⛄ CHƯƠNG 469 - 470: PARK SEO JOON, ANH THẬT SỰ LÀ NGƯỜI TỐT⛄
Cô khóc rời khỏi tiệm net, đến đối diện khách sạn ngồi rất lâu, rốt cục không bi thương như thế nữa, mới kéo thân thể trầm trọng rời đi.
Đi đến chỗ ở dưới lầu, đột nhiên cô cảm thấy bụng có chút đau, vội vàng dùng tay vịn chặt, sau đó xoay người đi trên đường.
"Bảo bảo, bảo bảo... Các con đừng nhéo! Ba ba không cần chúng ta, anh ấy chỉ nói đùa thôi! Anh ấy không cần, nhưng mẹ cần!"
Cô gấp đến độ hoang mang lo sợ, chống tường đi rất nhanh về phía trước:
"Giúp tôi, cứu cứu tôi..."
Cô đưa tay vẫy xe, nhưng không có xe nào nguyện ý dừng lại, gấp đến độ cô chỉ có thể dùng hai chân đi. Đồn công an ở bên kia trong thấy, hô một tiếng với Seo Joon, Seo Joon lập tức chạy tới, mọi người nói:
"Còn nói không phải con của anh, sao gấp như thế..."
Lão sở trưởng hét lớn một tiếng:
"Đó là Seo Joon thành thật! Các người cũng đừng náo loạn!"
Nói xong nhìn bóng lưng của Seo Joon có chút lo lắng, cái người đần này, một mình người phụ nữ kia, không thương mang thai vị hôn phu, sẽ không sợ anh ta sao?
Seo Joon chạy đến bên người Tzuyu, đỡ lấy cô:
"Làm sao vậy? Chạy loạn cái gì?"
Tzuyu bắt lấy anh ta, giống như tóm được rơm rạ cứu mạng:
"Cứu tôi... Con... Nhanh đưa tôi đi bệnh viện!"
Seo Joon nhìn bốn phía, chắc là mọi người thấy cô như thế cũng không nguyện ý giúp cô, lái xe kiêng kỵ. Anh ta nói:
"Cô chờ một chút, tôi đi lấy xe."
Tzuyu sợ hãi, không muốn để cho anh ta đi, kết quả đưa tay ra không bắt lại được, người khác đã chạy đi. Cô bắt đầu sợ hãi, ra sức nhắc tới:
"Bảo bối, các con phải ngoan ngoãn, chú Park sẽ cứu chúng ta, anh ta là người tốt..."
Còn chưa nói xong, Seo Joon liền mở cửa xe cảnh sát ra.
Tzuyu ngồi xe cảnh sát đến bệnh viện, sau khi cấp cứu kiểm tra, không có điểm gì nguy hiểm. Cô nằm trên giường, bác sĩ mắng cho Seo Joon một trận:
"Anh là chồng cô ấy? Người này làm đàn ông thế nào vậy?"
Nói xong ngắm chiếc mũ cảnh sát trên đầu Seo Joon:
"Còn là cảnh sát sao. Đúng là đây là việc của cảnh sát sao? Còn hai tháng nữa là cô ấy sinh rồi, cho tới bây giờ còn chưa thấy anh đưa cô ấy đi khám thai?"
Seo Joon bị bác sĩ rống lên, hồi lâu kìm nén một câu:
"Tôi không biết cô ấy, con không phải của tôi..."
"Anh không biết cô ấy, anh đưa cô ấy tới bệnh viện?"
"Tôi thấy cô ấy ở trên đường cái, hình như không tốt lắm..."
Bác sĩ cười lạnh một tiếng:
"A... Đây là cậu lấy việc giúp người làm niềm vui? Trợ giúp nhân dân chúng tôi?"
"..."
Vốn là như thế.
Seo Joon vốn nghĩ là đưa Tzuyu đến bệnh viện xong trở về đồn công an đi làm, bị bác sĩ mắng một trận, lại nghe nói cô thiếu chút nữa sinh non, cũng không dám đi tới. Đợi hai tiếng nữa, cô nghỉ ngơi tốt, lại đưa cô trở về.
