Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-13-

Trinh Thị ngồi nãy giờ rồi mà vẫn chưa thấy người kia quay lại đón nàng. Bạn nhỏ đó tuyệt tình đến nỗi bỏ rơi nàng rồi. Khóc đến độ nước mắt nước mũi chảy tèm lem hết trơn. Phải rồi, nàng có là gì đâu mà bắt người ấy phải quan tâm.

Kiều Trinh đi được phân nửa đoạn đường, chân cô bỗng nhiên khựng lại. Xoay về phía sau ... Chẳng có gì cả, cô liền cảm thấy có chút hụt hẫng. Còn tưởng chị ta luôn bám theo sau cô, hoá ra vẫn luôn là một cô gái cứng đầu.

Sao chị ấy dần càng trở nên nhu nhược như vậy? Khóc thì sẽ giải quyết được vấn đề sao. Kiều Trinh ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên, cô cũng không biết nên suy nghĩ gì nữa. Có lẽ bản thân đã quá lậm quá khứ của nàng rồi.

Cũng không nên lấy chuyện đó ra để làm tổn thương chị ấy nữa. Em nghĩ cho chị như vậy ? Ai sẽ nghĩ cho những nỗi đau của em. Em cảm thấy tủi thân lắm, ước gì có chị của ngày trước xuất hiện bên cạnh em ngay lúc này.

Có rất nhiều cơ hội để em giết chết chị. Em luôn miệng bảo chị là huyết mạch, là mạng sống của em vậy em rất nhiều lần muốn chị biến mất khỏi thế giới này cho xong. Vậy em có phải là người bình thường không ?

Lúc bên cạnh mẹ con chị, em lại cảm thấy bản thân rất dư thừa. Lúc trước chị luôn bảo em rất phiền vì em cứ bám theo chị mãi, bây giờ em bỏ đi rồi chị cũng không tìm em. Có phải đối với chị, em luôn là kẻ phiền phức phải như vậy không ?

Kiều Trinh chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối như lúc này. Cô rất muốn khóc nhưng không rặn ra nỗi một giọt nước mắt. Là bản thân chai sạn cảm xúc đến vậy hay cô thật sự là người vô cảm. Đến cảm xúc của em, em còn không hiểu được ...

Làm sao em hiểu thấu những giọt nước mắt của chị đây.

_________________________________

Hôm nay dù là ngày nghỉ nhưng Kiều Trinh vẫn không thoát khỏi kiếp nạn bị Lâm Oanh kéo đi mua sắm với các chị em. Em muốn ngủ nướng, em muốn nằm dài trên giường. Bắt em đi chỉ để xách đồ thôi chứ gì.

Đúng thật là bị bắt đi xách đi đồ:) "Em thì đẹp rồi, em có mặc quần đùi áo số hay không mặc gì thì em vẫn đẹp được chưa. Tụi chị thì không nên mới phải mua sắm ăn diện, thôi cái mặt hầm hầm của em đi."

"Chị Oanh nói năng kì cục quá à. Sao lại bảo em trần chuồng thì vẫn đẹp làm như chị đã nhìn thấy rồi ấy. Em đây ăn bận rất đàng hoàng."

"Chị không có thấy nhưng có người nào đó thấy rồi nha tại chị không tiện nói tên ra mắc công em lại dãy đành đạch như con ếch bị lột da."

Kiều Trinh liếc nhìn sang liền bắt gặp ánh mắt ôn nhu của Trinh Thị đang nhìn mình. Bị bạn nhỏ phát giác, nàng vội vàng xoay mặt sang chỗ khác rồi nói chuyện với Thanh Thuý. Làm gì mà né em như né tà vậy.

Đi vòng vòng trung tâm thương mại muốn rụng hai cẳng chân ra rồi. Mọi người ngồi ở một quầy kem chụp hình sống ảo. Kiều Trinh tranh thủ đi rửa tay vì khi nãy có một em bé cầm ly nước chạy không nhìn đường va trúng phải cô.

Nhìn thấy mọi người đều đông đủ ở đây chỉ riêng bóng dáng chị ấy là không thấy đâu. Cô liền xoay trái, xoay phải ngóng tìm. Quái lạ, đừng bảo đi lạc rồi nhá, nói không giỡn coi chừng đi lạc thật.

"Chị Giang ơi, Trinh đâu rồi chị. Không đi cùng chị sao"

"Hở? À nãy nó nói với chị là thấy đồng hồ bên kia đẹp quá muốn nán lại xem, bên kia kìa em chạy qua kiếm đi."

