⛄ CHƯƠNG 556 - 560: SINH NHẬT⛄
Trước khi Kim Nam Joon và Kim Jungyeon kết hôn liền thoát ly khỏi Nghĩa Hải Bang, nhưng theo Kang Bin điều tra được, sau khi bọn họ đi không lâu thì Nghĩa Hải Bang lại hưng sư động chúng tới trước mộ phần bọn họ.
Lúc ấy Oh lão đại tự mình đi, trong ngoài mộ viên có ba tầng thủ hạ nhưng không có người biết bên trong xảy ra chuyện gì. Có lẽ hắn căn bản không nhất định là đi tới mộ Kim Nam Joon. Nhưng trong nghĩa địa này ngoại trừ mộ của Kim Nam Joon cũng không có người nào liên quan đến hắn —— nếu hắn không phải đi tới mộ Kim Nam Joon, chẳng lẽ là đi đếm mộ hay sao?
Nghe Kim lão phu nhân đưa ra nghi vấn đó, Oh lão đại nhướn đôi mắt, rốt cục hăng hái bừng bừng nói:
"Kim Nam Joon đối với Nghĩa Hải Bang mà nói, tuy rằng không phải là phản đồ, nhưng cũng là kẻ vong ân phụ nghĩa! Quá khứ không nói, đơn cử việc trước khi hắn gặp chuyện không may, không biết làm sao lại thiếu nợ vay nặng lãi, liền chạy về Nghĩa Hải Bang mượn! Ta niệm tình hắn là trưởng bối, xem xét rằng hắn từ trước đến nay làm người không tệ nên liền cho hắn mượn một hơi tới ba trăm ngàn! Tuy rằng người phía dưới đều khuyên ta đừng cho mượn, hai người bọn họ là Đổ Vương, làm sao có thể thiếu tiền xài? Không bao lâu sau cả nhà của hắn đều chết hết, thật đúng như là lừa gạt tiền, ta nào có tốt như vậy?"
Kim lão phu nhân cứng lại. Điều tra biểu hiện vài ngày trước khi chết của Kim Nam Joon và Kim Jungyeon, quả thực có trở lại Nghĩa Hải Bang. Chính là Long Diễm Minh tra không được bọn họ tại Nghĩa Hải Bang đã xảy ra chuyện gì, dù sao chuyện nội bộ Nghĩa Hải Bang không phải thám thính là ra, giống như chuyện nội bộ Long Diễm Minh thì người khác cũng tra không ra.
"Ngươi muốn làm gì?"
Kim lão phu nhân bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
"Bà nói đi?"
Oh lão đại lạnh lùng cười:
"Tuy rằng người của ta nhìn một nhà ba người hắn hoả táng, nhưng vạn nhất hắn mua mấy cổ thi thể dịch dung ra cái gì thì... Ta không phải chịu thiệt hay sao? Ta chỉ cho người lấy tro cốt trong mộ, đem đi kiểm nghiệm DNA! Hai người bọn họ ra vào cảnh cục nhiều lần, FBI cùng CIA đều có hồ sơ của bọn họ, mẫu DNA cũng không phải khó tìm. Về phần đứa nhỏ kia, chỉ cần xác định là người thân của bọn họ là được! Đáng tiếc a... Thật đúng là một nhà bọn họ."
Trong lòng Kim lão phu nhân đau xót, cũng không biết là bởi vì khả năng con gái còn sống và có thân phận khác đã không còn, hay là bởi vì mộ phần của một nhà con gái bị người ta khai quật. Bà cảm thấy, tên tiểu tử họ Lâm trước mặt này vô cùng đáng ghét, so với tổ phụ hắn còn đáng ghét hơn! Tuy rằng tổ phụ hắn từng vô số lần muốn đưa người đàn ông của bà vào chỗ chết, nhưng cũng không giống như hắn đi đào mộ người khác như vậy!
Tiểu tử họ Oh... À không, Oh lão đại Nghĩa Hải Bang nói:
"Ta vốn nghĩ đến ba trăm ngàn kia như nước chảy mây bay, nếu lão thái thái là mẹ ruột của bọn họ, chắc là sẽ hỗ trợ trả? Hiện tại tài chính có nguy cơ, làm ăn không tốt lắm a! Tháng trước mới kỷ niệm ngày kết hôn, vì tiết kiệm tiền nên chưa mua kim cương cho bà xã, cô ấy liền náo loạn đòi ly hôn..."
Mọi người sửng sốt, hắn hôm nay là đến đòi tiền?!
Kim lão phu nhân tích tụ trong lòng, nhưng người này là Lão đại bang phái đối địch, người ta vẫn là một người đến... Thật không dám làm gì hắn. Bà hừ nhẹ một tiếng hỏi:
"Có biên lai mượn tiền không?"
"Người khác đến tìm ta vay tiền thì ta nhất định viết biên lai mượn tiền. Nhưng lại là một thủ hạ ngày xưa thì còn cần đến biên lai mượn đồ? Hắn còn dám quỵt nợ? Chậc, tuy rằng hắn cuối cùng đích thực là..."
Kim lão phu nhân than nhẹ, viết chi phiếu ba trăm ngàn cho hắn:
"Yên tâm, tuyệt đối có thể sử dụng!"
Oh lão đại cười, cầm chi phiếu đứng dậy, nói với Jungkook:
"Cám ơn bữa cơm trưa của ngươi, ta đi trước."
"Ta tiễn ngươi."
Jungkook đứng dậy, cùng hắn đi ra cửa, tiễn hắn đến trước thang máy:
"Mấy ngày trước đã làm phiền ngươi rồi."
"Không cần khách khí."
Oh lão đại thản nhiên mỉm cười:
"Ngươi không đến tìm ta, ta cũng sẽ không để cho Long Diễm Minh suy sụp. Nếu bọn họ suy sụp, Nghĩa Hải Bang vốn không có đối thủ có thực lực tương đương... Cao thủ liền trở nên thật là tịch mịch."
Jungkook nhịn không được cứng người lại, như thế nào lại có một loại xúc động muốn đánh người?
Sau khi trở về, Kim lão phu nhân cũng không vội vã đi xem mộ phần, bởi vì đến sinh nhật Tzuyu. Bà vốn muốn tổ chức yến hội, mời người của mọi tầng lớp, chính thức giới thiệu Tzuyu ra ngoài. Nhưng hiện tại thời gian rất gấp, chỉ sợ khâu chuẩn bị thiếu thốn, khách mời cũng có thể đến không đều —— bữa tiệc long trọng trước tiên phải thông tri một tuần, thậm chí cả tháng, để cho khách mời sắp xếp thời gian, bằng không đại đa số người đặc biệt bận rộn khẳng định là tạm thời không có thời gian rảnh.
