⛄ CHƯƠNG 501 - 505: ĐỂ CHO EM HÀI LÒNG⛄
Tzuyu thật cẩn thận xuống giường, sợ hãi có trộm, đi đến bếp lấy dao phay, trên đường lại nhớ tới, lấy dao phay làm gì, nhỡ đâu là người không quen, cô cũng không mỡ cửa, thì lấy dao chém ai chứ?
Đang muốn để về, lại sợ trộm cậy cửa, rõ ràng một tay nhấc lên, một tay nắm di động đi qua.
Ngoài cửa im ắng, không có động tĩnh cậy cửa, Tzuyu ghé vào mắt mèo nhìn thoáng qua, quả nhiên là Jungkook, cô mở cửa:
"Anh chưa đi?"
Jungkook hừ một tiếng.
Tzuyu kéo cửa ra:
"Vào đi."
Jungkook đi vào, thấy cô cầm dao, hỏi:
"Em muốn làm gì?"
"Em sợ có trộm."
Tzuyu xấu hổ nói.
Jungkook dừng một lát, lời nói chứa đầy hàm ý:
"Em là một người phụ nữ, mang theo hai đứa bé ở đây, đúng là rất nguy hiểm."
Tzuyu không nói gì: Anh muốn để em dọn đến ở với anh chứ gì? Chuyện giữa chúng ta còn chưa nói rõ ràng, trước không phải lo lắng thôi ~
Jungkook thấy cô không nói gì, đoán là cô nghĩ ra suy nghĩ của mình, có chút không được tự nhiên, vội sửa lại:
"Em đưa điện thoại cho anh đi, về sau anh tới, sẽ gọi điện trước. Bình thường ai nhấn chuông cửa cũng không cần mở, nhỡ đâu là nhân vật khả nghi, em cũng có thể gọi điện cho anh, nhất định anh sẽ tới ngay!"
Jungkook nói xong, mạnh mẽ dừng lại, cảm thấy như vậy cũng giống như là rắp tâm bất lương. A, không đúng, đây là người phụ nữ của anh, trong phòng còn có con của anh, anh đâu nào là rắp tâm bất lương chứ? Thế nhưng có một loại cảm giác yếu thế, sợ Tzuyu ỷ vào như vậy cố ý cho anh nếm mùi đau khổ.
Tzuyu lại nghĩ đến lúc trước quên số điện thoại của anh, nếu không thì cũng sẽ không bỏ lỡ vài năm nay, giờ khắc này, cô mới nhận thức sâu sắc, toàn bộ đều là lỗi của mình, cô đặt dao phay xuống, đưa điện thoại cho anh.
Jungkook lập tức cầm lấy lưu số của mình vào.
Tzuyu nói:
"Lúc mang thai, em muốn gọi điện cho anh."
Jungkook ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn cô.
"Nhưng là điện thoại bị hỏng, chờ em mua điện thoại mới, đã đổi lại nhớ ra không có số của anh... Thực xin lỗi..."
Jungkook mạnh mẽ ôm lấy cô:
"Không sao, cũng là sau khi em đi anh mới nhớ kỹ số của em, nhưng là, cho dù anh nhớ rõ ràng thế nào, đều không gọi được."
"Jungkook..."
Tzuyu ôm chặt anh:
"Thực xin lỗi..."
Hai người gắt gao ôm ấp nhau, bỗng nhiên, bụng của anh thầm thì kêu lên.
Tzuyu lui lại.
Anh xấu hổ nói:
"Còn gì ăn được không?"
"Anh một mực ở bên ngoài?"
"Uhm."
"Chờ em một chút."
Tzuyu cầm lấy dao, đi vào nhà bếp, nhìn bên trong tủ bát, nấu cho anh một bát mì.
Jungkook cầm lấy di động của cô, lưu dãy số của anh, sau đó ngứa tay nghĩ muốn xem gì đó, do dự tới lui, anh không dám làm gì, để điện thoại lên bàn trà.
Tzuyu bưng bát mì ra ngoài, anh thấy trong bát nóng hôi hổi, vội vàng nhận lấy:
"Anh đây, đừng để bị nóng."
Tzuyu đưa cho anh, sờ sờ cái mũi:
"Anh ăn trước đi, em hơi lạnh, đi lấy thêm áo."
Jungkook thấy cô chỉ mặc áo ngủ mỏng nhạt, trong lòng bắt đầu tự trách:
"Em... Nên mặc áo vào trước."
Tzuyu nở nụ cười:
"Không sao."
Sau đó trở về phòng khoác thêm chiếc áo lông.
Sau khi ra ngoài, cô ngồi trong ghế sofa đơn. Jungkook ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cô cắn cắn môi, ngồi xuống bên cạnh anh. Jungkook ấm áp trong lòng, dùng tay trái cầm lấy tay phải của cô, mười ngón tay đan xen, gắt gao cầm lấy. Tzuyu cài tay anh lại, một cánh tay kia cũng phủ lên.
Jungkook sâu sắc nhìn cô, cô có chút không được tư nhiên ra lệnh:
"Ăn đi!"
Anh cười, cúi đầu dùng tay phải ăn mỳ, ăn xong, thỏa mãn nói:
"Qua nhiều năm không ăn cơm em nấu rồi."
"Chỉ là một chén mì."
"Cũng là em làm."
Tzuyu ngừng một lát, rút tay trong tay anh ra. Anh không nỡ, không chịu thả ra. Cô nói:
"Em đi rửa chén."
"Anh giúp em."
"Nhà em chỉ có mấy cái bát, anh đừng làm vỡ bát của em."
Jungkook đành phải buông cô ra, đáng thương tội nghiệp nói:
"Anh mua cho em nhé."
Tzuyu liếc anh một cái, nói:
"Lát nữa nói."
Anh ngừng lại, gật đầu, trong lòng bắt đầu khẩn trương. Nói cái gì? Nếu người kết hôn với cô đã chết, anh cũng không cần lo lắng mình là người thứ ba, tự nhiên muốn ở cạnh cô. Anh tin tưởng cả trái tim và thân thể của cô cũng chưa bao giờ phản bội anh, nhưng vì sao cô lại gả cho người khác?
Tzuyu rửa bát xong, rót cho anh một chén nước sôi, đi vào trong phòng khách, cô ngồi xuống bên cạnh anh:
"Nè."
