⛄ CHƯƠNG 477 - 478: TÌNH CẢM⛄
Tzuyu nghe xong câu này, đột nhiên cảm thấy trước kia bản thân biết rất ít, chỉ biết bà Jihyo, Jungkook, so ra đều kém những người nơi này. Cô nói:
"Bên trong còn có những cái khác, không có con hổ cũng nên bảo vệ."
"Là phải bảo vệ, bất quá so với núi Trường Bạch, thì nơi này tính là cái gì? Nơi này có vài người kiểm lâm, nhưng ở cố định một chỗ, không nhìn được nơi khác. Mỗi lần gặp phải kẻ săn trộm, đều tạm thời báo nguy, cảnh sát tới chậm, là người dân chúng ta phải đuổi theo. Người dân lại không có vũ khí tương xứng, kẻ săn trộm rất tàn nhẫn, cho nên rất nguy hiểm."
Tzuyu thở dài.
Seo Joon nghĩ đã phiền đến cô, nói:
"Bất quá lần trước khi anh trai của Moonbyul trở về, nói sẽ tìm người đến đánh giá một chút, xem có thể khai phá để phát triển du lịch hay không. Nếu muốn làm, nhất định sẽ kinh động đến bên trên, đến lúc đó tự nhiên sẽ quy hoạch một lần."
Tzuyu nói:
"Kỳ thật khai phá cũng chưa chắc đã tốt, có người địa phương, sẽ có người phá hư."
Seo Joon điểm đầu:
"Anh cũng nghĩ như vậy. Thiên nhiên, có như thế nào nên như thế nào. Hiện tại có kẻ săn trộm gây thiệt hại, nếu như thực sự muốn xây dựng khu du lịch, người đến du lịch càng nhiều, mọi người không có ý thức giữ gìn, loại phá hoại này càng khủng bố hơn."
Sau tết Trung thu, Seo Joon mang Tzuyu đi dạo phố đụng phải Moonbyul, cô ta gọi hỏi:
"Muốn đi chơi sao?"
Seo Joon liếc mắt nhìn Tzuyu một cái, nói:
"Cô ấy mang theo đứa nhỏ chỉ sợ không có phương tiện, trên núi có muỗi, đứa nhỏ không thể bị cắn."
"Thật ra là anh đau lòng đi."
Moonbyul bĩu môi:
"Anh mang Tzuyu đến nhà bà ngoại của anh sao?"
Seo Joon sửng sốt:
"Mẹ tôi mang cô ấy tới đó."
"Chính mình không mang đi."
Moonbyul liếc mắt nhìn anh ta một cái, không tự giác hiện ra phong tình vạn chủng, đi rồi.
Buổi tối ở nhà, mẹ Park thừa dịp Tzuyu cho đứa bé bú, gọi Seo Joon vào bếp, vừa vào liền muốn hành hung:
"Con đã có Tzuyu, vì sao còn liếc mắt đưa tình với Moonbyul? Ngày đó lúc làm tiệc rượu mẹ liền phát hiện, tiểu tử con không học ngoan!"
Seo Joon nghen họng, một câu cũng không nói. Mẹ Park cảm thấy là anh ta đang thừa nhận, nhất thời đánh lên, anh ta chạy trối chết, ngày hôm sau liền mang Tzuyu đi thăm bà ngoại.
Tzuyu không muốn quá thân cận với người thân của anh ta, nhưng người thân như bà ngoại, thì bắt buộc phải tới một lần đi? Vừa đi chợ trở về, mẹ Park tùy ý kiểm tra lại những thứ cần mang đi, anh ta không có nhà, nhưng vẫn về kịp để đưa cô đi.
Bà ngoại của Seo Joon ở xa một chút, mặc dù không ở sâu trong núi, nhưng lại ở bìa rừng, xung quanh cũng có mấy chỗ phong cảnh mỹ lệ. Anh ta mang Tzuyu theo, đầu tiên đi bằng thuyền, sau đó tiếp tục đi đường, Tzuyu bị sự chênh vênh thuyền nhỏ làm cho choáng váng, nhưng phong cảnh xung quanh thật sự dị thường, đè xuống khó chịu để đi.