Vẫn đưa Tzuyu đến cửa, anh ta cũng không vội mà đi, ngồi xuống ghế sofa, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô.
Tzuyu bị anh ta nhìn có chút không hiểu ra sao, lắp bắp nói:
"Cảm, cảm ơn anh. Anh đã cứu mạng tôi và con tôi, thật sự là đại ân đại đức, tôi..."
"Không cần nói những tời này, nhấc tay thôi."
Seo Joon nói.
Vừa rồi anh ta bị bác sĩ mắng một trận, phát hiện sự việc cực kỳ nghiêm trọng. Tuổi cô còn trẻ, thế nào không biết bảo vệ chính mình? Mang thai, nên là vào lúc đứa trẻ có bố, một mình cô rất nguy hiểm?
Seo Joon giống như bác sĩ, nghiêm mặt giáo huấn:
"Thiếu chút nữa là cô sinh non có biết không? Bác sĩ nói cô mang thai đôi, sức khỏe lại không tốt lắm, nếu sinh non, con sẽ rất khó nuôi!"
Tzuyu kinh ngạc, phần trước bác sĩ đã nói với cô, nhưng phần sau chưa hề nói. Cô vội vàng gật đầu:
"Tôi biết rồi, thật sự cảm ơn anh!"
Seo Joon sửng sốt một phen, vung tay lên:
"Không cần cảm ơn tôi! Tôi hỏi cô, chồng cô đâu? Nghe bác sĩ nói, cô vẫn một mình đi khám thai, tới tận bây giờ tôi cũng chưa nhìn thấy chồng cô, cô thật sự ở nơi này một mình sao? Người nào cũng không có?"
Tzuyu cắn môi, một lát sau, nước mắt lạch cạnh rơi xuống:
"Anh ấy, chồng tôi, anh ấy không cần tôi nữa... Oa..."
Seo Joon sửng sốt:
"Làm sao có thể? Vậy cũng quá không có trách nhiêm rồi..."
Thấy cô khóc thương tâm, mấy chữ sau cùng anh ta nói rất nhỏ.
Tzuyu còn nghe thấy, khóc đến lợi hại hơn. Cô không hề trách Jungkook, chỉ có thể trách cô tự tạo nghiệt! Ví như cô không động kinh chạy đến đây, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Chỉ cần cô ở đó, Bae Irene dù có lợi hại thế nào cũng không thể đoạt được Jungkook. Chắc chắn là Jungkook tức giận với cô, cho nên mới cưới người khác...
"Cô không đi tìm anh ta sao?"
"Tôi tìm."
Tzuyu muốn gửi tin cho Mina, toàn bộ tin tức, cho dù cô đã không đúng thế nào, Jungkook còn chưa đến nửa năm đã cưới người khác thật sự khiến cô thương tâm. Cô tiếp nhận khăn tay từ Seo Joon, mắng:
"Đàn ông các anh đều không phải người tốt!"
Seo Joon: Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi!
"Người xấu... Đều là người xấu!"
Tzuyu sờ bụng, không dám khóc quá nhiều...
Seo Joon lẩm bẩm:
"Còn không phải phụ nữ các người hư hỏng..."
"Anh..."
Tzuyu cứng lại, nhìn Seo Joon, nghĩ đến anh ta không nề hà mình, lại giúp mình vài lần. Mà cô có mấy lần sợ hãi, đều là anh ta xuất hiện, cho cô cảm giác an toàn, cô dựa vào đâu mà mắng anh ta?
Cô im lặng, cũng không khóc nữa, thở phì phì ngồi xuống, đứng dậy rót cho anh ta một chén nước:
"Cảnh quan, anh uống nước đi."
