Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nghịch ngợm

Hạo Vũ vậy mà đã đồng hành cùng anh gần một năm, vậy là cậu cũng sắp rời xa ngôi trường yêu dấu này rồi. Sắp tới đây cậu đối diện với Kha Vũ không phải ở thân phận một cậu học trò mà là một "người vợ".

Hạo Vũ kể từ lúc cùng Kha Vũ yêu đương thì con người trở nên rất khác, không biết diễn tả thế nào nhưng hình như cậu tinh nghịch, náo nhiệt hơn. Điển hình là hôm nay, cậu lại nghĩ ra trò trêu anh người yêu nào đó.

Ai mà biết được Doãn Hạo Vũ nghĩ cái gì mà giờ giải lao không xuống canteen cùng đám bạn hay len lẻn chui vào văn phòng bảo bối lớn nhà cậu mà lại ngang nhiên đi đến phòng phát thanh của cả trường.

Cũng không biết Hạo Vũ cậu dùng cách gì mà dễ dàng vào đó, chỉ biết cậu vốn là trò cưng trong mắt các giáo sư lại còn mang danh nam thần đệ nhất. Chắc cũng không khó hiểu khi cậu dùng tí quyền tí hành của mình mà vào đó đâu nhỉ?

Một tiếng hắng giọng làm cả trường đang náo loạn âm thanh bỗng yên tĩnh lạ thường, ai cũng tìm kiếm chiếc loa gần nhất, gióng tai mà nghe thật kĩ.

-CHÂU KHA VŨ ANH CÓ CHỊU ĐI THỬ ĐỒ CƯỚI VỚI EM KHÔNG HẢ?

Tiếng thét khiến mọi người bỗng giật mình mà bịt tai nhưng ai nấy đều muốn nghe thật kĩ rằng người kia vừa nói gì. Tất cả sinh viên như thể vừa nghe chuyện kinh thiên động địa, người đọc sách thì đặt sách xuống, người đang ăn suýt làm rơi cả thìa, lại có người há hốc cả miệng, mắt mở lớn hết sự ngạc nhiên. Ai mà lại gan to bằng trời như thế? Mọi người đều biết Châu lão sư được người người thương thầm, mến mộ nhưng ai mà dám làm cái trò này?

Châu Kha Vũ ngồi trong văn phòng, mấy giây đầu nghe tên mình vang trên loa đã cảm thấy có vấn đề. Giọng của tiểu tử kia cho dù có qua mic vẫn không qua mắt được Châu Kha Vũ. Anh dựa vào ghế lắc đầu sau lại cười tỏ vẻ bất lực, cậu bé này e là bị anh chiều đến loạn rồi.

-CHÂU KHA VŨ ANH CÓ TRẢ LỜI KHÔNG? VỢ ANH ĐANG HỎI ANH ĐẤY!

Kha Vũ vốn nghĩ cậu chỉ nói một câu trêu anh rồi sẽ thôi ấy thế mà đứa nhỏ này còn ngang nhiên muốn anh đáp lại công khai thế này. Cơ mà tiếng "vợ" kia ngọt ngào quá rồi, cho dù là bảo bối có đang hét thật lớn thì chữ đó vẫn thật dịu êm.

Bất quá, Kha Vũ đành rời khỏi ghế, anh mở cửa văn phòng, cứ phòng phát thanh mà hướng tới. Còn để đứa nhỏ này làm loạn nữa nghe có vẻ chẳng ổn tí nào.

Dọc đường đi đến phòng phát thanh, những giảng viên đi trên khu hiệu bộ có hỏi chuyện anh. Ai mà chả thắc mắc chứ, cơ mà anh lại đáp họ rằng "vợ tôi đấy". Trái tim chị em cứ thế vỡ vụn từng mảnh, Châu Kha Vũ ấy vậy mà đã có bạn đời định sẵn.

Vừa mở cửa phòng phát thanh, anh đã thấy một thân ảnh nghịch ngợm đang loay hoay ấn mấy cái nút trên bàn điện tử. Châu Kha Vũ đi lại tắt luôn công tắc bảng điện nhằm không cho âm thanh nào truyền ra nữa.

Cậu thấy anh thì cũng rén, cơ mà Hạo Vũ biết chắc rằng anh sẽ không thể giận nổi mình. Đúng như cậu nghĩ, Kha Vũ không những không hờn dỗi mà còn đi lại âu yếm kéo sát cậu vào lòng. Thấy đôi môi hồng hồng đang chu ra anh liền không kìm được mà hôn chụt một tiếng.

-Anh, có camera đó.

Phải rồi, phòng nào mà chẳng có camera, Hạo Vũ nói như thể anh không biết điều này vậy. Châu Kha Vũ vốn đã tắt công tắc bảng điện của căn phòng, có mười camera ở đây cũng không quay lại nổi. Có lẽ là Hạo Vũ không để ý, hiện tại là ban ngày thế nên không gian rất sáng, cậu không phát giác ra được tất cả thiết bị điện của phòng đều không thể hoạt động. Vậy mà Châu Kha Vũ vẫn tiếp tục trêu cậu.

