⛄ CHƯƠNG 506 - 510: THIÊN TÍNH CỦA CHA VÀ CON GÁI⛄
Tzuyu nói:
"Ăn cơm trước đã."
Có thể làm cho con gái thích - tuy rằng thích phim hoạt hình, nhưng Jungkook cũng thực hưng phấn, bỗng nhiên thấy hùng tâm vạn trượng, nghĩ đến sắp được con gái nhận thức rồi!
Mimi nói:
"Con muốn ăn bánh trẻo màu xanh cơ."
"Là cái gì vậy?"
Jungkook hỏi.
Tzuyu bất đắc dĩ nói:
"Là món ăn vặt tên là Xíu mại ngọc phỉ thúy, lần trước Mina dẫn bọn chúng đi ăn."
Cô cúi đầu hỏi tiểu Hoon:
"Tiểu Hoon, con muốn ăn cái gì?"
"Giống em gái."
Tiểu Hoon luôn luôn bảo vệ em gái.
Mimi đang ôm lấy con gấu bông nhỏ, nghe vậy quay đầu ở trên mặt anh trai hôn một cái:
"Anh hai thật tốt."
"Anh cũng thích ăn mà!"
Tiểu Hoon mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng.
Mimi cười hì hì, cảm thấy anh hai vì mình mới nói như vậy.
Jungkook ngồi xổm xuống, ôm tiểu Hoon hung hăng hôn một cái:
"Các con làm sao lại đáng yêu như vậy chứ!"
Sau đó ngẩng đầu nhìn Mimi:
"Mimi không cho ba ba hôn sao?"
Mimi nhìn anh vài giây, quay đầu đi nói:
"Không muốn!"
Tzuyu nhỏ giọng nói với anh:
"Con gái thẹn thùng, anh không nên gấp gáp."
Con gái nếu đã trả lời vấn đề anh hỏi thì chính là đã tiếp nhận rồi.
"Nga."
Jungkook cảm giác Mimi đã không sợ mình nữa rồi, hơn nữa thời điểm anh ôm tiểu Hoon, cô bé thường lén nhìn, phỏng chừng cũng muốn anh ôm cô bé. Nên anh tin tưởng lời nói của Tzuyu, chỉ có thể từ từ thân cận.
Quán ăn vặt Dương Châu cách nơi này không xa, bốn người lái xe đi qua. Xíu mại làm từ gạo nếp, Tzuyu sợ đứa nhỏ ăn vào không tiêu hóa hết, nên không cho phép bọn chúng ăn nhiều làm cho cả hai có chút bất mãn.
Jungkook nói:
"Chúng ta mua một phần về nhà nhé, bữa cơm chiều sẽ ăn."
"Được a."
Mimi đáp ứng, đáp ứng xong rồi mới phát hiện chính mình chủ động cùng anh nói chuyện, nhịn không được quệt quệt miệng, cúi đầu cắn bánh trẻo, không để ý tới người này.
Jungkook cười, đưa tay sờ đầu bé.
Mimi nhíu mi, quay đầu nhìn anh, thấy anh đang cười, một chút cũng không hung dữ, trong lòng liền buông lỏng, quay đầu tiếp tục ăn.
Ăn xong, Jungkook gọi người gói lại hai phần, mang ba mẹ con họ đi cửa hàng mua quần áo.
Tài xế ở nhà đến lái xe chở đồ chơi đang chờ ở phía bên ngoài cửa hàng, vừa mới ở tiệm Fastfood ăn cơm, đang rối rắm xem có nên mật báo với Jeon lão gia hay không.
Jungkook quay lại, thấy bọn họ đứng ở phía ngoài cửa hàng trò chơi bên cạnh, nhịn không được trợn mắt đi qua.
Tiểu Hoon đi theo qua xem, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn, lập tức hỏi:
"Cái gì vậy?"
"Đó là ngựa gỗ! Chúng ta cũng đi ngồi nào!"
Jungkook lập tức nói.
Tzuyu nhìn thấy người lớn cùng đứa nhỏ ngồi đấy, thái dương giật giật. Tiểu Hoon nhỏ như vậy, Jungkook lại cùng bé ngồi? Cô vừa nghĩ tới bộ dáng đại tổng tài của anh, liền cảm thấy hình tượng sụp đỗ.
Kết quả quả nhiên là sụp đỗ a...
Jungkook mang theo tiểu Hoon ngồi ngựa gỗ, cười ngây ngô như một người cha ngốc, làm cho Tzuyu trong lòng nảy sinh ý niệm lâu dài "Mình không biết người này".
Mimi gặp tiểu Hoon chơi vui vẻ như vậy, mình cũng muốn chơi, quay đầu nhìn cô.
Tzuyu khó xử nói:
"Mẹ không dám ngồi cái kia, làm sao bây giờ?"
Mimi bẹt miệng, cúi đầu chơi với con gấu bông nhỏ của mình.
Một lát sau, Jungkook đi lại đây, Tzuyu nói:
"Anh cũng mang Mimi đi chơi a!"
Jungkook cao hứng trả lời:
"Được!"
Mimi nói:
"Không..."
Jungkook đã đi xa, thanh âm của cô bé chỉ có thể nghẹn ở trong cổ họng.
Về sau, cô bé chung quy là bị Jungkook ẵm lên ngựa gỗ, không tình nguyện bắt đầu xoay quanh. Mới đầu thì rất không tự nhiên, thân mình nhỏ nhắn hơi cứng ngắc, sau thì chậm rãi thả lỏng, còn có thể ngồi trên ngựa gỗ chơi đến vui vẻ.
Jungkook rốt cục đã ôm được con gái, cũng thực kích động. Vốn nghĩ đến con gái đã chịu nhận anh, kết quả vừa xuống dưới thì Mimi lại bay nhanh nhào vào lòng Tzuyu, làm cho anh có chút bi thương.
Tzuyu xấu hổ nói:
"Con còn chưa quen."
Nói xong, Mimi quay đầu lại, mở to đôi mắt trong sáng nhìn Jungkook liếc mắt một cái. Thấy anh nhìn về phía mình, cô bé lại lập tức quay đầu chôn ở trước ngực Tzuyu.
Jungkook cười, quả nhiên là đứa bé thẹn thùng. Anh vươn tay sờ đầu cô bé.
Tzuyu xoay Mimi về phía anh nói:
"Mũ đội bị lệch rồi này, để ba ba mang cho con nha."