Mà mấy hôm trước Kim lão phu nhân bảo Kang Bin điều tra một chút, phát hiện tháng trước Tzuyu có tham gia triển lãm châu báu, tựa hồ cũng không ham thích loại trường hợp này nên bà liền làm một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng. Ngoại trừ người Jeon gia thì cũng chỉ có người Long Diễm Minh.
Long Diễm Minh tất nhiên không phải ai cũng đều có thể đến, chỉ có người địa vị hơi cao mới có tư cách, sau đó là mấy đứa trẻ Kim lão phu nhân nhận nuôi ở cô nhi viện. Kim lão phu nhân cả đời này trợ giúp không ít cô nhi, chỉ có một số nhỏ là tại Long Diễm Minh lớn lên, mà chính thức thu dưỡng trên danh nghĩa chỉ có Kim Wheein.
Tzuyu đối với Kim Wheein cảm giác hơi không được tự nhiên. Kim Wheein một mực kêu "Bà nội", cô một mực kêu "Bà ngoại", càng nghe càng cảm thấy hai người đang phân cao thấp. Tuy rằng Kim Wheein là nhận nuôi, nhưng "Bà nội" luôn thân hơn so với "Bà ngoại" ; Tuy rằng cô là ruột thịt nhưng không có hầu hạ bên người lâu...
Cô không biết trong lòng Kim Wheein có thể cũng đang băn khoăn hay không, bất quá cô không nghĩ tranh cái gì, trước mặt Kim Wheein, lại ít đi nói chuyện, miễn cho người ta nghĩ cô tranh đoạt với cô ta, trái lại làm chuyện càng thêm xấu. Hòa khí sinh tài thôi ~
Mặt khác, Tzuyu đối với cấp cao của Long Diễm Minh cũng không quen thuộc. Ngoại trừ Kang Bin, còn lại cô đều không biết. Tuy rằng mọi người đối với cô cung kính lễ phép nhưng cô thấy một đám người giang hồ hung dữ, rốt cuộc trong lòng cũng có chút sợ hãi.
Cho nên bữa tiệc sinh nhật này, cô cũng không quá thoải mái, trong lòng mơ hồ có chút áp lực.
Kim lão phu nhân thấy cô không nói chuyện, nghĩ rằng cô không có thói quen, liền sớm đem đám người thô lỗ đó đuổi đi, còn lại đều là người quen, mọi người rốt cục vui vẻ.
Jein lão gia thấy Mina và Felix đang nói chuyện phiếm, liền hỏi Kim lão phu nhân:
"Tiểu tử này có phải là người của Kim Yohan không?"
"Hắn trông nom Bất Dạ Thành, cũng không dám khinh thường hắn."
"Nghe nói tiểu tử này rất hoa tâm, đừng để hắn dụ dỗ cháu gái ta!"
"Loại sự tình này ta quản không được."
Tzuyu vừa nghe, liếc mắt nhìn Mina một cái. Chỉ chốc lát sau Felix cáo từ, cô liền đi qua hỏi Mina:
"Cậu cùng Felix sao lại thế này?"
Tuần trước Felix ở trong này, hai người bọn họ có nói qua mấy câu, cô cũng không để trong lòng. Vậy mà vào sinh nhật cô, đúng lúc là Chủ nhật, Mina trở về lại cùng Felix ngồi chung một chuyến bay, còn ngồi chung xe ra sân bay, đều bị đội chó săn chụp được!
"A?"
Mina sửng sốt, uống một ngụm sâm banh, không rõ lắm nhìn cô.
"Cậu cùng Jimin cãi nhau?"
Mina liếc mắt xem thường:
"Cậu nghĩ đi đâu vậy? Chỉ là tâm sự mà thôi! Hắn hỏi công ty thời trang của mình có muốn chụp quảng cáo hay không, muốn để cấp dưới của hắn làm ngôi sao đại diện."
"À."
Tzuyu thở ra một hơi:
"Mình còn tưởng rằng cậu với hắn..."
"Mình rất chung thủy đó!"
Mina nói.
"Nhưng cậu và Felix đã lên tin tức giải trí rồi có được hay không?"
Tzuyu nhịn không được gầm nhẹ:
"Cậu có nghĩ tới nếu Jimin nhìn thấy thì sẽ như thế nào hay không?"
"Ngô... Hò hét thì tốt rồi."
Mina không nín được cười:
"Chị dâu, đàn ông tức giận tốt nhất nên dỗ. Đương nhiên, tớ biết cậu sẽ không làm, lúc trước cậu trọc giận anh tớ, cũng chưa bao giờ dỗ dành anh ấy vui vẻ qua."
"..."
Tzuyu trừng Mina.
"Phụ nữ phải biết lợi dụng lợi thế của mình, bằng không... Ngẫm lại trước kia cậu nhiều thảm~"
Mina giáo dục nói:
"Hai người thích nhau, thỉnh thoảng ăn ít dấm chua, cũng là tình thú thôi! Anh ấy tức giận, cậu làm nũng là tốt rồi, không biết trong lòng anh ấy có bao nhiêu chờ mong đâu! Không làm nũng được, còn có thể hy sinh nhan sắc nha! Chỉ cần người đàn ông này thiệt tình thích cậu, cậu cũng sẽ không thật sự mờ ám với người khác, kia căn bản là lúc đó các người chỉ liếc mắt đưa tình, nào có chuyện lớn gì?"
Tzuyu nghẹn nửa ngày, bất đắc dĩ thuyết:
"Tớ mặc kệ cậu! Hy vọng Jimin nhà cậu không tức giận, mà là liếc mắt đưa tình với cậu!"
"Ngô... Anh ấy rất rối loạn, nếu ở bên ngoài tức giận, vậy sẽ không phải là vô cùng tức giận, lúc chân chính tức giận, ngược lại sẽ im lặng đến đáng sợ."
"Cậu không cần nói về anh ta với tớ!"
Tzuyu cảm thấy Mina căn bản là đang tự ân ái! Quả thực hơi quá đáng!
Buổi tối về nhà, Jungkook hỏi:
"Hình như hôm nay em không được vui."
"Già đi một tuổi, có cái gì đáng vui mừng?"
"Em mới hai mươi tư, làm sao sẽ già đi?"
Tzuyu sửng sốt, ngẳng đầu nhìn anh:
"Em không già?"
