Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 12: ông ngoại

bạn nhỏ park bo gum rất giữ lời. cậu đã đồng ý với em gái công chúa sẽ nói với mami cậu chuyện kết bạn, thì cậu nhất định phải làm được.

tử thần số hai hỏi hết sức khó khăn: "làm thế nào để dẫn cô ấy đi chơi cùng?" đi chết một ngày hả?

park bo gum nghĩ nghĩ rồi nói: "cùng nhau ăn cơm ạ, cùng nói chuyện ạ, nắm tay nhau đi chơi trượt thang ạ..."

tử thần số hai vội vàng ngắt lời con trai mình: "mami là người lớn, người lớn không làm thế với bạn bè đâu."

park bo gum thấy vô cùng nghi ngờ và khó hiểu: "người lớn không làm thế với bạn bè? vậy bạn của người lớn muốn làm gì ạ?"

chẳng lẽ người lớn không nắm tay bạn tốt sao?

tử thần số hai không thể không nói: "thế sao mami không thấy con nắm tay những bạn nhỏ khác? không phải các con là bạn ư?" cu cậu chỉ nắm tay em gái công chúa tay thôi.

"không giống nhau mà." park bo gum nghiêm túc nói: "giống như mami chỉ có thể nắm tay một người con gái là mẹ ấy, con cũng chỉ nắm tay với mỗi em gái công chúa thôi."

tử thần số hai: "..." mặc dù cô ta biết con trai mình không có ý gì khác. nhưng cái câu này thật giống như, giống như cô ta có con dâu vậy.

tuy rằng tử thần số hai ngầm chế nhạo trong lòng, nhưng ngoài miệng không hề nói thế. cô ta nói: "tình bạn giữa người lớn bọn mami chỉ cần uống rượu với nhau, cùng nhau..."

tử thần chưa từng có bạn học, mắc kẹt đúng đoạn này.

park bo gum cũng không cho mami cậu quá nhiều cơ hội. em gái công chúa vẫn còn đang chờ cậu bên kia kìa.

cho nên park bo gum nói: "mami, đừng nói chuyện nữa ạ, chúng ta đi tìm em gái công chúa trước đã!"

lúc này, yu jimin đang đeo cặp sách của mình, tay nhỏ kéo quai đeo cặp, kéo rồi kéo, chơi rất vui.

bé cùng mami đứng chờ park bo gum và mami park bo gum.

hiện tại đều là các bạn nhỏ lớp một, cho nên mỗi bạn nhỏ đi ngang qua đều kéo phụ huynh của mình chào mami yu jimin ——

"em gái công chúa, bọn tớ về nha, ngày mai gặp nhé..."

yu jimin cũng nhiệt tình chào các bạn: "mai gặp..."

sau đó còn chưa đi được mấy bước, đã có thể nghe bạn nhỏ đó nói với phụ huynh của mình: "bạn ấy là em gái công chúa, công chúa thật ấy ạ. nhà bạn ấy là một tòa lâu đài rất to."

"người bên cạnh chắc chắn là mami nữ vương rồi."

cũng may, rất nhanh tử thần số hai đã dẫn theo park bo gum đi ra. hai đứa nhóc rất phấn khích, hôm nay chúng có thể về nhà cùng nhau rồi.

mặc dù chỉ có thể về chung một đoạn đường, nhưng vẫn rất vui nha. hai đứa nhóc đứa chạy đứa đuổi ở phía trước.

tử thần số hai nhớ lại những lời cô giáo nói với mình, thì đầu cũng muốn trọc luôn.

chỉ là nhà trẻ thôi mà, sao lại muốn thống kê nghề nghiệp cha mẹ chứ. thống kê nghề nghiệp cha mẹ thì cũng thôi đi, tại sao còn muốn cha mẹ đến trường cho bọn trẻ học một lớp học về nghề nghiệp?

trái tim của tử thần số hai rất mệt, đây không phải là đang ức hiếp tử thần cô ta ư?