Jungkook cẩn thận đội lại cho Mimi, sau đó nhìn khuôn mặt phấn nộn của cô bé, nhịn không được hôn một cái.
Mimi hơi hơi co rụt người, nhắm mắt lại, cảm giác đôi môi Jungkook dừng ở mi tâm của mình, cùng với mẹ có điểm không giống, bất quá thật ấm áp giống nhau, cũng là mềm mại, nhưng không mềm mại giống như mẹ, cũng không có hương thơm giống mẹ...
Jungkook thối lui, hỏi:
"Mimi cho ba ba ôm được không?"
Mimi hơi do dự một chút, cũng muốn chạy tới chỗ anh, nhưng vẫn là không có thói quen như vậy, xoay người lại tựa vào người Tzuyu.
Tzuyu cảm thấy như vậy đã là tiến bộ rất lớn, buổi sáng còn sợ anh như vậy, hiện tại đã có khát vọng thân cận với anh rồi, có lẽ đó là thiên tính của cha và con gái đi! Cô ôm lấy Mimi nói:
"Lần khác đi!"
Jungkook cũng thỏa mãn, dục tốc bất đạt, anh cứ ôm con trai trước đã! Con trai luôn có lòng tự trọng mạnh mẽ hơn một chút, không chừng hai năm nữa sẽ không muốn anh ôm đâu, anh phải nắm lấy cơ hội này! A, một lần sinh hai đứa con thật sự là quá hạnh phúc! Đương nhiên, nếu như có thể nhìn chúng sinh ra thì hạnh phúc hơn... Đều do Yugeom! Hừ!
Lúc Jungkook mua quần áo trong đầu vẫn đang nổi điên, cửa hàng thời trang trẻ em có rất nhiều tiệm, mỗi tiệm hắn đều dạo qua, phàm là bảo bối mặc vào nhìn xinh đẹp anh đều mua. Tzuyu há miệng thở dốc, cũng không ngăn cản anh.
Đến tiệm cuối cùng, nhìn hai bộ quần áo đôi giống nhau, kiểu dáng cơ bản giống nhau, dành cho nam và nữ, thật giống như là đặc biệt vì cặp song sinh bảo bối mà chuẩn bị. Jungkook lập tức kêu nhân viên cửa hàng lấy tới thử, là kiểu áo khoác ngoài, mặc ở trên người bảo bối có loại khí chất tao nhã nói không nên lời.
Nhân viên cửa hàng nhìn anh phong thái phi phàm, phỏng chừng rất nhiều tiền, nên nói:
"Đây là đồ đôi dành cho cả gia đình, có cả của người lớn nữa, tiên sinh cùng phu nhân có muốn thử một chút hay không?"
"Muốn!"
Jungkook lập tức nói, nhìn Tzuyu:
"Em đi thử đi."
Tzuyu ôm Mimi, trừng mắt nhìn anh:
"Anh thử trước đi."
Cái liếc mắt này làm cho trong lòng Jungkook ngứa ngáy, thật giống như có dòng điện lướt qua. Anh lại phát hiện một chuyện trọng đại - Tzuyu so với trước kia càng mê người hơn!!!!
Jungkook buông mí mắt, nuốt nuốt nước miếng, hầu kết lăn lộn:
"Được, anh thử trước."
Ăn no rững mỡ a, anh cảm thấy đêm nay sẽ ngủ không yên rồi. Tuy rằng trước kia cũng khó ngủ, nhưng không phải bởi vì... Thân thể Tzuyu.
Jungkook thử quần áo đi ra, cùng hai đứa nhỏ giống nhau, là một kiện áo khoác màu xám làm bằng vải nỉ, mặc ở trên người anh trông thật anh tuấn tiêu sái, thật là đáng giận mà.
Tzuyu thấy ánh mắt nhân viên cửa hàng đều ở trên người anh, nhịn không được trong lòng ê ẩm. Người này vài năm nay sẽ không phải thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy đi?
Jungkook đi đến bên cô, khóe mắt mang ý cười, cười đẹp như hoa đào mùa xuân:
"Thế nào?"
"Sao anh không tự xem đi a?"
Tzuyu hai má ửng hồng, quay đầu ôm đứa nhỏ.
Jungkook nhìn thoáng qua, cảm thấy tạm được đi. Bộ dạng anh như thế nào thì anh đương nhiên biết, quần áo này cũng không làm tổn hại hình tượng, ắt hẳn là không quá khó nhìn đi. Anh đi đến bên cạnh, ngồi xổm trước mặt cô:
"Tới phiên em. Có muốn anh giúp hay không?"
Tzuyu trừng mắt liếc nhìn anh một cái:
"Trông đứa nhỏ."
Jungkook lập tức một tay ôm đứa nhỏ, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha.
Tzuyu tự nhiên cũng có áo khoác, bằng không làm sao có thể gọi là quần áo gia đình?
Từ lúc cô bắt đầu thử quần áo, Jungkook liền nhìn cô không chớp mắt.
Cô trưởng thành. Cô gặp anh khi vẫn là nữ sinh non nớt, thậm chí năm ấy khi rời đi cũng vậy. Nhưng hiện tại, cô đã thật sự trở thành một người phụ nữ, có chín chắn hàm súc, khí chất cũng không nói nên lời an tâm và trầm ổn. Anh nghĩ, cô không bao giờ là cô nữ sinh không tìm thấy cảm giác an toàn nữa. Cô đã là một người mẹ rồi, không cần tìm kiếm cảm giác an toàn từ người khác, ngược lại là đứa nhỏ, sẽ tìm kiếm cảm giác an toàn từ trên người cô.
Anh hỏi đứa nhỏ:
"Mẹ có đẹp hay không?"
"Xinh đẹp!"
"Mẹ xem tốt nhất!"
Tzuyu ngượng ngùng liếc nhìn anh một cái, quay đầu nhìn gương.
Anh dẫn đứa nhỏ đi qua, lôi kéo đứa nhỏ đến trước gương, nói:
"Đây là người một nhà! Về sau đều phải mặc như vậy!"
Tzuyu dừng một chút, sẵng giọng:
"Anh nổi điên cái gì? Thỉnh thoảng mặc là được, đi làm thì làm sao bây giờ?"
"Đi làm cũng có thể mặc."
"..."
Bộ này tạm được, anh nhất định chưa thấy qua bộ quần áo gia đình nào, vậy cũng không cần phải mặc gì đó đi làm!
