⛄ CHƯƠNG 421 - 422: QUYẾT TUYỆT - ĐEO GAI⛄
"Con biết cái gì!"
Ông Yoongi giận dữ.
Người đã chết, ném vài thứ đi vốn là bình thường, nhưng ông và bà Jihyo khác, lập tức xử lý sạch sẽ, thật giống như đuổi người khác đi, để cho Tzuyu tự xử thì thế nào, ông sợ Tzuyu nghĩ nhiều, không nghĩ tới con gái của mình lại tới cản trở, ông tức giận muốn đánh người.
Jooe tức giận nhảy dựng lên:
"Ba đưa cho mẹ cô ta cái gì, còn mẹ con thì sao? Mẹ con đã chết nhiều năm như vậy, ba để lại cho bà ấy được bao nhiêu? Hiện tại trong cái nhà này, còn có hình bóng của mẹ con sao?"
Mẹ của cô ta đi rồi, ông Yoongi cũng đã thương tâm nhiều năm, hiện giờ bị cô ta nói như thế, chế giễu giống như ông vô tình vô nghĩa, đuôi mắt ông sáng lên như muốn nứt ra:
"Con... Con cút về phòng cho ba."
Một người đã chết mười mấy năm, một người mới chết vài ngày, còn có gì đó ở đây sao, đó là vì sao? Lại nói năm trước cưới bà Jihyo vào cửa, tự nhiên không thể nói chuyện gì đó khiến người ta ngột ngạt...
Ông Yoongi đau lòng, người con gái ông tự mình nuôi lớn, sao lại không thể thông cảm cho ông, cả ngày chỉ khiến ông ngột ngạt...
Lúc này, càng thêm buồn bã.
Jooe xoay người vọt vào phòng Tzuyu, Tzuyu và ông Yoongi giật mình, vội vàng chạy tới, thấy cô ta cầm hộp châu báu trên giường, mở ra, nhìn thấy phỉ thúy lưu quang dật thải, cô ta tức giận đến mức toàn thân phát run:
"Đây là gì? Đây là gì?"
Ông Yoongi nói:
"Đó là di vật của dì con."
Jooe cười lạnh:
"Họ Park kia có bản lĩnh mua thứ đồ này sao>? Còn không phải là tiền của ba, đây là của Min gia, dựa vào đâu mà cho cô ta?"
"Con câm miệng lại cho ba!"
Ông Yoongi muốn đánh người:
"Đó là mẹ kế của con!"
Lại còn nói họ Park, ông không nghĩ mình muốn thừa nhận một đứa con gái không giáo dục như thế.
"Cho tới bây giờ không muốn thừa nhận."
Jooe nói.
Ông Yoongi mạnh mẽ tiến lên, nghĩ muốn tát cô ta một cái. Đột nhiên Tzuyu xoay người chạy ra khỏi phòng, ông sửng sốt một phen, tạm thời buông Jooe ra, đuổi theo:
"YuYu, cháu đi đâu thế>?"
Tzuyu không để ý đến ông, một đường chạy vào nhà kho, đem mấy chiếc rương vừa mới cất đi kéo ra.
Ông Yoongi vội vàng ngăn cản:
"YuYu cháu muốn làm gì? Mau để lại đi!"
Tzuyu đẩy tay ông ra, kéo rương ra, đưa thùng vào phòng khách, đùng đùng mở ra, đem quần áo bên trong lôi ra, cắn răng xé từng bộ một, tiếng vải tinh xảo bị xé thành hai nửa.
"Cô nổi điên làm gì?"
Jooe chỉ vào cô:
"Đó là tiền của Min gia, cô muốn xé là xé sao?"
Tzuyu ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, âm trầm hỏi lại:
"Tôi thích như thế đấy, dù sao cô cũng không giữ lại, tôi xé thì làm sao?"
Nói xong tiếp tục xé.
