⛄ CHƯƠNG 625 - 628: NGOẠI TRUYỆN⛄
Sau khi đã quyết định sinh đứa nhỏ, Jungkook đêm đó liền không dùng biện pháp tránh thai, tựa theo đó mà không ngừng cày cấy. Có thể là do không có nguyên nhân nào gây trở ngại, anh làm so với bình thường càng thêm nhuần nhuyễn.
Vì mục tiêu tạo người vĩ đại, Jungkook tự nhiên là hàng đêm đều làm lụng vất vả, sự việc lại biến thành Tzuyu cùng anh kháng nghị. Thế nhưng anh vẫn dõng dạc tuyên bố:
"Đây đều là vì Tiểu Tam nhà chúng ta a..."
"Cái gì mà Tiểu Tam?!"
Tzuyu thiếu chút nữa đạp anh xuống giường. Cô còn trẻ còn xinh đẹp như thế này mà anh đã dám đi tìm Tiểu Tam sao??
Jungkook vội vàng nói:
"Nói sai rồi, nói sai rồi... Là đứa nhỏ thứ ba của chúng ta!"
Qua vài ngày, Tzuyu thật sự là quá mệt mỏi, liền nói:
"Em cảm thấy được... Khả năng là đã có rồi đi..."
"Không thể nào?!"
Jungkook kinh ngạc, lúc này mới được vài ngày a? Anh thực sự dũng mãnh vậy sao?
"Mang thai ba tháng đầu cần đặc biệt chú ý."
Tzuyu đáng thương tội nghiệp nói:
"Mà em lại còn là sản phụ lớn tuổi nữa... Vẫn là ngừng lại trước quan sát vài ngày đi, nếu như không mang thai, chúng ta lại tiếp tục."
Jungkook sửng sốt một phen, anh nhéo lấy cái mũi của cô nói:
"Em là không muốn anh chạm vào em đi?"
"Lo lắng của em cũng là có đạo lý a? Như vậy không phải là em đang đau lòng thay anh sao?"
Nói xong liền dùng chân cọ cọ chân anh.
Jungkook run lên một phen, đè cô lại:
"Em đây là đang tự đốt lửa thiêu thân có biết hay không? Rốt cuộc là em muốn hay không muốn?"
Tzuyu chớp chớp mắt, đặc biệt vô tội nói:
"Không có, em nghĩ muốn làm nũng."
Làm nũng... Trời a... Thật sự khiến cho anh có cảm giác thành tựu a! Jungkook cúi đầu, hung hăng cọ vài cái lên cần cổ của cô, sau đó xoay người nằm xuống, ôm cô vào lòng:
"Ngày mai liền đi mua cái kia... Kia gọi là cái gì? Mua hết về thử một phen!"
"A..."
Tzuyu lên tiếng, ở trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái, tay vòng qua eo anh nhịn không được lần mò Đao Ba.
Jungkook hỏi:
"Có phải có chút ghê tởm hay không?"
"Làm sao có thể?"
Tzuyu nói:
"Này là công lao của người đàn ông a."
"Có muốn anh đi mua mấy cái về hay không?"
Jungkook vài năm nay sống quá hạnh phúc, anh luôn muốn ở nhà, anh chưa bao giờ thử mua cái này!
Tzuyu cũng rất phối hợp, đứng lên hành hung anh một trận:
"Không cho phép!"
Sau đó hai người lại ngọt ngọt ngào ngào ôm đi ngủ, rõ là... Ân ân ái ái khiến người ta phát hờn. Ông trời cũng phải một vừa hai phải thôi chứ.
Ngày hôm sau, Tzuyu đi mua que thử thai về thử, một vạch, không có gì khác thường!
Nghĩ đến Jungkook nếu biết được tin tức này sẽ rất thất vọng- - Anh khẳng định lại đè cô ra tiếp tục "Cố gắng" - - Cô tự thấy con đường phía trước thật tăm tối a...
Cô không có ý định nói ra, Jungkook lại nhớ rất rõ ràng, buổi tối còn hỏi cô:
"Thế nào thế nào..."
"Cái gì mà thế nào?"
"Tiểu Tam - - ách, bụng của em..."
"A..."
Tzuyu kinh ngạc nhìn anh:
"Em quên rồi."
Jungkook suy sụp nâng mặt, xoa xoa mái tóc cô:
"Ngày mai anh giúp em đi mua, nhớ đừng quên."
"Vẫn lại là tự em đi thôi!"
Tzuyu hoảng sợ nói. Một người đàn ông... Lại là một đại soái ca làm sao có thể đi mua cái đồ linh tinh này chứ? Cô sờ xoạng khuôn mặt anh, nói:
"Anh thực đẹp trai a!"
"Cho nên so với ngày hôm qua em lại càng yêu anh hơn rồi sao?"
Jungkook nhíu mày.
"Đó là đương nhiên."
Tzuyu trịnh trọng gật đầu.
Ngày hôm sau, Jungkook nhớ tới "Tiểu Tam" của anh, nên anh không có đi hiệu thuốc mà trực tiếp kéo Tzuyu tới bệnh viện.
Không mang thai! Liền là không mang thai!
Jungkook không khỏi có chút mất mác, vừa đúng hai ngày không XXOO, khuya về nhà anh lại tiếp tục cố gắng.