Seo Joon nói:
"Moonbyul cũng ở chỗ bà ngoại, chỉ cách chỗ của bà ngoại mấy ruộng lúa."
Hôm qua Moonbyul hỏi bà ngoại anh ta, trực giác cho anh ta biết hôm nay Moonbyul cũng sẽ tới, thật sự là có cảm giác hẹn hò vụng trộm. Nhất thời anh ta cảm thấy bừng sáng.
Tzuyu cười nói:
"Các người vẫn là thanh mai trúc mã."
Seo Joon xấu hổ không nói lời nào.
Tzuyu nói:
"Anh có thể theo đuổi cô ấy."
Seo Joon lặng đi một chút, nói:
"Đừng nói giỡn!"
Đến nhà bà ngoại ăn cơm trưa, còn có hàng xóm xung quanh, bà ngoại Moonbyul cũng tới, còn dẫn theo cô ta. Tâm tư Seo Joon quái dị, anh ta thực sự đến hen hò sao? Bất quá Moonbyul không hẹn hò với anh ta, nói chuyện với bà ngoại anh ta một chút rồi bước đi.
Bà ngoại anh ta nói:
"Đứa nhỏ này đã rất nhiều năm không gặp, nói là đi học ở đại học Seoul? Ai nha, đã quên hỏi nó ở đó như thế nào!"
Seo Joon cười nói:
"Chính là giống như trên TV."
Chạng vạng lúc trở về bọn họ cùng Moonbyul có chung một đoạn đường. Vừa đi, vừa nói chuyện phiếm, nói về tình hình bảo vệ thiên nhiên, Seo Joon nói:
"Nghe nói trên ngọn núi còn có cổ mộ!"
Còn có mấy cái truyền thuyết.
Tzuyu nói:
"Chuyện này không thể nào đâu? Nơi này lại không phải là nơi bắt nguồn của nền văn minh nào, hoặc là nơi ở của vương hầu hoàng thất nào, không có khả năng có cổ mộ. Nếu thật có, thì sẽ là loại Kim Sa, không phải khiếp sợ giới khảo cổ, mà là khiếp sợ toàn bộ thế giới."
Moonbyul gật đầu:
"Vợ anh nói đúng!"
"Ngô..."
Seo Joon nhức đầu:
"Em nhất định là đọc rất nhiều sách, hiểu biết thật nhiều."
Tzuyu sửng sốt:
"Đại học cũng cũng chưa học xong đâu..."
Chưa làm bào lưu kết quả đã đến đây, ai!
Moonbyul nghe xong, khiêu mi:
"Cô học đại học năm mấy rồi?"
Tzuyu xấu hổ cười, không nói lời nào.
Moonbyul dừng một chút, có phải làm cho cô hiểu nhầm hay không? Cô ta không có ý khinh thường cô ấy, chỉ là tò mò "Đại học còn chưa học xong" __nếu học, làm sao có thể không học xong? Bất quá, cô ta cũng lười giải thích, tay đúi trong túi quần, đi chậm rì rì.
Seo Joon liếc mắt nhìn cô ta một cái, cảm thấy lúc trước quả thật động kinh. Nếu phân biệt được rõ ràng, không chừng bây giờ còn cùng một chỗ... Moonbyul là một cô gái tốt, mới sẽ không coi thường anh ta.
Chấm dứt ngày nghỉ, Seo Joon trở về thị trấn, trước khi anh ta đi một ngày. Moonbyuk cũng muốn đi, nhưng đi trễ hai ngày so với anh ta. Trước khi đi, cô ta đến thăm Tzuyu, bế đứa nhỏ, sau đó thản nhiên nói:
"Seo Joon là một người tốt, cô cần phải thật tốt quý trọng..."
Âm thanh khi nói xong còn có điểm run.