Quần áo được may rất tốt, cô cũng không phải cái gì cũng xé được. Đến sau cùng, cô hoàn toàn không còn sức lực, liền ôm lấy quần áo, ảo não nhét vào trong thùng rác.
Ông Yoongi cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy cô như thế, chấn động không nói nên lời.
Cô đương nhiên là có tính cách của mình. Lúc trước mới vừa cùng Jungkook biết, vận mệnh của cô và bà Jihyo đều ở trong tay anh, cô đã dám tranh luận với anh, hiện tại chỉ còn mình cô, làm sao lại sợ Min Jooe? Cho dù Min gia có bản lĩnh, cô còn có Jeon Jungkook, ai sợ ai còn chưa biết được.
Mặt Tzuyu lạnh lùng, sau đó chùi nước mắt, đi lên lầu.
Jooe cũng bị cô làm cho kinh ngạc, sửng sốt một phen, lại muốn nói chuyện, Tzuyu vừa mới đi đến bên người cô ta, một tay đẩy cô ta ra.
Jooe lảo đảo một cái, hô to:
"Cô làm gì?"
Tzuyu chạy vào phòng, nắm châu báu trang sức trên giường, dùng sức ném vào người cô ta:
"Cho cô đấy, đều cho cô, của Min gia gì đó, chướng mắt tôi!"
Jooe nhìn một đống châu báu lao về phía mình, tay nghĩ là muốn bắt lây. Tất cả đều rất đáng giá, quẳng đi liền bị hủy, chỉ có Chou Tzuyu quê mùa mới không hiểu nên có thể ném đi. Nhưng cô ta không bắt được, còn bị vòng cổ đập vào đầu.
Tzuyu cầm lấy những di vật không đáng giá tiền của bà Jihyo, ra khỏi phòng, thấy ông Yoongi lên đây, cô dừng lại, mở ví tiền ra, lấy một tấm chi Phiếu ông Yoongi cho đưa lại ông, cả chìa khóa biệt thự cũng bỏ xuống, toàn bộ ném vào trước mặt Jooe:
"Tôi cũng không cần."
Cô xoay người đi xuống lầu, không nhìn ông Yoongi, ông kéo tay cô:
"Cháu làm gì thế?"
Tzuyu tránh ông ra, khóc ròng nói:
"Cảm ơn chú... Mẹ đã mất rồi, cháu không hợp ở lại đây,,, cháu đi đây."
Nói xong gạt nước mắt chạy đi.
Ông Yoongi sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi cô ra khỏi cửa mới tỉnh lại, giơ tay lên tát Jooe.
Bốp! Cùng với tiếng thét chói tai, Jooe bị ngã, trong tay vẫn ôm phỉ thúy của cô ta, cô ta ngẩng đầu, không thể tin nhìn ông.
Ông Yoongi hét lớn:
"Sớm biết con sẽ như vậy, lúc sinh ra con nên bóp chết con rồi! Cái gì ba cũng nghĩ cho con, nhưng con chưa từng nghĩ cho ba? Tzuyu có gì khiến con e ngại, con không thể ở chung được sao?"
Toàn thân Jooe run rẩy, nước mắt từng hạt rơi xuống:
"Ba đã đánh con vì cô ta... Còn nói sao con phải e ngại..."
Ông Yoongi cho dù đánh chết cô ta cũng không hối cải, nói:
"Con nghĩ rằng ba không có con làm người thừa kế thì không được phải không? Con đừng nghĩ quá, ba chỉ cần cưới một người trẻ tuổi, thừa dịp hiện giờ sinh một đứa em trai cho con vẫn còn kịp! Ba Min Yoongi còn chưa đến năm mươi tuổi, hiện giờ sinh con trai, vẫn có thể bồi dưỡng nó thành tài!"
Jooe ngồi dưới đất, bị ông luân phiên oanh tạc, người đã trở nên u mê, ngơ ngác không nói ra lời.
