Chung sống
Cuộc sống vẫn cứ quay theo quỹ đạo vốn có, Kha Vũ vẫn yêu thương cậu hết mực, vẫn hàng ngày qua chăm sóc Hạo Vũ.
-Hạo Vũ, em dọn khỏi căn chung cư này đi.
Doãn Hạo Vũ đang ăn sáng thì bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người vừa nói với cậu. Đang yên đang lành lại bảo cậu dọn khỏi đây, Châu Kha Vũ của cậu hôm nay có vấn đề sao?
-Rồi em ở đâu chứ?
-Ở nhà anh
Câu đề nghị lúc nãy của Kha Vũ cũng không làm cậu ngỡ ngàng như lời nói vừa dứt. Hạo Vũ ánh mắt hiện rõ sự hoang mang. Châu Kha Vũ nhận thấy điều đó lại tự hỏi liệu có phải mình quá vội rồi không. Nhưng anh vẫn muốn thử thuyết phục cậu.
-Anh ngày nào cũng phải chạy đi chạy lại, em không thương anh sao?
Kha Vũ bày ra khuôn mặt ngập tràn sự uỷ khuất, câu này là đang trách Doãn Hạo Vũ cậu hành hạ anh đấy sao?
-Nếu thấy bất tiện từ giờ anh không cần qua đón em nữa.
Cậu lại bị câu nói của Kha Vũ tác động, trong lòng dường như có phần không thoải mái.
Biết Hạo Vũ khó chịu, Kha Vũ lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh đứa nhỏ đang giận dỗi kia. Anh áp hai tay vào má cậu, không gấp gáp đặt lên đôi môi xinh xinh đang chu ra một cái hôn thật kêu. Sau đó liền mỉm cười hướng ánh mắt ngọt ngào đến Hạo Vũ.
-Thực sự không bất tiện. Chỉ là anh không muốn ở xa em một khoảnh khắc nào hết. Doãn Hạo Vũ, mỗi tối anh đều rất nhớ em, nhớ đến mức không thể ngủ, chỉ có thể nằm trằn trọc đợi trời sáng để qua với em. Chúng ta không sớm thì muộn chắc chắn sẽ về chung một nhà, không phải càng sớm càng tốt hay sao?
Nghe anh bộc bạch, Hạo Vũ càng yêu anh nhiều hơn, Châu Kha Vũ lại nhớ cậu đến vậy. Bao nhiêu hờn dỗi khi nãy đều tan biến, cậu kéo tay anh muốn anh ngồi xuống cạnh mình. Chỉ chờ Kha Vũ yên vị, cậu lập tức vòng chân vào hông anh, hai tay dang rộng ý muốn anh bế cậu vào lòng. Dường như đã quá quen với hành động quấn quýt này mà Kha Vũ rất nhanh chóng đã đem thân ảnh bé nhỏ ôm chặt trong tay.
Cậu ngồi đối diện trên người Kha Vũ, nhìn anh một hồi rồi chủ động hôn lên khoé mắt đối phương. Không dừng lại ở đó, Hạo Vũ vòng tay ôm lấy cổ anh, trao đi nụ hôn ngọt ngào vào buổi sáng. Đến khi hơi thở dần không ổn định, cậu buông môi anh ra, tay vẫn đặt vòng qua cổ Kha Vũ, khẽ gật đầu.
Cái gật đầu này thực sự khiến Kha Vũ vô cùng hạnh phúc, vậy là cậu chấp nhận cùng anh sống dưới một mái nhà. Phải nói, anh thương cậu nhiều lắm, lấy hết can đảm để nói lên ý riêng của mình. Thật may, Hạo Vũ đã đồng ý.
