⛄ CHƯƠNG 467 - 468: CHỜ ĐỢI⛄
Tzuyu một lòng nhắc tới cổ họng, tay sờ tới sờ lui trong túi sách, nghĩ rằng nếu xảy ra vạn nhất, sẽ gọi 110. Nhưng trong túi sách của cô nhét một đống phong thư phải chuyển phát, sờ hết đồ vật này đến đồ vật nọ không nói, lại còn đau tay cô, nghĩ đến tình hình ngay lúc đó, trong lòng càng đau.
Cô ô ô nức nở khóc lên, nghĩ rằng đã chết quên đi!
Người ở đằng trước nghe thấy tiếng khóc của cô, dừng một chút đi tới. Tzuyu phát hiện, lui lại một bước, sau đó cảm giác có một loại an toàn truyền tới, mạnh mở mắt ra:
"Park... Seo Joon?"
Seo Joon nhíu mày hỏi:
"Cô làm sao vậy? Tối rồi vẫn chưa về nhà?"
Tzuyu nhìn anh ta, oa một tiếng khóc lên, giang tay ôm lấy anh ta.
Seo Joon ngẩn ngơ, không thể động đậy:
"Cô cô cô... Cô làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì? Có phải bị người ức hiếp hay không? Không phải sợ, tôi là cảnh sát, nói cho tôi biết!"
"Ô ô..."
Tzuyu càng khóc càng lớn.
Đầu óc Seo Joon một mảnh hỗn loạn, cuống quit đẩy cô ra, đỡ cô ngồi xuống ven đường. Tzuyu không ngồi, trên đường rất ẩm ướt.
Seo Joon đỡ cô vài lần mới phát hiện cô không ngồi, đành phải hỏi:
"Cô rốt cuộc làm sao vậy? Cô phải nói ra chứ?"
Anh có điểm phát cáu, chỉ biết khóc thì giải quyết được việc gì!
Tzuyu khóc thút thít nói:
"Tôi không tìm được đường..."
Seo Joon: Quên đi, xem ở phần cô là khách đến du lịch! Bằng không hai mươi tuổi không tìm thấy đường, khinh bỉ chết cô!
Anh ta lôi kéo cánh tay cô đứng lên:
"Ở con phố nào biết chưa?"
Tzuyu lắc đầu.
"Tên tiểu khu?"
"Không có tiểu khu."
Seo Joon không nói gì sửng sốt một lúc lâu, lại hỏi:
"Xung quanh có kiến trúc như thế nào? Cửa hàng gì?"
Tzuyu rút hai cái, nói:
"Đồn công an."
Seo Joon: "..."
Hai người đứng một lát, Seo Joon nắm ống tay áo của cô đi lên trước, đi qua một con phố, liền thấy được đồn công an. Seo Joon thở dài:
"Tốt lắm, thấy đồn công an, cô nghỉ ngơi ở đâu?"
Tzuyu ngẩng đầu nhìn một lát, chỉ về phái đối diện đồn công an. Seo Joon kéo cô đi qua, tựa như dắt một đứa trẻ lạc đường.
Đi tới cửa, Tzuyu lấy chìa khóa ra mở cửa, Seo Joon mới dừng lại:
"Tốt lắm, đừng khóc. Nếu cần cảnh sát nhân dân giúp gì, ngày mai tới đồn cảnh sát tìm tôi___ách, hiện tại cô không còn việc gì đi?"
Có phải gặp phần tử không hợp pháp hay không, muốn báo án gì?
Tzuyu lắc đầu:
"Không có việc gì, cám ơn..."
"Uh."
Seo Joon vừa nhả ra khí, xem ra chỉ là lạc đường:
"Về sau nếu lạc đường, chỉ cần một người nào đó hỏi một chút, trong thành không rộng, địa hình cũng không phức tạp, trên cơ bản đều có thể biết đến."
Tzuyu gật đầu:
B"Tôi đã biết, cảm ơn, đã làm phiền anh."
Sau khi về nhà, Tzuyu nấu rất nhiều món ăn phong phú, rất cô gắng ăn nửa bát, rồi ăn không vô. Cô muốn nói bản thân không được khóc, sẽ ảnh hưởng đến Bảo Bảo, lại an ủi mình đó là hiểu nhầm, Jungkook sẽ không bạc tình như vậy.