Ông Yoongi dạy dỗ cô ta xong, lại nghĩ tới người hầu, lập tức sa thải mấy người giúp việc đã làm việc ở đây mười mấy năm. Nếu không có bà ta nói huyên thuyên sau lưng cô ta, cũng sẽ không bất hòa thế này.
-
Tzuyu ôm di vật của bà Jihyo, khóc trở lại nhà cũ. Bảo về ở khu nhà chào hỏi cô, thấy cô đang khóc, quan tâm hỏi chuyện xã giao xảy ra chuyện gì.
Cô lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, một mình về nhà.
Trong nhà trống vắng đến đáng sợ, đồ dùng trong nhà đều phủ vải trắng, Tzuyu ngồi im một lát, xốc vải lên, bởi vì mấy ngày trước bà Jihyo đã về thu dọn xong, không có bụi bẩn gì.
Tzuyu ngớ ra giây lát, mới suy nghĩ cẩn thận là có chuyện như vậy, trong lại lại thấy khổ sở.
Cố nén bi thương thu dọn lại nhà cửa, cô nhìn thời gian, đã giữa trưa, cũng không có khẩu vị gì. Nhìn bố trí trong phòng, dường như đây mới là nhà của cô...
Đúng là... Mẹ đã mất..
Tzuyu sửng sốt, tìm một tấm ảnh mấy năm trước, khi đó mẹ còn chưa gả cho ông Yoongi...
Tzuyu nhìn ảnh chụp mà ngơ ngẩn cả người, đứng dậy ra cửa, đến tiệm chụp ảnh kêu người ta phóng to ra, cô muốn lấy làm di ảnh!
------------------------------------------------------------------------------
Tzuyu ôm di ảnh về nhà, nhận được điện thoại của Mina. Mina lập tức phải về Thành phố C, nói Chủ nhật rồi trở về đón cô.
Tzuyu nghe được thanh âm của Mina, đột nhiên trở nên thực yếu đuối, rất muốn nói cho Mina chuyện gì xảy ra. Nhưng là, nếu như nói, chắc Mina sẽ lập tức tới tìm cô? Tzuyu nghĩ đến đây, cũng không dám nói.
Cúp điện thoại, Tzuyu ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, yên lặng khóc lên. Nhìn căn phòng quen thuộc, lại không có hương vị quen thuộc, ngay cả bà Jihyo... Đều biến thành một tấm ảnh...
Cô hướng về vách tường rơi lệ, cảm giác cô độc bất lực lan tràn, muốn cắn nuốt ý chí con người. Cô cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Jungkook, dừng một chút lại cảm thấy rất phiền toái. Giờ phút này cô, thật sự không muốn phiền đến bất luận kẻ nào đâu...
Không biết qua bao lâu, ánh nắng buổi chiều chiếu vào trong phòng, nhà hàng xóm truyền đến tiếng đứa nhỏ khóc nỉ non và tiếng quở trách của người lớn. Tzuyu chậm rãi đứng lên, nghe được âm thanh ô tô truyền đến từ trên đường, cảm thấy chính mình hẳn nên tỉnh lại.
Tinh thần của cô suy sụp, tự mình đau khổ, hận thù người khác. Bị Jungkook biết, anh sẽ lo lắng; Bị Jooe biết, cô ta sẽ vui vẻ... Chính là bị mẹ dưới đất biết, mẹ cũng sẽ không an lòng mà đi. Vậy cô cần gì phải chà đạp chính mình?
Tzuyu lau nước mắt, tìm chỗ treo ảnh chụp bà Jihyo lên, đồng thời chuẩn bị cái lư hương nho nhỏ ở phía trước, chỉ cần ở nhà, đều phải thắp hai nén hương.
Nơi nơi sửa sang lại một chút, lại lấy đồ ăn trong bếp ra, còn tìm được nửa bình nước rửa chén phía dưới tủ bát. Tzuyu vệ sinh bát đũa một lần, cũng lau sạch sẽ bàn ăn và dầu mỡ.
