⛄ CHƯƠNG 479 - 480: PHÒNG TRÁNH MÀ KHÔNG THẤY⛄
Một ngày Moonbyul tới, nghe được cha Park hỏi anh rể của Seo Joon:
"Tóm được tên trộm chưa?"
Anh rể oán hận nói:
"Đã chạy sớm!"
Moonbyul nghe xong, nhắm thẳng đi lên lầu trên Park gia, đi đến ban công phơi nắng trên mặt đất, cầm điện thoại ra gọi:
"Anh, ông chủ của anh muốn đầu tư du lịch phải không? Mặc kệ anh dùng cách gì, để cho anh ta đầu tư nơi này của chúng ta! Em muốn người ta coi trọng nơi này hơn, để những tên trộm ấy không dám đến nữa!"
Tzuyu và Minyoung đang ở trong phòng nói chuyện, nghe được có âm thanh vang lên.
Moonbyul đột nhiên hét lớn một tiếng:
"Seo Joon chết đi, chính là vì đi bắt những tên trộm này!"
Tzuyu vội vàng kéo cô ta, bởi vì vài ngày này khóc và thức đêm nhiều, cổ họng có chút khàn:
"Cô làm sao thế?"
Moonbyul lắc đầu, cúp điện thoại:
"Chúng ta không thể sáng tạo lợi ích kinh tế, nói thế nào cũng chỉ bằng không, chỉ có thể dựa vào những người có tiền mà thôi. Chỉ cần có người đồng ý tiêu tiền vào đầu tư ở nơi này, tự nhiên chính phủ sẽ quan tâm. Ông chủ của anh tôi vừa lúc muốn khai phá du lịch, không bằng mở ở nơi này!"
Minyoung nói:
"Em không cần làm những việc này!"
Moonbyul cắn môi, không nói lời nào.
Tzuyu trầm thấp thở dài, cầm tay cô ta nói:
"Cô không cần nói chuyện như vậy với anh của cô... Anh ấy sẽ khó xử. Việc buôn bán lợi ích là trên hết, nhỡ đâu ông chủ của anh ấy không đồng ý!"
"Anh ấy thuyết phục không được ông chủ, là anh ấy không đủ năng lực!"
Moonbyul nói.
Tzuyu cứng lại, vỗ vai cô ta, không nói.
Buổi tối, ngoài cửa sổ đạo sĩ gõ rất náo nhiệt, Tzuyu ru con ngủ trong phòng, đột nhiên nghe đến bên ngoài có âm thanh. Cô đứng dậy vừa thấy, gặp Moonbyul mặc một bộ áo chẽn, trên tay mang theo một lọ rượu trắng, lung lay thoáng động đi tới.
"Moonbyul?"
Tzuyu gấp gáp vội đỡ lấy cô ta.
Moonbyul chống người cô ta, ngồi xuống trên mặt đất:
"Tzuyu... Tôi nghĩ muốn nói vài lời với cô."
Cô ta thở ra khí tức, có hương rượu nồng đậm.
"Cô nói đi."
Tzuyu ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Moonby nâng cốc:
"Cô muốn thế nào?"
"Tôi không cần..."
Tzuyu ngửi được mùi rượu trên người cô ta, khổ sở nói.
"Tôi đây uống vào?"
Moonbyul nhìn cô, hai mắt mênh mông nước. Cô ta ngửa đầu uống một ngụm, đem mặt tựa vào mép giường, tay bó lấy chấn:
"Đây là con của anh ấy..."
Tzuyu há mồm, hai chữ "không phải" không nói nên lời. Cô không dám nói!
Hiện tại cô không biết nên làm gì cái gì, cô không muốn chiếm danh vị người thân của Seo Joon đã mất. Anh rể của Seo Joon đến tìm lãnh đạo của anh ấy, muốn đặt bia liệt sĩ cho anh ấy, mà trên mặt dường như không phản đối. Nếu thật sự lập, làm vợ của Seo Joon, tự nhiên được hưởng trợ cấp trọng điểm. Mà cô chắc chắn không thể lấy đi bất kỳ ưu đãi gì!