Jungkook nghịch ngơm cười nói:
"Dù sao cũng trẻ tuổi hơn anh."
Tzuyu thở dài, nâng mặt anh lên nghiêm túc nói:
"Em thích người đàn ông trưởng thành."
"Uh hừ~"
Sắc mặt Jungkook sung sướng, chỉ sợ không lộ ra tươi cười được. Tuy rằng vui mừng, lại không quên an ủi cô.
Tzuyu gần đây gặp rất nhiều chuyện, chỉ là không thoải mái mà thôi, cũng không có chân chính phiền não. Sinh nhật này có loại trừ một số người, cũng có một số người không quen biết, vừa muốn thích ức thân phận mới... Có chút hơi mệt, nhưng trong lòng cũng phong phú.
Kế tiếp chính là mang đứa nhỏ đi bái tế bà Jihyo, bà Jungyeon, Kim lão đại, sau đó cô và đứa nhỏ bị Kim lão phu nhân giữ lại ở C thị.
Jungkook cũng không so đo với Kim lão phu nhân, chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ thương lượng chuyện hôn sự với bà. Ban ngày anh đến công ty ở C thị làm, buổi tối nhìn Tzuyu và con gái.
Buổi chiều một ngày, đang họp ở công ty, nhận được điện thoại của Kang Bin:
"Lão thái thái muốn nói chuyện với cậu."
Jungkook sâu xa, nghĩ tới ánh mắt hai người này nhìn anh gần nhất lại rét run, trong lòng có điểm thông thuận. Bất quá một người là bà ngoại của Tzuyu, một người là "Cậu" của Tzuyu, anh phải tôn kính, lập tức đáp ứng, chạy tới nơi hẹn là vườn Trà.
Tới đó gặp mấy tên thủ hạ đang đứng ngoài cửa, bên trong căn phòng lịch sự tao nhã, Kim lão phu nhân và Kang Bin ngồi ở gần cửa sổ uống trà, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Anh đi qua, hô một tiếng bà ngoại, cậu, Kang Bin nói:
"Con đi ra ngoài trước."
Jungkook không rõ, cho nên nhìn Kim lão phu nhân.
Kim lão phu nhân nói:
"Ngồi đi."
Jungkook nhìn nhìn, ngồi xuống phía trước vị trí mà Kang Bin vừa ngồi.
Kim lão phu nhân đưa qua một túi văn kiện, anh nghi hoặc mở ra, lấy ra một sấp giấy dày, phát hiện là tư liệu Tzuyu. Anh liếc mắt nhìn Kim lão phu nhân một cái, có chút bực mình. Đã xét nghiệm DNA, Tzuyu là cháu ngoại của bà, bà còn điều tra cái gì?
Anh cúi đầu nhìn, chỉ chốc lát sau, cả người căng thẳng, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Anh run rẩy lật đến một tờ giấy, chậm rãi xem hai ba trang, anh thoáng nhìn nhanh, biết nội dung bên trong!
Anh buông tư liệu, nhìn Kim lão phu nhân:
"Đây đều đã trôi qua."
Kim lão phu nhân lạnh nhạt nhìn anh:
"Cậu cảm thấy cho nó danh phận, là có thể bồi thường cho nó?"
Jungkook hít sâu một hơi:
"Chúng cháu là thật tâm yêu nhau, không phải bồi thường!"
"Ai biết được?"
Kim lão phu nhân cười lạnh một tiếng:
"Cõ lẽ bởi vì đứa nhỏ, nó không thể không thỏa hiệp. Bất quá từ nay về sau, nó sẽ không cần phải chịu cậu ức hiếp! Long Diễm Minh, sẽ không nuôi không nổi nó và đứa nhỏ, sẽ không không bảo vệ được nó!"
"Không cho phép!"
Jungkook gầm nhẹ:
"Tzuyu sẽ không nguyện ý nhớ tới chuyện này, bà không thể làm như vậy."
"Không lẽ để cho nó gả cho cậu? Nó nhìn thấy cậu, càng không thể quên được! Vừa thấy cậu, sẽ nhớ tới cậu đối xử với nó như thế nào!"
"Đây là chuyện của cháu và cô ấy, bà không biết!"
Jungkook nói:
"Cô ấy một mình sinh con của cháu, đã đáp ứng lời cầu hôn của cháu... Cô ấy yêu cháu, cháu cũng yêu cô ấy. Cô ấy biết cái gì quan trọng hơn, sẽ không câu nệ cho qua đi. Nếu bà thật sự thương cô ấy, không nên lấy việc này đi phiền cô ấy! Cô ấy không dám để cho mẹ cô ấy biết, nhất định cũng không muốn bà biết, bằng không cô ấy sẽ không biết đối mặt như thế nào!"
Kim lão phu nhân cứng lại, mạnh néo tách trà đứng lên:
"Cho dù như thế, cũng đừng tưởng lại thương tổn nó! Tôi tuyệt đối sẽ không để nó gả cho cậu!"
Kim lão phu nhân nói xong, xoay người ra khỏi phòng.
Jungkook ngồi không nhúc nhích, nội tâm sinh ra một cỗ sợ hãi mất đi Tzuyu.
Kang Bin đi tới, nhặt lên tư liệu dính đầy nước trà.
Kang Bin nhìn anh, xem ra anh cho là bọn họ điều tra Tzuyu là có mưu đồ gây rối. Kang Bin hơi kéo khóe miệng:
"Không phải điều tra cô ấy. Ngày đó cậu và Tzuyu nói, Kim Yohan đã cứu cô ấy, lão phu nhân muốn biết ai đã hại qua cô ấy, nên kêu tôi đi điều tra, không nghĩ tới... Đả thương Tzuyu nặng nhất là cậu."
Jungkook thống khổ cúi đầu, qua thật lâu, anh đột nhiên đứng lên chạy ra bên ngoài. Sau khi lên xe, anh vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Tzuyu:
"Em đang ở đâu?"
"Ở công viên cùng với Mina, một chút nữa sẽ tới chỗ của bà ngoại."
"Em ở công viên nào, anh tới đón em, chúng ta cùng đi!"
"Bà ngoại đã đưa xe đến đón, không cần làm phiền."
"Không, anh đi đón em!"
Jungkook kiên trì thuyết. Anh sợ hãi, sợ hãi Kim lão thái thái sẽ giấu cô đi! Kim lão thái thái dám ẩn mình ở nông thôn mấy chục năm, vạn nhất cũng giấu cô đi mấy chục năm... Không! Anh không thể mất đi cô! Một chút cũng không thể!