Jungkook nhìn cô, cảm thấy cô chưa bao giờ đẹp như vậy, bỗng nhiên nhịn không được, giơ tay ôm lấy hông của cô, nghiêng người hôn lên, cắn mút thẳng cánh môi của cô.
Tzuyu trừng lớn mắt, có một lát không phản ứng kịp.
Trong lòng của Jungkook nhất thời động, còn không có tính là trước mặt đứa nhỏ và người xa lạ thể hiện thân thiết, cho nên chỉ có vài giây, lại buông cô ra.
Tzuyu lặng đi một chút, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh xấu hổ cười, liếm môi một chút hỏi:
"Chúng ta sẽ mặc như vậy đi ra ngoài, anh đi trả tiền."
Tzuyu gật đầu, nhẹ nhàng cắn môi, trái tim nhảy phốc phốc. Kỳ quái, đứa nhỏ đã lớn như vậy, vì sao còn có cảm giác như khi yêu nhau?
Một nhà bốn người đi ra cửa hàng, dọa tới những người đâm đầu đi tới. Chờ bọn họ đi qua, người qua đường ngẩng đầu nhìn:
"Tốt... Rất đẹp trai!"
"Có phải người mẫu hay không!"
"Đứa nhỏ chắc là thai long phượng?"
Đi theo dọc đường, quay đầu dẫn 1% ngàn! Bảo Bảo khiến cho tâm người đi đường đều manh hóa!
Lúc Tzuyu nhìn lên không khác biệt lắm, nói muốn về nhà. Jungkook động kinh, muốn đi trên đường nhiều hơn mấy vòng nữa, để cho mọi người nhìn con trai, con gái của anh, nói muốn tản bộ tiếp.
Tzuyu đành phải tùy anh.
Đi được nửa ngày, Mimi khổ sở kêu:
"Mẹ... Mimi không đi được nữa."
"A?"
Jungkook cả kinh, hối hận muốn chết, vội vàng nhìn Tzuyu.
Cô ôm Mimi lên, nói với anh:
"Quay về thôi, nên làm cơm tối."
"Uh."
Jungkook ôm lấy tiểu Hoon, kêu lái xe đến đây, đón bọn họ quay về chỗ của Tzuyu.
"Đại thiếu gia..."
Lái xe muốn nói gì đó.
Jungkook đánh gãy:
"Lái xe."
Âm thanh thấp, không dọa đến đứa nhỏ, những ngữ khí là chân thật đáng tin lãnh khốc, dọa tới người lái xe đã lớn tuổi.
Nghiêng đầu đi chỗ khác, anh tươi cười như hoa với đứa nhỏ. Thân mình lái xe run lên: Đại thiếu gia thật là khủng khiếp!
Ô tô ngang qua chỗ gần nhà Tzuyu, có một công viên nhỏ ở bên ngoài tiều khu, rất nhiều trẻ em chơi ở bên trong đó.
Tiểu Hoon lập tức quay đầu nhìn.
Tzuyu nói:
"Ngày mai chúng ta đi chơi."
Nơi đó có nhiều đứa nhỏ, để bọn nhỏ tiếp xúc nhiều cũng tốt. Thấy bên cạnh đó có người đang dạy đứa nhỏ trượt băng, còn có cả vẽ tranh gì đó, cô nói với anh:
"Đợi một thời gian nữa, cũng để cho tiểu Hoon và Mimi học một số thứ."
"Quá sớm là gánh nặng."
Jungkook nói, anh thật sự không muốn đứa nhỏ mệt mỏi.
Tzuyu cười nói:
"Em cũng không phải nói đọc sách. Giống như những đứa nhỏ khác có thể học trượt băng và bơi lặn, là rèn luyện thân thể. Lần khác em đi hỏi một chút, xem tuổi của bọn chúng có thích hợp để học hay không."
"Uh, không cần em quan tâm, anh sẽ làm cho người ta tư vấn một chút."
Tzuyu gật đầu. Anh có tiền dễ làm việc, giao cho anh đi, dù sao đây là cũng là quyền lợi của người làm ba như anh.
Vừa tiến vào nhà, Jungkook liền nhận điện thoại của Jeon lão gia. Jeon lão gia nói:
"Jungkook, hôm nay là tiết nguyên tiêu đó! Mina, Yugeom, Irene đều đã quay về, cháu chừng nào thì trở về? Chúng ta đang làm bánh trôi, tự nhà mình làm."
Jungkook dừng một chút:
"Cháu lập tức quay về."
Cúp điện thoại, anh nói với Tzuyu:
"Hôm nay là nguyên tiêu."
"A!"
Tzuyu khẽ kêu một tiếng:
"Em quên mất, phải mua bột làm bánh trôi!"
Jungkook âm mưu nói:
"Ông nội bảo anh trở về ăn cơm."
"Ách... Vậy anh trở về đi."
"Chúng ta cùng về."
Jungkook vội vàng bắt lấy hai tay của cô.
Tzuyu có chút sợ:
"Không nhanh chứ? Đứa nhỏ còn chưa quen với anh đâu."
Đã đi nhiều năm như vậy, cô thật sự không biết đối mặt với ông nội như thế nào! Hơn nữa cô còn từng kết hôn... Bên trong nhà giàu, đối với mỗi sự việc luôn luôn rất coi trọng, biết trước đường đi và khu cấm địa. Trước kia ông nội lại thích cô, chỉ sợ là cũng không tiếp thu được. Nhưng mà còn mẹ của Jungkook... Cô thật sự sợ bà.
"Nhưng hôm nay là tết nguyên tiêu."
Tay Jungkook căng thẳng:
"Anh muốn cả nhà chúng ta đoàn viên."
Tzuyu khó xử thuyết:
"Em thật sự còn chưa chuẩn bị sẵn sàng! Anh nói qua với ông nội chưa? Ông biết em đã quay về sao? Biết tiểu Hoon và Mimi không? Nếu không biết, có thể dọa đến ông nội hay không?"
Jungkook sửng sốt, đây thật sự là một vấn đề. Ông nội đã hơn tám mươi tuổi, thật sự không thể mạo hiểm. Vạn nhất khi nhìn thấy đứa nhỏ, quá vui mừng mà kích động xảy ra chuyện gì... Sẽ là hài kịch hay là bi kịch đây!
Tzuyu nói:
"Tạm thời không vội. Chỉ cần mọi người vui mừng, mỗi ngày đều là tết."
