Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⛄ CHƯƠNG 437 - 438: EM KHÔNG CẦN NÓ⛄

      Tzuyu sửng sốt, quay đầu ngơ ngác nhìn anh.
   Anh tự tay vuốt bụng của cô, nhìn chăm chú vào mắt cô nói:
            "Đứa bé ở trong này, đã lớn hai tháng... Bác sĩ nói con không được ổn định, em cần phải chăm sóc tốt bản thân."
  Tzuyu ngơ ngác nhìn anh, qua hồi lâu, mạnh ngồi xuống.
Jungkook sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng ôm cô, giống như cô là một đồ vật làm bằng sứ:
             "Chậm một chút! Chậm một chút! Tzuyu, em chậm một chút!"
Anh che chở bụng cô, giống như không muốn sẽ có chuyện gì xảy ra.
  Tzuyu chậm rãi cúi đầu, tay hất chăn ra, nhìn bụng bằng phẳng của mình, sau đó dùng hai tay che:
            "Anh là nói... Anh là nói..."
            "Uh, em mang thai."
Jungkook ôm lấy cô, nhẹ nhàng lắm tay cô, âm thanh kích động run run, lại dịu dàng muốn nhỏ ra nước, chỉ sợ âm thanh quá lớn sẽ làm cô sợ:
             "Con của chúng ta. Anh đã sớm nghĩ qua, con của chúng ta sẽ như thế nào... Rốt cục thành sự thật, anh rất vui em biết không?"
             "Mẹ sẽ tức giận!"
Tzuyu khóc lớn.
Jungkook lặng đi một chút:
             "Em nói cái gì?"
Cô không trả lời, tay trái nhéo tay áo của anh, tay phải dùng sức nắm thành quyền đánh anh:
               "Anh___"
Cô không biết nên nói với anh cái gì, không biết mắng như thế nào, chỉ có thể dùng sức đánh.
  Jungkook thừa nhận nắm tay của cô, một chút cũng không ngại, nhưng rất lo lắng trạng thái của cô:
              "Tzuyu! Em không vui sao? Em đừng như vậy, cẩn thận bị thương bản thân..."
             "Mẹ sẽ không vui!"
Tzuyu nói, mạnh ôm lấy anh:
            "Em không cần nó! Em không cần nó! Jungkook, chúng ta xóa sạch nó được không? Em không biết trả lại công đạo cho mẹ như thế nào..."
              "Mẹ của em đã chết!"
Jungkook rống to.
   Tzuyu ngây người.
Jungkook ý thức được bản thân nói sai, vội vàng nói:
               "Không phải anh cố ý lớn tiếng. Dì đã mất, bà ấy sẽ không biết. Em đừng đoán mò, đứa nhỏ là do ông trời ban cho chúng ta, chúng ta sinh ra nó được không?"
                "Không tốt..."
Tzuyu lùi từng bước về phía sau, ngơ ngác lắc đầu:
               "Mẹ sẽ biết... Mẹ ở dưới sẽ biết... Mẹ sẽ giận em, về sau sẽ không để ý đến em nữa... Em không muốn sinh, em không muốn mẹ tức giận____"
  Jungkook gấp đến độ tay chân luống cuống, tại sao cô có thể nói như vậy? Đây là con của bọn họ! Trong lòng cô trừ mẹ cô ra, sẽ không nghĩ tới anh sao?
             "Jungkook..."
Tzuyu đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.
Anh vội vàng trả lời:
             "Anh ở đây! Làm sao vậy?"
             "Chúng ta không cần nó được không?"
Tzuyu bắt lấy tay anh:
              "Về sau chúng ta sẽ lại sinh! Chờ mẹ của em không tức giận, chúng ta sẽ sinh!"
Thấy anh không trả lời, cô ngơ ngác hỏi:
             "Anh không thích? Vậy anh đánh em đi..."
Nói xong mượn tay anh đánh chính mình.