Seo Joon bưng chén nước lên, lẩm bẩm uống vài ngụm, mạnh mẽ đặt cái chén xuống:
"Cô biết không? Ngày tôi gặp cô đó, thật sự bị bạn gái tôi đá."
"A?"
Tzt kinh ngạc nhìn anh ta
Dường như Seo Joon đã kìm nén rất lâu, rốt cục có thể nói hết, giọng nói tuy thấp trầm nhưng cũng có chút kích động:
"Chúng tôi quen nhau ở trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp tôi ở đây, cô ấy ở thành phố, chúng ta định năm nay kết hôn, kết quả ngày đó tôi tới thăm cô ấy, lại nhìn đến... Cô... Cô ấy ở cùng với một người đàn ông khác!"
Bả vai Seo Joon run rẩy một chút, dường như cực kỳ không chịu nổi. Tzuyu cũng chấn kinh, đưa khăn giấy cho anh ta.
Seo Joon lại không khóc, nhưng vẫn nhận lấy, nắm lấy trong tay tiếp tục nói:
"Người đàn ông đó là con trai của thị trưởng... Cô ấy nói cảnh sát như tôi không có tiền đồ, cả đời chỉ biết sống bằng tiền lương, cũng sẽ không tham quan, cô ấy đi theo tôi sẽ không no ăn không ấm..."
Tzuyu sửa đúng nói:
"Là ăn không đủ no mặc không đủ ấm..."
Seo Joon sửng sốt, ngẩng đầu lườm cô một cái, còn nói:
"Tóm lại lúc ấy tôi thấy phụ nữ đặc biệt không vừa mắt, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp! Bởi vì cô ấy rất được, kết quả ỷ vào mình xinh đẹp mà làm bậy! Tôi thực hối hận trước kia đối tốt với cô ấy như thế, tôi nói cho cô biết, nếu tôi không phải cảnh sát, lúc ấy chắc chắn sẽ không giúp cô, cho cô say xe choáng đến chết! Cũng sẽ không giúp cô tìm nhà nghỉ, cho cô ăn ngủ đầu đường!"
Tzuyu há hốc mồm, hồi lâu sau khi dở khóc dở cười nói:
"Park Seo Joon, anh thật sự là một người tốt!"
Có thể nghĩ đến thủ đoạn hư hỏng, hóa ra là thế này, cô còn tưởng rằng anh ta muốn trả thù xã hội, sau khi dâm ô cô thì giết luôn, sau đó vứt xác nơi hoang dã...
"Được, người tốt ghét nhất bị mắc kẹt..."
Seo Joon nói.
"Tôi nói thật."
Tzuyu vội vàng nói:
"Người bạn gái kia của anh, lại nói loại lời nói này, cô ta hoàn toàn không xứng với anh. Không có cô ta là may mắn của anh, anh không cần cảm thấy tiếc nuối, anh đáng được tốt hơn."
"Cô nói rất thoải mái!"
Seo Joon có chút phẫn nộ, lại có chút ủy khuất, nhịn không được kể khổ:
"Nhưng mà tôi đã hai mươi sáu tuổi! Anh họ của tôi hai mươi tuổi liền kết hôn, không đến một năm đã sinh em bé, hiện tại đứa nhỏ đã học tiểu học! Cô có biết ba mẹ tôi có bao nhiêu nôn nóng không? Thím của tôi buôn bán, có tiền hơn nhà chúng tôi, luôn khinh thị cha mẹ tôi. Trong lòng ba mẹ tôi cũng rất khó chịu, thật vất vả tôi mới làm cảnh sát, để cho bọn họ mở mày mở mặt một chút, lại đến chuyện kết hôn, không có đứa nhỏ, lại làm cho bọn họ mất mặt..."
Tzuyu không biết an ủi anh ta như thế nào. Ở Thái Bình, xác thực lạc hậu một chút, tư tưởng cũng rất truyền thống, giống như cô hai mươi tuổi đều đã sinh con, ở nơi nào có tuổi lớn chứ? Cô yếu ớt nói:
"Kỳ thật kết hôn sớm cũng không phải chuyện tốt."
