-11-
"Gạo nhìn đây coi biết ai hông nè." Trà Giang bế bé Gạo trên tay, cô lấy ngón trỏ chỉ vào tấm ảnh bên trong tủ kính. Tấm ảnh được chụp vào giải thi đấu cuối cùng của Nguyễn Trinh.
Cùng với chị cả Trà Giang, Lý Luyến và Bích Thuỷ. Một tấm hình hội tụ đầy đủ 4 VĐV vị trí phụ công của ĐTQG. Bé Gạo còn nhút nhát lắm nên nó mở hai mắt tròn xoe nhìn cô rồi gật gật cái đầu nhỏ.
Nhìn đứa nhỏ này hết 9 phần đã giống Nguyễn Trinh đến 7 phần. Cũng hi vọng sau này nó sẽ là tài năng trẻ tương lai của bóng chuyền Việt Nam. Chứ mẹ của Gạo nha là ngôi sao hiếm có đó.
"Còn đây là mẹ con với cô Kiều Trinh nè." Nó áp bàn tay nhỏ xíu lên tấm kính rồi vỗ vỗ khi thấy Trà Giang chỉ sang tấm hình bên cạnh. Tấm hình này ở nhà nó cũng thấy mẹ Trinh cũng có.
"Trinh Thị đi gặp thầy Kiệt với thầy Linh lâu quá không biết mọi chuyện ổn không nữa."
Trà Giang đem bé Gạo đặt vào lòng Lâm Oanh. Cô ngồi bên cạnh, rót một ly trà rồi uống ực một hơi. Lâm Oanh đưa tay sang bên cạnh xoa xoa lưng của đàn chị, chị gái này lúc nào cũng nôn nóng hết.
Nguyệt Anh: Vậy là chị Trinh sẽ trở lại đội à.
Như Quỳnh: Vào thì sao mà không vào thì sao? Chứ không có Nguyễn Trinh là mình không có MB chất lượng à.
Trà Giang: Em ăn nói gì kì vậy Quỳnh. Năng lực của Trinh chả lẽ bây giờ còn phải đem ra bàn tán.
Như Quỳnh: Nếu chị ấy có quyết tâm với tuyển thì đâu có đi làm mấy chuyện ô uế ảnh hưởng nền bóng chuyền của chúng ta như vậy.
Trà Giang: Không có hỗn nghe.
Lâm Oanh: Thôi trời ơi! Mệt quá đi à chị em trong nhà không nhường nhịn nhau xíu đi mà.
Nguyệt Anh: Nói ra là bênh bênh.
Như Quỳnh: Rồi không lẽ mốt đi thi đấu na theo đứa con đùm đề vậy hả? Mắc thi thì đừng có đẻ, vừa ham tiếng vừa ham quyền thì ở đâu ra.
Kim Liên: Thôi im đi em, đừng cố nói nữa.
Như Quỳnh bức xức thay cho Kiều Trinh, vụ năm đó rõ chấn động trong giới. Chị ta có khác gì một con sâu làm rầu nồi canh đâu, bị trục xuất khỏi tuyển thì không nói đi. Đằng này còn kéo theo cả phong độ của Kiều Trinh đi xuống.
Trà Giang tức thở hồng hộc, bây giờ mà la mắng em út thì còn gì ra dáng chị cả nữa. Nhưng mà cái mỏ nó hỗn vậy ai chịu nổi. Lâm Oanh bị ép vào tình thế khó xử, không khí trong phòng cực kì ngột ngạt.
Một bên là người ấy, một bên là đệ ruột. Nhưng xét kiểu gì thì Quỳnh cũng không nên ăn nói như vậy với chị Giang. Cô nhìn lén chị ấy một cái thấy nét mặt của chị rất không vui.
"Quỳnh, em xin lỗi chị Giang một tiếng đi."
"Đại ca em có làm gì đâu mà phải xin lỗi."
"Em nói chuyện như vậy với chị lớn là không có được. Mau xin lỗi đi, đừng để chị nói nhiều."
Như Quỳnh tuổi trẻ nên còn nông nỗi làm Lâm Oanh nhớ ngày trước dạy dỗ Kiều Trinh cũng vất vả như này có khi còn khổ cực hơn nhiều. Bạn nhỏ dùng dằng bỏ ra ngoài đại ca không bênh em còn bắt em phải xin lỗi chị ta.
Còn lâu !!!
_________________________________
Thanh Thuý thấy bóng dáng cô bạn thân của mình đi lại từ xa thì cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh hỏi thăm "Thầy Kiệt nói sao rồi bạn." Trinh Thị thở dài khoác tay cô bạn Thanh Thuý.
Nàng khịt mũi, giọng nói có chút nghèn nghẹn "Thầy cô bảo mình sắp xếp trở lại tập luyện rồi có thi đấu được không thì tính sau." Thanh Thuý nhăn mặt khó hiểu "Sức khoẻ của bạn như vậy mà còn gọi lên tập là sao?"
