Gặp gỡ
Hôm nay khoa kiến trúc sẽ đón một vị lão sư mới, chỉ biết thầy họ Châu tên Kha Vũ, năm nay cũng ngót nghét 30 tuổi. Nghe tin từ diễn đàn trường, tuần trước vị lão sư này có ghé qua trường một lần có lẽ là để xử lí một số hợp đồng biên chế với nhà trường lại thành công đem nhan sắc cực phẩm làm náo loạn con tim của biết bao thiếu nữ. Thường thì những người có tuổi chưa quá tứ tuần chỉ có thể được bổ nhiệm với vai trò là một trợ giảng. Thế nhưng, vị Châu lão sư này tuổi trẻ tài cao, không những trở thành giáo sư mà còn là trưởng khoa khiến trúc.
Khoa kiến trúc trước giờ nổi tiếng toàn trường với tỉ lệ trai xinh gái đẹp cao ngất ngưởng. Chỉ cần đi dọc hành lang bộ phận khoa này có thể gặp gỡ những mỹ nhân vô cùng xuất sắc. Nhan sắc của họ như thể hoàn toàn hài hoà với những đường nét đầy tinh tế trên bản thiết kế. Xinh đẹp, bắt mắt nhưng cũng rất cầu kì và khó chạm tới.
Nhắc đến tiêu chuẩn của cái đẹp, khoa kiến trúc ngoài vỗ ngực tự hào vì sự sắc sảo, tỉ mỉ qua từng bản vẽ, họ còn phổng mũi vì biểu tượng nhan sắc mang tên Doãn Hạo Vũ. Cậu đang là sinh viên năm ba, điều này đồng nghĩa vẻ đẹp diễm lệ này của cậu đã trường tồn ba năm như một tượng đài không một thế lực nào có thể đạp đổ. Doãn Hạo Vũ luôn là một trong số những đề tài được bàn ra tán vào sôi nổi hàng đầu của diễn đàn trường. Ngay cả việc cậu mặc gì mỗi khi đi học cũng đủ dậy lên một làn sóng dư luận nhộn nhịp.
Điển hình là hôm nay, khi cậu vừa bước chân vào trường đã có vô vàn nữ sinh vây quanh, xuýt xoa vì nét đẹp trời ban của Hạo Vũ. Dáng người cân đối, khuôn mặt diễm lệ, chiếc mũi cao ấn tượng cùng đôi mắt long lanh như vì tinh tú. Tất cả những gì là đẹp đẽ nhất, tinh tế nhất đều thấy được trên con người này, chẳng trách lại có nhiều người thích cậu đến vậy.
Dường như cậu chẳng có gì lạ lẫm với khung cảnh trước mặt, có lẽ hơn hai năm vừa qua cậu cũng trải qua những việc này đến mức quen thuộc luôn rồi. Hững hờ khoác chiếc balo trên vai, cậu rảo bước đến hội trường dự thính, nghe nói hôm nay khoa cậu sẽ đón một người đặc biệt.
-Châu lão sư đẹp trai lắm đó mọi người ơi!!
-Thật sao? Tôi còn nghe nói thầy ấy rất trẻ tuổi.
-Đã trẻ tuổi, tài giỏi mà lại còn đẹp trai, trên đời kiếm đâu ra người như thế?
-Mau lên diễn đàn trường kìa mọi người, có người chụp được anh thầy ấy đấy.
Tất cả sinh viên đến dự thính đều náo loạn một phen khiến Hạo Vũ vừa bước vào đã cảm thấy thật khó hiểu. Giáo sư mới thì sao, còn trẻ thì sao, giỏi giang thì sao? Cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác thôi, chí ít Hạo Vũ nghĩ về vị lão sư này như vậy. Cậu ung dung lựa một vị trí phù hợp rồi ngồi xuống, Hạo Vũ không phải là một người dễ gần, cậu sống hơi thu mình, xung quanh cũng chỉ có một vài người bạn thân thiết. Có thể nói cậu là một người khá lạnh lùng và khó tiếp cận.
Ngồi xem lại một cách kĩ lưỡng bản phác hoạ của mình vào tối qua, cậu thấy từng đường nét ôi sao thật phức tạp. Cậu nhớ lần đó ba Doãn bắt cậu sang Đức học y, cậu nhất định không chịu, một mình ở lại Trung Quốc theo đuổi đam mê của bản thân. Hạo Vũ có một loại cảm xúc đặc biệt với hội hoạ, một nét vẽ cũng làm cho tâm trạng của cậu biến đổi theo. Và hiện tại cũng như vậy, cậu đang cảm thấy rối bời, từ khi nghe cuộc gọi của ba, cậu cảm thấy hơi lo lắng cho tương lai của mình. Liệu bản thân cậu có thể dựa vào một vài đường nét mang tính cầu kì này mà vững bước trên con đường phía trước hay không? Nỗi lo này đã ăn sâu vào tâm trí chàng trai nhỏ bé, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân cậu, chỉ một mình Hạo Vũ mà thôi.
