Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⛄ CHƯƠNG 425 - 426: MỘT MÌNH KHÓ NGỦ⛄

Các cô chưa bao giờ mang ai đến đây! Không đúng, là Tzuyu chưa đưa ai đến đây, cũng không dẫn ai đến.
"Bạn học của bọn em!"
Mina khoái trá giới thiệu:
"Sohyun cũng học cùng đại học, ở cùng một phòng."
Jungkook cưng chiều nói:
"Duyên phận rất sâu."
Sau đó liếc mắt nhìn Sohyun một cái, nghĩ thầm, rằng bạn học của Mina đều là không phú thì quý, Kim Sohyun này nhìn rất bình thường, không biết là lai lịch gì, cũng không tiện hỏi người ta, chỉ có thể vụng trộm điều tra.
Sohyun tới ăn cơm, Mina nghĩ đến bản chất tham ăn của cô ấy, kêu má Seohyun làm vài món ăn sở trường.
Nói chuyện phiếm, Jungkook cũng không dám làm càn, không dám làm gì với Tzuyu, mi mắt cũng không dám nâng, chỉ sợ bị Sohyun nhìn ra cái gì... Tzuyu không muốn công khai...

Ăn cơm, anh giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn, không nói gì, yên lặng cúi đầu ăn cơm, cảm giác tồn tại vô cùng thấp. Mina kinh ngạc nhìn anh vài lần, trước kia anh đâu có như thế, cho dù ăn cơm cũng là mắt thanh thản nhìn trần nhà, hôm nay quỷ nhập vào người à>?
Sohyun cũng thấy không đúng, trước kia có tiếp xúc qua Jeon Jungkook, nhưng đường đường là tổng giám đốc, chắc là không nói chuyện như thế này, nhưng tư thế này...

Một bàn ăn cơm xong, Jungkook và Mina liếc mắt một cái, trở về phòng, Mina kêu Sohyun đến ghế sofa xem ti vi:
"Nghỉ ngơi một chút rồi quay lại trường, ai, mình đến phòng bếp xem có hoa quả gì không..."
Nói xong bỏ chạy vào nhà bếp, trên đường quẹo vào phòng Jungkook, anh vừa đóng cửa lại, hỏi:
"Sao lại thế?"
Mina buông tay:
"Là Tzuyu mở miệng mời bạn ấy, em mới không trêu chọc anh!"
Jungkook vừa nghe, càng không hiểu:
"Tzuyu mời?"
"Đúng thế."
Jungkook khó hiểu nghĩ một lúc nói:
"Anh thấy bạn học này của em không đơn giản, bọn em coi chừng một chút."
Mina thấy Sohyun rất tốt, nghe anh nói thế thì không vừa ý:
"Bọn em là bạn bè "
Jungkook đâu thèm để ý, chỉ lo lắng:
"Không bắt nạt em và Tzuyu chứ?"
"Làm sao có thể? Tzuyu bắt nạt bạn ấy thì có."
Jungkook trừng to mắt, rõ ràng không tin:
"Làm sao Tzuyu có thể bắt nạt người?"
"Kia xem anh thấy thế nào! Người trong lòng Sohyun không thích cô ấy, lại cứ thích Tzuyu, đây không phải bắt nạt à?"
Jungkook sửng sốt, biến sắc mặt:
"Người nào?"
"Được rồi, người ta đã sớm hối cải làm người khác, hiện giờ đã trở về theo đuổi Sohyun, hai người yêu nhau, cũng coi như tu thành chính quả rồi, anh đừng động kinh, bạn của Tzuyu, trừ em ra, chỉ sợ chỉ còn Sohyun."
