Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⛄ CHƯƠNG 485 - 490: ĐỂ CHO BÀ CỐ NỘI ÔM⛄

       Chỗ ở của Kim nãi nãi rất lớn, Tzuyu đi qua tường vào cửa chính, vừa đi vừa nhìn. Phía trước là một cái sân rất lớn, bốn phía có các loại hoa quả, phía sau mới có phòng ở, chỉ có một tầng, nóc nhà bằng ngói lưu ly, vô cùng xinh đẹp.

    Sau khi Tzuyu đi theo Yoona vào, thấy hình dáng bàn ghế trong nhà theo phong cách sổ xưa, phỏng chừng làm làm bằng gỗ lim. Bốn phía cũng được bài trí rất cổ kính, có máy hát, lư hương linh tinh, làm cho người ta nhớ tới Thượng Hải cũ ở trên TV.
     Trong phòng có mở điều hòa, rất ấm áp. Tzuyu và Yoona ngồi một lát, mới có mới có một người phu nhân trung niên đỡ một lão thái thái tóc bạc trắng đi ra. Người phu nhân trung niên ăn mặc bình thường, khí chất bình thường, những ánh mắt lão thái thái lại trong trẻo, đeo một cái kính kiểu cũ, tóc buộc cẩn thận tỉ mỉ, ở sau đầu còn có một cái búi tóc. Bà mặc một cái áo sườn xám màu xanh, bên ngoài có một chiếc áo nhung khoác lên, trên cổ đeo một chuỗi hạt châu.
  Tzuyu nhìn màu sắc kia, nhớ tới bộ Phỉ Thúy ở Min gia, phỏng chừng là giống nhau đi? Xem ra lai lịch của lão thái thái này không bình thường.
Yoona đứng lên cười nói:
             "Bà nội, đưa quần áo đến cho bà đây."
Kim nãi nãi cười, nhìn Tzuyu nói:
             "Đây là công nhân mới."
             "Đúng vậy."
Yoona gật đầu, nói với Tzuyu:
            "Đây là trưởng bối của nhà tôi, cô cũng gọi bà là Kim nãi nãi đi."
Tzuyu mỉm cười hô một tiếng.
Kim nãi nãi cười gật đầu:
             "Mau ngồi đi."
   Sau khi ngồi xuống, Tzuyu và Yoona lấy áo khoác ngoài ra cho bà xem. Bà vừa liếc mắt một cái, không có thử, lại vừa lòng nói với Yoona:
           "Quần áo cháu làm ta rất yên tâm! Đang chuẩn bị về nhà ăn lễ mừng năm mới, đúng lúc có thể mặc."
Yoona hỏi:
             "Ngày nào bà nội đi?"
  Kim nãi nãi vừa muốn nói, bên ngoài đột nhiên có âm thanh truyền đến, bà hỏi:
             "Sao lại thế này?"
  Một người đàn ông mặc áo bảo vệ xuất hiện ở cửa:
             "Là Kei của nhà Yoona, mang theo hai đứa nhỏ hái mai vàng ở bên ngoài."
  Hai đứa nhỏ? Tzuyu vội vàng đứng lên.
              "Đừng nóng vội."
Yoona giữ chặt cô, quay đầu nói với Kim nãi nãi:
              "Bà nội, cháu ra ngoài nhìn xem."
             "Cháu xem cái gì? Cháu lại sẽ mắng Kei cho xem!"
Kim nãi nãi giận dữ nói, nói với người đàn ông đứng ở cửa:
              "Mau đưa những đứa trẻ đó vào đây!"

   Một lát sau, Kei, tiểu Hoon và Mimi đi tới. Kei sợ hãi liếc mắt nhìn Yoona một cái, ngượng ngùng cười, chậm rãi đi tới. Tiểu Hoon và Mimi nhìn thấy Tzuyu, hai đứa chạy tới, bổ nhào vào người cô:
               "Mẹ___"
              "Hai đứa lại làm chuyện xấu?"
Tzuyu lo lắng hỏi, thấy trên người bọn chúng có bùn, sợ dơ sô pha của Kim nãi nãi, vội vàng đẩy bọn chúng ra, cũng không dám đặt xuống, sợ bùn đất rụng xuống trên thảm. Cô bất đắc dĩ hỏi:
              "Hai đứa như thế nào biến thành như vậy?"
Mimi nháy con ngươi sáng trong như ngọc, đặt một cành mai vàng lên trên tay cô:
            "Hoa hoa... Thơm quá, là chị hái."
Tzuyu ôm bé vào trong lòng, một bàn tay ôm tiểu Hoon, xấu hổ nhìn người trong phòng.
Tay Yoona gõ gõ đầu Kei:
              "Ai kêu con tới hái mai vàng?"
Kei chu miệng:
              "Con là con của mẹ, mẹ lại không bênh con..."
Kim nãi nãi cười nói:
            "Đừng trách con bé, trước đây ta cũng rất thích tới nhà người khác hái hoa."
Yoona nói:
             "Bà nội, bà lại chiều nó."
Kei cười, đi qua ôm cánh tay của Kim nãi nãi:
            "Kỳ thật là con nhớ bà cố nội."
Kim nãi nãi giơ tay nhéo nhéo mũi bé:
             "Nói ngọt!"
Sau đó quay đầu, hai mắt nhìn chằm chằm không chuyển mắt khỏi Mimi.
   Mọi người biết, tâm bệnh của bà lại tái phát.
Kim nãi nãi kích động hỏi Tzuyu:
              "Đây là con gái của cô? Bao nhiêu tuổi?"
             "Hai tuổi rưỡi."
Kim nãi nãi run rẩy vươn tay:
            "Cho ta ôm được không?"
Tzuyu sửng sốt, cúi đầu nhìn Mimi:
             "Đó là Kim nãi nãi... Ách, bà nội Kim..."
Xưng hô như thế nào.
Kim nãi nãi đã bị Mimi hấp dẫn, không chú ý đến rối rắm của cô, nói với Mimi:
              "Để cho bà cố nội ôm được không?"
  Mimi quay đầu, mở mắt to nhìn bà, lại quay đầu nhìn cô. Tzuyu gật đầu, bé mới đi qua, vươn tay lên ôm một chút. Thân mình của bé thấp bé, chỉ có thể ôm lấy đầu gối, làm bộ dáng mà thôi. Vừa muốn thối lui, Kim nãi nãi một phen ôm lấy:
            "Ôi! Con bé thật khá! Nhìn xem lòng ta đều mềm!"
  Mimi có điểm không thói quen, cả người nhéo xoay, kết quả phát hiện trên người bà có cỗ mùi, nhịn không được xúm lại ngửi nhiều một chút.
   Thật thoải mái.
  Mimi ngẩng đầu, nhìn thấy Kim nãi nãi cười từ ái, hoàn toàn bất đồng với hai người bà nội ở Park gia kia, nhất thời an lòng, có chút ngạc nhiên có chút thích tựa vào trên người bà.
  Kim nãi nãi thấy bé như vậy, biết bé thích mình, vui vô cùng, ôm bé đặt lên ghế sô pha. Người phu nhân trung niên bên cạnh thấy, giơ tay ra giúp bà. Bà ôm Mimi, nhìn tiểu Hoon hỏi:
               "Đứa bé này? Cũng là con của cô?"
              "Vâng, là song sinh."
Tzuyu trả lời.
  Kim nãi nãi liếc mắt nhìn cô một cái, cực kỳ hâm mộ nói:
             "Bé trai cũng lại đây, để cho bà cố nội ôm."
  Tiểu Hoon có chút không muốn, bất quá thấy em gái bị bà "Kèm hai bên", việc đáng làm thì phải làm liền đi qua, thầm nghĩ nếu bà dám ức hiếp em gái, bé liền khiến cho bà đẹp mắt. Đi đến trước mặt, không cho người ôm, tự bé trèo lên.
  Tzuyu hắc tuyến, hai đứa nhỏ này vì sao không khách khí như vậy?
   Kim nãi nãi thấy hai bé đều thân cận bản thân, vô cùng vui mừng, nói với người phụ nữ trung niên ở đối diện:
                "Trong nhà có đồ ăn vặt không? Mau mang ra cho đứa nhỏ ăn."
Tzuyu cảm thấy ngượng ngùng, tưởng ngăn cản, Yoona giành nói trước:
              "Bà nội của chúng ta không có sức chống cự đối với trẻ em, đặt biệt là bé gái, vừa thấy liền không đi đường được."
Kim nãi nãi trừng mắt nhìn một cái:
              "Phải! Lúc cháu còn nhỏ, ta thấy cháu liền không đi được."
Yoona cười:
             "May mắn trước đây cháu gặp được bà!"
Yoona là cô nhi, nếu không có Kim nãi nãi thu nuôi, nào có thoải mái như ngày hôm nay?

