Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⛄ CHƯƠNG 516 - 520: NGỦ CÙNG NHAU⛄

      Trải qua thời gian mấy tiếng đồng hồ dọn dẹp xong phòng ở, đoàn người Tzuyu và Mina đều đi ra ngoài. Trước tiên người một nhà đến tiệm trà sữa ngon nhất gần đấy ăn uống, hai đứa nhỏ mỗi đứa ăn một phần điểm tâm, đều nói rằng ăn rất ngon.

    Ăn xong thì đi dạo các cửa hàng. Tzuyu muốn mua thêm một ít vậy dụng tẩy rửa, Yugeom cùng Mina tính mua cho đứa nhỏ mấy món đồ chơi —— đi quá nhanh nên đã quên mang theo, ngay cả Uông Uông đều để quên ở nhà, hai đứa nhỏ có điểm nhàm chán!
Tzuyu hỏi:
                "Cơm chiều định ăn ở đâu? Mình làm sao?"
               "Chỉ có thể để cậu làm."
Mina nói:
              "Ý kiến anh họ cũng vậy!"
Yugeom vội vàng nói:
              "Chị dâu nhỏ, em muốn ăn bít tết do chị làm!"
              "Chị sau khi rời đi vẫn chưa làm lại lần nào, chỉ sợ khó ăn."
             "Em sẽ làm cho chị ăn!"
Tzuyu cười:
            "Không thể tưởng được Min Gyu thực sự có lộc ăn nha."
             "... Chị dâu nhỏ, chị sao lại có thể cười nhạo em vậy?"
            "Bởi vì cô ấy là chị dâu của anh."
Mina nói.
  Yugeom yên lặng thừa nhận khó khăn. Kỳ thật sâu trong nội tâm chị dâu nhỏ đã hoàn toàn nhận mình là vợ của anh họ đi? Bằng không làm sao có thể trêu đùa mình như vậy?!

   Mang các đồ vật mua sắm trở về, Jungkook cũng đến, vừa vào cửa liền ôm tiểu Hoon hung hăng hôn vài ngụm, oang oang nói:
               "Thật lâu không gặp bảo bối nhỏ làm ba ba nhớ muốn chết!"
  Tiểu Hoon giãy ra khỏi người anh: Làm sao lại rất lâu vậy? Rõ ràng buổi sáng mới gặp đây nha!
  Jungkook buông cậu bé ra, lại đi ôm Mimi. Mimi tránh anh ra, lại bị anh bế lên.
  Mimi ủy khuất đến độ muốn khóc: Ai muốn người ôm a? Cô bé đâu nghĩ nhận anh làm ba ba, lại còn nói Uông Uông của cô bé xấu, còn bảo cô bé vứt bỏ nó đi... Ô ô, không biết Uông Uông có phải hay không bị người này vụng trộm vứt bỏ rồi a.
   Jungkook hăng hái mở ra một cái gói to, tay sờ sờ vào, hỏi cô bé:
               "Con đoán ba ba mang cái gì cho con đây?"
  Mimi không để ý tới anh, rầu rĩ không vui ôm một gấu bông hình dạng con khỉ. Cô bé đã để quên Uông Uông ở nhà, Mina chỉ có thể mua con khỉ cho cô bé. Nhưng Uông Uông một mình nằm trên sô pha, cô bé lo lắng buổi tối nó ngủ một mình sợ sẽ lạnh.
  Jungkook lôi từ trong cái túi ra một đồ vật, để tới trước mặt cô bé:
               "Nhìn xem đây là cái gì?"
  Mimi lười biếng liếc qua, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, cơ hồ xúc động muốn nhảy lên. Nhìn sắc mặt anh, cô bé dừng lại một chút, rụt rè lấy con chó nhỏ từ tay anh, thanh âm như ruồi muỗi kêu nói:
                "Cám ơn."
                "Cám ơn ai a?"
Jungkook khổ sở hỏi.
  Mimi nhìn thoáng qua Uông Uông trong tay, ngẩng đầu nói:
                "Cám ơn ba ba."
Jungkook hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, đem gói to đựng một cái xe tàu hỏa đưa cho tiểu Hoon — đây là trong một đống đồ chơi tùy tiện lấy ra. Nhìn thấy tiểu Hoon đã ôm trên tay một cái xe lửa mới tinh, anh bất đắc dĩ nói:
                 "Xem ra con đã có rồi."
Tiểu Hoon ném xe lửa trong tay xuống, chạy lại kêu:
               "Con thích của ba ba hơn!"
  Người mua xe lửa mới - Yugeom... Tan nát cõi lòng nhất! Anh bạn nhỏ, các con không thể nịnh nọt như vậy a ~

   Buổi tối, Mina cùng Yugeom nghĩ muốn lừa gạt đứa nhỏ cùng mình ngủ, hai đứa nhỏ không chút do dự cự tuyệt! Chuyện khác còn có thể thương lượng được, riêng chuyện này thì không được — không có mẹ ở bên người làm bọn chúng sợ hãi!
  Jungkook chỉ có thể cùng Tzuyu và hai đứa nhỏ cùng nhau ngủ —— ngủ không được cũng phải ngủ, cùng lắm thì cứ nằm trên đệm nghỉ. Dù sao cũng không thể ngủ ở phòng khách, cũng không thể giành giường ngủ với Yugeom, nếu không sẽ bị người ta biết anh vậy mà cùng Tzuyu ngủ tách ra... Như vậy thật quá mất mặt!.