Jungkook cầm lấy uống một ngụm, nhanh chóng nói:
"Nói về con trước đi."
Tzuyu gật đầu.
"Sinh khi nào? Tháng bảy? Tháng sáu? Không phải tháng năm đi, như thế là sinh non rồi?"
"Là 22 tháng sáu."
Tzuyu nói.
"Có tính là sinh non không?"
"Không, với thai đôi, bọn chúng cũng coi như sinh muộn."
Jungkook lấy tay sờ trán cô:
"Gầy như vậy, chắc là dinh dưỡng không đầy đủ, khi nào đi kiểm tra một chút."
"Uhm, nghe lời anh."
Nghe anh? Jungkook vô cùng vui sướng, gắt gao ôm cô vào lòng:
"Tzuyu, đừng đi nữa có được không? Có chuyện gì không vui, em có thể nói hết ra, em muốn đi du lịch cũng được, nhưng đừng đối xử với anh như thế, ít nhất hãy giữ liên lạc với anh."
"Em không đi nữa."
Tzuyu khổ sở nói, im lặng giây lát hỏi:
"Anh... Anh sao lại có thể khẳng định con là của anh? Em từng kết hôn, thật sự đó, tuy đó là giả, nhưng em và anh ấy cũng chưa xảy ra cái gì cả."
Cô không muốn có hiểu lầm gì, sốt ruột nói rõ ràng trọng điểm.
"Anh đoán là giả!"
Jungkook hung hăng nói:
"Tính cách của em anh không hiểu rõ sao? Anh đụng chạm em một chút, em đã muốn chết muốn sống, làm sao có thể cho người khác động vào?"
Tzuyu mạnh mẽ véo eo anh một cái.
Anh thấy đau liền hít một ngụm khí, yếu kém nói:
"Anh chỉ nói sự thật thôi, trước kia em sợ động tâm với anh, không phải là vì thế sao? Lại nói, em còn mang thai con của anh."
"Một chút anh cũng không nghi ngờ sao?"
"Anh không có lựa chọn nào khác, đây là đáp án tất nhiên. Nếu không thì em bảo anh làm sao bây giờ? Anh không thể mất em, ngoài để cho anh hài lòng, những khả năng khác, anh cũng không dám nghĩ."
Tzuyu khóc ròng nói:
"Có lẽ không đủ hoàn mỹ, nhưng vẫn là viên mãn!"
Anh sờ mặt cô:
"Hài lòng, chẳng khác nào hoàn mỹ."
Tzuyu hít sâu một hơi, nói đến Seo Joon:
"Em hi vọng anh ấy còn sống."
Jungkook nói:
"Ừ, anh cũng hi vọng anh ta còn sống."
Tzuyu tựa vào trong lồng ngực của anh, nắm lấy tay anh:
"Anh không phải rất hận em sao? Nếu lúc trước em dũng cảm một chút, trở về tìm anh thì..."
"Em sẽ không làm vậy."
Jungkook ôm chặt cô:
"Anh biết em... Anh đều biết. Bất quá, nếu có lần sau, anh sẽ không để em phải lo lắng gì nữa. Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em, cũng sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ ai. Tóm lại, anh tuyệt đối sẽ không cùng bất luận kẻ nào làm chuyện xằng bậy. Nếu em phát hiện anh có chuyện loạn thất bát tao, như vậy nhất định là bị người hãm hại!"
Tzuyu hừ nói:
"Còn chưa có phát sinh anh liền trốn tránh trách nhiệm!"
"Trời đất chứng giám!"
Jungkook kêu to oan uổng:
"Như vậy đi, một khi anh có hành vi gây rối, hoan nghênh em tới trừng phạt anh! Chỉ cần em đừng bỏ đi thì em muốn làm gì anh cũng đều được! Cùng lắm thì trước mặt dân chúng cả nước anh quỳ thảm giặt đồ thôi..."
"Anh cho là anh là ai a?"
"Anh chính là ba ba của tiểu Hoon và Mimi a."
Jungkook đáng thương nói:
"Vậy em cứ tùy tiện trừng phạt anh đi."
"Được rồi được rồi..."
Tzuyu đối với trong lòng anh hổ thẹn, một chút cũng không nghĩ làm khó anh:
"Đã trễ thế này, anh không quay về sao?"
"Em đuổi anh đi?"
"... Vậy anh ngủ phòng em trước kia đi, em hiện tại ngủ phòng của mẹ em."
"Không thể cùng ngủ với hai đứa trẻ sao?"
"Anh muốn sáng sớm ngày mai lúc Mimi tỉnh lại sợ tới mức thét chói tai sao?"
Jungkook vừa nghe, có cảm giác muốn chết tâm:
"Làm sao bây giờ? Mimi có phải không thích anh không?"
"Con không phải không thích, mà là sợ hãi."
Vậy thì càng nghiêm trọng!!! Jungkook không thuận theo không buông tha lôi kéo tay áo của cô:
"Em nhất định phải giúp anh! Đây chính là Jungmi a!"
Anh đột nhiên dừng lại hỏi:
"Con đại danh gọi là gì?"
Tzuyu không được tự nhiên nói:
"Anh không phải nói là Jungmi hay sao?"
Jungkook cao hứng ôm cô:
"Thật sự gọi là Jungmi ư?!"
Tzuyu không được tự nhiên nói:
"Đặt tên thật là đả thương tế bào não, tên đã có sẵn, em làm sao lại không cần?"
Jungkook mạnh mẽ nâng mặt cô lên, hung hăng hôn xuống! Dù cho cái gì cũng không giải thích, chỉ là nghe đến cái tên này, anh biết đứa bé chính là của anh!
- --------------- Quay lại thời gian trước kia, tại nhà lớn Jeon gia.
Jeon lão gia ôm từ điển, gấp đến độ vò đầu bứt tai:
"Rốt cuộc lấy tên là gì đây? Nếu không kêu Jeon Chou đi, nghe nói hiện tại rất nhiều đứa bé đều lấy tên như vậy."
"Jeon Chou? Dốt đặc cán mai?!"
Mina hỏi.
Jeon lão gia vừa nghe, nét mặt già nua đỏ lên, cầm từ điển lên nhưng bỏ qua:
"Đứa cháu mắng ta a!"
"Cháu sai rồi cháu sai rồi..."
Mina lập tức nhận sai:
"Là Jeon Chou, là Jeon Chou."