Jungkook thống khổ ôm cô:
             "Anh làm sao có thể nỡ đánh em? Đây không chỉ là con của chúng ta, cũng là cháu ngoại của mẹ em! Vì sao em có thể nói không cần đây?"
             "Nhưng mà mẹ khẳng định sẽ không thích... Em làm mắt mặt mẹ... Bà vừa mới đi vài ngày, em liền mang thai... Ha ha... Em là một đứa con gái bất hiếu!"
             "Tzuyu... Em đừng như vậy! Mẹ sẽ không tức giận!"
            "Mẹ sẽ... Mẹ không thích đứa con gái hạnh kiểm xấu, em hạnh kiểm xấu... Em không biết xấu hổ, em xằng bậy với đàn ông..."
            "Tzuyu..."
Jungkook ôm lấy cô khóc rống lên:
            "Đây không phải sai lầm của em, là lỗi của anh! Muốn trách, cũng là trách anh! Em đừng như vậy được không? Cầu em..."
  Lời của cô giống như mũi kim đâm vào tim anh! Đau quá đau quá, anh chưa từng nghĩ đến, vài câu đơn giản, có thể khiến trái tim anh đau như vậy.
               "Anh sai rồi..."
Jungkook khóc nói:
             "Tzuyu... Thực xin lỗi..."
Tzuyu ngơ ngác tùy anh ôm, không thèm nhắc lại.

   Ngoài cửa, Mina nghe được âm thanh của bọn họ, muốn tiến vào. Yugeom vội vàng kéo lại:
             "Em làm gì? Đàn ông không thích bị người khác nhìn thấy mình khóc, em muốn chết!"
             "Anh mới muốn chết!"
Mina bốc hỏa đá một cước:
            "Bác sĩ nói Tzuyu có dấu hiệu sinh non, ăn uống nghỉ ngơi là việc nhỏ, quan trọng là cảm xúc. Hiện tại cậu ấy không khống chế được cảm xúc, vạn nhất____"
  Yugeom vừa nghĩ tới cái vạn nhất kia, sợ tới mức giật mình, vội vàng tìm một cái chữ thập ở ngực, ngoài miệng thì thầm:
             "A di đà Phật!"
Mina nghen một chút, hận không thể đá bay Yugeom. Có người cầu thần phù hộ như vậy sao? Thần chắc chắn sẽ tức giận!
   Đá ngoan một cước, Mina đẩy cửa đi vào trong phòng, nhìn thấy Tzuyu cảm thấy như tro tàn, vội vàng đi qua, kéo Jungkook còn đang khóc ra:
            "Anh hai, để em bồi Tzuyu, anh___"
           "Không! Anh cùng cô ấy!"
Jungkook gắt gao ôm lấy Tzuyu, sợ khi buông tay, con của mình sẽ không còn. Anh không thể để cho cô làm chuyện điên rồ, không thể...
Mina khó xử liếc nhìn anh một cái, nói:
              "Anh ôm Tzuyu chặt như vậy, bác sĩ nói cậu ấy cần nghỉ ngơi thật tốt, anh như vậy cậu ấy nghỉ ngơi như thế nào?"
  Jungkook sửng sốt, cũng nghĩ lại lời của bác sĩ, chậm rãi buông ra Tzuyu, thấy Tzuyu không có biểu hiện gì, đau lòng không biết nên làm gì với cô.
                "Tzuyu... Em đừng như vậy. Anh dùng cả đời trả lại cho em được không? Chúng ta sinh ra đứa nhỏ, sống thật tốt, chỉ cần em vui vẻ, mẹ sẽ cũng sẽ không tức giận. Mẹ yêu em như vậy, còn không phải hi vọng em tốt sao, muốn em trôi qua hạnh phúc..."
  Mina ôm Tzuyu vào trong lòng ngực mình, nghe được lời của anh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuốn. Ô_hai người kia, ngược mình còn chưa đủ, còn muốn ngược người khác... Ô ô...
