⛄ CHƯƠNG 496 - 500: NHẮM MẮT THEO ĐUÔI ⛄
"Tzuyu..."
Jungkook nhìn cô, không thể tin được. Anh vươn tay, muốn chạm vào người cô, lại sợ hãi đây chính là ảo giác, chạm vào cô, cô sẽ biến mất như làn khói.
Tzuyu trợn to mắt, không thể động đậy. Cô nhìn anh, dung mạo vẫn giống như vài năm trước đây, lại phát hiện lông mày anh cau chặt lại, tựa như phiền não nhiều đến nỗi không có giãn ra. Cô nhìn đôi mắt trống rỗng của anh, tựa như cảm giác được mệt mỏi cùng bi thương của anh, tựa như thấy anh hàng đêm nằm ở trên giường mất ngủ...
Có một cơn đau theo lục phủ ngũ tạng vỡ ra, lan đến tứ chi. Nước mắt không có dấu hiệu nào thi nhau tuôn rơi.
Jungkook thấy, đôi tay lau nước mắt cho cô, chạm phải gương mặt ấm áp của cô, phát hiện cô không giống như trong mộng bỗng dưng biến mất, không biến thành ánh sáng, cũng không biến thành làn khói, vẫn như cũ im lặng đứng ở nơi đó, tựa như cô đã đợi anh một vạn năm.
Tim anh hung hăng đập, mạnh mẽ ôm lấy cô:
"Tzuyu!"
"Tzuyu..."
Anh thống khổ thì thầm, đem cô càng ôm càng chặt, thật giống như không nhanh chóng ôm cô, cô sẽ biến mất.
Tzuyu để mặc anh ôm, phản ứng không kịp.
Không biết qua bao lâu, Jungkook cảm giác có người lôi kéo ống quần của mình. Anh sửng sốt, chậm rãi buông Tzuyu ra, cúi đầu, thấy một đứa bé cơ hồ giống nhau như đúc với anh đang nhìn anh mong đợi - đôi mắt trong suốt lấp lánh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, khuôn mặt trắng noãn phấn nộn, đang ôm búp bê vải...
Trong lòng anh run lên, hốc mắt ẩm ướt, chậm rãi ngồi xổm xuống, kích động hô:
"Tzuyu..."
Đây là mộng! Là mộng!
Anh chạm vào mặt Tzuyu. Anh chấn kinh, đây không phải là mộng!
Anh ngẩng đầu nhìn cô, há mồm muốn nói, lại phát hiện cổ họng đau đến khó chịu.
"Mẹ..."
Tiểu Hoon cũng đã đi tới, lôi kéo ống quần cô, trốn tránh Jungkook:
"Đây là ai vậy a?"
Tzuyu phục hồi tinh thần lại, nước mắt rơi như mưa. Cô lấy tay lau lung tung vài cái, nhìn Jungkook không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mina tránh ở ngoài cửa, thấy cô hoàn hồn, chỉ vào bếp nói:
"Lửa lửa lửa..."
Nếu không tắt lửa, thật sự sẽ gây ra hỏa hoạn!
Tzuyu vội vàng tắt bếp, lôi kéo đứa bé đi ra ngoài. Cô không kịp hỏi hoặc là chất vấn Mina, nói năng lộn xộn:
"Tớ... Tớ đi trước! Nem rán đã làm xong, cậu tự gói rồi rán lên đi!"
Mina nhìn cô rời đi, nói với Jungkook:
"Anh không đuổi theo à?"
Jungkook mạnh mẽ đứng lên, đi nhanh ra ngoài đuổi theo.
Tzuyu đã vào thang máy, anh theo bên kia thang máy đi xuống, đã gặp cô dắt đứa bé đi ra tiểu khu. Anh đứng trong chốc lát, nhìn hai đứa bé đến ngây người, sau đó mới vội vàng quýnh lên chạy theo. Đi ra cửa, nhìn xe của mình đậu ở trên đường, anh lên xe, dập mạnh cửa, sau đó nhấn ga, lập tức xuất phát.
Rốt cục, ô tô chậm chạp đuổi kịp mẹ con ba người.
Tzuyu nghiêng đầu nhìn qua tủ kính thủy tinh của cửa hang thì thấy anh, lôi kéo đứa bé càng chạy càng nhanh.
"Mẹ..."
Mimi ngã một cái, sốt ruột kêu cô:
"Mimi đi không nổi."
"Nga, mẹ sai lầm rồi!"
Tzuyu vội vàng dừng lại, ngồi xổm xuống phủi váy của cô bé:
"Ngã có đau hay không?"
Mimi lắc đầu, quay đầu nhìn trên đường.
Tzuyu cũng nhìn sang, thấy Jungkook xuống xe đi tới, gấp đến độ muốn khóc.
Anh đi tới nơi cách cô vài bước thì dừng lại, hai người giằng co vài khắc đồng hồ, cô thấy anh bất động thì vội vàng đứng lên, mang theo hai đứa bé tiếp tục đi về phía trước.
Jungkook yên lặng đi theo sau, thủy chung đi theo, thủy chung cách cô một khoảng.
Cô trong lòng phiền chán không thôi, không biết nên làm cái gì bây giờ, nhìn thấy xe taxi chạy nhanh quá, vội vàng tìm kiếm bảng hiệu trạm xe buýt.
Jungkook nhìn động tác mê mang của cô, tựa hồ đã hiểu được cô đang muốn làm gì, vội vàng đi qua.
Tzuyu lui về phía sau, hai tay gắt gao nắm lấy đứa bé. Hai đứa bé tựa hồ cũng cảm nhận cảm xúc của cô, đều tránh ở sau chân cô, nhìn lén anh.
Jungkook vươn tay, muốn chạm vào người cô, lại sợ dọa đến cô. Anh nghẹn ngào nói:
"Anh, anh đưa em... Anh đưa em..."
Anh khẩn thiết giống như một đứa bé, sợ hãi cô cự tuyệt.
Tzuyu nghe được thanh âm của anh, cảm giác tan nát cõi lòng. Cô chậm rãi gật đầu, Jungkook vui vẻ, nhìn hai đứa bé:
"Anh... Anh giúp em ôm đứa bé nhé?"
Hai đứa bé vừa nghe, đều trốn phía sau cô.
Tzuyu cúi đầu, rơi xuống một giọt lệ, đem tiểu Hoon lôi ra, nói với con trai:
"Để chú ôm con đi."