nghề nghiệp của cô ta là giao hàng kiêm chức tử thần. hai cái nghề này, không có một cái nào có thể lấy ra nói hết.

cho nên tử thần số hai nhìn về phía kim minjeong, đều là người cùng cảnh ngộ cả. cô ta nói: "cô nghe cô giáo nói chuyện liên quan tới việc phải giảng cho bọn trẻ về công việc của mami chưa?"

kim minjeong nhìn lại, kiểu như đang hỏi có vấn đề gì.

tử thần số hai thở dài một hơi, nói như kiểu hai chúng ta là cô em tốt: "nghề nghiệp của chúng ta cũng rất khó nói, nói ra có thể sẽ hù dọa bọn trẻ. đúng rồi, nếu là cô, thì cô sẽ nói gì?"

"thiết lập chương trình máy tính." kim minjeong mở miệng.

tử thần số hai: "..." đây chính là lý do vì sao cô không có bạn, phải dựa vào con gái cô đi khắp nơi tìm bạn cho cô đó!

rất rõ ràng, kim minjeong chưa hề trải nghiệm loại phiền não này của nhân loại, cô nhanh chóng dắt con gái tách khỏi park bo gum. sau khi tách ra, bọn cô đi vào lâu đài.

là lâu đài, không phải biệt thự.

tử thần số hai nhìn tòa lâu đài màu hồng kia. đây không phải nơi làm việc của kim minjeong, kim minjeong ở một nơi khác.

nhưng nhìn thế, cô ta vẫn cảm thấy ước ao ghen tị.

rõ ràng đều là kẻ có tiền, sao chênh lệch lại lớn thế chứ?

park bo gum nhìn mami. cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, liền kéo kéo góc áo mami: "mami chúng ta về nhà đi."

tử thần số hai lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt trong veo của con trai mình.

cô ta thở dài một hơi, hỏi con trai mình: "em gái công chúa có lâu đài to thế này, nhà chúng ta lại không có gì cả, phải làm sao đây?"

tuy cậu vẫn còn nhỏ, nhưng trên thực tế cậu cũng hiểu rất nhiều chuyện.

park bo gum ngẩng đầu, cậu nhíu mày dường như đang rất buồn, nói: "mami cũng muốn có lâu đài ạ?"

tử thần số hai: "..."

park bo gum nói đâu ra đấy: "nhưng lâu đài là cho công chúa mà. mami đâu phải công chúa, chắc chắn sẽ không có lâu đài đâu. mami là người lớn rồi đó, người lớn không dùng màu hồng ạ."

lâu đài của em gái công chúa có màu hồng.

nói xong mấy câu này, đến mẹ ruột cũng muốn đánh cậu đó.

tử thần số hai xác định, đứa con trai "nghèo khổ" của cô ta không hề cảm nhận được khoảng cách giữa mình và công chúa.

tử thần số 2 quyết định sẽ phải cho cậu nhận rõ sự tàn nhẫn của thế giới này, thế là cô ta nói: "con à, con có thấy con nhà người ta đều ở lâu đài không. nếu sau này em gái công chúa không chơi với con vì con không có lâu đài thì phải làm sao đây?"

park bo gum nắm tay mami, đại khái cậu cũng hiểu được, thế là nói: "mami đừng nghĩ như thế ạ. sau này con sẽ cố gắng kiếm tiền để mua cho mami một tòa lâu đài luôn."

tử thần số hai: "..." cho nên giờ trở thành cô ta không có lâu đài, mới ghen tị vì người khác có.

hay lắm, tình huống thực tế hình như cũng y vậy. nhưng không biết vì sao nghe con trai nói về chuyện sau này liền khiến cô ta có vẻ hết sức... ấu trĩ.

tử thần số hai còn có thể làm gì được. cô ta dắt con trai ngốc nhà mình, đi về.

lúc về nhà, cô ta thấy vợ mình đang nấu cơm trong phòng bếp. cô ta cắn răng, nhất định phải tìm cách, tìm cách để tiền của cô ta có thể dùng ngoài sáng.

