Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

-9-

"Trung uý Phương có thể dừng bước không. Tôi có chuyện cần nói riêng với cô." Ân Nam tiến lại gần nhưng cũng giữ đủ khoảng cách với Nguyễn Phương. "Có chuyện gì vậy?"

"Về cái chết của Trần Hải. Bên đơn vị Thể công làm rất căng chuyện này. Rất có thể sắp tới sẽ có người xuống lục soát, kiểm tra đơn vị của chúng ta."

"Vậy thì Thượng uý Nam nói chuyện này với tôi để làm gì."

"Chuyện tôi nghĩ có liên quan đến Trung uý Trinh"

"..."

"Vào hôm xảy ra án mạng, hung thủ thật ra có đến hai người. Một người truy sát và một người bị truy sát. Theo vết máu để lại hiện trường, rất có thể hung thủ giết Trần Hải đã bị một người khác bắn trọng thương.

Nếu tính về xuất thân khi mới vào đây thì cả tôi và đồng chí đều biết, Trung uý Trinh là một người không hề tầm thường. Hôm cô chạy vội ra hành lang khu B một viên đạn trong túi của cô đã rơi ra.

Và tôi là người đã nhặt được nó.

Tôi biết cô là người không có kỹ năng dùng súng chuyên dụng. Nên tôi đoán cô là đang đưa đồ vội cho người khác. Nhưng theo tôi giám định bằng mắt thì có vẻ viên đạn của cô đánh rơi và viên đạn của hung thủ là ...

Hoàn toàn khác nhau."

"Cho nên ..."

"Cùng là người một nhà với nhau. Nếu như cô có thể tìm thấy khẩu súng của Trung uý Trinh, tôi sẽ giúp cô một tay đem cất giấu trước khi Thể công có mặt ở đây vào ngày tới."

"Làm sao tôi có thể tin anh ? Chỉ bằng những lời nói đó."

Kiều Ân Nam cởi bỏ mũ, anh cẩn thận đặt mũ lên tay. Bàn tay còn lại giơ lên, lòng bàn tay hướng về phía cô. "Tôi xin thề." Nguyễn Phương trầm mặc, chỉ đáp lại Ân Nam một cái gật đầu

"8h tối nay tại sảnh vàng. Tôi chờ anh."

Nói rồi cô cuối đầu chào anh xong nhanh chóng rời đi. Kiều Ân Nam mân mân viên đạn còn để trong túi quần, anh kiêu ngạo nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Phương dần khuất xa

"Trung uý Trinh, cô sẽ không thể làm hại Phương của tôi nữa đâu."

_________________________________

"Em ăn cá đi." Trinh Thị cẩn thận dẻ xương trong thịt cá ra rồi gắp cho vào chén của Kiều Trinh. Chắc em ấy đói bụng lắm rồi, ăn khoẻ thật tận 3 chén. Không biết ở trong kia em ấy có ăn uống đầy đủ không nữa.

"Con gái con đứa ham ăn hốc uống. Cơm quân đội thì chê lên chê xuống về đây ăn dọng muốn hết nồi cơm của nhà người ta."

"Để em ấy ăn đi mà ông, sáng giờ chắc đói lã rồi."

"Cháu đừng có một câu hai câu là bênh vực nó. Mốt nó ăn dằm nằm dề ở đây thì cháu đi mà lo."

"Dạ, dạ được rồi mà. Ông ăn cơm đi, cơm canh lạnh mất."

...

"Để tôi rửa cho mà."

"Em đừng có xà nẹo chị nữa. Nhột quá nè."

Kiều Trinh nãy giờ làm không thấy làm mà đứng nói thì nhiều. Sợ tay nàng dính xà phòng lại bị ăn tay nên cô giành phần rửa qua bọt rửa chén. Còn nàng thì tráng bát đĩa qua nước, xong úp lên.

"Hôm nay em ăn cơm có vừa miệng không ?"

"Có, chị nấu ăn vẫn ngon như ngày nào."

Trinh Thị hào phóng tặng cho bạn nhỏ Kiều Trinh một cái thơm má. Xem như phần thưởng việc hôm nay phụ giúp nàng. Còn cái chuyện cử trưa xem như sự cố không nói đến.

...

"Chị có chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ, quần áo với dầu thoa, rượu ngâm xoa bóp cho em nè. Nhớ thi đấu cũng phải giữ gìn sức khoẻ nha, chị lo lắng cho em lắm đó. Lúc nào cũng chủ quan hết."