Tzuyu tưởng, cô ấy vẫn thích Seo Joon.
Sau khi cô ta cáo từ, Tzuyu ở ban công nhìn, thấy bóng dáng của cô ta đi về phía rừng trúc, đột nhiên đưa tay lên ôm mặt, phỏng chừng là khóc, đang lau nước mắt đi?
Trong lòng Tzuyu đột nhiên khó chịu, nếu như không có cô, bọn họ có phải sẽ hợp lại hay không?
Nghỉ dài hạn chấm dứt, Tzuyu khôi phục như những ngày trước đây. Chung quy cô không quá quen thuộc xung quanh, cũng không dám quen thuộc, cho nên im lặng, có điểm cô tịch. Chăm sóc đứa nhỏ, đã có mẹ Park giúp đỡ, thậm chí bà nội Park cũng giúp đỡ, cũng không quá vất vả.
Seo Joon quay về sẽ bất tiện, nên cũng không dám trở lại, mẹ Park phải thúc dục, thì cứ cách hai tuần anh ta về một lần. Trời càng ngày càng lạnh, chỉ đắp bằng chăn nằm trên sàn thì không đủ ấm, sẽ cảm lạnh, Tzuyu cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại không có khả năng bảo anh ta lên trên giường ngủ.
Trời không quá lạnh thì có thể miễn cưỡng chấp nhận, Seo Joon có thể tốt, không sao cả. Nhưng nếu lại lạnh hơn, thì không được, Tzuyu bắt đầu suy nghĩ biện pháp, tổng yếu phải nói với mẹ Park lấy hai cái chăn nữa mới tốt.
Sau đó có một ngày, tiểu Hoon và Mimi ngủ trưa, ngủ ngủ, hai đứa nhỏ nghiêng người, từ trên giường lăn xuống. Hoàn hảo cả người nhuyễn, mặc dày, ngã không có việc gì. Nhưng mà Tzuyu vẫn lo lắng, ban ngày hoàn hảo, tận lực để hai đứa nhỏ ở giữa, lại muốn trở mình, muốn trở mình ngã xuống dưới sàn cũng phải quay một vòng, cô có thể phát hiện đúng lúc. Nhưng buổi tối lại không được, cô ngủ ở giữa, hai đứa nhỏ ở hai bên, nửa đếm như vậy sẽ rất sợ hãi.
Cô không có kinh nghiệm, nói cho mẹ Park. Mẹ Park lặng đi một chút__Trước kia chiếc giường có mép giường, đừng nói đứa nhỏ, người lớn cũng không ngã xuống được, thật sự là chưa bao giờ gặp tình huống như thế này. Sau đó lại đi đến bến giường trải chăn ra, mẹ Park sợ chạm vào đứa nhỏ, những chiếc chăn không cần đến đều mang tới đây, đợi hai đứa nhỏ ngã xuống cũng không sợ đau.
Chờ Seo Joon trở về, chăn cuối cùng cũng đủ.
Tzuyu thở ra, nói với hai đứa nhỏ:
"Các con cũng biết báo ân a?"
'''''''''''''''''''''''''
Lúc tới lễ nguyên đán, Seo Joon trở về hỏi cô:
"Em nói xem khi nào thì chúng ta ly hôn? Ban đầu anh cho rằng, đến lúc đứa bé được nửa tuổi, nhưng hiện tại phát hiện, kế tiếp là lễ mừng năm mới, trong nhà rất nhanh sẽ mặc giúp, trong nhà sợ không yên tĩnh, nếu không sau lễ mừng năm mới chúng ta hẵng làm? Sau lễ mừng năm mới anh sẽ nói với gia đình, để em vào trong thành đi."
Tzuyu gật đầu:
"Như vậy cũng được."
Seo Joon lại hỏi:
"Tiền của em còn đủ dùng không?"
"'Đủ."
Tzuyu cau mày:
"Ba mẹ thường xuyên tiêu tiền, cần nhiều tiền của anh. Em không thể chiếm tiện nghi của anh, này đó cũng không đong đếm được..."
