Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

⛄ CHƯƠNG 596 - 600: AI BẢO EM THÍCH ĂN⛄

     Tay bà Soyeon khựng lại một chút, cũng không nghĩ ông ấy liền hỏi thẳng như vậy. Bà đặt chén trà xuống, nhìn ông đáp:
             "Không phải."
  Jeon lão gia sửng sốt, lại không nghĩ đến bà đáp sảng khoái như vậy, lại càng biến thành có chút không tin. Ông nghĩ tới bà sẽ đáp "Phải", dù sao... Có thể thật sự có chỗ tốt.
  Bà Soyeon khẽ nâng cằm, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
              "Tôi xác thực đã sinh một đứa con của Baekhyun..."
  Jeon lão gia thân thể căng cứng.
               "Chẳng qua là nó vừa sinh ra, đã chết."
Bà Soyeon rất bình tĩnh, bình tĩnh gần như lạnh lùng, giống như đang nói chuyện không liên quan đến mình:
                 "Vừa may lúc đó trong bệnh viện có một cô gái chưa kết hôn mà sinh con, đem con của cô ấy bỏ lại... Lúc này hộ sĩ bệnh viện không biết làm sao, muốn để cho đứa nhỏ chết đuối. Tôi nhìn không được, chính tôi không có đứa nhỏ đang rất thương tâm, vì thế bảo bọn họ đem đứa nhỏ đăng ký trên danh nghĩa của tôi, tôi nhận nuôi đứa nhỏ kia."
                   "Cô..."
Jeon lão gia đột nhiên có chút áy náy lại thêm khổ sở:
              "Cô chịu khổ rồi."
Bà Soyeon lắc đầu:
             "Không có việc gì. Tôi biết thân phận của mình. Baekhyun lúc trước cho tôi tiền, cùng tôi kết thúc. Là chính tôi ngây thơ, vụng trộm mang thai con của anh ấy, còn tưởng rằng có thể mượn chuyện này mà được gả đến Jeon gia đấy... Kết quả, ông trời cũng không giúp tôi."
   Jeon lão gia ánh mắt phức tạp, nhìn bà, cảm giác, cảm thấy... Bà cố ý tự bôi đen bản thân mình.
Bà Soyeon cúi đầu:
                 "Tôi hiện tại có một đứa con trai... Lão tổng tài, chuyện trước kia tôi sẽ không nhắc tới với bất kỳ ai, lại càng sẽ không đi Jeon gia lừa gạt cái gì cả, hi vọng ông... Có thể buông tha tôi."
                "Ai... Ta cũng chỉ là sợ cô và đứa nhỏ chịu ủy khuất thôi, cũng không có muốn thế nào cả."
               "Tôi biết, lão tổng tài là người tốt."
Bà Soyeon cảm động nói, lấy tay lau nước mắt.
Jeon lão gia nói:
              "Cô dạy đứa nhỏ rất khá, nó thực thành tài."
Bà Soyeon cười:
             "Còn không bì kịp lão tổng tài."
Jeon lão gia muốn nói "Có việc có thể tìm Mục gia hỗ trợ", nhưng nhớ tới hiện tại bản lĩnh của Park Min Hyun cũng không kém, lại cùng cháu trai của sở tư lệnh là bạn tri kỉ, cho dù có việc, e rằng cũng không cần Jeon gia hỗ trợ. Hơn nữa bà Soyeon chỉ sợ không thích nghe lời này. Ông thở dài một tiếng:
               "Hiện tại chúng ta cũng coi như là thân gia, thật sự là duyên phận."
Bà Soyeon cười nói:
             "Đúng vậy a. Loanh quanh một vòng, qua vài thập niên, lại còn có thể gặp được lão tổng tài."
Đáng tiếc, đã không còn gặp được Baekhyun nữa.

  Một lát sau, bà Soyeon rời đi trước. Ra khỏi quán trà, bà không để cho tài xế đưa đi, tự mình ngồi xe buýt. Ngồi trên xe buýt, đờ đẫn nhìn từng cảnh vật ngoài cửa sổ, bà đột nhiên nở nụ cười, sau đó như trút được gánh nặng.
    Bệnh viện quả thực có một đứa trẻ bị vứt bỏ, chẳng qua người thu dưỡng đứa trẻ bị vứt bỏ không phải bà. Min Hyun của bà, đương nhiên là con của Baekhyun. Nhưng bà không nghĩ sẽ quay về Jeon gia, không muốn làm cho Min Hyun biết hết thảy chuyện này. Hiện tại rất tốt, hết thảy đều là chính hai mẹ con họ dốc sức làm ra. Bọn họ hiện nay hạnh phúc như thế, cần gì phải tới Jeon gia tự chịu tội?
  Cả đời này của bà, đã làm sai duy nhất một chuyện, chính là cùng Jeon Baekhyun có quan hệ bất chính. Bà thương ông, nhưng bà không nên cùng ông dây dưa một chỗ.
   Khi đó cảm thấy, hôn nhân của ông không hạnh phúc, mình là tình yêu chân thành, là vì muốn ông tốt. Sau này mới biết được, là bà sai! Dù cho hôn nhân của ông không hạnh phúc, cũng không phải bà có thể lấy đó làm lý do để trở thành người thứ ba. Chỉ cần ông có hôn nhân, bà chính là sai...
    Cho nên, nhận thức của bà thật sự cần phải sửa lại.

   Jeon lão gia sau khi về nhà, đem chuyện này nói cho bà Taeyeon, để cho bà yên tâm. Bà Taeyeon tất nhiên yên tâm, đứa nhỏ không phải của Jeon Baekhyun, miễn cho phiền toái, bằng không bà còn không biết giải thích với Mina như thế nào cả.

      Sinh nhật 25 tuổi của Mina, tổ chức ở biệt thự Jeon gia tại thành phố A.
   Vốn không tính trải qua ở đây, còn tính toán là gia đình nhỏ của Tzuyu đi rồi, Mina sẽ mang những việc vặt liên quan còn sót lại sau hôn lễ đem xử lý hết thảy, xong rồi phải đi thành phố C. Kết quả Jeon lão gia đột nhiên nằm viện hai ngày, Mina sợ tới mức ở lại chăm sóc lão nhân gia. Mặc dù mình không làm được cái gì, nhưng nhìn thấy thì mới yên tâm. Vì thế chuyện ở thành phố C, toàn bộ giao cho Jimin.

   Jimin thật sâu cảm thấy chính mình mệt mỏi. Mỗi ngày đi sớm về tối giúp Mina kiếm tiền a, về nhà còn không có một người để ôm! Vốn Jimin còn chuẩn bị sinh nhật cho Mina, kết quả... Kết quả chỉ có thể đi thành phố A.