"Không cần!"
Jeon lão gia thở phì phì nói:
"Nghe không tốt!"
"..."
Thì ra vừa mới nói nghe tốt, bị Mina nói một chút liền trở nên nghe không tốt nha?
Jeon lão gia tiếp tục lật vèo vèo, chợt nhớ tới:
"Nhà chúng ta thế hệ tiếp theo vốn là Junghwa, muốn yêu cầu tên Junghwa nghe có vẻ tốt. Bất quá thế hệ hiện nay đối với cái tên cũng không coi trọng, không theo cũng được."
Đương nhiên, cá nhân ông vẫn là hi vọng theo.
"Junghwa rất tốt a."
Yugeom nói:
"Junghyun, Jungjae,..."
"A ~ anh họ văn chương không tồi a!"
Mina cười nói:
"Em còn tưởng rằng anh đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển đây này."
Yugeom dùng trái quýt ném Mina.
Mina bất mãn kêu to:
"Vì sao ném em a?"
"Bởi vì cháu không ngoan!"
Jeon lão gia nói.
Mina bệt miệng:
"Ông có cháu cố thì không còn thương cháu rồi..."
"Đó là đương nhiên a!"
Jeon lão gia dương dương đắc ý nói, tiếp tục lật tìm từ điển:
"Chữ này viết hơi nhiều, về sau bảo bảo đến trường, học viết chữ không phải mệt chết đi được à?"
Tzuyu & Jungkook & Mina & Yugeom: Ông nội ông thật sự là hình mẫu yêu cháu thương con a!
Jeon lão gia nói:
"Các con không cần không cho là đúng như vậy. Lúc trước Yugeom cùng Jungkook mới vừa mới đi học, Yugeom bỏ chạy trở về hỏi ta, vì sao tên của nó so với anh họ khó viết như vậy, hại nó như thế nào đều không viết được, thời điểm viết chính tả cũng bởi vì viết tên mà nộp bài thi trễ!"
Yugeom không tin:
"Cháu làm sao có thể có loại lịch sử đen tối này!"
"Chính là cháu chứ ai."
Jeon lão gia nói.
Mina cùng Tzuyu cười đến ngã trái ngã phải.
"Gọi là Jungjae thì thế nào?"
Jeon lão gia hỏi cô.
Tzuyu cảm thấy có thể, vừa muốn nói chuyện thì Jungkook đáp lại:
"Khó nghe!"
Jeon lão gia không phục, quăng từ điển đi:
"Vậy cháu lấy một cái tên đi!"
Jungkook nắm tay Tzuyu:
"Ông nội lấy đều là tên bé trai, vạn nhất là một bé gái thì sao?"
Anh thích con gái a, vì sao ông nội chỉ lấy tên con trai? Vạn nhất làm cho trứng đang thụ tinh cảm ứng được, tiến hóa thành con trai thì làm sao bây giờ?
Jeon lão gia sửng sốt, đúng vậy, còn cần chuẩn bị tên bé gái! Không thể để cho Tzuyu cảm thấy ông trọng nam khinh nữ a! Ông lập tức cầm từ điển lên, tên bé gái chính là hoa hoa cỏ cỏ, lăng la tơ lụa, kim ngân châu báu thôi...
Trải qua nửa ngày, chọn đi chọn lại cũng không chọn được một cái tên vừa lòng, huống chi còn muốn cùng "Jung" hợp thành. Cuối cùng ông hỏi:
"Bằng không thì gọi là Jeon Jungyu đi, nghe được lắm! Chẳng phải cũng có tên Tzuyu ở bên trong sao?"
Mina lập tức phản đối:
"Đây là mẹ con hay là chị em a?"
"Đúng a."
Jeon lão gia tỉnh lại:
"Trước kia người ta đều kiêng dè, hiện tại tuy rằng không còn kiêng dè nữa, nhưng người bình thường cũng sẽ không đặt tên đứa bé trùng với tên cha mẹ..."
"Cái này không được."
Mina thở ra một hơi:
"Con thấy trên phim truyền hình và tiểu thuyết đều nói như vậy là phạm húy! Đương nhiên, lấy tên này cũng được trừ phi trong tình huống bình thường là người mẹ đã chết!"
Jeon lão gia cùng Jungkook đều nhìn Mina, thật muốn đánh nhau với Mina.
Mina nhún vai nói:
"Con cũng không phải nói lung tung. Mọi người nếu muốn nguyền rủa Tzuyu thì cứ việc lấy tên này. À, trong sách có một người phụ nữ không chết, là vì người đàn ông kia quá yêu cô ấy! Nhưng cuối cùng là một bi kịch, người phụ nữ này đã bị ung thư chết, người đàn ông đó ôm thi thể của cô ấy nhảy xuống biển tự tử..."
Mina nhìn Jungkook:
"Anh không cần điên cuồng như vậy, hảo hảo cùng Tzuyu sống là được!"
Jeon lão gia nghĩ, con bé này thế nào lại nói điềm xấu xưa cũ như vậy, thật là muốn đánh nhau với nó.
Jungkook thấy mọi người trong phòng loạn thành một đoàn thì phát hỏa, gầm nhẹ nói:
"Không cần náo loạn, gọi là Jungmi đi!"
Anh cũng không thích kêu Jungyu. Tzuyu đối với anh mà nói là độc nhất vô nhị, tuy rằng nữ nhi cũng độc nhất vô nhị, nhưng không giống nhau, tên không thể có chỗ tương tự, bằng không anh thật sự cảm thấy lợi ích của cô bị xâm phạm!
"Jungmi? Jungmi..."
Jeon lão gia đọc hai lần:
"Không sai, nghe rất hay, cảm thấy ý tứ cũng không tệ."
Mina vuốt cằm:
"Một đời vui vẻ... Quả nhiên không tệ."
Jungkook sắc mặt hơi có chút không được tự nhiên.
"Liền tên này đi!"
Jeon lão gia vỗ bàn:
"Quả nhiên đứa bé được đặt tên hay cũng là chính cha của nó lấy, ta già rồi già rồi... Về sau đứa trẻ của Yugeom, Mina, các con tự mình đặt đi!"
Mina hì hì ôm cánh tay ông:
"Ông nội không già a. Ông nội còn cần đặt tên của bé trai nữa a ~"
"Ta còn cần làm cái gì? Tên bé gái do anh trai con đặt, vậy tên bé trai do chị dâu con đặt đi."