   Tiểu Hoon và Mimi phát hiện anh muốn cướp giường của mình, bốn con mắt tìm tòi khao khát nhìn mẹ.
Tzuyu nói:
               "Nơi này không đủ giường, ba ba sẽ ngủ cùng chúng ta. Các con xem, giường này thực rộng nha."
   Mimi mím môi, không rên một tiếng tiến vào ổ chăn, đem Uông Uông để bên cạnh mình, cũng đã chiếm một vị trí nho nhỏ. Tiểu Hoon muốn trèo lên thì cô bé kêu lên:
             "Hầu Hầu đâu? Tôn Ngộ Không! Nhanh đi ôm nó đến đây!"
  Đại khái song sinh quả thật tâm tư linh thông, tiểu Hoon xoay người ra chạy ra bên ngoài, kêu Tzuyu mở cửa cho cậu, sau đó chạy vào phòng khách ôm con khỉ đồ chơi, xe đồ chơi, các loại đồ chơi hoa quả rồi cấp tốc chạy vào.
   Tiểu Hoon đem các món đồ chơi ném lên giường, để Tzuyu bế mình lên giường, sau đó đem các món đồ chơi sắp sắp xếp xếp thành một đống, còn mình thì nằm xuống, bên cạnh cũng chỉ còn lại một chỗ trống cho Tzuyu có thể ngủ.
   Jungkook trợn mắt há hốc mồm, nhìn cô. Tzuyu lần đầu tiên thấy đứa nhỏ quấy phá như vậy, có loại cảm giác mạc danh kỳ diệu.
    Hai đứa nhỏ nằm trong chăn, ánh mắt đảo qua đảo lại, sợ mẹ tức giận nên vội vàng nhắm mắt lại.
  Tzuyu đi qua đem các món đồ chơi lấy ra khỏi chăn.
  Hai đứa nhỏ mở to đôi mắt đáng thương nhìn cô.
                   "Đừng giả bộ đáng thương, đồ chơi để đây sẽ cấn lên người rất đau."
   Hai đứa nhỏ lập tức rũ mắt xuống, đơn giản là chột dạ, không dám giả bộ đáng thương nữa.
  Tzuyu cầm lấy Uông Uông, Mimi vội vàng đưa tay ra ôm lấy:
                "Mẹ..."
                "Được rồi, cái này cho con, không cho phép chiếm vị trí của ba ba nghe không."
Tzuyu buông ra, đem con khỉ đồ chơi đưa qua cho tiểu Hoon:
              "Con có muốn hay không?"
  Tiểu Hoon trước kia không ôm cái gì ngủ cả, dừng một chút lại ôm lấy, quyết định thử một lần.
   Tzuyu dọn dẹp cho bọn chúng xong, nói với anh:
               "Lên giường đi!"
Khẩu khí cường ngạnh không cho từ chối!
  Jungkook ngoan ngoãn lên giường, nghĩ rằng: Làm mẹ liền thay đổi nha! Tzuyu trước kia dịu dàng bao nhiêu, như con cừu a? Còn như hiện tại, dễ dàng thu thập xong hai tên tiểu quỷ này. Anh có cảm giác, cảm thấy, sau này mình cũng sẽ bị thu thập luôn a ~
   Chẳng biết tại sao, cư nhiên lại có điểm chờ mong.

   Jungkook nằm bên cạnh tiểu Hoon, Tzuyu nằm bên cạnh Mimi, để cho hai đứa nhỏ ngủ chính giữa. Ngủ trong chốc lát, tiểu Hoon đột nhiên đứng lên, ôm đồ chơi con khỉ bước qua người Mimi, lại bước qua người Tzuyu, sau đó tiến vào chăn.
  Jungkook: Con có ý tứ gì đây? Ghét bỏ ba ba sao?
  Mimi phát hiện mình nằm gần ba ba, cũng đứng lên, bước qua người Tzuyu, sau đó tách tiểu Hoon ra, còn mình thì nằm dựa vào người mẹ.
  Tzuyu thở dài, hơi lui về phía sau, đắp chăn cho bọn chúng, nói:
               "Ngủ ngon a."
              "Còn chưa kể chuyện xưa."
Mimi nhỏ giọng nói.
  Tzuyu đành phải bắt đầu kể chuyện xưa, nói hơn mười phút thì dừng lại, hai đứa nhỏ đã ngủ.
   Jungkook nghiêng người vòng tay qua hông cô, hôn một chút phía sau cổ cô, cảm thấy thực thỏa mãn, than thở: Sinh mạng quan trọng nhất trong cuộc đời anh là ba người, đều đang nằm trong ngực của anh!
  Tzuyu vỗ về tay anh, dường như không tiếng động an ủi.
Anh hỏi:
               "Chuyện xưa vừa rồi là chuyện gì?"
Anh tự nhận là cũng có thời thơ ấu, chuyện xưa cổ tích cơ bản đều đã nghe qua. Cho dù đã quên, chắc cũng không hoàn toàn quên đi? Như thế nào lại không có ấn tượng chút gì vậy.
Tzuyu hơi dừng một chút, ngượng ngùng nói:
              "Mimi nhớ tới Uông Uông, em liền kể bừa vậy thôi."
             "Kể không tệ nha."
Jungkook cười nhẹ.
              "Được rồi, đừng làm rộn, mau ngủ đi, đánh thức đứa nhỏ thì để anh dỗ đó."
  Jungkook ngoan ngoãn ngậm miệng lại, yên lặng trong chốc lát, đột nhiên chống đỡ thân mình, quay mặt của cô lại tiến hành hôn môi.
  Tzuyu đẩy anh một chút, không đẩy ra, lại để cho anh hôn, nụ hôn dài tới vài phút. Sau khi hôn xong, Jungkook buông cô ra, thở dốc nói:
               "Không được... Anh phải đi tắm nước lạnh một cái!"
Quả thực là tự làm bậy không thể sống!
  Tzuyu đầu tiên là đỏ mặt lên, tiếp theo thì khì khì cười trộm.
Jungkook véo lưng cô một cái, cảnh cáo nói:
             "Cẩn thận ôm em đi phòng tắm!"
Tzuyu hoảng sợ, cũng cảnh cáo anh:
            "Không cho phép làm xằng làm bậy." 
           "Biết rồi."
Jungkook bĩu môi, lại đè cô tiếp tục mãnh liệt một hồi —— dù sao cũng phải đi dập tắt lửa, vậy thì cứ đốt lửa to một chút đi! 

    Mina muốn dẫn Tzuyu và đứa nhỏ đi chơi, Yugeom không muốn cô đơn, tự nhiên muốn đi góp vui. Jungkook là một tổng tài, thời khắc phải chú ý hình tượng, rất ít khi điên giống như bọn họ như vậy, nhưng người bọn họ muốn dẫn đi ra ngoài là người phụ nữ và con của anh, anh ngồi không yên, cũng muốn đi theo!
  Mặt mũi và hình tượng đều là mây bay, bắt lấy lòng vợ và con mới là chân thật!

    Một đám người bọn họ xuất môn như vậy, rất hấp dẫn ánh mắt. Người không biết, còn tưởng rằng hai đôi vợ chồng, mỗi đôi dẫn theo một đứa nhỏ.

   Chơi vài ngày, Yugeom phải về A thị, bởi vì hôm sau là ngày lễ tình nhân, anh ta phải về tìm Min Gyu!
  Nghe xong lời của Yugeom, sắc mặt Jungkook, Tzuyu, Mina đều khác nhau.

