Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⛄ CHƯƠNG 441 - 442: KHÔNG CÓ ĐỘNG LỰC SỐNG⛄

              "Tôi là vì một chuyện khác, rất tức giận, mới gửi thư đó cho nó."
Ông Yoongi nói:
             "Nó là con của tôi, tôi lại không thể tức giận với nó, nghiêm trọng lắm cũng không thể thoát khỏi quan hệ."
Cảnh sát không rảnh nghe ông kích thích, ép hỏi:
               "Chuyện gì?"
Ông Yoongi lấy ra một phong thư từ dưới ghế sofa, cảnh sát túm lấy, vừa mở ra đã tuôn ra một chồng ảnh, vài người luống cuống tay chân nhặt lên, nhìn đến kinh ngạc, quay đầu nhìn Tzuyu và Jungkook.
  Tzuyu run lên một cái, dường như đoán được điều gì.
Jungkook cũng đoán được, nhanh chóng đoạt lấy hai tấm, là ảnh chụp anh và Tzuyu, Min Jooe không chỉ gửi cho tòa soạn mà còn gửi cho ông Yoongi.
    Đột nhiên Tzuyu muốn chạy trốn, cô là tới để hỏi ông Yoongi, trách ông không quản tốt con gái của mình, hại mẹ, kết quả không nghĩ tới, ông lại cầm ảnh chụp của cô. Hiện tại cô có tư cách gì chỉ trích người khác? Một kẻ giết người, một kẻ bán thân, người nào nói người nào cũng không được!
  Tzuyu muốn chạy trốn, rất nghĩ muốn chạy trốn! Cô không cần đối mặt ông Yoongi, cô không dám tưởng tượng ông sẽ nói cô thế nào.
Jungkook đỡ lấy cô, trầm ổn nói:
               "Đừng sợ, có anh ở đây."
Âm thanh của anh, có sức trấn an lòng người, Tzuyu nhìn anh một cái, gắt gao ôm lấy anh. Hiện giờ, cũng chỉ có thể dựa vào anh mà thôi.
   Cảnh sát dò xét một vòng, phát hiện nội tình trong vụ án này phức tạp hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, đột nhiên bọn họ sợ hãi, sợ điều tra tiếp, liệu có thể tra ra chuyện gì không thể cho ai biết không. Thấy Jungkook không có cảm xúc gì, bọn họ cân nhắc một chút, nghiêm túc hỏi ông Yoongi:
                "Đây là... Sao lại thế này?"
               "Đây là Jooe ký gửi cho tôi."
Bên trên còn có một tờ giấy, viết là: Con cũng không đoán sai?
    Nhận được ảnh chụp, ông Yoongi cực kỳ bất đắc dĩ, lại không nghĩ cô ta có thể làm chuyện quá đáng như thế. Cảnh sát tìm tới cửa, nói cái chết của bà Jihyo có liên quan đến con bé, ông mới đoán được cô ta là hung thủ, chỉ là cô ta là con gái của ông, ông có thể làm sao? Nhìn cô ta bị bắn chết sao? Ông không thể ngoan độc xuống tâm như thế, bình thường hay mắng cô ta, cũng chỉ là vì yêu thương cô ta.
                  "Trước đây con bé đã nói với tôi, YuYu ở cùng một chỗ với Jeon tổng, tôi chỉ trích nó nói hươu nói vượn, nó nói tôi bất công, dỗi với tôi. Không nghĩ tới, nó lại vụng trộm kêu người ta chụp loại ảnh này! Tzuyu tốt xấu gì cũng là em gái nó, như vậy khiến tôi rất thất vọng, vì thế nên mới gửi bức thư đó cho nó."
                "Ông không gửi sớm, cũng không gửi muộn, lại chọn lúc đó mà gửi?"
              "Là do các anh không tới sớm, muộn không tới, lại cứ chọn lúc đó."
Ông Yoongi bất mãn nhìn bọn họ một cái:
              "Các người không đến, tôi cũng gửi bức thư đó."
              "Ông..."