"Hừ! Chần chừ!"
Mina không nói gì lườm anh một cái:
"Anh ám sảng đi! Toàn tâm toàn ý đối với anh có gì tốt."
Jungkook không nhịn được véo một cái:
"Vẫn còn không đi chào hỏi khách sao?"
Anh ám sảng như thế sao? Dù sao Tzuyu có anh, người khác anh không để ý...
Mina le lưỡi, chạy tới nhà bếp, không tìm được hoa quả, đành mang kem ra. Sohyun từ chối thì không tốt, ăn thật sự vui vẻ.
Tzuyu không có nhiều khẩu vị như thế, lại đến nhà bếp. Khi trở về, gặp Jungkook mở cửa phòng ra, dựa bên cạnh cửa, cô hơi kinh hãi, nhìn thoáng qua bên ngoài, không để ý tới Sohyun.
Jungkook nắm tay cô, kéo cô vào trong phòng, dịu dàng hỏi:
"Em bảo cô ấy tới?"
"Cô ấy quan tâm em..."
Tzuyu không được tự nhiên nói.
"Em không sợ cô ấy biết?>"
"Cô ấy... Cô ấy chắc đã biết từ sớm."
Tzuyu không xác định nói:
"Cô ấy ít nói, không ra ngoài nói lung tung, em và Mina có đôi khi không hề kiêng dè."
"Có thể cho cô ấy biết anh là vị hôn phu của em rồi hả?"
"Anh dám!"
Tzuyu cảnh cáo kêu một tiếng, khó xử nói:
"Em còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, mà chuyện của mẹ còn chưa biết rõ ràng, em muốn từ từ."
"Uhm."
Jungkook đau lòng hôn lên trán cô một cái:
"Anh cũng chỉ nói thế, đừng lo lắng, chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên phải thảo luận để nói thật cẩn thận."
"Uhm."
Tzuyu đẩy anh ra:
"Em đi ra ngoài, một lát nữa đi học, ngày mai lên lớp rồi, buổi tối phải quay lại."
"Đi ngủ sớm một chút, đừng nghĩ ngợi lung tung!"
Tzuyu đồng ý, buổi tối ở trường không ngủ được. Lăn qua lộn lại một đêm, ngày hôm sau đi học cũng không có tinh thần. Buổi tối chạy đến Y Toa Bối Lạp, cô không muốn đi đâu, trực tiếp tắm rửa rồi lên giường nằm.
Jungkook thấy cô không đúng, lo lắng hỏi:
"Sao thế?"
Tzuyu quay đầu nhìn anh, chui vào trong lòng anh:
"Em không ngủ được... Một mình em không ngủ được..."
Nói xong lại nức nở...
Jungkook vỗ về lưng cô:
"Được, có anh ở đây, một mình em không ngủ được,, anh cùng em."
"Uhm."
Tzuyu buông anh ra, lau lệ.
Anh hôn cô, cũng đi tắm rửa, sau đó cũng không để ý những chuyện đó, ôm cô đi ngủ.
Tzuyu lập tức chui vào trong lòng anh, hai tay quấn lấy anh, gắt gao ôm lấy cổ anh, giống đứa trẻ sợ hãi bị vứt bỏ.
Jungkook cong cổ, điều chỉnh tư thế thoải mái. Kết quả hai tay của cô buộc chặt cả đêm, không nghĩ qua là anh lại bị cô ép không thở nổi, sáng sớm ra, cổ đau nhức, soi gương thấy có vài chỗ bị móng tay bấm vào đến chảy máu.
Jungkook vặn vẹo: Không còn cách nào... Hiện tại cô ấy không có cảm giác an toàn, làm cho người khác lo lắng...