Mina vỗ nhẹ cô, nói:
              "Tzuyu, anh hai nói đúng, chỉ cần cậu sống tốt, dì sẽ không tức giận. Dì yêu cậu nhất, cậu sống tốt, dì cũng yên tâm. Cậu còn thương tâm như vậy, dì ấy mới tức giận. Dì rất kiên cường, cả đời nhấp nhô như vậy, dì cười rộ lên cũng đẹp như thế, cậu làm sao có thể trốn tránh? Cậu không dũng cảm một chút, làm sao có thể xứng đáng là con gái của dì đâu? Dì tự mình sinh cậu, yêu cậu như vậy, lại làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cậu giết hại một sinh linh bé nhỏ? Dì yêu con của mình, đương nhiên cũng hi vọng cậu yêu con của chính mình..."
  Mina nói liên miên cằn nhằn một trận, bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì. Nói xong lời cuối cùng, lại cảm thấy có điểm nghiêm khắc, không biết nói tiếp như thế nào.
  Jungkook lại lôi kéo tay Mina, ý bảo tiếp tục. Mina nâng lên hai mắt đẫm lệ, không rõ. Jungkook nhìn thoáng qua Tzuyu, Mina nhìn qua, thấy Tzuyu ngồi thẳng, giống như nghe vào lời của Mina.
     Ý của Jungkook muốn Mina nói tiếp, Mina quýnh lên, quên mất bản thân vừa nói gì. Anh còn dùng sức thúc dục, Mina nhất thời trong cơn giận dữ:
           "Dưới lầu có hầm canh, đi lấy giúp Tzuyu một bát lên đây! Không đau lòng vợ của anh thì thôi, còn không đau lòng con của anh sao? Không sợ nó đói!"
Jungkook oan uổng:
             "Anh đều đau lòng!"
''''''''''''''''''''
Một đám người bọn họ quay về thành phố A, cũng không nói cho người nhà họ Jeon, thậm chí cơm chiều ngày hôm qua còn ra ngoài ăn. Hôm nay bỗng nhiên phát hiện Tzuyu có thai, ba anh em nhà họ Jeon vừa mừng vừa sợ. Bác sĩ luôn nhấn mạnh thai nhi không ổn định, dễ sinh non, Jungkook tự trách thiếu chút nữa tự giết mình.
  Anh cứ như vậy mang Tzuyu bôn ba, cô gần đây ăn không ngon, ngủ không yên, anh không chiếu cố tốt coi như xong, nhưng lại để cô ăn đồ bên ngoài bán... Nếu có chuyện gì không hay xảy ra, anh không muốn sống nữa!
   Không nói hai lời, đem Tzuyu từ bệnh viện trở về nhà sau đó anh một bên thông tri cho bác sĩ tới kiểm tra, một bên lại gọi điện thoại về nhà tổ họ Jeon đem đầu bếp nữ mượn tới đây ——  má Seohyun ở thành phố C, không kịp nữa rồi, hiện tại tìm cũng tốn thời gian, chỉ có như vậy tiện lợi và mau lẹ nhất!
   Bà Taeyeon nghi ngờ, muốn ăn cơm thì về nhà là được, còn mượn đầu bếp nữ làm gì?
  Jungkook không rảnh tìm lý do có lệ để đối phó với bà, trực tiếp nói với Jeon lão gia muốn chăm sóc Tzuyu, Jeon lão gia liền hỗ trợ che giấu, còn vụng trộm hỏi khi nào thì có thể tới đó nhìn xem. Jungkook thiếu chút nữa nhịn không được nói cho ông biết ông sắp làm ông cố nội, sau lại nghĩ lại, ông nội lớn tuổi như vậy, nhỡ cao hứng lại xảy ra vấn đề gì, nếu như không có vấn đề gì xảy ra, khẳng định sẽ động kinh chạy tới xem chắt, vậy thì sẽ bận rộn, Tzuyu sao mà nghỉ ngơi được.
