, bất quá bản năng bảo hộ bà xã không cần suy nghĩ liền hiện rõ ra, dang hai tay ra liền ôm chặt cô, sau đó ngẩng đầu trừng mắt với Đại Hoàng.

Đại Hoàng bị ánh mắt sắc bén của anh sợ tới mức thối lui một chút, chăm chú nhìn bọn anh vài giây, cực kỳ ủy khuất nức nở một tiếng, vẫy vẫy cái đuôi đi luôn.

Mục Thiên Dương thở ra một hơi, vỗ vỗ lưng Uyển Tình: "Không có việc gì rồi."

Uyển Tình ngẩng đầu, trong lòng còn sợ hãi thở hổn hển một hơi, sợ tới mức thiếu chút nữa muốn khóc: "Không phải nói trí nhớ của chó luôn đặc biệt tốt sao?"

Mục Thiên Dương cũng đóan được là chuyện gì xảy ra, thở dài: "Cũng không phải em nuôi chó."

Uyển Tình dừng một chút, gật đầu: "Ra là vậy..."

Mục Thiên Dương tiếp tục vỗ lưng cô, hai người đứng ôm nhau, ở trong tiểu viện sơn thôn này, như vậy cũng có một phen cảm thụ tháng ngày yên bình. Đột nhiên ven đường truyền đến một tiếng thét kinh hãi "Ôi". Hai người hoảng sợ, vội vàng tách ra! Quay đầu liền thấy trong viện một phụ nữ đi họp chợ đã về.

Đối phương hiển nhiên là bị bộ dáng bọn họ ôm nhau dọa, Uyển Tình nhịn không được mặt hơi đỏ, vội vàng quay lưng lại.

Mục Thiên Dương ho nhẹ một tiếng, cũng quay lưng lại.

Người phụ nữ bị dọa kia vỗ vỗ ngực, đi vào trong nhà, đi rồi quay đầu lại: Đây không phải là vợ Từ Trọng sao? Còn đem gian phu đến đây?

Chờ cô ta đi xa, Uyển Tình và Thiên Dương mới quay đầu. Thiên Dương tay vân vê khuôn mặt Uyển Tình, Uyển Tình khó chịu, cũng trở tay lại vân vê khuôn mặt anh.

"Được rồi được rồi..." Mục Thiên Dương đầu hàng, "Người nhà đó đâu rồi?" O

"Trên đường về." Uyển Tình nói.

Mục Thiên Dương nhìn cô: "Em cố ý?"

"Là anh muốn tới." Uyển Tình nói, "Bằng không chúng ta đổi thời gian đến? Hay là chờ một chút?"

Đang nói lại nghe được trong rừng trúc truyền đến tiếng khóc của đứa nhỏ. Hai người nghe thanh âm như thế nào lại quen tai như vậy, quay đầu liền thấy, Mục Thiên Thành cùng Trâu Tranh đang ôm Đinh Đinh Đương Đuơng đi đến.

"Mẹ —" Đinh Đinh nhìn thấy Uyển Tình, rống cổ họng hô một tiếng, sau đó dùng sức giãy dụa trong lòng Trâu Tranh. Trâu Tranh không ôm được cô bé, đành phải thả cô bé xuống, cô bé còn chưa đứng vững liền chạy tới Uyển Tình.

Uyển Tình cũng vội vàng chạy tới, một tay ôm lấy cô bé: "Làm sao vậy? Mẹ ở trong này!"

"Ô ô..." Đinh Đinh dậm chân, "Mẹ đừng đi ——"

"Mẹ không đi." Uyển Tình bất đắc dĩ, "Là Đinh Đinh cùng ông cố, bà cố chơi thật vui, không để ý tới mẹ."

"Ô ô..." Đinh Đinh túm tay áo cô "Con sai rồi..."

"Được rồi được rồi... Ngoan nào." Uyển Tình vừa đau lòng lại vừa buồn cười, "Đinh Đinh giỏi nha, đứa trẻ ngoan hẳn là bồi ông cố bà cố chơi."

Dỗ một hồi lâu, Đinh Đinh mới đừng khóc.

Đương Đương hướng cô bé nhăn cái mũi: "Xấu hổ mất mặt quá."