Chú...
Jungkook đầu óc ong ong, thiếu chút nữa không đứng vững. Anh vươn tay, đem tiểu Hoon ôm lấy, nói với Tzuyu:
"Em đi phía trước đi."
Anh muốn nhìn cô thật nhiều, cho dù là bóng dáng cũng tốt; Anh muốn xem qua nơi ở của cô, xem cô có ổn không, không cho cô chạy trốn; Anh sợ hãi cô đi phía sau, anh vừa quay đầu lại, cô sẽ không còn ở đó...
Tzuyu ôm lấy Mimi, xoay người đi về phía ô tô của anh.
Mở cửa xe, Jungkook trước hết để cho cô cùng Mimi lên xe, sau đó đem tiểu Hoon bỏ vào, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, si ngốc nhìn một trận, mới thối lui thân mình đóng cửa lại, đến phía trước đi lái xe.
Hai tay của anh run run, lái xe chạy thật chậm. Anh sợ, sợ đoạn đường này mau chóng kết thúc. Anh không có hỏi cô cư ngụ ở đâu, như là hiểu rõ, chậm rãi lái xe chạy đến nhà cô.
Tzuyu mang theo đứa bé xuống xe, muốn nói cám ơn, lại nói không được, vội vàng trực tiếp rời đi.
Jungkook theo sau, nhắm mắt theo đuôi. Tzuyu quay đầu nhìn thoáng qua, đi nhanh về phía trước. Tới cửa nhà, anh cũng đã đến. Cô kích động mở cửa, hai đứa bé quay đầu nhìn thoáng qua Jungkook, né tránh chạy nhanh vào.
Tzuyu đi vào, vừa định đóng cửa, anh đi tới, tay cô dừng lại.
Jungkook đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn cô, vươn tay cầm tay cô, sau đó lách người đi vào. Đóng cửa lại, anh vẫn nhìn cô như cũ. Tzuyu cúi đầu, giật giật tay, muốn rút ra.
Anh không chịu thả, phát hiện cô giật lợi hại, vội vàng đem cô ôm vào lòng, sau đó nâng đầu cô lên hôn xuống.
"Không..."
Tzuyu gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ đẩy anh ra.
Thân mình anh run lên một cái, cuống quýt thối lui, chậm rãi nói:
"Ôm, thật có lỗi... Anh... Anh..."
Anh rất nhớ em. Anh muốn nói, lại nói không được!
Tzuyu xoay người, cúi mặt hít sâu một hơi, sau đó xoay người mở cửa, làm ra tư thế tiễn khách.
Jungkook như bị sét đánh, thống khổ muôn vàn hỏi:
"Em đuổi anh đi? Em..."
Em có biết hay không anh đang đợi em, chờ em! Anh quay đầu nhìn đứa bé đang tránh sau cánh cửa phòng ngủ, hỏi:
"Đứa bé..."
"Anh đã có Bae Irene!"
Tzuyu kích động đánh gãy lời nói của anh, sợ hãi anh hỏi đến. Nếu anh hỏi, cô không biết giấu giếm như thế nào! Một lát sau, cô nói:
"Mà tôi... Cũng đã kết hôn rồi..."
Thân mình Jungkook nhoáng lên một cái, hai mắt hiện lên thống khổ cùng khiếp sợ. Một lát sau, anh lại nhìn thoáng qua đứa bé, xoay người chạy nhanh, trốn ra khỏi nơi này.
Cô kết hôn, kết hôn rồi...
Như vậy là sao?! Là sao?!
Tzuyu đóng phanh cửa lại, dựa trên cửa, sau đó trượt chân trên mặt đất, ôm đùi khóc lớn.
Tựa hồ cảm giác được tâm tình của mẹ không tốt, cả đêm tiểu Hoon và Mimi đều rất im lặng. Sáng sớm ngày hôm sau, hai bé tỉnh lại trước Tzuyu, cũng không dám quấy rầy cô, hai người giúp đỡ lẫn nhau mặc quần áo, mặc nửa ngày, cũng không mặc xong, khuân mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm.
Khi Tzuyu tỉnh lại, thấy hai đứa mặc nội y giữ ấm ngồi ở trên giường, kinh hãi:
"Hai đứa có chuyện gì sao không ngủ được? Lạnh làm sao bây giờ?"
Trong phòng này không có điều hòa, cư nhiên lại ngổi như vậy.
Mimi đưa tay vuốt lông mi của cô:
"Mẹ, cười cười."
Tzuyu sửng sốt, càm lấy bàn tay nhỏ bé của bé, cười nói:
"Mẹ đang cười."
Mimi chép miệng, cúi đầu nói:
"Người xấu."
"Vì sao mẹ lại hư rồi?"
"Là cái chú kia..."
Tiểu Hoon vừa nói:
"Cái người ngày hôm qua."
Tzuyu sửng sốt.
Hai đứa xem biểu tình của cô, đồng thời nói:
"Người xấu."
Hại mẹ không vui.
Tzuyu thở dài, giúp bọn chúng rời giường. Sau khi ăn điểm tâm, chuẩn bị đi đăng ký hộ khẩu cho bọn nhỏ. Sau đó còn phải tìm hiểu một chút những nhà trẻ ở gần đây, cô cũng phải bắt đầu tìm việc.
Sau khi ra khỏi nhà, Tzuyu khóa cửa, tiểu Hoon đột nhiên kéo kéo quần của cô. Cô cúi đầu vừa nhìn, theo hướng tay mà tiểu Hoon chỉ xuống dưới lầu. Cô xoay người, thấy bóng lưng của một người đàn ông ở chỗ rẽ xuống lầu.
Jeon Jungkook...
Tzuyu đóng cửa lại, dắt hai đưa đi xuống. Hai đứa sợ té, nên đều bám vào lan can để xuống lầu, đến phía sau anh, hai đứa xuống sau cô.
Jungkook đang ngủ. Vốn Tzuyu còn muốn chạy, nhưng trong lòng lại khó chịu. Vì sao anh phải như vậy? Rõ ràng anh đã có Bae Irene! Cho dù anh kết hôn là có ẩn tình khác, anh và Bae Irene không có tình cảm, thì cũng là vợ chồng hợp pháp. Anh như vậy tính là cái gì đây? Anh muốn cô phải làm như thế nào?