     Yugeom đi rồi, Mina nhìn Jungkook và Tzuyu trầm mặc:
               "Em... Về trường học trước, không quấy rầy các người."
Nói xong chạy nhanh rời đi.
  Jungkook nhìn Tzuyu, bỗng nhiên thấy hai đứa nhỏ cũng không phải lúc nào cũng đáng yêu. Tỷ như những ngày như lễ tình nhân... Đứa nhỏ chính là bóng đèn!
   Chậc ~ Anh hẳn là kêu Mina và Yugeom mỗi người mang đi một đứa! Chỉ tiếc, đứa nhỏ còn không rời mẹ được, khẳng định sẽ không nguyện ý. Về phần Mina và Yugeom có đồng ý hay không, căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của anh!
   Tzuyu bị anh nhìn không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng:
              "Buổi tối ăn gì?"
              "Ách... Em muốn ăn gì?"
             "Em không biết, không có đồ ăn, cần đi mua thức ăn."
             "Uh."
Jungkook gật đầu:
             "Anh đi cùng với em."
              "Được."

  Hai người ôm đứa nhỏ, đi siêu thị ở phụ cận mua thức ăn.
   Trên đường đã đang bán hoa hồng, người đi đường đối diện đi tới, có một số đang cầm chocolate.
   Jungkook buồn bực, vì sao đã chuẩn bị củi gạo dầu muốn rồi? Cảm giác lại thổi phồng hoa tươi và chocolate, sẽ không thích hợp. Chẳng lẽ về sau, những ngày như thế này không có bọn họ?
  Anh cảm thấy không được! Tình yêu không thể qua kì giữ tươi, gặp giờ khắc giữ gìn, ngày hội, sinh nhật, chẳng sợ kết hôn 10 năm, 20 năm, đều hẳn là nên chế tạo lãng mạn. Huống chi, bây giờ anh còn chưa kết hôn!
    Nhưng là mấy ngày này, mỗi ngày anh đều cùng một chỗ với Tzuyu, muốn như thế nào mới có thể rời đi cô, sau đó thần không biết quỳ không hay mua hoa hồng và chocolate về? Chế tạo âm nhạc và sâm banh lãng mãn? Vô luận lấy lý do gì để đi ra, cô cũng sẽ đoán được đi? Vậy còn có cái gì ngạc nhiên vui mừng đáng nói?
    Ở ngoài phạm vi, thấy được một khu chuyên bán hoa hồng va chocolate vì lễ tình nhân.
  Hai người đi ngang qua làm như không có phát hiện. Mimi ngồi ở trên xe mua sắm, đột nhiên giơ tay sờ hộp chocolate:
                "Mẹ, thật đẹp."
Cô dừng một chút, nhìn anh.
Jungkook nói:
                "Đây là kẹo."
Sau đó giơ tay cầm lấy một hộp:
               "Cho con ăn có được hay không?"
Mimi không muốn nói chuyện với anh lắm, cố làm ra gật đầu:
               "Được."
Tzuyu nói:
              "Không nên mua. Đứa nhỏ ăn sẽ nghiện, ăn nhiều sẽ béo, sau này lúc thay rằng sẽ càng phiền toái."
Vẻ mặt Jungkook u buồn:
              "Anh là mua cho em."
              "..."
              "Em muốn hay không?"
Anh đùa hỏi.
  Tzuyu cố ý mặt lạnh, đẩy Mimi đi về phía trước:
              "Em không cần!"
  Jungkook cười trong sáng, cầm hai hộp đuổi theo, bỏ vào trong xe mua sắm, tay đặt ở hông của cô:
              "Đừng nóng giận."
              "Ai tức giận?"
Tzuyu liếc mắt nhìn anh một cái, đẩy tay anh ra:
              "Ôm tiểu Hoon thật tốt."
  Jungkook cười trộm ôm cẩn thận, tiểu Hoon nghi hoặc khó hiểu nhìn anh, anh nói:
             "Phụ nữ là lấy để yêu thương."
  Tzuyu thiếu chút nữa ngã sập xuống, giận dữ hỏi:
             "Anh dạy loạn con cái gì?"
Jungkook không dám nói.
Tiểu Hoon mồm miệng không rõ trả lời:
            "Phụ nữ là lấy để yêu thương."
Jungkook: Con trai, đây là con hãm hại ba ha!

   Về nhà, Tzuyu đi làm cơm, Jungkook thành thật nhìn đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm chocolate, anh cầm một hộp vào trong phòng, để Tzuyu hưởng thụ một mình, sau đó mở một hộp khác ra, mỗi người một viên.
Tiểu Hoon cắn một cái, nhăn mũi nói:
               "Là lạ... Có điểm đắng."
Mimi gật đầu.
  Jungkook nhả ra khí, tốt nhất các con không thích, bằng không về sau mỗi ngày ầm ỹ đòi ăn, bị chứng mập mạp và sâu răng, Tzuyu sẽ tìm ba liều mạng.
   Tuy rằng vị không quá ngon miệng, nhưng tiểu Hoon và Mimi đã có ý thức không được lãng phí, vẫn đang quyết định ăn hết, cùng lắm còn lại thì toàn bộ đưa cho mẹ!
  Ăn ăn, Mimi đột nhiên oh một tiếng, cúi đầu vừa lúc thấy:
                "Có nước..."
               "A, đây là rượu bên trong chocolate của con."
Jungkook nói:
            "Không thích thì không cần ăn."
  Mimi thật cẩn thận nắm chocolate, không để làm cho rượu chảy ra, vươn đầu lưỡi liếm một chút, nói:
             "Là ngọt có mùi lạ..."
             "Uh, không thích liền vứt bỏ đi."
             "Không thể quăng."
Mimi nói:
            "Đứa bé tốt không lãng phí."
            "..."
Phải, Mimi đại nhân.

    Buổi tối, Mimi ngủ một lát, đột nhiên tỉnh lại, phát giác thân thể không thoải mái. Cô bé nhéo xoay, khó chịu hô:
              "Mẹ..."
  Tzuyu đã ngủ, cô bé hô hai tiếng không thấy trả lời, cầm lấy tay cô dùng sức lay động, vừa giơ tay gãi lưng của mình:
              "Mẹ, con khó chịu..."
Tzuyu tỉnh lại, bật đèn, vội vàng hỏi:
              "Làm sao vậy?"
              "Rất ngứa."
Mimi nhíu mày ghé vào trên người cô, khó chịu chảy nước mắt.
   Tzuyu vội vàng nhấc quần áo của cô bé lên, phát hiện trên lưng của cô bé có rất nhiều chấm hồng, hoảng sợ, vội vang lay động anh tỉnh lại:
             "Mimi sinh bệnh!"
  Jungkook cũng hoảng sợ, nhìn thoáng qua, cuống quít nhảy xuống giường:
            "Đừng nóng vội, anh đưa con đến bệnh viện!"
Tzuyu buông Mimi ra:
            "Bảo bối, con chịu đựng một chút, ba mẹ đưa con đi tìm bác sĩ."
Nói xong bản thân cũng mặc quần áo.