Ngủ sớm, nửa đêm bị đói tỉnh lại. Do tình huống gần đây, trong nhà cô chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đứng lên tùy tiện ăn hai món, sờ sờ bụng, sâu kín nói:
"Sợ cái gì? Cho dù anh không quan tâm mình, tự mình cũng có thể nuôi! Mẹ gặp nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn kiên cường, mình không có khả năng bị đánh bại!"
Nói xong, lật chăn lên, nằm xuống giường ngủ.
Cô mơ mơ màng màng, nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Cô nhắn tin cho Mina, nếu Mina nhận được, khẳng định cũng sẽ liên hệ với cô? Chuyện đính hôn của Jungkook là thật hay giả, cô vừa hỏi liền biết.
Nghĩ như thế, cô lại an tâm. Bắt đầu ngày hôm sau, một khắc cũng không ngừng nhìn điện thoại, xem nó khi nào thì gọi tới.
Đợi vài ngày không có phản ứng, cô an ủi mình: Lễ mừng năm mới, Mina hẳn là ở Jeon gia. Nhà của cậu ấy cũng có mấy tính, laptop ở trường học hơn phân nửa sẽ không mang về, nhất định đặt ở Y Toa Bối Lạp. Mà mật mã tài khoản của cậu ấy đều trực tiếp lưu ở trên máy tính, nếu đổi máy liền sẽ không dùng đến những tài khoản đó. Khả năng gần nhất cậu ấy không lên QQ, chỉ chờ cậu ấy quay về trường học mới nhận được tin nhắn.
Tzuyu cảm thấy như vậy, tâm tình thư giãn một ít, một mình chuẩn bị lễ mừng năm mới.
Mở tủ bát, phát hiện không có thước, cũng không có dầu. Cô khẽ nhíu mày, kiểm kê lại những thứ ở trong nhà thiếu, liệt một cái danh sách rồi tới siêu thị. Chỉ là thước và dầu, cô không khiêng được, đành phải nhờ xe Tiểu Tam Luân mang về nhà giúp.
Sau khi tới cửa, cô cũng không thể không biết xấu hổ kêu người ta mang lên lầu giúp, chỉ có thể mang đồ từ trên xe xuống, rồi mang một ít một lên lầu. Chuyển những vật nhỏ trước, chậm rãi qua hai ba lần, chỉ còn lại một lo dầu và một túi gạo. Cô thở dài, xách lọ dầu lên trước, một người đi đến trước mặt cô.
Cô vừa ngẩng đầu liền thấy, trợn to mắt:
"Cảnh sát Park?"
"Cô ở tầng mấy?"
Seo Joon hỏi, anh ta và đồng sự ở đối diện, thấy cô đi tới đi lui chuyển đồ, chỉ xách hành lá cũng mất một chuyến. Khí lực của nữ sinh yếu vậy sao?
"Lầu 3."
Seo Joon vác túi gạo lên vai, lại lấy lại lọ dầu từ tay cô:
"Dẫn đường."
Tzuyu nghĩ tới Bảo Bảo quan trọng nhất, cũng không khách khí với anh ta, lập tức chạy lên phía trước dẫn đường. Đi vào nhà, Seo Joon đặt gạo và dầu vào phòng bếp, nhìn trên bàn rất nhiều đồ ăn và thịt, hỏi:
"Cô ở một mình?"
Tzuyu dừng một chút, vốn không muốn nói chuyện này với người xa lạ, miễn dẫn sói vào nhà, những nghĩ đến anh ta là cảnh sát, liền gật đầu.
Seo Joon nói:
"Vậy không nên mua nhiều như vậy, có thể tách ra để mua."
"Tôi cũng muốn tách ra, nhưng mà ngày mai và ngày kia siêu thị không làm."
Seo Joon vừa nghe, vừa định nói siêu thị không mở, có thể mua ở tạp hóa, quầy bán đồ ăn vặt... Nhưng lúc sau mới nhớ tới, đây là lễ mừng năm mới các cửa hàng cũng sẽ ngừng hoạt động trong thời gian lâu, hiện tại cô chuẩn bị tốt cũng sẽ không bị đói bụng. Bất quá anh ta vẫn nhắc nhở một tiếng:
"Lễ mừng năm mới ở chợ vẫn bán đồ ăn, bất quá phải đi sớm một chút."