Anh gật đầu, nâng mặt cô nên hung hăng hôn một cái:
"Tối nay anh đến đây, em để phần bát bánh trôi cho anh, anh muốn ăn của em làm."
Tzuyu gật đầu, chờ anh đi mới nhớ tới___Mình làm? Mình vốn chuẩn bị mua đồ đông lạnh!
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể đi mua bột làm bánh. Sau khi mua trở về, cô thu dọn quần áo và đồ chơi của tiểu Hoon và Mimi trước. Hai đứa nhỏ đã cầm món đồ chơi ngồi trên giường chơi, cô cũng không cần sợ bọn chúng nghịch ngợm để bị thương.
Vừa thu dọn xong, nhận được điện thoại của Jungkook, anh thở hổn hển nói:
"Anh tới đón em!"
"Làm sao vậy?"
"Ông nội đã biết!"
Jungkook lên án nói, có điểm có lệ___
Vừa rồi khi anh đến biệt thự, ở ngoài cửa nhìn thấy Mina, Yugeom, Irene ngồi ở trên sô pha, cầm di động, ipad này đó xem rất hăng say, phỏng chừng là đáng xoát vi bác.
Anh đang định nói đám người kia không biết bồi người lớn, thì vừa vào cửa đã thấy Jeon lão gia đi tới, thiếu chút nữa đâm vào ông.
"Ông nội muốn ra ngoài?"
Anh nghi hoặc hỏi.
Jeon lão gia không để ý đến anh, rướn cổ lên nhìn ra bên ngoài, nhìn một lát hỏi:
"Một mình cháu?"
"A?"
Bằng không còn mấy người?
"Cháu dâu của ta đâu? Tzuyu đâu?"
Jeon lão gia rống to:
"Đứa nhỏ đâu?"
"!!!!!"
Jungkook cả kinh:
"Làm sao ông biết?"
Minap ngẩng đầu lắc lắc di động:
"Toàn bộ trên mạng đều biết! Có người chụp ảnh của các người, phát lên trên vi bác!"
Lúc sáng sớm đi xe buýt đã bị người ta chụp hình, người chụp vốn cảm thấy một nhà 4 người quá đẹp đi, quả thực là trai tài gái sắc, lựa chọn toàn những điểm ưu tú để di truyền!
Sau khi được đưa lên blog, rất nhiều người nói ảnh chụp không phải trên xe buýt mà giống như ở bối cảnh quay phim điện ảnh —— nam rất soái, nữ thật đẹp, mấy đứa nhỏ cũng quá đáng yêu đi?!
Tiếp theo có người phát hiện ——người nam mặc Armani này!
Armani? Phải là người có tiền rồi?
Lại có người nhận ra —— tránh ra! Người nam này là Jeon Jungkook a! Jeon tổng đã kết hôn khi nào? Người phụ nữ đó là ai? Đứa nhỏ là của anh ta sao? Có phải là long phượng thai không...
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người điên cuồng truyền nhau. Người trên mạng còn tự tung tự tác đưa tin, tất cả hoạt động nào mua món đồ chơi, xem phim, đi ăn, mua quần áo... Đều có người phát hiện. Một ngày này, toàn bộ Internet vì Jungkook mà điên cuồng?
Đến khi bức ảnh một nhà 4 người mặc đồ giống nhau bên đường bị tung lên, sự điên cuồng càng lên tới đỉnh điểm! Một bộ phận điên cuồng là vì —— đây chắc chắn chính là người phụ nữ của Jeon Jungkook, con của Jeon Jungkook a! Bằng không anh làm sao chịu mặc? Một bộ khác phận là điên cuồng là vì —— rất soái! Rất đẹp! Rất đáng yêu!
Jeon lão gia không lên mạng, nhưng giữa trưa ông đã biết, so với Mina, Yugeom còn biết trước.
Jungkook tốt xấu là đại tổng tài của một công ty, nhất cử nhất động đều đại diện cho hình tượng của công ty, ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty. Đầu tiên khi ảnh chụp xuất hiện thì không đến nửa giờ, trong công ty đã có người đã phát hiện. Tin tức càng xuất hiện nhiều, thì gần như trong vòng 1 phút, ngay cả bảo vệ ngoài tòa nhà đều biết đến tin tức này.
Phòng phụ trách quan hệ công chúng cảm thấy đầu như muốn vỡ ra! Có phủ nhận vẫn là thừa nhận, cần phải nhanh chóng cách trả lời a, bọn họ phải giải thích với người ngoài thanh minh với nhà nước a! Nhưng xem tổng tài tự thân xuất mã, nhất định là muốn thừa nhận đi? Nhưng vấn đề là, nữ nhân kia là ai a? Đứa bé kia là ai a?
Người quản lí phòng quan hệ công chúng bay nhanh tới bộ phận văn phòng cấp cao, ở đây cũng biết rồi, Son bí thư đang hỏi Min Gyu.
Son bí thư thân là thư ký của chủ tịch, rất nhiều cuộc điện thoại tư của Jungkook cũng là cô ta nghe. Chỉ trong vòng vài phút, rất nhiều lão tổng của các công ty gọi điện thoại tới hỏi —— tổng tài của các ngươi khi nào thì kết hôn? Sao lại không nhận được thông báo vậy?
Điện thoại của cô ta gần như muốn nổ tung luôn?
Min Gyu kêu bọn họ bình tĩnh trước đã.
Người quản lí phòng quan hệ công chúng nói:
"Trên trang web của chúng ta cũng muốn sập luôn, quá nhiều người hỏi!"
Bình thường có chuyện gì mới cũng không mấy ai quan tâm, hôm nay quá điên cuồng, hoàn toàn chống đỡ không được a!
Min Gyu nghĩ nghĩ nói:
"Anh nói chờ hỏi qua tổng tài sẽ nói lại cho mọi người đi."
"A? Đó không phải là thừa nhận?"
"Chính là ngầm thừa nhận!"
Jungkook lần này ngầm thừa nhận! Thời điểm đâm lao phải theo lao, cũng chỉ có thể kết hôn... Ai da, bạn học cũ, ngươi không được nói ta không giúp ngươi a ~
Min Gyu đuổi những người cấp dưới ra ngoài, gọi điện thoại cho Yugeom. Yugeom lại gọi cho Mina, Mina vừa mới nghe điện thoại của Jungkook —— anh hỏi cái gì mà kẹo nào thì tốt.