Trực giác nói cho Seo Joon cô là từ thành phố lớn đến, nghĩ tới cô không biết nông thôn, nói:
"Nhưng ở chỗ của chúng tôi, đàn ông quá hai mươi tuổi, phải tìm đối tượng! Bằng không sẽ bị nói là vô dụng, ngay cả vợ cũng không lấy được! Ba mẹ tôi mong... Có cháu nội ôm, tuy rằng thỉnh thoảng trong lòng làm bất hòa với các thím, nhưng bình thường cũng tốt lắm, người già không được ôm cháu họ sẽ không buông tay. Hiện tại cháu trai cháu gái đã lớn, không cho người bế, bọn họ nghĩ tới phát nghiện, tìm khắp nơi không được! Kết quả nói tôi chuẩn bị kết hôn, lại... Ô ô... Phụ nữ các người rất xấu rồi!"
Seo Joon nói xong, cư nhiên khóc lên, chiếc khăn ở trong tay lúc trước bây giờ cư nhiên có tác dụng.
Tzuyu không nghĩ tới anh ta đường đường là đàn ông lại sẽ khóc, vội la lên:
"Anh là cảnh sát, đừng khóc, khó coi!"
"Dù sao cũng không có người thấy!"
Seo Joon quăng đổ chiếc bình. Anh ta nhịn mấy tháng, mỗi ngày về nhà sẽ bị hỏi chuyện kết hôn, thống khổ không kiềm chế được, kết quả không tìm được người để kể nỗi lòng, không có người có thể an ủi anh ta. Hiện tại đột nhiên phát tiết ra, rốt cuộc nhịn không được.
"Tôi... Tôi không phải người sao?"
Tzuyu hỏi.
Seo Joon cúi đầu, bả vai rút vài cái:
"Cô... Cô coi như không phát hiện được không?"
Tzuyu lặng đi một chút, bất đắc dĩ nói:
"... Được rồi."
Sau đó lại đặt một chiếc khăn tay bên cạnh. Vừa rồi rõ ràng là cô đang khóc mà? Bất quá có thể nhìn thấy một người cảnh sát nhân dân như vậy, coi như cũng đáng giá...
Seo Joon khó đủ, bắt đầu xấu hổ, cúi đầu không dám lên tiếng, nắm chiếc mũ nói:
"Toilet ở đâu? Tôi muốn rửa mặt. Yên tâm, tôi chỉ dùng nước, không cần cái khác!"
"Ở bên kia."
Tzuyu chỉ chỉ, cảm thấy có chút đói bụng, phải đi nấu cơm. Một lát sau, Seo Joon từ trong toilet đi ra, đụng phải cửa một chút. Tzuyu nghe được âm thanh, vội vàng chạy ra, thầm nghĩ anh ta đừng đụng hỏng của tôi, đây không phải phòng ở của tôi.
Seo Joon gãi đầu không dám nhìn cô___cư nhiên khóc, rất mất mặt!
Tzuyu hỏi:
"Anh có muốn ăn cơm ở đây hay không? Hôm nay thực sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, Bảo Bảo có chuyện không may, tôi khẳng định không sống nổi nữa."
Seo Joon sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô:
"Không nên luẩn quẩn ở trong lòng. Trên thế giới có rất nhiều người khổ, nhưng bọn họ vẫn sống rất tốt."
Tzuyu bị anh ta giáo huấn ngẩn ra, gật đầu:
"Tôi sẽ, về sau sẽ không luẩn quẩn ở trong lòng."
Đúng vậy, trên thế giới có rất nhiều người khổ, cô buồn cái gì? Ít nhất cô còn có ít tiền, không đến mức chết đói. Chờ sau khi sinh đứa nhỏ, cô cũng có thể đi kiếm tiền, chỉ cần cô cố gắng, ngày sau sẽ không quá khổ. Chỉ cần địa cầu không có tận thế, cuộc sống của cô nhất định cũng không có tận thế, cô sợ cái gì?