     Sinh nhật này người trong nhà tổ chức chúc mừng cho Mina, lúc ăn cơm trưa thì bà Taeyeon đột nhiên bắt lấy tay Mina, thấy trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh:
               "Đây là cái gì?"
Mina liếc mắt nhìn Jimin một cái, Jimin cúi đầu dùng bữa, Mina không che dấu được hạnh phúc nói:
              "Jimin tặng."
  Mọi người trầm mặc một lát, Yugeom trừng mắt liếc Jimin một lát, nhớ tới chính mình nhiều lần gọi cậu ta không cần thối lui, cũng không không biết xấu hổ đánh cậu ta.
Jeon lão gia trừng mắt nhìn Mina:
            "Sao lại thế này?"
Mina cười hì hì nói:
            "Jimin bảo cháu gả cho anh ấy."
            "Cháu đáp ứng rồi?"
             "Không đáp ứng thì như bây giờ sao?"
  Jeon lão gia nhìn nhìn Jimin, lại nhìn nhìn Mina, không có tư vị gì nói:
              "Cậu trái lại có thể lừa gạt giỏi..."
Bất quá tốt xấu gì vẫn còn có thể nhìn thấy tôn nữ nhi thành gia lập thất.
               "Thế nào lại là lừa gạt giỏi a?"
Mina dương dương đắc ý nói:
               "Jimin nói muốn cả đời làm điểm tâm cho cháu, cháu mới đáp ứng."
   Jeon lão gia vừa nghe, liền muốn đánh người! Ông như thế nào có đứa cháu gái như vậy?
  Jimin buông bát đũa, ngẩng đầu nhìn mọi người:
              "Ông nội, mẹ, anh họ... Xin mọi người gả Mina cho cháu."
  Ba người ngừng lại một chút, Yugeom và bà Taeyeon tất nhiên không mở miệng, nhìn Jeon lão gia. Jeon lão gia nói:
              "Jimin a, cháu nếu hối hận, liền nói cho ông nội. Nha đầu này a... Ai!"
  Mina phụng phịu má.
Jimin cười nói:
           "Cháu không hối hận. Là cháu dùng trù nghệ lừa gạt cô ấy đó ạ."
Mina căm giận nhìn Jimin:
            "Anh rốt cục thừa nhận rồi!"
Jimin sủng nịch nói:
             "Ai bảo em thích ăn?"
              "Ai ai ai!"
Jeon lão gia thở dài:
             "Làm người thì thật sự không thể có nhược điểm."
Yugeom lại nói:
             "Nắm giữ một môn kỹ năng là quan trọng cỡ nào a... Muốn có vợ thì dễ như trở bàn tay!"
            "Mọi người có ý tứ gì đấy?"
Mina bất mãn hỏi.
Jeon lão gia hếch mũi lên:
           "Tự mình gọi điện thoại cho anh của cháu đi! Cẩn thận nó không đáp ứng!"
Nữ hài tử nuôi lớn rồi thì chính là của người khác a ~ còn chưa có qua cửa liền giúp đỡ người ta, ô ô...
Mkna mắc mứu một chút, hừ nói:
           "Không đáp ứng cũng được, để cho anh ấy nuôi cháu cả đời."
Jimin nhíu mày, ngưng trọng nói:
            "Vậy không được. Anh đều đã chuẩn bị tốt, em không thể để cho anh chuẩn bị uổng công đi?"
  Mina mặt đỏ một mảnh, những người khác tỏ vẻ: Biểu diễn ân ái... Lăn xa ra một chút đi a!

   Ăn cơm xong, Mina gọi điện cho Jungkook.

  Jungkook hiện tại ở Athen (thủ đô Hi Lạp), vừa mới thức dậy. Bởi vì vừa mới cùng Tzuyu ân ái một phen, thể xác và tinh thần thỏa mãn, cho nên đặc biệt dễ nói chuyện.
  Mina thuận lợi qua ải, còn nghe được hai tiếng chúc phúc. Jungkook lại bảo Jimin nghe, Jimin bi ai bị thúc giục chỉ có thể nhận được một đống "Dặn dò".

  Cúp điện thoại, Jungkook hừ hừ hai tiếng:
             "Thừa dịp mình không ở đó, liền đi cầu hôn."
  Tzuyu vừa dẫn hai đứa nhỏ vào phòng, không biết nói gì:
              "Anh ở đó thì cậu ấy cũng có thể cầu hôn. Chẳng lẽ còn cầu hôn trước mặt anh? Anh có cầu hôn trước mặt người khác sao?"
  Jungkook nghẹn một chút, nhìn thoáng qua Mimi đang chơi ở bên cạnh, hung tợn thuyết:
              "Về sau ai dám đánh chủ ý lên con gái của anh, xem anh có đánh gãy chân hắn hay không!"
  Mimi hoảng sợ: Đánh tới đánh lui làm sao nha? Bé lại không có phạm sai lầm. Cân nhắc lời của anh một chút, hình như không phải muốn đánh bé, cô bé yên tâm chơi món đồ chơi mới mua hôm qua.
Tzuyu thở dài:
              "Anh muốn con gái của anh cả đời không gả được?"
Jungkook vừa nghe, ưu sầu thở dài:
              "Ai..."
Không cho con gái lấy chồng không phải hành vi của người cha, nhưng gả lại luyến tiếc, thật sự làm người lo lắng.
              "Hơn nữa..."
Tzuyu buồn cười nói:
            "Con trai của anh còn có thể đi đánh chủ ý lên con gái người khác cơ mà."
  Jungkook ý thức được tình cảnh con trai sẽ đến nhà người khác, bị cha của người con gái mình yêu đánh đến chết đi sống lại... Giật mình rùng mình một cái, quyết định thật nhanh thuyết:
              "Sau khi trở về để cho Yugeom dạy võ cho bọn chúng!"
               "..."
Tzuyu kinh ngạc, đây là triển khai cái tinh thần gì?

    Giữa tháng tám, tuần trăng mật sắp đến lúc kết thúc, Jungkook mang theo vợ và con đi Alaska.