   Một phen động tác, tiểu Hoon cũng tỉnh, thấy Mimi nằm ở bên cạnh khóc, đi qua lau nước mắt cho cô bé.

  Jungkook và Tzuyu mặc quần áo tử tế, sợ trì hoãn bệnh tình, không kịp mặc cho đứa nhỏ, dùng chăn nhỏ chum lấy bọn chúng đi ra cửa.

   Hai người chạy tới bệnh viện gần đó, treo khám gấp, bác sĩ kiểm tra:
                "Dị ứng cồn!"
Nói xong trừng mắt nhìn hai người:
               "Đứa nhỏ mới mấy tuổi, vì sao để cho cô bé uống rượu?"
Dừng một chút:
              "Có phải nấu cơm có thả rượu hay không? Không phải rất nghiêm trọng, hẳn là không dính vào bao nhiêu, về sau chú ý một chút, một giọt rượu cũng không thể dính."
Tzuyu lặng đi một chút, mờ mịt nói:
                "Tôi không thả rượu..."
Jungkook chột dạ thuyết:
              "Khéo, chocolate, con bé ăn chocolate có rượu."
Tzuyu mạnh trừng mắt anh, giơ tay nhéo anh một cái:
             "Anh làm sao có thể như vậy?"
            "Anh lại không biết..."
Jungkook chán muốn chết, ôm cô an ủi:
             "Yên tâm đi, không có việc gì."
             "Đều tại anh!"
Tzuyu khóc nói.
             "Tốt lắm tốt lắm, tại anh tại anh..."
Jungkook nói:
             "Anh cũng đau lòng, anh mà biết, khẳng định không cho con bé ăn."
              "Ô ô..."
Tzuyu thấy không thể trách anh, đau lòng rơi lệ.
             "Đã phát hiện thì tốt rồi, về sau không cho con bé ăn."
  Tzuyu gật đầu, cảm thấy phát hiện sớm cũng có chỗ tốt. Hai năm nay luôn ghi nhớ đứa nhỏ còn nhỏ, cô căn bản không cho bọn họ uống rượu, lễ mừng năm mới khi ăn bánh trôi trứng gà, bọn họ cũng sẽ không cho rượu nếp vào. Hiện tại chỉ một giọt liền khó chịu như vậy, chờ bọn chúng trưởng thành học uống rượu, lập tức uống một chén, kia sẽ nghiêm trọng nhiều lắm a? 

    Giằng co tới nửa đêm mới được về nhà, Tzuyu đặt Mimi trên giường, Mimi còn buồn ngủ, nhướng mày lên nhìn mẹ.
Cô hỏi:
             "Còn khó thở hay không?"
Mimi lắc đầu.
  Jungkook ôm tiểu Hoon đã buồn ngủ, nói:
              "Anh mang tiểu Hoon sang phòng ngủ của Yugeom, cho đỡ chật chội."
Tzuyu sửng sốt, nói:
              "Em mang Mimi tới phòng Mina vậy, cái giường kia của Yugeom cũng hơi nhỏ thật."
Jungkook gật đầu, khuyên cô:
             "Đừng lo lắng, không có việc gì."
  Tzuyu hơi nở nụ cười, ôm lấy Mimi tới phòng Mina. Jungkook cũng đi sang, chờ tới Mimi ngủ rồi mới rời đi. Trở lại phòng, anh ngủ trong chốc lát nhưng rồi ngủ không được, lại chạy tới, nằm xuống bên cạnh người cô.
  Tzuyu đang muốn ngủ, mơ mơ màng màng hỏi:
              "Làm sao vậy?"
             "Không có việc gì. Chỉ nghĩ muốn ôm em một cái."
Anh thấp giọng nói.
  Tzuyu ừ một tiếng, chìm vào giấc ngủ.
  Jungkook ôm cô, cũng rất nhanh tiến vào giấc ngủ, hoàn toàn không bị tỉnh lại, tiểu Hoon một mình nằm ở trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