Cảnh sát tức giận đến nghẹn họng, hồi lâu mới nói:
             "Nhưng ông đã gây trở ngại đến việc phá án của chúng tôi, chúng tôi có thể tạm giữ ông lại, phán quyết tội danh cho ông!"
Ông Yoongi cười lạnh một tiếng:
              "Tôi không hiểu pháp luật, các người không cần đe dọa tôi, cứ nói với luật sư của tôi đi!"
   Ông tới cùng là danh nhân xã hội, cảnh sát không có người đứng sau, không có chỗ dựa vững chắc cũng không dám mang người đi. Giằng co một thời gian, cảnh sát đi tới, tuyên bố sau khi tóm được Min Jooe cũng phải định tội ông.

  Cảnh sát đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ông Yoongi và bọn Tzuyu.
  Tzuyu thống hận nhìn ông, lại không biết nên nói gì, cô sợ cô vừa nói, ông sẽ phản kích. Ông Yoongi quát tháo thương trường, cho tới bây giờ không thể khinh thường, cô không muốn để ông chiếm tiện nghi.
Ông Yoongi nhìn cô, hồi lâu mới nói:
               "YuYu... Chắc không phải Jooe đâu..."
               "Tôi cũng không hy vọng là cô ta, nhưng tất cả chứng cớ đều hướng về cô ta. Nếu ông tin tưởng cô ta vô tội, thì gọi cô ta trở về, cảnh sát tự nhiên sẽ rửa sạch tội danh cho cô ta, trừ khi ông không tin tưởng, mới không dám để cô ta trở về."
Ông Yoongi lớn tiếng nói:
               "Trong lịch sử vẫn đầy án oan sai, chú không muốn có trường hợp nhỡ đâu!"
               "A..."
Tzuyu khẽ cười một tiếng:
              "Ông không cần phải nói, tôi hiểu, bao che chính là bao che, bây giờ còn nói được đường hoàng như vậy, sẽ chỉ cảm thấy được là ông dối trá, mẹ tôi cũng là bị dáng vẻ đạo mạo giả dối này của ông lừa gạt đi, tôi thấy bà ấy đúng là không đáng giá."
Ông Yoongi hít sâu một hơi:
             "Chú thực sự yêu mẹ cháu!"
             "Ông không xứng!"
Tzuyu rống to:
            "Ông đi mà yêu con gái ông, mẹ tôi không cần ông!"
Ông Yoongi im lặng giây lát, khổ sở nói:
            "Cháu cũng là con gái của chú..."
             "Tôi không phải!"
Tzuyu quyết tuyệt nói:
            "Con gái của ông, chỉ có Min Jooe, thử ngẫm lại xem cô ta đối xử với mẹ tôi thế nào? Tôi có thể nhẫn nại vì mẹ tôi, nhưng mẹ tôi mất, tôi liền không muốn nhịn nữa! Cho dù không có chuyện ảnh chụp, cho dù Min Jooe không phải người bị tình nnghi, tôi cũng không muốn tiếp tục đứng ở Min gia!"
              "Bởi vì cậu ta sao?"
Ông Yoongi nhìn Jungkook.
    Thân thể Tzuyu nhoáng lên một cái.
Jungkook vội đỡ lấy cô, lạnh mắt nhìn ông:
             "Min tổng biết chuyện của tôi và Tzuyu, có thể cũng không phải ngày một ngày hai đi?
  Ông Yoongi im lặng, chính xác, không phải một ngày, hai ngày, ông đã biết từ sớm, còn sớm hơn Jooe. Lúc Jooe học lớp 11, vụng trộm gọi thư ký của ông điều tra Tzuyu, thư ký nói cho ông. Trong lòng ông nghi ngờ, cũng đi điều tra, kết quả tra được ra Jeon Jungkook.
   Lúc ấy chỉ cảm thấy muốn nắm cán chuôi của Jeon Jungkook, đồng thời hung hăng cười nhạo dưới đáy lòng một chút: Người người đều nói Jeon Jungkook mạnh mẽ vang dội, quả cảm tàn nhẫn, không nghĩ lại cũng là tục nhân. Người khác tốt xấu gì cũng là bao dưỡng minh tinh xinh đẹp trưởng thanh, ông chế giễu, chơi kiểu của anh đúng là cao tay...