Tzuyu thống khổ đứng, sau vài phút, cô nói với tiểu Hoon:
"Đánh thức chú ấy, nếu không chú ấy sẽ sinh bệnh."
Tiểu Hoon không tình nguyện, đi kéo tay áo Jungkook, kéo một chút, sợ anh Tỉnh, lập tức trốn phía sau Tzuyu. Cứ như thế một lần kéo một lần trốn, qua lại vài cái, Jungkook không tỉnh, tiểu Hoon lười phiền phức, đứng yên một chỗ kéo, vẫn lay động.
Jungkook rốt cục ngẩng đầu lên, bé mạnh chạy về phía sau cô.
Tzuyu nhìn anh, né tránh tầm mắt của anh, nắm tay đứa nhỏ chuẩn bị đi. Jungkook đột nhiên đứng lên, giành đi xuống lầu trước.
Tiểu Hoon nói:
"Chú ấy chưa nói 'cám ơn'."
Mimi nói:
"Không lễ phép."
Tiểu Hoon nhìn thoáng qua Tzuyu thiếu chút nữa thì bị xô ngã, nói:
"Còn phải nói 'xin lỗi'."
Tzuyu bất đắc dĩ:
"Chỉ có các con biết lễ phép, được chưa~"
Jungkook lái xe, mãnh liệt nhấn ga, xông qua mấy cái đèn đỏ, trở lại khuôn viên của Jeon gia. Dừng xe lại, anh nghiêng ngả lảo đảo chui ra cửa xe, không kịp đóng, liền vọt vào biệt thự.
Jeon lão gia đang ăn điểm tâm, nhìn thấy anh giống như cơn lốc chạy lên lầu, nghi hoặc hỏi:
"Làm sao vậy?"
Bà Taeyeon ở đối diện lắc đầu:
"Không biết."
Jeon lão gia nghĩ một chút, hẳn là công ty có việc gấp, quay về tìm tài liệu đi. Jeon lão gia gật đầu, yên tâm thoải mái ăn điểm tâm. Ăn xong, phát hiện Jungkook còn chưa có xuống lầu, vừa định gọi người lên xem, lại thấy anh giống như quỷ phiêu xuống.
Jeon lão gia bị dọa, hỏi:
"Cháu làm sao vậy?"
Jungkook không trả lời, xoay người đi vào phòng. Jeon lão gia đang nghi hoặc, chỉ thấy anh cầm theo rất nhiều chai rượu đỏ!
Jeon lão gia vừa thấy, chuyện xấu, đứa nhỏ này khi nào thì bắt đầu say rượu? Thấy Jungkook cước bộ lảo đảo đi lên trên lầu, ông gọi điện thoại cho Mina:
"Cháu mau quay về, anh hai của cháu hôm nay không thích hợp!"
Mina ở trên giường tập yo-ga, vui vẻ cười nói:
"Đương nhiên không thích hợp~"
"Cháu không nên vô tâm vô phế!"
Jeon lão gia nóng nảy:
"Nó uống rượu! Năm chai! Đang đi lên lầu!"
Mina sửng sốt, xoay người ngồi xuống:
"Anh ấy ở nhà? Làm sao có thể? Còn uống rượu?"
Lúc Tzuyu không ở đây, cho dù có khó chịu có cô độc, anh cũng sẽ không làm loạn thân thể của bản thân.
Mina nghĩ mãi không rõ, nhanh chóng về nhà. Về đến nhà, Jeon lão gia đang đi đi lại lại ở phòng khách, thoạt nhìn rất nóng vội.
"Ông nội!"
Mina kêu to:
"Anh hai đâu?"
Jeon lão gia chỉ về hướng phòng chứa rượu:
"Lại đi lấy rượu! Nó làm sao vậy? Có phải có tin tức của Tzuyu hay không?"
Mina sửng sốt, phất phất tay:
"Yên tâm, không có việc gì."
Nói xong chạy đến phòng chứa rượu, ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Mina bật đèn, nhìn thấy những chiếc chai rượu tinh sảo, tìm một vòng, mới tìm thấy Jungkook ở trong đống rượu. Mina còn tưởng rằng anh uống sạch nửa số rượu đâu, kết quả anh chỉ ôm một chai rượu, uống vài hớp, người dựa vào kệ đựng rượu không nhúc nhích.
"Anh làm sao vậy?"
Mina ngồi xổm xuống, nâng ly rượu nhìn:
"Anh điên rồi? Đây là chuẩn bị để kết hôn dùng?"
Jungkook không nói lời nào, lấy lại ly rượu trên tay Mina. Mina không đưa, anh duỗi tay ra lấy một chai khác dùng sức mở nắp chai.
Mina lại cướp của anh, căm tức hỏi:
"Nói chuyện với anh đó? Anh lại trúng cái gió gì?"
Jungkook cả giận nói:
"Anh trúng cái gió gì? Cô ấy kết hôn! Cô ấy đã có hai đứa con! Em đã sớm biết phải không?"
Mina sửng sốt một lát, hỏi:
"Cậu ấy nói?"
"Phải."
Jungkook suy sụp dựa người vào kệ rượu, thống khổ nói:
"Cô ấy nói... Cô ấy nói cô ấy đã kết hôn... Vì sao cô ấy lại như vậy?"
"Anh không hỏi sao?"
Mina nghe anh nói xong:
"Cậu ấy kết hôn, nhưng người đàn ông kia đã chết nha!"
Jungkook ngẩn ngơ, ngẩng đầu hỏi:
"Em nói cái gì?"
Mina bất đắc dĩ, xem ra chờ hai người bọn họ nói rõ ràng với nhau là không có khả năng, vậy để cho mình nói đi! Mina vừa muốn nói, Jungkook đột ngột đứng lên, chạy ra khỏi phòng rượu.
Mina há hốc mồm, đây là định làm gì?
Jungkook lái xe rời đi biệt thự, nửa đường bị cảnh sát giao thông chặn lại.
Cảnh sát giao thông bất đắc dĩ nói:
"Vượt đèn đỏ, say rượu, chạy quá tốc độ cho phép... Jeon tiên sinh, anh như vậy khiến chúng tôi rất khó xử."
Jungkook nói:
"Phạt bao nhiêu? Các người liên hệ với thư ký của tôi đi. Tôi có việc gấp, có thể dùng xe đưa tôi đi một chút hay không."
Cảnh sát giao thông nhìn thoáng qua xe công vụ của chính mình, không nói gì trả lại hộ chiếu cho anh:
"Jeon tiên sinh, lần sau không nên như vậy."