  May mà chưa nói...
  Không ngờ Tzuyu lại ầm ĩ không muốn đứa nhỏ!
  Trước làm yên lòng cô, sau đó thảo luận chuyện kết hôn, đứa nhỏ sao có thể không cần?

   Jungkook bê canh, nghĩ những lời nói vừa nãy của Tzuyu, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi: Cuối cùng anh cũng làm tổn thương cô sâu đậm?
   Nếu không phải cảm xúc của cô gần đây không khống chế được, nói ra những lời này, anh có thể vĩnh viễn không ý thức được những hành động sở tác sở vi của anh đã tạo thành ảnh hưởng tới cô như thế nào. Sai lầm rồi, sai lầm rồi! Ngay từ đầu đã sai lầm rồi! Anh không nên dùng phương pháp bắt đầu như thế, tạo thành bóng ma trong lòng cô, anh sợ cô vĩnh viễn không quên được...
    Cô là một cô gái tốt, cô cũng rất quy củ. Vì sao cô muốn trách chính mình?

  Jungkook rất cẩn thận bê canh vào phòng, Mina đang khuyên Tzuyu, lăn qua lộn lại những lời này.
   Thế nhưng Tzuyu đã bị những lời nói này của Mina xao động, không đi suy nghĩ tới bà Jihyo, tĩnh tâm lại nghĩ, trong bụng của mình có một sinh mạng nhỏ, thật sự là một chuyện thần kì, hơn nữa sâu trong nội tâm kháng cự ý tưởng "Không cần".
Nhưng vừa mới nãy sao cô lại nói vậy?
     Đầu óc Tzuyu rất loạn, thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ. Hơn nữa chuyện này làm cho người ta trở tay không kịp, cho tới bây giờ cô không nghĩ tới khả năng mang thai, bởi vì Jungkook vẫn tránh thai.
Có khả năng anh...
Nếu bà Jihyo còn sống, nếu Jungkook không cầu hôn, cô chỉ sợ bị tin này thình lình dọa điên.
   Hiện tại, cô không cần đối mặt với bà Jihyo, mà Jungkook đã khẳng định là muốn cô, cô hình như chỉ cần thanh thản ổn định đem đứa nhỏ sinh hạ là được.
   Nhưng mà, cô còn đang đi học! Muốn sinh em bé, thì phải kết hôn trước? Mẹ vừa mới qua đời, có ổn hay không? Nếu cô muốn sinh em bé, đi học làm sao? Cô không nghĩ muốn từ bỏ bài vở, tuyệt đối không nghĩ như vậy, đó là kì vọng của mẹ với cô!
  Nhưng mà không cần đứa nhỏ... Suy nghĩ như vậy, cô theo bản năng bài xích.
                  "Tzuyu?"
Jungkook đi đến trước mặt cô, đem canh bưng cho cô:
                 "Đến, ăn một chút đi."
Tzuyu phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt nổi lên sương mù:
                "Jungkook..."
Anh nghĩ đến cô vừa nói không cần đứa nhỏ, khổ sở nói:
            "Uống canh trước được không?"
Tzuyu gật đầu, cúi đầu để anh uy cô, nước mắt lại từng giọt rơi xuống.
   Jungkook nhớ tới bác sĩ nói cảm xúc của cô ảnh hưởng tới thai nhi, gấp đến độ chân tay luống cuống:
             "Đừng khóc!"
            "Jungkook..."
Tzuyu ngẩng đầu:
            "Xin lỗi... Vừa nãy thực xin lỗi... Em không cố ý, em chỉ là rất sợ..."