Nhìn sạch sẽ hết thảy, cô xoa xoa tay ướt sũng trên tạp dề, xoay người rời khỏi phòng bếp. Cởi tạp dề, cầm lấy ví tiền, cô vừa đi ra ngoài, vừa nói với ảnh chụp của bà Jihyo:
"Mẹ... Con đi mua thức ăn..."
Nói xong, âm thanh có hơi nghẹn ngào.
Mua hết đồ ăn trở về, thấy ông Yoongi ở cửa nhìn xung quanh, Tzuyu ngu ngơ dừng lại. Ông thấy cô cầm theo đồ ăn, cũng là ngẩn ngơ, nhíu mi nói:
"Con đứa nhỏ này..."
Tzuyu cắn chặt răng, đi qua mở cửa, nói:
"Chú nếu không chê, tiến vào ngồi một chút đi."
Ông thở dài một tiếng, nháy mắt cảm thấy chính mình vừa già mười tuổi, bất đắc dĩ đi vào, nhìn thấy ảnh chụp của bà Jihyo, còn trong phòng bố trí sạch sẽ, khổ sở nói:
"YuYu, con như vậy..."
"Con không muốn chú khó xử."
Tzuyu nói.
Ông Yoongi nhìn cô, sửng sốt một lát, lại quay đầu nhìn bà Jihyo trên tường, nức nở nói:
"Chú phải nói rõ với mẹ con thế nào..."
"Mẹ sẽ hiểu."
Jooe đối với cô như vậy, tuy rằng ông không có làm cái gì, thậm chí còn giúp đỡ cô, nhưng Jooe được ông nuôi lớn, cô đã muốn không có cách nào xem ông làm người tốt. Cô có một loại phỏng đoán, người Jungkook đã kiêng kị, làm sao có thể không quản tốt một cái Jooe? Jooe đối với cô như vậy, giống như là ông ngầm đồng ý.
"YuYu..."
"Chú muốn lưu lại ăn cơm chiều không?"
Tzuyu đứng lên:
"Con làm không được tốt, chú đừng để ý."
"Con --"
Ông Yoongi ngẩn ra, nghĩ đến mình rốt cuộc vẫn là trưởng bối của cô, lớn tiếng nói:
"Con ngồi xuống!"
Tzuyu chậm rãi ngồi xuống.
Ông Yoongi nói:
"Chú biết con chịu không nổi ủy khuất, về sau cũng sẽ không để Jooe làm càn trước mặt con, nhưng con nổi cáu như vậy là thế nào? Mẹ con có thể yên tâm đi sao?"
Tzuyu nén lệ, ủy khuất nói:
"Con muốn tiếp tục ở lại nơi đó, mẹ mới lo lắng! Chú, con không sợ nói cho chú biết, lúc trước nếu Jooe là bộ dáng này, mẹ con tuyệt đối sẽ không gả cho chú! Mẹ con nghĩ đến cô ấy chỉ là tạm thời không được tự nhiên, còn là một người tốt, ai biết cô ấy... Quên đi, mẹ đã đi rồi, con vừa vặn tìm lý do chuyển ra, cũng miễn phá hư quan kệ cha và con gái của chú và cô ấy. Con biết chú nghĩ mọi chuyện đều tốt, nhưng cô ấy mới là con gái ruột của chú..."
"Chú không dạy tốt Jooe..."
"Cái đó không liên quan đến chú."
Tzuyu xoa xoa nước mắt:
"Cô ấy chỉ là bất mãn đồ đạc của mình bị cướp thôi. Cô ấy và mẹ không thân, cảm thụ của con không sâu. Nhưng nếu tình cảm tốt của cô ấy và mẹ, trong lòng con đúng là không thoải mái."
Ông Yoongi khẽ chau mày, ngẫm lại cũng là đạo lý này, nhất thời lại có chút đau lòng cho Jooe. Rốt cuộc là con ruột của ông, nếu trong lòng nó nghĩ như vậy, ngược lại ông không xử lý tốt...