-Không phải em muốn khẳng định chủ quyền sao? Tiểu tử nhà em, giờ lại sợ người khác thấy mình làm chuyện xấu à?

Hạo Vũ nhăn nhó đánh vào vai anh một cái, nói vậy thôi chứ cậu làm gì có sợ dăm ba mấy cái camera. Cậu nhanh tay ôm lấy cổ anh, kéo anh vào một nụ hôn sâu thay vì cái hôn nhanh chóng vừa rồi.

-Anh có thể trả lời câu hỏi của em chưa?- Kha Vũ cụng trán mình vào trán đối phương, vốn biết cậu đùa nghịch nhưng câu này anh muốn trả lời. Hạo Vũ hỏi cũng rất đúng trọng tâm.

Doãn Hạo Vũ như thể bị phát hiện ra bí mật gì đó đáng xấu hổ, gò má bỗng chốc phiếm hồng, cậu cúi mặt xuống không dám đáp lại. Hoạ cậu tự gây nên bây giờ lại muốn trốn tránh? Hạo Vũ cười hì hì rồi bỗng chui tọt vào lòng anh, cậu giữ anh thật chặt, phần là muốn giấu đi khuôn mặt xinh xinh hồng hồng đáng yêu kia.

Nhưng anh nào dễ dàng bỏ qua cơ hội khẳng định chủ quyền với cậu. Châu Kha Vũ kéo hai tay cậu ra khỏi eo rồi đặt nó vòng qua cổ mình như cách mà Hoạ Vũ vẫn thường tiếp đón nụ hôn của anh. Cậu có vẻ rất nghe lời giữ khư khư cổ anh, khuôn mặt vẫn là muốn giấu đi. Ấy vậy mà Châu Kha Vũ anh thuận thế bế cậu lên như một đứa trẻ, tay đỡ lấy cậu thật chắc, chính là không muốn cậu nhảy xuống khỏi người mình.

Tưởng được anh bỏ qua cho lần này, Hạo Vũ mừng rỡ trong lòng, thay vì ngẩng mặt lên nói cảm ơn anh thì cậu lại rúc đầu vào cổ Kha Vũ, tay ôm chặt bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhưng bạn nhỏ kia nào ngờ được anh vừa bế cậu lại vừa di chuyển đến gần bảng điện, anh mở nó lên. Dường như cậu vẫn không mảy may hay biết, vẫn một thân quặp chặt vào người anh.

-DOÃN HẠO VŨ, CHÚT NỮA LIỀN ĐƯA EM ĐI THỬ ĐỒ CƯỚI, NGÀY MAI LIỀN MANG SÍNH LỄ ĐẾN RƯỚC EM.

Rồi, Hạo Vũ bừng tỉnh rồi, cậu chỉ kịp bịt miệng bạn trai ngay sau khi anh vừa dứt lời. Hạo Vũ trừng mắt nhìn anh, trả lời thì thôi đi lại còn mang cả tên của cậu vào. Cưới cái gì mà cưới, em đây mới không thèm.

Một lần nữa cả trường lại rơi vào trầm tư, yên đến nỗi nghe thấy thanh âm tan nát nơi trái tim biết bao thiếu nữ. Vậy là một lúc mất đi hai nam thần tài sắc vẹn toàn, khóc đâu cho đủ đây?

Chuyện yêu đương của Kha Vũ và cậu trong trường chẳng ai biết, phải nói hai người này đóng kịch cũng thật giỏi. Châu lão sư đối với cậu như thể Hạo Vũ là học sinh cá biệt, cứ rảnh ra lại gọi, lúc thích thì bắt cậu lên trên giảng đường đứng. Phải nói, hình tượng giáo sư Châu trong những ngày đầu mới đến dạy với cậu đã không còn lại một chút.

Nhưng cậu cũng đâu có vừa, không thỉnh thoảng ngồi nói xấu anh thì rủ bạn trốn tiết rồi biện lí do là mình bị mệt, cần xuống phòng y tế. Châu Kha Vũ xót bảo bối lắm, mỗi lần đi dạy xong liền đi xuống thăm, thế mà hình ảnh đập vào mắt anh là cậu đang ngồi chơi game rồi hí ha hí hửng cười đùa, đôi khi còn không thấy bóng dáng Hạo Vũ ở đâu. Hai người đâu ai làm lại ai, ở đó mà trách nhau không nghiêm túc.

Thế cho nên sinh viên trong trường có đồn nhau rằng cậu với anh cho dù có đầu thai chuyển kiếp vài lần vẫn không thể ở bên nhau. Cơ mà hình như họ quên mất một điều "ghét của nào trời trao của ấy". Tuy anh với cậu yêu thương còn không hết nhưng trong mắt họ, hai người chính là oan gia.

Nói gì thì nói, Hạo Vũ vẫn cứ ưu tú xuất sắc, cậu vốn có tài năng bẩm sinh, bên mình lại có một vị giáo sư tri thức sâu rộng.