  Trước khi về nước một ngày, là ngày hội Thất Tịch truyền thống của Hàn Quốc. Jungkook tự nhiên là lại một phen lãng mạn, ở trong phòng cùng nhảy điệu Rumba với Tzuyu. Cô không biết nhảy, những cũng nhảy theo anh, anh nói:
             "Sau khi trở về dạy em, về sau chúng ta đi tham gia tiệc tối, nhảy cùng nhau."
             "Em mới không cần nhảy vũ điệu này!"
Tzuyu nói.
             "Điệu nhảy này làm sao?"
Jungkook bất mãn hỏi:
              "Em xem không được sao?"
  Tzuyu thật sự không có cách nào tưởng tượng cùng với anh nhảy điệu nhảy nồng nhiệt như vậy ở trước mặt công chúng, nói:
              "Tự chúng ta nhảy là tốt rồi! Anh yên tâm, em nhất định phải học, anh không kêu em học, em cũng sẽ học đâu. Anh biết nhảy, em đương nhiên cũng muốn biết, bằng không lúc cần tới, bởi vì em không biết, anh lại tìm người khác nhảy!"
Jungkook cười ha ha, ôm cô hôn sâu:
              "Được!"
Không biết vì sao, lời như thế lại dễ nghe hơn "Em yêu anh".

   Bởi vì ngày hôm sau phải về nước, hai người liền ngủ rất sớm. Jungkook có chút không ngủ được, sau khi cô ngủ, đứng dậy đứng ở trước cửa sổ, nhìn những cái trại được những người đi dã ngoại dựng lên. Bọn họ giống anh, đang chờ đợi. Bất đồng là, anh khả năng không đợi được...
  Đúng lúc này, chỉ thấy chân trời chợt lóe, xuất hiện một đạo tinh quang sáng lạn. Cùng lúc đó, trong trời đêm truyền đến tiếng la từ xa, vô số người từ bên trong lều trại chạy ra.
  Jungkook cười, thật sự là trời không phụ anh.
  Xoay người, anh đi đến bên giường, lay động tỉnh Tzuyu đang ngủ say:
              "Bảo bối mau đứng lên."
              "Làm sao vậy?"
Tzuyu không kiên nhẫn hỏi:
              "Em mệt chết đi."
Đã muốn bồi anh hai lần, cô buồn ngủ, ngày mai còn phải ngồi máy bay nữa...
     Bất kì kẻ nào trong lúc ngủ mơ bị quấy nhiễu, cũng sẽ không dễ chịu, Jungkook rất lý giải, vì thế nhẹ nhàng lên tiếng, lời nói nhỏ nhẹ gần như lấy lòng năng cô dậy:
           "Có thứ tốt cho em xem... Đến."
Nói xong kéo cô đang đầu óc không tỉnh táo đến bên cạnh cửa sổ, mạnh kéo rèm cửa sổ ra.
             "Oa____"
Tzuyu mạnh trừng lớn mắt, kinh hãi nhìn cảnh sắc bên ngoài, quả thực... Rất tráng lệ!
            "Này... Đây là..."
Cô rung động, lắp bắp nói không lên lời.
              "Ánh sáng cực Bắc."
Jungkook từ phía sau ôm lấy cô:
             "Mang em tới nơi này, chính là muốn cho em xem Cực Quang. Sổ Thất Tịnh tính là cái gì? Em không biết là Cực Quang đẹp hơn sao?"
              "Uh..."
Tzuyu cảm động gật đầu, quay đầu ôm cổ của anh:
             "Jungkook... Anh thật tốt."
  Jungkook cúi đầu trán chạm vào trán của cô, Cực Quang chiếu rọi, hình thành một bức tranh xinh đẹp. Một lát sau, anh buông cô ra:
             "Đi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem."

  Nói xong lấy áo lông mặc vào cho cô, xách theo máy chụp ảnh, lôi kéo cô ra bên ngoài chạy tới. Bên ngoài có rất nhiều du khách, đang không ngừng chụp ảnh, Tzuyu nghe không hiểu các loại ngôn ngữ hỗn loại.
  Jungkook chuyển ngược cái máy ảnh lại, Tzuyu không thành thạo dùng trong việc sử dụng máy chụp ảnh lắm, anh bắt lấy tay của cô dạy cô, cùng chụp Cực Quang với cô. Tzuyu vững vàng dựa vào trong ngực của anh, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc cùng lắm cũng chỉ có thế thôi.

  Sau đó, hai người song song ngồi dưới đất, Tzuyu tựa đầu vào trên vai của anh, nhiều màu ánh sáng tươi đẹp, nghe anh hát: Thật sự từng nghĩ đến đời người cứ như vậy, trái tim yên tĩnh cự tuyệt sóng triều, chém nghìn lần cũng không đứt được sợi dây tơ tình, bách chuyển ngàn chiết nó xoay quanh ta...

     Ngày hôm sau, hai người thật vui vẻ về nước. Có lẽ bởi vì Cực Quang quá đẹp, hai người nhịn không được liếc mắt đưa tình, thật giống như thời kì tình yêu cuồng nhiệt. Đương nhiên, đây là tân hôn của bọn họ, dạng này cũng không có khả năng bị chỉ trích nặng.

     Sau khi về nước, về A thị trước. Tzuyu sắp xếp lại lễ vật mà mình mang về, phân phát nơi nơi. Trừ bỏ người trong nhà, bên A thị này cũng chỉ có bà Soyeon có vẻ cần coi trọng. Nghỉ ngơi hai ngày, cô tự mình đi thăm bà. Cảm xúc của bà Soyeon không chịu ảnh hưởng của Jeon lão gia, vẫn lạc quan sáng sủa giống như trước đây. Từ trước đến nay lời nói và cách làm việc của bà luôn dũng mãnh, Tzuyu còn bị bà trêu ghẹo vài câu.

    Nhìn đến vẻ mặt Tzuyu đỏ rực, bà Soyeon cũng yên tâm:
               "Cháu sống tốt, thì được rồi."
                "Tất cả mọi người đều tốt."
Tzuyu nói.
                "Đúng vậy."
Bà Soyeon nhịn không được thở dài:
              "Chờ dì bế cháu nội, cuộc đời của dì cũng không còn gì để tiếc nuối!"
              "Còn có chắt nội nữa."
Bà Soyeon lặng đi một chút, dùng cây quạt chụp đầu cô:
                "Nói ngọt!"
Tzuyu cười hì hì, ở nơi này của bà ăn cơm trưa, mới mang theo đứa nhỏ về nhà, sau đó mới thu thập này nọ, cả nhà cùng đi C thị.