Cậu không phải là đồng ý bừa, cậu cũng như anh, lúc nào cũng muốn bên cạnh người mình yêu. Hơn nữa, giận dỗi là thế nhưng lời anh nói thực sự khiến cậu phải suy nghĩ. Ngày nào anh cũng đêm muộn mới lên giường, chưa nói đến việc vì cậu mà thao thức, chỉ riêng việc nghiên cứu bài giảng đã khiến anh lựa chọn đi chệch múi giờ sinh học. Thế mà sáng nào anh cũng dậy sớm để qua chăm sóc cậu, Doãn Hạo Vũ xót cho sức khoẻ của người yêu.
Đặc biệt, Châu Kha Vũ nói rằng "không sớm thì muộn thế nào cũng sẽ về một nhà". Đây rõ ràng là một lời hứa, Kha Vũ sẽ yêu cậu suốt đời, sẽ cùng cậu sống tới đầu bạc răng long. Anh chân thành như vậy, chẳng có cớ gì cậu lại không tin tưởng.
Doãn Hạo Vũ liên hệ với chủ căn chung cư, hẹn ngày kết thúc hợp đồng thuê nhà. Cũng rất nhanh chóng, chỉ sau hai ngày đã có người mang hợp đồng đến.
Đồ đạc của Hạo Vũ sớm đã chuyển về biệt thư riêng của Kha Vũ, nay là của cả hai, nên căn chung cư lúc này lại mang một màu lặng yên, u buồn đến lạ. Hạo Vũ nhớ ngày đầu tiên cậu bước vào căn hộ, nó trống trải đến lạnh người. Nơi đây đã quá lâu không được đón nhận hơi người, mãi cho đến khi Hạo Vũ sống tại đây nó mới có đúng cái dáng vẻ của một căn chung cư cao cấp. Gần ba năm sống ở đây, cậu có rất nhiều điều lưu luyến, nó đâu chỉ là chốn về, là nơi ở, đó còn là chiếc phao cứu sinh từng cứu vớt cậu. Hơn thế nữa, căn nhà ít nhiều đã chứng kiến sự chu đáo, yêu chiều mà Kha Vũ dành cho cậu. Hạo Vũ là không nỡ xa nó chút nào.
Nhưng nghĩ lại mà xem, cậu về chung một nhà với anh cũng có thể xây dựng những kỉ niệm mới, hơn hết là một cuộc sống mới. Sẽ là những tháng ngày đa dạng hơn, ấm áp hơn, đặc biệt là cậu sẽ chẳng còn đơn độc. Hạo Vũ sẽ cùng anh gắn bó không chỉ là 3 năm, có thể là 30 năm thậm chí là 60 năm, chỉ đơn giản là sẽ sống hết mình từng giây phút.
Người mang hợp đồng đến đối với cậu có chút quen mắt, anh ta hình như là Trần Lâm-trợ lí bên cạnh ba Doãn. Cậu đã rất lâu không nhìn thấy người này nhưng dù sao cậu vẫn nhận thức được điều gì đó.
-Anh lại có nghề tay trái
Hạo Vũ cười, lời nói vô cùng thoải mái, người này chẳng còn gì xa lạ khiến cậu phải đề phòng.
Trần Lâm nhìn Hạo Vũ, sau cùng vẫn là cúi đầu chào hỏi. Nhớ những năm trước, lúc cậu còn học cấp ba tại Đức, Doãn tổng vẫn thường xuyên đưa cậu đến Doãn thị. Thói quen chào hỏi vẫn là không thể bỏ, dẫu sao Hạo Vũ cũng là thiếu gia nhà họ Doãn. Anh ta ngồi đối diện Hạo Vũ, mỉm cười đáp lại rồi nhẹ đặt bản hợp đồng lên trên bàn.
- Doãn thiếu, mọi chuyện không như cậu nghĩ
Cậu nhướng mày tỏ ý thắc mắc nhưng vẫn gật đầu, tiện tay lật dở trang đầu tiên của bản hợp đồng. Hạo Vũ thấy có bản sao kí kết khi cậu thuê nhà vào ba năm trước, chỉ nhớ là lúc đó cậu kí nhận mà chẳng hề do dự. Cơ mà đúng là chung cư cao cấp, lúc nào cũng cần hợp đồng phức tạp làm chứng. Nghĩ đến đây Hạo Vũ lại muốn hỏi người này một vài chuyện, đã là chung cư sang trọng thế này tại sao giá thành cho thuê lại thấp đến thế.