Mệt mỏi thở ra một hơi dài, cậu ngoài nghe được thanh âm đầy chán nản của mình thì vừa vặn nghe thêm được hồi chuông báo giờ học. Sự hỗn loạn, ầm ĩ của cả hội trường bỗng trở về sự tĩnh lặng đến đáng sợ khi một thân ảnh cao ráo bước vào. Cậu ngán ngẩm đưa mắt lướt qua người đó, chẳng lẽ vị "đại thần" kia lại là giáo sư mới của khoa kiến trúc hay sao? Doãn Hạo Vũ như không tin vào mắt mình, mặc dù ngoài mặt đánh giá người ta "rất tầm thường", nhưng tâm cậu hình như không nghe lời. Nhan sắc của vị này quả thật là quá sức tưởng tượng, anh ta có một nét đẹp không thực một chút nào. Thoáng chút, Hạo Vũ có một phần nào đó ghen tị, mặc dù cậu cũng là mỹ nam hiếm có khó tìm nhưng giờ cậu lại thực sự ngả mũ thán phục trước một nam nhân hơn mình gần 10 tuổi.
Đôi chân dài miên man, áo sơ mi kết hợp cùng quần tây, ánh mắt sắc lạnh phía nổi bật qua tròng kính trong suốt. Châu lão sư này có phải quá đẹp rồi không? Mải mê ngắm vị giáo sư này đến mức bị chính người đó phát hiện, Hạo Vũ ngại ngùng thu lại ánh mắt chan chứa chút ngưỡng mộ, ngỡ ngàng và rung động về giữ cho riêng mình.
-Trời đất ơi, Châu lão sư đẹp trai quá đi mất, giáo sư còn đẹp hơn nhiều so với trên ảnh nữa.
-Có thật là sau này chúng ta sẽ được học thầy ấy không, huhu tôi cảm thấy có quá nhiều đông lực để đi học.
-Lại có khối người mắc chứng tương tư đây...
Lời bàn tán vô cùng đa dạng nhưng tất cả đều hướng vào vị giáo sư mới này, hầu hết là những lời khen ngợi có cánh.
-Chào mọi người, tôi sẽ là trưởng khoa mới của các bạn, tôi là Châu Kha Vũ, đã sắp 30 tuổi rồi.
Kha Vũ vừa nhắc đến tuổi tác lại bật cười khiến cho cả hội trường cười theo. Nụ cười sáng chói, đầy thu hút chính là những gì mà Hạo Vũ cảm nhận được lúc này. Sự điển trai càng tăng thêm khi Châu Kha Vũ trong vai một người thầy, toả ra một loạt khí chất bức người. Hạo Vũ rất ấn tượng, cực kì ấn tượng!
-Châu lão sư, thầy có người yêu chưa vậy?
Một chất giọng lém lỉnh vang lên giữa hội trường làm Doãn Hạo Vũ phải chú ý, cậu nhận thức được đây cũng là một thắc mắc nhỏ của mình về anh. Nhưng dù sao cũng phải công nhận, cô ấy gan lớn thật đấy, vừa gặp chưa đầy mười phút, lại còn là thầy của mình vẫn tự nhiên đặt câu hỏi tế nhị này.
Châu Kha Vũ đối với câu hỏi này lại không hề tránh né, ngược lại còn cười tươi hơn lúc nãy mà trêu ngược lại nữ sinh đó.
-Vậy bạn có người yêu chưa?
-Em chưa thưa lão sư.
-Thế thì đúng rồi, chúng ta cùng nhau đi chệch quỹ đạo của cuộc sống. Ai cũng có suy nghĩ những người đẹp trai xinh gái như tôi với em đây thì sẽ có người xứng đôi vừa lứa. Nhưng mà cũng vẫn là em và tôi đều chưa có được một nửa kia cho mình.
Cả hội trường lại được một dịp cười thoải mái, điều này càng làm cậu chú ý đến người này hơn. Trước đây, khoa kiến trúc là một nỗi ám ảnh với sinh viên dự thính khi trưởng khoa toàn là những vị giáo sư kì cựu, nghiêm khắc và khó tính, họ cầu toàn như môn học mà họ phụ trách. Nhưng Châu Kha Vũ lại khác, anh mang đến cho cậu một cảm giác gì đó rất dễ chịu, thời gian tới có lẽ không cần quá căng thẳng trong mỗi giờ lên lớp nữa.
