-22-
Hôm nay vẫn đều đặn như mọi ngày, Trinh Thị lại đến chăm bệnh Kiều Trinh, bác sĩ chẩn đoán em ấy bị liệt hẳn hai chi, gãy nhẹ 3 cái xương sườn chứ không nhiều.
Đúng rồi đó, là hai cái chân bây giờ có như không vậy.
Mặc dù nằm không ở đây được mỹ nhân hầu hạ ngày đêm như đế vương nhưng Kiều Trinh không lúc nào là hết bất mãn.
Chừng nào còn nhìn thấy bản mặt nàng ta là cô không khỏi khó chịu, khó ở trong người.
Nàng đang cắm hoa nên phải đứng xoay lưng lại với Kiều Trinh, mặc dù trời sớm nắng ấm nhưng Trinh Thị vẫn có cảm giác một cặp mắt hừng hừng sát khí nào đó nhìn chằm chằm muốn ăn tươi nuốt sống lấy mạng mình.
Không sai nha, cặp mắt đó là của Trung uý Trinh.
Hậu sốc tâm lý việc bị ông cậu đập gãy hai chân mình thì Kiều Trinh vẫn cảm thấy cuộc sống thật chán chưởng cứ như một trò đùa.
Còn cô giống như con rối xiếc được trình diễn mua vui cho người khác rồi cũng bị vứt một xó vậy.
Nàng đi đến tủ quần áo lấy một cái áo mới cho Kiều Trinh để giúp em ấy thay. Kiều Trinh đương nhiên không hợp tác vả lại cô còn luôn miệng hạch sách, mắng nhiếc nàng.
Trinh Thị: Hai chữ trong sạch thần thiếp nói đến phát chán rồi.
Nếu như im lặng là một giọt nước thì bản thân Trinh Thị, nàng đã là một cái đại dương mênh mông từ lâu.
Hai cái người này đích thị là không hề hợp nhau một tí nào, cứ cạnh nhau một chút là lại có chuyện để cãi ầm lên. Nhất là cái mỏ của Kiều Trinh còn hơn mấy bà cô bán cá ngoài chợ.
"Chị không muốn lúc nào mình cũng phải là người chủ động kiếm em."
"Không kiếm tôi làm sao tôi biết chị có nhớ tôi không hay đang tơ tưởng thằng nào ?"
"Nhưng ... Chị cũng sợ phiền em mà."
"Phiền cái gì. Tôi đã nói là không chuyện phiền phức gì ở đây cả."
"Giữa việc em nói và chị cảm nhận nó hoàn toàn không giống nhau."
"Tại mấy cái cảm nhận vớ vẩn chẳng ra đâu của chị chứ có phải tại lời tôi nói đâu."
"Những lúc chị nhớ em ... em ở đâu mới được chứ. Chị cũng chờ em về với chị mà."
"Tôi ..."
Trung uý Trinh thật sự rất là hăng cãi nhưng khi nhìn thấy nàng rơi lệ, cô cũng cảm thấy bản thân đã quá đáng rồi. Chị sai hay em sai không cần biết nhưng chị buồn thì lỗi là do em tất thảy.
Mặc dù chán ghét nàng ta lắm nhưng cô khẳng định mình không buông bỏ được nàng ấy.
Cô vương tay kéo cái con người mít ướt đứng e thẹn bên cạnh ngồi xuống giường cùng mình. Vuốt ve mái tóc thơm mềm, cô đem môi mọng của nàng hôn chụt chụt lấy.
"Đừng mít ướt nữa, tôi sẽ không dỗ chị đâu."
Ủa vậy chứ tự nhiên đồng chí kéo con gái nhà người ta lại thủ thỉ rót mật vào tai rồi hôn mút môi của nhỏ đến sưng đỏ là đồng chí đang làm cái gì ?
Cái tính ngang tàn của Kiều Trinh được di truyền y chang từ ông cậu mà ra. Nên Hoàng Tam lão gia không biết từ đâu xông cửa nhào vô làm hai con người đang làm chuyện xấu hổ giọt thót mình.
Coi nổi điên không ? Ông đã cố tình cho nó què để khỏi tìm đến cháu dâu. Vậy mà chưa gì cũng kiếm nhau để quấn quýt làm ba cái chuyện đó không kiêng nể địa điểm hay ai trong cái bệnh viện này cả
Kiều Trinh bị phá hỏng chuyện tốt nên cái mặt chằm dằm một đống. Vào lúc nào không vào, lại ngay lúc này ông nói đi có canh giờ trước không vậy hay có thù với cháu.
Đàn bà cặp mắt lá khoai
Liếc chồng thì ít, liếc trai thì nhiều
Trinh Thị chỉ dám đứng một góc khép nép, toang rồi. Lần này thể nào cũng sẽ bị ông cậu giáo huấn cho một trận. Hôm bữa nàng bị phạt quỳ cả ngày ngoài gốc cây xoài luôn á.
Dù thâm hết cả đầu gối cũng phải nén đau. Mỗi lần đi gặp bạn nhỏ này là phải che che giấu giấu kẻo cái máu ghen tuông của bạn ấy cũng ghê gớm lắm.
_________________________________
Kể từ ngày gặp lại chị gái, cậu Út nhà ta cũng chịu đi cắt tóc gọn gàng đẹp trai với ăn mặc lịch sự hơn. Cậu có thể dành cả đêm để hàn thuyên vừa vẽ tranh vừa kể chuyện cho chị nghe.