"Không cần nói nữa."
Seo Joon cũng nhíu mày.
"Mọi người quan tâm em như vậy, phần nhân tình này, tiền bạc cũng không so sánh được. Em không muốn làm tổn thương trái tim hai người họ, nhưng mà..."
Tzuyu nói xong, nghẹn ngào đứng lên:
"Kỳ thật lúc trước chúng ta không nên làm như vậy..."
"Đều như vậy rồi, còn có cái gì đâu? Em là một cô gái, về sau còn nếm nhiều đau khổ, em cho là em sẽ gặp được người tốt sao... Hơn nữa em giúp anh không ít việc."
"Sau khi em đi, phiền toái của anh còn nhiều..."
Tzuyu nói.
Seo Joon thở dài, cũng có chút lo lắng sau này.
Nửa tháng sau, Seo Joon lại xin nghỉ trở về, lúc này lại càng lo lắng -- ở văn phòng anh ta nghĩ đến chuyện ly hôn, nên bắt đầu làm nhanh, nhưng sau đó lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: Trong vòng một năm vợ sinh con xong không thể ly hôn, ý niệm lúc trước của bọn họ không thể thành lập! Trừ phi nói rõ đứa nhỏ không phải con anh ta.
Seo Joon cầm túi, lo lắng, đi xuống xe. Chú và thím của anh ta ở trong thôn có mở một cái tiệm tạp hóa, đi ngang qua đó, thấy mẹ Park và Tzuyu đang ở đó, bước đến. Cùng mọi người trò chuyện một lúc, rồi về nhà!
Mẹ Park vội vàng trở về nấu cơm, đem Tzuyu và đứa nhỏ ném cho anh ta, chính mình thì đi trước. Hai người lấy xe đẩy giúp đứa nhỏ đi lên phía trước, đi xong đường cái lên đường nhỏ, không thể đẩy, bắt đầu nghĩ biện pháp phân công hợp tác.
"Hay là kêu mẹ đem xe con về."
Seo Joon nói.
Tzuyu lấy ra dây đeo:
"Anh giúp em một chút, em để Mimi ở sau lưng, sau đó ôm tiểu Hoon, anh đẩy xe."
Seo Joon vừa giúp cô buộc đứa nhỏ, vừa nói:
"Anh ôm tiểu Hoon, em đẩy xe."
Mặc dù trên đường có nhiều đá, nhưng đẩy xe trống cũng rất thuận lợi.
Tzuyu gật đầu. Để đứa nhỏ sau lưng xong, hai tay đẩy xe, Seo Joon ở bên cạnh ôm tiểu Hoon có chút ngốc.
Lúc này, trên đường cái truyền đến giọng nói:
"Anh làm cha như vậy hả? Đứa nhỏ sắp một tuổi, còn ôm không được!"
Hai người quay lại, thấy Moonbyul mang theo cái túi du lịch đi tới.
Seo Joon nghi hoặc hỏi:
"Tại sao em lại trở về? Không phải đi công tác sao?"
Moonbyul thở phì phò nói:
"Ông chủ thật phiền phức, cho nên em từ chức! Dù sao cũng sắp tới lễ mừng năm mới, em trở về chơi vào ngày, qua năm lại đi tìm công tác mới."
Seo Joon không đồng ý nói:
"Kiếm ăn thôi, trước sau gì cũng phải chịu khổ, tính tình không cần táo bạo như vậy."
Moonbyul trừng anh ta một cái:
"Anh quản nhiều như vậy làm gì!"
Seo Joon ngừng lại, câm miệng.
Moonbyul thả túi xuống, hai tay hướng tiểu Hoon vỗ:
"Tiểu Khả Ái, đến dì ôm nào."
Tiểu Hoon nhìn cô ta một lúc, cơ thể nhỏ lập tức đổ về phía cô ta.
"Ôi a."
Moonbyul cao hứng không thôi:
"Con thích dì sao?"