   Ông nói vậy muốn tìm một thời điểm công khai chuyện này, cho Jeon thị một đòn đả kích.
   Về sau, ông phát hiện bà Jihyo, quyết định kết hôn với bà, đưa Tzuyu vào gia tộc của mình. Một ngày nào đó, ông gả Tzuyu cho Jeon Jungkook, sau đó cướp lấy Jeon thị, để nó biến mất hoàn toàn, mà Min thị lại có thêm một phần lãnh thổ...
   Nhưng là, ông lại có cảm tình với bà Jihyo, tham luyến sự ấm áp của bà, thích cảm giác gia đình, vì thế liền buông xuống kế hoạch này. Ông nghĩ, có thể không cần làm vậy, tài sản có thể không cần nhiều như vậy. Dù sao ông cũng đã già, sống không thể được mãi, Jooe sẽ lập gia đình, có thể cũng rơi vào tay người khác...
  Ông muốn cùng bà con làm bạn đến cuối đời, nhưng đứa con gái ông yêu thương nhất lại không cho ông toại nguyện.
   Hiện tại, ông thậm chí không biết cuộc đời mình còn thứ gì để theo đuổi. Ông đã từng theo đuổi tiền tài, theo đuổi cảm giác đứng trên cao, vì bà Jihyo mà bỏ xuống, ông lại theo đuổi gia đình hạnh phúc, theo đuổi cái gọi là tình yêu, lại bị đứa con gái của ông phá đi, đồng thời con gái cũng trốn mất rồi...
  Trong một đêm, cái gì ông cũng không còn, hốt hoảng, đã không còn động lực để sống.

  Tzuyu nghe xong Jungkook nói, sợ tới mức cả người phát run:
            "Anh có ý gì? Ông ta, ông ta đã biết, mẹ em..."
            "Cháu yên tâm, mẹ cháu không biết."
Ông Yoongi lặng yên nhìn cô:
             "Tzuyu, chú có thể nói chuyện riêng với cháu được không?"
  Tzuyu sửng sốt, nhìn Jungkook, có hơi chần chờ.
Ông Yoongi nói:
             "Là có liên quan với chuyện mẹ con."
Tzuyu lập tức liền động lòng.
Jungkook liếc mắt nhìn ông một cái nói với cô:
             "Anh ra ngoài."
Tzuyu thấy cửa sổ sát đất rất lớn, anh ở bên ngoài cũng có thể hoàn toàn thấy mình, không cần sợ ông Yoongi sẽ làm cái gì, an tâm gật đầu.

     Jungkook đi ra ngoài, cô ngồi xuống trên sô pha, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy anh và Yugeom đều đứng ở ngoài cửa sổ, ngay mặt nhìn chăm chú vào bọn họ. Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi:
              "Ông muốn nói gì?"
Ông Yoongi nói:
             "Jungkook là thật tâm à? Trước lúc mẹ con gặp chuyện không may, sinh bệnh một hồi, bác sĩ nói rất không lạc quan, còn kêu chuẩn bị đổi thận lần thứ hai."
             "Cái gì?"
Tzuyu mở to hai mắt.
            "Bà sợ con lo lắng, không cho phép ta cho con biết. Bà ấy ở bệnh viện ở vài ngày, Jungkook mỗi ngày trông coi bà, bất quá bà từ đầu tới cuối cũng không biết quan hệ của các con. Ta nghĩ là Jungkook muốn công khai các con, cho nên làm chuẩn bị trước."
Ông Yoongi dừng một chút, sâu sắc dặn:
              "Quý trọng thật tốt."
Trong lòng Tzuyu vừa động, đột nhiên cảm thấy ông tựa hồ cũng quan tâm mình.
Ông Yoongi còn nói:
            "Ta biết ta thực xin lỗi con, ta cũng không sợ con hận ta. Jooe dù sao cũng là con gái của ta, chờ con có con, con sẽ biết ta có bao nhiêu khó khăn."
             "Ông..."