   Một lát sau, người phụ nữ trung niên bưng một mâm bánh bích quy tới, nói:
               "Ăn cái này không bị tổn thương nha."
  Kim nãi nãi cầm một cái đưa cho tiểu Hoon, tự tay đút cho Mimi, nói với Kei:
             "Cháu lớn rồi, tự mình ăn nha."
Kei cười:
             "Cháu biết cháu lớn không được ưa thích, bà nội cố ôm em trai em gái đi."
Sau đó đi lấy bánh bích quy ăn.
   Yoona muốn trừng bé. Nha đầu kia có biết mình đang nói chuyện với ai hay không? Bà cố nội này cũng không phải bà nội bình thường!
  Kim nãi nãi cười rỗ lên, hiển nhiên rất thích Kei. Bà hỏi Tzuyu:
              "Tên đứa bé là gì?"
              "Mimi, tiểu Hoon..."
Tzuyu nói xong, mặt cứng đờ, này tên gọi có nghĩa gì?
              "Đây là nhũ danh sao?"
Kim nãi nãi ngạc nhiên hỏi:
              "Mimi và tiểu Hoon, cái tên này khi gọi lên nghe được, rất thanh thúy."
Tzuyu xấu hổ cười:
            "Tôi cảm thấy kêu rất đáng yêu."
            "Rất đáng yêu."
Kim nãi nãi nói:
            "Bộ dạng càng đáng yêu, rất xứng với cái tên đáng yêu này!"
  Kim nãi nãi ôm Mimi không chịu buông tay, giữ bọn người Tzuyu lại ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, cô nói với Yoona:
           "Trong cửa hàng có một người..."
Yoona nói:
             "Vậy cô quay về đi, tôi ở đây trông đứa nhỏ."
Tzuyu nhìn thoáng qua tiểu Hoon và Mimi đang lắng nghe bà nội Kim kể chuyện xưa, nói:
              "Vậy làm phiền cô, đừng để bọn chúng làm phiền đến người lớn."
             "Yên tâm đi."
Yoona nói.

    Sau khi Tzuyu đi xa, Yoona đến phòng ở phía sau sân bay, nhìn thấy hai người đàn ông đang kiểm tra máy bay trực thăng. Yoona đi qua hỏi:
            "Cái này các người yên tâm chứ? Nói với các người cô ấy thực sự rất đợn giản, làm sao có thể có vấn đề?"
            "Chỉ là có chút lo lắng!"
Một người đàn ông nói:
           "Nào có chuyện trùng hợp như vậy, con gái của cô ta sẽ hái hoa vàng đi? Chứ không phải biết phu nhân thích bé gái, là cố ý đi?"
Yoona cả giận nói:
            "Là Kei bọn họ dẫn tới, ý của anh là tôi có mưu đồ gây rối?"
             "Tôi không có ý này."
Người đàn ông giải thích:
           "Dù sao sau này cô cũng chú ý một chút, không nên tùy nhiện nhận người vào trong nhà. Nếu không may lão phu nhân xảy ra chuyện, chúng ta phải làm như thế nào?"
Yoona thở dài:
            "Được rồi được rồi... Hôm nay cô ấy đã nói với tôi làm xong sẽ đi, các anh có thể yên tâm đi?"
            "Vậy là tốt rồi."
Hai người đàn ông gật đầu. Bọn họ phụng mệnh chăm sóc, bảo vệ lão phu nhân, cũng không hi vọng có gì ngoài ý muốn, bằng không cái mạng nhỏ của bọn họ cũng không đền được.