"Biết rồi, biết rồi."

Kiều Trinh véo nhẹ cái mũi của nàng. Người kia cả buổi cái mặt cứ ỉu xìu không vui, người ta thật sự là rất bận thi đấu mà. Trinh Thị buồn bã, nàng mè nheo ôm chặt lấy eo người kia không buông.

_________________________________

"Cô ấy không để lại bất cứ hint nào cho cô à ?" Hai người hiện tại đều đứng ở sảnh vàng rồi. Căn bản Kiều Ân Nam cũng không biết khẩu súng làm sao có thể cất giấu ở đây.

Nguyễn Phương đứng khoanh tay dựa vào cột lớn. Nghe Ân Nam hỏi, cô chậm rãi nhịp nhịp bàn chân xuống sàn rồi thốt lên một câu nói. "Khoảng cách giữa 2 cột đối xứng nhau là khoảng 30-31 viên gạch."

Kiều Ân Nam lớ ngớ giẫm phải một viên gạch vỡ làm anh ta ngã cái oạch. Tấm gỗ dưới bước sàn nhanh chóng kéo qua một bên, hiện ra bên dưới là một chiếc hộp gỗ. Chiến thắng đã rất gần rồi.

"Chiếu tướng Trung uý Trinh."

...?

Trống trơn !!!

"Kiều Ân Nam ván bài này kết thúc được chưa ?"

"Sao lại là cô ? Phương đâu ?"

"Nguyễn Phương có thể thế thân cho tôi thì việc tôi cải trang thành cô ấy là quá dễ trong lòng bàn tay. Ân Nam, anh mở miệng ra nói thân thế của tôi không hề tầm thường mà đúng không ?

Vậy anh đã thấy cái tầm của tôi chưa ?"

Khá khen ...

"Khẩu súng đó rốt cuộc ở đâu ?" Kiều Ân Nam hoảng loảng khi người trước mặt mình không phải là Nguyễn Phương mà lại là Kiều Trinh. Anh ta dụi dụi mắt để chắc rằng bản thân không hoa mắt.

"Anh có biết vì sao 3-4 năm nay, anh theo đuổi của cô ấy không thành không ? Vì bản thân anh còn non kém lắm, tư duy của cô ấy nhạy bén hơn anh rất nhiều. Để ngồi đây nghe anh giải thích thì cô ấy đã làm xong mọi việc từ vài hôm trước rồi.

Tôi còn biết rất rõ, anh chính là kẻ sát hại Trần Hải. Chỉ trách đêm đó anh ra tay sớm hơn tôi một bước, một người mà chỉ bằng mắt thường đã có thể phân biệt hai viên đạn gần như giống hệt nhau.

Thì chỉ có thể là quá am hiểu về dạng bắn tỉa. Về việc xuất thân của anh bắt đầu tại Thể công cũng cho thấy chỉ cần một lời nói của anh thì Thể công sẽ lập tức điều người xuống điều tra. Trần Hải, anh giết hắn ta cũng chỉ vì tư thù cá nhân.

Nhưng khi nghe lén cuộc trò chuyện của tôi và Phương. Anh lợi dụng việc tôi tìm kiếm Bách Kiên mà cật lực để lại cho tôi rất nhiều manh mối. Cũng như theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Mà phí công giăng ra một chiếc bẫy.

Để hôm nay tóm gọn khẩu súng của tôi, anh sẽ viện cớ vì trách nhiệm và lòng tự trọng của một người lính mà không thể bao che cho tôi. Kế hoạch anh vạch ra nghe qua thì có vẻ hoàn hảo.

Và ...

Một vé kỉ luật sẽ giành tặng cho tôi cũng như việc Quân đội mất đi một tay đập, Than Quảng Ninh nơi em gái anh đang đầu quân cũng bớt đi một áp lực. Ngựa phi về vạch đích với tương lai có sẵn là chiếc huy chương bạc quá dễ dàng.

Anh thật sự nghĩ chuyện một mũi tên trúng hai đích là có thật trên đời sao?

Nhưng ... Cô gái mà anh tưởng chừng sẽ có được sau phi vụ lần này.

Cô ấy đã là người của tôi."

Kiều Ân Nam quỳ dưới đất ngậm ngùi chấp nhận thất bại. "Trung uý Trinh, cô thật sự rất lợi hại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com