Anh đột nhiên nghĩ đến, việc này liền không thể gấp, thôi cứ để thuận theo tự nhiên vậy, cho nên anh cũng không điên cuồng giống mấy ngày trước.
Một tuần sau, Tzuyu đột nhiên phát hiện, dì cả của cô có phải nên đến rồi hay không? Cô lật lịch xem, đã chậm hai ngày rồi! Trong lòng cô nhảy dựng lên, lại kiên trì hai ngày, vẫn không có tới. Cô khẩn trương cầm que thử thai thử một lần, cô chờ mong cái vạch kia xuất hiện!
Cô xoay mòng mòng trong phòng, làm sao bây giờ a? Nên thông báo tin này cho Jungkook như thế nào đây?
Cô là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống như thế này, thật sự không biết nên làm như thế nào mới có thể làm cho anh cao hứng đây!
Là trước nói cho anh biết, sau đó cùng anh đến bệnh viện xác nhận, hay là đi bệnh viện xác nhận trước sau đó nói cho anh biết? Cô cảm thấy được chắc chắn anh sẽ muốn cùng cô đến bệnh viện. Vạn nhất que thử thai không chuẩn, đi bệnh viện kiểm tra cũng không giống như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Tzuyu có chút sầu não.
Xế chiều đi đón con tan học về, Jungkook thấy vẻ mặt cô u sầu, liền hỏi:
"Làm sao thế?"
"Ai..."
Tzuyu sờ sờ đầu tiểu Hoon:
"Trong nháy mắt con cái cũng đã lớn như vậy rồi, em cảm thấy mình thực sự đã già."
Con gái nghi hoặc liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt muốn nói lời an ủi, lại chưa kịp lên tiếng đã bị tiểu Hoon vốn đang cúi đầu chơi game ngắt lời:
"Thời kỳ mãn kinh đến rồi."
Tzuyu sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn đứa nhỏ.
Lúc này ô tô đã đi qua đường mòn, khí trời cuối thu mát mẻ, phong cảnh rất hợp lòng người,...
Jungkook phanh gấp xe một cái, sau đó mở cửa xuống xe, túm lấy tiểu Hoon ở ghế sau ra- - không ngừng đánh vào mông thằng bé!
"Dám nói mẹ con như vậy!"
Anh nói xong câu này liền vất tiểu Hoon ở ven đường rồi nghênh ngang rời đi.
Tiểu Hoon nắm máy chơi game ngổn ngang trong gió: Con đến cùng có phải là do cha sinh ra hay không???
Cậu đứng đó một hồi, một chiếc Porsche xa xa dừng lại bên cạnh cậu. Cửa kính xe mở ra, lộ ra Yugeom đang ngồi ở vị trí lái xe, ngồi ở ghế phụ là Bae Irene, ghế đằng sau là Mina, Jimin, Tiểu Han. Hôm nay là Chủ nhật, tất cả đều quay về Jeon gia sum họp, hưởng thụ bữa cơm gia đình đầm ấm.
"Cháu như thế nào lại ở đây?"
Mina trừng to mắt hỏi.
Tiểu Han vẫy vẫy tay, cao hứng hô:
"Anh, anh..."
Tiểu Hoon rơi lệ cáo trạng:
"Ba lại đánh cháu sau đó vứt cháu ở đây!"
Mọi người đều sửng sốt một phen, nói:
"Thật là đứa nhỏ đáng thương a, ba cháu cũng không khỏi có chút quá đáng đi."
Sau đó liền gọi cậu lên xe.
Yugeom nói:
"Ba cháu vốn là cầm thú, đừng đi theo ba cháu nữa, đi theo chú đi~"
"Không được nói ba cháu như vậy!"
Tiểu Hoon nói.
Yugeom: .......
Bae Irene hỏi:
"Ba cháu vì sao lại đánh cháu?"
Không nói thì thôi, vừa dứt lời tiểu Hoon đều là một bộ dáng muốn khóc, rồi đem sự việc kể lại một lần, còn nói:
"Có một lần mẹ hỏi ba một câu tiếng Anh, cháu bảo mẹ cháu là ngu ngốc, ba liền phạt cháu đi tưới cây... Cháu nhất định không phải là ba cháu sinh đi!"
"Đúng vậy đúng vậy, cháu là do ba cháu nhặt được ở thùng rác về nuôi, về sau đi theo chú thôi..."
Tiểu Hoon bất đắc dĩ gầm nhẹ:
"Cháu sẽ không phản bội cha cháu!"
"Một nhà các người quả thật là yêu nhau lắm cắn nhau đau a!"
Mina nói:
"Bất quá nói mẹ cháu đang thời kỳ mãn kinh là không nên, chờ mười năm sau nói lại thì chắc không có vấn đề gì."
"Vì sao ạ?"
Kỳ thật tiểu Hoon căn bản không có biết "Thời kỳ mãn kinh" bốn chữ này có ý nghĩa gì cả. Chỉ là cậu không cẩn thận nghe được từ trên TV, khung cảnh lại rất giống hoàn cảnh vừa rồi của Tzuyu.
Mina nói:
"Bởi vì mười năm sau, cháu là người lớn, mà ba cháu cũng đã già, cháu liền đánh thắng được ba cháu rồi."