Anh có tài có thế, chúng tôi thật sự rất khó xử! Hoàn hảo lần này không xảy ra tai họa, coi như không có gì đi.
"Cảm ơn."
Jungkook thu lại hộ chiếu, tiến vào trong xe, lần này chạy rất chậm. Chậm rãi chạy, vừa chạy, vừa nghĩ.
Chạy đến khu Tzuyu ở, đúng lúc thấy cô dắt hai đứa nhỏ mang theo đồ ăn về, chậm rì rì đi vào bên trong.
Anh dừng xe lại, theo sau. Đi đến cửa nhà Tzuyu, đưa tay nhấn chuông cửa. Nhất vài phút, cũng chưa thấy người mở cửa. Anh nóng giận đập mạnh cửa một chút:
"Chou Tzuyu! Anh biết em ở bên trong!"
Rất nhanh, cửa được mở ra, Tzuyu khó xử nhìn anh:
"Anh muốn làm sao?"
Jungkook chen đi vào, giận dữữ hét:
"Em nói anh muốn làm sao?"
Tzuyu bị hoảng sợ, chợt nghe thấy tiếng Mimi khóc. Vừa quay đầu lại, thấy Mimi ôm chú chó con bằng bông, đứng ở trước phòng ngủ khóc.
Tzuyu thấy bé bị dọa, vội vàng buông anh ra đi qua:
"Mimi, đừng khóc, đừng khóc, không có việc gì nha..."
"Oa___"
Mimi vẫn khóc lớn, nhìn chằm chằm Jungkook dùng sức dậm chân, muốn anh đi.
"Chớ sợ chớ sợ, chú ấy không phải người xấu."
Tzuyu vội vàng ôm bé vào trong phòng. Tiểu Hoon cũng từ phòng khách chạy vào theo, chạy nhanh lên giường, trốn vào trong chăn.
Tzuyu thấy cậu bé như vậy, buồn bực muốn chết. Jeon Jungkook rượu điên cái gì___đúng! Anh chính là mượn rượu làm càn, cả người anh toàn mùi rượu!
Tzuyu không kịp khuyên tiểu Hoon, dùng sức an ủi Mimi. Mimi khóc khản cả giọng, thân mình nhỏ bởi vì sợ hãi mà run run, tâm Tzuyu đều phải nát.
"Ngoan ngoãn, không có việc gì, chú ấy không phải người xấu, chỉ là âm thanh của chú ấy lớn..."
"Ô ô..."
Mimi ôm lấy cô:
"Mẹ, mẹ... Tìm chú Kim... Dì Yoona... Đánh chú ấy..."
"Tốt lắm tốt lắm, mẹ lập tức tìm chú Kim, gọi điện thoại cho dì Yoona, đánh thành trứng thối có được không?"
"Chú ấy hung dữ..."
Mimi khóc thút thít nói, nắm chặt cánh tay cô, quay đầu nhìn cửa:
"Trốn... Trốn đi..."
"Ngoan ngoan... Chú ấy đã đi rồi."
Tiểu Hoon chui từ trong chăn ra, giữ chặt Mimi, lấy tay lau nước mắt cho cô bé:
"Em gái, đừng khóc nha."
"Anh hai..."
Mimi buông Tzuyu ra, dựa vào cậu bé:
"Rất sợ..."
"Chớ sợ chớ sợ, có anh hai ở đây."
"Ô ô..."
"Không khóc, không khóc."
Jungkook ở trong phòng khách nghe thấy tiếng khóc của Mimi, tỉnh rượu____anh uống tận năm sáu chai, đương nhiên là có chút say, bằng không sao có gan rống to ở nơi này? Không biết bắt đầu từ bao giờ, anh không nỡ mắng Tzuyu, hôm nay cư nhiên...
Anh bị chính mình làm tỉnh lại.
Nghe được tiếng khóc của Mimi, anh cảm thấy bản thân xong đời. Dọa con gái thành như vậy, tương lai ở nơi nào? Nghĩ tới về sau con gái sẽ không thân cận chính mình, anh liền ủ rũ, vừa nãy còn dâng trào tức giận, nháy mắt liền biến thành con cừu nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống dựa lưng vào tường.
Mimi khóc mệt mỏi, bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Tzuyu đặt cô bé lên trên giường, nói với tiểu Hoon:
"Trông em, mẹ đi làm cơm."
Ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại, nhìn Jungkook ngồi dựa vào tường.
Cô đi qua, anh vội vàng đứng lên, chân tay luống cuống nói:
"Đứa nhỏ, đứa nhỏ... Là song bào thai?"
Tzuyu không muốn thảo luận với anh bất cứ vấn đề nào liên quan đến đứa nhỏ. Cô không muốn trở thành Kim Jennie thứ hai, lại càng không muốn đi hãm hại một Chou Tzuyu khác.
"Tzuyu."
Jungkook gọi cô, âm thanh bao hàm đau đớn cùng cẩn thận.
Trong lòng Tzuyu tê rần, trả lời:
"Là song bào thai."
Jungkook nhếch miệng cười, tâm tình kích động không thôi. Anh lắp bắp hỏi:
"Sinh, sinh tháng mấy?"
Anh tính toán ở trong lòng, hình như cô đi vào tháng 10, tục ngữ nói mang thai 10 tháng, "Tám, tháng tám sao? Hay là tháng bảy? Hẳn là tháng bảy đi."
Tzuyu đưa tay đè lại ngực của anh, một phen đẩy anh ra bên ngoài:
"Anh nói cho em biết trước, sao anh và Bae Irene lại thế này? Em còn lo lắng, có nên nói cho anh biết hay không."
Jungkook sửng sốt:
"Bae Irene?"
Bỗng nhiên, điện thoại anh vang lên.
Bàn tay Tzuyu ấn ngực anh buông lỏng, vội vàng rút về. Cô đang làm gì vậy? Anh là người đã có vợ! Là Bae Irene đi? Là Bae Irene gọi tới! Trên TV luôn trùng hợp như vậy...
Jungkook nhìn thoáng qua điện thoại, tắt đi. Vừa muốn nói chuyện, điện thoại lại vang lên, anh bất đắc dĩ nghe điện thoại:
"Làm gì?"
Một lát sau giận dữữ hét:
"Cậu không thể tự họp sao?"
"Oa____"
Trong phòng, Mimi khóc lớn.