Tzuyu gật đầu:
"Cảm ơn."
Cô đã biết, trước kia cô cũng không phải không làm chuyện nội trợ?
"Tôi đi đây."
Seo Joon đi ra ngoài, đi tới trước của quay đầu lại hỏi:
"Cô không phải là cãi nhau với người trong nhà chứ? Lễ mừng năm mới cũng không quay về..."
Tzuyu trầm mặc một chút, nói:
"Nhà tôi không có người..."
"?"
Seo Joon trừng lớn mắt.
"Mẹ tôi qua đời, ba ba cũng... Cho nên tôi mới đi để giải sầu."
Seo Joon lăng lăng gật đầu, chỉ ra bên ngoài:
"Lễ mừng năm mới bên kia có người trực, cô có thể đi chơi. Cái kia... Vừa nãy đồng nghiệp của tôi đều nhìn thấy cô, tôi nói một tiếng với bọn họ là tốt rồi, cô không cần để ý, cũng khôn cần sợ, chúng tôi là cảnh sát."
Tzuyu cười:
"Tốt."
Ngày giao thừa, Tzuyu ăn cơm xong đi ra ngoài dạo một chút. Lịch sử của thị trấn dày hơn thành phố một chút, phỏng chừng văn hóa cũng đậm hơn thành phố đi? Lớp học của cô có một bạn từ nông thôn đến, kể các loại náo nhiệt của lễ mừng năm mới nơi đó, thành phố thật sự không thể so sánh được. Ở thành phố vừa đến lễ mừng năm mới, mọi người làm việc đều về quê, đường cái không còn có xe, thật sự buồn tẻ.
Cô cảm khái một phen, đi đến dưới lầu, thấy đồn cảnh sát ở đối diện vẫn có bóng người, nghĩ đến những lời của Seo Joon, do dự một chút, nhưng không có đi qua.
Sờ sờ bụng, cô yên lặng nói: Không cần thêm phiền toái, vẫn là nên về nhà xem chương trình cuối năm.
'''''''''''''''''''''
Qua năm, điện thoại Tzuyu thủy chung vẫn không vang lên. Ngẫu nhiên cũng chỉ có quảng cáo hoặc tin tức, khiến cô kích động đến mức tim nhảy ra ngoài, nhưng đều thất vọng.
Tzuyu nhìn cửa sổ, cắn môi. Hiện tại cô đã không thèm nghĩ đến khả năng gì nữa, chỉ biết chờ đợi. Đợi cho đến khi nào đây? Tết cũng đã qua rồi, Mina còn chưa quay trở về trường học sao? Chẳng lẽ tin nhắn thực sự bị mất?
Cô vẫn chờ, vẫn chờ, đợi cho đến một ngày tháng ba, trong ấn tượng của cô ngày khai giảng trễ nhất, vẫn không có ai liên hệ với cô.
Cô lại chờ đợi nửa tháng, hết hi vọng. Cô không lại tự lừa mình dối người, có lẽ bọn họ đều ghét cô! Cũng không muốn để ý tới cô! Muốn lấy người phụ nữ xinh đẹp có danh tiếng có tài! Đó mới là người phụ nữ xứng đôi với Jungkook...
Một mình Tzuyu đi kiểm tra sản phụ, đột nhiên không nghĩ lại để ý tới Jungkook! Quản anh ta làm cái gì? Anh ta không cần cô, cô cũng không cần anh ta! Cô có hai đứa con, một đứa thuộc về cô, một đứa thuộc về mẹ cô, sau khi sinh ra, một đứa họ Chou, một đứa họ Park, không có quan hệ gì tới anh ta.
Cô nghĩ kĩ bảo hộ thật tốt đứa nhỏ của anh ta, cùng anh ta sống tốt, nhưng anh ta không nghĩ như vậy, cô cũng không có cách nào. Trái tim đau đớn, liền quyết định chính mình nuôi!
Bác sĩ rất quen thuộc với cô, rất quan tâm tới cô, các loại dặn dò rất đúng chỗ. Đứa trẻ rất nhanh được bảy tháng, cô vẫn một mình đi khám phụ khoa, bác sĩ nhịn không được hỏi:
"Chồng của cháu đâu?"