con trai ngốc của cô ta thì có thể nuôi tùy nuôi tiện được, nhưng vợ thì không thể!

một bên khác, sau khi bạn nhỏ yu jimin về đến nhà, bé vẫn duy trì trạng thái vô cùng phấn khích ——

"mami!" nhóc con đột nhiên xuất hiện gọi một tiếng.

kim minjeong đang ngồi đọc sách trên ghế sa lon trong phòng khách, cùng yu jimin đợi bóng đen làm cơm tối.

yu jimin chạy vòng vòng từ phòng bếp sang phòng khách lại ra vườn hoa bên ngoài ——

vườn hoa, vườn trái cây rất rộng, nhưng kim minjeong vẫn để bé chạy ra đó chơi. bởi vì có bóng đen nghiêm túc trông nom, nên sẽ không xảy ra chuyện gì.

chủ yếu là đứa bé yu jimin này vẫn chỉ là trẻ con, không cho bé chạy đi chơi bé sẽ không vui ngay.

vì vậy, bây giờ yu jimin đang hái hoa trong vườn, bàn tay nhỏ nâng một bông hoa to.

sau đó, bé đặt tất cả bông hoa lên một cái lá thật to, rồi lại chạy sang vườn trái cây bên cạnh. bé muốn tìm cho mami thật nhiều thật nhiều quả ngon.

bóng đen đều theo ý bé, nên không ngăn cản bé làm gì. chúng phải chú ý nhiều hơn để bé không bị thương thôi.

lúc chạy đến vườn trái cây bên cạnh, yu jimin liền nghe có tiếng gì đó...

nhóc con đi theo tiếng động rất nhanh đã tới chân tường. sát bức tường có một cây bưởi, trên cây kết đầy trái.

có một cây gậy trúc đang đập vào trái bưởi. tiếng động yu jimin nghe được chính là tiếng cây gậy trúc đập vào trái bưởi. yu jimin đau lòng muốn hỏng luôn.

vì cách bức tường nên bé không nhìn được bên ngoài, tay nhỏ của bé cào lên tường, rõ ràng là muốn leo lên.

bóng đen bên cạnh lập tức nâng bé lên. lúc yu jimin ngồi trên đầu tường, bé liền nhìn thấy có người cầm cây gậy trúc dưới chân tường.

là một cô bé xấp xỉ yu jimin. cô bé ấy nhìn thấy yu jimin đột nhiên xuất hiện trên đầu tường, thì sợ đến nỗi lập tức chạy đi.

yu jimin thấy cô bé ấy chạy đến cạnh một ông cụ, rồi dìu ông cụ ấy đi.

yu jimin nhớ lại bé cũng có ông ngoại, nhưng ông ngoại bé không thích bé. sở dĩ yu jimin nhớ kỹ chuyện này, là vì khi còn bé đến nhà ông ngoại chơi, bé không cẩn thận nên làm vỡ cái chén. sau đó ông ngoại đã đánh vào bàn tay của bé. mami nói, cha không thích con bé thì đừng bảo chúng con về, sao lại đánh người?

nhà ông ngoại có mấy anh chị nữa, mấy anh chị ấy sẽ nói thầm với bé, là ông không thích mày đâu.

yu jimin vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này. bởi vì khi còn nhỏ bé thường hay nghĩ, nếu lại đến nhà ông ngoại nữa, bé tuyệt đối không được làm vỡ chén đâu.

yu jimin nhìn ngôi nhà của ông cụ kia, sau đó thì được bóng đen ôm từ trên tường xuống.

kim minjeong đang đọc sách trong phòng khách, nhưng vẫn không nhịn được mà ngước mắt nhìn ra vườn hoa bên ngoài.

sao lần này con gái đi lâu thế rồi mà chưa thấy trở lại nhỉ?

bé như một cơn gió chạy đến, chạy đi. thỉnh thoảng bé lại gần, đứng dưới bìa sách của mami. bé đặt những quả bé nhặt được trong vườn hoa bên cạnh mami, sau đó lộ ra khuôn mặt nhỏ: "mami, mami, mami nhìn con này!"