   Chuyện thứ nhất khi đến C thị, chính là đưa tiểu Hoon và Mimi đi nhà trẻ. Tzuyu nhớ tới bản thân còn phải khai giảng, nhịn không được nhìn anh oán giận:
             "Đồng học khác đều đi thực tập rồi đó! Em làm sao bây giờ?"
Jungkook lặng đi một chút:
             "Nhất định phải đi thực tập sao?"
             "Uh."
Tzuyu lên tiếng:
            "Tay sai chủ nhiệm của em nói em phải kết hôn, hắn rất uyển chuyển thuyết: 'Kết hôn lại kết không đến hai tháng' bây giờ còn hai tuần lễ, em liên hệ với đơn vị mà nhà trường đề cử một chút, không biết có được không..."
Jungkook nói:
              "Tới công ty của anh đi, làm thư ký cho anh."
  Tzuyu sửng sốt, quay đầu dùng hộp quà trên tay đánh anh:
               "Anh căn bản không coi trọng năng lực của em!"
              "Ai không coi trọng?"
Jungkook nằm trên giường cười:
              "Hiện tại thực tập sinh cũng nơi nơi dựa vào quan hệ, địa điểm mà trường học đề cử, tự nhiên là trùng với kỳ nghỉ báo cáo cũng sắp hoàn thành đi, hiện tại còn nửa tháng, người ta có thể nhận sao? Nhận cũng là xem mặt mũi Jeon Jungkook anh, kia còn không bằng trực tiếp đến chỗ của anh, cũng miễn cho ở bên ngoài chịu thiệt, em xinh đẹp như vậy..."
Tzuyu hừ lạnh một tiếng:
               "Có mặt mũi của Jeon Jungkook anh, ai dám bắt nạt em?"
               "Minh dương dễ tránh, ám tiễn khó phòng."
              "... Lăn!"
              "Đi thôi đi thôi, đến chỗ của anh, em muốn làm gì cũng được!"
               "Chính là bởi vì ở chỗ của anh em muốn làm gì cũng được, em mới không đi!"
Tzuyu nói:
             "Em là muốn học tập, ở chỗ của anh không học được."   
              "Ngô, vậy học, cùng lắm thì giải quyết việc chung. Ở dạy thực tập có khả năng gì? Em đến chỗ khác, người khác nhất định sẽ sai em bưng trà rót nước, học những thứ đó có ích lợi gì? Ở chỗ của anh, em mới có thể thật sự học được này nọ."
                  "Chuyên nghiệp không đấu khẩu."
                "Em bắt chước chuyên nghiệp như vậy, có khả năng làm thư ký là không sai rồi, còn muốn như thế nào cãi anh a? Anh cho em biết, người làm thư ký, đều là nhân tài toàn năng!"
                  "Em đi trường học."
Tzuyu nói:
                "Trường học có học bù, có thể đi làm cô giáo Ngữ Văn."
               "Em cũng không bắt chước được phong cách của giáo viên..."
              "Dù sao không tới chỗ anh."
              "Em không đi anh tức giận."
              "Hừ ~"
Tzuyu đầu uốn éo, sửa sang lại kế hoạch trên đường mua trở về quần áo mới.
              "Anh thật sự tức giận."
Jungkook nghiêm túc nói:
                "Đêm nay em đừng muốn đi ngủ!"
  Tzuyu sửng sốt, quay đầu đáng thương nhìn anh.
Jungkook nói:
             "Em làm ra biểu tình này, có thể từ bây giờ bắt đầu luôn..."
             "Em đi!"
Tzuyu lớn tiếng nói.
             "..."
Em đi? Này hình như là mắng chửi người ah? Tương đương ta không chấp.
   Tzuyu cũng nghĩ tới hai chữ này có nghĩa khác, một trận không nói gì, giải thích:
                "Em là nói, em đi công ty anh thực tập."
Jungkook nhếch môi nở nụ cười, nhào qua ôm nàng hôn một chút.
               "Giải quyết việc chung!"
               "Yên tâm."
Anh vừa đến công ty là rất nhiều việc, nào có lúc cùng nàng dây dưa? Nhưng, có nàng ở đó, anh ở công ty thời gian sẽ nhiều hơn, vậy không nhất định, nga ha ha ha ha

    Ngày hôm sau vào buổi sáng, hai người đưa đứa nhỏ đi nhà trẻ. Trước khi xuất phát, trên đường, Jungkook luôn dặn:
                  "Nhớ kỹ, tên các con đã sửa lại a, về sau là họ Jeon."
                 "Vì sao phải sửa?"
Hai bé hỏi.
Jungkook nghĩ một chút, nói:
                "Một năm cùng ba ba cùng họ, một năm cùng mẹ cùng họ."
                "Mẹ có hai cái họ?"
Mimi hỏi.
              "Có một là họ bà ngoại."
              "Nga... Thế sang năm lại sửa trở về?"
              "Anh đây sang năm muốn cùng họ với mẹ."
Tiểu Hoon nói:
              "Em cùng họ bà ngoại, chúng ta luân chuyển."
  Mimi khuôn mặt bé nhỏ thở dài một hơi, rất là đáng yêu:
             "Sửa đến sửa đi, thật là phiền phức."
Jungkook vui mừng mà nói:
             "Vậy về sau chúng ta cũng không sửa lại, vẫn cùng họ ba ba! Trẻ con nhà người khác gia, đều là cùng họ ba ba."
    Hai bé không cãi nữa, hỏi anh họ viết như thế nào. Anh viết một chút, Mimi nói:
              "Thật nhiều nét, con thấy họ ban đầu tốt lắm..."
               "Con cũng muốn cùng họ mẹ."
Tiểu Hoon cái mũi vừa kéo, vì sao họ đều của mọi người đều nhiều nét như vậy. Mimi đã học được viết chữ "Chou", những bé còn chưa học được viết "Park", hiện tại lại nhiều thêm một cái "Jeon"... Quả thực là khi dễ người!
  Jungkook nhất thời cảm thấy không biết nói gì, họ này cũng không phải lão tử tự do lựa chọn! Anh nói:
                "Dù sao các con hiện tại sách bài tập cũng là ba ba viết tên cho các ngươi, chờ các con mình có thể viết rồi nói sau."
                 "Vâng."
Hai bé cố mà gật đầu, sau đó cúi đầu thảo luận.
                 "Vì sao không thể viết đơn giản tên đi?"
Mimi nói.
                "Bằng không chúng ta vụng trộm sửa đi?"
Tiểu Hoon ra chủ ý.
  Tzuyu cùng Jungkook vẻ mặt hắc tuyến.
  Mimi ngẩng đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, nói với tiểu Hoon nói:
              "Quên đi, ba mẹ sẽ khổ sở. Về sau chúng ta làm ba mẹ, không cần như vậy đối với tiểu hài tử, sẽ cho hắn cái tên đơn giản."
               "Ân, kêu Nana, viết thật dễ a."
Tzuyu nói:
              "Mẹ hồi tiểu học có một bạn học kêu Kwak Hyuk Woon..."
Jungkook hỏi:
               "Viết như thế nào?"
  Tzuyu cầm lấy bút trên tay anh nghĩ rồi viết, viết một nửa, có điểm nghĩ không ra, đành phải lấy từ điển ra.
Jungkook nói:
                  "Anh ta cùng cha mẹ nhất định có cừu oán."
                 "Đúng vậy a. Có một lần thi nghe viết, người khác đều đã viết được bao nhiều chữ, anh ta còn đang viết tên..."
Cho nên cô đối với tên này nhớ đặc biệt rõ ràng.

