Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-21-

Trung uý Trinh thật sự là một kẻ ngu ngốc. Dù đã yêu thương nhau lại thì sao, vốn dĩ tình cảm đã không còn như lúc trước. Nàng ta một lần nữa nhẫn tâm đâm sâu vết dao vào nỗi đau của cô.

Vì sao ...

Em ngậm ngùi nhận tất cả tội lỗi về mình. Em chấp nhận mọi quá khứ sai lầm của chị chỉ để đổi lại rằng chị vốn chưa bao giờ thuộc về em, nếu không yêu em tại sao lại nỡ giam cầm trái tim của em.

Em biết có một người yêu em đến đau lòng, em biết vị trí của em trong lòng người ấy chỉ có càng ngày càng sâu đậm, chưa hề phai nhoà đi một tí nào. Vậy còn chị, có phải sau đêm nay ...

Chị sẽ quên em có phải không ?

Kể từ giây phút này, dù cho chị có hạnh phúc bên ai hay lên xe hoa với ai. Em cũng không màng tới nữa, em không làm phiền chị nữa. Em xoá hết kí ức về chị rồi. Tâm em chết thật rồi.

Thôi thì, chị cũng nên xoá em đi thôi ...

_________________________________

"Phương ...?"

"Em thật sự rất cần anh."

Nghe giọng nói như muốn khóc của người con gái đầu dây bên kia. Huỳnh Tú gác cọ vẽ qua một bên, anh đi đến bên ban công châm một điếu thuốc rồi nghe cô giải bày tâm sự.

Gọi anh là hoạ sĩ tồi
Vẽ mây thiếu nắng, vẽ đời thiếu em

Nghe sự nhờ vả gấp gáp của cô, anh cũng hiểu rõ. Người này quan trọng với cô như thế nào. Tiếng khóc nức nở của cô làm anh đau vỡ lòng, anh không biết nói gì hơn mà chỉ giữ nguyên vẹn sự im lặng của bản thân.

Thật sự ngoài Huỳnh Tú ra, Nguyễn Phương không còn đủ tỉnh táo để nhớ đến ai nữa. Cô đã giam mình trong nhà vệ sinh rất lâu. "Nếu như có anh ở bên cạnh em ngay lúc này thì thật tốt."

"Chỉ cần em muốn, tôi sẽ ngay lập tức đến bên cạnh em. Phương ... chỉ cần em muốn."

"Em muốn."

"Chờ tôi."

Anh ơi ... Em động lòng rồi. Em cũng đau lòng rồi. Anh đừng đến đây chỉ để làm người thay thế vị trí của người khác như em đã từng đâm đầu như thế.

_________________________________

Kiều Trinh ngón tay mơ hồ cử động, tuy đầu óc còn suy nghĩ được nhưng cơ thể tê cứng hết rồi. Cô nhìn thấy xác của Bách Kiên bị cọc gỗ cắm xuyên qua bụng, hắn ta chết rồi ...

Cô giết chết cha của bé con rồi. Cô thật sự đã tước đi hạnh phúc gia đình của một đứa trẻ.

Hoàng Tam lão gia chậm rãi đi đến, ông đau lòng nhìn cháu gái ướt sũng nằm thoi thóp trên nền đá. Mưa tuôn xối xả vào vũng máu làm xung quanh Kiều Trinh đọng một bãi nước đỏ thẫm.

"Có đáng không ?"

Hả ????

"Tao hỏi mày làm như vậy có đáng không ?"

Kiều Trinh nôn ra thêm một dòng máu từ miệng. Cô nhìn ông cậu mà tức nói không nên lời, đáng hay không là việc của cháu. Không tới lượt ông phán xét quyết định của cháu.

...

Lão gia cầm một khúc gỗ nhặt được cách đó không xa. Ông nhất quyết đập gãy chân nó để nó khỏi tìm đến con ả đó nữa, tới ông cậu nó cũng ngó lơ, cả thế giới này không có nghĩa lý gì trong mắt nó.

"Mày thích yêu đến điên dại không ? Tao đánh cho này điên luôn đây."

Dù cho có tái sinh luân hồi 10 kiếp đi chăng nữa, cháu vĩnh viễn đem lòng yêu lấy mỗi nàng ấy. Ngàn dặm thước tất cháu không màng đến gian nan hiểm nguy. Kiều Trinh mơ màng chìm vào mộng tưởng.