Tzuyu dừng một chút, nghe ra âm thanh khẩn trương của anh, nói:
"Vậy anh đến đây đi, em chờ anh."
"Được, anh yêu em."
Tzuyu sửng sốt, nói:
"Em cũng vậy."
"Anh thật sự yêu em..."
Jungkook nỉ non. Nhớ tới lời nói của Kim lão phu nhân___có lẽ bởi vì đứa nhỏ, nó không thể không thỏa hiệp...
Không, sẽ không. Cô thương anh, anh cũng yêu cô. Là vì yêu, không phải khác.
Đến cửa công viên, nhìn thấy Tzuyu, Jungkook muốn ôm cô vào trong ngực hung hăng hôn. Bất quá Mina và đứa nhỏ còn ở bên cạnh, anh chỉ có thể khắc chế hung hăng ôm cô một chút.
Tzuyu hoảng sợ, phát hiện hôm nay anh rất không thích hợp. Sau khi lên xe, cô hỏi:
"Anh làm sao vậy?"
Anh lắc đầu, cười với cô:
"Chỉ là đột nhiên nhớ em."
Tzuyu nhịn không được đỏ mặt, giận dỗi liếc mắt nhìn anh một cái.
Đến Kim gia, Kim lão phu nhân cũng không phải ngoài ý muốn nhìn thấy Jungkook còn giống như không có việc gì xuất hiện. Bà cũng không có đuổi anh, bởi vì bà cũng không muốn Tzuyu nói bản thân đã phát hiện chuyện của cô.
Jungkook trong lòng rất sợ. Anh muốn giữ lấy Tzuyu mà liều chết triền miên, lấy đó để xác định sự tồn tại của cô, cô sẽ không rời đi. Nhưng anh không thể như vậy, bằng không cô sẽ phát hiện dị thường, sẽ hỏi...
Anh phải nghĩ biện pháp khác giảm bớt trận nguy cơ này! Tuyệt đối không thể để cho Kim lão phu nhân cản trở hôn nhân của anh!
Ngày hôm sau, anh gọi điện thoại kêu Jeon lão gia lại đây, ám chỉ Kim lão phu nhân muốn kéo dài việc tổ chức lễ cưới, độc chiếm tiểu Hoon và Mimi. Jeon lão gia lập tức hấp tấp chạy tới, còn dẫn theo người tổ chức hôn lễ cùng với một đống tài liệu, tranh ảnh để chọn lựa.
Kim lão phu nhân nhíu mày, liếc mắt một cái nhìn Jungkook. Anh ngồi ở một bên, mỉm cười cầm tay cô. Mặt Tzuyu đỏ bừng, đẩy anh ra nói chuyện cùng đám nhỏ.
Đám nhỏ xoay xoay thân mình, chạy đến bên Kim lão phu nhân cùng Jeon lão gia, ngây thơ hỏi:
"Cụ đang xem gì vậy? Là đang kể chuyện xưa sao?"
"Đây là dùng cho ba mẹ kết hôn."
Jeon lão gia nói, cười hớ hớ bế tiểu Hoon để lên chân mình, đảo qua đống hình ảnh về áo cưới:
"Chắt nói cái nào mới đẹp?"
"Đều xấu hết."
Tiểu Hoon ghét bỏ nói, đều trắng xóa không có màu gì cả.
Jeon lão gia mặt đơ ra một chút, hỏi Mimi:
"Thế nào mới đẹp?"
Mimi cẩn thận xem xét vài tấm, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất nói:
"Đều đẹp lắm! Có phải để cho Mimi không?"
Jungkook cười to, đi qua ôm bé lên:
"Mimi cũng quần áo đẹp mặc mà, nhưng con mặc áo cưới thì còn sớm quá. Qua hai mươi năm nữa thì ba ba cũng vẫn luyến tiếc!"
Mimi cong miệng lên, không hiểu lắm ý tứ của anh, nghe qua giống như cho mình mặc quần áo mới, lại giống như luyến tiếc... Bé nhăn mi:
"Thả con xuống, con muốn sang chỗ mẹ!"
Jungkook cảm thấy mình bị ghét bỏ, buồn bực đem bé giao cho Tzuyu.
Kim lão phu nhân đột nhiên nói:
"Không cần phải gấp gáp, quá mau khẳng định làm không xong. Đều nói là muốn tổ chức thật phong phong quang quang, cũng nên từ từ chuẩn bị. Dù sao cũng có cả con rồi, trễ vài năm cũng không sao."
"Không thể nói như vậy!"
Jeon lão gia nói, trầm ngâm một chút:
"Nhưng hôn lễ xác thực không thể vội, bằng không sẽ không đủ long trọng. Ta xem trước nên đi đăng ký đi, tuần này làm luôn, bằng không ta lo lắng a. Bọn chúng nhiều lần nên phải đi đăng ký, kết quả luôn luôn có chuyện làm trì hoãn, thật sự là làm việc tốt thường gian nan!"
"Khó có được mới thấy đáng quý!"
Kim lão phu nhân ôm tiểu Hoon cười to:
"Bằng không nó không đau lòng cháu gái ta, ta sẽ khó chịu."
"Ai dám không đau lòng cháu gái bà a!"
Jeon lão gia nói.
"Làm người khác sợ thì có ý gì? Muốn nó phải cam tâm tình nguyện mới được!"
Jungkook bất đắc dĩ nói:
"Cháu đương nhiên đau lòng a! Cháu đã cầu hôn tới mấy lần, cầu cô ấy cho cháu cơ hội. Nói sao thì đám nhỏ cũng đã ba tuổi, cũng nên cho cháu danh phận đi ~"
Tzuyu tức giận trừng anh, đánh anh một phen.
Anh cúi đầu cười nhẹ, ánh mắt mãn nguyện.
Kim lão phu nhân liếc ngang anh một cái, lại lấy hai chữ "danh phận"... Xem như ngươi lợi hại! Coi như ngươi không biết xấu hổ!
Kim lão phu nhân thở dài thật sâu, nói với Jeon lão gia:
"Ta thật vất vả mới đoàn tụ được với Tzuyu, các ngươi nhẫn tâm lại cướp nó đi? Làm sao mà phải vội như vậy chứ? Cứ để con bé ở đây hai năm, cũng coi như bồi lão bà tử này! Chờ thời điểm hôn lễ, để nó từ đây lấy chồng, không phải giai đại vui mừng sao? Bằng không nó hiện tại ở chỉ có cảm giác là khách, đâu đã coi nơi này là nhà mẹ đẻ?"
"Đăng ký không ảnh hưởng a!"