     Sáng sớm khoảng bảy giờ, tiểu Hoon tỉnh lại, phát hiện mình chỉ có một mình, bởi vì trời đã đã sáng, bé cũng không sợ hãi, nghĩ đến ba mẹ cùng muội muội chắc rời giường trước rồi. Mà chính mình lại vẫn còn nằm trên giường, bé cảm thấy có điểm xấu hổ.
   Cậu nhóc đứng lên, kiểm tra chăn cùng thảm một chút, may mà không đái dầm, xem ra chính mình ngày càng lợi hại rồi đó!
   Bé vui vẻ bò xuống giường, phát hiện cửa chỉ khép hờ, bèn đi ra ngoài, theo phòng bếp tìm được toilet sẽ tìm đến phòng khách, nhưng vẫn không tìm được ba mẹ cùng em gái. Bé bắt đầu thấy sợ, cái mũi nhăn nhúm, muốn khóc.
   Ba ba đâu? Mẹ mẹ đâu? Em gái đâu? Có phải bị người xấu bắt đi rồi không? Hay là không cần bé nữa?
    Rốt cục, phát hiện cửa phòng của cô cũng chỉ khép hờ, bé đẩy ra đi vào, liên sụp đổ: Mọi người... Hóa ra... Thật quá đáng... Ô oa ——
      Tiếng khóc vang lên, Jungkook bừng tỉnh, thừa dịp Tzuyu cùng Mimi còn chưa bị đánh thức, lập tức nhảy xuống giường ôm bé ra ngoài, hỏi:
                  "Làm sao vậy?"
Tiểu Hoon nức nở nói:
                "Mọi người không quan tâm con..."
              "... Không có a."
             "Ô ô... Rõ ràng là có."
Tiểu Hoon làm ầm lên:
             "Mọi người đều yêu em gái! Không thương con... Con thiếu chút nữa bị yêu quái ăn luôn!"
  Jungkook cảm thấy vấn đề này không nhỏ. Với 2 đứa trẻ thì giáo dục cùng thái độ không thể bất công, bằng không trong lòng bọn nhỏ sẽ cảm thấy uất ức, dễ phát sinh vấn đề.
Anh nghiêm túc nói:
               "Mọi người đối với con và em gái là giống nhau."
              "Không ngủ cùng con..."
              "Con là nam tử hán, nên độc lập, cứ ngủ cùng mẹ, một chút cũng không dũng cảm."
                "Ô ô... Con sợ bóng tối."
Thật sự sợ! Ô ô... Tiểu Hoon ngừng một chút, nhìn anh:
              "Ba ba không sợ sao?"
              "Cha không sợ."
Tiểu Hoon sửng sốt, cúi đầu nhìn ngón tay:
              "Nhưng là con sợ... Con..."
Bé không biết biểu đạt, khổ sở đến muốn khóc.
Jungkook vội vàng nói:
            "Con trưởng thành cũng sẽ không sợ!"
             "Khi nào thì con lớn?"
            "... Ăn cơm thật ngoan."
            "Còn bao lâu nữa?"
Tiểu Hoon đáng thương nhìn anh:
            "Con muốn được giống em gái..."
             "Là giống nhau."
Jungkook ôm chặt bé:       
             "Ngày hôm qua là ba ba không tốt. Em gái bị ốm, ba ba cùng mẹ đều thực lo lắng, tiểu Hoon không phải cũng thực lo lắng sao? Ba mẹ sợ em gái lây bệnh cho tiểu Hoon, nên không dám cho em gái ngủ cùng con. Vốn, mẹ ngủ cùng em, ba ba ngủ cùng con, nhưng ba ba lo lắng cho em, phải đi thăm em, kết quả ba ba quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ mất. Con có thể tha thứ cho ba ba không?"
Tiểu Hoon cúi đầu, nhìn ngón tay:
             "Con không sợ."
            "Hả?"
           "Không sợ em lây cho con."
            "Nhưng ba ba cùng mẹ sợ. Em bị ốm, ba mẹ đã thực đau lòng, con cũng ốm, ba mẹ sẽ càng đau lòng."
             "Nga..."
Tiểu Hoon trầm mặc một lát, nói:
             "Không sao nữa ạ."
  Jungkook thở ra, sờ sờ đầu bé, quyết định chờ bé lớn một chút, sẽ dạy bé đã là anh trai thì phải gánh trách nhiệm của nam nhi Jeon gia, còn có nhất định phải trân trọng em gái! Tiểu tử ngốc ngươi vẫn chưa tưởng tượng được, em gái lớn rồi phải gả tới nhà người khác, đến lúc đó ngươi có luyến tiếc cũng phải bỏ a...
  Jungkook vừa nghĩ tới Mimi về sau phải lập gia đình, cả người đều cảm thấy không tốt. Dừng một chút nhớ tới Mina... Có loại xúc động hi vọng thời gian dừng lại!
               "Con trai và con gái không giống nhau."
Jungkook nói:
              "Con trưởng thành sẽ rất lợi hại, em gái lớn lên lại không, em về sau cần con bảo vệ, bằng không sẽ bị người ta bắt nạt."
               "Nga!"
Vừa nói đến bảo vệ em gái, tiểu Hoon đã lên tinh thần:
              "Con không để người khác bắt nạt em!"
             "Tốt!"
Mặt anh giãn ra, nửa đời trước có anh hộ tống, anh già có tiểu Hoon hộ tống, ai cũng đừng nghĩ khiến con gái anh chịu khổ!

   Nói chuyện một lúc, tiểu Hoon ẩn ẩn có cảm giác, chính mình cũng không phải không được coi trọng, mọi người cũng không phải thiên vị em gái. Ngược lại, chính mình giống như rất quan trọng đi! Nếu em gái không so lợi hại với bé lợi hại, bé sẽ không so đo. Bé cảm thấy chính mình hẳn là phải có bộ dáng của anh trai, sau khi Mimi tỉnh lại, so với mọi ngày phải quan tâm hơn.

   Mimi không chịu uống thuốc, Tzuyu cùng Jungkook ở một bên khuyên, tiểu Hoon nghe xong, cũng dùng giọng nói non nớt bắt chước khuyên.
  Tzuyu kỳ quái nhìn thoáng qua, đứa nhỏ này hôm nay sao không đúng lắm, dường như giống với người lớn vậy.
    Đại khái là cùng tuổi dễ nói chuyện (o (╯□╰) o), Mimi có vẻ nghe trong lời nói, vừa mới như thế nào cũng không chịu ăn, bị anh trai nhất khuyên, thuận theo nói:
              "Con uống, nghe lời anh."
  Tiểu Hoon nhếch miệng cười, đột nhiên cảm thấy có thể trông nom được em gái sẽ có cảm giác rất thành tựu —— bình thường đều là bé bị người lớn trông nom...

     Hôm nay là lễ tình nhân, nhưng bị chuyện tối ngày hôm qua ảnh hưởng, Tzuyu vô tâm nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Ban ngày mang mấy đứa nhỏ đi khu chơi trò chơi, Mimi tinh thần chưa được tốt, không hoạt bát bằng ngày thường. Tiểu Hoon lúc nào cũng chú ý em, cũng không cùng chơi với đứa trẻ khác.
  Tzuyu thấy bọn chúng huynh muội tình thâm, rất là vui mừng. Cảm giác vui mừng này đã hòa tan sự lo lắng về thân thể Mimi.
  Jungkook sợ sẽ làm sai, kể lại chuyện sáng sớm, nói:
                "Về sau cần chú ý hơn, để bọn nhỏ không cảm thấy bị bỏ rơi."
  Nói đến đây, trong lòng anh lại thấy đau buồn. Rõ ràng là đã xử lý hoàn hảo chuyện ngày hôm qua, như thế nào chuyện giáo dục đứa nhỏ lại thành vấn đề rồi? Mặc dù có trẻ con thì nhất định phải thảo luận về chuyện này, nhưng hôm nay là lễ tình nhân a...
Tzuyu tà tà liếc anh, có điểm tức giận:
               "Đều là anh! Em bình thường thật chú ý vấn đề này, ai kêu anh nửa đêm chạy loạn?"
               "... Anh sai rồi."
Jungkook nói:
              "Nhưng mà, em trước kia luôn luôn tránh được, nhưng lúc khó ngủ có thể cũng có lúc không chú ý. Có thể đúng lúc phát hiện, cũng là chuyện tốt, có thể lựa chọn phương pháp, giáo dục cho tốt."
Tzuyu buồn trong chốc lát, bất mãn nói:
              "Anh ngụy biện!"
Mimi dị ứng, anh cũng nói như vậy.
Jungkook ôm chặt lấy cô:
             "Tốt rồi, đừng nóng giận, anh về sau sẽ nghe chỉ thị của em!"
Tzuyu thở dài, cầm tay anh:
             "Nhưng đó là với anh. Em cuối cùng là sợ này sợ kia, thà rằng tránh hết thảy, lại không nghĩ tới vạn nhất phiền toái tìm tới cửa thì làm sao bây giờ... Em chỉ có một người, quả nhiên là không được."
               "Vốn là không được!"
Jungkook ôm sát cô:
             "Một cái nhà, không có đàn ông làm trụ cột tuyệt đối không được!"  