Jungkook ngơ ngác quay đầu, cùng nhìn cửa phòng với Tzuyu.
Cô hít sâu một hơi, nhanh chóng đuổi anh ra khỏi phòng:
"Anh đi! Chờ anh tỉnh lại rồi đến."
"Nga..."
Jungkook áy náy cúi đầu, để điện thoại xuống.
Tzuyu buồn bực đóng cửa lại, đi vào an ủi Mimi.
Jungkook đứng một lát, quay đầu đi xuống lầu, vừa đi vừa gọi điện thoại:
"Tốt lắm, hiện tại có thể họp, nửa giờ sau tôi sẽ đến công ty."
Min Gyu lập tức nói:
"Lập tức chính là thời gian ăn cơm trưa."
"Vậy vì sao cậu không ăn cơm trưa xong mới gọi điện cho tôi?"
Jungkook giận. Vừa mới rống xong, mạnh quay đầu nhìn thoáng qua___đã xuống mấy tầng, hẳn là không nghe được chứ? Xem ra anh đã tỉnh rượu!
Đầu Jungkook đau muốn nứt ra, chạy tới phòng nghỉ của công ty ngủ hai tiếng, cơm trưa cũng không ăn liền đi họp. Chạy tới choáng váng đầu óc khó chịu, liên tiếp ngẩn người.
Min Gyu bất đắc dĩ, anh đành phải lên tiếng, đến lúc chốt lại mới xin chỉ thị của anh. Cổ đông phía dưới đều đứng ngồi không yên, đều tỏ vẻ bất mãn. Jungkook tức giận, toàn bộ kỹ năng đều khai hỏa, một giây liền trở thành Jeon tổng tài lãnh khốc, đáng sợ tới mức mọi người đều sửng sốt, hoài nghi vừa rồi có phải là do anh cố ý.
Họp xong, Jungkook rất không thích rời đi phòng họp.
Min Gyu cảm thấy đau răng. Không giống như là muốn tìm bất mãn, chẳng lẽ là náo loạn với chị dâu nhỏ?
Min Gyu cầm tư liệu đi vào văn phòng tổng tài, báo cáo mấy hạng mục công việc, Jungkook đột nhiên ngẩng đầu:
"Cậu giúp tôi tra một chút Bae Irene là ai, hẳn là người quen biết với Tzuyu... Không đúng, hẳn là phụ nữ, có thể là người ngôi sao nào!"
Nghe lời nói của Tzuyu, hẳn là có quan hệ với anh. Nhưng có trời đất chứng giám, vài năm này anh còn hòa thượng hơn cả hòa thượng! Cô vì sao có thể hiểu nhầm?
Sắc mặt Min Gyu quái dị nhìn anh.
Anh nghi hoặc nói:
"Làm sao vậy?"
Min Gyu nghẹn nửa ngày, nói:
"Bae Irene là một nhà thiết kế thời trang, vợ hợp pháp của Yugeom."
Ai... Làm nửa ngày mới biết là sai nơi này, chẳng lẽ tin tức năm đó bị Tzuyu thấy được? Sẽ không bởi vì chuyện này, Tzuyu mới đang có thai lại gả cho Park Seo Joon chứ? Trong lòng Min Gyu cả kinh, nếu thật sự như vậy, Yugeom liền thảm, anh ta không nhịn được giơ hai tay đồng tình với Yugeom.
Mina đuổi tới chỗ của Tzuyu, thừa dịp hai đứa nhỏ đáng ngủ trưa, nói:
"Tớ không chịu nổi hai người nữa! Đã gặp mặt, có cái gì cần phải náo loạn? Một mình cậu mang theo đứa nhỏ chơi tốt lắm sao?"
Có chút tâm sự, Tzuyu không muốn tiết lộ với bất kỳ ai, nhưng nghe Mina giống như đang khiển trách bản thân, cô cảm thấy rất ủy khuất, nhịn không được nói:
"Nhưng anh ấy đã có Bae Irene!"
"Bae Irene?"
Mina sửng sốt, nửa ngày mới nhớ tới:
"Tớ đi! Cậu thực sự nhìn thấy tin tức?"
Tzuyu hừ một tiếng, quay lưng lại không muốn đối mặt với Mina.
"Xong rồi, cái này anh hai sẽ tìm ai tính sổ? Khẳng định anh họ sẽ không hay ho!"
Mina vội vàng nói:
"Bae Irene và anh hai tớ không có quan hệ gì, đó là vợ của anh họ tớ!"
Tzuyu sửng sốt, quay đầu nhìn Mina:
"Làm sao có thể? Cậu đừng gạt tớ!"
Mina ngồi thẳng, tận tình khuyên bào giải thích:
"Mùa đông ngày đó, thân mình của ông nội không được tốt lắm, ông lo lắng bản thân không còn nhiều thời gian, suy nghĩ tâm nguyện duy nhất là có cháu dâu. Cậu đi rồi, anh hai là không có khả năng, anh ấy liền khuyên anh họ. Anh họ cũng không dám nói với ông nội anh ấy là đồng tính luyến ái, vừa lúc trong nhà Min Gyu cũng thúc dục, hai người đều tự quyết định tự kết hôn."
"A?"
Tzuyu nghĩ tới, lúc cô ở Thái Bình, giống như có vài lần nghe người ta nói là anh của Moonbyul kết hôn:
"Bọn họ... Yugeom Min Gyu..."
"Cậu hãy nghe mình nói."
Mina nói:
"Bọn họ tìm một đôi, phân biệt cùng đối phương kết hôn giả. Về phần tại sao lại tìm Bae Irene, bởi vì nhiều năm trước Bae Irene đều ở nước ngoài, anh họ đã từng hẹn hò với cô ấy, thế nhưng vì có chút hiểu lầm nên đã chia tay. Về sau hiểu lầm được hóa giải, tình cũ phục lại, liền quyết định kết hôn. Min Gyu càng tốt hơn, người nhà anh ấy cũng không ở đây, anh ấy nói cái gì thì là cái đó, bạn gái Bae Irene lại dáng vẻ dịu dàng xinh xắn, nhà Min Gyu hài lòng không chịu được."
"Nói cách khác..."
Bỗng nhiên Tzuyu muốn khóc, vài năm nay cô vì cái gì!:
"Trên ti vi.."
"Đó là truyền thông không nói rõ tình hình."