Tiểu Hoon: Đây là điều mà một người cô nên nói sao? Cậu rốt cuộc là có một đám người nhà như thế nào a?
Tiểu Han tò mò nhìn người mẹ xinh đẹp của mình, Jimin bất đắc dĩ phải che lại lỗ tai cậu, không thể để cho đứa trẻ này sớm liền bị vấy bẩn như vậy được.
Tắm rửa xong, Tzuyu liền thử lại lần nữa, nhìn que thử thai xuất hiện hai vạch đỏ, cô liền đi ra khỏi phòng tắm.
Jungkook ngồi ở đầu giường xem văn kiện, cau mày, sắc mặt có chút không tốt. Xem được một nửa, anh liền quăng tập văn kiện sang một bên.
Cô thấy thế đi đến hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
Anh không muốn thấy chuyện công ty làm cô phiền lòng, liền nói:
"Ngày mai liền xa thải vài người!"
Tzuyu cười cười, chọc vào hai má anh mấy cái mới nói:
"Nghe nói giám đốc các anh sở dĩ được gọi là tổng giám đốc là vì suốt ngày chỉ biết xa thải người khác."
"Hừ, ai bảo bọn họ không biết nghe lời."
Jungkook hừ lạnh một tiếng, cả người toát ra một cỗ khí thế không giận mà uy, nhưng đối với cô lại nhanh chóng đổi sang vẻ ôn nhu lấy lòng:
"Bà xã..."
Anh cọ cọ vào gáy cô vài cái, sau đó trực tiếp cọ đến trước ngực, mái tóc còn ẩm ướt đảo qua da thịt khiến cô có chút ngứa ngứa liền đẩy anh ra:
"Không sấy tóc sao!"
"Em giúp anh sấy đi."
Jungkook nói:
"Anh thích em sấy tóc cho anh."
"Không thành thật."
Tzuyu mặt đỏ rần lên, nhớ tới vô số lần cô giúp anh sấy tóc trước đó. Anh ngồi ở trên giường, mặt đối mặt với cô, mà cô thì ngồi chồm hỗm ở trước mặt anh, mặt anh vừa lúc đối diện với ngực cô, sau đó anh sẽ...
Cô đem que thử thai nhét vào trong tay anh:
"Cầm lấy!"
Sau đó đi lấy máy sấy.
Jungkook cười hắc hắc, sau đó nhìn thấy cái gì trong tay, lúc này mới sửng sốt một phen. Con mẹ nó, Không phải anh hoa mắt chứ? Cái này giống như cái mấy hôm trước anh đã từng lên mạng nghiên cứu một phen...
Anh thật sự nhìn, nhìn... Đây hai vạch là đại biểu cho... Anh ngẩng đầu, bắt gặp Tzuyu cầm máy sấy tóc đi tới, cả người đều đã rơi vào trong u mê:
"Đây là..."
Cô cắm dây điện xong, liền sấy tóc cho anh.
Anh khó có thể tin được, ngây ngốc hỏi:
"Có?"
Tzuyu gật đầu.
Jungkook lại ngây người trong chốc lát, đột nhiên đoạt lấy máy sấy tóc, tự mình sấy tóc, miệng liến thoáng không ngừng:
"Anh làm, anh làm... Em như thế nào lại làm việc này a? Em bây giờ là người vô cùng quan trọng..."
Tzuyu ngồi ở trước mặt anh, đột nhiên có chút u buồn:
"Vậy là bình thường em là người không quan trọng sao?"
Âm thanh máy sấy tóc ù ù vang lên, Jungkook không có được câu nói này của cô. Một lát sau, anh a lên một tiếng, liền ném máy sấy tóc lên trên giường. Anh bị phỏng rồi!
Tzuyu cấp bách vội vàng cầm lấy máy sấy tóc, lại sấy cho anh thêm hai phút nữa.
Jungkook bịt lấy lỗ tai, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Tzuyu cầm lấy máy sấy, muốn mang trả lại trong ngăn kéo.
Jungkook liền nhảy dựng lên:
"Đứng lại đứng lại, em đi đâu a? Cẩn thận thân thể một chút."
"Em chỉ muốn cất..."
"Anh tới anh tới... Anh tới cất! Em nhanh ngồi xuống, à không nằm xuống đây, nằm im không được động đậy."
Anh đẩy cô lại trên giường, chính mình cầm máy sấy, bước đi cũng trở lên quỷ dị như bay.
Một lát sau, anh quay trở về, nhìn cô. Tzuyu nghĩ nghĩ, anh không phải là ngốc luôn rồi chứ?
Jungkook đột nhiên từ trên đất nhảy lên giường, ôm ôm cô la hét ầm ĩ:
"A - - a a - - ha ha ha ha hô hô - -"
Tzuyu: .......
Đám người Mina đêm nay ngủ lại đây, nghe được âm thanh này bỗng dưng hoảng sợ:
"Anh cả lại lên cơn điên à?"
Tzuyu trong lúc cấp bách vội vàng đè anh lại:
"Bình tĩnh! Không cần dọa đến Bảo Bảo!"
Jungkook lập tức bình tĩnh lại, đặc biệt nghiêm túc buông cô ra, để cho cô nằm xuống, sau đó nằm úp sấp trên bụng cô:
"Bảo Bảo, Bảo Bảo... Không phải sợ, ta là ba con... Ha ha ha ha..."