Tzuyu kì quái nói:
"Nó rõ ràng sợ người lạ, không nghĩ tới lại hợp với cô."
"Đây không phải hợp ý, là do tôi xinh đẹp! Tiểu tử này thích mỹ nữ!"
Seo Joon hừ nói:
"Nói mình là mỹ nữ, không biết xấu hổ."
Moonbyul trừng anh ta:
"Tại sao em không phải mỹ nữ? Dám nói từ không xem, em sẽ đem con trai anh ném vào trong ruộng!"
"Á --"
Tzuyu kinh ngạc kêu lên.
Moonbyul vội vàng nói:
"Đừng nóng vội, tôi nói đùa thôi. Thật mà, tôi chỉ muốn dọa anh ta thôi, kết quả cô so với anh ta còn gấp hơn, xem tôi không dọa được anh ta. Được rồi, tôi giúp cô ôm con trai."
Nói xong liền cùng Tzuyu ôm đứa nhỏ đi trước.
Tzuyu còn đẩy xe, Moonbyul thấy vậy, quay đầu nói với Seo Joon:
"Đi đẩy xe đi, cũng không sợ bà xã anh mệt sao."
Trở lại nhà họ Park, mẹ Park nhìn thấy Moonbyul, ánh mắt lập tức căng thẳng, trừng mắt về phía Seo Joon: Rốt cuộc tiểu tử này có biết hay không, bà xã và mối tình đầu là thiên địch a!
Seo Joon vẫy vẫy cánh tay, đi uống nước.
Mẹ Park đem đứa nhỏ trên lưng Tzuyu xuống, hỏi Moonbyul:
"Nghỉ? Vất vả cho cháu rồi, mau ngồi."
Moonbyul ngồi xuống, chơi đùa với đứa nhỏ. Chỉ có cô ta và Tzuyu ở đây, cô ta như nghĩ tới cái gì nhìn tiểu Hoon, nói:
"Đứa nhỏ này không giống Seo Joon."
"Ách..."
"Con gái thì lại có điểm giống cô."
Moonbyul điểm cái mũi nhỏ của Mimi.
Tzuyu khẽ cắn môi, cô ấy có ý gì?
Buổi tối, Tzuyu nói với Seo Joon. Anh ta nói:
"Có lẽ cô ấy hoài nghi đi? Tiệc rượu trăm ngày ngày đó, cô ấy đã hoài nghi. Cô ấy rất thông minh."
"Cô ấy có thể nói ra hay không?"
Seo Joon dừng lại một chút, hoàn toàn không lo lắng, lại nói với cô chuyện nhất định phải để đứa nhỏ một tuổi mới được ly hôn. Anh ta hỏi:
"Em rất vội sao? Nếu vội, chúng ta xem xét lại, nghĩ cách khác. Đến lúc đó em cứ việc đi, chuyện còn lại để anh xử lý. Nếu như không vội, chờ đứa nhỏ một tuổi, miễn cho mọi người lại nói em."
"Nếu như vậy, mọi người sẽ không nói anh sao?"
"Anh không sao. Đàn ông không thể so với phụ nũ."
Tzuyu cười tang thương:
"Thanh danh phụ lòng dễ nghe sao? Về sau anh không kết hôn? Anh không muốn thử quay lại với Moonbyul?"
Seo Joon trầm mặc một lát:
"Anh với cô ấy... Không có khả năng."
"Anh không thử, làm sao biết? Cô ấy... Em cảm thấy cô ấy còn thích anh. Moonbyul không phải thông minh, là có trí tuệ, người con gái như thế, biết người đàn ông như thế nào đáng tin. Anh rất đáng tin."
Seo Joon nghĩ:
"Anh phải nói với cô ấy như thế nào?"
Tạm biệt Moonbyul, trong lòng Seo Joon vẫn giống tuổi 16 rung động, anh ta biết anh ta vẫn thích cô ta, mà anh ta cảm giác được Moonbyul vẫn còn thích anh ta, cho nên liền có thêm lòng tin.