Nhưng là, cô nếu như nói cho mọi người, cô và Seo Joon vốn không phải vợ chồng, con không phải của anh ấy, thì sẽ có kết quả gì?
Cô không sợ chính mình gặp khó khăn gì, nhưng mọi người có thể nói Seo Joon. Hiện tại nếu ẩn tình của cuộc hôn nhân này lộ ra ánh sáng, Seo Joon có thể chịu nổi không? Nhỡ đâu cấp trên lấy lý do Seo Joon lừa gạt hôn nhân mà không ban danh liệt sĩ cho anh ấy thì sao?
Cái danh xưng liệt sĩ này, đúng là an ủi sau cùng của Park gia rồi...
Nếu cô công khai toàn bộ, không phải là báo ân, mà là lấy oán trả ân!
Tzuyu nằm úp sấp trên giường khóc lên:
"Moonbyul... Tôi nên làm gì bây giờ?"
Moonbyul uống đến say khướt, khóc ròng nói:
"Tzuyu, tôi không thể nghĩ được là Seo Joon đã chết rồi... Rõ ràng ngày đó anh ấy vẫn ở đó, tôi còn đấu võ mồm với anh ấy!"
"Anh ấy vẫn nói chuyện với tôi!"
Tzuyu nói:
"Anh ấy nói quá nhiều, cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được anh ấy nói cái gì!"
"A... Không cần nói cho tôi."
Moonbyul hai mắt đẫm lệ mông lung, mang theo nụ cười nhìn cô:
"Đó là lời hai người nói với nhau, tôi không thích nghe!"
Tzuyu im lặng rất lâu, mãi đến khi Moonbyul nằm úp sấp ở bên giường, mới nói:
"Tôi cũng không muốn nói cho cô."
Cô không thể nói, nếu không thì trong lòng Moonbyul càng bi thương hơn. Có lẽ Moonbyul vẫn thích Seo Joon, nhưng anh ấy chưa kịp thổ lộ, cô không biết hạnh phúc đã từng gần hai người đó trong gang tấc thế nào, tiếc nuối sẽ bớt đi một chút, thương tâm cũng bớt đi một chút.
Tzuyu đỡ Moonbyul lên giường, chính mình lại học theo Seo Joon ngả ra đất nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, con đã tỉnh trước.
Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, có tiếng người. Mấy ngày này, suốt đêm đều có người ở.
Tzuyu ngồi xuống dỗ con, sữa trên người vẫn đủ cho con uống một chút, cô kéo áo, cho Mimi ăn trước, nha đầu này sinh ra sai, tính tình hơi khó chịu, không cho nó ăn trước, nó liền nháo, tiểu Hoon có phong cách soái ca, bình thường dù khóc thế nào, một khi phát hiện mẹ chăm sóc em gái trước, tiếng khóc liền nhỏ hơn.
Chính đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện, rất thấp, nhưng Tzuyu còn nghe thấy là âm thanh của đàn ông.
"Nên là ở trong này đi?"
Âm Thanh của Minyoung truyền đến, rồi sau đó gõ cửa.
Tzuyu cho rằng cô ấy muốn vào, vội kêu lên:
"Đừng vào! Em đang... Đang cho con bú!"
"A..."
Minyoung dừng lại:
"Moonbyul ở đó không?"
"Ở đây."
"Vậy là tốt rồi."
Minyoung thở ra:
"Anh của cô ấy đến, em gọi nó tỉnh đi."
Tzuyu định đặt con xuống, nhưng con cắn cô không rời, cô vội la lên:
"Tối hôm qua cô ấy uống rượu, còn chưa tỉnh."
"Chúng ta chờ ở đây một lát."
Tzuyu vội cho Mimi ăn xong, cũng không để ý tiểu Hoon khóc rống thế nào, lôi kéo áo, tóm tấy tóc vuốt qua, nhẹ nhàng giữ cửa kéo ra một đường nhỏ:
"Chị..."
Minyoung đi tới:
"Em tiếp tục cho ăn đi, chị gọi nó tỉnh."
"Cô ấy mới ngủ một chút."