Người nào đó quỷ dị cười rộ lên.
Mina toàn thân nổi da gà, cảm thấy vô cùng dọa người. Người ở phòng khác không nghe thấy được, Mina lắng nghe thật lâu, lại phát hiện xung quanh đều tĩnh mịch, nhịn không được run lên vài cái:
"Có phải mình gặp ảo giác rồi hay không?"
Mina lay Jimin.
Jimin vẻ mặt mặt không cảm xúc:
"Làm sao vậy?"
"Anh không có nghe thấy gì sao?"
"Nghe thấy cái gì?"
Mina sửng sốt, đột nhiên co rúc vào trong ngực anh. Jimin thập phần hưởng thụ yêu thương nhung nhớ của Mina, nói:
"Không có việc gì không có việc gì, mọi việc đã có anh đây."
Ngày hôm sau, cả người Jungkook đều không được bình thường. Mina cảm thấy chắc chắn tối qua không phải mình gặp ảo giác, lúc ấy khẳng định là tiếng kêu của anh trai! Xong rồi, có phải anh trai bị trúng tà rồi không?
Trong lúc ăn điểm tâm, Jungkook vẫn luôn cười trộm, cười đến nỗi cả người Tzuyu đều nổi da gà. Những người khác cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, bầu không khí vô cùng quỷ dị
Ông nội Jeon đành phải hỏi:
"Jungkook, con không sao chứ?"
"Không có việc gì!"
Jungkook nghiêm túc nói, sau đó cúi đầu gặm bánh mì, gặm được hai miệng, lại ha ha hắc hắc cười rộ lên, cười đến sởn cả gai ốc.
Tiểu Hoon nghĩ nghĩ: Chẳng lẽ không phải mẹ đang ở thời kỳ mãn kinh mà là ba sao?? Đúng rồi, thời kỳ mãn kinh này rốt cuộc là cái trò chơi gì? Tan học trở về, cậu nhất định phải tra máy tính một phen mới được.
Jungkook điên xong một hồi, lát sau lúc muốn đưa con trai đi học, Tzuyu không dám để cho anh lái xe. Anh vội vàng đảm bảo:
"Yên tâm yên tâm, anh nhất định sẽ lái thật tốt, em làm sao có thể lái xe được?"
"Không cho anh cười nữa."
Tzuyu cảnh cáo.
"Uh'm!"
Jungkook nghiêm túc gật đầu, hai tay che mặt một phen, sau đó vẻ mặt trở lên vô cùng nghiêm túc. Tiểu Hoon hoảng sợ, tay cũng thử che mặt mình một phen, sau đó soi vào cửa kính: Không thay đổi a! Ba biến sắc mặt cũng thật nhanh, cậu cũng phải luyện thật tốt mới được!
Sau khi đưa con trai đến trường học, Jungkook liền đưa Tzuyu đến bệnh viện. Lúc đầu lái xe rất nhanh, về sau nghĩ đến cô là phụ nữ có thai, liền lái chậm lại, chậm đến mức các xe phía sau phải tuýt còi không ngừng giục anh đi nhanh hơn...
Tzuyu hỏi:
"Anh rốt cuộc có biết lái xe không đấy?"
Jungkook bất đắc dĩ liếc cô một cái:
"Em đừng quấy rầy anh, anh đang khẩn trương a."
"..."
Anh có bao nhiêu khẩn trương, liền không cần phải nói nữa rồi. Trải qua sự chuẩn đoán chính xác của bệnh viện, Tzuyu đích thị là đã mang thai, sau đó Jungkook liền hồ đồ. Khẩn trương đưa cô về nhà, sau đó gọi điện thoại cho Mina, Yugeom: Chị dâu hai người mang thai rồi!
Sau đó gọi điện thoại đến công ty: Lão tử muốn nghỉ sinh, đám người các cậu ai cũng không được quấy rầy!
Toàn bộ công ty đều phát hoảng!
Thời điểm Mina đi tới nhà họ Jeon, Jungkook đang ngây ngô cười. Tzuyu bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh xem tạp chí, cô thật sự không có cách nào có thể tiến vào thế giới của anh.
Mina hỏi cô:
"Cậu thật sự mang thai sao?"
Tzuyu gật đầu.
Sau đó Mina liền đem Jungkook giẫm cho tỉnh dậy:
"Anh đúng là tên cặn bã! Có hai đứa con còn chưa đủ sao? Làm sao còn muốn Tzuyu sinh thêm nữa?? Sản phụ lớn tuổi rất nguy hiểm a..."
Jungkook thôi ngây ngô cười, bắt đầu khẩn trương trở lại.
Tzuyu ăn cơm, đi đường hay đi toilet bất cứ lúc nào anh cũng lo lắng. Chỉ cần cô ngáp dài, hay duỗi lưng gì gì đó, cả người anh như muốn bay qua. Mọi người thấy được phản ứng này cũng không khỏi cảm thấy quá mãnh liệt rồi.
Tzuyu vốn là một người vợ hiền, mẹ đảm. Cô tự nhiên không để cho chồng con gặp chuyện không may, vì thế liền nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của Jungkook.
"Anh muốn nó là con gái hay con trai?"
"Con trai!"
Jungkook khẳng định trả lời.
"Con gái không tốt sao?"