"Chị dâu con"
Ba chữ làm cho Tzuyu đỏ mặt.
Mina quay đầu nói:
"Tzuyu, cậu không cần thẹn thùng, đặt một cái tên đi."
Tzuyu nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn Jungkook, thấy anh nhìn chăm chú vào mình, đáy mắt tựa hồ hiện lên một chút ánh sáng. Cô ngơ ngẩn đáp nói:
"Junghoon đi."
Junghoon. Jungmi.
Ánh mắt sáng lạn, khuôn mặt tươi vui.
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, không khí tươi mát. Tzuyu làm điểm tâm ở trong phòng bếp, Mimi ôm gấu bông loạng choạng ca hát ở trong phòng khách:
"Hỉ Dương Dương ~ con cừu nhỏ ~"
Tzuyu nghe cô bé hát nửa ngày, lăn qua lộn lại cũng chỉ có hai câu, phòng chừng là không nhớ được nữa. Bưng đồ ăn đi ra, cô nhìn bộ dáng của cô bé, cảm thấy chơi rất tốt lại đáng yêu, kêu lên:
"Con cừu nhỏ ăn cơm!"
"Nga~"
Mimi lập tức chạy tới.
Tzuyu đặt bát đũa xuống một bên hỏi:
"Con cừu nhỏ đâu?"
Mimi làm một cái mặt quỷ:
"Bị Hôi Thái Lang bắt đi!"
Tiểu Hoon từ trong phòng ngủ chạy ra:
"Em mới bị bắt đi!"
Mimi cười hì hì, đi qua kéo lấy tay cậu bé:
"Anh hai không tức giận."
"Hừ."
Tiểu Hoon rợn rợn cái mũi, muốn ngồi lên cái ghế:
"Về sau không bảo vệ em."
"Để mẹ!"
Tzuyu sợ cậu bé ngã sấp xuống, chạy tới ôm bé ngồi lên ghế, sau đó cũng ôm Mimi ngồi lên ghế:
"Anh em không nên cãi nhau nha."
Tiểu Hoon mân mê miệng:
"Con không ầm ỹ."
Sau đó nhìn Mimi một cái:
"Em cũng nên nghe lời."
Mimi gật đầu:
"Em nghe lời."
Tzuyu vui mừng sờ sờ đầu bọn nhỏ, chuẩn bị vào phòng bếp nấu cháo, quay người lại, nhìn thấy Jungkook từ trong phòng ngủ đi ra, cô trừng lớn mắt: Không phải nói anh không được đi ra sao?
Jungkook ủy khuất nhìn cô: Anh muốn hưởng thụ tình cảm cha con, con gái ngoan như vậy, đáng yêu như vậy! Muốn... Ôm quá, muốn... Hôn quá, còn muốn nhéo má...
Tzuyu quay đầu nhìn thoáng qua, tưởng thừa dịp Mimi không phát hiện, giấu anh đi.
"Tzuyu..."
Jungkook rất ủy khuất rất ủy khuất...
Đứa nhỏ nghe được âm thanh quay đầu, mạnh trừng lớn mắt.
"A____"
Mimi hét lên một tiếng, ném đôi đũa trong tay.
"Đừng sợ!"
Tzuyu vội vàng nói:
"Đây là ba ba!"
Jungkook sửng sốt, kích động nói:
"Đúng vậy, ba là ba ba của các con."
Mimi căn bản không nghe được, nhanh chóng lui xuống chiếc ghế, kết quả phù phù một tiếng ngã trên mặt đất, toàn bộ cơ thể nằm úp sấp.
"Mặt giãn ra!"
Jungkook đau lòng muốn chết, chạy tới nâng cô bé dậy. Phát hiện thân thể của cô bé rất nhỏ và nhuyễn, lòng bàn tay nhất thời run lên một trận. Thân hình nhỏ bé yếu ớt như vậy, anh cần phải cần thận, bằng không sẽ làm đau cô... Sau đó lại muốn, đây là con gái của anh, con gái của anh và Tzuyu! Anh nhìn Mimi, trong lòng vừa kéo, hốc mắt nóng lên, sẽ khóc.
Mimi bỗng nhiên dùng sức đẩy anh ra:
"Mẹ! Mẹ... Ô ô... Anh hai!"
"Buông ra! Buông ra!"
Tiểu Hoon chạy tới, đẩy Jungkook ra, kéo Mimi về phía sau mình, sau đó ưỡn ngực nhìn thẳng anh.
Cậu bé vốn muốn giằng co với Jungkook, để cho anh biết, ai cũng không được ức hiếp em gái của cậu! Kết quả lúc vừa hất tóc___ Jungkook thật lớn! Chỉ ngồi cũng cao hơn cậu, chiều ngang cũng to hơn cậu vài lần! Cậu bé bị dọa, giật mình một cái, há mồm khóc lớn:
"Mẹ____"
"Tốt lắm tốt lắm..."
Tzuyu vội vàng chạy tới, ôm lấy bọn chúng:
"Đừng khóc, đây là ba ba, không phải người xấu."
"Chú ấy hung dữ..."
Mimi ôm cô, ủy khuất nói.
"Ngày đó ba ba phải..."
Tzuyu không biết giải thích như thế nào, nổi giận nhìn Jungkook: Đều là tại anh! Tự làm bậy không thể sống!
Jungkook muốn nhảy lầu! Vì sao anh bị thúc dục như vây! Ngày hôm qua chỉ có con gái sợ anh, hôm nay ngay cả con trai cũng sợ anh, vợ cũng tức giận... Ô ô... Anh cũng muốn khóc.
"Ba là người tốt."
Jungkook buồn bực thuyết:
"Ba thật sự là người tốt..."
Hai chân Mimi nhảy mãnh liệt, lôi kéo Tzuyu nói:
"Mẹ... Mau gọi người..."
"Đây là ba ba."
Tzuyu nói:
"Con xem lúc trước ở trong viện Tiểu Han, Tiểu Min đều có ba ba, các con cũng có ba ba. Mẹ mang các con tới nơi này, vì muốn gặp ba ba."