sao lần này lại lâu vậy ta?

ngay tại lúc kim minjeong chuẩn bị đi ra xem thử, thì yu jimin đã về. bé ôm một trái bưởi còn to hơn cả đầu bé trong ngực ——

"mami mau tới giúp con với, con ôm không nổi ——nặng quá đi —— "

kim minjeong đi nhanh qua, rồi nhận lấy trái bưởi. lúc cô cầm trái bưởi mới phát hiện tay bé đều là bụi, hẳn là bị dính từ trái bưởi.

kim minjeong cũng không ngại liền bế bé lên, đi qua phòng nghỉ bên cạnh để dùng nước ấm rửa tay cho bé.

bé yu jimin nhớ đến ông cụ mà bé nhìn thấy lúc nãy, nên nói rất nghiêm túc: "mami, chờ sau này mami già đi, con sẽ giúp mami rửa tay nha..."

yu jimin rửa sạch tay, nhưng trên tay đều là nước, bé vung vẫy tay, ngoan ngoãn chờ mami lau khô cho bé.

kim minjeong nghe bé nói như thế thì dừng một lúc, sau đó cầm khăn tay lau khô bàn tay nhỏ của bé. sau đó cô ngồi xuống, xoa đầu bé rồi nói: "mami mãi mãi sẽ không bao giờ già."

"mami lợi hại quá, vậy con sẽ già đi ạ..." yu jimin nói.

kim minjeong nhìn ánh mắt đơn thuần của nhóc con, dường như trái tim cô đang bị thứ gì đó đột nhiên xiết chặt, bé... cũng sẽ không.

không chỉ không bao giờ già, mà còn không lớn nữa. tính mạng của bé sẽ vĩnh viễn dừng ở lúc tám tuổi.

nghĩ như vậy khiến toàn thân kim minjeong lạnh lẽo. cô không suy nghĩ nhiều về sinh mệnh vô tận của mình, nhưng cô lại hiểu biết một cách sâu sắc về sinh mệnh có hạn của nhân loại.

kim minjeong chợt hiểu, vì sao tử thần lại không thể có gia đình là nhận loại rồi.

yu jimin không hề biết mami bé đang nghĩ gì, cũng không cố chấp muốn có câu trả lời. bé lại nghĩ đến chuyện gì đó rồi nói ——