     Qua vài ngày, Tzuyu làm xong Uông Uông, buổi tối vui vẻ đưa tới trước mặt Mimi. Mimi vừa thấy, chạy từ trên giường xuống:
               "Uông Uông."
Tiểu Hoon nghe thấy tiếng kêu lớn của Mimi, ghét bỏ nói:
             "Em là con chó nhỏ!"
Mimi sửng sốt, quay đầu nhìn nói:
             "Anh mới là con chó nhỏ!"
             "A, không nên đánh nhau."
Tzuyu thấy tình thế cấp bách vội kéo bọn chúng ra, không biết làm sao với hai tiểu tổ tông này, nơi nào cũng đối nghịch nhau, nhưng một khắc không thấy, liền sốt ruột hỏi cô:
              "Mẹ, anh/ em đâu rồi?"
  Sao cô lại sinh ra hai đứa nhỏ như vậy.
   Tiểu Hoon thấy Mimi bĩu môi, bản thân cũng chu miệng, các đầu ngón tay đan vào nhau, một lát sau ngẩng đầu nói:
               "Em không cần tức giận..."
               "Nói xin lỗi."
Mimi bất mãn nói.
  Tiểu Hoon không chịu nói.
Hốc mắt Mimi đỏ lên:
              "Anh hai hư hỏng, không để ý đến anh nữa..."
             "Được được được rồi, xin lỗi."
Tiểu Hoon lập tức lau nước mắt cho em gái.
  Mimi ôm lấy con cún con trên tay Tzuyu:
            "Đây là của em, không cho anh."
Tiểu Hoon nhăn cái mũi:
            "Anh mới không cần."
Bé mới không thích những thứ ngây thơ như thế này, hừ!
  Mimi nhéo nhéo chú cún trong lòng, nhìn Tzuyu:
            "Tại sao nó lại không kêu..."
Tzuyu há miệng thở dốc, không biết nên giải thích như thế nào.
Mimi nói:
             "Con biết, Uông Uông mất..."
Nói xong tưởng vứt bỏ "Uông Uông", nhưng lại luyến tiếc.
Tzuyu nói:
              "Uông Uông còn, chẳng qua ở một nơi khác."
              "Ở đâu vậy?"
              "Uh... Nước U Linh."
  Mimi nằm gối đầu lên gối, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cô. Tzuyu thấy bé lắng nghe, tiếp tục nói:
              "Ở nước U Linh, ở rất xa. Nơi đó có rất nhiều động vật, có chú cún như Uông Uông, cũng có con mèo nhỏ, con ngựa nhỏ rất nhiều..."
   Uyển Tình bắt tất cả các tế bào hoạt động, qua 20 phút, đứa nhỏ ngủ. Cô thở ra hơi, xem ra mỗi lần bé đi ngủ đều cần phải kể chuyện xưa, ngày mai phải đọc rồi ghi nhớ lại đồng thoại Andersen và Green mới được. Không biết đứa bé ba tuổi nghe có hiểu không? Nếu không thì cô mua mấy quyển truyện cổ tích đi?

    Buổi tối ngày hôm sau, quả nhiên Mimi quấn lấy cô muốn cô kể chuyện xưa, những chuyện khác lại không muốn nghe, lại chỉ muốn nghe chuyện về Uống Uông ở nước U Linh. Tzuyu vội chạy, có phải đứa bé đến thế giới này vì muốn tra tấn cô không? Viết chuyện xưa không phải là người bình thường có thể làm được?
   Bất quá nhìn hai mắt tràn ngập hi vọng của con gái, con trai đã đứng chờ đợi ở bênh cạnh, cô đành phải nhận mệnh thôi! Ô ~~~~~~

     Qua hai năm, trong thôn xảy ra một chuyện lớn ___rốt cuộc nơi này cũng phải khai phá, nghe nói là anh trai Moonbyul xây dựng. Đừng nói trong thôn, toàn bộ trấn, trấn lân cận, hơn một nửa thị trấn đều sôi trào lên.
   Tzuyu thật ra không có nhiều cảm giác lắm, dù sao cô cũng không phải một phần ở đây, một ngôi nhà nào, rất nhanh phải ly khai, vô luộn có khai phá như thế nào, đều không có đóng góp hay lợi ích nào của cô. Cô cứ đi làm theo lẽ thường, lấy tiền lương trả nợ, giao tiền thuê nhà.
   Kei còn chưa có đi học, mỗi ngày đều đi cùng tiểu Hoon và Mimi tới Kim gia. Tháng giêng còn chưa kết thúc, còn có rất nhiều đứa nhỏ chơi pháo, Tzuyu sợ tiểu Hoon và Mimi cũng chơi, liền dặn dò cẩn thận, để cho Kei trông hai đứa nhỏ.

   Chạng vạng, Tzuyu cùng Yoona tới Kim gia đón con. Đi vào trong Kim gia, thấy ông chủ Kim đang giết gà.
Yoona hỏi:
               "Con gái của tôi đâu!"
               "Đầu Gỗ mang ra ngoài chơi diều."
Ông chủ Kim nói:
             "Đầu Gỗ khó có thể quay về một chuyến, ông nội nói tôi nấu cơm, người một nhà ăn cùng nhau, cô cũng lưu lại đi?"
              "Tzuyu còn chưa có ăn cơm đâu, chúng ta quay về trong cửa hàng ăn đi!"
Yoona nói, xoay người đi lên đồi:
             "Chơi diều ở nơi nào?"
            "Đi về hướng kia đi."
Ông chủ Kim chỉ một chút:
             "Để Tzuyu ăn ở nơi này đi."
Tzuyu nói:
             "Người nhà của các người ăn cơm với nhau, tôi ở lại xem náo nhiệt gì? Chị Yoona lưu lại đi, em mang đứa nhỏ đến cửa hàng, nếu không chỉ có một mình Yura."
              "Nói sau đi."
Yoona không kiên nhẫn nói.