Tzuyu vô cùng may mắn, bây giờ tiểu Hoon và Mimi còn nhỏ, không có tiếp xúc nhiều với những đứa nhỏ khác, không biết tình huống của những người khác, cho đến bây giờ cũng chưa có hỏi qua vấn đề như "Vì sao người khác đều có ba ba mà con không có". Đương nhiên, cũng có thể do vấn đề quá phức tạp bọn nhỏ còn chưa quan tâm đến.
Bất tuy rằng còn chưa quan tâm đến, vừa nghe Tzuyu nói, bọn nhỏ cũng tỉnh ngộ lại: Đúng nha, chị Kei cũng có ba ba.
"Tất cả đều có ba ba sao?"
Mimi hỏi.
"Uh."
"Ba ba thường xuyên không có ở nhà?"
Tiểu Hoon hỏi, đã có, vì sao trước kia không có thấy qua? Ba ba của chị Kei ngày nào cũng xuất hiện, có đánh cũng không đi.
"Về sau sẽ ở nhà."
Jungkook vội vàng nói:
"Mỗi ngày ba ba đều ở, bảo vệ các con."
Tiểu Hoon nhìn anh, cơ thể đủ cường tráng, giống như xác thực có thể làm người giám hộ. Cậu bé lôi kéo Mimi, thương lượng nói:
"Để cho chú ấy làm ba ba đi."
Jungkook: A uy! Con đây là khẩu khí gì vậy? Con như vậy là không được rồi! Ba vốn chính là ba ba của các con!
Mimi không chịu:
"Chú ấy sẽ hung dữ."
Tzuyu nói:
"Làm ba ba đều có thể hung dữ. Ba Ba của Tiểu Han, ba ba của Nahi, đều thật hung dữ."
Mimi cúi đầu, vuốt ve con chó nhỏ cố chấp nói:
"Ba ba của chị Kei không hung dữ."
"Đúng, chú Kim không hung dữ."
Tiểu Hoon lập tức nói.
"Kỳ thật ba ba so với chú Kim càng không hung, về sau các con sẽ biết."
Tzuyu quay đầu trừng mắt nhìn Jungkook, ý bảo anh có điều thì nói.
Jungkook ngoan ngoan nói:
"Ba ba thật sự không hung dữ, về sau các con sẽ biết."
Cứu mạng, loại chuyện này cần phải tích lũy qua ngày tháng, bây giờ đột nhiên, anh có thể làm thế nào để bọn nhỏ biết anh tốt chứ? Chính Tzuyu cũng phải trải qua nhiều năm mới yêu anh...
Mimi nhìn anh một cái, lại nhìn Tzuyu, biểu tình không tình nguyện.
Tzuyu thở dài, ôm lấy cô bé hôn một cái:
"Ăn cơm trước đi, ba ba có hung dữ hay không hung dữ, về sau các con sẽ biết. Cho ba ba một cơ hội được không? Ba ba thực sự rất yêu các con, cũng rất yêu mẹ. Có ba ba ở đây, về sau mẹ cũng sẽ không khổ cực như vậy, cũng không sợ gặp phải người xấu, bởi vì ba ba rất lợi hại, sẽ đánh chạy người xấu, sẽ bảo vệ chúng ta."
Mimi nghe xong, gật đầu:
"Vậy được rồi."
Nhưng mà không có nhìn Jungkook, quay người đặt Cẩu Cẩu lên bàn, bấu víu chiếc ghế trèo lên.
Tzuyu lập tức ôm cô bé lên, tiểu Hoon bị hoảng sợ, thiếu chút nữa bỏ chạy. Anh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cậu bé, tiểu Hoon đang muốn kêu, anh dịu dàng hôn một cái xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta:
"Ngoan, để ba ba ôm con."
Tiểu Hoon không được tự nhiên vặn vẹo cơ thể nhỏ nhắn, cảnh giác nhìn anh.
Jungkook thật cẩn thận đặt cậu bé lên ghế, cả cơ thể cẩn thận hạ người xuống cạnh cậu bé, sau đó nhìn cậu bé, một bộ tìm kiếm khen ngợi.
Tiểu Hoon nhìn anh một lát, quay đầu nhìn cái bàn, lại quay đầu nhìn anh.
Anh: (=_=)?
Tiểu Hoon vả vào miệng một cái: Ba ba thật ngốc! Cậu vươn tay về phía trước sờ sờ:
"Với không tới..."
Thật ủy khuất, em gái đã bắt đầu ăn cơm, cậu cũng rất đói bụng.
Đầu óc Jungkook ầm đùng vang lên, cảm thấy mắt mặt muốn chết. Nhìn khoảng cách của Mimi với vị trí của cái bàn, anh thật cẩn thận bê chiếc ghế tiểu Hoon đang ngồi lại gần. Tiểu Hoon tới gần cái bàn, lập tức nâng cái bát lên bắt đầu ăn cơm.
Jungkook lần lượt ngồi xuống, thấy Mimi ở phía đối diện đang cầm bát, cầm thìa tự mình ăn cơm, có lúc dùng thìa lấy không xong, cơm rơi vãi xuống mặt bàn. Anh hỏi:
"Không cần cho chúng ăn sao?"
Tzuyu nói:
"Không cần, thật vất vả mới dạy được, giờ cứ chậm rãi là tốt rồi, hiện tại đừng nhìn làm cho bọn chúng làm rớt cơm hay làm rơi bát."
"Nga."
Jungkook nhìn chằm chằm tiểu Hoon.
Tiểu Hoon liếc anh một cái, hơi hơi nghiêng người, muốn đưa lưng về phía anh.
Tzuyu cảm thấy anh gặp được mấy đứa nhỏ liền làm chuyện ngốc nghếch -- đương nhiên, tâm tư người làm cha là có thể hiểu được. Chỉ sợ nếu anh từ từ nhìn đám nhỏ trưởng thành, chuyện ngốc nghếch sẽ càng nhiều đây. Cô sợ anh cứ nhìn chằm chằm tiểu Hoon mà không ăn cơm, nói:
"Anh cũng ăn đi."
Cô bát đều đã lấy tới, cơm cũng xới để vào rồi, anh không cần giả bộ không thấy!
Jungkook quay đầu, nhếch miệng cười, vội vàng bưng cơm lên ăn. Ăn vài miếng, Tzuyu gọi:
"Anh giúp tiểu Hoon ăn một chút bánh bao đi."