"Tốt! Nhưng một mình Mimi là đủ rồi!"
Con gái cũng rất tốt a, nhưng một mình anh không biết phải chia sẻ tình cảm như thế nào, cho nên vẫn là con trai thì tốt hơn!
Cô lại hỏi tiếp:
"Đặt tên cho con là gì mới tốt đây?"
"Jeon Jung Hee!"
"... Anh không phải là muốn con trai sao?"
"Con trai kêu tên này cũng tốt. Con gái dùng tên này lại càng tốt, là trai hay là gái dùng tên này đều được."
Dù sao anh cũng rất dụng tâm suy nghĩ một cái tên trai gái đều hợp.
Để bù lại tiếc nuối lúc trước, Jungkook vô cùng yêu thương chăm sóc Tzuyu lúc mang thai. Công ty liền không thèm quản, một hai tháng mới đi đến công ty một chuyến, xong việc liền về luôn, hơn nữa còn phải là cô đuổi anh đi thì anh mới đi!
Một lần, Tzuyu kéo tay anh đặt trên bụng mình. Anh không hiểu sao, một lát sau cảm giác dưới lòng bàn tay có cái gì đó động đậy. Anh vô cùng kinh ngạc nhìn cô:
"Con.. Con đá anh?"
"Uh'm."
Jungkook nhìn cô, không nhúc nhích, một lát sau anh cụp mắt xuống, hốc mắt có chút bỏng rát.
Anh ôm cô, trách cứ nói:
"Em là người phụ nữ xấu!"
"Thực xin lỗi."
Nếu năm đó anh ở bên cạnh cô... Nếu anh ở đây... Đây là toàn bộ những gì anh nên sớm được hưởng thụ.
Tiểu Hoon cùng Mimi phát hiện ra mọi người đối mẹ vô cùng săn sóc, mẹ lại không đưa hai anh em đi học, thật kỳ quái. Về sau khi phát hiện bụng mẹ đang dần to ra, mới hỏi bà Taeyeon:
"Bà nội, mẹ con có phải có tiểu bảo bảo rồi hay không?"
"Đúng vậy, các cháu sắp được làm anh chị rồi, nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt."
"Làm chị ạ?"
Mimi vô cùng đắc ý nhìn tiểu Hoon một cái, giống như đang nói: Anh không cho em làm chị, bây giờ còn không phải em sắp được làm chị rồi sao? Hừ ~
Tiểu Hoon cũng không phải là cực kỳ vui mừng nói:
"Anh vốn là anh mà."
Chẳng có gì thú vị cả.
Bất quá hai người vẫn là cực kỳ vui vẻ, thường xuyên học ba mình ghé vào trên bụng Tzuyu nói chuyện cùng với bảo bảo sắp ra đời. Sau bị ba kéo ra, hai người liền thảo luận xem nên sinh em gái tốt hay em trai mới tốt.
Tiểu Hoon rầm rì nói:
"Sinh em gái đi, anh sẽ không cần em gái bây giờ nữa!"
Mimi lấy bút vẽ rùa trên mặt cậu:
"Nếu như có thể sinh anh trai thì tốt rồi! Em cũng không cần một người anh trai như vậy!"
Tzuyu dự tính ngày sinh là sau ngày bọn nhỏ kỷ niệm sinh nhật 10 tuổi. Nếu không phải có đứa thứ ba đến, đương nhiên sẽ cực kỳ náo nhiệt. Nhưng cũng không vì cô sắp sinh, mà Jungkook bỏ qua sinh nhật bọn nhỏ, anh vẫn tổ chức cực kỳ náo nhiệt! Chỉ là lần này Tzuyu không thể tự mình sắp xếp, anh liền vội trước vội sau, cúc cung tận tụy!
Sau khi sinh nhật bọn nhỏ, mọi người liền chuẩn bị đưa Tzuyu đi bệnh viện. Cô là sản phụ lớn tuổi, đương nhiên không thể xảy ra sơ suất nào được.
Dự tính ngày sinh là cuối tháng, trước hai ngày liền đến bệnh viện. Kết quả sau khi đến bệnh viện hai ngày, đứa nhỏ vẫn thật sự ở yên trong bụng mẹ. Điều này thật không bình thường rồi.
Con trai không vội, nhưng người làm ba này lại rất nỏng nảy a! Mỗi ngày đều tìm bác sĩ hỏi, đây chính là điều không bình thường nha? Có thể có gì ngoài ý muốn hay không? Nếu có gì ngoài ý muốn anh cũng không muốn sống nữa - -
Bac sĩ nghĩ ngợi: Đây là sinh con, cũng không phải mắc bệnh nan y a, cậu lo cái lông gì?
Những người khác đều cảm thấy Jungkook quá mức khẩn trương, liền mặc kệ anh! Lại đợi thêm trọn vẹn năm ngày nữa, nghe nói những sản phụ cùng Tzuyu mang thai đều đã sinh hết rồi, tất cả mọi người rốt cuộc cũng không bình tĩnh được nữa!
Tzuyu lại nghĩ: Đứa nhỏ sau này sẽ rất điềm tĩnh, như vậy cũng tốt...
Vừa nói xong, cô liền đau bụng, sau đó trong phòng bệnh đều người ngã ngựa đổ.