"mami, lúc nào chúng ta đến nhà ông ngoại ạ?" ông ngoại là cha của mami, nên nhất định mami cũng nhớ lắm nha. bây giờ bé đã lớn rồi, sẽ không làm vỡ chén nữa đâu.

~~~

nhà ông ngoại?

kim minjeong hơi dừng lại, sau đó cô mới ý thức được người yu jimin nói đến là ông ngoại trước đây. nhưng nơi đó đâu thể đến được, bởi người lớn đều không còn nhớ yu jimin nữa.

về phần cô.

kim minjeong đương nhiên có cha, nhưng cha cô là thần. trước sinh mệnh vô tận, thời gian liền trở thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao. cha cô cứ cách ba năm rưỡi sẽ đến chỗ cô thị sát.

kim minjeong cũng không ưa người cha này lắm, thậm chí có thể nói là đối đãi như một người xa lạ. cho nên hiển nhiên cô cũng không muốn để yu jimin gọi ông ta là ông ngoại.

kim minjeong bế yu jimin lên: "nhớ ông ngoại hả?"

yu jimin là một đứa trẻ thật thà, bé lắc đầu rồi nói: "không nhớ ạ." yu jimin không thích ở nhà ông ngoại chút nào. bởi vì ông ngoại bé rất dữ, mà mấy anh chị cũng đâu có thích bé.

mỗi lần yu jimin đến nhà ông ngoại, bé sẽ bị cướp mất búp bê đồ chơi. cho nên yu jimin không thích một chút nào.

"vậy vì sao con lại muốn đến nhà ông ngoại chơi?" kim minjeong cảm thấy rất kỳ lạ nên hỏi.

"bởi vì ông ngoại là cha của mami ạ. mami, mami không nhớ ông ngoại sao ạ?" yu jimin ngửa đầu, tò mò nói.

nếu như bé thật lâu không được gặp mami, chắc chắn sẽ rất nhớ. vậy mami thật lâu không gặp cha của mami, chắc chắn cũng sẽ nhớ lắm nha.

kim minjeong vốn muốn nói thật là không nhớ, nhưng trước mặt con gái, cô vẫn nói: "nhớ chứ, nhưng mami đã là người lớn, cho nên dù nhớ mami thế nào cũng không thể ở chung một chỗ với ông ngoại được."

cô chưa từng nghĩ sẽ gọi người đó là cha, thậm chí còn không muốn thừa nhận người đó là cha mình. bởi vì mọi thống khổ của cô đều là do ông ta không chịu trách nhiệm mới tạo thành.

yu jimin cái hiểu cái không gật đầu, nói: "a, vậy mami cũng lớn lên từ một em bé ạ."

bé vừa nói còn vừa dùng tay nhỏ ra dấu. mami rất cao, rất cao rất cao.

đợi bé lớn, chắc chắn sẽ cao như mami vậy.

đột nhiên yu jimin nói rất nghiêm túc: "mami, chờ con lớn, cao như mami, con sẽ nâng mami lên thật cao nha!"

kim minjeong bế bé lên, híp mắt nói: "thật ra là con muốn được nâng cao thì có?" cô còn không hiểu nhóc con này ư!

từ sau lần cô nâng bé lên cao, thì thi thoảng nhóc con sẽ thích dùng lời hứa suông để lừa cô nâng bé lên cao.

chẳng qua, lần nào kim minjeong cũng sẵn lòng đón nhận lời hứa suông ấy. nhưng thật ra trong lòng cô rất sợ nghe bé nói đến chuyện lớn lên.

cảm xúc rất mới mẻ rất xa lạ, thì ra đây là sợ.

kim minjeong nâng cục cưng nhà mình chạy hết vòng này đến vòng khác trong phòng khách. nhóc con cười hi hi ha ha đến mệt luôn ——

kim minjeong nhìn đồng hồ, bé cũng nên đi ngủ rồi. thế là cô đưa yu jimin cho bóng đen dẫn bé đi rửa mặt.

còn kim minjeong thì về phòng sách. lúc vừa vào phòng, cô liền nhận được một tin nhắn: "cậu không về nhà bao lâu rồi?"

phản ứng đầu tiên khi kim minjeong đọc tin nhắn chính là bây giờ cô đang ở nhà rồi.

ngay sau đó, cô mới phản ứng lại, đối phương nói là ngôi nhà khác của cô. từ lúc bắt đầu kim minjeong đã không định ở lại nơi này, đây là ngôi nhà mua cho yu jimin ở.

cô có một ngôi nhà, và cô luôn ở đó.