Hai người sợ hãi Jeon lão gia nghe được tin tức sẽ kích động, vội vã chạy về nhà! Yugeom làm Bae Irene cũng quên mất, cô ta chính mình chạy tới —— ngày lễ ngày tết muốn tới trước mặt người già sắm vai vợ chồng ân ái a!
Mina cùng Yugeom chạy vào cổng nhà, Jeon lão gia đã nhận được điện thoại —— là cổ đông của công ty gọi tới. Sau khi Jeon lão gia nghe xong, xoay người liền hỏi Mina cùng Yugeom. Yugeom sợ bị phạt, khai còn nhanh hơn người khác!
Jeon lão gia nghe nói Tzuyu đã trở lại, còn có chắt, quá mức mừng vui, thiếu chút nữa không nói được gì ngất xỉu. Chờ bình tĩnh lại, ông đầu tiên là muốn gọi điện thoại cho Jungkook, nhưng lại cảm thấy không nên quấy rầy bọn họ. Dù sao hôm nay là tiết Nguyên tiêu, khẳng định sẽ trở về, ông trước tiên lên mạng, xem bọn chúng đang làm cái gì đây!
Kết quả ông ngắm ảnh chụp mấy đứa nhỏ tới muốn đui mù, ngắm mãi ngắm mãi... Nhìn đến khi Mina nhắc nhở ông "Có ảnh mới", ông lại đổi sang ngắm ảnh mới! Cứ như vậy, ngắm cả nửa ngày!
Rốt cục tới giờ cơm chiều, chờ mong Jungkook phán trở lại, mà trông mòn con mắt không thấy anh dẫn mấy đứa chắt tới?!
Jeon lão gia tức giận đến muốn đánh người:
"Con dám không dẫn chắt ta cùng cháu dâu ta về nhà!"
Jungkook bất đắc dĩ nói:
"Tzuyu nói cô ấy chưa chuẩn bị sẵn sàng."
"Còn cần chuẩn bị cái gì? Cũng không phải mới lần đầu!"
Jeon lão gia giơ lên quải trượng đập xuống:
"Ta hôm nay không thấy được tiểu Hoon và Mimi, ta với ngươi liều mạng! Không đúng, ta không cho ngươi ăn cơm!"
Jungkook thế là thoát!
Dù sao anh cũng nghĩ muốn đưa Tzuyu về nhà, vừa vặn lấy cớ đi đón nàng! Đến bên cô, anh còn giả bộ đáng thương:
"Uổng anh còn lo lắng thân thể của ông, kết quả ông trên đe dọa dưới khiêu khích đuổi anh chạy lòng vòng! Này làm sao là tám mươi tuổi? Rõ ràng là mười tám tuổi!"
Tzuyu bất đắc dĩ phải thuận theo:
"Được rồi, đó là ông của anh mà."
"Hừ ~ ông nếu không phải ông anh, anh sẽ không để ý tới!"
"Anh không được dạy hư trẻ nhỏ..."
Jungkook lập tức ngồi xổm người xuống, ôm tiểu Hoon và Mimi:
"Chúng ta đi gặp cụ nội được không?"
Mimi đẩy anh ra, lôi kéo Tzuyu.
Tiểu Hoon nói:
"Được."
"Chúng ta đây xuất phát!"
Anh sờ sờ đầu Mimi, ôm lấy tiểu Hoon.
Được nửa đường, tiểu Hoon mặt đỏ lên, kéo ống tay áo Tzuyu nói:
"Mẹ mẹ... Con muốn đi tiểu."
Tzuyu lặng đi một chút, nhìn lái xe phía trước nói:
"Phía trước có cửa tiệm Fastfood, ngừng nơi đó!"
Sau khi dừng xe, cô nói với anh:
"Em dẫn con đi, anh trông Mimi."
Jungkook gật đầu, nhìn cô vào tiệm Fastfood, quay đầu muốn cùng Mimi bồi đắp cảm tình.
Mimi nhìn anh liếc mắt một cái, cúi đầu nhìn con chó nhỏ trong lòng. Anh nhìn đó chỉ là một con chó con què chân, nghi hoặc hỏi:
"Mimi, con chó này cũng không đáng yêu gì, con còn ôm nó làm gì?"
Mimi nhìn anh một cái, không để ý tới anh.
Anh cảm thấy thực bị thương, tận tình khuyên bảo:
"Nó xấu lắm, chúng ta thả nó xuống đi. Ba ba không phải mua cho con rất nhiều đồ mới sao?"
Mimi vừa nghe, miệng bẹt ra, hốc mắt đỏ:
"Chú mới xấu... Uông Uông đáng yêu nhất!"
"???!!!!"
Anh đành bỏ qua vậy! Đã xảy ra chuyện gì chứ?!
"Oa ——"
Mimi khóc lớn, xoay người muốn xuống xe.
Jungkook vội vàng tóm lấy bé:
"Không khóc không khóc, Mimi không khóc nga, ba ba không mắng con a... Con làm sao vậy? Mau nói cho ba ba."
"Buông ra..."
Mimi khóc hô:
"Cháu không cần chú... Chú là người xấu!"
"Ba ba là người tốt a!"
Mimi xoay lộn xộn, anh không có cách nào khác, đành phải ôm chặt bé:
"Chúng ta chờ mẹ trở về được không?"
Vài phút sau, Tzuyu trở về, kinh ngạc hỏi:
"Chuyện gì xảy ra?"
Mimi đẩy Jungkook ra, nhào vào trong lòng cô:
"Mẹ mẹ, về nhà."
"Chúng ta đi gặp cụ nội nga."
Cô ôm chặt Mimi, để tiểu Hoon ngồi vào trong lòng Jungkook, sau đó hỏi anh:
"Sao lại thế này?"
Jungkook vẫn còn buồn bực, anh căn bản không biết a! Anh ủy khuất chỉ vào trong lòng Mimi:
"Còn không phải do nó..."
"Nó làm sao vậy?"
Tzuyu kinh hãi, đây chính là thứ quan trọng nhất trong lòng Mimi!
Jungkook nói:
"Anh nói con chó này xấu..."
"Ba mới hư hỏng hết..."
Mimi khóc nói:
"Cái này vốn là như vậy..."
Tzuyu bất đắc dĩ.
"Ba nói Uông Uông xấu"
Mimi thút thít cáo trạng:
"Mẹ, về nhà..."
"Ừ, hiện giờ chúng ta về nhà, quay về nhà với ông nội."
"Ngoan, ba không biết đây là UÔNG uông."