Jungkook muốn theo vào phòng sinh, cô thấy dáng vẻ khẩn trương của anh lại sợ hãi chính mình còn chưa có ngất anh liền đã hôn mê rồi. Cô chỉ có thể chỉ vào Yugeom nói:
"Giữ chặt anh ấy! Nếu không giữ được liền trói vào cái cột ở ngoài cửa ý!"
"Được!"
Yugeom lập tức áp chế anh trai!
Tzuyu rốt cục cũng được thả lỏng mà vào phòng sinh. Người bên ngoài cực kỳ lo lắng, cô ngược lại lại chẳng cảm thấy gì, vào la hét hai tiếng sau đó chắc sẽ được đưa ra ngoài phòng sinh.
Tuy nói tuổi cô có chút lớn nhưng cũng không tính là cao lắm. Cô tuy quá ngày sinh nhưng mấy tháng nay các phương diện khác đều đã cực kỳ chú ý. Vì vậy, dù có chút đau nhưng chắc cũng không đến mức muốn chết đi sống lại.
Nào biết, cô đau một ngày một đêm, thế nhưng đứa nhỏ vẫn không chịu ra!
Jungkook đã muốn phát điên rồi, anh đã chuẩn bị trả lời cho câu hỏi của bác sĩ "bảo vệ mẹ hay bảo vệ đứa nhỏ". Anh chắc chắn sẽ nói bảo vệ đứa nhỏ, sau đó anh sẽ xót xa mà bảo tiểu bảo bảo lập một cái mộ nhỏ. Là lập mộ ở giữa mộ bà nội với mộ ba, hoặc là giữa mộ ông ngoại với mộ mẹ vợ.
Đúng lúc này, bác sĩ tìm anh, thế nhưng lại là hỏi anh có muốn sinh mổ hay không??.
Jungkook xù lông:
"Sao ông không nói sớm a! Đau con mẹ nó cũng không phải là ông!"
Mẹ kiếp, hù chết anh rồi!
Vẻ mặt bác sĩ vô cùng nghiêm túc:
"Là các người nói muốn sinh tự nhiên, bất quá xem bộ dạng hiện tại, hẳn là không sinh được."
Vì thế, sau khi sinh mổ, một đứa trẻ nặng 4 kg ra đời. Jungkook nhìn đến Tzuyu được đẩy ra ngoài khi đó, sắc mặt trắng bệch, nhất thời ngứa tay ngứa chân, chạy đến phòng sơ sinh, nghiến răng nghiến lợi: Chờ thằng nhóc con lớn lên ba sẽ tính sổ với con... Dám hại mẹ con vất vả như vậy, để xem ba có đánh con nhừ tử hay không!
Tội nghiệp thay tiểu Hee số khổ, sữa còn chưa được uống lấy một ngụm đã bị ba mình ghi hận rồi.
Tzuyu có mấy ngày ở cữ vô cùng mĩ mãn, không khác mấy ngày ở cữ của Mina lúc trước là bao. Nhà họ Jeon thậm chí còn náo nhiệt hơn lúc Mina ở cữ. Kim lão phu nhân ở trong này, một đống người Long Diễm Minh thường xuyên lượn qua lượn lại. Bang Nghĩa Hải, Oh lão đại đều đến nhìn qua, chụp vài tấm hình rồi mới chịu rời đi. Đam người bà Soyeon, Nayeon, Sohyun đều lần lượt ghé thăm.
Jungkook ôm đứa trẻ không buông tay, bên cạnh còn có một đống người muốn cướp. Trừ lúc cho con uống sữa, Tzuyu liền nhìn không thấy mặt Tiểu Hee, rảnh rỗi đến mốc meo.
Nửa tháng sau, cô cảm thấy chính mình cũng đã mọc rễ, ngẫu nhiên phát hiện ra tiểu Hoon đi theo Yugeom chơi game, liền hỏi:
"Tiểu Hoon, con làm bài tập đến đâu rồi? Lấy ra đây cho mẹ kiểm tra!"
Tiểu Hoon lập tức đi lấy sách vở qua, cô kiểm tra xong một lượt, liền không có sai, bài tập mỗi ngày đều làm vô cùng tốt. Lại kiểm tra Mimi, Mimi tuy có vội vàng vẽ tranh, nhưng bài tập nên làm cũng đều đúng hạn hoàn thành, trừ bỏ bài hôm nay còn chưa có làm qua, bài tập mấy ngày trước đều đã làm. Cô nhìn lại tiểu Hoon, mới phát hiện ra thằng bé đã làm bài cho cả ngày mai, tay nhịn không được liền xoa bóp mặt cậu.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, cô ngồi kiểm tra lại một lượt đúng sai. Tiểu Hoon viết chữ rất ngoáy, hạ bút cực nhanh, trong quá trình liền không thấy đến một dấu gạch xóa. Chữ viết của Mimi rất chỉnh tề, cũng có vài chỗ sửa lỗi linh tinh.
Tzuyu nhìn vài trang giấy sau quay sang nói với tiểu Hoon:
"Luyện chữ."
Tiểu Hoon nháy mắt mấy cái.
"Vài năm nữa con viết thư tình cho bạn gái cũng không thể dùng máy tính đi??"