      Đi lên trên đồi, đi qua mấy cánh đồng, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Kei và tiểu Hoon và Mimi.
  Kei đang chơi diều, gió thổi khiến cho tóc của cô bé bay toán loạn. Tzuyu thấy gió lớn, nhìn thoáng qua tiểu Hoon và Mimi, thấy hai đứa đều đang đội mũ, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
   Tiểu Hoon và Mimi đứng ở bên cạnh một người đàn ông mặc áo lông màu xám, người đàn ông ngồi trên mặt đất, chơi diều với bọn chúng.
Tzuyu thấy giọng hỏi Yoona:
           "Đó là em trai của ông chủ Kim?"
            "Em họ."
Yoona nói, đi qua gọi:
             "Kei!"
  Tiểu Hoon và Mimi quay đầu, thấy Tzuyu, vui vẻ chạy tới:
             "Mẹ___"
             "Ai! Hai đứa cẩn thận một chút!"
Tzuyu kêu lên:
            "Đừng đạp lên lúa mạch!"
Đây là đất của Park gia, người khác giẫm lên sẽ không sao, giẫm hỏng sẽ mất mạng!
     Trên tay Mimi ôm con cún bằng bông, vui vẻ bổ nhài vào lòng cô:
               "Mẹ, con chơi thả diều, bay còn cao hơn anh hai."
               "Đều là chú thả."
Tiểu Hoon bất mãn nói.
   Mimi đá anh mình.
  Tzuyu vừa định ngẩng đầu nói cảm ơn với em họ của ông chủ Kim, thấy bọn nhỏ muốn đánh nhau, vội vàng kéo, sau đó nghe thanh âm kinh ngạc của người đàn ông:
                 "Tzuyu?"
  Tzuyu ngẩn ra, cảm giác giống như bị sét đánh. Cô mạnh ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt của em họ ông chủ Kim.
                 "Min Gyu?"
Cô thở dốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa ngã.
  Min Gyu nắm diều, nhìn đứa nhỏ trong lòng cô, mạnh một chút, diều bị đứt dây, bay ra xa. Kei kêu lớn, nhưng anh ta không có nghe vào, hỏi Tzuyu:
              "Cô là... Vợ của Park Seo Joon?"
Tzuyu cảm thấy cả người phát lạnh, run rẩy nói:
            "Anh... Anh là anh trai của Moonbyul?"
Kim Min Gyu, Kim Moonbyul... Ông chủ Kim đều là họ Kim, cô nên sớm nghĩ đến! Nên sớm nghĩ đến! 
  Chính là...
  Trước kia cô nghe bọn người Jungkook gọi anh ta là "Min Gyu", vẫn tưởng chỉ là tên Anh văn! Trong Anh văn không phải là có những cái tên như Min Gyu như vậy sao? Cô không nghĩ tới anh ta là họ Kim tên Min Gyu! Bằng không... Bằng không cô đã sớm chạy!
  Tzuyu nghĩ như vậy, kéo đứa nhỏ bỏ chạy, đạp lên lúa mạch của Park gia cũng không quan tâm. Xem ra cô cần phải rời khỏi đây trước, bằng không... Không dám tưởng tượng!
  Min Gyu nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt trước sau như một không biểu tình.
  Yoona thấy cô chạy trối chết, cũng không có đuổi theo, mà quay lại hỏi Min Gyu:
             "Các người quen biết?"
             "Uh."
Tất cả Min Gyu đều thản nhiên, vừa lấy di động ra vừa đi về phía trước:
            "Chị dâu cùng về nhà ăn cơm đi?"
  Yoona tò mò quan hệ của anh ta và Tzuyu, cũng không cự tuyệt, kêu Kei đi theo:
              "Đầu gỗ! Hai đứa con của cô ấy không phải của cậu chứ?"
              "Không phải?"
Min Gyu bình tĩnh thuyết, lặng đi một chút, quay đầu hỏi:
            "Không phải là của Park Seo Joon?"
Yoona cũng lặng đi một chút, nói:
            "Không biết đâu. Cô ấy bị Park gia đuổi tới gian phòng củi, còn thu tiền thuê nhà của cô ấy, người lớn ức hiếp cô ấy. Bên ngoài đều đồn đứa nhỏ không phải của Seo Joon, bằng không vì sao Park gia lại đối xử với cô ấy như vậy?"
   Min Gyu gật đầu, khi ăn cơm tối hỏi mọi người trong nhà chuyện của Tzuyu. Mọi người vừa nghe, mắt bốc lên lục quang, đều nghĩ đứa nhỏ của Tzuyu là con của anh ta. Nếu là như vậy, liền thật tốt quá, song bào thai, Park gia không cần bọn họ, bọn họ mong Min Gyu kết hôn chỉ chờ mười năm sau...
Min Gyu không nói gì, nói:
             "Không phải của con. Bất quá ba ba của đứa nhỏ có thể quen biết, đến đây rất lớn, việc này làm không tốt, liền không khai phá được."
   Nếu không khai phá được? Như vậy sao được! Quan hệ đời đời này, toàn bộ người dân trong huyện!
    Người của Kim gia lập tức chỉ cần ngươi nói một lời ta lập tức thuyết đứng lên, nói đến chuyện đứa nhỏ không phải của Seo Joon, Yoona bĩu môi nói:
             "Có một số vô liêm sỉ còn tưởng rằng cô ấy dễ thông đồng, lấy cớ làm quần áo ngụy trang đến cửa hàng của tôi, để cho cô ấy tùy cơ ứng biến, thì lại sẽ có người nhân cơ hội sỗ sàng."
Mắt Min Gyu nhíu lại:
           "Sao lại vậy? Cô ấy bị ức hiếp?"
Dám ức hiếp bà chủ kiêm chị dâu của anh ta, đánh a! Min Gyu liếc mắt nhìn anh em xung quanh một cái, sức mạnh hẳn là mạnh hơn nhiều so với năm trẻ đó...
              "Làm sao có thể?"
Ông chủ Kim nói:
              "Chị dâu của em lợi hại hơn nhiều? Trực tiếp đánh người!"
  Tzuyu lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vội vàng trốn tránh, chưa thấy mệt, thì bị người dọa sợ. Chờ phục hồi lại tinh thần, Yoona đã đuổi người đi rồi. Sau đó lại có người đến, Yoona liền tự mình ra mặt, Yura ở bên cạnh thì gọi điện cho ông chủ Kim: Có người đến đùa giỡn chị Yoona!
   Ông chủ Kim và Yoona còn vấn vương tơ lòng, không đến 2 phút liền chạy tới, nếu thấy có người đàn ông nào đến gần Yoona, tiến lên đánh rồi nói sau!
  Ít nhiều vì có đôi vợ chồng đã ly dị mà bưu hãn này, mà Tzuyu mới không quá mệt.
  Min Gyu nhả ra khí, chưa ăn mệt là tốt rồi, bằng không không biết nói như thế nào với tổng tài?
  Min Gyu biết đại khái mọi thứ, chân tướng đều rất rõ ràng, còn nghe được sinh nhật đứa nhỏ___ Kim gia có đi dự tiệc trăm ngày, tính toán cho dù đến, phân biệt cũng bất quá hai ngày. Anh ta lại yên lặng tính toán ở trong lòng, thời gian thụ thai hẳn là lúc ở cùng  một chỗ với Jeon Jungkook___anh ta không rõ ràng lắm về Tzuyu, cũng không dám khẳng định, nhưng trực giác cho anh ta biết cô hẳn là không có người đàn ông khác.
   Cho nên, hai đứa nhỏ kia là con của tổng tài?