"Seo Joon, thật sự cảm ơn anh."
Một câu, đánh thức cô.
Seo Joon xấu hổ đi qua một bên:
"Cảm ơn tôi làm gì. Hôm nay không có tôi, dồng dạng cũng sẽ có người khác đưa cô đi bệnh viện. Chẳng qua tôi mang cô đi trước, sau đó sẽ không gặp người khác thôi."
Tzuyu cười:
"Anh thật sự rất tốt."
Tâm tình tốt như vậy, lạc quan như vậy. Hơn nữa những lời này, rất hầm xúc.
Seo Joon bị lời nói của cô làm cho đỏ mặt, xoay người đi ra ngoài:
"Tôi không ăn cơm... Quay về đồn xem xét, còn phải đánh xe qua nữa. Để lần khác đi, đứa nhỏ của cô khi nào thì sinh? Muốn lưu số điện thoại của tôi hay không, vạn nhất cần giúp đỡ, cô liền gọi điện thoại cho tôi, gọi tới đồn cảnh sát cũng được! Chúng tôi là cảnh sát, vốn nên phục vụ vì nhân dân."
Tzuyu vốn không muốn làm phiền anh ta, những nghĩ tới không lâu nữa thì sinh, cô xác thực không thể cậy mạnh, liền lưu lại số điện thoại của anh ta và sở cảnh sát.
Seo Joon còn nói:
"Một mình cô ở nên cẩn thận một chút, cửa sổ cần phải đóng kỹ."
Dừng một chút:
"Bất quá đối diện là đồn cảnh sát, cũng không có người có lá gan lớn như vậy."
Tzuyu gật đầu, lúc trước cô thuê phòng này, một là do khung cảnh bên ngoài cửa sổ rất tốt, hai là rất an toàn! Tuy rằng không phải tiểu khu, nhưng mà gần sát đồn cảnh sát, bình thường còn an toàn hơn so với tiểu khu!
Seo Joon đi xuống lầu mở ra cửa ở dưới lầu, vừa vặn thấy một người từ trong cánh cửa đi ra, vừa muốn mắng to___thật to gan, cư nhiên dám càn quấy ở trước đồn cảnh sát nhưng kết quả khi nhìn kỹ, dọa anh ta nhảy dựng:
"Mẹ! Sao mẹ lại tới đây?"
Nguyên lai vừa mới chui đầu là mẹ anh ta!
Mẹ Park là một người phụ nữ gầy teo, chừng năm mươi tuổi, tóc nửa đen nửa trắng, trên mặt rất nhiều tàn nhang. Hôm nay mang theo mấy món ăn, con gà vào trong thành xem con trai, kết quả vừa đến đồn cảnh sát chợt nghe thấy mọi người nói anh ta đi chăm sóc một người phụ nữ có thai, còn hỏi bà có phải muốn ôm cháu nội hay không.
Bà không có nghe thấy tiếng gió! Seo Joon chưa nói! Nhất thời trong lòng hai đạo nóng lạnh vận động___nếu được ôm cháu nội, đương nhiên vui vẻ; Nhưng tiểu tử này lại không nói với người trong nhà, là đang làm cái gì?
Lại nghe nói người phụ nữ có thai đó ở đối diện, bà cảm thấy không được bình thường! Bạn gái của Seo Joon ở rất xa, nơi này lại có một người phụ có thai... Nhất định là Seo Joon không lo làm việc, làm chuyện xằng bậy ở huyện!
Mẹ Park lập tức ném gà vịt ngô, chạy tới, trong lòng dâng lên ý tưởng muốn bắt kẻ thông dâm. Đi tới cửa, thấy cửa khóa, cửa này rất cao cấp, cư nhiên còn có nhưng con số ở trước mặt, chẳng lẽ là khóa mật mã như người ta vẫn nói?