Tiểu Hoon mặt đỏ rần lên, tới cùng cũng chỉ là đứa trẻ 10 tuổi, nào có biết thích hay không thích cái gì đâu. Bây giờ cậu chỉ biết nhìn xem trong lớp có bạn gái nào thuận mắt hay không, thuận mắt thì đến bắt nạt chút cho đỡ buồn!
Luyện chữ đi luyện chữ đi... Về sau chữ đẹp để còn đi tán gái!
Hai đứa nhỏ trái lại rất tự giác, mười năm sau, tiểu Hee cũng an ổn trưởng thành. Sinh nhật qua đi cũng giống như hôm nay, thằng bé cùng chú mình chạy đi chơi game. Tzuyu thấy vậy liền muốn xem bài tập của con.
Tiểu Hee run rẩy đi lấy bài tập nghỉ hè đến, Tzuyu xem qua, một kỳ nghỉ hè mà mới làm được có mấy tờ. Cô liếc thằng bé một làm cậu sợ tới mức co rúm lại.
Tzuyu nghĩ đến thằng bé này nghịch ngợm, đã mấy lần đều bị thầy giáo mời qua xử lý, tức giận đến muốn đánh người!
Tiểu Hee co giò bỏ chạy, Tzuyu cũng không đuổi theo. Một lúc sau Jungkook xách cậu đến vườn hoa, để cho cậu tưới cây!
Tiểu Hoon nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu:
"Ba ngược đãi trẻ em!"
"Tưới xong nhớ làm bài tập!"
Jungkook nói.
Tiểu Hoon giờ đã là một soái ca đẹp trai khiến người ta không giám nhìn thẳng, một thân thuần thục lão luyện, ai không biết lại còn tưởng là Jeon Jungkook. Bình thường ở bên ngoài, anh luôn làm một khuôn mặt poker, lạnh lùng tàn khốc, nhưng khi đối diện với em trai lại cười đến như ánh mặt trời sáng lạn.
Tiểu Hoon sờ đầu Tiểu Hee, cười nói:
"Lại chọc mẹ tức giận? Không có việc gì, anh còn nhỏ cũng từng phải đi tưới cây! Nếu không phải vì mẹ mà bị ba đánh vài cái, thì sẽ không biết xấu hổ mà nhận mình là con trai Jeon Jungkook rồi."
Là một người phụ nữ, lại là một người vợ, một người mẹ, cô tự nhiên muốn học hỏi công việc quản gia. Công việc quản gia bao quát tất cả các phương diện, trong đó có tiệc tiếp khách là cái khá quan trọng, bởi vì nếu không làm tốt cái này, bạn sẽ ném sạch mặt mũi của cả gia tộc! Nói thật, Tzuyu ở phương diện này kỳ thực không có năng khiếu.
Phàm là người sống trên đời này, gia đình giàu có cũng được, gia đình bình thường cũng thế, là phụ nữ trong nhà đều muốn xử lý tốt chuyện hiếu hỉ. Tang lễ của bà Jihyo là người khác giúp cô làm; hôn lễ của cô, cô lại càng không phải làm cái gì...
Vì thế, cô liền tự tay muốn chuẩn bị tiệc mừng trăm ngày cho Tiểu Hee!
Jungkook tuy yêu thương cô, nhưng mà cô cũng đã 30 tuổi rồi, tự nhiên cũng không thể để cho cô cái gì cũng không quản như lúc còn 17, chỉ có nghe theo lời cô.
Bà Taeyeon ở phương diện này cũng rất thoải mái. Để cho Tzuyu tự mình chủ trương, như vậy bà cũng không quá mệt, mà con bé cũng học tập được rất nhiều điều.
Tiệc mừng trăm ngày kết thúc, nhà họ Jeon lại bận rộn trở lại. Cuối năm nay Jeon lão gia cũng sắp 90 tuổi, tất cả đều chuẩn bị thật lớn!
Lúc Jeon lão gia 80 tuổi, Tzuyu còn đang đá cầu... Ai, cảm giác thực có lỗi với lão nhân gia người.
Làm tiệc mừng trăm ngày cho con trai xong cô cũng học tập được không ít kinh nghiệm, cho nên đến gần ngày mừng thọ của Jeon lão gia cô đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Năm sau chính là mừng thọ Kim lão phu nhân 90 tuổi.
Ngày mừng thọ Jeon lão gia, cháu trai cháu gái từng đứa một đều xuất ra tài năng của mình, có tiền mừng tiền, có lực xuất lực. Kim lão phu nhân bên kia, cũng chỉ có một mình người thân là Tzuyu, cho nên tiệc ừng thọ tự nhiên toàn bộ đều để cho Tzuyu lo liệu. Đây là nghĩa vụ của cô, cũng là quyền lợi của cô. Cho nên dù mọi người có yêu thương cô cũng không thể nói không với cô!
Bởi vì tất cả mọi người biết chuyện này vô cùng quan trọng cho nên muốn để cho mọi người đều biết đến thân phận của cô! Đại tiểu thư của Long Diễm Minh, không chỉ có tiếng mà còn có lực! Hơn nữa lúc lão phu nhân 80 tuổi đều bận chuyện của Kim Wheein, nên Tzuyu cũng chưa được ra mặt, chẳng thế thì cháu nhà cũng không bằng người ngoài rồi!