"Cũng tốt mà, mình còn khoẻ khoắn lắm. Với lại mình không muốn từ bỏ đam mê sớm như vậy. Có bỏ mạng mình cũng không giờ bỏ cuộc đâu. Hè hè"
"Bạn tui thì hay rồi. Lúc nào cũng máu liều như vậy hết bảo sao số cậu là số khổ."
"Bạn bè mà nói tui vậy vậy á hả, kí dô cái đầu một cái bây giờ."
"Bạn hung dữ quá à, bắt nạt mình hoài. Giỏi thì đi bắt nạt con Ngao kia kìa, mình nghe nó kể hết rồi nha. Hai người cũng dữ quá rồi."
Trinh Thị thẹn đỏ mặt, nàng nhéo lấy cái tai của Thanh Thuý làm người kia la oai oái. Quá đáng !!! Bây giờ cậu còn có cái trò thông đồng với bạn nhỏ đó để chọc ghẹo mình.
Thanh Thuý khóc huhu vừa đau vừa xoa tai. Trở về phòng cô nằm lăn lộn trên giường mếu máo khóc tức tưởi. Bạn vì mắc cỡ với Ngao nhỏ đó mà không tiếc làm đau mình.
Nội tâm Kiều Trinh: ???
_________________________________
Trinh Thị tranh thủ ru con gái ngủ sớm rồi nàng sắp xếp đồ đạc cho vào ba lô để di chuyển riêng đến nhà thi đấu tập luyện. Có chị Trà Giang giường bên, nàng cũng an tâm phần nào khi để Gạo ở lại.
Nhờ camera chạy bằng cơm là Tú Linh và Bích Thuỷ đứng trực chờ bên cầu thang. Canh lúc Trinh Thị rời khỏi phòng là cả hai móc điện thoại ra báo động với Kiều Trinh liền.
Ở ngoài ban công Lâm Oanh thả dây, cô ném ba lô của Kiều Trinh gồm áo đấu, bóng với nước suối xuống sân cỏ. Kiều Trinh men theo sợi dây trèo từ lan can tầng 1, đáp đất mém muốn trẹo cổ.
Tại vì cái cầu thang chung là Trinh Thị đang di chuyển xuống rồi. Chạy theo kiểu gì cũng bị phát hiện. Cô núp núp như ăn trộm, sau đó vọt lẹ ra xe có Nguyệt Anh đang mở cốp xe chờ sẵn.
Kiều Trinh ném ba lô lên rồi chui tọt vào đó nằm. Nguyệt Anh đóng cốp lại phủi phủi tay, cô kéo chị Thanh Liên đang đi ra ngoài vứt rác lại làm bộ như hai chị em mới đi chơi bên ngoài về.
Để tránh Trinh Thị nảy sinh nghi ngờ, bên ngoài ban công 4 người Lâm Oanh, Lý Luyến, Tú Linh, Kim Thoa chen chúc nhau đứng hóng. Cầu mong cho phi vụ này trót lọt chứ bày mưu tính kế cả chiều giờ quên ăn cơm rồi đó.
Xe hơi 4 chỗ khởi hành đến sân tập, Kiều Trinh nằm phía sau xe không dám hít thở mạnh phát ra tiếng động. Phải cố lên, công sức của mấy chị em giúp đỡ mình vì mục tiêu chung ...
Cua lại gái một con.
Ở trên sân hiện tại, Trinh Thị đang khởi động một mình. Nàng sẽ tập chạy bền và tập bóng với tường. Để theo dõi sức khoẻ như thế nào rồi cô Hiền sẽ có hướng chỉ dạy cô học trò này tiếp.
Kiều Trinh mặc áo thi đấu của CLB BTL ngồi trên khán đài, cô ném trái banh từ đó xuống va trúng vào người nàng. Cũng bước đầu thành công thu hút sự chú ý của nàng đấy chứ.
"Sao em lại ở đây ?"
"Không phải, tôi có lịch tập ở đây à."
"Thầy gọi Trinh chị chứ không có gọi Trinh em."
"Nhớ lúc trước chị bảo hai chúng ta là một mà."
Kiều Trinh miệng mồm thoăn thoắt trả treo cái một. Cô đang muốn nhắc cho chị ấy nhớ cú đóng dấu ngày xưa đó. Cái thời mà chị ta mê quân nhân Thông Tin này như điếu đổ.
Vậy là một lớn một nhỏ tập luyện cùng nhau. Cái cảm giác này Trinh Thị cảm thấy có chút cảm động, sau bao nhiêu sóng gió như vậy. Tại đây nàng còn có thể bắt gặp khuôn mặt ấy sau tấm lưới quả thật là may mắn.
Em ấy không hề thay đổi đi một xíu nào. Vẫn là đối thủ rất đáng ghét của nàng nhưng sao càng ghét lại càng muốn trời trao cho. Bắt nàng đi lụm bóng vất vả như vậy còn cứ ném bóng vào lưng nàng.
"Em đừng ném bóng vào chị nữa đồ xấu."
"Tôi là đang nhắc cho chị nhớ đó." _ Chị là của tôi !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com