Điều quan trọng là Trinh Thị vẫn luôn dịu dàng ngồi ở đó xem dáng vẻ trưởng thành của em trai. Mà không chút than vãn hay phiền não, cuối cùng thì thằng Út ngày nào cũng chịu hiểu cho nàng rồi.
Mối quan hệ của Nguyễn Phương và Huỳnh Tú tiến triển rất tốt thấy có vẻ càng ngày càng mặn nồng. Út thì lúc nào cũng mở miệng chê phụ nữ nói nhiều giờ chị mày thấy nó còn nói nhiều hơn cả phụ nữ.
Đúng là, bí mật làm nên sự quyến rũ của một người phụ nữ.
Thật may mắn cho Phương vì cô đã có một bến đỗ hạnh phúc chí ít là ở hiện tại. Chứ cũng không biết kiếp trước mình có tội lỗi chồng chất gì với Kiều Trinh không mà phải gánh cuộc chơi này còng lưng.
Kiều Trinh có là hồ ly như Hoàng Tam lão gia có 9 cái mạng thì e là đến bây giờ đến 1 cái cũng không còn. To gan mà làm gì cũng vụng về, giờ Trung uý nhà ta không đi đánh bóng như ngày trước được rồi.
Nghĩ cũng hề hước ghê, mọi chuyện trên đời này cứ như được sắp đặt trước vậy. Cả hai quen nhau khi cùng thi đấu, trải qua bao sóng gió. Bây giờ không thể gắn bó với bóng chuyền.
Nhưng tốt là bây giờ họ có nhau rồi. Có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Cùng nhau nuôi dạy con trẻ thật tốt, sống bình an qua ngày.
Trung uý Trinh bây giờ chỉ mong cầu cuộc sống như một người bình thường.
Mặc dù di chuyển luôn phải phụ thuộc vào nàng nhưng như thế cũng tốt mà điều này chớ phải giam cầm nàng ấy bên cô suốt đời hay sao. Hoàng Tam lão gia quả thật nói không sai bụng dạ của nhóc con vô cùng thâm độc.
Hoá ra đây là cái dày vò mà nó nói đến. Khá khen chứ nhỉ.
Sau cái chết của Bách Kiên, Kiều Trinh quan sát thấy bé Gạo nó cũng chẳng có mảy may quan tâm gì điều này. Lúc nào cũng vô tư, hồn nhiên như thế cũng phải thôi dù gì nó cũng chỉ là trẻ con thôi.
"Chèn ơi, bây giờ ước gì mình được làm trẻ con thì sướng biết bao nhiêu nhỉ. Cả ngày chỉ ăn no rồi quậy phá."
"Chứ không phải em trẻ con sẵn rồi hả ?"
"Em nói chuyện với tôi đàng hoàng nha vợ để con cái nghe được học theo. Đúng là con hư tại mẹ."
"Nhỏ hơn người ta 4 tuổi mà mở miệng kêu người ta em này em nọ, đồ mặt dày."
Trời trời !!!
Trinh Thị gom quần áo trong phòng đem đi giặt, nghe người kia ăn nói xằng bậy liền không nhịn được muốn mắng cho một trận. Hầu như mấy cái trò quậy phá hay dạy hư bé Gạo.
Đều là do một tay tên Trung uý này bày trò hết.
"Em nè, cái này còn sót."
"Gì nữa, bộ mắc khùng mắc điên gì mà kêu tui hoài vậy ???"
"Váy ngủ chếch chi của em nè. Đem đi giặt đi chứ để tối còn mặc."
"Gì váy của người ta mấy người tha lên giường làm gì ? Chặt cái tay mấy người luôn giờ. Tui muốn mặc cái gì là chuyện của tui."
"Em không mặc gì càng tốt, tui thích lắm mình ơi."
"Nín !! Nói tiếng nữa nhét cái móc quần áo vào mồm."
"Cái gì vậy bà nội, tối qua nằng nặc đòi tui cởi ra cho mà giờ đứng chống nạnh mắng chửi tui như yêu râu xanh dạ ???"
"Tối qua ..."
...
Chuyện tối hôm qua Kiều Trinh nóng nực không ngủ được nên mới cởi áo cho thoải mái ai mà có ngờ cô vợ bé bỏng bên cạnh nghĩ em ấy lại muốn chuyện đó nên thà trước khi bị bắt thì tự mình nộp mạng.
Cái cảm giác nó sắp đến lắm rồi thì Kiều Trinh lại bất tỉnh nhân sự. Bị vợ yêu tát cho mấy cái vẫn không tỉnh. Trinh Thị nhất định là bị trời hành làm nàng rạo rực cả đêm không ngủ được.
Nghĩ đến chuyện này nàng vừa tức vừa khó ở trong người. Kết cục ngày hôm đó Kiều Trinh bị nàng cho lên xe lăn đẩy ra ngoài, nàng cũng tống theo mấy món đồ chơi vô bổ với quần áo của cô đi cùng.
Đích thị là lợi dụng người khuyết tật mà. Em đã phế lắm rồi chị vứt em như này còn ai mà cần nữa.
Nguyễn Phương khoác vai Huỳnh Tú đến thăm chị dâu tình cờ gặp Kiều Trinh thê thảm ngoài cổng. Cô cũng chỉ nhìn Trung uý một cái rồi bỏ vào trong. Đến Nguyễn Phương còn không thèm thì chó tha em:(((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com