    Đưa đám nhỏ đến nhà trẻ, người một nhà đi tới văn phòng đăng ký, lấy hộ khẩu ra, nói họ đám nhỏ đã thay đổi. Mọi người cùng giáo viên cùng nhau chúc mừng tân hôn Tzuyu cùng Jungkook, Tzuyu nhân cơ hội lấy ra bánh kẹo cưới —— trước đó nghĩ đến khả năng bị chúc mừng, cho nên chuẩn bị tốt.

   Sau đó giáo viên cầm sách giáo khoa của đám nhỏ tới, Jungkook liền ôm bọn chúng, nắm tay nhỏ bé của bọn chúng viết tên ở trên trang sách, Tzuyu cười, cùng giáo viên nói chuyện phiếm, nói:
           "Đừng cho bọn chúng tùy hứng. Có việc gọi điện thoại cho tôi."

   Buổi chiều, Tzuyu đi theo Jungkook tới công ty thông báo. Anh trước khi kết hôn liền cấp cho công nhân bánh kẹo cưới, hiện tại cũng không phải dùng.
    Mọi người thấy tổng tài đã trở lại, tự nhiên cười nói chúc mừng. Nhìn đến Tzuyu, nghĩ rằng tổng tài cùng phu nhân cảm tình rất hòa hợp, phu nhân đây là đến thị sát công tác hoàn cảnh tổng tài, sắp xếp tra ra hồ ly tinh đi?
    Kết quả, phu nhân là tới thực tập.
     Mọi người có điểm không tiếp nhận nổi. Phu nhân ở nơi này thực tập, bọn họ phải như thế nào hầu hạ đây? Nhìn về phía Jungkook cùng Tzuyu, hai người lại không tỏ vẻ, biến thành mọi người lén lút thương lượng một chút, cũng không thương lượng ra được đối sách.
               "Dù sao cẩn thận một chút là được, vì bát cơm."

  Mới sẽ không giống trong phim truyền hình giống nhau, sau khi cô bé lọ lem biến thành Phượng Hoàng, đến công ty nam chính đi làm, dưới công nhân trước mặt nam chính trước mặt liền đối tốt, nam chính quay người lại liền khi dễ cô!
    Đó là biên kịch đần độn, làm cho nhân vật cũng đần độn!
    Khi dễ nữ chính? Sẽ không sợ nữ chính xoay người tìm nam chính cáo trạng?
     Đương nhiên, trên TV nữ chính thực thánh mẫu, sẽ không đi cáo trạng, mà diễn viên cũng trước đó đọc kịch bản rồi, biết nàng sẽ không cáo trạng, cho nên liền khi dễ. Nhưng bọn hắn không có kịch bản a ~
    Hơn nữa thực tế phức tạp hơn a! Cho dù lão bản nương là thánh mẫu, không có nghĩa là đồng sự là thánh mẫu. Ngươi dám vụng trộm khi dễ lão bản nương, khẳng định có người tới trước mặt tổng tài cáo trạng! Vụng trộm cáo trạng coi như đáng khinh, nghiêm trọng nói không chừng đương trường đem ngươi bắt được, huyên náo mọi người đều biết, đến lúc đó cho dù tổng tài muốn NHÂN, cũng phải đem ngươi phế đi!
   Mọi người nghĩ vậy, yên lặng run rẩy, vụng trộm ngắm ngắm đồng sự bình thường cùng mình bất hòa, âm thầm quyết định thời điểm đối mặt phu nhân nhất định phải cẩn thận, thật sự không được liền trốn! Trốn thoát, vốn không có cơ hội bị hãm hại chứ?

   Tzuyu chức vị là thư ký thực tập, Jungkook thủ hạ có vài cái thư ký, thư ký riêng bề bộn nhiều việc, anh tự nhiên không thể của công tư dùng, để mọi người hướng dẫn nàng (nếu như vậy, thư ký riêng nói không chừng sẽ bỏ gánh mặc kệ! Dưới tay anh có người có bản lĩnh nhân, đều dễ bị dẫn dắt), vì thế liền phái một thư ký năng lực tính tình các phương diện cũng không sai dạy cô.
  Tzuyu cảm thấy thật sự không cần thận trọng như thế, công ty lớn như vậy, cô đến thực tập nửa tháng, bưng trà đưa nước cũng không sao.
Jungkook gật đầu nói:
                "Vậy em chuyên trách bưng trà đưa nước cho anh đi."
               "Em đây vẫn là ngồi ở bàn công tác đi!"

   Ngày hôm sau bắt đầu thực tập, sáng sớm ăn cơm, hai người mang theo đám nhỏ xuất phát, Jungkook tự mình lái xe, trước đưa đứa nhỏ đi nhà trẻ, sau đó cùng Tzuyu đi công ty.

  Chỗ ngồi Tzuyu ở bên cạnh thư ký riêng, khoảng cách tới cửa phòng tổng tài rất gần, Jungkook vừa mở cả ra có thể thấy. Anh đối với an bài này có chút vừa lòng, quyết định sẽ thưởng cho người đã an bài chỗ ngồi.
                "Hảo hảo công tác."
Anh nói với cô, vào phòng làm việc của mình.
  Tzuyu gật gật đầu, đến vị trí của mình ngồi xuống. Tất cả mọi người không dám nhìn cô, cô lau nhẵn bóng mặt bàn, lại nhìn tới "cấp trên" mà anh phái tới cho cô.

   Vị thư ký kia nghiền ngẫm vẻ mặt của cô, phân công chút việc đơn giản cho cô làm, sau đó vụng trộm quan sát phản ứng của cô, thấy cô nghiêm túc cố gắng, liền yên lòng.

  Trước giờ tan tầm, Jungkook tìm vị thư ký này hỏi:
              "Phu nhân hôm nay làm việc gì?"
  Thư ký nghĩ, tổng tài đây có ý tứ gì? Trách mình an bài công việc cho phu nhân làm phu nhân mệt mỏi? Hay là trách mình chưa an bài công việc quan trọng hơn cho phu nhân, làm phu nhân coi thường?
     Thư ký nơm nớp lo sợ, đem việc thực tế trả lời, Jungkook gật đầu, lại hỏi:
              "Cô ấy làm việc như thế nào?"
             "Rất tốt. Phu nhân rất nghiêm túc và cẩn thận."
Tuy rằng tốc độ có chút chậm, bất quá đối với thực tập sinh mà nói, không có không chậm. Quan trọng là phu nhân chậm nhưng làm ra việc tinh tế, không làm sai. Đại đa số thực tập sinh, làm chậm cũng chậm không ra được kết quả.
                 "Ừ. Đừng làm cho cô ấy quá mệt mỏi, nhưng cũng đừng làm cho cô ấy nhàm chán, việc gì có thể học thì hãy để cho cô ấy học một chút."
  Thư ký đã hiểu, nhất định là phu nhân muốn chăm chỉ làm việc, tổng tài lại không nỡ!