"Ai nói không ảnh hưởng? Đăng ký rồi, lòng của nó bỏ chạy đến Jeon gia đi, cảm thấy mình là người Jeon gia, đối với ta ngược lại mới là người lạ!"
"Này... Này..."
Jungkook nói:
"Trước đem ngày tổ chức hôn lễ định ra đi, đăng ký tùy thời cũng có thể đăng ký. Không chừng ngày nào đó cháu cùng Tzuyu tâm huyết dâng trào, vụng trộm đi đăng ký!"
Kim lão phu nhân liếc mắt một cái trừng anh cảnh cáo, Jeon lão gia nhảy dựng lên:
"Không cho phép! Phải chọn ngày tốt!"
Kim lão phu nhân cười:
"Đúng, phải chọn ngày tốt, hôn nhân cũng không thể trò đùa."
Jungkook lại chính là cười cười. Anh tự nhiên hi vọng kết hôn một bước đều được đến mọi người chúc phúc, nhưng nếu có người ở giữa làm khó dễ, anh cũng chỉ có thể áp dụng chút thủ đoạn.
Buổi tối, anh hỏi cô:
"Em nói khi nào thì kết hôn? Xem ý tứ của bà ngoại, là muốn giữ em lại hai năm."
Tzuyu vỗ đám nhỏ vừa mới đi vào giấc ngủ:
"Anh cứ nói đi? Mọi người một người một ý kiến, em cũng không biết làm sao bây giờ."
"Vậy ý kiến của em thì sao?"
Jungkook vội hỏi:
"Chẳng lẽ chúng ta ý kiến giống nhau, em đáp ứng, vậy tim em thì sao? Em có nguyện ý hay không?"
Tzuyu kỳ quái nhìn anh:
"Đương nhiên nguyện ý a. Vốn sẽ kết hôn không phải sao?"
Jungkook cứng lại, đột nhiên hỏi:
"Tzuyu, em yêu anh sao? Nếu như không có đám nhỏ, em còn có thể sẽ không cùng anh kết hôn?"
Tzuyu ngừng một chút, nâng mặt nhìn anh:
"Vậy còn anh? Nếu như không có đám nhỏ, anh còn có thể sẽ không cần em?"
"Anh đương nhiên muốn em!"
Jungkook kích động nói:
"Anh luôn luôn chờ em không phải sao?"
Tzuyu nghĩ nghĩ:
"Nếu anh kiên trì muốn em, em khẳng định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh."
Jungkook ngẩn ngơ, có chút khổ sở hỏi:
"Kia... Vậy tim của em ở đâu? Bởi vì anh kiên trì, em mới..."
"Nói chung là một người chủ động chút. Em biết em không đủ dũng cảm, em sẽ trốn tránh, cám ơn sự kiên trì của anh, mới không để em bỏ qua anh."
Jungkook ôm lấy cô, hung hăng ôm một trận, đột nhiên bình thường trở lại:
"Được rồi! Tùy bà ngoại cùng ông nội ép buộc đi, không phải chỉ là đăng ký mà thôi, anh ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi, thì sợ gì? Dù sao còn sống thì nhất định làm được."
Tựa như cô nói, chỉ cần anh kiên trì, tim cô nhất định trốn không thoát bàn tay của anh. Vậy anh thì sợ gì? Anh kiên trì kiên trì thì tốt rồi. Kim lão phu nhân cũng là muốn cho anh chịu khổ chút thôi, không có khả năng thật sự chia rẽ anh cùng cô? Bởi vì hạnh phúc của Tzuyu, đã liên quan chặt chẽ với anh.
Sau khi Jungkook nghĩ thông suốt, tìm một thời điểm, một mình cùng Kim lão phu nhân hàn huyên tán gẫu, nói rõ:
"Ai đều đừng nghĩ chia rẽ cháu cùng Tzuyu, cướp cô ấy khỏi cháu. Bằng không, cháu sẽ giấu cô ấy đi, cho bà không còn được gặp lại cô ấy nữa."
"Ngươi không sợ nó khổ sở?"
Kim lão phu nhân bất mãn hỏi.
"Khổ sở cũng không còn biện pháp."
Jungkook cười lạnh:
"Cháu muốn hối cải để làm người mới, cho cô ấy hạnh phúc, là bà không thành toàn! Cháu với năm đó giống nhau, nhốt cô ấy, làm cho cô ấy không gặp được thân nhân, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh cháu là tốt rồi! Có lẽ, đây là bà ngoại nguyện ý như vậy?"
"Ngươi..."
Kim lão phu nhân tức giận đến cả người phát run, vỗ bàn một cái:
"Nó là người của Long Diễm minh! Ngươi cho là ngươi có bản lĩnh mang nó đi?!"
Lưu"Bà cũng biết đường đệ của cháu là loại người nào đấy? Nói vậy bà cũng tra qua, dù sao người hắn lấy là người Long Diễm Minh. Nếu bản lãnh của hắn không đủ, cháu còn có thể dốc hết hết thảy, luôn luôn có người nguyện ý bán mạng cho cháu! Tỷ như Nghĩa Hải bang? Nếu cháu giao ra toàn bộ Jeon thị, bọn họ hẳn là thực nguyện ý nhập hội."
"Ngươi..."
Kim lão phu nhân chỉ vào anh:
"Ngươi điên rồi!"
"Cháu vì cô ấy mà điên, bà hẳn là cảm thấy an tâm."
"Đương nhiên, không phải là không nên đi đến bước kia."
Jungkook cười như có như không nhìn bà:
"Bà ngoại cũng là muốn Tzuyu được hạnh phúc thì cần gì phải canh cánh trong lòng, chính tụi cháu cũng đâu có để ý đến chuyện cũ đâu? Cháu biết thật ra là bà đau lòng Tzuyu, lo lắng cháu về sau đối xử với cô ấy không tốt. Vì làm cho bà ngoại yên tâm nên cháu nguyện ý đợi vài năm nữa, cho bà nhìn xem cháu đợi hay không đợi được, có phải cũng giống như hiện tại hay không."
Kim lão phu nhân không ngừng thở dốc, phẫn nộ đến nỗi đập bàn:
"Cậu kẻ điên này!"
Jungkook nhìn bàn tay đầy nếp nhăn của bà liền có chút trố mắt, bà đã tám mươi mấy tuổi đời rồi, không nên có khí lực lớn như vậy nha? Vả lại, không ngừng đập bàn như vậy liền giống như một tiểu cô nương cáu kỉnh. Xem ra, tính cách của bà thực sảng khoái.
