Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-23-[SE]

Một ngày nắng ấm áp, Hoàng Tam lão gia có hứng ghé qua nhà Song Trinh chơi cờ với cháu gái cưng. Dạo này cày mấy phi vụ với bạn già thật sự cái lưng quá ê ẩm.

Nghe nói dạo này Kiều Trinh chăm chỉ học đàn lắm, mỗi lúc rảnh rỗi sẽ ngồi đàn cho cháu dâu Nguyễn Trinh nghe.

Đúng là Trung uý siêu cấp sủng thê.

Cơ mà nhìn nó dạo này hơi hốc hác không biết là khó ăn khó ở hay ai động đến cái nư của nó để nó làm trận làm thượng hay gì không biết.

Kiều Trinh nhấp một ngụm trà nhỏ, cô ngồi thẳng lưng nghiêm giọng nói "Cái chết của Bách Kiên ... giống cha của con năm đó có phải không ông."

Nụ cười trên khuôn mặt của Hoàng Tam lão gia dần biến mất. Ông trầm ngâm hồi lâu, nhìn ánh mắt kiên định của nó, ông hiểu rõ nó thật sự đủ lớn để biết những gì nó nên biết rồi.

"Thân phận thật sự của con ?"

"Cháu gái cưng ... đừng hỏi ta vấn đề đó."

"Tại sao ông biết, chị ấy biết mà con lại không được biết. Liệu nó có đáng để lần đầu tiên của vợ con thuộc về người đàn ông khác hay không ?"

"... Cháu là ái nữ của con trai ta chứ không phải của cha của con."

"Vì sao ?"

"Là cha con khẩn cầu con trai ta hãy làm điều đó."

"Nhưng ông có dòng máu Hồ tộc mà."

"Phải, cho nên ta quyết một mực bảo vệ cháu vì khi biết cháu đam mê bóng chuyền rồi ta biết có nói ra thì cũng đã quá muộn."

"Bao năm qua, con không hề cố gắng hết sức mình một chút nào cả. Đó chẳng phải là di truyền hay sao, vậy đối với người khác ... điều đó thật không công bằng."

"Không đúng! Chả lẽ chỉ vì cái đó mà con phải tự ti với đồng trang lứa ?"

"Con cảm thấy kinh tởm dòng máu của chính mình."

"Cha con ghen tuông vô độ với ý nghĩ con trai ta có tình ý với mẹ con cho nên ... nó đã đẩy con trai ta ngã khỏi ngôi nhà đang xây dựng. Kết quả đích tôn của họ nhà ta chết bất đắc kì tử."

"..."

"Lúc thấy con gặp hiểm nguy ta lại không thể đứng trông mắt làm ngơ. Ta phạm giới xen vào sinh tử của loài người thành ra trời cao có mắt. Sức khoẻ của ta đã bị tàn phá, hao hụt rất nhiều.

Cho nên con có muốn bây giờ trách móc hay trút giận thì lão già này cũng không có ý kiến."

Kiều Trinh nhìn vào ván cờ biết chắc 100% phần thắng thuộc về mình nhưng cô lại lật ngã hậu trước mặt lão gia. Ngã hậu - Đầu hàng. Trước nay chưa bao giờ ông dạy cho nó điều này.

Trung uý Trinh từ bé đến lớn có làm chuyện gì thà về sau người khác, thà không đạt được giỏi nhất nhưng vẫn cố hết sức mình, đầu hàng là hèn.

Vậy mà hôm nay nó ở trước mặt đấng sinh thành làm ra cái dáng vẻ đó. Ông biết chứ, nó thật sự tổn thương lắm rồi.

Kiều Trinh tự mình dùng xe lăn di chuyển vào trong nhà để lại Hoàng Tam lão gia ngồi một mình ngoài vườn. Nhìn tủ huy chương bằng khen của mình, cô phẫn nộ uất ức không nói nên lời.

Nghe tiếng đổ vỡ, đập phá trong nhà Hoàng Tam lão gia cũng chỉ biết rít điếu thuốc kìm nén cảm xúc, tay ông run run dựng lại quân hậu phía phần cờ đối diện.

Dù cho có như thế nào, cháu vẫn là niềm hãnh diện, niềm tự hào của ta.

_________________________________

Tối hôm đó, Trinh Thị đang nằm trên giường đọc sách. Thấy Kiều Trinh ngồi bên mép giường đang thập thò cái gì đó nàng cũng không tiện để ý

Một lát sau, cô chần chừ tiến lại chỗ của nàng, lấy trong túi quần ra một chiếc nhẫn vàng rồi đeo vàng ngón áp út của nàng.

Cầu hôn người ta sao ? Hay muốn gì phải nói ra chứ. Tự nhiên im im đeo nhẫn rồi người ta hỏi không thèm trả lời luôn.

"Gì vậy ?"

"Tặng nhẫn."

"Sao đột nhiên lại tặng nhẫn cho chị."

"..."

Kiều Trinh đeo nhẫn cho nàng xong liền nằm xuống , xoay lưng lại với nàng. Cái người này thật là càng ngày càng kì lạ, nàng đóng sách lại. Tắt chiếc đèn ngủ ở ngay bên cạnh.

Nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy tấm lưng của em ấy. Nhưng Trung uý lại lạnh nhạt gạt tay nàng sang chỗ khác. Làm sao vậy ... Trinh Thị cảm thấy hụt hẫng.