Jungkook rửa mặt xong trở lại phòng, thấy Tzuyu nằm thẳng trên giường, hai cánh tay lộ ra bên ngoài, mày nhíu lại. Anh đi qua, đưa tay cô đặt vào trong chăn, tay từ từ vỗ về trán và lông mày của cô, dần dần, mày của cô giãn ra, người hướng về nơi ấm áp, kề mặt lên đùi anh, đưa tay ôm lấy anh.
Jungkook ngẩn ra, không nhịn được than nhẹ một tiếng, đơn giản lại lên giường, ôm cô vào lòng. Trong lúc ngủ mơ điều chỉnh tư thế thoải mái hơn rất nhiều.
Jungkook đau lòng không thôi, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của cô, có một lần hôn lên trán cô, em còn có anh, bảo bối.

Không bao lâu, nghe thấy có người gõ cửa, âm thanh không lớn, gõ hai tiếng đã dừng lại, anh đoán là Mina, kéo Tzuyu ra, đi mở cửa.
Mina đứng ở bên ngoài, nhìn thoáng qua trên giường:
"Còn đang ngủ?"
"Uhm, làm sao vậy?"
"Làm sao vậy?"
Mina bất mãn trừng anh:
"Anh không thể nhịn một chút sao? Anh luôn miệng nói yêu cô ấy, giờ mới được vài ngày, thi thể của dì còn chưa lạnh..."
"Anh lại không có làm cái gì!"
Jungkook một bên cảm thấy oan uổng, một bên không hiểu sao có hơi tức giận, gắng gượng nói:
"Cô ấy ngủ không ngon..."
"Cái kia..."
Mina dừng một chút, nghĩ anh cũng sẽ không không để ý cảm thụ Tzuyu như vậy, nhất thời có hơi xấu hổ:
"Muốn lên khóa..."
Jungkook quay đầu nhìn thoáng qua, không muốn đánh thức Tzuyu:
"Em đi trước đi, để cô ấy ngủ thêm một lát."
Tzuyu ngủ thẳng hơn mười giờ mới tỉnh, đứng lên thấy Jungkook ở một bên sửa sang lại văn kiện, ánh sáng chói lọi cách rèm cửa sổ cũng có thể thấy, tựa hồ không giống như là trời vừa sáng, hỏi:
"Mấy giờ rồi?"
Jungkook nhìn thoáng qua đồng hồ:
"Đến mười giờ rưỡi rồi."
Tzuyu sửng sốt, vậy lớp thứ hai lên xong một lượt rồi?
Jungkook tựa hồ biết cô đang suy nghĩ gì, đi qua đi vuốt vuốt tóc của cô:
"Mina đi học, thấy em ngủ ngon, không đánh thức em. Em ấy sẽ ghi chép tốt, em yên tâm đi."
Tzuyu sửng sốt gật đầu một chút, còn có chút muốn ngủ, bất quá xem thời gian này, vẫn là không cần ngủ. Trên người yếu ớt, thoải mái, xem ra tối hôm qua thật sự nghỉ ngơi tốt. Mấy ngày gần đây, cô đều ngủ không ngon, ngày hôm sau đần độn, có đôi khi giống cái xác không hồn...
"Jungkook..."
"Ừ?"
Tzuyu sửng sốt, giống như lại không có việc gì, chính là theo bản năng muốn gọi anh mà thôi. Trong sinh mệnh của cô, liền thật sự chỉ còn lại có anh sao? Nhận thức này, mang theo một tia sợ hãi, cô vẫn là sợ có một ngày tình cảm sẽ vỡ tan, đến lúc đó anh sẽ không là chỗ dựa của cô!
Tzuyu hít sâu một hơi, ôm chặt anh. Anh đỡ phía sau lưng cô, nhẹ giọng hỏi:
"Làm sao vậy?"
Tzuyu dừng trong chốc lát, buông anh ra:
"Không... Anh muốn đi làm sao?"
"Ừ, phải đi họp."
Jungkook lo lắng nhìn cô:
"Em không sao chứ?"
"Không..."
"Vậy đứng lên ăn một chút gì."
Jungkook cầm lấy quần áo mặc cho cô:
"Mina hẳn là nên đến ăn cơm trưa, ăn xong cơm trưa, các em lại cùng đi học. Thấy tinh thần em không tốt lắm, không thể suy sụp, phải thấy ánh mặt trời, rèn luyện."
"Ừ."
Tzuyu chậm rãi mặc xong quần áo, nói:
"Anh không cần phải quản em, nhanh đi làm đi, tự em có thể đi."
"Đã biết."
Jungkook nựng nựng cái mũi của cô:
"Cái này đuổi anh đi làm, sợ không có tiền sài à?"
Tzuyu cong lên miệng:
"Vậy anh không cần đi nữa!"
"Tốt, anh ở nhà với em."
"Em nói giỡn!"
Jungkook cười, bế cô một chút, còn muốn mặc quần cho cô, cô đẩy anh ra:
"Em tự làm! Anh nhanh đi làm, sắp mười một giờ!"
Đã trễ thế này mới đi, nhất định là bởi vì ở nhà cùng cô.
Jungkook bất đắc dĩ, hôn hôn lên mặt cô:
"Có việc gọi điện thoại cho anh."