   Tzuyu ở trong phòng bếp làm cơm chiều, Jungkook ở phòng khách trông con, xem tin tức kinh tế, tiểu Hoon và Mimi ngồi dưới đất chơi xếp gỗ... Được rồi, thật sự là anh đang xem ti vi, trông con chỉ là thuận tiện.
Tiểu Hoon nhìn thoáng qua cửa lớn, nhắc nhở:
               "Ba ba, đóng cửa."
               "Không liên quan."
               "Vì sao?"
               "Vừa rồi cô gọi điện thoại, nói có đưa cái gì đó qua, bảo ba giúp một chút."
               "A..."
Tiểu Hoon không rõ, thế nhưng vừa rồi ba ba mới thật sự gọi một cú điện thoại, là anh nói sự thật đi.
              "Không được nói cho mẹ."
Jungkook nói.
              "Vì sao?"
              "Bởi vì cô muốn giữ bí mật."
              "A..."
Tiểu Hoon thật sự gật đầu, nói với Mimi:
             "Không được nói cho mẹ đâu..." 
  Mimi nhìn Jungkook một cái, có chút không tình nguyện đồng ý.

   Chỉ chốc lát sau, có người đến, Jungkook bước dài đi đến, lại rất nhanh đóng cửa lại, ôm một bó hoa hồng tiến vào. Hương thơm nồng nàn lập tức hấp dẫn hai đứa trẻ con, tiểu Hoon và Mimi trừng mắt to, đặc biệt là Mimi, thân thể nhỏ đứng thẳng tắp.
  Jungkook bỏ hoa hồng vào phòng Mina, đi tới thấy bọn chúng, tay vuốt mũi chúng một cái:
               "Hôm nay ăn cơm cho ngon, ngày mai đưa các con đi chơi!"
              "A..."
Mimi có chút thất vọng.

       Khi ăn cơm chiều, tiểu Hoon và Mimi kiêng ăn, một đứa không ăn mướp đắng, một đứa không ăn ớt xanh. Mà còn nhìn thấy đối phương không ăn cái gì, thì mình cũng không ăn, thành ra hai đứa cùng không ăn mướp đắng và ớt xanh.
  Tzuyu làm vài món thức ăn, bọn chúng có thể ăn món khác, cũng không hề tranh cãi ầm ĩ, thật sự quy củ.
   Nhưng Tzuyu vẫn thấy sắc mặt của chúng mờ ám, đặt ớt xanh bỏ vào trong bát của chúng. Mimi không phải cực kỳ bài xích, nhưng tiểu Hoon nhíu mày:
            "Cay."
           "Cái này không cay."
            "Không thể ăn."
            "Không ăn không cao lên được."
Tiểu Hoon nhìn Jungkook, chỉ thấy ba cũng không động vào ớt xanh.
Tzuyu ho nhẹ một tiếng:
             "Làm gương đi."
Jungkook run lên, lập tức gắp một miếng ớt xanh to đùng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói với tiểu Hoon:
           "Ba ba ăn ớt xanh nên mới cao thế này."
Tiểu Hoon rưng rưng nuốt xuống.
  Tzuyu cũng đưa mướp đắng cho Mimi, Mimi suy sụp ra mặt.
  Jungkook ở bên cạnh cũng phối hợp làm gương, ra sức chịu đựng ăn mướp đắng.
Tzuyu nói:
               "Ăn cái này sẽ xinh đẹp."
               "Không ăn được..."
Mimi nhăn mặt.
              "Anh cũng ăn được, ăn rồi có kẹo ăn tiếp không thì tịch thu Uông Uông."
  Mimi chép miệng, nhìn Jungkook.
  Jungkook sửng sốt: Con bé này bình thường không phải ghét bỏ mình sao, chán ghét mình sao? Như thế nào lúc này mới nghĩ đến mình?
   Tuy anh không muốn so đo với con mình, nhưng anh rất muốn bắt lấy cơ hội này nắm bắt tâm tư con gái... Nhưng là... Quyết không thể dung túng cho con cái, nếu không sẽ hại con. Anh vẫn hi vọng con gái của anh sẽ có dáng vẻ trắng nõn, khỏe mạnh, mê đảo tất cả đàn ông trong thiên hạ! Mà còn, anh nào dám đối nghịch với Tzuyu? Hôm nay còn có một việc lớn chưa thành, không thể kéo thêm hận thù...
               "Mimi ngoan, nghe mẹ nói đi."
Anh dịu dàng nói.
   Mimi bất mãn xoay đầu đi, cúi đầu chịu ăn mướp đắng.
   Jungkook có chút hối hận, vợ và con gái không thể cùng lấy lòng, thật là...
    Tzuyu thấy con không kén ăn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơm nước xong ra cửa đi dạo, mua bóng bay cho hai đứa coi như khen thưởng.

   Buổi tối trở về, trước cho con tắm rửa, sau đó đến người lớn. Jungkook nói:
               "Em tắm trước đi, anh đi xem bọn chúng."
              "Uhm."
Tzuyu xoa bóp khuôn mặt của con:
              "Đợi mẹ ra sẽ kể chuyện xưa cho."

   Chờ cô vào phòng tắm, tiếng nước vang lên, Jungkook lập tức lừa gạt hai đứa con:
              "Chúng ta ra ngoài xem ti vi được không?"
             "Mẹ sẽ mắng."
Mimi nói.
             "Không đâu, mẹ sẽ xem cùng."
  Jungkook không tốn nhiều sức lực đã lừa gạt được hai đứa trẻ đến phòng khách trên sofa, bật đĩa DVD cho chúng xem, là Tom&Jerry. Sau khi cất kỹ, lấy thảm lông đắp lên người chúng, nói:
           "Cứ xem đi, ba đi xem mẹ tắm xong chưa!"
Ách, lời này có phần không hài hòa, ai mặc kệ, trẻ con cũng sẽ không liên tưởng bậy bạ.
  Anh xoay người đi vào phòng Mina, đem hoa hồng ôm vào phòng mình.

   Tzuyu tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy có một bó hoa hồng tương trưng cho tình yêu kiều diễm ướt át đặt trên giường. Mùi hoa thơm ngào ngạt, hợp với rất nhiều trí nhớ và tình cảm trong cô, lan tràn vào trong đầu óc. Lúc này cô hoàn toàn không hề suy nghĩ đến con đang ở nơi nào, Jungkook ở nơi nào, hoa là ở đâu đến. Chỉ là chậm rãi đi qua, tay đụng chạm vào cánh hoa...
   Cánh hoa non mềm, truyền lại xúc cảm nơi đầu ngón tay, giống như bị điện giật tiến vào tận đáy lòng, giống như có thứ gì đó nhẹ nhàng che chở cảm xúc của cô. Thấy có thiệp ở bên dưới, cô rút ra, mở ra đọc.