    Ăn cơm xong, Min Gyu liền, gọi điện thoại cho Yugeom, Yugeom đáng thương nói:
               "Rốt cuộc anh cũng gọi điện thoại cho em... Có phải nhớ em hay không? Em đã nói rồi, anh phải về quê nên mang theo em..."
              "Anh nhìn thấy Tzuyu."
Min Gyu bình tĩnh đánh gãi anh ta.
Yugeom lặng đi một chút, nhảy dựng lên:
             "Anh nói ai? Anh nhìn thấy ai?"
             "Chị dâu nhỏ của em."
             "Em... Đi đi đi đi! Cô ấy ở nơi nào?"
Yugeom rống to:
            "Anh mau bắt lấy cô ấy! Em lập tức gọi điện thoại cho anh em!"
             "Cô ấy đã kết hôn, mang theo hai đứa con."
Min Gyu tiếp tục bình tĩnh.
Yugeom té ngã ở trong phòng, đứng lên rống:
            "Anh nói gì?"
            "Cô ấy đã kết hôn, có hai đứa con."
           "Hai đứa?"
Yugeom kêu rên, xong rồi xong rồi... Một đứa còn có thể là của anh họ, hiện tại đã sinh hai đứa, nhất định là theo người đàn ông khác...
    Ô ô ô, trời muốn anh ta chết!
            "Đầu gỗ, làm sao bây giờ?"
Yugeom đáng thương hỏi:
            "Em có cần nói cho anh họ hay không?"
            "Tùy tiện!"
Dù sao Min Gyu cũng sẽ không nói. Tùy rằng anh ta thân với Jungkook, nhưng phần lớn là giải quyết việc chung, loại việc tư này, anh ta nhúng tay có điểm quái dị, để cho Yugeom chuyển lời sẽ thỏa đáng hơn.
    Yugeom rối rắm, Tzuyu đã phản bội, đi nói cái này với anh họ biết, không phải sẽ lấy đi tim anh ấy sao? Vài năm nay anh ấy đã tĩnh mịnh như vậy...
  Min Gyu biết trong đầu Yugeom đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được thở dài:
              "Đứa nhỏ là song ___"
             "Đầu gỗ!"
Yugeom đột nhiên rống lên, đánh gãy rời của Min Gyu:
           "Không phải anh về nhà sao? Anh gặp cô ấy ở nơi nào?"
Min Gyu dừng một chút, nói:
            "Quê của anh."
            "Anh... Anh... Anh mới nhìn thấy cô ấy? Cô ấy đã ở quê của anh bao nhiêu năm? Sẽ không luôn luôn ở đó chứ?"
              "Hẳn là. Em còn nhớ mấy năm trước khi em gái anh gọi điện tới, nói mối tình đầu của nó bị trộm săn giết chết không?"
              "Có vấn đề gì?"
Min Gyu tường thuật tóm tắt lại một lần.
  Yugeom nghe xong, nghiến răng nghiến lợi nói:
             "Nói cách khác, anh từng có liên quan với chị dâu của em, mà anh cư nhiên không biết?"
             "Làm sao anh có thể nghĩ tới vợ của Park Seo Joon là cô ấy?"
Min Gyu còn buồn bực đây, cậu phải biết rằng, anh đây phải đi bắt người đi ra!
             "Không phải anh chỉ cần tới đó là thấy sao? Anh để cho anh em tìm thấy vợ chậm hai năm, anh nhất định phải chết! Chết chắc rồi! Anh của em nhất định sẽ đánh anh!"
  Min Gyu trầm mặc một chút, chắc chắn nói:
           "Hắn sẽ không đánh anh."
Đánh người hoặc đánh anh em ruột, hoặc đánh kẻ thù, Min Gyu và Jungkook còn không đến trình độ có thể đánh nhau.
Yugeom phụ họa:
             "Đúng. Vợ của anh em phạm sai lầm, chỉ biết đánh anh em, sẽ không đánh vợ của anh em."
Min Gyu: .....
               "Quên đi, anh đi xem trước đây. Dù sao anh họ của em còn ở nước ngoài, hiện tại nói cho hắn biết, hắn cũng không bay về được."
              "Đừng tăng tốc độ."
Min Gyu thản nhiên mệnh lệnh.
  Yugeom lẩm bẩm một tiếng, ngoan ngoãn đáp ứng.

   Tzuyu ngủ không yên. Cô sợ, sợ Min Gyu nói cho Jungkook. Cô không dám đối mặt với anh, không dám tưởng tượng khi gặp lại anh sẽ phát sinh chuyện gì, hiện tại cô thầm nghĩ trốn! Chạy càng xa càng tốt!
   Cô từ trên giường đứng lên, mở đèn, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Ngày mai đi, nơi này không thể ở lâu!

     Thu một lát, tiểu Hoon xoa mắt mơ mơ màng màng đứng lên:
               "Mẹ... Mẹ đang làm gì?"
               "Mẹ đang quét phòng."
Tzuyu buông đồ xuống đi qua:
             "Làm sao vậy? Muốn đi tiểu sao?"
             "Vâng..."
Tzuyu ôm bé đứng lên, chờ bé đi vệ sinh xong, lại làm đánh thức Mimi, để cho Mimi đi vệ sinh luôn cũng được, miễn để bọn chúng đái dầm. Đi vệ sinh xong, Mimi vừa tiến vào ổ chăn ngủ liền ngủ, vẫn không quên ôm ba chân con gấu bông. Tiểu Hoon lại ngồi ở trên giường nhìn Tzuyu.
Cô nói:
              "Không nên ngồi, sẽ cảm lạnh."
Sau đó dỗ dành bé ngủ. 

     Chờ bé ngủ thiếp đi, Tzuyu tiếp tục thu dọn các thứ, hành lý không thể mang nhiều, trừ vài bộ quần áo và đồ dùng trẻ con gì đó, chăn và chậu rửa mặt các loại cô cũng không mang được. Trên đường vẫn còn phải chăm sóc con, mang không được nhiều như thế. Bình thương tuy cô tiết kiệm, nhưng cũng biết điểm dừng, có vài thứ nên bỏ thì cũng bỏ!
    Nhìn một đống quần áo trẻ con, cô nhăn mày lại. Hai tay cô để ý bọn chúng, còn có thể xách hành lý sao? Xem ra quần áo cũng không thể tùy tiền cầm theo, có thể phải chuyển phát nhanh.
    Trấn trên có điểm chuyển phát, có thể ký gửi ra ngoài, chỉ là hơi chậm một chút.