Mina cũng rất bất đắc dĩ:
"Anh họ không có tên tuổi gì, anh trai mình thì khác. Về nước vừa làm thiết kế vừa làm tổng giám đốc cả tập đoàn lớn, thật là một tiêu đề tốt? Người đại diện của Bae Irene ở sau lưng dẩy một cái, nghĩ muốn tuyên truyền tên tuổi của cô ta, anh ấy cũng tức chết rồi, muốn biết Bae Irene, kết quả cô ta là người của Long Diễm Minh, lại nhanh mồm nhanh miệng, tác phong cũng hiệu quả, không đợi người khác tìm cô ta tính sổ, cô ta đã giải quyết tên đầu sỏ là người đại diện trước, anh muốn dạy dỗ cô ta cũng không được! Nhưng anh ấy sợ cậu nhìn thấy tin tức lại không trở về, gắng kiện cáo những bên truyền thông kia... Ai, không đúng! Về sau truyền thông lên toàn, náo loạn đến mấy tháng, cậu không biết sao?"
Tzuyu oan ức khóc lên:
"Nhìn thấy anh ấy có vị hôn thê, mình tức chết rồi, con còn thiếu chút nữa sinh non, mình còn nhìn... Huhu..."
Tzuyu cảm thấy quá oan uổng, cô vì Jungkook mà bỏ qua nhiều năm như thế, tất cả cũng chỉ vì một cái tin tức giả.
"Được, đừng khóc nữa."
Mina đưa khăn tay cho cô:
"Cậu còn có nghi ngờ gì nữa, cùng nhau nói đi. Chắc là anh ấy nhìn thấy cậu, não đại hồ đồ, cũng không nhớ được những chuyện khác đâu..."
Tzuyu lau nước mắt:
"Lúc kết hôn... Mình có nhìn video clip."
"Vậy mà cậu vẫn hiểu lầm?"
Mina kêu lên sợ hãi.
Tzuyu sửng sốt một phen, nằm úp sấp trên ghế sofa khóc rống lên:
"Mình chỉ nhìn thoáng qua... Mình nên nhìn thêm vài lần..."
Nhìn thêm vài lần, nhất định có thể thấy được sự thật.
Mina nghĩ một chút, quyết đoán lấy ipad ra, tìm kiếm video năm đó. Mở màn, đã nói là Yugeom và Bae Irene kết hôn. Đáng tiếc, Tzuyu cũng không phải xem hết.
"Lúc mình lục soát, viết Jeon Jungkook, ai biết nhảy ra hôn lễ của anh và Bae Irene!"
"Cậu cũng biết Newsen như thế nào rồi! Mà anh ấy còn cố gắng lên án truyền thông, nửa năm đó cậu tìm có thể thấy rất nhiều."
"Khó trách cậu và ông nội vui vẻ như vậy..."
Hóa ra không phải Jungkook, không phải...
Trong clip bắt đầu nói là Mina là em của Yugeom, về sau giới thiệu Jungkook, lại nhàn nhạt nói thêm một câu:
"Thật ra đây mới là anh ruột, chú rể là anh họ..."
Tzuyu rơi lệ:
"Sao lại có phóng viên như thế, mình nhìn nên mới xem, sau đó lại thấy anh cậu cài hoa, mình không nhìn được nữa..."
"Phù rể cũng cài hoa..."
Mina cũng muốn khóc, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của anh mình nói:
"Trước hôn lễ, anh ấy đi Vĩnh Ninh, tết thanh minh mới đến, tảo mộ cho mẹ cậu, vẫn đợi đến ngày giỗ của mẹ cậu, mới bắt đầu hôn lễ, chúng ta ra sức thuyết phục anh ấy mới quay lại."
Tzuyu cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn Mina.
"Anh ấy không đợi được cậu, trong lòng rất tuyệt vọng rồi? Anh ấy nghĩ cậu ở đâu cũng sẽ không quên dì. Không nghĩ tới, đến ngày giỗ của dì cậu cũng không đến, anh ấy nghĩ là... Có thể cậu sẽ không trở lại nữa. Thế nhưng anh ấy nói sẽ đợi cậu mười năm, cho dù nhiều tuyệt vọng thế nào, vẫn tiếp tục đợi. Chúng ta nghĩ tìm được cậu rồi, nhưng anh ấy nói, cậu muốn tự do, liền cho cậu tự do, không quấy rầy cậu nữa, chủ yếu muốn để cho cậu đi một hành trình không có anh ấy quấy nhiễu..."
Trong công ty, Jungkook ngồi yên trên ghế, chẳng lẽ không thể sớm một chút gặp được Tzuyu, đều do Yugeom...
Anh nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cậu ta ở đâu?"
Min Gyu yên lặng nhìn thoáng qua:
"Nên là ở nhà đi..."
Ngốc nghếc vài năm nay đều nghiên cứu nấu ăn, gần đây cũng có chút sở thích, mỗi ngày đều nấu cơm chờ anh ta về nhà... Có cảm giác hạnh phúc như thế sao biết chuyện gì sắp xảy ra?
Jungkook nhảy dựng lên, lao ra văn phòng, Min Gyu nghĩ anh muốn đánh người, vội đi theo.
Yugeom ở nhà làm bún thịt, thịt đã được rồi, anh ta đeo tạp dề ngồi trong phòng khách chơi game. Nghe được chuông cửa vang lên, còn nói hôm nay sao Min Gyu tới sớm thế, vui vẻ chạy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, đã có quả đấm bay tới, anh ta rất nhanh trốn đi, sau đó thấy là Jungkook.
Quyền thứ hai của Jungkook bay qua, Yugeom không né, trực tiếp bị anh đánh cho lui lại mấy bước. Sau đó Jungkook ấn anh ta ở trên sofa, bắt đầu đối đãi tàn bạo.
"Ôi, anh họ, lần này lại là vì sao?"
Chị dâu nhỏ đã trở lại, anh không cùng chị dâu nhỏ chàng chàng thiếp thiếp, chạy tới đây đánh người làm gì?
Min Gyu theo sát chạy vào, xem một hồi náo nhiệt, quyết định cứ để cho Jungkook phát tiết trước, dù sao da của Yugeom cũng dày, đánh cũng không xấu đi...
Jungkook phát tiết vài phút, ném Yugeom ở ghế rồi đứng lên.
Yugeom xoa khóe miệng:
"Muốn ăn bún thịt không?"