Jungkook: Uông Uông là thú gì chứ? Ông trời chơi đùa anh đi.
Tzuyu khuyên Mimi, không có thời gian giải thích với Jungkook. Khi đến biệt thự Jeon gia, rốt cuộc Mimi cũng ngừng khóc, nhưng hai mắt vẫn hồng hồng, vẻ mặt không tình nguyện.
Ô tô dừng lại, Tzuyu thấy Jeon lão gia đứng đằng trước, trong lòng không yên. Cô vội kéo Mimi xuống xe, Mimi không chịu:
"Con phải về nhà..."
Tzuyu muốn đánh người, trực tiếp bế bé xuống. Mimi lập tức khóc lên, tiểu Hoon chạy đến lau nước mắt cho cô bé:
"Mimi không khóc, anh ở đây, anh thích Uông Uông, chúng ta không cần ba ba nữa."
Jungkook ở bên cạnh, lòng như vỡ ra.
Mina chạy đến, ôm lấy Mimi:
"Ôi tiểu công chúa của cô, con khóc khiến tâm cô tan nát rồi, không khóc không khóc nữa, chúng ta đi xem cụ nội..."
Mimi khóc thút thít vài cái, ngẩng đầu thấy một đám người xa lạ đứng đối diện, vội chạy dến đằng sau Tzuyu, mạnh mẽ ôm chặt lấy đùi cô. Tzuyu lần mò đầu cô bé, nói với Jeon lão gia:
"Ông nội..."
Jeon lão gia lau khóe mắt, kích động nói:
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi... Cháu nên về sớm một chút... Con à? Nhanh để cho ông xem!"
Tzuyu quay đầu nhìn thoáng qua, Mimi không chịu đi ra, đành phải nói với tiểu Hoon:
"Mau gọi cụ đi."
Tiểu Hoon ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhìn thấy mặt của Jeon lão gia, tiện kiễng chân lên.
Jeon lão gia vừa thấy, vội ngồi xổm xuống. Bà Taeyeon thấy động tác của ông, vội vàng kéo ông, sợ ông làm tổn hại đến chân, nói với Jungkook:
"Mau ôm con đến đây!"
Jungkook vội ôm tiểu Hoon đến. Tzuyu đi năm ấy, Jeon lão gia đã tròn 80 tuổi, sinh nhật qua đi, bắt đầu để râu. Hiện giờ cằm đã dài ra một túm râu bạc. Tiểu Hoon vừa thấy, trà ngập tò mò, vươn hai tay ra cầm lấy, khiến mọi người sợ tới mức kêu lên.
Tiểu Hoon vừa nghe thì biết là mình sai, vội rút tay về, quay đầu sợ hãi nhìn Tzuyu. Cô tức đến mức má xanh tím nhìn anh. Jungkook cười to:
"Râu của cụ không thể kéo ra được, nếu không cụ sẽ đau đó!"
Jeon lão gia sờ râu nói:
"Ai nói không thể kéo, cụ cho cháu cụ kéo đó, lúc trước mỗi ngày đem cháu của ông Hwang dán vào râu của ông, người xem đều hâm mộ ghen ghét! Ông chỉ hận lúc ấy không nuôi râu sớm hơn!"
Mina oán trách nói:
"Ông nội không sợ đau à?"
"Không có đau... Cái này chính là tình yêu đi, tiểu Hoon nhanh tới đây, trở lại cho cụ nội nha!"
Nói xong duỗi đầu qua, tiểu Hoon xẩu hổ quay đầu, trốn trên vai Jungkook.
"Tiểu Hoon đừng thẹn thùng, kêu cụ nội đi!"
Tzuyu nói tiểu Hoon quay đầu, nói với Jeon lão gia:
"Cụ nội..."
Sau đó lấy tay lần mò râu của ông:
"Cụ nội, thực xin lỗi, có đau hay không... Tiểu Hoon thổi cho người..."
Âm thanh của trẻ nhỏ, mềm dẻo không rõ, nghe ở trong lỗ tai, lại vô cùng ngọt ngào. Jeon lão gia vui mừng vô cùng, ôm lấy:
"Nhanh đưa cho ông, để ông bế nó, ai nha, tiểu gia hỏa này, quá đáng yêu, thật hiểu chuyện."
Mọi người sợ ông vọt đến nhanh, thật cẩn thận đưa tiểu Hoon cho ông, sau đó mấy cánh tay lại vây quanh, sợ có gì không hay xảy ra.
Tiểu Hoon ghé vào trên người ông, ngửi được một mùi không giống người thường, hình như là... Uhm... Mùi cỏ thơm trên núi... Đó là mùi trà trên người ông.
Đi vào phòng khách, tiểu Hoon mới nhớ ra, rốt cuộc cũng có người ôm bé trước rồi, bé; Lập tức quay đầu tìm em gái, thấy em gái đang được mẹ ôm.
"Em gái..."
Bé hô một tiếng, Jeon lão gia quay đầu, nhớ tới vẫn còn một đứa nữa, vội vàng đặt chắt xuống.
Yugeom cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trẻ con, hết sức kích động, tiến lên ôm đến trên người mình, kích động nói:
"Tiểu Hoon, chú là chú của con, chú ấy!"
Tiểu Hoon cảm thấy người này có phần kỳ quái, có phần không muốn tiếp xúc với Yugeom, nhưng vẫn hô một tiếng chú. Yugeom cao hứng đến không chịu được, bẹp bẹp hôn vài cái lên má của bé. Tiểu Hoon lập tức động hai gò má, nghĩ muốn bạo phát: Cháu là con trai, không cần hôn.
Jeon lão gia nhìn Mimi, nghi ngờ hỏi:
"Sao vậy, sao lại khóc?"
Tzuyu không biết giải thích thế nào, nói với Mimi:
"Mau gọi cụ đi."
Mimi căng thẳng hô một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn chó nhỏ trong lòng. Jungkook ở bên cạnh không ngừng hối hận, nghĩ muốn gặp trở ngại.
"Tiểu công chúa của cụ, có phải có ai bắt nạt cháu không?
Jeon lão gia bế cô bé đến trước người mình:
"Nói cho cụ biết, cụ giúp cháu đánh người đó!"
Mimi nhìn cụ một cái, quay đầu nhìn Jungkook, da đầu anh run lên Jeon lão gia nhìn bọn họ một cái, hỏi:
"Ba bắt nạt cháu hả?
"Ba đáng ghét."
Mimi nói:
"Không để ý đến ba."