Bánh bao đã được cắt thành nhiều miếng nhỏ, vừa vặn để cho đám nhỏ nuốt được, nhưng đôi khi chúng dùng thìa xúc không chuẩn lắm.
Jungkook buông bát đũa giúp tiểu Hoon xúc một chút, sau đó nhìn tiểu Hoon ăn vài miếng, xác định không thành vấn đề, mới tiếp tục ăn. Ăn xong một chén, Tzuyu xới cho anh thêm chén thứ hai.
Trẻ con ăn chậm, nửa bát chưa ăn xong, anh đã ăn xong hai chén. Vì muốn cùng đám nhỏ ăn xong dọn bàn, anh tiếp tục ăn chén thứ ba!
... Đương nhiên, chính anh cũng rất đói bụng.
Một lát sau, Mimi đột nhiên buông bát, duỗi thẳng thắt lưng, vươn bàn tay nhỏ bé về phía cái nồi thì thấy: Đã không còn...
Bé nhìn chằm chằm anh, Jungkook ngẩng đầu, cũng nhìn chằm chằm bé.
Bé hít hít cái mũi, nhìn chằm chằm bát không của mình, sau đó nhìn Tzuyu, muốn khóc:
"Mẹ mẹ... Mimi còn muốn..."
"A?"
Tzuyu cả kinh, vội vàng bế con lên:
"Không khóc không khóc, vẫn còn mà!"
"Không còn nữa..."
Mimi bất mãn nhìn chằm chằm Jungkook, nhìn Tzuyu vừa khóc vừa kể:
"Chú ấy không phải ba ba... Ba ba sẽ không để Mimi đói bụng..."
"Là ba ba, ba ba cũng rất đói bụng. Vẫn còn mà, con xem, ba ba cố ý để lại cho con đó."
Tzuyu chỉ có thể cảm thấy may mắn vì Jungkook đã không vét hết, còn có thể cạo ở đáy nồi ra nửa bát nữa.
Mimi nhìn chằm chằm bát cơm của bé, chậm rãi thôi khóc. Đúng là còn có nửa bát, đủ để bé ăn.
Tzuyu sờ sờ đầu bé:
"Ba ba hiểu rõ Mimi nhất, làm sao có thể để Mimi đói bụng đây?"
Jungkook ở trong lòng đập đầu vào Trường Thành ba trăm lần: Trời ạ! Hãy ban cho ta trí tuệ đi, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể lấy được cảm tình của con gái a!
Anh nhẹ nhàng nói:
"Cơm nước xong, ba ba đưa con cùng tiểu Hoon đi mua thứ gì ngon ăn được không?"
Mimi cắn bánh bao, không để ý tới anh.
"Chúng ta đi mua đồ chơi?"
"Cô mua rồi."
Mimi tiếp tục cúi đầu, không nhìn anh.
Cô? Mina? Jungkook nghĩ muốn về nhà đánh người: Em vì sao muốn cướp bát cơm của anh a! Đồ chơi nên là anh mua a! Anh ủy khuất nhìn Tzuyu liếc mắt một cái: Em vì sao không cho anh gặp đám nhỏ trước chứ?
Tzuyu thở dài:
"Em đã lâu không đi dạo phố, cơm nước xong cùng đi đi."
"Tốt ~"
Jungkook vui vẻ nói, tiếp theo trong lòng lại lo: Không biết trong cặp có đủ tiền hay không...
Có đủ hay không? Jeon tổng tài anh tính mua cả chợ sao?
Ăn xong điểm tâm, Jungkook xin rửa chén. Tzuyu nghĩ chỉ có vài cái bát, liền giao cho anh, dặn dò:
"Đừng kích động, từ từ làm."
Jungkook nặng nề gật đầu. Anh nhất định sẽ không làm vỡ, bằng không nữ nhi nghe thấy, sẽ nói anh dữ tợn...
Tiểu Hoon và Mimi ở trong phòng khách nhìn lén, có điểm tò mò, lại có điểm sợ hãi. Nghĩ đến ba ba của Kei yêu thương Kei như vậy, bọn chúng cũng muốn biết ba ba có thể yêu thương bọn chúng như vậy hay không, cho nên trong lòng cũng có chút chờ mong thân cận, chính là trước mắt vẫn còn nhút nhát.
Tzuyu đi ra, chọt chọt vào hai cái mũi nhỏ của bọn chúng:
"Làm sao vậy? Ba ba đang rửa chén đó, các con xem ba ba thật là tốt nha. Mẹ mẹ cho các con ăn mặc xinh đẹp, sau đó cùng ba ba đi đi dạo phố được không?"
Tiểu Hoon không sao cả, Mimi trầm mặc một lát, lắc đầu.
Tzuyu nói:
"Con luôn khẩu thị tâm phi, mẹ biết mà."
Sau đó đưa bé đi thay quần áo.
Mimi quả là muốn ra ngoài, trẻ con ở nhà là ngồi không yên, chỉ là trong lòng có điểm e ngại Jungkook. Thấy Tzuyu đang chọn y phục cho bé, liền nói:
"Muốn mặc đồ cô mua."
"Được."
Tzuyu lập tức mang 2 bộ quần áo trẻ em Mina mua ra, hỏi tiểu Hoon:
"Con cũng mặc đồ cô mua nhé?"
Tiểu Hoon gật đầu:
"Vâng!"
Thay quần áo xong, Jungkook cũng rửa xong bát -- đại tổng tài rửa xong vài cái bát đang giữa mùa đông mà đầu đầy mồ hôi, bởi thật sự sợ sẽ làm vỡ. Hoàn hảo, hết thảy bình an.
Tzuyu dẫn đám nhỏ từ phòng ngủ đi ra, Jungkook thấy Mimi mặc áo khoác nhung màu hồng, nhất thời cả người như mềm nhũn.
Mina cho rằng trẻ con thì con gái phải đáng yêu, vừa cute vừa bé nhỏ mềm mại vừa trắng trẻo mới giống tiểu công chúa, cho nên chọn quần áo đều là lông xù, trắng nõn; Con trai phải soái, nên chọn áo gi lê, âu phục, chỉ là size nhỏ xuống, đúng là một nam giới Âu Mĩ kiểu mẫu!
Kết quả tiểu Hoon và Mimi tách ra đứng, sẽ là một giây giết 100 người; Đứng chung, quả thực là Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc a, một giây số người bị giết không phải là 100+100, mà là 100×100!