Đinh Đinh nổi giận đùng đùng trừng cậu bé, cậu bé hừ một tiếng, Mục Thiên Dương "Ba" đánh cái mông cậu bé một chút: "Không cho phép khi dễ em gái!"

Đương Đương sửng sốt, không thể tin nhìn anh, trong nháy mắt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Những người khác đều sửng sốt, nhìn sang Mục Thiên Dương, không khí trầm mặc trong chốc lát. Mắt thấy Đương Đương muốn khóc, Mục Thiên Thành vội vàng đem cậu bé ôm lấy: "Không khóc không khóc, con trai thì không khóc, về sau chúng ta đánh lại!"

Uyển Tình hoảng hốt: "Không cho phép dạy bậy!"

Mục Thiên Thành bỗng câm miệng, ôm đứa nhỏ ở đi đến cửa sổ xem con kiến.

Đinh Đinh thấy anh hai bởi vì mình mà bị đánh, trong lòng có chút băn khoăn, cái chân nhỏ nhắn đuổi theo, kéo kéo tay anh hai. Anh hai nhìn cô bé một cái, vẻ mặt xa cách. Cô bé bẹt miệng một cái, quay đầu nhìn xung quanh, chạy đến cái cửa bên cạnh bếp lò lôi ra một cái ghế nhỏ—— là của cô bé trước kia thường xuyên ngồi.

Cô bé hai tay ôm cái ghế nhỏ, thùng thùng thùng chạy đến bên người Đương Đương, đem cái ghế nhỏ để phía sau cậu bé, điềm đạm đáng yêu nói: "Anh hai, ngồi."

Đương Đương nhìn thoáng qua, nhíu mày ghét bỏ.

Đinh Đinh nhìn thấy, thì ra trên mặt ghế có bụi, lập tức thân mình nhỏ nhắn ngồi xổm xuống, lấy đâu ra khăn tay đem bụi lau khô sạch sẽ, sau đó lôi kéo ống tay áo Đương Đương: "Anh hai... Anh hai, đừng tức giận..."

Đương Đương liếc nhìn cô bé một cái, lại ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Dương, hừ hừ nói: "Là ba ba xấu." Sau đó đỡ thân thể nhỏ nhắn của cô bé ngồi trên ghế nhỏ.

Người lớn nhìn hai đứa, nhịn không được cười rộ lên. Chỉ có Mục Thiên Dương buồn bực không thôi: Cho tới cuối cùng, cư nhiên lại là lỗi của Lão Tử!  

'''''''''''''''''

Đứa nhỏ hòa hảo, nhường chỗ ngồi cho nhau. Làm cho trong chốc lát, ai cũng không chịu ngồi, hai đứa lại tay cầm tay đi đến nhà bếp, muốn từ phía dưới tìm ra một băng ghế. Tìm tới tìm lui, không tìm được, nói thầm vài câu, đưa tay sờ loạn trong hốc tường.

Uyển Tình vội la lên: "Không cho phép sờ loạn! Có sâu!"

Bốn người nghĩ loại địa phương kia có rắn, côn trùng, chuột, kiến, vội vàng chạy tới, ôm người lui từng bước.

Hai đứa hồn nhiên không sợ nguy hiểm tiềm ẩn, bị ôm đi có chút bất mãn. Đương Đương giơ tay nhỏ bé lên, trên tay vô cùng dính bụi bẩn, nhưng nắm một viên kẹo sặc sỡ.

Uyển Tình ngẩn ra, tiếp nhận đến, nhéo nhéo, bên trong xác thực có đường, hình như là lễ mừng năm mới khi cho bọn trẻ ăn. Cô hỏi: "Sao để đường nơi này?"

"Dự trữ." Đinh Đinh nghiêng đầu nói, "Mẹ ăn."

Uyển Tình hốc mắt ẩm ướt, sờ sờ đầu bé: "Về sau không cần để loạn... Về nhà mua cho con cái bình, con giữ trong bình được không?"

Đinh Đinh còn không quá biết cái này, từ chối cho ý kiến, chính là quay đầu nhìn nhìn cửa có chút rách nát: "Nhà..."

"Nơi này không phải nhà." Uyển Tình đưa tay lau tro bụi trên tay bé, "Địa phương có ba mẹ mới là nhà."