"Được được, chúng ta không để ý tới nó!"
Jeon lão gia ôm lấy bé, ngoan độc trừng mắt nhìn Jungkook. Bà Taeyeon nhẹ giọng hỏi:
"Khi nào thì ăn cơm?"
Jeon lão gia vội hỏi bé:
"Mimi, cháu có đói cụng không?"
"Đói..."
Mimi khổ sở nói, nhìn mắt của ông có chút khiếp sợ.
"Cụ ôm cháu đi ăn có được không?"
Mimi quay đầu nhìn Tzuyu:
"Mẹ..."
"Mẹ cũng ở ở trong này..."
Jeon lão gia đứng lên:
"Cụ và mẹ cùng đi với cháu được không?"
Mimi gật đầu:
"Được ạ!"
Sau đó một tay nắm tay Jeon lão gia, một tay nắm tay Tzuyu, lại phát hiện không có tay nào nắm lấy chó nhỏ. Cô cầm lấy:
"Mẹ cầm giúp con."
Mimi ừ một tiếng, nắm lấy cô. Jeon lão gia nắm tay bé đến nóng hầm hập, cảm thấy trong lòng ấm cực kỳ, một cánh tay kia duỗi về phía tiểu Hoon:
"Tới đây, để cho cụ nội cầm tay nào!"
Tiểu Hoon lập tức nhảy qua. Jungkook cảm thấy được... Chính mình bị lãng quên rồi... Ông trời, ơi, đó là trứng của anh thụ tinh đó nhé.
Khi ăn cơm, Jeon lão gia muốn đút cho bé, Mina cười nói:
"Ông nội, bọn chúng ăn được rồi."
Jeon lão gia lập tức nói:
"NhỎ như vậy sẽ ăn cơm của mình, thật lợi hại nha! Tiểu Hoon và Mimi, các cháu thật là có khả năng!"
Tiểu Hoon và Mimi nhìn ông, khó xử cười, cúi đầu ăn.
Jungkook: Cho tới bây giờ đều không cười với mình, ông nội dùng kỹ năng gì thế? Lần đầu tiên gặp đã cười...
Cơm nước xong, mọi người quay về phòng khách. Jeon lão gia thấy Mimi ôm chó nhỏ, nịnh nọt mà nói:
"Ai nha, chú chó này thật đáng yêu..."
Lại nhìn kỹ:
"Nhưng sao lại ít đi một chân."
Mimi thở phì phì nhìn Jungkook, mềm mại trả lời:
"Chó bị què."
Cười siêu lạnh, âm thanh vô cùng thấp!
"Làm sao có thể qua chứ?"
Jeon lão gia khổ sở nói:
"Tiểu Mimi của ta khẳng định thương tâm muốn chết!"
Mimi vừa nghe, hấp hấp cái mũi, hốc mắt hồng hồng gật đầu:
"Vâng, Mimi rất khổ sở. Cẩu Cẩu vẫn chết..."
"A... Ông cố nội cũng rất khổ sở!"
Jeon lão gia ôm lấy cô bé:
"Mimi không khóc nha, Cẩu Cẩu... Cẩu Cẩu..." A! Cẩu Cẩu không phải ở trong này sao? Vì sao lại chết?"
Ông ngẩng đầu nhìn Tzuyu, lại nhìn Mina.
Mina vội vàng nói:
"Đấy là Uông Uông của Mimi, chuyện là như thế này..."
Mina chậm rãi kể lại chuyện cũ mà Tzuyu đã từng nói qua lại một lần.
Mimi vừa nghe vừa gật đầu, thỉnh thoảng còn bổ sung thêm một chút.
Jungkook bừng tỉnh đại ngộ, tưởng đánh chính mình một tát: Ai kêu mình không làm tốt tình báo! Xứng đáng!
Jeon lão gia thổn thức nói:
"Uông Uông thật sự là đáng thương... Bất quá Uông Uông cũng rất dũng cảm! Mimi, cháu cũng phải giống Uông Uông dũng cảm như vậy nha ~"
Mimi gật đầu.
"Bất quá cháu không cần thương tâm, kỳ thật Uông Uông cũng không có chết, nó chỉ đến nước U Linh thôi."
Mimi kinh hỉ trợn tròn mắt:
"Ông cố cũng biết?"
"Uh?"
Cái gì gọi là "Cũng" ?
Tiểu Hoon nói:
"Mẹ cũng nói như vậy!"
Jeon lão gia nhìn Tzuyu, cười gật đầu:
"Đúng vậy, ông cố cũng biết, mọi người đều biết."
Jungkook bị thúc dục nghĩ: Sao mình không biết...
Đột nhiên phát hiên Yugeom ở một bên nghe rất chăm chú, anh khẽ căn môi, đứng lên:
"Yugeom, em đi theo anh một chút, anh có việc muốn nói với em!"
"A? Oh."
Yugeom nghi hoặc đứng lên theo.
Đi vào thư phòng, Jungkook vừa xoay người liền đánh người!
Mẹ nó! Đều là do cậu! Nếu không phải cậu cưới người vợ kia, vợ của tôi làm sao có thể hiểu nhầm? Đã sớm quay về! Cũng không có chuyện của Uông Uông! Cho dù có, anh cũng sẽ biết! Bảo bối của con gái anh...
Yugeom không dám kêu ra khỏi miệng, thỉnh thoảng cũng cỗng kĩnh rất mãnh liệt, liền hóa giải một chút. Đánh xong, công việc kết thúc! Jungkook phủi người xuống lầu, Yugeom bám vào tường đi xuống. Đi đến cửa thang lầu, thấy mọi người trong một nhà hòa thuận vui vẻ, anh ta vươn tay gọi:
"Bà xã... Bà xã..."
Tiểu Hoon vừa mới bị ôm tới ngồi giữa Bae Irene và Mina, Bae Irene vô cùng thích đứa bé này, vụng trôm nhéo nhéo mặt, nám tay bé hỏi han ân cần, đang suy nghĩ có nên thiết kế thời trang trẻ em hay không.
"Bà xã Irene..."
Yugeom kêu rên.
Bae Irene sửng sốt, bây giờ mới nhớ tới thân phận của mình ở Jeon gia, vội vàng chạy đến:
"Anh làm sao vậy?"
"Quay về nói sau..."
Yugeom bi phẫn thuyết:
"Em cũng có phần?"
Bae Irene lặng đi một chút, thấp giọng hỏi:
"Anh bị Jeon tổng đánh?"