Nàng nhìn chiếc nhẫn vừa được người kia đeo cho thoáng chốc hốc mắt lại ửng đỏ. Lặng lẽ tháo chiếc nhẫn đặt lên tủ. Nàng xoay lưng lại lén người kia rơi nước mắt.

Bên này tâm trạng của Kiều Trinh cũng không khá hơn mấy, dù nằm chung giường đắp chung chăn nhưng vẫn thấy sao thật quá xa cách.

Em đem chiếc nhẫn đó phong ấn chị, muốn chị mãi mãi bên em. Nhưng tâm trí của em dành tặng cho ai đó rồi. Chị vốn không hề có giá trị trong cuộc sống của em.

Hai người tâm trạng đều rất não nề. Trong đêm khuya tĩnh mịch vẫn nghe thấy rất rõ tiếng nấc trong cổ họng của Kiều Trinh và tiếng thút thít to nhỏ của Trinh Thị.

Chỉ là họ bận chìm đắm trong nỗi buồn của bản thân mà quên đi mất sự hiện diện bên cạnh của đối phương rồi. Chẳng phải có bên nhau thì vẫn đau lòng sao ?

Vậy cố chấp bên nhau để làm gì ...

Sáng hôm sau, Kiều Trinh bảo với nàng là đơn vị gọi mình lên có việc. Mặc dù không an tâm để em ấy đi một mình nhưng nàng còn phải đưa bé Gạo đi học không lại trễ giờ.

"Em ngẩng mặt lên nào chị không thấy nút áo đâu cả." Cài nút áo cho mà cái mặt cứ xụ xụ buồn ngủ trông cưng chết đi được. Trinh Thị cưng chiều hôn lên trán bạn nhỏ nhà mình.

"Đi sớm về sớm đừng để chị lo lắng nhé."

"Biết rồi, biết rồi. Khi nào người ta về nhất định sẽ gọi trước cho chị."

"Hôn chị một cái đi nào."

"Em lớn rồi em là Trung uý sắp thăng hàm rồi không phải con nít."

"Nhưng chị là vợ em kia mà."

"Hôn một cái thôi đó."

_________________________________

Sảnh vàng của BTL đã lâu lắm rồi bản thân không được một mình ở nơi này. Kiều Trinh thở dài nhìn lên hình ảnh các tiền bối được đóng khung hình vinh dự khen thưởng của đơn vị.

Tưởng chừng vài năm tới hình của cô cũng sẽ được trang nghiêm treo ở nơi đây hoá ra mình cũng chỉ là con cóc ghẻ. Chỉ trách bản thân quá vô dụng!

Cô lấy ra viên đạn thủ sẵn trong áo, cùng khẩu lục đạn lần trước mang theo. Viên đạn này là cô rút ra khỏi băng khi nhìn thấy Nguyễn Phương, lúc đó nói là đường lui vậy thôi.

Nhưng thật ra ... nó là dành cho cô.

Trời cao có mắt, lưới trời lồng lộng. Đã là Trung uý, hồ yêu hay người phàm thì đều không tránh khỏi luật nhân quả. Ngu ngốc nhất của loài người là biết mình sai nhưng vẫn phạm vào.

Nỗi đau tâm can dày xé trái tim của Kiều Trinh đến mục nát. Ám ảnh bởi việc giết người mà ngày đêm ngủ không an giấc, chi bằng chấp nhận ngủ một giấc ngàn thu thật êm thật dài ...

Để bản thân không phải tỉnh mộng trước sự thật quá phũ phàng này.

Cô lắp viên đạn vào lục súng, tay cô run run đặt họng súng ngang thái dương mình. Nguyễn Phương đứng ở phía sau, bi ai nhìn người từng thương dằn vặt kết liễu mạng sống.

Có đau lòng quá hay không.

Là Trung uý Trinh nhờ nàng hộ tống mình đến nơi này. Người đau lòng lúc này nhất có lẽ chính là đồng chí Phương. Lớn lên cùng người mình yêu giờ lại bất lực nhìn người ấy tự sát trước mặt mình.

E rằng sau này sẽ để lại nỗi ám ảnh khó nguôi ngoai.

...










Một tiếng súng nổ vang trời rồi cũng tĩnh mịch, máu bắn một ít lên mặt của Nguyễn Phương chảy ròng ròng. Khẩu súng trên tay Trung uý Trinh rơi xuống đất.

Quân phục của cô lấm lem màu máu kết cục Kiều Trinh chết không nhắm mắt, chết trong nổi tủi nhục của bản thân.

Nguyễn Phương hai chân run lẩy bẩy đi đến cầm trên tay là giấy hiến tạng. Cô dùng ngón tay cái thấm đẫm máu tươi của Kiều Trinh đóng dấu vào trong đó.

Cảm ơn Phương vì đã hoàn thành di nguyện cuối cùng của cuộc đời tôi.

Dù cho đến năm 26 tuổi Trung uý Trinh mới trút hơi thở cuối cùng để kết thúc mạng sống. Nhưng thật ra huyết mạch sinh tử đời cô đã chấm dứt ở tuổi 18 năm đó rồi.

Hoàng Tam lão gia, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Chỉ tội cho Trinh Thị, nàng nấu một bữa cơm ngon ngồi chờ bạn đời về ăn cùng nhưng ngồi rất lâu trông cũng không thấy. Nhấc điện thoại gọi thì tiếng chuông lại vang lên trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com