    [ Thân ái gửi cô Chou.

  Bản thân anh tự nguyện trả giá, cả đời chung thủy, tín nhiệm, bao dung, bảo vệ... Cùng với mật mã chi phiếu, xin được cùng em đi nốt quãng đường còn lại, gọi em là vợ, hi vọng được em đồng ý.

    Jeon Jungkook.

Ngày 14 tháng 2 năm... ]

    Tzuyu bật cười, thắt lưng mạnh mẽ bị người ta ôm lấy. Cô biết là ai, hơi kinh ngạc một chút, trấn định lại.
                  "Đồng ý với anh đi."
Jungkook nói.
                 "Không đồng ý đâu?"
Tzuyu nói.
                "Em dám?"
               "Anh xem em có dám hay không?"
Tzuyu khép lại thiếp, quay đầu hỏi:
            "Con đâu?"
           "Xem ti vi?"
Jungkook bất đắc dĩ:
            "Có thể mặc kệ bọn chúng được không? Hiện tại chúng ta thương lượng chuyện quốc gia đại sự."
  Tzuyu hé miệng mỉm cười, hai tay chống lên bả vai của anh, nhìn anh, sắc mặt khẽ phiếm hồng. Cô suy nghĩ các loại câu, nghĩ muốn lấy ra câu trả lời, nhưng đều cảm thấy không đủ hoàn mỹ. Cúi đầu phát hiện chính mình vẫn đang mặc áo ngủ, bỗng nhiên cảm giác như vậy một chút cũng không đủ lãng mạn, hỏi:
              "Có thể để em thay quần áo trước được không?"
  Jungkook nhìn thoáng qua, lúc này mới cảm giác dường như cô có chút mềm nhũng ở trước ngực mình, đang bị anh đè ép. Cô đã sinh con, dường như có chút tiến bộ, để cho anh muốn thể nghiệm một chút.
                "Không cần đổi."
Anh trố mắt nói, ngẩng đầu nhìn mặt cô:
               "Những cái khác đều không quan trọng. Chúng ta cũng có con rồi, về sau không cần xa hoa trụy lạc, vàng bạc châu báu gì, chỉ cần tốt là được rồi."
Tzuyu động lòng:
              "Thật là khó có thể tưởng tượng."
   Hiện tại đột nhiên cô mới thấy mấy ngày nay, anh cũng đã khác mấy năm trước rất nhiều. Anh thành một người bình thường, một người đàn ông của gia đình, hoàn thành trách nhiệm của người làm cha. Này đặt vào mấy năm trước, là khó có thể tưởng tượng.
   Cô cho rằng, anh vĩnh viễn luôn cao cao tại thường, giày Tây, là người luôn luôn tham mưu và xa xỉ. Đương nhiên, anh tin tưởng về sau anh cũng không như thế, nhưng ít ra ở trước mặt cô, anh không giống thế, chỉ là Jeon Jungkook của gia đình.
                  "Em có đồng ý hay không?"
Jungkook sốt ruột hỏi. 
Tzuyu dừng một chút lẩm bẩm nói:
                 "Một bó hoa hồng đã nghĩ cầu hôn..."
   Jungkook ngẩn ra, phát hiện ánh mắt của cô phiêu bốn phía, tựa hồ như muốn tìm cái gì vây. Anh hiểu được, lấy từ trong ví ra nhẫn kim cương màu ngọc bích của bốn năm trước, chậm rãi vững vàng... Đeo vào ngón tay áp út của cô.
                   "Ngón áp út của em còn dài hơn ngón trỏ."
Anh nói.
Tzuyu cắn môi nói:
                 "Nghe nói người như vậy sẽ trải qua bệnh phát sinh."
                 "Nói bừa! Đây là đại biểu hôn nhân của em rất lâu, một khi kết hôn, liền tuyệt đối sẽ không ly hôn, sẽ bạch đầu giai lão."
  Tzuyu cười, giơ tay ôm lấy cổ anh, nghiêm túc nói:
                "Jungkook... Em chưa từng ngừng yêu anh..."
               "Anh cũng vậy."
Jungkook mạnh phủng ở trên mặt của cô, hôn đi lên...
                "A____"
Tzuyu thở nhẹ một tiếng, lập tức đứng không vững, bị anh ấn ngã xuống giường,
                "Ngô... Hoa..."
  Jungkook ôm cô nhanh một chút, đá bó hoa đi___quả thực là lợi dụng người ta xong, liền đá rơi người ta!

    Hai người quấn lấy nhau cùng một chỗ, trong không khí tràn ngập hơi thở làm người ta mặt đỏ tim đập, cùng với hô hấp không ổn định của bọn họ.

Nghỉ ngơi một lát, Tzuyu nói:
               "Tuy rằng... Em rất không muốn phá hư không khí. Nhưng mà... Đứa nhỏ đâu?"
                "Đang xem TV."
Cả người Jungkook toàn mồ hôi, còn đặt ở trên người cô, cúi đầu hôn vụn vặt lên trên khuôn mặt của cô...
               "Đừng tới nữa..."
Tzuyu cầu xin nói.
              "Em nợ anh ba năm, một lần sao đủ?"
             "Về sau trả lại anh."
Tzuyu cầu xin tựa vào ngực anh làm nũng:
            "Nhưng mà đứa nhỏ là con của chúng ta."
            "Uh..."
Jungkook đứng lên, vừa lau sạch sẽ vừa nói:
             "Anh tắm rửa một cái, sau đó đi ôm bọn nhỏ tiến vào."
             "Mở cửa sổ một chút..."
Tzuyu chôn mặt ở trên gối, loại hơi thở điên cuồng này, thật sự làm cho người ta không nâng đầu dậy nổi.
   Jungkook cười, cúi đầu hôn lên vai của cô một chút, sau đó mửa cửa sổ ra đi tắm. Tắm rửa xong đi ra, Tzuyu cũng mặc áo ngủ. Anh có điểm hơi buồn bực, bất quá điểm buồn bực đó còn không đánh lại sự ngạc nhiên và niềm vui khi đứa nhỏ được sinh ra, anh cảm thấy mỹ mãn ôm đứa nhỏ tiến vào.

    Đã nhỏ đã buồn ngủ, tiến vào hô một tiếng mẹ liền không nhắc nổi mắt, không lại náo loạn muốn nghe chuyện xưa.
  Jungkook nằm ở phía sau cô, ngủ một lát đứng lên:
            "Anh nghĩ... Anh còn là nên ngủ bên ngoài đi ngủ ngon!"
  Tzuyu bật cười.
Anh tự tay nhéo cô một chút:
               "Cẩn thận anh cho em cũng tưởng."
              "Anh chán ghét!"
Tzuyu mặt đỏ nói, kéo chăn chum mặt:
             "Đừng để bị lạnh."
             "Tuân lệnh, bà xã!"
             "..."