"Là anh hai!"
Yugeom thấp giọng nhắc nhở.
"Oh."
Bae Irene gật đầu.
Đi xuống dưới lầu, Yugeom nói:
"Ông nội, cháu với Irene về nhà."
"Về nhà làm gì?"
Jeon lão gia hỏi:
"Nơi này cũng không phải không có phòng?"
Yugeom ôm vai của cô ta:
"Ngày mai Irene phải đi Pháp, sáng sớm phải xuất phát, ở đây không được tiện lắm."
Bae Irene lập tức cười nói:
"Đúng vậy, ngày mai cháu phải đi Pháp! Trang phục mới đã bắt đầu làm... Mina, chị dâu, các người có muốn đi hay không?"
Mina nói:
"Em ở đây chơi với cháu đã, tháng Chín đi."
"Tốt, chúng ta đi trước. Tiểu Hoon và Mimi, chờ cô... Ách, thím làm quần áo mới cho các cháu."
Vẫy vẫy tay, cùng Yugeom nắm tay rời đi. Vừa lên xe, lập tức bỏ ra: Oa dựa vào! Nắm tay với khác phái, đáng ghét!
Tzuyu thấy Yugeom đi rồi, cảm thấy bản thân cũng nên cáo từ, nhưng nhìn Jeon lão gia không tiện mở miệng.
Mina dường như cũng nhìn ra tâm tư của cô, hỏi tiểu Hoon và Mimi:
"Buổi tối các cháu muốn ngủ với ai? Ngủ với cô có được không?"
Tiểu Hoon và Mimi vừa nghe, lập tức lắc đầu, trăm miệng một lời nói:
"Ngủ cùng với mẹ."
"Nhưng mẹ muốn ngủ cùng với ba ba."
Mimi nghiêm mặt, đối địch với Jungkook:
"Không, không cho chú ấy ngủ với mẹ."
Tiểu Hoon cũng nhăn mặt mũi:
"Chú ấy ức hiếp Mimi, không gọi chú ấy là ba."
Jungkook ngồi phịch xuống bên cạnh Tzuyu, ngả trên vai của cô giả chết:
"Giúp giúp anh... Giúp giúp anh..."
Tzuyu vỗ vỗ tay anh, nói với đứa nhỏ:
"Ba ba mua nhiều đồ chơi cho các con như vậy, các con sao có thể không tiếp thu ba chứ?"
Tiểu Hoon trầm tư, Mimi quyết đoán nói:
"Trả lại cho chú ấy!"
"Con và tiểu Hoon đều đã lấy để chơi đùa."
Mimi sửng sốt, khóc lên:
"Ô..."
"Tốt lắm tốt lắm..."
Jungkook lập tức ngẩng đầu:
"Không khóc không khóc, không tiếp thu sẽ không nhận thức! Mimi đừng khóc, cọ vừa khóc, ba ba liền đau lòng."
Mina cảm động nói:
"Mimi, cháu xem ba ba có bao nhiêu thương yêu cháu nha!"
"Chú ấy nói Uông Uông xấu..."
Mina ngậm miệng lại, quay đầu nhìn Jungkook, trong mắt chỉ có hai chữ: Xứng đáng!
Jungkook cúi đầu: Anh xác thực xứng đáng!
Jeon lão gia hỏi đứa nhỏ:
"Tiểu Hoon và Mimi ngủ cùng với ông cố nội có tốt hay không?"
Hai đứa rối rắm. Ông cố nội rất tốt lắm, nhưng mà bọn chúng thích ngủ với mẹ___bọn chúng vẫn luôn ngủ với mẹ____lại sợ đả thương tâm của ông cố nội! Hai đứa không nói lời nào, hai mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Jeon lão gia.
Trong đầu Jeon lão gia ôi một tiếng, lập tức nói:
"Vậy thì ngủ với mẹ đi, liền ngủ với mẹ các cháu đi!"
Đây là hai cái quỷ linh tinh, loại ánh mắt đó ông không chịu nổi, giống như con mèo nhỏ vậy!
Buổi tối, Tzuyu và hai đứa nhỏ ngủ ở trong phòng của Jungkook. Giường của anh rất lớn, Jungkook muốn ngủ cùng bọn họ, nhưng hai đứa nhỏ không chịu, anh chỉ có thể ngoan ngoan đi ngủ ở thư phòng.
Phòng của anh đã có biến hóa so với mấy năm trước, mấy năm trước căn phòng là phòng đơn lạnh cứng rắn, nay lại là phòng đôi ấm áp. Tzuyu còn nhớ mấy năm trước anh nói muốn tìm người trang trí lại, chờ sau khi kết hôn sẽ đến ở.
Phòng ấm áp sáng ngời, phi thường rộng mở, bên trên có trải chiếc thảm xing đẹp. Sáng sớm, tiểu Hoon mặc quần áo tử tế xuống giường, sau đó ôm tiểu Cẩu lăn qua lăn lại.
Tzuyu nói:
"Các con muốn lăn qua lăn lại thì lăn là được rồi, không nên chạy loạn đụng vào lung tung, mẹ đi rửa mặt."
Hai đứa nghe lời lăn lộn, một đường lăn tới cửa, nghe thấy răng rắc một tiếng, hình như có người mở cửa, lập tức lăn lại! Lăn lại một vòng ngẩng đầu, thấy Jungkook mở cửa tiến vào.
Jungkook nhắc tới, chân dừng lại giữa không trung: Ba đi! Các con không ngủ trên giường, thì để cho ba tới ngủ nha, đã rất nhiều năm ba không được thấy mẹ các con ngủ!
Jungkook không nói gì sau một lúc lâu, chậm rãi buông chân:
"Mẹ đâu?"
Mimi cằm đặt ở trên thân của tiểu Cẩu, nhìn chiếc thảm chằm chẳm.
Tiểu Hoon nói:
"Mẹ đang rửa mặt."
Jungkook gật đầu, đi về phía phòng tắm:
"Các con tiếp tục."
Hai đứa chu miệng, đỡ nhau đứng lên, Mimi chạy về phía phòng tắm:
"Mẹ mẹ... Con cũng muốn rửa mặt~"
Jungkook: Vì sao còn không rửa mặt sớm đi?
Anh dựa vào cửa, nhìn cô rửa mặt cho đứa nhỏ. Tzuyu ngẩng đầu:
"Anh rửa mặt chưa?"
"Chưa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com