Jungkook muốn ôm Mimi, lại nhớ trước mắt không được, đành phải nhìn sang tiểu Hoon. Lúc trước mải sốt ruột vì con gái, không nhìn kỹ tiểu Hoon, lúc này phát hiện tiểu Hoon cũng rất đáng yêu, cũng nhỏ bé mềm mại.
Con trai càng đặc sắc ở chỗ -- tiểu tử kia lông mi ánh mắt đều giống anh, lại có thể có dáng vẻ trang trọng nghiêm túc, làm cho anh nhớ tới bản thân mình trong gương.
"Con không vui sao?"
Jungkook nhẹ nhàng nắm bả vai bé:
"Sao không cười vậy?"
Con không cần bắt chước ba ba a! Trẻ con phải cười mới đáng yêu!
Tzuyu hừ nói:
"Còn không phải anh! Với anh giống nhau như đúc!"
Jungkook xấu hổ nói:
"Anh sửa, về sau anh cười."
Tuy nhiên nghe cô nói đứa trẻ với mình giống nhau như đúc, anh có điểm hưng phấn tìm không ra, đứng lên hôn một cái lên mặt cô.
Tzuyu nhìn trừng trừng, vừa định nói anh, Mimi đã muốn đẩy anh ra, nổi giận đùng đùng nói:
"Không cho phép cắn mẹ!"
"Cha..."
Cha không phải cắn mẹ con a!
"Cha đó là thơm, yêu thì mới thơm. Mẹ không phải cũng thơm con sao? Cha cũng muốn thơm."
Nói xong liền muốn thơm bé.
Mimi đúng lúc quay lưng lại ôm lấy Tzuyu, cả khuôn mặt đều chôn ở đùi nàng.
Jungkook than nhẹ một tiếng, đành phải ôm lấy tiểu Hoon thơm vài cái, xem như an ủi.
Tiểu Hoon cảm thấy ghê tởm cứng đờ người, vươn tay nhỏ bé dùng sức lau.
Jungkook cảm thấy bị ghét bỏ, ủy khuất nhìn cô.
Tzuyu nói:
"Nó không thích bị người ta thơm. Tuổi còn nhỏ, lại giống như người lớn, còn chú ý rất nhiều thứ... Nhất định là anh di truyền!"
Jungkook nghĩ rằng, di truyền thế thì làm sao? Người không quen, đương nhiên không thể để cho hôn tới hôn lui a! Anh muốn nói nhi tử làm tốt lắm, nhưng mà... Ba ba không phải người không liên quan a!
Ai, chỉ có thể chậm rãi kết thân! Hy vọng có thể mau chóng, bằng không chờ con trai trưởng thành, có thân cũng có thể không cho anh thơm -- thân là cha nó, anh có trực giác như vậy.
Xuất phát, mỗi người ôm một đứa! Jungkook quay đầu nhìn Tzuyu và Mimi, cuộc đời chưa bao giờ thấy thỏa mãn như vậy. Đây là gia đình ấm áp mà anh thiết tha mong ước.
Anh dùng một bàn tay ôm chắc lấy tiểu Hoon, một cánh tay kia ôm Tzuyu, cảm giác như toàn bộ thế giới đều ở trong tay.
Tiểu Hoon cúi đầu vừa thấy, phát hiện anh chỉ dùng một bàn tay ôm lấy mình, kinh ngạc và dùng bái kêu lên:
"Ba, ba rất lợi hại!"
Jungkook cười nói:
"Đương nhiên, bởi vì ba là ba con!"
Mimi liếc anh một cái, không nói chuyện, có phần khinh thường.
Jungkook nghĩ, đây là vẻ mặt gì? Lại ghét bỏ anh, về sau con cũng không cần quá sùng bái...
Đi ra khỏi nhà, Jungkook phát hiện mình lái xe thì không thể ôm con, do dự một chút nói với cô:
"Chúng ta đi phương tiện công cộng đi?"
Tzuyu nhìn thấu cách nghĩ của anh, cười gật đầu.
Vì thế một nhà bốn người đi giao thông công cộng, quần chúng vây xem đều nói gia đình này thật là đẹp, hai đứa trẻ đáng yêu vô cùng.
Jungkook cảm thấy rất tốt, ôm chặt con hơn chút nữa, anh muốn cho cả thế giới biết đây là vợ và con của anh.
Bởi vì vừa mới nghe Mina mua đồ chơi cho con, trong lòng anh cũng thấy ghen, liền đến cửa hàng đồ chơi trước, hỏi con:
"Thích cái gì?"
Mimi phát hiện bé không ôm chó theo, lập tức mất hứng, ghé vào trên vai Tzuyu:
"Mẹ, về nhà."
"Qúa giờ về nhà rồi... Con xem cái kia thật đáng yêu, để cho nó làm bạn với Uông Uông được không?"
Mimi nghĩ một chút, gật đầu.
Jungkook lập tức quét sách tất cả búp bê vải trong cửa hàng.
Tzuyu đen mặt:
"Làm sao mang về được?"
Jungkook nhìn vóc dáng khá lớn, mặt giãn ra còn ôm không hết, yên lặng thả về, lại có chút không nỡ, do dự một chút, anh để ở dưới này, nói:
"Đợi trưởng thành có thể chơi cái này."
Sau đó gọi điện thoại cho quản gia:
"Kêu lái xe lái tới xxx, tốt nhất là mang theo hai chiếc."
Cúp điện thoại, hỏi lại tiểu Hoon muốn cái gì. Tiểu Hoon đối với việc mình luôn đứng sau em gái, đã bình tĩnh: Xem ra thế giới này con gái chính là bảo bối, về sau nhất định bé sẽ không bắt nạt em gái, cũng sẽ không bắt nạt em gái nhà khác.
Tiểu Hoon nhìn Tzuyu, cô nói:
"Con thích cái gì, nói cho ba biết?"
Um, đây là có thể tùy tiện chọn đi? Tiểu Hoon khác với Mimi, Mimi có Uông Uông nên nhìn những cái khác đều chướng mắt, cái gì bé cũng không có, toàn bộ món đồ chơi đều muốn chơi, vì thế thực sự hứng thú.
Jungkook cảm thấy: Con phải giống như thế mới có thể yêu được, nếu không thì người làm cha như anh sẽ cực kỳ không có cảm giác thành tựu.