Kim lão phu nhân ngẩng đầu nhìn anh, lại vỗ bàn:
"Ta vốn là không tính đem hai đứa làm gì cả! Ta thật có thể đem hai đứa hủy cho không thành được hay sao? Ta cũng không phải già rồi mà hồ đồ! Cậu... Cậu.. Cậu... Cậu chờ đó cho ta! Ta vốn nghĩ sang năm cho hai đứa kết hôn! Ta mất hứng rồi, hơn hai năm nữa! Cũng không quá đáng!"
Jungkook hơi dừng lại một chút, trước tiên là buồn bực, tiếp theo lại vui vẻ gật đầu. Đều là bà đang nói, ai biết bà có thể vẫn bất mãn với mình hay không, sẽ không cho Tzuyu kết hôn đi?
Hiện tại đã nói thì minh bạch rồi, bà biết mình quyết tâm, còn mình cũng biết quyết định của bà, cho dù không có ngăn cách. An tâm chuẩn bị hôn lễ đã, nói không chừng lão thái thái vừa lòng, đột nhiên giảm hình phạt cho anh thì sao? Dù sao lão thái thái này là Đổ Thần, khẳng định sẽ không ra chiêu bài như lẽ thường.
Những ngày tiếp theo sau đó, ngoại trừ không kết hôn thì Jungkook kỳ thật rất dễ chịu.
Anh mỗi ngày đi làm, tan tầm thì đến Kim gia. Hai cái đứa nhỏ bị mọi người tranh giành ôm, đã không dính Tzuyu như vậy nữa, tất nhiên phúc lợi của anh liền trở nên tốt hơn hẳn. Có đôi khi anh còn mang cô qua đêm ở Y Toa Bối Lạp, đem đứa nhỏ giao cho Kim lão phu nhân hoặc Jeon lão gia, sau đó hưởng thụ thế giơi của hai người.
Jeon lão gia và Kim lão phu nhân đã đạt thành hiệp nghị, để cho Tzuyu mang theo hai đứa nhỏ ở lại Kim gia ngụ một, hai năm, sau khi hôn lễ xong xuôi thì mới bàn trở về Jeon gia. Ông luyến tiếc cháu cố nên cũng không đi, nhưng thời gian dài ở Kim gia quấy rầy thì lại không tốt, liền ngay thuê một tiểu đình viện thanh tao nhã nhặn ngay gần đấy, rồi để cho bà Taeyeon và người hầu cũng chuyển lại đây, bình thường đi đi lại lại khắp nơi, hội họp những ông bạn già, cùng uống trà, cùng câu cá... Ngẫu nhiên cũng đem bọn nhỏ đến ngủ qua đêm.
Tzuyu và anh em Jungkook cũng thường đi tới gặp ông, nhưng thật ra thì ông rất tự tại. Lại bởi vì mỗi ngày cùng Kim lão phu nhân đấu võ mồm, nhìn từng chi tiết hôn lễ hiện ra, riêng mình thì sinh long hoạt hổ, tinh thần tăng gấp trăm lần, thật giống như trẻ ra mười tuổi! Bọn thanh niên tiểu bối nhìn ông như vậy kì thực lại rất yên tâm.
Mina nói:
"Ông nội mình sống lâu đến trăm tuổi cũng không thành vấn đề! Đến lúc đó tiểu Hoon và Mimi đều lớn lên, cũng mang bạn trai, bạn gái về nhà, thật là nhiều náo nhiệt a ~"
Jungkook liên tưởng đến ông nội hơn trăm tuổi, quả thực đáng giá chờ mong, trong lòng có điểm rục rịch, nghĩ hiện tại nên trù tính tốt một phen, đến lúc đó liền long trọng chúc mừng! Bất quá vừa nghe đến Mimi muốn tìm bạn trai, lòng anh liền không thư thái, nhất thời trở nên thực rối rắm.
Rối rắm một hồi anh liền nổi giận trừng mắt với Mina:
"Chỉ biết nói đến người khác, em thì sao? Em mấy chục tuổi đầu rồi, bạn trai đâu?"
Yugeom lập tức dò xét nhìn Mina, lỗ tai dựng lên.
Mina nói:
"Các anh bản sự lớn như vậy mà còn điều tra không được sao?"
"Thật sự có thể điều tra?!"
Yugeom thốt ra. Vậy anh ta nhất định phải đem mười tám đời tổ tông của đối phương đều đào ra!
"Anh dám!"
Mina rống to.
Jungkook thở dài:
"Được rồi được rồi... Chính em tự xem lại mình đi, chờ đến khi ông nội nhớ tới thì liền an bài đối tượng thân cận cho em đó."
"Ông nội hiện tại tâm tư đều ở trên người của anh đấy, trước khi anh cử hành hôn lễ thì ông tuyệt đối không có thời gian quản em đâu!"
"Khi nào thì kết hôn a?"
Yugeom hỏi.
Jungkook liếc Tzuyu một cái. Cô nói:
"Ông nội đang thương lượng cùng bà ngoại, đoán chừng là cuối tháng sáu sang năm."
"Lúc trước em cùng Bae Irene chuẩn bị có nửa năm thôi, còn hai người lại muốn chuẩn bị tới một năm rưỡi?"
Mina nói:
"Bởi vì anh là giả, bọn họ là thật sự!"
Qua một tháng, cuộc sống của mọi người ở thành phố C liền trở nên có quy luật.
Tzuyu khi mới bắt đầu thì cảm thấy rất nhàm chán, cả ngày không có việc gì làm, có chút không tìm thấy mục tiêu của mình. Cùng Jungkook đi ra ngoài xã giao hơn hai lần, cũng không phải trường hợp lớn lao gì, chỉ là cùng giám đốc các doanh nghiệp ăn cơm riêng, nhưng cô vẫn không được tự nhiên. Sau thì công ty tổ chức hôn lễ lục tục đưa tới các thứ cho cô xem xét nên cô liền bắt đầu cho việc chuẩn bị hôn lễ của mình, cuối cùng thì cũng có việc để làm.
Vốn ban đầu nghĩ rằng kết hôn rất đơn giản, không nghĩ tới muốn cử hành hôn lễ là lại phức tạp như vậy, nào là áo cưới, giầy, trang sức, khách sạn... Mỗi một quyết định đều phải được cô dâu mới gật đầu.
Ngược lại Jungkook cũng không quản, miễn sao cô thích là được rồi, anh chỉ phụ trách ra tiền, thời điểm anh nên xuất hiện thì xuất hiện.