    Có thể trực tiếp làm thủ hạ của Jeon Jungkook, đều là người rất có kinh nghiệm, cũng là từ thực tập sinh biết được, biết như thế nào phái Tzuyu làm việc.

   Mỗi ngày, công việc của Tzuyu đều vừa vặn làm tốt, sẽ không ăn không ngồi rồi, nhưng cũng sẽ không mệt, vả lại mỗi ngày đều có thể có chút thu hoạch.
   Duy nhất làm cho cô rối rắm là thái độ của đồng sự chung quanh. Có vài người tựa hồ muốn lấy lòng cô, nhưng lại không dám tiếp cận —— vô nghĩa! Cũng không biết tính tình của phu nhân như thế nào, vạn nhất cô ấy chán ghét người a dua nịnh hót thì sao?
    Còn có vài người, rõ ràng là không có ác ý, nhưng luôn tránh né cô, giống như cô là ôn dịch.
   Cô nghĩ, nhất định là thân phận của mình làm hại. Đột nhiên lại cảm thấy, tới nơi này thực tập thật là đem thêm phiền toái cho người khác. Nhưng cô không nói với anh, miễn cho người này động kinh, đối với người phía dưới mượn đề tài để nói chuyện của mình.

   Thực tập được vài ngày, thói quen của Tzuyu mọi người cũng quen —— xem bộ dáng phu nhân chăm chỉ làm việc, liền biết rằng cô ở chung rất tốt. Cho nên bình thường ở trên đường gặp phải, cũng cùng Tzuyu chào hỏi; Trong công việc thì ngẫu nhiên cũng kêu Tzuyu hỗ trợ kiểm tra số lượng tư liệu; Thời gian nghỉ trưa thì còn có thể cùng nhau thảo luận mỹ thực, điện ảnh.
    Vốn mọi người bình thường thảo luận làm đẹp, thời trang, nhưng lấy tiền lương của bọn họ, ngẫu nhiên có thể mua một hai kiện đồ đã là xa xỉ, cũng chỉ tám chuyện mà thôi. Phụ nữ nha, không nói về vấn đề này thì quả thực là sống không có lạc thú.
   Mà lấy thân phận của Tzuyu, không nghĩ qua là liền có khả năng dẫn dắt tới trào lưu thời trang! Ai bảo cô là phu nhân? Ai bảo chị em dâu cô đều làm thời trang? Còn có người bạn đang làm nước hoa! Cho nên ở trước mặt cô, mọi người sẽ không tán gẫu đề tài này, ngược lại là lơ đãng nói đến mỹ thực và điện ảnh, khiến cho Tzuyu hứng thú.
  Tzuyu chịu sự hun đúc của Mina, bản thân mình cũng thực sự thích, thảo luận cũng rõ ràng mạch lạc. Đặc biệt nhắc đến ăn, cô so với đại đa số các cô càng có đầy đủ công năng, hướng dẫn làm như thế nào ăn ngon, khiến cho mọi người thật sâu tự biết xấu hổ.
    Mọi người ở trong lòng hò hét: Phu nhân à, cô là phu nhân, cô không cần nấu cơm a! Sẽ thành thiếu phụ luống tuổi có chồng! (Cô vừa xinh đẹp lại có khả năng như vậy, làm cho nhóm thừa nữ chúng ta càng không có đủ tự tin...)
    Trừ bỏ mỹ thực, điện ảnh, Tzuyu ngẫu nhiên còn cùng một vài đồng sự đã làm mẹ tâm sự quá trình nuôi dưỡng con cái.

  Trong chớp mắt, thực tập đã xong, Tzuyu có chút luyến tiếc. Mọi người cũng luyến tiếc, bởi vì thời điểm có cô ở đây, Jungkook luôn cười hì hì. Phải biết rằng, bình thường Jungkook bực dọc thì liền mắng chửi người a. Mắng chửi người vẫn còn nhẹ, dù sao thì người khác bị mắng, bản thân mình cũng sẽ không nguy hiểm, vả lại mắng xong sẽ không có chuyện gì. Nghiêm trọng là thời điểm anh buồn bực nhưng không phát tiết ra, làm cho cả công ty liền áp suất thấp, ngươi căn bản không biết anh khi nào thì sẽ bùng nổ, lại sẽ bùng nổ trên người ai a!
    Mọi người thật sâu nghĩ: Phu nhân sau khi tốt nghiệp cũng lại đây làm việc thì tốt rồi...

   Tzuyu tới trường học nộp báo cáo, gặp được bạn học cùng lớp. Bạn học hỏi:
               "Cái người cùng Jeon Jungkook kết hôn Chou Tzuyu chính là cậu phải không?"
Trùng tên trùng họ cùng diện mạo, không phải cũng quá là huyễn hoặc đi.
             "Ách... Đúng vậy a."
             "Bạn học cùng lớp, cũng không phát bánh kẹo cưới?"
Mặc dù có chút không biết tư vị là gì, nhưng mà biết, hôn lễ Jeon gia, không phải bọn họ có tư cách đi?
               "Đêm mai thời điểm họp lớp sẽ phát cho mọi người."
Tzuyu không muốn lộ ra, cho nên không nói cho bạn trong lớp, cũng yêu cầu vị bạn học làm phù dâu kia không cần đi nói ra ngoài. Nhưng trên mạng đều trực tiếp, chỉ cần lớp học có một người xem, những người khác liền biết, hơn nữa mọi người còn tìm bạn học làm phù dâu hỏi qua. Bọn họ chủ động hỏi, bạn học phù dâu cũng không giấu, miêu tả thực tế hôn lễ rầm rộ như thế nào. Mọi người nghe xong, hâm mộ, ghen tị, oán hận có đủ loại.
   Tuy lớp bọn họ không ai biết, nhưng đương nhiên cũng truyền ra bên ngoài, cho nên trường học rất nhiều người cũng biết. Dọc theo đường đi Tzuyu tổng cảm giác có người nhìn chăm chú mình. Chẳng qua là, đã học được bình tĩnh.