Tzuyu dừng một chút, một lát sau lại nói:
"Dù sao cô ấy cũng đang nghi ngờ, anh có thể đem chuyện của chúng ta nói với cô ấy! Cô ấy đồng ý thì tốt, còn không thì thôi, anh cũng biết điểm này, nên quên thì quên đi, cũng miễn phải nhớ thương!"
Seo Joon im lặng một lúc, nói:
"Không nghĩ tới em là một người dứt khoát như vậy, cũng rất giống cô ấy."
"Em cũng không dứt khoát như vậy. Em cảm thấy cô ấy là người thẳng thắn, cho nên đề nghị anh đừng kéo dài, bằng không cô ấy không để ý tới anh."
Seo Joon nói:
"Vậy ngày mai anh đi tìm cô ấy?"
Tzuyu cười:
"Anh tìm cô ấy làm gì?"
Seo Joon sửng sốt, lắp bắp nói:
"Để thổ lộ."
Sau đó mặt đỏ đến bên tai.
Tzuyu cười trộm.
Seo Joon bực mình, phụng phịu nói:
"Đó cũng là vì tốt cho em. Nếu Moonbyul đáp ứng anh, chờ em đi rồi, anh lấy Moonbyul, cũng miễn cho cha mẹ anh phản ứng lớn."
"Anh đừng để cho Moonbyul phải chịu ủy khuất."
Tzuyu nhíu mày:
"Loại gánh vác này không cần nói! Nếu không cô ấy cho rằng anh và cô ấy ở cùng một chỗ có mục đích không trong sáng, cẩn thận cô ấy lại bảo đám anh em kia của cô ấy ấn anh vào ruộng!"
Seo Joon hơi run run, đoán chừng cảm giác bị quần ẩu vẫn còn mới mẻ.
Tzuyu cười.
Anh ta ngượng ngùng hỏi:
"Thật sự ngày mai anh đi tìm cô ấy... Tìm cô ấy..."
Hai chữ thổ lộ anh không nói ra được.
"Đừng kéo dài!"
Tzuyu nói:
"Moonbyul nếu không hài lòng loại quan hệ này của chúng ta, chúng ta lập tức đi ly hôn. Anh không cần để ý tới em, em chỉ là một người lạ, không quan hệ gì, quan trọng của đời anh."
Seo Joon gật đầu:
"Thế nhưng em cũng yên tâm, Moonbyul là người tốt, sẽ không làm khó dễ em. Cho dù tức giận, cô ấy cũng sẽ giúp đỡ đồng bào nữ."
Tzuyu lại bật cười. Sau đó Seo Joon lại không được tự nhiên đứng lên, hỏi cô ngày mai nên mặc quần áo gì. Hôm nay anh ta về nhà, vừa vặn mặc đồng phục, Tzuyu nói:
"Hãy mặc bộ này!"
"Có phải rất hung ác không?"
"Sẽ không! Có cảm giác an toàn! Anh mặc bộ này, chính khí nghiêm nghị, lại đẹp trai -- vụng trộm nói cho anh biết, lúc nãy ở trên đường, Moonbyul vẫn nhìn anh, nhất định là vì hôm nay anh mặc bộ quần áo này đặc biệt suất."
Mặt Seo Joon đỏ lên, để mũ lên đầu:
"Em xem như vậy có được không?"
Tzuyu lắc đầu:
"Mũ thì đừng mang!"
Sau đó hai người lại nói một chút nên đi tìm Moonbyul như thế nào, Tzuyu thầm nghĩ, đàn ông gặp phải tình yêu, cũng sẽ trở nên ngốc nghếch.
Seo Joon nghĩ đến ngày mai có thể thổ lộ với Moonbyul, mà anh ta lại có thể cảm thấy Moonbyul sẽ đồng ý, có chút kích động, nói với Tzuyu:
"Về sau để cho đứa nhỏ nhận anh và Moonbyul làm cha mẹ nuôi được không?"