Tzuyu trong lòng vừa mới dâng lên một tia cảm động, nháy mắt bị dập tắt:
           "Ông thật sự biết là cô ta? Ông..."
           "Thực xin lỗi."
Ông Yoongi khổ sở nói:
            "Có lẽ ta sẽ không nên hy vọng xa vời cái gì hạnh phúc đơn giản, ta là thương nhân, hẳn là thành thành thật thật làm chuyện thương nhân nên làm..."
Vậy ông cũng không cần giờ phút này khó chịu như vậy, có lẽ cũng sẽ không phát sinh việc này...
Tzuyu cắn chặt răng, đứng lên đi ra ngoài.

   Bên ngoài Jungkook nhìn đến, chuẩn bị tiến vào đón.
Ông Yoongi đột nhiên vươn tay:
                 "Đợi chút."
Sau đó đưa ảnh chụp Jooe gửi đến cho cô:
               "Ta xác thực yêu nó, bởi vì nó là con gái ta, nhưng con cũng vậy, ta chưa từng thua thiệt quá con. Cho dù ta biết ảnh chụp này có thể giúp đỡ việc của nó, ta cũng không còn làm cái gì."
  Tzuyu cả người run run, xoay người nhìn ông, không biết nên nói cái gì cho tốt. Cô dở khóc dở cười hỏi:
              "Chẳng lẽ tôi nên cảm kích ông sao?"
            "Ta chỉ là cho con biết, suy nghĩ trong lòng ta."
Ông Yoongi thấy Jungkook vào, rõ ràng đặt ảnh chụp trên bàn trà, sau đó xoay người lên lầu.
Jungkook cầm lấy ảnh chụp, đỡ cô:
            "Làm sao vậy?"
           "Ông biết rõ Jooe là hung thủ..."
Tzuyu tựa cả người vào người anh:
            "Nhưng mà..."
Cô đưa tay ấn bụng mình. Nếu đứa nhỏ của cô phạm tội, cô sẽ bỏ được giao nó ra không? Cho dù biết rõ nó phạm tử tội, sẽ bị bắn chết?
Cô không biết...
  Cô nghĩ, cô sẽ thà rằng đồng ý nó ở bên ngoài lánh nạn cả đời...
  Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng ông Yoongi, khó chịu toàn bộ tâm đều đang quặn đau. Cho dù suy bụng ta ra bụng người, cô cũng không cách nào lý giải, không có cách nào tha thứ! Bởi vì người chết là mẹ cô! Bởi vì phạm tội chính là phạm tội! Nếu như là đứa nhỏ của cô, cô nhất định sẽ không day nó thành như vậy!
Jungkook thấy cô vuốt bụng, nghĩ đến cô làm sao không tốt, vội vàng hỏi cô. Cô lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì. Nhưng chuyện này rốt cuộc ảnh hưởng tới tâm tình của cô, sau khi trở về khẩu vị có hơi không tốt, buổi tối cũng không thể ngủ yên.

   Sáng sớm ngày hôm sau, bắt đầu nôn nghén. Jungkook thấy cô nôn đến mặt mũi trắng bệch, tự mình cũng sợ tới mức không còn chút máu.
  Tzuyu ghé vào bồn rửa tay, khoát tay với anh, tái nhợt cười nói:
              "Ngày hôm qua anh không phải còn đang hỏi sao? Nhưng xem ra bị anh nhìn đến."
             "Anh nhìn gì chứ..."
Jungkook sợ tới mức cả người không có sức, vội vàng đỡ cô đi nghỉ ngơi.
Tzuyu hữu khí vô lực nói:
            "Em nghĩ anh hy vọng đã lâu rồi..."
            "Đừng nói nữa đừng nói nữa, tiết kiệm chút khí lực, muốn ăn cái gì?"
            "Không... Không muốn ăn..."
Tzuyu nhướng mày, trong đầu tự nhiên bay ra một đống đồ ăn đầy mỡ chua cay, nhất thời lại cảm thấy dạ dày nhộn nhạo lên:
             "Ác..."
  Jungkook sợ ngây người, nghe đến nghe khó tin? Vậy phải làm sao bây giờ đây?