  Jungkook lặng đi một chút, nhìn Mina. Mina sờ cổ, xem ra Tzuyu đã phục hồi lại tinh thần. Lại nói có người phụ nữ nào không thương con chứ? Hiện tại để cho hai người họ nói chuyện đi! Mina đứng lên đi ra khỏi phòng.
Jungkook thả bát xuống, lau nước mắt cho cô:
              "Ừ, anh biết. Không phải sợ, tất cả có anh ở đây. Đừng khóc được không!"
Anh nhớ... Có người nói cô khóc bảo bảo cũng sẽ thương tâm, nhưng sợ cô không có đánh mất ý niệm trong đầu, cũng không dám nói.
  Tzuyu bắt lấy bàn tay lau nước mắt cho mình, hỏi:
              "Tại sao có thể như vậy? Em cho tới bây giờ không nghĩ tới... Em phải làm sao bây giờ?"
              "Anh lấy em!"
Jungkook vội nói:
             "Chúng ta sinh đứa nhỏ, sống thật tốt, để mẹ em yên lòng."
             "Nhưng mà... Em muốn đi học."
Jungkook dừng một chút:
             "Đây không phải vấn đề lớn. Em có thể tạm nghỉ học một hai năm, chờ đến khi sinh hạ đứa nhỏ xong, lại tiếp tục đi học, em muốn học đến tiến sĩ cũng không hề gì."
Tzuyu trầm mặc một lúc, một lát sau lại nói:
              "Mẹ thật sự sẽ không thất vọng về em chứ?"
             "Sẽ không. Em là kiêu ngạo của bà ấy, em rất dũng cảm, là em làm cho bà ấy sống thêm vài năm... Anh thừa nhận lúc trước anh rất vô liêm sỉ, nếu bà muốn trách, nhất định trách anh. Anh không cần, chỉ cần bà có thể phù hộ em thật vui vẻ, anh sao cũng được."
              "Vậy... Chúng ta sinh hạ nó đi."
Tzuyu nói, nắm lấy tay anh, có chút ý muốn lấy lòng:
             "Vừa nãy... Vừa nãy em không phải cố ý."
            "Anh biết."
Jungkook nâng mặt cô, một chút trách cứ cũng không có:
             "Em chính là bị tin tức thình lình này dọa thôi, em xem em bây giờ, không phải tốt lắm sao?"
Tzuyu gật đầu, cúi xuống vuốt bụng, bỗng nhiên hỏi:
            "Vậy bảo bảo có trách em không? Có thể cho rằng em không thích nó không? Em rất thích! Nó là bảo bảo của em, em sẽ rất thương nó."
            "Ừ, nó sẽ biết, nó sẽ không trách em."
Tảng đá lớn trong lòng Jungkook rơi xuống đất, đem cô ôm vào lòng mình. Giờ khắc này, thật giống như cánh của hạnh phúc rộng mở với anh, anh chưa từng vui vẻ như vậy.

    Buổi tối, Tzuyu có chút ngủ không được. Bảo bảo, cô có bảo bảo. Cô vuốt bụng của mình, không thể tin được đây là sự thật.
             "Jungkook, mẹ thật sự ——"
             "Sẽ không tức giận."
Jungkook nói:
            "Nói không chừng đứa bé này là mẹ bảo thần tiên đưa tới cho em. Bà sợ em một người sẽ cô đơn, sợ hôn sự của chúng ta để lâu sẽ có chuyện xấu, vì thế đã kêu nó tới!"
  Tzuyu ngẩn người, tình nguyện tin tưởng như vậy. Cô lại hỏi:
              "Jungkook, anh thích con trai hay con gái?"
             "Đều được."
Chỉ cần là cô sinh, đều là báu vật của anh.
              "Không được, phải chọn một!"
Tzuyu cố chấp nói.
              "Vậy con trai đi."
Tzuyu sửng sốt, miệng dẹp lại, ủy khuất nói:
             "Anh trọng nam khinh nữ..."
            "Nào có?!"
Jungkook kinh hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com