Tzuyu liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, trong bóng đêm, một bóng lưng người đàn ông đứng ở bên cạnh ban công, thân hình thon dài, hơi gầy một chút. Cô thấp giọng hỏi:
"Đó là..."
"Anh Moonbyul..."
Minyoung thấp giọng nói:
"Để anh ấy tiến vào ôm người không tiện lắm, để chị gọi nó tỉnh."
Tzuyu gật đầu, Seo Joon vừa mới chết, ví như cô để người đàn ông khác tiến vào phòng cô, truyền ra bên ngoài, chung quy lại đều ảnh hưởng đến danh dự của Seo Joon.
Minyoung đánh thức Moonbyul, sắc mặt cô ta đỏ hồng, mở mắt ra nhìn:
"Chị là ai?"
"Tôi là chị Minyoung."
Minyoung nói, đỡ cô ta dậy:
"Anh em trở lại rồi."
"Anh nào cơ?"
Moonbyul khóc hỏi. Giờ phút này đầu óc cô ta không tỉnh táo, cả người giống như đứa trẻ yếu ớt.
"Anh ruột của em."
Minyoung đi giày cho cô ta:
"Ngày hôm qua mới gọi cho anh em đấy thôi? Anh em đã đi suốt đêm trở về."
Moonbyul sửng sốt một lúc:
"Anh ấy không muốn khai mở, em không đế ý đến anh ấy."
"Được rồi, ánh mắt của anh ấy toàn là tơ máu, chắc là cả đêm không ngủ đó."
Moonbyul bĩu môi, đứng lên thoáng lung lay đi ra cửa. Minyoung đưa cô ta ra ngoài, Tzuyu nghe thấy cô ta tức giận nói:
"Buổi sáng em gọi điện cho anh, hiện giờ đã qua vài giờ, sao lại suốt đêm trở về..."
"Anh từ nước ngoài về."
Giọng nam than nhẹ.
Moonbyul không nói gì, một lát sau có tiếng bước chân trầm trọng đi xa, tiếp theo là Minyoung đi vào cửa, nói với Tzuyu:
"Sao em lại ngủ trên mặt đất?"
"Em để cho Moonbyul ngủ trên giường."
Tzuyu nói, ho hai tiếng.
"Có phải bị cảm hay không?"
Minyoung vội hỏi:
"Cổ họng em hôm qua hơi khan, hôm nay không thể nghe ra là giọng nam hay nữ! Mau nằm trên giường đi, chị đi lấy thuốc cho em."
"Em sợ bà nội..."
Tzuyu nói.
"Chị gọi người tới mang thuốc tới, hẳn là không có gì đáng ngại, chỉ cần em nhớ phải uống nhiều nước sôi. Một lát còn phải vào thành, trăm ngàn đừng bị bệnh."
Tzuyu gật đầu, hôm nay cần phải đưa di thể của Seo Joon đi hỏa táng.
Bởi vì không đủ xe, có thể vào trong thành chỉ có người của Park gia và một số người thân quan trọng. Đầu của Tzuyu có điểm choáng váng, có thể là thật sự bị bệnh.
Ba Park nói cô không cần mang theo đứa nhỏ, miễn cho phiền toái. Cô chưa từng cùng đứa nhỏ tách ra, luyến tiếc, nhưng không dám gây thêm phiền toái cho mọi người, đành phải gửi đứa nhỏ cho bác của Seo Joon. Bác của Seo Joon muốn ở nhà với bà nội Park, không vào trong thành.
Đứa nhỏ vừa đến trên tay của bác Park, liền không ngừng náo loạn.
Bà nội Park nói:
"Liền mang đi thôi, để cho bọn chúng đi đưa tiễn ba của mình đi."
Tzuyu ôm lại đứa nhỏ, con cô khóc khiến tâm cô đều nát.
Đến trong thành, thuận tiện đến kí túc xá của Seo Joon nhận lại đồ của anh ấy. Còn một số đồ của anh ấy ở văn phòng, bây giờ là cuối năm, đồn cảnh sát đặc biệt nhiều việc, mọi người làm việc cũng thực rất tận tâm, loại thu thập di vật còn lại cũng không rảnh quan tâm. Sở trưởng nói chờ sau khi ông ấy sắp xếp lại công tác, dù sao hậu sự của Seo Joon còn rất nhiều thủ tục và văn kiện cần phải làm, đến lúc đó sẽ cùng những người khác đưa tới Park gia.