     Vài ngày kế tiếp, Tzuyu theo sớm nôn đến muộn, nôn đến cả người không có khí lực, chỉ có thể lúc nào cũng nằm trên sô pha. Đừng nói Jungkook ba ba đúng chuẩn này, Yugeom cái người chú đúng chuẩn kia và Mina cái cô đúng chuẩn kia đều bị sợ tới mức hoang mang lo sợ. Nhưng Tzuyu cái gì cũng ăn không vô, hơi chút ngửi được hương vị đồ ăn sẽ nô.
   Chính cô cũng lo lắng, cô không ăn, Bảo Bảo sẽ không dinh dưỡng nha. Cô tận lực nuốt chút này nọ, cho dù là cháo hoa không hương vị, nước sôi, cũng tốt hơn cái gì cũng không ăn được. Hoa quả lạnh như băng cũng hoàn hảo, nhưng không dám ăn nhiều.
   Cô không ăn, Jungkook lo lắng. Cô rốt cục đồng ý chịu một chút, anh vẫn là lo lắng —— ăn ít như vậy như thế nào đủ chứ? Cũng đều ăn cái không dinh dưỡng!
  Tzuyu nghe anh lải nhải, tức giận đến bóp cổ của anh:
              "Anh đừng náo loạn em chứ!"
Người ta thực cố gắng ăn, anh dựa vào cái gì chưa đủ chứ! Được một tấc lại muốn tiến một thước!
            "Anh lại náo loạn em không ăn!"
            "Được được được... Anh không náo loạn!"
Jungkook thề nhanh:
           "Bất quá em thật sự phải ăn nhiều một chút nha..."
            "Em không muốn tiết kiệm tiền vì anh!"
Tzuyu hữu khí vô lực rống anh, muốn đá anh một cước cũng không khí lực, chỉ có thể quay lưng lại không để ý tới anh.
  Jungkook sờ sờ đầu, nháy mắt với Mina:
            "Anh không cản trở đôi mắt cô ấy, em giúp anh nhìn xem ah."
Mina bất đắc dĩ thở dài:
             "Không có việc gì anh phải đi tìm mấy quyển sách phụ nữ có thai nhìn xem, đừng bay loạn giống ruồi bọ không đầu."
Jungkook sáng mắt lên:
            "Đúng vậy! Anh phải đi đây!"
Tzuyu nghe âm thanh anh hưng phấn, quay đầu vừa thấy, thấy anh đánh huyết gà chạy ra bên ngoài, trong lòng một trận ớn lạnh. Chờ sinh hạ đứa nhỏ, anh sẽ không ôm không buông tay chứ? Anh rốt cuộc yêu mình hay là yêu đứa nhỏ đây? Tzuyu có hơi u buồn, sợ mình là công cụ sinh con của anh.

   Jungkook mua một bọc sách, nhận được điện thoại Min Gyu, hỏi anh khi nào thì đến công ty, nói bên kia đôi một đống văn kiện muốn anh ký tên. Anh do dự một chút, hỏi rõ ràng xác thực chỉ có văn kiện cần ký tên mới đi qua.
  Công ty còn có một đống chủ quản muốn đích thân tìm anh, anh toàn bộ giao cho Min Gyu, 10 phút ký hết văn kiện, chạy lấy người!
  Yugeom đuổi từ văn phòng Min Gyu ra, cùng với anh trở về. Jungkook thấy quần áo người nhà không chỉnh tề, cả giận nói:
             "Em lại ở công ty của anh xằng bậy!"
           "Em chỉ hôn một cái."
Yugeom vô tội lại buồn bực:
           "Gần đây anh không đến công ty, Min Gyu đều vội vàng chết, ngay cả bớt thời giờ liếc em một cái cũng không có, thế nào còn có thời gian làm cái khác?"
  Jungkook nghiến răng, anh vội vã học tập tri thức sinh nở, không rảnh mắng.
Yugeom đi theo anh ngồi trên ô tô:
            "Nói cho anh một chuyện!"
           "Không rảnh!"
           "Có liên quan đến chị dâu nhỏ!"
          "Anh có rảnh đây ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com