Châu Kha Vũ chẳng ngại ngần bày tỏ trước cả trường, tiểu bảo bối đã lên tiếng anh còn có thể không nhận hay sao? Ôm ấp báu vật mềm mại trong lòng, anh cứ vậy mà bế cậu trở về văn phòng.

Vậy là cả ngày hôm đó diễn đàn trường nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Từng dòng confession, từng bình bình luận đều hướng đến cặp đôi tưởng như không thể này. Thỉnh thoảng sẽ có ai đó bồi thêm một số bức ảnh Châu lão sư yêu chiều bế cậu dọc cả hành lang hiệu bộ.

Đúng như lời đã nói, Châu Kha Vũ vừa tan làm liền đưa cậu đến nơi xem đồ cưới. Doãn Hạo Vũ chẳng biết gì cho đến khi anh dừng xe, cậu ngỡ ngàng nhìn anh người yêu. Châu Kha Vũ thì sao? Anh vẫn thản nhiên như chuyện đáng phải diễn ra lâu rồi.

-Sao vậy, không phải em muốn thử đồ cưới rồi à?

Thẹn quá hoá hờn, Hạo Vũ không thèm nhìn anh lấy một lần, giọng nói lại có chút uỷ khuất.

-Chưa cầu hôn mà đòi cưới người ta rồi, em không chịu.

Châu Kha Vũ cảm thấy cậu thật dễ thương cũng có chút buồn cười. Anh chỉ tiện tay kéo Hạo Vũ ngồi bên ghế phụ lái vào một nụ hôn ngọt ngào.

Ánh trăng vằng vặc, ngàn sao tinh tuý, tất cả đều làm chứng cho tình yêu của anh.
.
.
Hạo Vũ vốn chỉ đùa anh về chuyện cưới hỏi, tuy cậu rất yêu thích Kha Vũ nhưng bây giờ nói chuyện cả đời cũng hơi sớm. Nhưng cậu có suy nghĩ cả ngày cũng chẳng thể thấu nổi Kha Vũ từ sớm đã nghĩ đến chuyện này.

Anh khi nãy vẫn kiên quyết vác cậu vào nơi xem đồ cưới, mặc cho cậu có ngại đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, anh lại rất vui vẻ cùng nhân viên nói khá nhiều về từng loại âu phục. Lúc đó Hạo Vũ đã thấy cực kì hối hận vì đã làm ra cái trò chiều nay.

Vừa về đến nhà cậu đã hờn dỗi chạy vào trong trước mà không thèm đợi Kha Vũ. Anh cũng chỉ cười cười nhìn bóng dáng nhỏ xinh đang chạy lon ton phía trước. Đứa nhỏ này cũng thật kì lạ, tự gây hoạ lại tự mình giận hờn.

Nhưng cậu nhóc kia thì giận được bao lâu chứ? Mười phút, hai mươi phút hay là nửa tiếng? Nói chung, hơn một tiếng là điều không thể, cậu vẫn cứ tự nhiên ôm ấp Kha Vũ khi anh nấu nướng, vẫn ngồi trong lòng người yêu xem TV, vẫn hôn hôn lên khuôn mặt hoàn mĩ kia.

Tối đến, Châu Kha Vũ rũ mắt ngắm nhìn bảo bối nhỏ trong vòng tay. Hạo Vũ của anh lúc ngủ đẹp tựa thiên sứ, hai cái má mềm mềm áp vào lồng ngực anh, môi lại chu chu ra nhìn cực dễ thương. Cứ mỗi lần ngủ là cậu đều phải ôm chặt anh người yêu thế này, tay siết vòng eo, khuôn mặt như muốn dính vào cơ thể đối phương, thỉnh thoảng sẽ còn gác luôn chân lên hông anh. Chắc Hạo Vũ sợ anh bị lạc mất.

-Tiểu bạch thỏ nhà em sao lại dễ thương như vậy?

Tuy đặt ra một câu nghi vấn nhưng lại để khẳng định chắc nịch một điều, "Doãn Hạo Vũ là cái đồ đáng yêu". Thấy đôi môi nhỏ xinh phát ra âm thanh nỉ non, hình như bạn bé lại mơ thấy điều gì rồi.

-Ưm..Kha Vũ...

Sau đó không phát ra thanh âm gì nữa. Em bé này lại ngủ mơ thấy anh yêu rồi, chắc bé thương anh nhiều lắm.

Châu Kha Vũ mỉm cười dịu dàng, giữa không gian tĩnh mịch lại nghe được âm điệu rung rinh của trái tim. Hôm nay Hạo Vũ khiến anh rất hạnh phúc, cậu lại vô tư khẳng định chủ quyền như vậy. Trước khi yên giấc bên cạnh tiểu bảo bảo xinh đẹp, Châu Kha Vũ mơ hồ đặt xuống môi cậu nụ hôn nhẹ nhàng nhất có thể.

-Sớm thôi, nhất định cưới em về!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com