    Ngày hôm sau, Tzuyu xin phép Yoona, đi lên trấn chuyển hộ khẩu cho con.
   Tiểu Hoon và Mimi đã ra khỏi hộ khẩu của Park gia từ năm kia, vẫn ở trong thôn này. Cô đã sớm nghĩ tốt, lúc chuyển đi cũng chuyển hộ khấu luôn, quay lại thành phố A liền trực tiếp chuyển đến hộ khẩu của cô.

    Thủ tục di chuyển xong xuôi, Tzuyu lại không còn tiền bạc.
   Trước cô sợ Jungkook điều tra cô, vẫn không dám đụng đến chi phiếu, về sau cầm tiền lương, sợ vứt ở nhà, vẫn chỉ có thể lấy ra. Chỉ là trấn trên trước đây cô không sử dụng ngân hàng ở đây, cô hơi cân nhắc một chút, sẽ làm bưu điện, cảm giác có thể Jungkook không thể tưởng được, cũng sẽ không điều tra.
   Nơi đó Yoona trả cô 3000 tiền lương một tháng, ngày lễ ngày tết vẫn là có cả lì xì, tiền ăn, quần áo lấy ở tiệm may cũng không cần mua... Ngoài con ra, bình thương, cô tiêu tiền rất ít, bởi vậy còn để lại được hơn hai vạn...
   Vốn dĩ đủ tiền là có thể đi, nhưng cô nghĩ đến con còn nhỏ, bất tiện, cứ tiếp tục ở đây, nhưng là hiện giờ không đi không được.
  
   Tzuyu lấy đủ tiền bạc xong, về nhà tìm mẹ Park. Cô sợ mẹ Park làm khó dễ chính mình, đi đến tiệm sửa xe tìm Minyoung trước. Hai năm qua Minyoung đã vụng trộm giúp cô không ít, cũng nói chuyện giúp cô ở Park gia.

    Cô nói xong ý đồ của mình, Minyoung nói:
              "Chị đi về trước, em đi sau."
Tzuyu gật đầu, đến Park gia trễ hơn cô ấy nửa tiếng. Có cô ấy ở đây, mẹ Park thật sự không làm khó dễ cô, qua năm mới, mẹ Park cũng không muốn làm khó dễ người, mà cũng đã kéo dài hai năm, mẹ Park cũng muốn nhanh để cho cô đi, sau đó chính mình mắt không thấy, tâm không phiền.

   Tzuyu trả tiền xong một hơi, bắt đầu kí gửi hành lý, sau khi gửi xong, tìm đến Yoona xin nghỉ việc.

    Yoona sửng sốt, vừa nghĩ đến cô có quan hệ với Min Gyu, có nên giữ lại không? Vừa muốn, cô đi tới cũng được, miễn cho người của lão phu nhân lại nói cô, cô và Yura cũng không phải người địa phương, là chuyên môn đến chõ này để người của bà Kim bảo hộ, làm quân áo cho bà nội Kim, thực ra là ngụy trang.
Tzuyu thấy Yoona do dự, nói:
             "Dù sao hôm nay em cũng muốn đi, nên mới đến nói một tiếng với chị!"
             "Sao em lại gấp như thế?"
Yoona hỏi.
Tzuyu dừng một chút, nói:
              "Dù sao cũng đi, sớm hay trễ có gì khác nhau?"
              "Em nói sớm, chị có thể may cho em một bộ quần áo."
Yoona nghĩ ngợi, chính mình và Kim gia còn có quan hệ gì? Sao phải vì Kim gia mà giữ cô lại? Liền tính tiền lương cho cô, lại cho thêm một tháng lương:
               "Có thời gian nhớ trở về thăm chị!"
  Tzuyu đi vội vã, cũng không khách khí với Yoona, cuống quýt gật đầu, mang theo con đến bến xe. Đi tới cửa, đụng phải Yura mang theo một người phụ nữ tiến vào. Yura hỏi:
              "Tzuyu đi nơi nào thế?"
              "Cô ấy đi rồi."
Yoona nói.
              "A?"
Yura kinh ngạc.
  Tzuyu nhìn người phụ nữ bên cạnh Yura, trong lòng nghi ngờ:
             "Hình như đã gặp ở nơi nào...
  Bỗng nhiên, Yoona xông tới, cầm lấy tay của người phụ nữ kia kích động kêu lên:
              "Irene! Cậu chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì?"
  Tzuyu nhìn chằm chằm Irene, thấy cô ta xinh đẹp không giống bình thường, trong đầu nhanh chóng hiện lên cái gì.
Yura nói với cô:
             "Đây là chị của tôi."
             "Chị?"
Tzuyu nhớ tới họ của Yura, khắp cả người lạnh lẽo, cô nghĩ tới, người phụ nữ này cô đã từng thấy, ở trên ti vi:
             "Bae... Bae Irene!"   
             "Nơi này cũng có người nhận ra tôi sao?"
Bae Irene vui vẻ nói.
Tzuyu nắm chặt con, lắp bắp nói:
            "Tôi thực sự phải đi rồi..."
   Thế giới sao lại nhỏ như vậy? Bae Irene sao lại ở đây? Cô ta không phải vợ của Jeon Jungkook sao? Chẳng lẽ Jungkook đến đây.
    Tzuyu ôm lấy Mimi, nắm tay tiểu Hoon, bước đi trở nên rất nhanh.

    Bae Irene nhìn bóng lưng của cô, dùng móng tay sờ môi:
              "Tzuyu... Hình như đã nghe thấy tên này ở đâu đó?"
Nghĩ một chút, không nghĩ ra:
              "Ai, thôi..."

   Yugeom đuổi tới trấn Thái Bình khi đó, trời đã tối rồi. Min Gyu và quan chức địa phương đã khảo sát cả một ngày, đang ở khách sạn ăn cơm.
Bọn quan chức nói với Kim lão đại:
             "Nơi này của chúng ta chỉ có anh là trù nghệ tốt nhất, đến lúc đó có thể mở quán rượu!"
Ngụ ý, sau khi khu di lịch chính thức được mở ra, ngành ăn uống có thể kiếm tiền cho Kim lão đại.
  Kim lão đại cân nhắc thấy được, liền gật đầu, cũng không thực sự đồng ý, làm chuyện lớn rất mệt, hiện tại anh ta sốt ruột muốn được phục hôn!