Tzuyu ngoại trừ việc chuẩn bị hôn lễ thì chính là dẫn theo hai đứa bé, ngẫu nhiên cùng đám người Yoona đi dạo phố, uống trà.
Cuối tuần Tháng sáu là sinh nhật của hai đứa nhỏ, tất cả mọi người đều thực hưng phấn. Hai đứa trẻ kia ngược lại không hiểu, chỉ thấy từng đống từng đống đồ vật xinh đẹp xuất hiện ở trong nhà, vui vẻ vô cùng.
Jungkook lần đầu tiên làm sinh nhật cho bọn nhỏ, khẩn trương và hưng phấn, bong bóng muốn đích thân thổi, ngôi sao muốn đích thân xâu... Mỗi một thứ này nọ đều phải tự tay làm.
Sinh nhật là tổ chức ở Kim gia, sáng sớm, Tzuyu thay quần áo mới cho đứa nhỏ. Tiểu Hoon nhìn thấy em gái rất đẹp liền đi qua hôn một cái.
Tzuyu "a" một tiếng, nói:
"Trưởng thành thì không thể hôn loạn như vậy."
"Vì sao?"
Tiểu Hoon hỏi.
"Bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân."
Jungkook nói.
"Cái gì là xấu xấu không thân?"
Tiểu Hoon hỏi:
"Chúng ta đem em gái nuôi dưỡng cho mập mạp."
Jungkook nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Tiểu Hoon quay đầu, thấy Tzuyu đang chải đầu cho Mimi, từ từ đi qua hỏi:
"Vì sao em gái tóc dài như vậy? Con cũng muốn dài như vậy a ~"
"Em gái là con gái."
"Con trai thì không được sao?"
"Đúng vậy."
"Vì sao?"
"Bởi vì... Bởi vì..."
"Được rồi, ba ba mang con đi xuống!"
Jungkook ôm cậu bé đi, đứa bé mà đến tuổi hỏi "Mười vạn cái vì sao" thì thật sự là làm người ta vô lực trả lời.
"Chờ em gái đi cùng nhau ——"
Tiểu Hoon kêu to.
Mimi nhìn Jungkook, anh đành phải đem anh trai cô bé buông xuống:
"Được, chúng ta chờ em gái đi cùng."
Mimi chải xong đầu liền chạy đến trước gương, kéo kéo làn váy nhìn, hết sức hài lòng! Cô bé xoay người chạy đến bên cạnh tiểu Hoon, có qua có lại hôn một cái, sau đó nắm tay cậu bé:
"Đi tìm ông cố, bà cố ——"
Ăn điểm tâm xong thì khách mời lục tục đến, mang theo từng đống lớn lễ vật. Tzuyu dạy hai đứa nhỏ nói cám ơn, sau đó giúp bọn chúng mở ra một vài mon để bọn chúng chơi.
Lễ vật Jungkook tìm là món đồ chơi được nhà xưởng làm theo yêu cầu của anh—— tuy rằng lần trước món đồ chơi nhà xưởng làm ra là Uông Uông bốn chân, nhưng anh không có cách nào tự mình làm, nên vẫn chỉ có thể cầu xin bọn họ làm cho, cùng lắm thì lần này đem các chi tiết nói rõ ràng.
Hai đứa nhỏ đang quỳ gối bên cạnh sô-pha chơi các món đồ chơi mới, đột nhiên nghe được một tiếng "Đây là ba ba cho các con", lập tức bỏ thứ trong tay ra xoay người chạy đến.
Jungkook vừa mừng vừa lo. Anh lo lắng đứa nhỏ không để ý tới chính mình, cố ý chọn thời điểm bọn họ chơi nghiêm túc đến, ai biết nhẹ nhàng nói một tiếng, bọn họ sau đó trở lại. Đây đại biểu cái gì? Đại biểu bọn họ...
Cúi đầu, thấy hai đứa trẻ đang nhìn mình trông mong, anh vội vàng đưa quà qua, có hơi luống cuống tay chân:
"Đây là anh, đây là em."
Mimi mím môi cười, yên lặng tiếp nhận. Tiểu Hoon cầm lấy liền nghịch, hỏi:
"Là cái gì?"
"Con đoán?"
"Con đoán không được ~"
Tiểu Hoon bĩu môi, cúi đầu tiếp tục nghịch.
Mimi cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy tiểu Hoon là cái hộp tứ phương, không sai biệt lắm với quà khác, mà chính mình là một cái hộp thực đẹp, còn dẹp hơn hộp đựng sôcôla đâu! Không biết gói cái gì, bé có hơi tò mò, nhưng không giống với cái khác, lại có chút buồn bực, thực sợ mở ra cái bản thân không thích.
Bé cúi thấp đầu, ngón tay móc móc trên giấy đóng gói.
Jungkook thật cẩn thận hỏi:
"Mimi, con không thích?"
Mimi đi đi qua, nằm trên đầu gối anh, hai mắt vụt sáng hỏi:
"Ba ba nói cho con biết trước, là cái gì."
"Nói cho con biết, vốn không có gì vui."
"Nhưng mà..."
Cúi đầu gục đầu xuống, có hơi rối rắm. Thấy tiểu Hoon đã muốn mở ra, vội vàng nhìn, kết quả là một đống mảnh nhỏ. Bé nhăn mi lại, thất vọng.
Xem ra ba ba sẽ không chọn quà... Ô... Vậy trong chốc lát muốn giả bộ làm thật cao hứng mới được, bằng không ba ba sẽ khổ sở.
Tiểu Hoon thật không có thất vọng, nhặt đồ vật lên, hỏi Jungkook:
"Ba ba, đây là cái gì? Chơi như thế nào?"
"Cái này phải tự mình lắp ráp, lắp ráp tốt lắm, con sẽ biết."
Jungkook nói xong, nhặt đồ vật lên bàn, dạy tiểu Hoon lắp ráp.
Mimi cũng ghé vào một bên xem, phát hiện mảnh nhỏ chỉ có mấy đồng, ở giữa có một con ngựa, cô cầm lên, đặt bốn chân ngựa lên bàn, miệng học tiếng vó ngựa "Phi phi phi", làm cho con ngựa đi lên phía trước.
Đi hai cái rồi, phát hiện bốn chân ngựa có thể hoạt động. Cô bé xoay người, đặt ngựa ngang bằng ở trên mặt bàn, tay nhỏ bé một cái một cái đi kéo chân ngựa, dạy con ngựa đi đường. Đi đến trong tay Jungkook, Mimi ngẩng đầu vụng trộm nhìn thoáng qua, thấy anh đang giúp tiểu Hoon, xê dịch chân ngựa lên cánh tay anh.