Ra khỏi phòng, anh kêu bà Seohyun làm điểm tâm cho Tzuyu trước, sau đó đi đến cửa thay giày da, mở cửa rời đi.
Một cái kính viễn vọng ở xa xa, yên lặng nhìn động tác của anh, thẳng đến khi thân ảnh của anh biến mất, kính viễn vọng lại chậm rãi dời từ phòng khách về phòng của anh.
Rèm cửa sổ bay bay trong gió nhẹ, ánh sáng sáng ngời ở trên mặt bãi đến bãi đi. Một lát sau, rèm cửa sổ bị kéo ra, lộ ra khuôn mặt đầy u sầu của Tzuyu.
Tzuyu chớp măt, thích ứng ánh sáng chói mắt, lại chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hít thở ấm áp ngoài cửa sổ.
Kính viễn vọng chậm rãi buông, đồng dạng là sau một mặt cửa sổ, lộ ra gương mặt có chút bàng hoàng của Min Jooe.
Jooe cũng không biết mình đang làm gì. Cô ta hiện tại ở trong một khách sạn, khách sạn đối diện với Isabella, lúc trước bị cô ta mướn trinh thám Nước Mĩ chính là ở tại trong căn phòng này, chụp được ảnh Tzuyu và Jeon Jungkook cùng một chỗ.
Cô ta xoay người ngồi lên giường, phát ngốc trong chốc lát, cầm lấy một cái laptop da đen để lên giường mở ra, dùng bút bi màu đen viết loạn rất nhiều chữ ở trên, rất nhiều bị đồ thành một đoàn đen, hoặc là bị gạch xóa, có chút lại bị khoanh tròn, bên cạnh vẽ sao năm cánh.
Đây là phạm án ghi lại của cô ta.
Một khắc cô ta lấy được ảnh chụp của Tzuyu và Jeon Jungkook kia, trong đầu cô ta hiện lên vô số ý tưởng, tiếp theo giống như phủ định chính mình. Cô ta phát hiện mình luôn bày ra không hoàn mỹ, đành phải dùng bút viết xuống, đều nhớ kỹ những gì nghĩ đến! Sau đó cùng nhau sàng chọn, vẽ xuống, xóa đi, lưu lại một cái hoàn mỹ không sứt mẻ kia.
Cô ta dùng biện pháp này, giết bà Jihyo.
Cô ta nghĩ, nhất định không có người nghĩ đến cô ta.
Cô ta lật lại một tờ trước, nhìn từng bước kế hoạch mình viết xuống trước đó, cảm thấy mình thật là lợi hại. Cô ta thích thú tất cả những thứ này, chế định phương án trước, sau đó từng bước một thực hiện...
Jooe hít sâu một hơi, nén mạnh vở lên giường, chôn cả khuôn mặt ở trong lòng bàn tay khóc rống lên. Cô ta không biết mình làm sao vậy, cô cảm thấy như vậy là không đúng, nhưng lại muốn ngừng mà không được! Hơn nữa cô ta thật hận họ!
Cô ta đứng lên, lại cầm lấy vở, lật nhanh đến một tờ kia mới nhất, chỉ thấy trên mặt viết: Tắt máy! Nhưng hai chữ tắt máy bị xóa đi, mặt sau một lần nữa viết hai chữ "Đổi máy".
Đây là chạy kế hoạch trốn ở sân bay thủ đô, cô ta sợ ông Yoongi tìm cô ta, đương nhiên muốn tắt máy. Sau đó cần phải hoạch định kế hoạch lâu dài, còn cần liên hệ với người ta, liền mua điện thoại một lần nữa.
Cô ta cầm lấy kính viễn vọng, lại đi đến bên cửa sổ, thấy Tzuyu đã ngồi trong nhà ăn, đang ăn cái gì đó. Cô ta cầm lấy di động, gọi một cú điện thoại:
"Anh chuẩn bị sẵn sàng, lời nói tôi dạy cho anh, anh học xong chưa? Nhớ rõ ngữ khí phải nóng nảy một chút, tốt nhất mang chút sợ hãi... Chờ một chút tôi lại gọi điện thoại cho anh, tôi gọi là anh đánh, anh mới đánh, biết không?"
Cúp điện thoại, cô ta lại nhìn Tzuyu đối diện, nhìn nhìn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. Cô ta thối lui đến bên giường, cầm lấy laptop nhìn thoáng qua, lại từ trong túi lấy ra một sấp ảnh chụp, cười nói với ở trên Tzuyu và Jungkook:
"Các người muốn sống cùng nhau đến già sao? Tôi xem sau hôm nay, các người còn có thể tin tưởng đối phương không!"

Tzuyu ăn xong này nọ, có hơi lười, không quá muốn động. Lúc trước vốn định xem sách, lúc này cũng không muốn xem, do dự một chút, vẫn là không làm khó dễ chính mình, trực tiếp chuyển đến sô pha xem tivi.

Vừa mới 2 phút, điện thoại bên cạnh vang lên, cô tắt tiếng TV, nhận điện thoại, còn chưa há mồm, bên kia truyền đến âm thanh của một người nam nhân vội vàng:
"Jeon tiên sinh! Người đã chết, anh chừng nào thì đưa một nửa tiền còn lại cho tôi?! Tôi sợ bị cảnh sát tra được, muốn trốn chạy!"
Tzuyu sửng sốt, trong đầu thoáng chốc toát ra một cái ý tưởng: Ghi âm! Báo nguy!
Cô nhìn nhìn xung quanh, phát hiện này hai việc đều không thông, nhưng lại không muốn đả thảo kinh xà, chần chờ chốc lát, vội vàng nhìn điện thoại gọi đến, muốn tìm bút nhớ kỹ số điện thoại này! Sau lại sửng sốt, cái này đâu cần cô ghi chép lại chứ, điện thoại sẽ giúp cô ghi lại!
Cô vội vàng bấm loa ngoài, lại mở ra công năng ghi âm của di động, ghi âm lời của đối phương lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com