"Được."
Seo Joon cao hứng đi ngủ, cảm thấy tương lai thật tốt đẹp. Tzuyu cũng dần dần ngủ, đang lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên bên ngoài "Phanh" một tiếng. Seo Joon đứng lên cái vù.
Tzuyu cũng mở mắt, mở đèn, sau đó nhìn thoáng qua đứa nhỏ còn ngủ say, hỏi:
"Làm sao vậy?"
Seo Joon ngồi dậy, xốc chăn đứng lên, chạy ra cửa. Tzuyu nghe được bên ngoài có thanh âm, cũng mặc quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy đèn từ các hộ gia đình từ từ sáng lên, thậm chí đã có người mở cửa đi vào trong sân.
"Một đám chó Nhật!"
Có người mắng.
Lại có người hỏi:
"Khuya khoắt như vậy, làm sao bây giờ?"
Seo Joon xoay người vào cửa, thay nhanh bộ quần áo, nói với Tzuyu:
"Em mau đi ngủ đi!"
"Anh định đi đâu vậy?"
"Bọn săn trộm! Phải bắt bọn họ lại!"
Tzuyu cả kinh, muốn gọi anh ta lại, anh ta đã chạy đi. Những người trong nhà khác, có vài người cũng chạy đi. Tzuyu thấy mẹ Park và cha Park cũng dậy, mặc áo khoác ngoài đi xuống.
Mẹ Park khoát tay:
"Không có việc gì, con mau đi ngủ đi, tóm không được, sẽ trở lại."
Tzuyu gật đầu, xoay người đi lên lầu, lại quay đầu hỏi:
"Vừa mới nãy là súng?"
Mẹ Park khoát tay, không nói gì.
Tzuyu bước từng bước nặng nề lên lầu, ở trên lầu thấy căn nhà ở trên đỉnh núi kia cũng sáng đèn, cũng có người ra cửa. Cô đột nhiên cảm thấy lạnh, ngôì trên gường một lúc, mãi cho đến khi đứa nhỏ tỉnh lại muốn uống sữa. Sữa của cô không đủ, cuống quít pha sữa bột, để cho hai đứa nhỏ ăn no, sau đó cảm thấy mệt mỏi, mới đi ngủ.
Ngủ thẳng đến sáng sớm, nghe được bên ngoài có thanh âm, cô cả kinh, nhanh chóng ngồi dậy. Bên ngoài rất ầm ĩ, khiến cho nội tâm cô bất an. Cô bối rối mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, nghe được mẹ Park kêu khóc om sòm.
Cô như tên bay lao ra ngoài, thấy đối diện trong sân, có người nâng cái gì đó. Cô chạy theo mọi người, nửa đường, mẹ Park chạy lên phái trước ngăn những người đó lại, nằm ở bên cạnh vật đó khóc lớn. Cô thiếu chút nữa ngã sập xuống, rốt cuộc chạy tới, nhìn thấy Seo Joon!
Seo Joon nhắm hai mắt, mặc đồng phục cảnh sát, trên người nhiễm máu, trên trán có một lỗ đã kho cạn máu...
"Ông trời ơi --"
Mẹ Park khóc lớn.
Tzuyu lặng đi một lúc, khàn giọng nói:
"Seo Joon!"
Sau đó cô khóc lên, tiếng khóc cơ hồ vang vọng trời đất.
Vì sao lại như vậy? Vì sao?! Cô không nghĩ ra! Seo Joon tốt như vậy, ngày mai anh ấy sẽ đi tìm Moonbyul, vì sao ông trời lại đối với anh ấy như vậy? Thật bất công!
"Hãy nén bi thương."
Không biết đã khóc bao lâu, có người nhẹ nhàng ôm cô:
"Đứa nhỏ khóc, mau đi xem nó."
Tzuyu lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã trở về nhà họ Từ. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Moonbyul. Viền mắt Moonbyul hồng hồng, khẳng định đã khóc rất lâu. Tzuyu nhìn cô ta một lúc, ôm lấy cô ta:
"Moonbyul..."