    Sáng sớm đứng lên, Jungkook đi theo phía sau Tzuyu. Cô làm bữa sáng, anh chuyển trứng gà, thỉnh thoảng trộm hôn một cái, hai người như keo như sơn. Nếu như không có đứa nhỏ, tất nhiên còn muốn châm tình cảm mãnh liệt của thế giới hai người.
     Tiểu Hoon và Mimi cảm thấy, hôm nay ba ba điên rồi... Không đúng, là choáng váng, cười đến giống như đứa ngốc! Còn luôn vụng trộm hôn nhẹ mẹ, đừng tưởng rằng bọn chúng không phát hiện! Hừ, ba ba tưởng độc chiếm mẹ, hơi quá đáng, nhất định không để cho ba ba thực hiện được! Bằng không bọn chúng liền thảm, sẽ trở thành những đứa trẻ không có người muốn...

    Sau khi ăn điểm tâm, Tzuyu rửa chén, đuổi anh đi chơi với đứa nhỏ. Jungkook xuân phong đắc ý, có điểm trạng thái không ở, làm cho hai đứa nhỏ càng thêm cảm giác nguy cơ. Nhưng mà trẻ con chính là trẻ con, tưởng phá cũng không nghĩ ra cái chiêu gì, chỉ có thể kiên trì bán manh giả đáng thương một trăm phần trăm không lay động được.

   Tzuyu thu dọn việc nhà xong, muốn đi mua thức ăn.
Jungkook nói:
               "Không cần khổ cực như vậy, chúng ta đi ra ngoài ăn."
              "Đồ ăn bên ngoài không tốt lắm, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, ăn hại bụng làm sao bây giờ?"
Tzuyu nói:
               "Hơn nữa mới qua ngày lễ, chắc là không biết mỗi ngày đều có người đi ra ngoài ăn cơm."
               "Được rồi, anh sai!"
Jungkook thừa nhận sai lầm đúng lúc:
              "Đi cùng với em."
              "Một mình em cũng có thể."
Tzuyu chu miệng nói:
             "Mỗi lần mang theo cả nhà, đều bị người vây quanh nhìn..."
  Jungkook dừng một chút, cảm thấy lời này không đúng, nửa ngày mới nói:
            "Mang theo cả nhà là anh được không?"
Tzuyu lè lưỡi:
             "Đi thôi đi thôi, anh không chê mất mặt là tốt rồi."
Jungkook đưa tay nhu mặt cô:
             "Đứa ngốc, em còn lè lưỡi... Đây là cẫu dẫn anh biết không?"
Âm thanh của câu nói cuối cùng rất nhỏ.
Tzuyu liếc anh:
              "Ai câu dẫn anh?"
              "Chính là câu dẫn."
Jungkook đưa tay ôm thắt lưng của cô:
             "Anh thích... Đáng yêu đến mức làm động lòng người, cả người đều động."
  Tzuyu đấm anh một cái.
  Jungkook tránh thoái đúng lúc, còn hôn trộm một chút. Tzuyu còn muốn đánh anh, anh bắt lấy tay cô, hôn lên, hai người liếc mắt đưa tình có điểm quá đáng, tiểu Hoon và Mimi nhìn xem bắt đầu nổi lên nước mắt.
     Nước mắt vừa muốn rơi xuống, chuông cửa vang lên.
   Tzuyu vội vàng đẩy anh ra, sờ sờ tóc nói:
                "Em đi mở cửa."
Nói xong tức giận trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
   Đứa nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, bảo tồn lại nước mắt.

   Tzuyu mở cửa, nhìn Mina mặc áo khoác màu trắng đeo túi Chanel.
Mina nói:
             "Cái chìa khóa kia không biết làm sao tới quên mất rồi..."
Kỳ thật, cho dù không quên, Mina cũng không dám mở. Cảm giác chỗ này là nhà của anh hai và chị dâu, không thể xông loạn.
    Tzuyu cười rớt ra cửa, quay đầu nói với anh:
             "Mina quay về."
Jungkook nhíu mày:
            "Ngày hôm qua chạy đi đâu, lúc này mới quay trở lại? Không nói rõ đối tượng hẹn hò, xem anh như thế nào thu thập em!"
Mina vừa đổi giày vừa nói:
             "A ~ đây là em tự giác anh còn không vừa lòng? Em mà ở trong này, anh nên chê em mười vạn vôn."
  Jungkook lặng đi một chút mới hiểu được. Mười vạn vôn, bóng đèn lớn siêu cấp! Mặt anh ửng đỏ, cấm lấy tờ báo đến xem, quyết định không nên cãi nhau với phụ nữ... Thật sự là ầm ỹ không thắng!
   Mina liếc một cái, không nhắc nhở anh anh cầm ngược tờ báo, chỉ là hỏi:
               "Anh ở đây nhiều ngày như vậy, còn chưa có đến công ty xem? Việc làm ăn đều bị người đoạt xong rồi, anh còn ngồi được! Không nên cảm thấy Jeon thị lớn, phân công ty này tồn vong không có ảnh hưởng. Anh vừa hăng hái phát triển sản nghiệp mới thật tốt, kết quả bị một cái công ty nhỏ vừa mới gây dựng đánh ngã, truyền đi ra ngoài có bao nhiêu dọa người?"
               "Đánh ngã anh là bạn học già của em, em nên đắc ý?"
              "Hừ ~ em đương nhiên đắc ý!"
  Bạn học già? Tzuyu nháy mắt một cái, vì sao không có nghe bọn họ đề cập qua, hoàn toàn nghe không hiểu... Có cảm giác có điểm luống cuống.
Jungkook khép lại tờ báo, đứng lên:
              "Được rồi, anh đến công ty nhìn xem. Em muốn mang Tzuyu đi tản bộ phải nắm bắt thời gian, hai ngày nữa anh mang cô ấy về nhà."
Nói xong đi đến bên cạnh Tzuyu, nói lời nói không sai biệt lắm, hôn cô.
  Anh đi! Mở cắn! Mina vội vàng chạy đến sô pha, che mắt đứa nhỏ lại.
   Hai đứa nhỏ bất mãn cực kỳ, cầm lấy tay Mina muốn kéo xuống. Mina kinh hãi: Các cháu mới hai tuổi rưỡi, không nên biết sớm như vậy a!
  
   Jungkook hôn xong, bị Tzuyu đánh một chút.
Anh liếm liếm môi:
           "Giữa trưa ăn cơm cùng nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com