  Buổi tối ngày hôm sau, Tzuyu xách túi bánh kẹo cưới thật lớn đến phòng học. Tại thời điểm phân phát, chủ nhiệm lớp đến, cô cũng mời chủ nhiệm lớp ăn kẹo. Chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm khoa, còn có một ít lãnh đạo trường học, đều đã tham dự qua hôn lễ. Jungkook làm việc, tất nhiên cẩn thận.
Chủ nhiệm lớp cười nói:
                 "Kết hôn, phải cân bằng thời gian thật tốt a, việc học và gia đình quan trọng như nhau."
                 "Dạ!"
Tzuyu nghiêm túc trả lời:
               "Tuần trăng mật sau khi kết hôn, em đi thực tập, đang viết báo cáo thực tập."
Chủ nhiệm lớp sửng sốt, hỏi:
             "Em thực tập ở đâu?"
             "Ách..."
              "Jeon thị!"
Mọi người ồn ào.
  Tzuyu đỏ mặt.
Chủ nhiệm lớp vung tay lên:
             "Jeon thị thì Jeon thị đi, có thể học được tri thức là tốt rồi."
Sau đó cùng mọi người cùng nhau tán gẫu thời điểm vào nghề, đề tài về gia đình, ân cần dạy bảo.

   Tzuyu một tuần sau mới viết xong báo cáo thực tập, trường học cũng chính thức thúc giục mọi người nộp. Cô xem xem, tựa hồ cũng không tệ lắm, hướng Jungkook nói:
             "Đã quên phần nhận xét thực tập, em bớt thời gian cùng anh đi tới công ty, đưa cho bọn họ..."
             "Đưa anh."
Jungkook nói, đảo mắt nhìn nhìn:
              "Anh cũng viết một phần đi."
               "Có thể rất long trọng hay không?"
                "Đến phòng làm việc của anh thực tập, anh đương nhiên muốn viết."
Jungkook cầm bút, viết: Nghiêm túc, chuyên nghiệp! Rất nghiêm túc, rất chuyên nghiệp!
               "Anh viết cái gì đây a?"
              "Hừ ~"
Jungkook oán niệm.
Vốn nghĩ, cô đi thực tập, bọn họ có thể gần gũi với nhau động cái gì đó, thậm chí ôm cô lên bàn làm việc của mình như vậy như vậy... Kết quả cô rất nghiêm túc! Rất chuyên nghiệp! Thật sự không cùng anh làm càn, vứt cái mị nhãn cô đều không cần! Ăn cơm còn muốn bỏ lại anh đi nhà ăn dành cho nhân viên, nếu không phải anh cũng đi theo, làm cho nhà ăn oanh động, cô thật sự sẽ không quản anh.
               "Hừ!"
Tzuyu bất mãn:
            "Em không đi công ty, anh kêu Song bí thư viết cho em. Nếu viết không tốt, anh liền ngủ sô pha cho em!"
              "Anh... Thành giao!"
Ngủ sô pha cái gì, thật sự là đòn sát thủ.

   Giao báo cáo thực tập xong, Tzuyu nhận được điện thoại nhà xuất bản. Cô thiếu chút nữa đã quên là cô ra một cuốn sách. Tiền nhuận bút của cuốn sách kia... Sau thuế là tám ngàn. Biên tập nói của cô như vậy là coi như cao.
Ai... Viết lách rất không dễ dàng.

                 "Tzuyu ~"
Âm thanh biên tập run run hỏi:
               "Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"
Tzuyu sửng sốt:
               "Có thể."
Thái độ này của biên tập... Qúa mức quỷ dị.
Biên tập hỏi:
            "Cô không phải chính là Chou Tzuyu kết hôn với tổng tài Jeon thị tập đoàn kia à?"
           "Ách..."
           "Chính là cô!"
Biên tập nói:
            "Cô cư nhiên không nói."

Tzuyu lặng đi một chút, sợ hãi hỏi:
            "Cái này cần nói sao?"
            "Hắc hắc, không cần."
Biên tập cười sáng sủa:
            "Bất quá tôi sợ Jeon tổng biết chúng tôi chỉ cho cô tiền nhuận bút tám ngàn đồng, sẽ tức giận!"
              "Cái kia... Anh còn không biết chuyện này, yên tâm đi."
Tzuyu đột nhiên sửng sốt, hỏi:
              "Biên tập ngài tìm tôi có việc sao?"
              "À, là như vậy. Huyện×× cô nghe qua chưa?"
             "Nghe qua."
Một huyện ở thành phố C, nghe nói là huyện nghèo khó nổi tiếng cả nước.
                 "Trước đó không lâu nơi đó có một cơn mưa đá, vài cái thôn đều gặp nạn! Có người ở trên Weibo nói tình huống bên kia, nhắc tới một trường tiểu học thực thảm, thường xuyên không có sách giáo khoa nào. Hiện tại ngay cả nóc cũng bị mất, đã muốn khai giảng, chỉ có một giáo viên, mang theo bọn nhỏ học ở sân thể dục... Ai, bọn họ cái gì đều không có, trên Weibo có người đang quyên giúp, còn có người đi qua làm giáo viên, giúp bọn hắn tu bổ phòng ở, nhà xuất bản chúng ta tính quyên góp chút sách, sách của cô đã ở trong đó."
                 "À."
Tzuyu gật đầu:
                "Tôi đây có thể làm cái gì?"
               "Cô làm vô cùng đơn giản. Sách là chúng tôi xuất bản ra, không cần cô bỏ tiền, cô chỉ cần ký tên trong sách, viết vài câu khích lệ các bạn nhỏ là được."
               "Tôi đây cũng quyên chút đồ."
Tzuyu nói.
               "Vậy cô dùng Weibo của cô chuyển một chút, nói rõ một chút."
               "Ừ."
Tzuyu đáp ứng rồi, hẹn thời gian gặp mặt với cô ta. Sau đó lên Weibo, lo sợ!
   Cô vốn chỉ có mấy trăm fan, login bình thường, trên góc bên phải không có phản ứng gì, ngẫu nhiên có bình luận vẫn là quảng cáo, thêm hai fan cũng là giả, hôm nay là không phải hệ thống rút, như thế nào có @ và bình luận như vậy, còn có rất nhiều fan!
  Cô đếm, cái, mười, trăm, ngàn... Vạn! Toàn bộ hơn vạn.
   Tzuyu thiếu chút nữa khởi động lại máy tính, xem có phải máy tính trục trặc hay không. Giờ mở @ và bình luận này vừa thấy, nguyên lai có người phát hiện cô là vợ Jeon Jungkook.
  Tzuyu gọi điện thoại cho Jungkook, anh vân đạm phong khinh nói:
              "Ừ, phía trước thư ký đã nói qua với anh, anh để bọn họ xử lý tạm, chào hỏi qua với truyền thông, không có báo ra, cho nên em không cần lo lắng, nên như thế nào liền như thế đấy đi. Nếu có ngôn luận không tốt, nói cho anh biết, anh sẽ phái người xử lý."
               "Ừ."
Tzuyu cảm thấy không cần ngạc nhiên, nhiều danh nhân đều đã tới như vậy, cô cái này tính cái gì. Sau đó lại nhịn không được xem Weibo Jungkook, anh lên Weibo không sai biệt lắm cũng là hai năm trước, chuyển tiếp hàng chục ngàn, mấy chục vạn bình luận, càng điên cuồng hơn chỗ cô. Cô đột nhiên bình tĩnh.
   Bất quá, cô cảm giác, cảm thấy hiện tại đăng kêu gọi quyên góp trên Weibo, có hơi quái dị đâu. Tuy rằng rất nhiều danh nhân lợi dụng lực ảnh hưởng của bọn họ kêu gọi mọi người, nhưng cô không có lực kêu gọi nha. Hơn nữa!!!! Đăng lên không phải làm cho người bên cạnh biết cô xuất bản sách? Mina nhưng là quét mỗi ngày Weibo!
Cô lập tức bỏ qua chủ ý này, gọi điện thoại cho biên tập:
            "Tôi nghĩ một chút, vẫn là không đăng lên Weibo, có hơi không tiện."
  Nói thẳng không tiện, có hiểu biết mọi người sẽ không cưỡng cầu.
Quả nhiên, biên tập nói:
             "Vậy không đăng đi. Sách đâu, còn có ký hay không?"
            "Ký!"
  Tzuyu nghĩ nghĩ, nếu quyên góp cho chỗ bọn nhỏ một khu trường học cũng không tính việc khó. Bà ngoại cho cô đồ cưới, chính cô có thể làm được. Nếu kêu Jungkook làm, làm từ thiện cũng có giúp anh chứ? Nhưng mà cảm giác, cảm thấy có chút trách, nếu như là tổ chức từ thiện cũng thôi, lấy danh nghĩa cá nhân chỉ sợ sẽ bị chê trách. Hơn nữa loại sự tình này chính phủ nên trông nom, không thể chiếm đoạt với chính phủ!
   Ai, chuyện tốt không dễ làm, cô nếu là cái người thường, quyên góp mấy trăm đồng. Bây giờ là vợ Jeon Jungkook, lại vừa mới cử hành một hôn lễ oanh động, nhất cử nhất động đều khả năng bị người chú ý, vẫn là không nên ép buộc vớ vẩn.