Jungkook sửng sốt một phen, liếc một cái, thấy anh ta chỉ bị thương ngoài da, cũng không chuẩn bị nói gì gì đó, đi ra cửa lớn.
Hai vị mỹ nữ đứng ngoài cửa, thấy anh đi ra, mạnh mẽ trốn đi, anh vốn không để ý, đi vài bước đột nhiên quay đầu nói:
"Bae Irene?"
Anh nhớ rõ Yugeom và Min Gyu kia để vợ giả ở cách vách.
Người phụ nữ mặc váy đỏ cười chào hỏi:
"Hi, anh..."
Tôi cường nén cái đi, cho dù là giả, ngày lễ ngày tết, cũng đi cùng Yugeom đến nhà anh ăn cơm, diễn trò cho ông nội xem, làm sao anh không nhớ? Tốt xấu gì tôi cũng là đại mỹ nhân?
Jungkook ngoan độc lườm cô ta một cái, đi vào thang máy.
Bae Irene hừ với bóng lưng của anh một tiếng, đi vào trong nhà Min Gyu hỏi:
"Sao lại thế này?"
Yugeom ngẩng đầu, nhìn thấy Yoona đứng bên cạnh cô ta, sửng sốt một phen nhớ ra:
"Đây không phải bà chủ của Tzuyu sao, sao lại ở cùng với em?"
Bae Irene bám vai Yoona:
"Cô ấy là chị em từ nhỏ đến lớn của em, cũng là bị lão phu nhân nhà em thu dưỡng, vẫn là tiền bối ở học viện thiết kế của em, lúc chúng ta kết hôn, chị ấy cũng đến mà."
"Xin nhờ, lúc chúng ta kết hôn, chị em của em một đống lớn, giống như tuyển chọn mỹ nhân, làm sao anh nhớ được?"
Bae Irene phất tay, nhìn Min Gyu cười nói:
"Đúng, anh chỉ nhìn phù rể thôi."
Min Gyu: Cậu ta không nhìn tôi, chẳng lẽ nhìn cô?
Yoona đột nhiên hỏi:
"Các anh quen Tzuyu?"
"Tzuyu?"
Bae Irene nghĩ tới:
"Hình như em đã nghe qua cái tên này rồi, chính là từng nghe qua ở Jeon gia!"
Yugeom nói:
"Đó là chị dâu của anh!"
Sau đó bắt đầu hỏi Yoona tình huống của Tzuyu mấy năm gần đây, nghe nói Bae Irene mới từ trấn Thái Bình về, lại nghĩ tới nơi Yoona định cư, hỏi:
"Các người là người Long Diễm Minh, làm sao có thể vào trong đó? Chẳng lẽ các người làm chuyện xấu ở bên kia? Loại cây thuốc phiện?"
Bae Irene trở mặt, xem thường một cái:
"Lão phu nhân của chúng tôi là dưỡng lão ở đó."
Yugeom lặng đi một chút:
"Anh đi."
Anh ta còn muốn nói lần này anh có nằm cũng trúng đạn, dạng này xem ra... Anh họ không đánh chết anh, đã là may mắn!
Lúc đính hôn với Bae Irene, người đại diện của cô ta làm loạn kiểu gì, liên lụy đến Jungkook. Lúc ấy Jungkook không vui, không muốn để Bae Irene gả tới, Yugeom vì rất nghe lời anh cả, cũng quyết định đổi người. Nhưng mà, bọn họ đột nhiên phát hiện, Kim Yohan là lão đại của hắc đạo cư nhiên lại phải kêu Bae Irene một tiếng chị___nguyên lai người phụ nữ này là đứa nhỏ được Gong lão thái nhận nuôi ở cô nhi viện.
Jungkook và Yugeom nhớ tới tâm nguyện của Jeon lão gia, hỏi thăm một chút, Gong lão thái tuy rằng không có chính thức nhận Bae Irene làm cháu gái, nhưng lại rất coi trọng cô ta, chính cô ta cũng nói, cô ta kết hôn, lão thái thái chắc chắn sẽ xuất hiện! Vậy bọn họ nhất định phải kết hôn, bằng không làm thế nào để chế tạo ra cơ hội làm cho Gong lão thái và Jeon lão gia gặp lại?
Lúc trước Yugeom không điều tra được Gong lão thái, sau khi kết hôn, tất yếu sẽ biết được, nhưng là bà và Jeon lão gia đã là gặp lại người cũ, anh ta cảm thấy không cần, vốn không có điều tra.
Anh ta hẳn là nên điều tra! Sẽ điều tra ra trấn Thái Bình, có phải sẽ phát hiện Tzuyu hay không? Nói không chừng, có thể phát hiện ra trước lúc Tzuyu kết hôn với Park Seo Joon, nói vậy, Tzuyu đã sớm trở lại, đại ca nhìn cô sinh con, nhìn đứa nhỏ lớn lên...
Ô oa! Đại ca biết chuyện này, nhất định sẽ giết anh ta! Nhất định sẽ giết anh ta!
Tzuyu biết rõ chân tướng sự tình, không không ngừng được. Trách ai? Trách ai? Chuyện này rốt cuộc trách ai? Cô tưởng trách bản thân mình, nhưng lại cảm thấy ủy khuất! Đây căn bản là ông trời hại cô!
Mina đưa khăn tay cho cô:
"Có muốn còn như tớ đến hay không?"
Tzuyu lặng đi một chút, anh anh thuyết:
"Không... Chờ tớ khóc xong..."
Lúc này, nghe thấy có người ấn chuông cửa, Mina buông khăn tay đi mở cửa, người tới là Jungkook. Mina quay đầu nhìn cô, Tzuyu cúi đầu lau nước mắt, còn chưa có ngẩng đầu.
Mina xoay người cầm túi sách rời đi, nói với anh:
"Em đã nói với cậu ấy chuyện của Bae Irene, còn lại liền giao cho anh."
Tzuyu vừa nghe, ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, nước mắt rơi như mưa. Jungkook chậm rãi đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô:
"Bae Irene là vợ của Yugeom."
"Em đã biết..."
Tzuyu khóc nói, nghĩ tới mấy năm anh không nhìn thấy đươc đứa nhỏ được sinh ra và lớn lên, cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, mạnh ôm lấy anh:
"Thực xin lỗi... Em hẳn là nên trở về tìm anh."
Jungkook ôm chặt lấy cô:
"Không có việc gì, bây giờ quay về là tốt rồi."