Đầu ngựa ngưỡng rất cao, bịch một tiếng, cả con ngựa ngã sấp xuống.
Jungkook quay đầu, nhặt ngựa lên, làm cho chân ngựa trước sau dính trên cánh tay mình:
"Con xem ~"
Mimi đưa tay kéo hai cái, chân ngựa ổn. Bé nói:
"Con ngựa chạy không~"
"Lập tức sẽ chạy."
Nói xong cầm con ngựa, kéo dây cót ở trên cổ ngựa, kéo vài cái đặt ở trên bàn, con ngựa tự động lạch tạch lạch tạch đi lên phía trước.
"Oa ~"
Mimi trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn anh:
"Cùng điều khiển xe giống nhau sao?"
Chú tặng anh điều khiển xe, bất quá đưa bé là Baby, bé vẫn tương đối thích khóc.
"Ưm... Kỳ thật có hơi không giống với."
"Làm sao không giống?"
"Cái này không cần điều khiển từ xa, tự mình đi."
"Vậy nó lợi hại hơn!"
Mimi nói, ngẩng đầu cười nói:
"Ba ba cũng lợi hại."
Jungkook nhếch miệng cười, đưa tay cầm mặt bé, hung hăng hôn một cái:
"Thiên thần nhỏ, ba yêu con nhất!"
Tiểu Hoon vừa nghe, đưa tay đẩy anh một chút.
Anh lập tức buông Mimi ra, nói:
"Ba cũng yêu tiểu Hoon, yêu giống nhau, ai kêu các con là song bào thai đây!"
"Cái gì là song bào thai?"
Hai đứa bé trăm miệng một lời hỏi.
"Chính là các con đồng thời từ trong bụng mẹ ra."
"À."
Hai bé gật đầu.
Tiểu Hoon đã muốn giả bộ một cái xe ngựa, Jungkook thắt nó ở phía sau ngựa, kéo xe ngựa, bắt đầu đi tới.
"Nguyên lai là chơi như vậy."
Mimi nói.
Jungkook cười, cầm lấy vài cái tượng gỗ nhỏ:
"Nhìn xem đây là cái gì?"
"A?"
Mimi lập tức cầm một cái khá lớn trong đó, quay đầu nhìn Tzuyu nói chuyện với người ta:
"Đây là mẹ?"
"Đừng, đây là một nhà chúng ta."
Jungkook cố ý gọi người vẽ ảnh gia đình bản Q, sau đó gửi công ty làm đồ chơi chiếu.
"Đây là anh, đây là em, đây là ba và mẹ... Tốt lắm! Chúng ta đi ngồi xe ngựa, sau đó đi Bắc Kinh, đi Paris..."
Anh vừa nói, một bên bỏ một người nhỏ vào xe ngựa. Tiểu Hoon vui vẻ bắt đầu lữ trình, còn có tàu hỏa nhỏ, ô tô nhỏ, xe điều khiển v. V.
Jungkook nhìn Mimi, Mimi nhìn anh trong chốc lát, ôm quà của mình đến trên bàn. Jungkook mở ra cho Mimi, dựng thẳng một khối cờ-lê đến trước mặt Mimi.
Ánh mắt của Mimi vừa mở, kêu lên:
"Vỏ!"
Tzuyu nhìn qua, nở nụ cười một chút. Trải qua mấy tháng giày vò, hai người cha và con gái này cuối cùng hòa hợp tình cảm.
Jungkook ôm bé vào lòng mình, buông giấy các-tông:
"Đây là hợp lại đồ... Chúng ta cùng hợp vỏ lại."
"Được."
Mimi trước trận chơi lắp ráp, lắp đến lắp đi thực cảm giác thành tựu, lập tức lắp ráp với Jungkook.
Đến lúc ăn cơm, chỉ lắp ra một phần tư, đã lắp cái đầu vỏ nữa ra. Mimi quay đầu nhìn Jungkook, đến gần hôn một cái, mặt đỏ hồng nói:
"Cám ơn ba ba... Mimi rất thích quà này."
Hốc mắt Jungkook nóng lên, hôn trên trán bé một cái:
"Mimi thích, ba ba an tâm."
Mimi ôm anh, nói rất nhỏ:
"Mimi càng ưa thích ba ba nha, còn thích hơn thích vỏ..."
Jungkook kích động ôm Mimi. Không uổng công anh ba tháng cố gắng nha, đứa nhỏ này cuối cùng sẽ lớn tiếng nói ra con yêu ba!!! Anh đột nhiên dâng lên một cỗ tâm tư chọc ghẹo của con gái, hỏi:
"Vậy mẹ đâu? Con ưa thích ba ba, hay là mẹ?"
Mimi nhăn mạnh lại mi, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, phiền não cực kỳ.
Jungkook thấy bộ dáng này của bé, đau lòng không thôi, vừa muốn nói "Ba không hỏi", Mimi tội nghiệp nói:
"Càng ưa thích mẹ..."
"..."
Sấm sét giữa trời quang!
Jungkook ngây người sau một lúc lâu, thẳng đến Tzuyu đi tới, hỏi:
"Làm sao vậy?"
Mimi thấy anh giống như mất hứng, dắt ống tay áo của anh nói:
"Mimi cũng thực thích ba ba."
"Lại làm sao vậy?"
Tzuyu nhìn anh, thấp giọng hỏi.
Jungkook lắc đầu:
"Không có việc gì... Anh cao hứng."
Con gái đối với anh từ không quan tâm đến thân cận nha, nhưng mà... Anh tự nhiên làm bậy! Không thể sống! Rõ ràng đã muốn thực thích, vì sao muốn tranh một cái "Càng" đâu?
Mimi lo lắng lo lắng nhìn anh. Anh cười, đưa tay nựng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Cô nhếch miệng cười, nghĩ ba ba hẳn là không khổ sở.
Người chủ tiệc bị một đống người vây quanh ở bên cạnh bàn, chuẩn bị thổi nến. Mimi nghe được người ta nói "Hôm nay là hai người các con sinh nhật nha", đột nhiên hỏi:
"Con và anh cùng một ngày sinh nhật sao?"
"Đúng vậy."
Tzuyu cười nói:
"Các con là song bào thai, cùng một ngày sinh ra, lớn giống nhau đấy ~"
"Lớn giống nhau? Vậy tại sao còn có anh, em chứ?"
"Ách... Anh sinh trước con."
Mimi nhìn Jungkook:
"Ba ba nói là cùng sinh ra."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com