Có thể lắm, Châu Kha Vũ cách bọn họ không quá nhiều tuổi như những vị giáo sư trước đây, lối suy nghĩ và cách ứng xử của anh cũng khác biệt. Anh muốn làm quen với sinh viên một cách dễ dàng hơn, truyền đạt cho họ một cách hiệu quả hơn. Thấy cả một hội trường thế này, Châu Kha Vũ nhớ lại khoảnh khắc thanh xuân đầy tươi đẹp của bản thân. Anh cũng từng là một sinh viên tài giỏi, năng động, cũng từng là vị đại thần danh tiếng một thời. Ngẫm đi ngẫm lại, vẫn là thời gian chẳng đợi chờ một ai.
-Buổi hôm nay là buổi đầu tiên chúng ta gặp gỡ, tôi sẽ dành thời gian này để trao đổi với các bạn. Nếu các bạn có thắc mắc, hãy tự nhiên đứng dậy phát biểu.
Thực ra câu cần hỏi nhất thì thầy cũng đã trả lời rồi, ở đây vốn chỉ cần biết thầy đã có người yêu hay chưa mà thôi. Hội trường lại rơi vào im lặng, mọi người quay sang nhìn nhau, kết cục là vẫn chẳng biết nên hỏi thầy câu gì cho hợp lí. Bỗng một giọng nói đặc trưng vang lên, vừa nghe thôi cũng đủ biết người phát biểu đẹp trai đến nhường nào.
-Cảm hứng của lão sư với bộ môn này là gì vậy ạ?
Doãn Hạo Vũ rất thắc mắc về con người này, bề ngoài phong lưu, khí chất bức người mà lại có những rung cảm trước đường nét hay sao? Hơn nữa, cậu cũng đang muốn tìm cho mình một câu trả lời hợp lí với đam mê của bản thân, rốt cuộc cậu có cảm hứng từ đâu và từ bao giờ; lắng nghe người khác chia sẻ, có lẽ cũng phần nào giúp cậu nhận ra một vài điều.
Anh hướng ánh mắt về cậu bé ngồi dãy ghế giữa, vẻ đẹp này của cậu đã làm anh ngay từ giây phút đầu chú ý, bây giờ lại được cơ hội ngắm cận cảnh như vậy thật là làm Kha Vũ có chút lơ đãng.
-Một câu hỏi rất thú vị. Cảm hứng về kiến trúc thực sự quá trừu tượng, thật khó để có thể nhận dạng nó. Một bản thiết kế của khoa kiến trúc, các khoa khác nhìn vào sẽ thấy thật phức tạp và cầu kì. Nhưng nó trong mắt của mỗi người chúng ta đều rất đẹp, đó là sự tinh chọn cũng chính là tâm huyết và thời gian vàng bạc. Tại sao lại như vậy? Vì nó bắt nguồn từ cảm xúc cá thể, chúng ta biết yêu, biết rung động trước những nét vẽ ấy. Bản thân tôi cũng như vậy, chỉ đơn thuần là tôi yêu chúng.
Thanh âm dịu dàng như rót mật vào tai của Kha Vũ lảng vảng xung quanh Hạo Vũ khiến cậu có hơi ngơ ra một lúc. Nhưng chí ít cậu vẫn nắm bắt được những sẻ chia từ phía Châu lão sư. Anh có suy nghĩ hệt như cậu, cũng là bắt nguồn từ rung cảm trước cái đẹp được thể hiện qua từng nét vẽ, từng trang giấy. Hoặc có thể, cảm hứng đó chỉ đơn thuần là sự yêu thích như Châu Kha Vũ nói.
Doãn Hạo Vũ đã từng bị lung lay bởi chính lựa chọn bước tiếp theo đam mê của mình; nhưng nghe những lời bộc bạch từ phía Châu lão sư lại làm cậu phấn chấn đến lạ thường. Vậy là trên đời này có người giống như cậu, khao khát, mơ ước không vì một mục đích quá thực tế mà lại hướng về một thế giới mơ mộng, cầu kì. Ngay lúc này, Doãn Hạo Vũ đã có quyết định, đã hạ nước cờ quyết không đi lại, đam mê cậu theo đuổi từ đầu vậy thì cứ cố gắng vì nó thôi. Cậu mỉm cười cúi đầu tỏ ý cảm ơn Châu Kha Vũ, lòng cậu nhẹ hẳn đi.
"Giữa anh và em lại có điểm chung"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com