Ông lại khuyên nửa ngày, Tzuyu vẫn không chịu cùng ông trở về. Cô hiện tại trong lòng không thoải mái, nói chuyện cũng đeo gai cả người, hỏi:
"Chị Jooe thì sao? Con đi về, cô ấy làm sao bây giờ? Chú không để ý tới cảm thụ của cô ấy, hay là không để ý tới cảm nhận của con?"
Cái này nói thật nghiêm trọng! Ông Yoongi đột nhiên cảm thấy cô không phải dễ bắt nạt như vậy, cô bị người ta bắt nạt, chính là không có phản kích. Nếu người cô đối phó, chỉ sợ không cần kế hoạch gì, há miệng nói là có thể làm người khác rối loạn trận tuyến.
Ông Yoongi khuyên cô không được, cũng không dám tiếp tục khuyên cô trở về chịu cơn giận của Jooe, chỉ có thể tự mình đi rồi. Về nhà, lập tức đóng gói Jooe lên máy bay, còn gọi người tự mình áp giải, cần phải đưa đến Newyork mới yên tâm.
Jooe nguyên bản cũng hối hận, thật đúng là sợ ông đi cưới người trẻ tuổi, sinh em trai, nhận thức cho tới nay của cô ta --tài sản Min thị đều là của cô ta -- sẽ bị khiêu chiến! Cô ta tự nhiên không có cách nào nhận loại thay đổi này, nghĩ cũng nên nhượng bộ thích hợp một chút...
Kết quả ông Yoongi đuổi cô ta đi!
Cô ta chịu không nổi, lúc đổi máy bay ở Seoul, thừa dịp người bên cạnh không chú ý, bỏ chạy. Về phần chạy đến nơi nào, không có người biết.
Cô ta vừa lên máy bay, ông Yoongi bắt đầu đi đón Tzuyu. Ông có tình cảm với bà Jihyo, ngay bảy ngày đầu, ông muốn cùng Tzuyu tế lễ. Xem Tzuyu lập lại di ảnh, giống như muốn một mình tế lễ, ông cảm thấy thực xin lỗi bà Jihyo, tự nhiên muốn đón người về.
Tzuyu không hiểu cái này, nhưng trong lòng cảm thấy cái địa phương kia tế lễ bảy ngày không tốt, nghe nói Jooe đi rồi, liền cùng ông quay về Min gia. Dù sao, sau khi tế xong cô cũng sẽ quay về Thành phố C, về sau chỉ cần cô muốn, là có thể nước giếng không phạm nước sông.
Kết quả vừa về tới nhà, ông Yoongi liền nhận được điện thoại, nói Jooe chạy! Ông đều có ý muốn giết người, sao đời này liền sinh một cái hại cha nó như vậy! Lập tức không có biện pháp, chỉ có thể gọi người quan sát sân bay, nhà ga ở thành phố A, sợ hãi cô ta trở về làm rối.
Nếu cô ta trở về, vừa ra đứng liền bắt được, không thể lại náo loạn đến trước mặt Tzuyu. Chờ Tzuyu trở về trường học, lại nói chuyện với cô.
Đầu ngày thứ bảy đó, Tzuyu thờ cúng trong biệt thự với ông trước, tiếp theo nhận được điện thoại của Mina, Mina nói trở lại, chuẩn bị trở về nhà tế lại một lần.
Nghe nói hôm nay hồn sẽ trở về, cô tiềm thức cảm thấy, bà Jihyo thân thiết với hơn nhà cũ các cô, hẳn là quay về bên kia mới đúng.
Min gia lái xe đưa cô đến chỗ cô hẹn với Mina, Mina gặp cô, ưu sầu nói:
"Cậu chú ý tốt một chút, gầy thành cái dạng gì? Thương tâm nữa cũng phải ăn cơm chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com