-Đừng nói vì tôi là thiếu gia họ Doãn thế nên anh mới chịu thiệt cho tôi thuê nhà giá rẻ đấy nhé? Giờ tôi lại đột nhiên ngừng thuê nhà, anh vẫn không yêu cầu chút lợi lộc nào sao?
Lời nói của cậu nghe có phần đùa cợt thế nhưng lại là những nghi vấn thật lòng. Chẳng có ai lại chịu lỗ mua một căn chung cư đắt giá rồi lại cho thuê với mức giá thấp đến ngỡ ngàng đó.
-Căn chung cư đó vốn thuộc quyền sỡ hữu của Doãn tổng.
Tay cầm ly nước ép đã không còn vững, Hạo Vũ cố trấn an mình, cậu đặt ly nước xuống bình tĩnh gặng hỏi Trần Lâm.
-Của ba tôi?
-Phải, là của Doãn tổng, ông ấy mới là người cho thuê căn chung cư này.
Ngừng một chút, Trần Lâm nói tiếp.
-Doãn thiếu, bề ngoài Doãn tổng không quan tâm đến cậu nhưng trong lòng vẫn luôn suy tính vì cậu. Năm đó khi cậu rời đi, Doãn tổng xót xa thấy cậu chật vật tìm chỗ ở nên mới nghĩ ra cách này. Ngài mong rằng ngay cả lúc không sống trong vòng tay bảo bọc của ba mẹ, cậu vẫn có cuộc sống đầy đủ nhất. Suốt thời gian qua, ngài vẫn luôn âm thầm dõi theo con đường mà cậu lựa chọn. Doãn tổng thực sự rất quan tâm cậu.
Hạo Vũ không nói gì, lặng lẽ cúi đầu xuống, hai tay giữ thật chặt ly nước trên bàn. Thì ra ba Doãn vẫn luôn lo lắng cho cậu, thì ra cậu từng hiểu nhầm ba Doãn rất nhiều. Cậu trách ba ngay cả khi bản thân còn tường minh mọi việc. Hạo Vũ ngay lúc này cảm thấy vô cùng hối hận.
-Có một điều tôi phải nói. Doãn tổng không hề bảo tôi đến đưa hợp đồng cho cậu, ngài vẫn luôn muốn giữ bí mật về việc này, nhưng tôi nghĩ cậu cần phải biết sự thật. Ngài vốn nhờ tôi sắp xếp một nhân viên đến giải quyết vấn đề này. Đáng lẽ ra tôi có thể cử người đến ngay hôm cậu liên lạc thế nhưng tôi muốn trực tiếp gặp cậu vì vậy đã lùi xuống hai ngày để kịp chuyến công tác tại Trung Quốc, Doãn tổng không hề biết. Tôi chỉ muốn nói rằng ngài thực sự quan tâm cậu cũng đã chấp nhận đam mê của cậu. Cậu có thể yên tâm ở lại học tập.
Hạo Vũ chỉ lặng im, những điều cần nghe cậu đã nghe, những gì còn thắc mắc giờ đã sáng tỏ. Nói chuyện một lúc thì cả hai cũng ra về.
Tối đến, tại căn biệt thự của cả hai, mọi việc vẫn tiếp diễn như thường lệ. Ăn tối xong xuôi, Kha Vũ cùng cậu đi lên phòng nghỉ ngơi, Hạo Vũ muốn xem xét lại một số bản vẽ vì vậy cậu đã nói anh đi tắm trước.
Ngồi trên bàn làm việc của anh, Hạo Vũ nhìn ngắm từng chi tiết, anh quả là một người vô cùng tỉ mỉ, chu đáo đến mức hoàn hảo. Nghĩ đến sau này được anh chăm bẵm từng li từng tí cậu lại hạnh phúc mà mỉm cười.