"Được rồi được rồi... Tôi biết cô thương anh ấy."
Moonbyul cho là bọn họ không yêu, thậm chí hoài nghi hôn nhân của họ có ẩn tình khác, nhưng không nghĩ tới, Seo Joon chết, cô lại thương tâm như vậy. Xem ra, cô ta đã đoán sai.
Tzuyu lắc đầu:
"Cô không biết..."
Cô không biết Seo Joon khao khát tương lai của hai người như thế nào.
"Hai người còn có con."
Moonbyul nghẹn ngào nói:
"Bà nội Park ngất đi thôi, mẹ Park thì khóc mãi,... Tuổi cô còn trẻ, ủy khuất cô một chút, kiên cường lên..."
Tzuyu cầm lấy hai tay run lên của cô ta:
"Moonbyul..."
Moonbyul tốt như vậy, Seo Joon tốt như vậy, ông trời ơi vì sao ngày không cho bọn họ cơ hội?
"Tôi sẽ ở bên cạnh cô."
Moonbyul dùng ngữ khí làm yên ổn lòng người nói:
"Trước chăm sóc cho đứa trẻ."
Tzuyu gật đầu, xoay người đi chăm sóc đứa nhỏ.
Nhìn đứa nhỏ, cô khóc lên:
"Bảo bảo... Ba Ba mất."
Chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ để con mình gọi Seo Joon là ba ba, nhưng hiện tại, cô sẽ dạy bọn chúng kêu một tiếng:
"Ba ba là một người rất tốt... Các con nên vì người mà kiêu ngạo."
Nhà họ Park bỗng nhiên thay đổi lớn, kinh động toàn bộ người trong thôn. Mẹ Park cơ hồ khóc đến điên rồi, bà nội Park thì nằm trên giường, tinh thần của cha Park cũng không ổn định... Tang sự của Seo Joon, toàn dựa vào anh rể của Seo Joon xử lý.
Chị gái của Seo Joon cũng vô cùng vội vàng, bà nội Park, mẹ Park, Tzuyu, ba người cô ấy đều cố gắng an ủi. Bà nội Park đã có con cháu, không cần quan tâm, nhưng mẹ Park cô ấy sẽ phá lệ quan tâm. Mà cô ấy mất đi em trai, trong lòng cũng khó chịu. Tzuyu thuộc loại không nơi nương tựa gả đến đây, còn mang theo hai con nhỏ, cô ấy tất nhiên không thể quên...
Tzuyu thương tâm khổ sở, không giống với bọn họ. Cô chịu kích thích, oán hận ông trời, oán hận vận mệnh! Đêm qua Seo Joon còn đang bàn kế hoạch đại sự cả đờ, mắt thấy sẽ hạnh phúc cả đời, tại sao trong nháy mắt, ông trời lại đối với anh ấy như vậy? Anh ấy là một con người tốt, ông trời là đang ghen tị sao?
Quan tài Seo Joon đặt trong nhà, có rất nhiều người lục tục đến, bạch thiên hắc dạ, khua chiêng gõ trống mời đạo trưởng.
Trên danh nghĩa pháp luật Tzuyu là vợ của Seo Joon, người thân mật nhất của Seo Joon, mỗi lần lãnh đạo của Seo Joon đến, cán bộ trấn trên huyện lý, đều phải gặp cô. Cô không nhớ được bọn họ, cũng không nhớ được bọn họ nói gì. Vừa nhìn thấy quan tài Seo Joon, còn nhìn thấy... Moonbyul, cô liền khổ sở không hô hấp được.
Ở nông thôn, tang sự là chuyện còn lớn hơn việc vui. Tiệc rượu cưới xin, tiệc không được bao nhiêu, tang sự cũng là để mọi người nhận thức. Mỗi ngày Moonbyul đều sẽ đến giúp Tzuyu, giúp Jin Young chị gái Seo Joon giảm bớt không ít gánh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com