Mẹ Park không dám làm chuyện xằng bậy, ngay cả ấn chuông cửa như thế nào cũng không biết, chỉ có thể kiễng mũi chân lên xem. Thấy Seo Joon đang từ bên trong đi ra, bà lôi kéo hỏi:
"Nghe nói con giấu người phụ nữ có thai ở trong này? Sao con có thể làm Sooyoung thất vọng!"
Sooyoung chính là bạn gái cũ của Seo Joon. Anh ta vừa nghe thấy cái tên này, trong lòng liền không thoải mái. Vừa mới khóc một hổi, đã thoải mái, kết quả mẹ lại đến làm phiền anh ta...
"Con nói chuyện đi chứ?"
"Mẹ không cần nghĩ linh tinh, con khi nào là cái loại người này? Người ta không có quan hệ gì với con, là con thấy cô ấy không thoải mái, đưa cô ấy đến bệnh viện thôi."
Mẹ Park nghe thấy Seo Joon nói như vậy, ngẫm lại cái tính ngốc nghếch của anh ta, cũng tin.
Đêm đó, mẹ Park ở lại kí túc xá của Seo Joon, nghĩ tới nghĩ lui muốn có con dâu và cháu nội, mà Sooyoung đã lâu không thấy.
Từ khi Seo Joon giới thiệu bạn gái với bà, không có tốt như vậy! Năm ấy vừa làm việc xong, dường như hàng tháng đều đến nhà bọn họ, sau đó chậm rãi không tới nữa, phỏng chừng ngại đường không tốt___một lần sau khi ngồi xe, cô gái kia đều say xe, nhìn người mà lòng đau. Một năm gần đây, lại không thấy bóng dáng. Tháng sáu năm trước, Seo Joon nói muốn kết hôn, còn muốn đi cầu hôn nữa, kết quả công việc quá bận đánh phải chậm lại hai năm. Khi lễ mừng năm mới trong thôn bọn họ có việc vui, lại nhân cơ hội này thúc dục anh ta một lần, cư nhiên vẫn là không vội!
Seo Joon không vội, nhưng là ba mẹ anh ta vội!
Mẹ Park trằn trằn trọc một đêm, nghĩ đến Seo Joon ngốc, sợ hãi con dâu chạy, ngày hôm sau liền đưng lên gọi điện thoại cho Sooyoung. Chuyện này rất khó lường, Sooyoung không biết ăn nói như thế nào với mẹ Park, rõ ràng ác nhân cáo trạng trước, vu hãm Seo Joon phụ cô ta, nói:
"Về sau tôi không có quan hệ gì với Park gia các người."
Mẹ Park cúp điện thoại, nổi giận đùng đùng chạy về phía đồn cảnh sát. Vừa lúc Tzuyu ra cửa mua thức ăn, thật cẩn thận đỡ bụng. Bà vừa thấy, hẳn là đúng người, xông lên chất vấn:
"Cô có nhận thức Seo Joon nhà tôi hay không?"
Tzuyu sửng sốt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồn cảnh sát ở đối diện một cái, cẩn thận hỏi:
"Xin hỏi bác là..."
"Tôi..."
Mẹ Park tức giận đến đau gan, muốn đánh chết cô, nhưng thấy cô là phụ nữ có thai, không dám đánh thật, hai tay bóp vai cô một chút:
"Tôi bóp chết cô... Cô là hồng nhan họa thủy!"
Mẹ Park không có đọc qua sách gì, nhưng phim truyền hình lại xem qua không ít, lúc quýnh lên, còn thốt lên một thành ngữ thỏa đáng.
Thời tiết tháng năm, Tzuyu ăn mặc khá mỏng, chỉ bóp một chút liền đau đớn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Bác làm sao vậy?"
Tzuyu kêu lớn, vội vàng tránh né:
"Bác là ai?"
Nào có người nào vừa đến liền xông lên đánh người.
"Tôi là mẹ của Seo Joon!"