Công ty có bộ phận chuyên làm tiệc mừng, cho nên Tzuyu dùng hết tất cả vốn liếng của mình làm một cái tiệc tốt nhất, cơ hồ mọi chuyện đều giao cụ thể tỉ mỉ cho người khác làm, nhưng chuyện gì cũng đều là cô tự mình đi hỏi, tự mình kiểm duyệt. Chỗ nào làm không tốt dều hận chính mình không thể tự mình xuất trận, nhưng vì bản thân cô không có thời gian nên, chỉ có thể mắng người ta vài câu, trong lòng vẫn luôn cánh cánh sợ sẽ xảy ra chuyện gì không may !
Tzuyu cảm thán sinh hoạt của người nhà giàu cũng thật....Nghĩ thầm, nếu như cô gả cho người bình thường, khi đó chỉ cần bao một căn phòng, ăn một bữa cơm chứ cần gì phải lo lên lo xuống như thế này, dù sao khi đó khách đến cũng không cần để ý, cứ ăn là được rồi. Mà lúc này khách đến đều là người có quyền thế, làm sao dám phạm sai lầm nào? Một lỗi sai nhỏ cũng có thể kéo theo hàng loạt chuyện không tốt đằng sau a. Hơn nữa làm lớn chuyện còn sẽ bị lên báo...
Tzuyu vội vàng lo chuyện trước sau thọ yến, hôm nay cuối cùng đến ngày chúc thọ, sáng sớm liền mang theo con trai cùng Kim lão phu nhân đến thọ yến.
Người tới lần này, so với người tới hôm hôn lễ của cô cũng không kém là bao, mấy bang phái nước ngoài cũng cử người sang , long trọng khiến cho người ta sợ hãi.
Tzuyu buồn bực, những người này có phải mang theo cả súng đến nữa không?
Nhưng buồn bực thì buồn bực, người tới còn có cả cảnh sát cùng quan chức cấp cao, cô thật lo lắng vạn nhất xảy ra chuyện gì...!
Tzuyu kỳ thực có chút ý nghĩ châm chọc, nhưng sâu trong nội tâm cô vẫn thật bình tĩnh.Cô tự nhận ông xã của mình cũng rất lợi hại, người trong bang Long Diễm Minh cũng không phải ngồi không, hẳn là sẽ không để cho chuyện gì xảy ra.
Trong đám người nhộn nhịp, liền có một người đàn ông đẹp mang theo một cái hộp đến. Tzuyu nhận ra đó là thủ hạ của Long Diễm Minh, đợi anh ta đến gần liền ra ánh mắt hỏi.
Người đàn ông cũng gật đầu lại coi như chào hỏi, trước gọi một tiếng "Lão phu nhân", sau lại kêu một tiếng "Đại tiểu thư", xong lúc này mới đưa cái hộp cho cô:
"Có người nói phải đưa hộp này cho lão phu nhân, cô ấy không nói tên cũng không có thiệp mời."
"Vậy cậu còn mang quà vào làm gì?"
Có người bất mãn hỏi, quả thực là quá không nhận mặt gởi lời rồi, lễ vật của ai mà lại không mang thẳng đến trước mặt lão phu nhân?
"Không có vấn đề gì chứ?"
Kang Bin hỏi.
"Đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì."
Người đàn ông cũng cực kỳ buồn bực. Nếu là người tùy tiện đương nhiên anh ta cũng không thu, nhưng người này lại ngồi trên chiếc xe có giá trị ngàn vạn a, nghĩ đến đây cũng hẳn là người có quyền thế, anh ta cũng không thể đắc tội lung tung được.
Tzuyu nhìn Kim lão phu nhân liếc mắt một cái, thấy Kim lão phu nhân cũng không có tức giận, liền vươn tay:
"Đưa cho tôi."
"Vâng."
Người đàn ông thở dài một hơi, vội vàng đưa hộp quà cho cô, sau đó xoay người rời đi.
Tzuyu cúi người, đưa hộp quà tới trước mặt lão phu nhân, sau đó mở hộp ra.
Kim lão phu nhân liền biến sắc.
Tzuyu kinh ngạc, đám người Kang Bin, Jungkook cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Tzuyu đứng phắt dậy, gọi người đàn ông phía trước lại:
"Anh quay lại đây!"
Người đàn ông vội vã trở lại.
Thần sắc Kim lão phu nhân vô cùng kích động, Tzuyu vội vàng trấn an bà, Kang Bin lớn tiếng hỏi:
"Người nào đưa tới? Người đâu? Dẫn người đó vào đây!"
Tiếng nói vừa dứt, không chỉ người tặng lễ vật, mà tất cả người khác đều nhanh chóng chạy ra ngoài, một lát sau liền trở về bẩm báo:
"Người đã đi rồi."
"Đi thăm dò!"
Kim lão phu nhân khàn khàn nói, tay cầm hộp quà có chút run rẩy.
Bên trong chứa một chiếc vòng bạc, mặt trên khắc hoa văn tú lơ-khơ và hoa văn hình dạng kim khí mảnh nhỏ.
Tay Tzuyu liền sờ sờ chiếc vòng trên cổ mình, cô luôn mang theo một sợi dây chuyền, cùng sợi dây chuyền trông hộp giống nhau như đúc. Nếu không có ngoài ý muốn, sợi dây trong hộp này thuộc loại ngọc quý....
------------------------------------------------END----------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com