Sau khi trở về, mọi người an táng Seo Joon ở nghĩa trang liệt sĩ của trấn trên.
Sau đó, Tzuyu bị ốm hai ba ngày, trong hai ba ngày đó, Park gia mang trả lại những gì mượn để làm tang cho Seo Joon, nên làm gì cũng đã làm tất cả, chờ sau khi cô tốt lên, không còn việc gì để làm.
Cô ôm đứa nhỏ, đứng ở cửa sững sờ.
Mẹ Park quét rác ở bên ngoài, thấy cô, buông cái chổi đi tới, ôm đứa bé còn lại còn nằm trong nôi:
"Vì sao con ôm con gái, không ôm con trai?"
"Con bé rất hay khóc."
Tzuyu nói.
Mẹ Park thở dài:
"Trong phòng của con còn có những gì của Seo Joon? Đều sắp xếp lại mang tới phòng khác đi, miễn nhìn tới lại thương tâm."
"Vâng."
Tzuyu xoay người, đi lên lầu với bà.
Tzuyu đối với đồ vật của mình cô rất rõ ràng, những gì của Seo Joon cô chưa từng có chạm qua. Hiện tại, phàm không phải của cô, đều lấy ra.
Sau khi sắp xếp hết lại, mẹ Park ngồi xuống, nói với cô:
"Con còn trẻ, mẹ với ba con đã thương lượng qua, về sau con phải đi, phải gả cho người khác, chúng ta không thể ngăn cản con, nhưng đứa nhỏ cần phải lưu lại!"
Tzuyu trừng lớn mắt.
Mẹ Park nói:
"Con gái có thể không cần, nhưng con trai nhất định phải ở lại. Con nói chúng ta cổ hủ cũng được, phong kiến cũng tốt. Seo Joon không còn, chúng ta cần phải lưu trữ con nó để nỗi dõi tông đường! Dù sao, con cũng không thích con trai của mình, chỉ quan tâm đứa con gái thôi."
Tzuyu ôm đứa bé còn lại vào trong lòng:
"Cho dù con không thích nó! Mẹ... Các người không thể như vậy!"
Tzuyu cảm thấy khó khăn! Hoàn cảnh quá khó khăn! Cô nên làm như thế nào bây giờ? Người chết không thể nói, cô không muốn thương tổn đến người đã mất, nhưng cô lại không muốn mất đi đứa nhỏ.
Mẹ Park mang theo di vật của Seo Joon, đứng dậy đi ra khỏi phòng:
"Về sau rồi nói, Seo Joon vừa mới đi, không nên nói những chuyện không vui này."
Tzuyu ủy khuất không nói lời nào. Dù sao tình cảnh cũng rất nan giải, cô không thể để cho người ta cướp đi con của mình.
Buổi tối, Tzuyu một lần nữa thu thập xong lại căn phòng, phát hiện có một cuốn sổ. Bên trên còn ghi rõ ngày cô đưa tiền, thập chí là nhận lễ vật. Dùng bốn vạn đồng cô đặt ở chỗ Seo Joon, còn hơn ba vạn. Một ngày ba bữa ăn cùng với ba mẹ Park, không tính ở bên trong, nhưng hơn nửa năm này, hẳn là không có vượt qua ba vạn đi?
Tiền này, khẳng định còn thừa. Nhưng không thể dùng tiền để tính, tiền này cô không có mặt mũi để lấy lại. Hơn nữa ước định lúc trước với Seo Joon cũng chỉ bằng miệng, không có người làm chứng, cũng không có cách nào chứng nhận số tiền này là của cô. Lại nói, một khi nói số tiền kia, khả năng lại phải nói lý do kết hôn...
Tzuyu không biết bây giờ phải làm sao, muốn tiêu hủy cuốn sổ, nhưng lại có cảm giác tiêu hủy ân tình, không giữ lời hứa. Cô chỉ đơn giản đặt cuốn sổ xuống đáy hòm, không quan tâm nữa!