Miệng Tzuyu hơi mấp máy, hỏi:
"Nếu như không có ông xã thì sao?"
Bác sĩ lặng đi một lúc, quát lên:
"Hồ đồ!"
Ông nhìn thoáng qua bụng của cô, thở dài:
"Được rồi được rồi, cháu chê ta phiền đúng không? Ta không hỏi, hiện tại bụng lớn, không thể để một mình đi được, gọi người nhà cùng tới."
Bác sĩ có chút bất đắc dĩ, xem tâm tình cô rất tốt, đối với đứa trẻ cũng rất chờ mong, hẳn không phải một mình đi? Sớm biết nên hỏi rõ ràng, tuy rằng ông phản đối phá thai, nhưng phụ nữ một mình nuôi con rất vất vả? Nếu cô có một mình, ông tự nhiên đồng ý cô không cần. Làm việc để ý tới kết quả thôi, một người phụ nữ mang đứa nhỏ, tương lai sẽ thế nào? Đương nhiên, nếu có nghị lực lớn như vậy, cũng có thể đỡ được gánh nặng này, ông vẫn sẽ duy trì...
Tzuyu rời khỏi bệnh viện, trở về chậm rì rì. Đi ngang qua cửa đồn công an, cô sửng sốt, đi vào:
"Xin hỏi Park Seo Joon có ở đây không?"
Mọi người nhìn mặt cô, ngây ngốc một chút:
"Seo Joon tên này thật có diễm phúc lớn!
Nhìn đến bụng, lung lay một chút: Tên Park Seo Joon này không ngờ lại làm lớn bụng người ta! Vi phạm pháp luật, đánh ngay!
Một đám không hẹn mà gặp chỉ tay về một hướng, Tzuyu lễ phép nói cảm ơn, hướng cửa đi tới, tìm được Seo Joon. Seo Joon đang ở trong phòng làm việc, cắn bút xem hồ sơ, nghe được giọng nói của cô quay đầu vừa thấy, hai mắt bị bụng bỗng nhiên gồ lên của cô hấp dẫn.
Ba một tiếng, hồ sơ rơi xuống đất.
Tzuyu lặng đi một lúc, xấu hổ nói:
"Tôi nghĩ muốn nhờ anh cố vấn một việc, anh có rảnh không?
Seo Joon ngẩng đầu, nhặt hồ sơ lên, để cho cô ngồi xuống, lại rót nước cho cô. Nhìn thấy đồng nghiệp ở ngoài cửa thăm dò, anh ta đi qua đem người đá văng ra xa.
Mọi người đều một dạng dấu hỏi, anh ta bất đắc dĩ nói:
"Không cho phép đoán mò!"
Bọn khốn khiếp kia trong đầu nghĩ cái gì? Đóng cửa, anh ta ngồi đối diện với Tzuyu, hỏi:
"Cô muốn cố vấn chuyện gì?"
Tzuyu cầm lấy cái cốc, cái cốc đựng nước sôi nóng hổi hổi. Cô cúi đầu uống một ngụm, nhỏ giọng nói:
"Muốn sinh đứa trẻ, có phải nhất định phải kết hôn không?"
Seo Joon sửng sốt, cúi đầu nhìn bụng cô, bị cái bàn chặn lại. Anh ta hỏi:
"Cô thật sự mang thai?"
"Ừ."
"Tôi... Tôi còn tưởng rằng cô béo lên."
Cô rất xinh đẹp, anh ta lại từng giúp cô vác đồ, đồng nghiệp đều cho rằng bọn họ có quan hệ. Là có quan hệ, quan hệ giữa cảnh sát và công dân không được sao? Đầu óc của đám người kia... Ai!
Ngẫu nhiên bọn họ gặp cô đi ngang qua ở trên đường, gần đây cơ thể hơi vụng về, liền đoán cô mang thai. Nhưng anh ta vẫn cho rằng đầu óc đám người kia dơ bẩn, nghĩ rằng người ta một cô gái một mình ở, làm sao mang thai? Càng muốn nói là cô béo lên! Kết quả... Thật sự là mang thai?