Khi nói chuyện, Đương Đương lại duỗi tay đi đào kẹo trong vách tường, Uyển Tình vội vàng kéo trở về: "Không cần, đều bị côn trùng hôn qua, ăn sẽ sinh bệnh."

Mục Thiên Dương tò mò nhìn thoáng qua, nghĩ rằng hai đứa trẻ này thật sự là thiên phú dị bẩm, nhỏ như vậy liền hiểu được trữ lương thực, trưởng thành khẳng định sẽ không lãng phí. Thấy trong hốc tường còn lộ ra sắc thái giấy gói kẹo, anh nhặt một cây gỗ trên mặt đất đi đào —— để ngừa vạn nhất, vạn nhất lấy ra cái động vật ngủ đông sẽ không tốt.

Đào hai cái, từ bên trong rơi ra bốn năm viên đường.

Đinh Đinh nuốt một ngụm nước bọt, ghé vào trên đùi Uyển Tình nói: "Mẹ, muốn ăn."

"Cái này không có thể ăn." Bệnh do ăn uống mà ra, Uyển Tình nào dám cho bé ăn?

Đinh Đinh bẹt bẹt miệng.

Mục Thiên Thành vội vàng từ trong túi tiền lấy ra hai cây kẹo que: "Đến đến, chỗ chú có." Ở chỗ Tiêu Tiêu ăn xong điểm tâm khi đi tới, anh mua trên đường, vì nghĩ lấy đến đùa đứa nhỏ.

Hai cái hài tử lập tức nhếch miệng nở nụ cười, ngọt ngào nói: "Chú thật tốt ~"

Mục Thiên Thành trong nháy mắt mừng rỡ tìm không ra hướng bắc.

Uyển Tình ngập ngừng nói: "Cái này cẩn thận một chút, nhìn bọn nó ăn, đừng cho bọn nó ngậm vào toàn bộ, bằng không cắn rớt khả năng kẹt cổ."

Mục Thiên Thành ngẩn ra, không dám cho bọn họ ăn. Bất quá hai đứa con nít đã đoạt kẹo đi, anh chỉ có thể nhìn người chằm chằm.

Bên cạnh Mục Thiên Dương còn nhìn kẹo giấu hốc tường, thấy bên trong lộ sợi dây ra, còn giống như có cái gì. Anh kéo dây ra bên ngoài, lôi ra một cái túi tiền, giống như là khi ông già trước kia ở nông thôn hút thuốc lào trên cái đầu treo gói to, ở trên có dây thừng thắt miệng lại, lôi kéo liền chặt lại.

Mục Thiên Dương ước chừng bên trong có cái gì, còn rất có phần lượng, hình như là tiền xu. Anh liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái: Nhỏ như vậy đã vơ vét của cải?! Anh nhịn không được một trận hắc tuyến, tháo dây ra, từ bên trong đổ ra một cái vòng trang sức bằng kim loại.

Trâu Tranh ồ lên một tiếng, đưa tay tiếp nhận.

Mục Thiên Thành cũng kinh ngạc phát ra âm thanh, nhìn Mục Thiên Dương: "Đây là gì? Thoạt nhìn còn rất tinh xảo."

Uyển Tình cũng nhìn, là một cái vòng trang sức màu trắng bạc, xem chiều dài hẳn là vòng cổ, mặt trên mấy mảnh nhỏ kim loại trang trí. Nhìn kỹ, những mảnh kim loại nhỏ thực sự trông giống như đồ chơi poker: Cơ, rô, bích, nhép...

Mục Thiên Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô: "Sao em cũng để đồ ở đây?"

"Em?" Uyển Tình quay đầu, "Đây không phải là đồ của em! Em mới không biết có chỗ này đâu!" Cô nhìn cái túi kia trong tay anh, không cớ lạnh gáy một trận, vội vàng nói, "Mau vứt bỏ! Không biết ai lưu lại, cẩn thận gặp tà! Loại địa phương này, có nhiều truyền thuyết lung tung, trách dọa người."

"Thật không là em để?" Mục Thiên Dương kinh ngạc nhìn cô, cúi đầu nhìn giấy trên tay, đó là anh lấy ra từ trong túi nhỏ. Anh đưa giấy cho cô, "Trên cái này có tên mẹ em."

Uyển Tình chấn động mạnh một cái, trừng lớn mắt: "Làm sao có thể?!"