   Sau khi Tzuyu gặp mặt biên tập, biên tập cầm mười bản sách cho cô, cô hỏi:
               "Chỉ có mười bản?"
Cô còn tưởng rằng sách bán không xong, cho nên muốn cầm đi quyên góp đâu. Chỉ quyên mười bản, đối với bán được hay không cũng không còn ảnh hưởng đi?
               "Ừ, đây là sách báo ngoại khóa, không giống sách giáo khoa, có thể mỗi ngừoi một quyển. Vạn nhất làm cho người ta mê muội mất cả ý chí, lỗi liền lớn. Sách báo ngoại khóa khác cũng có, gom góp tổng cộng có hơn hai trăm bản đấy! Chỗ bọn họ không bao nhiêu người, trước quyên góp đi, chờ nhìn đến tình huống phía sau rồi nói."
   Tzuyu gật đầu, mở sách ra không biết viết cái gì, sửng sốt một lát viết:
               "Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, vững như kiềng ba chân."
              "Kiềng ba chân?"
Biên tập nghi hoặc nhìn cô.
Tzuyu cười nói:
            "Ba chân cong thôi."
Hai người tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, tùy tay viết ra ba chữ "kiềng ba chân", sẽ sáng tạo kỳ tích ở trên thế giới như thế nào.

  Tzuyu ký hết mười quyển sách, biên tập nói:
              "Cô có rảnh, lại viết mười đến hai mươi vạn chữ ra, chúng ta chuẩn bị ra bản thứ hai."
               "A?"
Tzuyu sửng sốt:
             "Bán rất chạy sao?"
Biên tập dừng một chút, không biết trả lời như thế nào.
              "Có phải bán không xong hay không?"
Tzuyu sợ hãi hỏi. Cô không sao cả, nhưng nghĩ đến để nhà xuất bản chịu thiệt, có hơi băn khoăn.
Biên tập nói:
             "Không có. Khuyến nghị các trường học đặt một vài đơn hàng, hiệu sách bán hàng chắc chắn không phải qua được Hans Christian Andersen và anh em nhà Grimm. Bất quá lượng tiêu thụ nhỏ cũng là lượng tiêu thụ mà! Lúc trước sản xuất gấp, chúng ta chỉ chú ý ghép vần, tranh minh hoạ đều là bức tranh loạn, kế tiếp muốn tìm tranh minh hoạ xứng chuyên môn, xem có thể làm cho đứa nhỏ thích chút hay không. Đứa nhỏ thích, phụ huynh tự nhiên sẽ xuất tiền túi!"
  Kỳ thật muốn bán lớn, nói đây là vợ Jeon Jungkook viết, nhất định có thể sáng tạo lượng tiêu thụ. Nhưng xem biểu hiện Chou Tzuyu, hẳn là không muốn như vậy. Đối với Jeon gia bọn họ mà nói, vài cái tiền nhuận bút tính cái gì? Bọn họ hẳn là chướng mắt đi?
  Nhà xuất bản phát hiện thân phận Tzuyu, nhưng là hưng phấn một phen, nhưng không dám lỗ mãng đi tìm Jeon Jungkook, mà là hỏi Tzuyu trước. Biết được Tzuyu là lén lút viết sách, mọi người chỉ có thể bình tĩnh trước, ngủ đông vài năm lại công khai, đi điệu thấp chiêu số, danh tiếng rất tốt...

   Sau khi Tzuyu tạm biệt biên tập, nhớ tới cửa hàng Mina ở phụ cận, quyết định đi qua nhìn một cái.

  Lúc cô đến, trong cửa hàng có khách hàng, nhân viên đều ở việc. Cô ở bên cạnh tùy ý cầm lấy một kiện quần áo xem, có nhân viên đi tới tiếp đón cô:
                 "Tiểu thư... Ách ——"
Nhân viên còn nhớ rõ cô, sửng sốt hô:
               "Phu nhân, cô, cô tới tìm bà chủ sao? Cô chờ một chút sẽ lại đây."
                "À, tôi đợi cô ấy một chút."
Tzuyu nói:
              "Cô làm việc đi, không cần phải quan tâm đến tôi, tôi tùy tiện nhìn xem."
            "Vậy cô cần cái gì xin bảo tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com