chỉ là, sau này có con gái, cô vô tình đã chuyển phần lớn đồ đạc của mình từ ngôi nhà đó đến đây, để sống cùng con gái.

kim minjeong nhìn dãy số, cũng không rõ là ai gửi. nhưng người biết số di động của cô, tất nhiên là đồng nghiệp trong giới.

cô dặn bóng đen vài việc rồi ra ngoài

lúc trở lại nhà mình, kim minjeong mới hiểu ra vì sao lúc người kia gửi tin nhắn cho cô lại nói là không về nhà bao lâu rồi. vừa vào liền nhìn ra được chủ nhân đã lâu chưa trở về nhà, khắp nơi đều là bụi.

kim minjeong đứng tại ngôi nhà mình đã ở mấy chục năm. trong lúc nhất thời, cô cảm thấy rất lạ lẫm. nơi này không hề cho cảm giác đây là một ngôi nhà. cô ở đây lâu như vậy mà cho đến bây giờ, cô lại chưa hề có chút hồi ức nào.

trong đầu tử thần đại nhân toàn là cảnh náo nhiệt ở một nơi khác. ở đó náo nhiệt như ngôi nhà mà nhân loại nhắc tới. rõ ràng cô ở không lâu, nhưng nơi đó đều là hồi ức.

tử thần dạo qua một vòng, không tìm được người gửi nhắn tin cho cô ở đây, nên cô xoay người rời đi.

lúc cô vừa về đến ngoài lâu đài, đã nghe được tiếng khóc của con gái mình. không phải kiểu khóc thút thít, mà là gào khóc. rất rõ ràng, đó là kiểu khóc thét tìm kiếm trợ giúp vì quá sợ hãi ——

trái tim kim minjeong bị xiết chặt, cô vội vàng xông vào. lúc cô vào đến nơi thì thấy yu jimin mặc áo ngủ khủng long, tay ôm cái đuôi khủng long úp mặt lên cửa phòng sách. bé gào khóc, nước mắt nước mũi dính đầy mặt. lúc bé nhìn thấy cô, thì càng khóc lớn hơn ——

"mami... mami..."

mà trong phòng khách, người trung niên nhìn cảnh này xong, liền bực bội nói: "đừng khóc nữa, sao lá gan nhỏ thế? còn khóc nữa sẽ dọa garam của ta sợ đó."

trong góc phòng, một con chó ba đầu màu đen cao một mét đang co ro đứng đó.

kim minjeong đi nhanh vào phòng, rồi ôm bé yu jimin vào ngực mình. trên mặt cô vẫn duy trì sự tỉnh táo, nhưng trên thực tế, đã không thể khống chế giọng mình: "ra ngoài!"

ban đầu, người đàn ông trung niên nhìn thấy con gái mình thì rất vui mừng, nhưng kết quả lại nghe con gái rống vào mặt mình như thế. ông ta lập tức phẫn nộ: "nghiệt tử, sao lại ăn nói với cha cô như thế?"

yu jimin vốn định nói mami kể chuyện cho bé nghe. kết quả, bé vừa đi ra liền thấy một cái bóng rất to rất to nhào về phía bé. rất nhanh, yu jimin đã nhìn rõ...

đó là con chó ba đầu. không đúng, đó là một con chó, nhưng nó có tận ba cái đầu. yu jimin lập tức bị dọa cho hét loạn lên, thế mà con chó kia cứ chạy theo bé. yu jimin vội vàng chạy đến phòng sách của mami, nhưng bé cứ gõ mãi mà cửa lại không chịu mở, yu jimin liền khóc thét lên.

kim minjeong sờ trán con gái, nóng hôi hổi, thật sự bị dọa sợ rồi. cô hôn lên trán bé rồi trấn an: "đừng sợ nữa nhé, mami về rồi đây."

nói xong cô quay đầu, nhìn thoáng qua chó địa ngục với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

cha kim rất không vui, cảm thấy oan ức thay thú cưng của mình, "là trẻ con loài người nhát gan."

kim minjeong thấy con gái mình khóc tức tửi đã giận sôi gan lên rồi. giờ lại nghe được câu này, cô liền lặp lại lần nữa: "ra ngoài!"

lần này vừa dứt lời, xung quanh đều phủ sương lạnh, là thật.

cha của kim minjeong nhìn thú cưng bị hàm oan, chỉ có thể nói: "ra ngoài đi."

nếu còn không ra ngoài, lát nữa chắc chắn sẽ phải đánh nhau mất. ba cái đầu của con chó mày nhìn tao, tao nhìn mày, sau đó ba cái đầu đều cúi xuống, thở phì phò đi ra ngoài.