Mục Thiên Dương thấy cô đã bị kinh hách, việc vỗ vỗ vai của cô: "Thả lỏng."

Uyển Tình run run, vội vàng đưa tay đi lấy giấy: "Làm sao có thể chứ?" Khi nói chuyện, gấp đến độ nước mắt long lanh.

Mục Thiên Dương sợ cô kéo giấy hỏng rồi, thật cẩn thận cầm cho cô xem, chỉ thấy giấy trên viết ba chữ "Từ Khả Vi" thật to, bên cạnh còn có ba dòng chữ nhỏ.

Thứ nhất là "Ngày mười sáu tháng ba năm nào đó", Uyển Tình lặng đi một chút, thứ tự số là sinh nhật Từ Khả Vi, nhưng năm cũng không phải năm Từ Khả Vi sinh ra, hẳn là thời điểm hai tuổi.

Thứ hai là "Đài phun nước số bao nhiêu Thành phố C bên ngoài một cửa hàng đồng hồ đường phố nào đó", hình như là một cái địa chỉ, hơn nữa là địa chỉ thành phố C!

Thứ ba là phải... Vật ấy nhưng luôn mang theo.

Trong lòng Uyển Tình giống bị cái gì thật mạnh đụng phải một chút, cô mạnh kéo giấy qua, may mà Mục Thiên Dương không nắm chặt, bằng không đã bị kéo vỡ vụn. Cô mở to mắt nhìn nửa ngày, nước mắt tràn mi, lại quay đầu từ trên tay Trâu Tranh cầm qua cái vòng cổ kia, bất khả tư nghị nói: "Làm sao có thể? Cái này thật sự là đồ của mẹ em sao? Nhưng là làm sao có thể! Không phải em để! Làm sao có thể?!"

Chỗ này, cực kỳ xa chỗ bà ở lúc trước, làm sao có thể có đồ của mẹ.

Mục Thiên Dương cầm vai của cô: "Bình tĩnh một chút. Mẹ em không phải cô nhi sao? Nói không chừng... Nơi này là nhà nguyên bản của bà."

Uyển Tình thật mạnh chấn động, lại cúi đầu nhìn giấy trên tay, đột nhiên bắt lấy tay anh nói: "Anh xem, giấy này cũ như vậy, không biết đã bao nhiêu năm... Vẫn là viết bút lông!"

Trâu Tranh hỏi: "Nơi này nguyên bản ai ở? Tìm bọn họ hỏi một chút đi."

Uyển Tình một chút, hơn nữa ngày mới nói: "Là bà nội Từ Nhị, đã chết rất nhiều năm... Nghe nói... Bà ấy điên."

Uyển Tình nhìn trong tay giấy, có thể là bà nội Từ Nhị để sao? Cô biết rất ít chuyện bà nội Từ Nhị, là khi Văn lão đại biết được cô ở căn phòng này đề cập qua. Kết quả Tiêu Tiêu sợ dọa đến cô, lệnh cưỡng chế không cho phép Văn lão đại nhắc lại.

Trâu Tranh nói: "Chúng ta đây đi về trước tìm lão phu nhân đi. Vòng cổ này, nếu em không nhìn lầm, là cái bức tranh lão phu nhân chúng ta khi tìm con gái kia."

"Cái gì?!" Uyển Tình và Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành đồng thời cả kinh.

Trâu Tranh nói: "Nghe nói là lão thái gia tìm người làm theo yêu cầu, bởi vì lão phu nhân đổ thuật thật tốt, cho nên làm bộ dáng màu sắc và hoa văn poker. Tự mình làm hai cái, hai tiểu thư một người một cái. Sau thời cuộc lại rung chuyển, lão thái gia, lão phu nhân sợ gặp chuyện không may, để cho người mang hai vị tiểu thư đi nơi khác, để phòng bất trắc. Trước khi đi, lão phu nhân cùng giao vòng cổ trên tay đại tiểu thư, lúc ấy đại tiểu thư sáu tuổi, nhị tiểu thư chỉ có hơn hai tuổi. Em nghĩ, cái này hẳn là đại tiểu thư đi... Ưm, cũng có thể có thể là nhị tiểu thư. Chỉ có một cái, chẳng lẽ là đại tiểu thư ra đi với nhị tiểu thư?"   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com