Mẹ Park chỉ vào cô:
"Cô nói, cô câu dẫn Seo Joon nhà tôi như thế nào? Ai nha, cô không phải con nhóc mới đến thị trấn của chúng tôi sao? Cô câu dẫn ông chủ Kim không lấy tiền cơm của cô, bây giờ còn quyến rũ Seo Joon nhà tôi!"
"Tôi..."
Tzuyu oan uổng muốn chết, nghe bà nói là mẹ Seo Joon, tự nhiên không thể bất kính:
"Bác đang nói lung tung cái gì?"
Mọi người xung quanh bắt đầu tập tụ, nghe xong những người khác nghị luận nói:
"Tôi đã nói người phụ nữ này có vấn đề! Tuổi còn trẻ, một mình mang đứa nhỏ, lại không thấy người đàn ông của cô ta xuất hiện qua."
"Đúng vậy, lớn lên xinh đẹp như vậy, vừa thấy liền không là người tốt!"
Tzuyu nghe xong, trong đầu cơn tức ứa ra. Tôi vừa muốn sống thật tốt, các người chớ chọc tôi? Ai chọc cô, cô mắng người đó! Cô không mắng, cô còn muốn mắng thay con cô!
"Bạn gái của Seo Joon nhà tôi đều bị cô làm cho tức giận bỏ đi! Cô trả lại vợ cho con trai tôi!"
Mấy năm nay mẹ Park tưởng con dâu, tưởng cháu nội tưởng đến điên rồi, nhất thời quên xây dựng tình cảm, xông lên muốn đánh người.
Hoàn hảo Seo Joon nghe thấy bên này có động tĩnh chạy tới, ngăn lại bà:
"Mẹ! Mẹ làm gì?"
Sáng tinh mơ, cũng không ngại mất mặt!
Tay của mẹ Park đặt ở trên vai của anh ta, gấp đến khó lên:
"Con nói! Sao con lại thế này? Con và Sooyoung đang rất tốt, vì sao lại ở cùng một chỗ với cô ta? Sao con lại khiến Sooyoung thất vọng? Mẹ... Mẹ cho con biết, mẹ tuyệt đối không thừa nhận người phụ nữ này! Vừa nhìn thấy là biết cô ta không đứng đắn!"
"Mẹ, mẹ không cần náo loạn!"
Seo Joon nóng giận rống lên một tiếng, nhẹ giọng nói với Tzuyu:
"Thật có lỗi, cho cô thêm phiền toái, cô mau vào nhà đi, tôi đây liền mang mẹ tôi đi."
Mẹ Park mạnh đẩy anh ta ra:
"Đứa con bất hiếu này! Cư nhiên rống mẹ mình, lại ăn nói nhỏ nhẹ với người phụ nữ bên ngoài! Con vẫn là cánh sát đó, con đã có Sooyoung con cùng một chỗ với cô ta___"
Mẹ Park chỉ vào Tzuyu, thấy cô mang thai, trong đầu rối rắm:
"Bụng cư nhiên đều lớn như vậy!"
Ôn uy, cháu trai, bà không phải không cần? Nhưng Sooyoung là con dâu...
"Mẹ đánh chết con đứa lăng nhăng này!"
Mẹ Park chộp đánh Seo Joon.
Tzuyu không nhìn được. Park Seo Joon là một người tốt, một mình thừa nhận một chuyện lớn như vậy, rất khổ, mẹ anh ta còn khiến anh ta ngột ngạt như vậy___rốt cuộc có phải mẹ ruột hay mẹ kế?
Tzuyu không dám đi kéo, chỉ có thể đứng một bên kêu:
"Các người không cần như vậy."
Hoàn hảo, cảnh sát ở đối diện chạy tới, nài ép lôi kéo hai mẹ con Park gia ra. Tzuyu do dự một lát, thấy mọi người xung quanh đang chỉ trỏ, mắt lạnh đảo qua. Mọi người ngẩn người, tản ra.