Bởi vì chuyện mẹ Park nói, cô lại một lần nữa gặp người nhà Park gia, trong lòng có một tia phòng bị, chỉ sợ bọn họ sẽ đoạt đứa nhỏ của mình. Nếu bình thường, cô không thể một mình ôm hai đứa nhỏ, Park gia đặc biệt coi trọng con cháu, tổng sẽ cướp. Biến thành cô cho dù không thể cướp về, cô cũng phải cướp lại.
Tzuyu chưa từng cảm thấy lúc nào gian nan như lúc này. Lúc trước khi sinh mệnh của bà Jihyo bị đe dọa, ít nhất cô có thể tìm tới Chou Seung Ri, cho dù ông ta bán cô, nhưng ít nhất cũng có thể cứu được mạng của bà Jihyo! Hiện tại đâu? Cô đi tìm ai? Ở chỗ này cô không có người nương tựa, chỉ có thể dựa vào bản thân...
Cô nghĩ đi nghĩ lại, Seo Joon vừa mới mất, làm vậy có phải sẽ vong ân phụ nghĩa hay không? Hơn nữa Park gia coi trọng đứa nhỏ như vậy, cô có thể đánh tan ý nghĩ của họ như thế nào? Chỉ sợ còn chưa có lên xe, đã bị ngăn lại. Cho dù lên xe, đường tàu mệt nhọc, cô say xe là một chuyện, không chăm sóc đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?
Tzuyu lo lắng, ngày này qua ngày khác, cũng săp tới lễ mừng lăm mới. Vẫn nên chờ tới năm sau rồi nói, thừa dịp hiện tại, còn có thể suy nghĩ.
Không lâu, lãnh đạo của Seo Joon tới. Lúc đó Tzuyu đang ở trong phòng, mẹ Park cũng ở nơi này nhìn đứa nhỏ. Mẹ Park vội vàng kêu lên:
"Hẳn là trợ cấp xuống! Chúng ta đi xem đi!"
Tzuyu do dự:
"Còn Mimi..."
Đứa nhỏ vừa mới ngủ, mẹ Park vừa bế tiểu Hoon một chút, tiểu Hoon liền tỉnh. Bây giờ tiểu Hoon còn trong lòng bà, nhưng Mimi vẫn còn nằm, còn đang ngủ.
Mẹ Park ôm tiểu Hoon:
"Chắc là sắp tỉnh? Cũng ôm xuống đi, miễn để một lát nữa nó lại náo loạn, vạn nhất ngã xuống sẽ không tốt."
Tzuyu gật đầu.
Trợ cấp của Seo Joon là một số tiền lớn, mẹ Park tự nhiên sẽ coi trọng, lập tức ôm tiểu Hoon đi xuống. Tzuyu vừa thấy, trong lòng quá gấp, rất sợ lại không thể ôm lại, vội vàng ôm Mimi đuổi theo.
Đuổi tới dưới lầu, mẹ Park ôm tiểu Hoon quay lại:
"Sở trưởng nói muốn nói với một mình ba nó, con lên trước đi."
Tzuyu lặng đi một chút, gật đầu.
Mẹ Park ôm tiểu Hoon đi lên với cô, đặt đứa nhỏ ở trên giường, nói:
"Mẹ đi xuống một chút, con trông đứa nhỏ đi. Con yên tâm, tiền là lưu lại cho đứa nhỏ, chúng ta sẽ không chiếm."
Tzuyu há mồm, muốn nói "Con không cần", nhưng còn chưa kịp nói, mẹ Park đã đi rồi.
Mẹ Park đến dưới phòng khách, thấy ba Park đang ngồi nói chuyện với lãnh đạo của Seo Joon, ở giữa còn có hai vị trung tá, sắc mặt mấy người ngưng đọng. Vừa rồi khi mẹ Park ôm tiểu Hoon xuống dưới thấy bà nội Park và chú của Seo Joon đều ở, lúc này lại không thấy hai người đó, cảm thấy có việc nghiêm trọng, phỏng chừng phụ nữ cũng không thể xen vào, đành đứng ở cửa đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com