Bây giờ tiểu Hoon không có nhiều hứng thú với mấy món đồ chơi xếp hình, xếp gỗ nhỏ, nhưng trước kia từng thích. Nhân viên cửa hàng cũng nghĩ tiến cử những món đồ chơi bổ ích, Jungkook nghĩ muốn mua toàn bộ, lại sợ cô không đồng ý.
Tzuyu nói:
"Anh đừng quá khoa trương, mua một ít mô hình, muốn dạy bọn chúng nhận mặt chữ, nhận thức cái này nọ là được rồi."
"Nhận chữ có phải quá sớm không?"
"Chờ qua sinh nhật bọn chúng, em chuẩn bị đưa chúng đến nhà trẻ."
"A..."
Tháng sáu đã là sinh nhật rồi, đi nhà trẻ thì không thể ngày nào cũng chơi với con được, Jungkook không nỡ.
Tzuyu thấy anh như vậy, nghẹ giọng hỏi:
"Anh nói tuổi nào mới thích hợp?"
Jungkook vừa nghe lập tức nói:
"Hơn hai tuổi đi! Chúng cũng không có nhiều thời gian được yêu thương."
"Vậy được rồi"
Tzuyu gật đầu:
"Đủ bốn tuổi lại tính, quá muộn thì không được. Bình thường bọn chúng tiếp xúc với trẻ khác, chậm thêm cũng không tốt. HiỆN tại Mimi cũng có chút thẹn thùng, cũng không thích nói chuyện, em muốn để nó tiếp xúc nhiều với những đứa trẻ khác."
Mimi nghe cô nhắc đến mình, quay đầu nhìn cô, cho rằng mẹ nói mình không tốt, điềm đạm đáng yêu hô lên:
"Mẹ..."
"Mẹ khen con mà."
Tzuyu cười nói:
"Mimi nhà mình tốt đẹp, thế nhưng lá gan phải lớn hơn chút..."
Mimi sợ hãi vùi mặt vào cổ cô:
"Uhm."
Tzuyu sờ đầu bé, hi vọng bé lớn lên chút thì tốt rồi.
Jungkook thấy Tzuyu vẫn ôm con gái, vươn tay:
"Em ôm mãi sẽ mệt, để anh ôm cho."
Mimi vội vàng né tránh:
"Con không... Con tự đi."
"Được rồi."
Tzuyu đặt bé xuống đất:
"Mẹ mệt rồi, con đứng một lúc, cùng mua xong đồ chơi thì đi tiếp."
Mimi chậm rãi đứng vững: Hóa ra mẹ ôm mình sẽ mệt, bé nhìn Jungkook, chỉ một bàn tay có thể ôm anh mình, giống như rất lợi hại, về sau để cho anh ôm cũng tốt...
Mua xong đồ chơi, lái xe của Jeon gia cũng đến. Lái xe nhìn thấy Tzuyu và con, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cô có chút xấu hổ.
Jungkook nói:
"Quản cho tốt cái miệng của các anh!"
Lái xe lập tức gật đầu, đây là không cho phép bọn họ nói cho lão gia rồi...
Có biện pháp mật báo nào khác không?
Đi ra khỏi cửa hàng đồ chơi, Jungkook nói:
"Hôm nào đi thăm ông nội."
Tzuyu gật đầu.
"Vẫn còn mua cái gì?"
"Con muốn ăn kẹo ngọt."
Mimi nhìn cô nói.
"Con cũng muốn!"
Tiểu Hoon kêu lên.
"Trẻ nhỏ không được ăn quá nhiều đồ ngọt!"
Tzuyu nói.
Jungkook đã tìm kiếm cửa hàng bán kẹo, đi tới một vòng, nhìn đến siêu thị nhập khẩu. Siêu thị có rất nhiều kẹo, nhưng thích hợp cho trẻ ăn sao? Anh hơi choáng váng đầu óc.
Quay đầu nhìn thoáng qua Tzuyu, anh lấy ra di động gọi cho Mina:
"Hàng ăn!"
"Làm gì, chưa nói rõ ràng với Tzuyu sao?"
"Đừng rủa anh, cẩn thận anh thu mua cửa hàng của em, anh hỏi em, kẹo nào thì tốt cho trẻ nhỏ ăn."
"Cái này em không rõ lắm nha, QQ đường, kẹo hồng?"
Mina tự nói một phen, hỏi:
"Hiện giờ anh đang ở đâu?"
Jungkook nói:
"Trung tâm Royal."
"Em nhớ ở đó có một tiệm chuyên làm kẹo, anh dẫn chúng đi xem, xem chúng thích loại nào."
Mina nói địa điểm cho anh, lại đề nghị:
"Lầu 4 có một nhà hàng bánh ngọt, bên trong có bánh ngọt rất ngon! Còn có quần áo và đồ chơi, đừng quên mua, Tzuyu không cho em mua quá nhiều, anh mua chắc là cậu ấy không phản đối!"
"Được."
Jungkook nghe xong, cảm thấy thời gian cả ngày hôm nay đều có thể bố trí, lập tức mang con đi mua kẹo.
Hai đứa con nít đã ưa khổ người lớn, tạo hình kẹo que, mỗi đứa cầm một chiếc, những cái khác cũng không để vào mắt. Thế nhưng Jungkook vẫn mua rất nhiều cái khác, thiếu chút nữa quên mất Tzuyu nói sợ con ăn hỏng răng, có thể anh nghĩ muốn chìu chúng một chút.
Tiếp theo muốn đi mua quần áo, Tzuyu nói:
"Ăn cái gì?"
Nhớ tới vừa mới nhìn thấy quảng cáo trên rạp chiếu phim, nói:
"Nếu không thì đến rạp chiếu phim xem đi? Hình như gần đây có phim hoạt hình, nếu có, xem xong thì đi ăn cơm trưa."
"Được!"
Rạp chiếu phim không thiếu phim điện ảnh gia đình. Vừa lúc có một bộ phim hoạt hình nước ngoài, bốn người liền đi xem. Tiểu Hoon và Mimi lần đầu xem phim, tự nhiên tràn ngập tò mò. Phim điện ảnh không khó biết, hoạt hình lại đáng yêu, hai đứa rất thích, xem xong còn lẩm nhẩm không tha, ôm Tzuyu nói:
"Mẹ, muốn xem nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com