Ngắm nghía bản vẽ một lúc, tâm trạng cậu lại có sự thay đổi, cậu nhớ ba Doãn. Ba lại quan tâm cậu, vì cậu mà suy nghĩ nhiều đến vậy. Hạo Vũ cầm máy điện thoại lên, cậu ấn vào dãy số đã lâu không hiện lên những cuộc gọi thường ngày. Doãn Hạo Vũ nhắn một dòng chữ ngắn gọn nhưng chân thành đến ba Doãn "con cảm ơn ba cũng xin lỗi ba". Hài lòng đặt máy xuống, Hạo Vũ như gạt bỏ mọi ưu phiền trong lòng, từ giờ cậu sẽ chẳng còn khúc mắc hay lắng lo điều gì nữa.
Cùng lúc đó, Châu Kha Vũ từ phòng tắm bước ra, hương thơm nam tính lan toả khắp căn phòng thành công kéo theo sự mê muội của Doãn Hạo Vũ. Cậu đứng dậy tiến về phía anh, mục đích không có gì ngoài chỉnh lại viền áo tắm bị lệch sang một bên. Cậu ngọt ngào, dịu dàng là thế, cậu tinh tế, để ý anh là thế.
-Anh nghỉ ngơi đi, em đi tắm
Hạo Vũ vừa định bước vào phòng tắm thì bị bàn tay của ai đó níu lại, Kha Vũ kéo sát cậu vào người mình, anh rúc vào cổ cậu mà tham lam hít lấy hương thơm tự nhiên mà anh nghiện đến không thể dứt ra nổi.
-Anh chờ ngày hôm nay đã lâu rồi
Anh chờ ngày cậu về chung một nhà với mình hay chờ ngày cậu hoàn toàn thuộc về anh? Ý tứ của Kha Vũ rõ ràng đến mức khiến cậu đỏ mặt, Hạo Vũ muốn thoát khỏi sự khát khao ấy thế nhưng thân lại bị anh kìm chặt trong lòng.
Châu Kha Vũ rời khỏi cổ cậu, anh tìm đến đôi môi ngọt ngào quen thuộc, Hạo Vũ lúc này không hề phản kháng, liền giữ lấy vai anh mà tác hợp. Anh tiếp tục hôn lấy khoé môi, đến chóp mũi rồi cuối cùng dừng lại ở vành tai mẫn cảm. Hạo Vũ vì sự ướt át bất ngờ tại nơi nhạy cảm mà khẽ rùng mình, miệng không tự chủ phát ra âm thanh ái muội.
Cứ thế chìm đắm trong bể tình mà Kha Vũ tạo ra, Hạo Vũ dường như quên cả trời đất. Mãi cho đến khi tay anh luồn vào trong áo cậu, manh động sờ mó khắp thân thể nõn nà, cậu mới giật mình khẽ đẩy Kha Vũ ra.
Trông anh có vẻ rất ngỡ ngàng lại có phần hụt hẫng, nhưng anh cũng vừa vặn nhận ra bản thân đã quá vội vàng. Hạo Vũ không phải bài xích chuyện này thậm chí cũng có ham muốn, nhưng nó đến quá đột ngột khiến cậu chưa thực sự sẵn sàng.
-Xin lỗi em -Kha Vũ nhẹ nhàng hướng đến cậu
Thấy vẻ mặt thất vọng của anh, Hạo Vũ xót xa đến vô cùng, chỉ là lúc này cậu chưa thể đối diện với nó.
-E..em đi tắm, anh ngủ đi
Nói xong, cậu chạy thật vội vào phòng tắm để che giấu sự bối rối của mình, để lại một Châu Kha Vũ đang đứng đơ người như thể không hiểu chuyện gì. Thôi thì hôm nay chưa được vậy còn hôm khác, Kha Vũ nói rồi "không sớm thì muộn", dù sao Hạo Vũ của anh cũng không thể trốn tránh cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com