Nhìn theo hướng chị Giang chỉ Kiều Trinh đi vòng sang sảnh bên cạnh tìm, thì trông thấy chị ấy đứng trước một store kinh doanh đồ cưới thì phải. Chị ấy nhìn ngắm chăm chú có vẻ như rất say mê, trước cửa hàng có hai hình nhân manocanh diện hai bộ váy cưới rất đẹp đứng cạnh nhau.

Khoảnh khắc đẹp nhất thanh xuân đời người con gái là được diện váy cưới và lên xe hoa với người mình yêu có phải không ?

Bạn nhân viên nữ tiến đến hỏi nàng cần giúp đỡ gì không thì nàng lại từ chối khéo chỉ bảo do mẫu váy này rất đẹp nên muốn đứng lại ngắm nhìn chút.

Sau này được cầu hôn nhất định sẽ dẫn ý trung nhân đến đây khoác váy cưới.

Kiều Trinh nghe nàng trả lời mà ruột đau như thắt. Cô tự trách bản thân đã để nàng mặc vội chiếc váy đó, đáng lý ra nàng phải xứng đáng có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một người bạn đời tâm đầu ý hợp chứ không phải đau khổ như thế này.

Cô tiến lại, ôm chặt lấy nàng từ phía sau. Nàng giật mình hoảng hốt nhưng khi nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Kiều Trinh, nàng lại chua xót không tả nỗi. Em thật sự khóc vì chị sao ...

"Xin đừng rời khỏi em. Em nhận, tất cả là lỗi của em. Làm ơn, đừng bỏ em đi một lần nào nữa."

Cô nhân viên thấy tình huống khó xử quá nên bỏ đi tò tò vào trong để lại không gian riêng cho hai người. Nàng cảm thấy người em ấy run lên bần bật, vai áo của nàng bị em khóc làm ướt một mảng. Móng tay của em ấy tự đâm vào da đến bật máu.

Trinh Thị gỡ bàn tay đang báu chặt vào nhau của Kiều Trinh ra. Nàng xoa xoa rồi đan tay vào tay của em. Làm đau chị đi, đừng tự làm mình tổn thương. Người người đi qua đi lại bàn tán, có người chê bai, có người cảm thán.

Tất thảy Kiều Trinh đều không để lọt vào tai. Trong đầu cô hiện tại chỉ lắng nghe mỗi hơi thở hỗn loạn và giọng nói dịu dàng của nàng. "Chị thương em."

_________________________________

"Cái gì vậy bây ?" Lâm Oanh ngồi bên này mở cam phóng to nhìn qua. Không biết thấy hai người kia dằn co gì đó, không phải lại tiếp tục cãi nhau đấy chứ. Hai bà này đi lấy chồng giùm tôi đi tôi khổ thân quá.

Trà Giang ngồi bên cạnh cũng muốn hóng cô đưa mặt nhìn vô màn hình điện thoại. Trời ơi, đang ngồi mà ai thở thở vô mặt vậy không biết. Lâm Oanh xoay tính chửi cái người vô duyên kia một trận nên hồn.

Ai dè mới xoay qua làm cái "chụt" rõ to 😳 Chị Giang mặt ngây ra, hai mắt chớp vô tri nhìn cô. Mọi người cũng đổ dồn ánh mắt về phía hai người. Lâm Oanh thừa nhận là môi mình vừa chạm phải một vị trí rất mềm.

"Em cưỡng hôn chị hả con bé này." Trà Giang mếu máo bắt đền Lâm Oanh.

May mà cô nhanh trí lấy tay bịt mồm chị ấy lại. Nếu không khác nào chị vạch áo em ra cho người xem lưng. "Bé cái mồm thôi trời ơi. Em mắc cỡ lắm đó, chị kì quá đi tránh ra đi đừng ngồi kế em nữa."

Bên này mới chạm môi một cái đã nhảy dựng lên, bên kia người ta ôm hôn nhau luôn rồi. Dù có mặc váy cưới hay không thì chỉ cần đối diện của em là chị. Chị vẫn mãi mãi là cô dâu đẹp nhất trong đời của em.

Mấy cô pónk trong cửa hàng rình xem mà quắn quéo hết cả người. Tiếp đi hai chị ơi, tụi em ghiền lắm tối nay khỏi tốn tiền cơm tối rồi. Không ấy, hai chị vô mặc váy cưới rồi tụi em chở hai chị lên uỷ ban phường làm giấy đơn kí kết hôn luôn nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com