Anh còn không biết chân tướng sự tình, trong lòng không oán là giả. Nhưng mà, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh bản thân, thì tốt rồi.
Tzuyu ôm chặt lấy bờ vai của anh, khóc đến cả người run lên. Cô không biết nên nói cái gì, đột nhiên nhớ tới bản thân đã từng kết hôn, mạnh buông anh ra.
Jungkook ngẩn ra, giơ tay bắt lấy cô, sốt ruột thuyết:
"Không cần đi nữa!"
Tzuyu nhìn anh, đang muốn gật đầu, chợt nghe thấy tiểu Hoon gọi mình. Cô quay đầu, cẩn thận nghe, nghe thấy tiểu Hoon và Mimi hô:
"Mẹ, mở mở cửa!"
Tzuyu chần chờ một chút, lớn tiếng nói:
"Đến đây!"
Sau đó nhìn anh:
"Đứa nhỏ tỉnh, em..."
"Anh không thể nhìn sao?"
Tzuyu mở miệng:
"Anh sẽ dọa đến Mimi!"
"Nga..."
Jungkook buông cô ra:
"Vậy lần khác anh lại đến..."
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Tzuyu theo sau, thấy anh đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên kêu lên:
"Anh___"
Jungkook mạnh xoay người, hi vọng nhìn cô.
Tzuyu mở cửa giúp:
"Không nên uống rượu, uống rượu vào thì không nên lái xe."
Sắc mặt Jungkook hiện lên thất vọng, nhẹ nhàng gật đầu.
Đứa nhỏ ở bên trong đang thúc dục, Mimi nghĩ tới mẹ không cần bé nữa, khóc nên, tiểu Hoon thì đập cửa. Tzuyu nghe thấy, cuống quít đóng cửa chạy tới. Cửa vừa mở ra, hai đứa nhỏ liền nhào tới:
"Mẹ mẹ... Chúng con nghe lời, không cần đi! Không cần quăng! Về sau đừng khóc!"
"Được rồi, mẹ sẽ không bỏ lại hai đứa, chỉ là đang làm cơm, bề bộn nhiều việc mà thôi. Ngoan ngoãn đừng khóc, mở TV cho các con..."
Hôm nay Mimi bị sợ hãi, ngồi trên sô pha một lát, liền lui xuống chạy đến phòng bếp. Tzuyu đang thái rau, bé chạy tới ôm lấy chân của cô.
Tzuyu hỏi:
"Làm sao vậy?"
Mimi không nói lời nào, vuốt tai con gấu bông, lẳng lặng tựa vào người cô. Tzuyu thở dài, cúi đầu hôn bé một chút, để cho bé ôm, tiếp tục nấu cơm. Chỉ một lát, tiểu Hoon chạy tới ôm một chân còn lại của cô:
"Mẹ, hôm nay ăn cái gì?"
Tzuyu không có cách nào di chuyển, bất đắc dĩ nói:
"Ăn đậu phụ và thịt viên. Giúp mẹ mang em ra phòng khách được không? Mẹ đều đi không được!"
"Nga."
Tiểu Hoon buông cô ra, đi kéo Mimi:
"Xem Hỉ Dương Dương."
Mimi bĩu môi, nắm lấy tay anh mình, hai bé nắm tay nhau đi ra ngoài.
Chín giờ tối, Tzuyu làm cho bọn nhỏ lên trên giưởng ngủ. Hôm nay bọn nhỏ đã ngủ rất nhiều, lúc này tinh thần rất tốt, nằm ở trên giường từ hừ đến ca hát, người đẩy ta đưa, chính là không ngủ được.
Con khuyên vài lần, Mimi nói:
"Kể chuyện xưa! Nói về Uông Uông!"
Tzuyu nghĩ một chút, nói:
"Uông Uông đã đến một con sông của nước U Linh, sau đó đi lên núi..."
"Nói qua rồi."
Mimi mở to mắt ngây thơ nhìn cô.
Tiểu Hoon nói:
"Ở trong núi, có trứng thối."
"Trứng thối ức hiếp Uông Uông."
Tzuyu nhức đầu, cuối cùng nghĩ tới, hỏi:
"Chúng ta giúp Uông Uông nối chân giả được không?"
"Cái gì gọi là giả?"
Hai bé đồng thời hỏi.
"Chính là... Ukm..."
Tzuyu cầm lấy Uông Uông trong tay Mimi khoa chân múa tay:
"Dùng một cây gỗ lớn hoặc một cái gì đó khác xuyên ở trên đùi nó, cũng giống như những cái chân khác, sau đó nó lại có bốn chân để đi đường. Giống như những chú cún khác. Nhưng cái chân này không phải là tự dài ra, nên nó kêu là chân giả."
"Tốt."
Mimi vui mừng kêu lên:
"Cho nó cho nó, Uông Uông rất lợi hại!"
"Tốt! Để cho nó càng lợi hại, sau này chúng ta chúng ta cho nó làm quốc vương nước U Linh."
"Quốc vương là cái gì?"
Mimi hỏi.
"Chính là hoàng thượng."
"Nga~"
Hai đứa nhớ tới một bộ phim cổ trang, ngân dài âm nói:
"Hoàng thượng vạn tuế ~ vạn tuế ~ vạn vạn tuế ~~"
Tzuyu thiếu chút nữa cười phun ra.
Rốt cục chờ được hai đứa ngủ, Tzuyu gãi gãi đầu, vì sao trí nhớ lại không tốt? Chuyện xưa chưa kể được bao nhiêu đều đã quên! Cô nghĩ nghĩ, lấy bút và vở ở trong tủ đầu giường ra, viết xuống chuyện cô vừa kể qua. Viết xong, càng nghĩ tới những tình tiết ngày hôm nay càng viết nhiều hơn, sau đó làm một cái phân cách ở chỗ đã kể và chưa kể.
Như vậy sẽ không kể lặp lại, hoặc kể thiếu? Ngô, hi vọng bọn trẻ chậm rãi mất đi hứng thú với chuyện về Uông Uông, bằng không cô có vận dụng các tế bào trong não như thế nào cũng không đủ dùng.
Tzuyu buông bút, đang muốn ngủ, chợt nghe thấy chuông cửa vang lên. Cô hoảng sợ, giờ này, ai sẽ đến? Lặng đi một chút nghĩ tới___không phải là Jungkook chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com