kim minjeong vỗ vỗ con gái vẫn còn đang phát run: "mami về rồi, đừng sợ nữa, mami đuổi quái vật kia đi rồi mà."

nước mắt của yu jimin đều dính hết lên người mami, nhưng bé không quay lại, cứ thút tha thút thít mãi.

kim minjeong cũng rất kiên nhẫn. cô ấm giọng dỗ dành: "mami về rồi mà, mami là đại anh hùng, mami bảo vệ con..."

yu jimin bị dọa cho sợ thật, bé bắt đầu lầm bầm nói không rõ lời nói, còn phát ra tiếng cạc cạc đã rất lâu chưa thấy xuất hiện.

kim minjeong vẫn hiểu được bé đang nói gì.

may mà, nhóc con rất tin tưởng mami, rất nhanh đã ngủ thiếp đi trong vòng tay mami.

yu jimin ngủ rồi, bóng đen muốn đón bé để đưa về phòng ngủ. kim minjeong vẫn còn ghi hận vì vừa rồi bóng đen không bảo vệ được yu jimin, nên tự ôm con gái không chịu đưa ra. cô lấy cái tai nghe bên cạnh chụp lên đầu bé.

sau đó cô vừa ôm con gái như một bảo mẫu loài người, vừa nhìn về phía cha mình, nói: "có chuyện gì?"

cha của kim minjeong bị hỏi như vậy mới nhớ ra lý do vì sao mình lại xuất hiện ở đây. còn không phải vì đứa bé này nói nhớ cha sao?

thế nhưng, nhìn cảnh này đi! đây là thái độ nên có của đứa con nhớ cha già hả?

ông ta tức đến dựng râu trừng mắt, chỉ nói: "ta thích thì ta tới thôi."

kim minjeong lên tầng: "vậy thì tôi không tiếp."

con chó ba đầu đã tạo tổn thương rất lớn cho yu jimin. bé vốn sợ chó rồi, huống chi là loại chó to lớn còn có ba đầu này.

cho dù đã ngủ, nhưng bé vẫn thình lình khóc gọi mami trong mơ.

sau khi kim minjeong phát hiện ra thì cô không dám đi đâu nữa. cô chỉ ngồi trên giường đọc sách, để tiện cho con gái ngủ dậy là có thể thấy cô ngay.

kim minjeong cau mày, trên khuôn mặt trẻ đẹp có điều suy nghĩ.

cha cô tới đây làm gì?

rạng sáng hôm sau, lúc kim minjeong dẫn theo con gái xuống lầu, đã thấy cha cô đang ngồi trên bàn ăn trong phòng ăn điểm tâm, còn ra chiều chọn chọn lựa lựa ——

"bò bít tết quá cứng, không tươi."

yu jimin vẫn nhớ chú này, chú này là cái chú có con chó rất to, cho nên yu jimin cũng sợ chú ấy.

yu jimin nắm chặt tay mami, không dám đi qua.

thần ngước mắt liền thấy cảnh này, khinh thường nói: "nhân loại chính là nhân loại."

kim minjeong nghe thế thì rất không vui. cô bế yu jimin lên, nói: "con bé mới bốn tuổi. hù dọa con bé thì ông có cảm giác thành công à?"

nói một cách dễ hiểu, vị đang ngồi đó bắt nạt trẻ con.

yu jimin vẫn luôn nắm tay cô. kim minjeong thấy bé vẫn còn sợ nên cô cầm hai lát bánh mì, một hộp sữa bò, rồi xách cặp sách của yu jimin đưa bé đi học.

thế là, lúc yu jimin đến trường, chuyện đầu tiên là kể cho anh trai park bo gum dũng cảm nghe ——

"trong nhà của em có quái vật! nó rất to, nó có ba cái đầu lận, nó còn muốn ăn em nữa!"

lúc park bo gum nhìn thấy hai mắt sưng tấy của yu jimin, liền biết bé đã khóc. bây giờ lại nghe được chuyện này, cậu cũng chẳng lo lắm, còn tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, nói: "nó còn ở nhà em không? hôm nay anh có mang theo lưỡi hái đấy!"

yu jimin gật đầu: "quái vật kia vẫn ở trong vườn trái cây nhà em, mami em đuổi nó cũng không chịu đi..."

park bo gum lấy lưỡi hái nhỏ của mình ra, phát lời thề son sắt: "em gái công chúa, em đừng sợ. anh sẽ đuổi nó đi! để nó về sau không dám đến dọa em gái công chúa nữa!"

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com