Nàng ấy gửi gắm tất thảy thanh xuân của nàng cho tôi, tôi một lòng một dạ vun vén hạnh phúc cho nàng ấy. Vậy mà thanh xuân của tôi, tôi lại để vô tình vụt mất nàng. Không màng thật hư, không ham tranh đấu.

Tôi chấp nhận mất hết tất cả kể cả lý trí và con tim

_________________________________

Mạng sống của tôi đối với chị không có ý nghĩa gì có phải không ?

Trinh Thị tựa người vào ghế gỗ dài, nàng buồn bã uống hết chai này đến chai khác. Có bao nhiêu cồn thức trong nhà, nàng đều đem ra để trút vào nỗi buồn tủi trong lòng.

Hạnh phúc này nàng vĩnh viễn không có được.

Thời gian làm ơn cho nàng quay trở về thời thanh xuân được không ... Dòng kí ức mà chỉ có mỗi nàng và em ấy thôi. Nàng nhất định sẽ toàn tâm toàn ý làm hậu phương vững chắc của Kiều Trinh.

Lấy gì so sánh với em mới được xem là đặc biệt ? Xin đáp, trên đời không có thứ gì quý giá bằng em.

Tôi yêu em, tình yêu nồng nàn mà mâu thuẫn với đời.

Rốt cuộc hai ta cũng không thể chống đỡ nổi số phận, chúng ta vẫn gục ngã trước những cơn sóng dữ ngoài biển khơi kia. Dù đã nắm tay nhau nhưng vẫn thấy sao thật xa cách.

Chị trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, chị ngao du tìm kiếm những điều mới lạ ở thế giới ngoài kia nhưng vẫn vô thức sa ngã vào nụ cười của em lúc nào không hay.

Trinh Thị ôm đầu khóc ngất, nàng phẫn nộ hất đổ đồ đạc trên bàn. Ly thuỷ tinh, chai lọ vỡ tan tành dưới sàn. Chân trần nàng giẫm lên toé cả máu. Vải vóc, nhung lụa đều bị nàng ném không thương tiếc.

Tự dày vò tâm trí lẫn thể xác, nàng đau đớn quằn quại không nói được mà chỉ biết gào thét trong cổ họng. Nhìn bản thân trong gương, nàng không còn nhận ra bản thân mình nữa.

Dường như đối diện không phải là nàng mà là một vật phạm trần bị Ngọc Hoàng đoạ xuống nhân thế. Đến nàng ... còn tự kinh tởm chính mình. Nàng không xứng đáng nhận lấy tình cảm của Kiều Trinh.

Hoàn toàn không xứng đáng.

Nhưng nàng lại không muốn ngoại lệ bất cứ cô gái nào trên thế giới này có được nó. Không của nàng thì xin đừng là của ai cả.

...

Xin em hãy chỉ giữ sự độc quyền đó dành cho mỗi chị thôi có được không ?

Xin đừng là của một ai cả.

...

"Anh ơi, lối này!"

"Phương, em muốn dẫn anh đi đâu."

"Tìm hơi ấm gia đình."

Huỳnh Tú đạp xe chở Nguyễn Phương phía sau, mưa giông thế này mà cô gái này còn muốn anh chở đi đâu thế. Kì lạ thật đi ngoài mưa rất là nguy hiểm đó, nói ra là bị nàng thúc giục mau chạy nhanh.

Trong đêm khuya tĩnh mịch vậy chỉ có mỗi một nhà ở ngõ phố còn mở cửa sáng đèn. Huỳnh Tú được nàng chỉ tắp xe vào, anh cũng nhanh chóng nghe theo.

Khoan, trông cái hình dáng này hơi quen quen.

_________________________________

Ngựa ngựa tối đêm tối hôm đi chọc ghẹo con gái nhà người ta đã xong thao thức cả đêm không ngủ được:) Đành phải viết quằn viết quại như này đây, aishhh em ấy đáng yêu đến nổi khiến tôi phát điên.

Thức xuyên đêm luôn chứ ngủ nghỉ gì nổi, giờ tôi còn đang giải lao trên trường. Đăng nốt chap rồi ngủ một chút nhé. Bai bai 🫠

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com