Cô nghĩ một chút, rốt cuộc cũng liên lụy bản thân, có cần đi qua xem một chút hay không? Nghĩ tới hôm qua Seo Joon phun mật vàng, cô rất đồng cảm, không thể khoanh tay đứng nhìn, mang thai cũng phải đi qua.
Đi vào đồn cảnh sát, nghe thấy tiếng mẹ Park mắng, Seo Joon quát:
"Con đã chia tay với Sooyoung! Đã sớm tách ra! Con không có lỗi gì với cô ta!"
"Con còn dám nói xạo! Mẹ đã gọi điện thoại cho nó?"
"Mẹ tin cô ta, không tin con? Con là con trai của mẹ!"
Tzuyu đứng trong đám người một lát, mọi người phát hiện ra cô, liền tránh đường. Cô chau mày, thật sự coi cô là tiểu tam?
Cô đi vào, thấy Seo Joon ngồi trên ghế như một khối băng, mẹ Park ngồi bên cạnh, nổi giận đùng đùng ấn thắt lưng, phòng chừng rất tức giận.
"Vậy con nói, sao lại thế này? Vì sao lại tách ra? Sooyoung có điểm nào không tốt, vì sao con với nó lại tách ra!"
Seo Joon trầm mặc một lát, giận dữ hét:
"Con chê cô ta xấu! Trên thế giới này cô ta là xấu nhất!"
Tâm xấu! Ghê tởm chết!
Mẹ Park thở dốc kinh ngạc, đứng lên rống lớn:
"Nuôi không con! Sở trưởng, sở trưởng, ông mau khai trừ nó! Làm mất mặt quốc gia, đừng để nó ở đây..."
Sở trưởng ở một bên thở dài, thấy Tzuyu đến đây, thở càng mạnh. Ông cũng không náo loạn, cũng không hiểu chuyện này là thế nào! Bất quá Seo Joon luôn luôn ở dưới mí mắt của ông, không có phát hiện thấy dấu vết gì; Hơn nữa Seo Joon rất thật thà, sao lại làm loại chuyện này?
Seo Joon khổ sở nói:
"Mẹ không cần như vậy, mẹ muốn biết con nói cho mẹ, là Sooyoung không quan tâm con, cô ta ghét bỏ con, mẹ liền vui mừng."
Mẹ Park sửng sốt.
Tzuyu thấy Seo Joon như vậy, không hiểu khổ sở.
"Người ta có con trai của thị trưởng theo đuổi, con cái gì cũng không có, mang cô ấy về nhà làm cho cô ấy say xe, dựa vào cái gì cưới cô ấy? Cô ấy chê con không có tiền, chê con ngốc, chê con không biết thay đổi, chê con đần, chê con đời này không nuôi sống được cô ấy, không cho cô ấy được nhẫn kim cương."
"Seo Joon, tốt lắm tốt lắm."
Sở Trưởng vừa nghe, cũng đau lòng lên, không đành lòng nghe anh ta nói thêm, vội vàng khuyên nhủ:
"Đừng tìm mẹ cậu phát giận."
Seo Joon cúi đầu, gục xuống bàn khóc lên.
Các đồng nghiệp không muốn lưu lại cười nhạo anh ta, nhanh chóng rời đi.
Mẹ Park cũng an tĩnh lại, sửng sốt nửa ngày, đi qua đi lại đứng trước mặt anh ta nói:
"Không có việc gì! Không có việc gì! Cô ta xem thường chúng ta, chúng ta còn chướng mắt cô ta đâu! Về sau tìm rất tốt, rất tốt..."
Đột nhiên thấy Tzuyu, bà một phen kéo cô qua:
"Ai nha, con thương tâm cái gì! Này... Cô gái này gọi là gì? Còn xinh đẹp hơn của Sooyoung, vừa thấy liền biết là cô gái lương thiện."
Tzuyu: Vừa rồi tôi còn là hồng nhan họa thủy, câu dẫn ông chủ Kim quyến rũ con trai bác, cái gì lương thiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com