    Min Gyu nhận được điện thoại của Yugeom, đi ra bên ngoài nghe. Yugeom còn không có ăn cơm, Min Gyu dẫn anh ta đi ăn. Mọi người chăm chú nhìn, gặp người này khí độ bất phàm, đứng lên hỏi:
                "Đây là..."
               "Em trai của ông chủ tôi, anh ta đối với việc dã ngoại rất có kinh nghiệm..."
              "A... A... A..."
Mọi người lập tức tôn sùng Yugeom. Trước có nghe nói muốn làm du lịch phải có người thiết kế đường bộ chuyên nghiệp, không nghĩ tới người này lại chính là em trai của ông chủ! Xem ra công ty này cực kỳ coi trọng hạng mục đầu tư ở đây... Quan chức cũng thấy an tâm.

   Yugeom đến xem chị dâu nhỏ, ăn vài miếng cơm, rượu cũng không uống. Min Gyu uống hai chén, nhưng anh ta quanh năm lăn lộn trên bàn tiệc, căn bản không hề đáng kể với anh ta. Trái lại bên cạnh là đám huyện trưởng, trấn trưởng... Say đến không biết gì.
Yugeom nói muốn đi tìm Tzuyu, Min Gyu buông đũa xuống:
               "Cô ấy ở đây một mình, đêm hôm khuya khoắt đi tìm bất tiện lắm."
              "Em sợ đêm dài lắm mộng!"
             "Kia đi tìm chị dâu của anh, để cho chị ấy làm người trung gian!"
  Kim lão đại vừa nghe, muốn đi cùng bọn họ, liền ném chén đĩa xuống.

      Cửa hàng quần áo đã đóng cửa từ sớm, Yoona và Bae Irene, Yura ở trên lầu uống rượu. Kei nhìn ba người phụ nữ xinh đẹp biến thành con ma men, cảm thấy cực kỳ khó khăn, nghe được âm thanh của Kim lão đại, lập tức chạy đi mở cửa, tố cáo:
                 "Mẹ uống rượu rồi!"
                 "A... Uống rượu sao? Tốt!"
Kim lão đại nhếch miệng cười, uống rượu có thể làm chuyện rồi, đêm nay có thể ở lại rồi.
  Yoona đã lung lay thoáng động đi xuống, mắt say lờ đờ nhìn Kim lão đại:
             "Anh muốn làm gì? Con đã phán cho tôi rồi..."
Nói xong muốn đánh nhau với anh ta, kết quả lại lảo đảo ngã vào trong lòng anh ta, đúng tiêu chuẩn yêu thương nhung nhớ!
Kim lão đại ôm vào lòng, nói với Min Gyu:
              "Xem ra hôm này không được, ngày mai đi."
             "Đi đâu?"
Yoona nói.
             "Đi tìm Tzuyu."
Kim lão đại nói.
Yoona cười khúc khích:
              "Bọn họ đi rồi!"
Yugeom vội hỏi:
               "Đi đâu vậy?"  
Yoona nói:
              "Không biết... Tôi nhường! Đi rồi! Không trở lại!"
              "Tôi đi!"
Yugeom tưởng gặp trở ngại.
Min Gyu liếc mắt nhìn anh ta một cái:
             "Tối hôm qua anh gọi điện cho em, từ A thị đến nơi này không đến 24 giờ chứ?"
            "Em cũng không phải cố ý!"
Yugeom vội vàng giải thích:
             "Trên đường kẹt xe một lúc, đến muộn một lát... Vì sao anh không nhìn xem cô ấy ở đâu?"
             "Anh làm sao biết cô ấy chạy nhanh như vậy?"
            "Xong rồi, anh họ sẽ đánh chết em... Nhất định đừng để anh họ em biết, chúng ta coi như chưa thấy qua cô ấy."
  Min Gyu liếc mắt xem thường một cái, hỏi Yoona:
             "Cô ấy có nói đi nơi nào hay không?"
Yoona lắc đầu.
Yugeom hỏi:
            "Trước kia cô ấy làm những gì?"
            "Chắc là đi trả tiền đi... Bên kia còn mấy tháng cô ấy chưa trả xong, nhất định phải thanh toán. Ân... Khẳng định sẽ tới ngân hàng!"
Yoona vung tay lên, ôm lấy ông chủ Kim:
            "Ai, cô ấy ban ngày chạy ở trấn trên, các người hỏi sẽ biết... Suho, em muốn đi ngủ."
             "Tốt!"
Ông chủ Kim lập tức ôm lấy đi lên lầu, nói với Kei:
            "Đóng cửa."

   Yugeom và Min Gyu đi ra, hai người đứng ở ven đường một lát, Yugeom nói:
           "Bây giờ em đi hỏi ngay!"
Min Gyu gật đầu:
           "Đi khách sạn trước, mọi người nơi đó biết Tzuyu."

    Dân ở trấn trên ít, rất dễ để hỏi thăm. Không đến một giờ, Yugeom đã tìm đến bưu điện, lấy được địa chỉ của Tzuyu. Chỉ nghĩ, đây là nơi cô sẽ tới.
             "A thị... Chẳng lẽ cô quay về căn nhà lúc trước?"
Yugeom suy nghĩ một lát:
            "Chị dâu nhỏ mang theo đứa nhỏ, phỏng chừng không biết đối mặt với anh họ như thế nào đi? Hơn nữa cô ấy cũng đã sinh con với người khác, anh họ cũng..."
              "Ai nói cô ấy sinh con của người khác?"
Min Gyu hỏi.
             "Không phải là anh nói___"
             "Con của cô ấy là một đôi song sinh, anh phỏng chừng chính là tổng tài."
Yugeom sửng sốt, nói:
            "Hỗn đản! Anh cư nhiên làm em sợ!"
Min Gyu vụng mở nói:
              "Mau nghĩ biện pháp! Nếu trở lại A thị, cô ấy lại đi, anh xem em làm sao bây giờ?"
Yugeom muốn khóc:
              "Không phải là sẽ bị anh họ đánh sao, em cũng không phải là không thể đánh lại~"
              "Là em không có lá gan đánh trả."
              "..."
Rơi lệ chạy nhanh! Yugeom ngoan ngoãn lấy điện thoại ra gọi:
            "Phái tiên phong đi dò thám trước để..."