"Cảnh sát Park?"
Tzuyu ngẩng đầu kêu một tiếng.
"Có thể sinh xong lại kết hôn. Cô... Chồng cô... Hoặc là bạn trai cô, anh ta không ở đây sao?"
Tzuyu không biết phải trả lời thế nào, dừng một chút bỏ qua vấn đề này, lại hỏi:
"Dù sao chính là muốn kết hôn là được rồi?"
"Đó là đương nhiên, không kết hôn không có cách nào vào hộ khẩu."
Seo Joon nói:
"Còn có giấy khai sinh. Đây là thai đầu của cô?"
Tzuyu lẳng lẳng gật đầu:
"Có vấn đề sao?"
"Nhìn bụng của cô rất lớn, muốn sinh chứ? Cũng không cần cấp, sinh xong lại làm, sẽ không phạt tiền."
Tzuyu gật đầu:
"Cảm ơn."
Cô mới không lo lắng chuyện phạt tiền đâu, đứa bé muốn vào hộ khẩu... Chẳng lẽ phải đi tìm Jeon Jungkook sao? Anh ta có vợ chưa cưới, lại một hồi phong ba!
Tzuyu đã trải qua Chou Lisa, Min Jooe, trong lòng mười phần phản cảm loại quan hệ phức tạp này. Nếu phải đi về đối mặt với vợ chưa cưới của Jeon Jungkook, cô thà rằng không trở về! Cô thầm nghĩ muốn yên lặng mà sống, không nghĩ muốn dính lứu tới thị phi!
Tzuyu cũng không biết phải làm sao bây giờ, sau khi về nhà, lên mạng một chút, tìm tên của Jungkook. Kết quả cho ra các tin tức đều có chữ "Kết hôn", "Vợ chưa cưới", "Bae Irene"
Đúng rồi, Bae Irene chính là nhà thiết kế được vinh dự tham gia thời trang Paris! Vợ chưa cưới hiện tại của Jeon Jungkook!
Tzuyu nhìn đến phiền, đóng di động, cũng không đi xem tin tức của anh nữa.
Một ngày tháng năm nào đó, sáng sớm Uyển Tình an vị ngồi xem TV, muốn nhìn xem tin tức giải trí có truyền bá chuyện anh kết hôn hay không. Kiểu như, ngày anh kết hôn? Hi vọng sẽ không truyền bá, hi vọng hết thảy là hiểu lầm, là truyền thông nghĩ sai rồi!
Tzuyu lại đợi cho tới trưa, lại đợi đến buổi chiều, thật sự nhịn không được, đứng lên xem Internet. Lần này tìm một mạng lưới chính quy, cô vội vàng mở máy tính, vừa mới đánh ba chữ Jeon Jungkook, phía dưới liền tự động đưa ra một loạt lựa chọn, mà trên cùng là "trực tiếp hôn lễ của Jeon Jungkook".
Trực tiếp?
Tzuyu cười lạnh một tiếng, không ngờ lại có trực tiếp? Lại rầm rộ như vậy? Anh ta thực yêu Bae Irene?
Cô mở video, rất nhanh thấy được hình ảnh. Hình ảnh có thể thấy được rất nhiều ngôi sao quen mặt, còn có một ít đại lão trên thương trường. Sau đó cô nhìn thấy Mina và ông Jeon, hai người đều có dáng vẻ vui mừng.
Mina mặc váy dài hồng nhạt, máy quay dừng trên người cô ấy một lúc, vẫn có người giới thiệu về cô ấy, nói cô ấy là em gái của chú rể, thiên kim duy nhất của nhà họ Jeon, ba người đàn ông nhà họ Jeon yêu thương cô ấy bao nhiêu, thậm chí tính ra giá trị của thân thể cô ấy...
Tzuyu có chút mờ mịt. Có một loại bi thương và đau đớn, theo tứ chi lan ra.
Bỗng nhiên, hình ảnh Jungkook xuất hiện. Sắc mặt anh cũng không vui mừng, thậm chí có chút lãnh khốc. Tzuyu thấy trước ngực anh đeo hoa, nghe được người ta giới thiệu về anh, cả kinh tắt đi video! Cô không thích nghe, không thích nghe anh lấy người phụ nữ khác!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com