   Một lát sau, trong di động truyền đến một giọng nữ:
               "Alo..."
Yugeom lặng đi một chút, vội la lên:
               "Em đang thở?"
               "Làm sao vậy?"
               "Jeon Mina! Em có phải là có con gái hay không? Anh dạy em như thế nào, em cư nhiên bị người ta ăn luôn!"
Mina thở dài:
              "Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Em đang ngủ! Ngày mai em còn có việc!"
               "Anh cho em biết, em đừng để anh bắt được em, đừng để anh bắt được tên gian phu kia___"
  Min Gyu khụ một tiếng:
               "Nói trọng điểm."
Yugeom lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Mina nói:
               "Em biết chỉ có anh Min Gyu là quản được anh. Khuya khoắt, hai người không ở trên giường vận động, vì sao lại quấy nhiễu giấc mộng của em?"
               "Tốt nhất là em đang nằm mơ!"
Yugeom cả giận nói, đừng tưởng rằng là anh ta nghe không hiểu, kia rõ ràng là âm thanh của tình cảm mãnh liệt vừa qua.
Mina phẫn nộ nói:
               "Anh có việc gì!"
               "Nga, bọn anh tìm được Tzuyu."
Mina lặng đi một chút, động một tiếng lăn xuống giường, sau đó kêu đau rồi đứng lên. Yugeom nghe thấy một người đàn ông nói:
                "Cẩn thận."
Lại kích động:
                "Ai ở bên cạnh em? Đưa điện thoại cho hắn."
               "Anh bị động kinh!"
Mina quát:
               "Đàn ông của em, để cho anh xem à! Làm xong chính sự bóp chết anh! Tzuyu đâu? Ở chỗ nào?"
Yugeom ngẩn ra, cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ đọc, sau đó hỏi:
               "Đây hẳn là nhà của cô ấy ở A thị đi?"
               "Uh."
Mina nói:
               "Hiện tại em ở C thị, lập tức quay về, anh nói rõ ràng mọi chuyện cho em!"
  Yugeom có điểm ủy khuất, vì sao lại bị con nhóc này ra lệnh rồi? A, không đúng, không phải con nhóc, đã lên giường với đàn ông...

      Thị trấn Thái Bình cùng một tỉnh với C thị, không cùng tỉnh với A thị. Lúc Tzuyu rời đi trấn nhỏ là buổi chiều, đã hết xe từ trấn nhỏ đến C thị. Cô chỉ có thể đi thị trấn trước, ở khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau ngồi xe tới C thị, lại từ C thị mua vé xe lửa đi A thị.
   Hoàn hảo bưu điện ở thị trấn Thái Bình đã điền tốt ngày, cô không cần sợ chuyển phát tới trước cô.
  Bất quá, Mina lại tới trước cô.
  Mina nhận được điện thoại của Yugeom, ban đêm trở về A thị, sau đó đến nhà cô nhìn, không thấy người, hôm sau cũng không nhìn thấy người. Mina nghĩ Yugeom lừa mình, còn muốn quay về mắng anh ấy. May mắn có Min Gyu đảm bảo, Mina mới bằng lòng tin Tzuyu thật sự xuất hiện.

   Mina mặc áo gió, tóc buộc gọn sau đầu, cả người mang theo một cỗ hương vị thanh thuần, lại có một cỗ hương vị của sự từng trải. Mina ôm túi sách ngồi ở trước của nhà của Tzuyu, đợi từ sáng tới tối, ngay cả cơm cũng là gọi đưa tới, sợ lúc đi ăn người lại trở về. 

    Rốt cục, buổi chiều ngày thứ ba, Tzuyu mang theo hai đứa nhỏ quay lại.
  Mina ngồi ở trên cầu thang, xa xa thấy bóng của cô, không thể tin___vì sao cô còn dẫn theo đứa nhỏ? Còn lớn như vậy... Thật sự giống như đã qua mấy đời!
  Mina chậm rãi đứng lên, không muốn đi qua, bánh bao trong lòng rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
  Tzuyu nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu, dừng cước bộ một chút, nhìn Mina trưởng thành rất nhiều, cũng có cảm giác đã qua mấy đời.
   Hai người hồi tưởng hồi lâu, rốt cuộc Mina phá vỡ trầm mặc trước, tức giận nhìn cô:
                "Cậu rốt cục cũng quay về?"
Tzuyu phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên là chạy trốn, nhưng cô lại bất động. Sau đó lại muốn đi lên, Mina có thể ôm cây đợi thỏ ở nơi này, không phải đại biểu cô đã bị bại lộ sao? Vậy căn bản chạy không thoát...
  Mina đi lên ôm lấy cô, anh anh khóc lên:
              "Cậu thật là xấu! Cậu không biết sau khi cậu đi, tớ với anh hai có bao nhiêu tĩnh mịnh không? Sớm biết cậu phải đi, tớ đã kết giao với mấy người bạn rồi!"
   Tzuyu vừa nghe, nhớ tới hai người bọn họ trừ bỏ đối phương, cũng không còn người bạn nào, nhất thời cảm thấy không đẩy Mina ra được, một tay ôm lấy Mina:
               "Thực xin lỗi... Tớ đã trở về."
Mina nghe xong, vui mừng nói:
              "Vậy là tốt rồi. Bằng không cuộc sống sẽ lạnh như tuyết đâu."
  Tzuyu vừa nghe thấy âm thanh không đứng đắn của Mina, bật cười, nhớ tới những ngày như hình với bóng trước kia.
  Mina buông cô ra, ngồi xổm người xuống trước mặt hai đứa nhỏ, quan sát một lát, ngẩng đầu hỏi:
             "Đây là cháu của tớ?"
             "Ách..."
Mina không phải chỉ có thể hoài nghi sao? Sao có thể nhật định đây là con của Jungkook?
Mina cúi mặt xuống suy sụp:
              "Cậu dám phủ nhận?"
              "Tớ..."
              "Có thể phủ nhận, không cho phép cậu nói dối! Cậu nói, có phải hay không? Có phải hay không? Cậu nói đi, là thật sao?"
  Tzuyu rối rắm, nghĩ Jungkook đã kết hôn, thừa nhận cũng không được, phủ nhận cũng không được. Cô không được tự nhiên nói:
            "Tớ vừa xuống xe, rất mệt, đứa nhỏ cần phải ngủ, lên lầu rồi nói sau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com