1. Bạn học mới
"Xin chào... tôi tên là Lưu Vũ."
Đứng trước 40 cặp mắt như diều hâu của đám học sinh lớp 11A5, Lưu Vũ trở nên có chút khẩn trương. Cậu không quen với việc bị nhiều người chú ý như vậy. Vội vàng lí nhí nói một câu giới thiệu ngắn cũn rồi cúi gằm mặt xuống.
Giáo viên chủ nhiệm cũng không mấy hào hứng với màn giới thiệu này, cho rằng học chung lớp một thời gian chúng tự khắc quen nhau.
Thấy Lưu Vũ đã nói xong, liền đảo mắt tìm chỗ trống còn lại trong lớp.
Chết thật.
Chỗ còn lại duy nhất trong lớp là ở bàn cuối, kế bên là thành phần bất hảo mà giáo viên nào cũng ngại đụng tới, Châu Kha Vũ.
Cậu nhóc Lưu Vũ nhỏ xíu thế này nếu ngồi bàn cuối sợ là không nhìn thấy bảng, mà còn ngồi kế Châu Kha Vũ thì không biết tương lai thằng bé sẽ thê thảm thế nào.
"Chỉ còn mỗi bàn cuối... Có bạn nào tình nguyện đổi chỗ cho Lưu Vũ không? Bạn ấy hơi nhỏ người cô sợ bạn ngồi đó không thấy bảng được."
Cả đám không hẹn mà cùng cúi gằm mặt xuống bàn, im lặng như tờ.
Bảo chúng nó ngồi cạnh Châu Kha Vũ, thà kêu chúng trực tiếp nghỉ học luôn còn hơn. Đại ca này nổi tiếng khó gần, tuy hắn không bắt nạt người khác, nhưng ai làm hắn không vừa mắt thì xác định là chỉ có một từ thảm.
Chiến tích của Châu Kha Vũ, cả trường ai cũng biết rõ, hắn từng đánh cho tên trùm trường trung học A kế bên phải nhập viên hơn một tháng. Cha mẹ Châu Kha Vũ phải mất một khoản lớn làm phí bồi thường cho gia đình của tên đầu gấu nọ để nhà đó không làm lớn chuyện.
Đám đàn em của hắn thì khỏi nói tới, tới cả mấy trường lân cận cũng ngại đụng độ bọn chúng. Đứa nào cũng giỏi nhất là đấm đá, bắt nạt thì không đến nỗi, nhưng chúng lại thích sai vặt bạn học làm này làm nọ cho bọn chúng.
Nói chung là cả trường trung học B này chẳng ai muốn dây vào đám của hắn cả.
"Cô ơi, em ngồi đó được ạ. Vậy... em xin phép về chỗ."
Lưu Vũ không muốn đứng ở chỗ này thêm phút nào nữa, vội vàng quay qua nói với giáo viên chủ nhiệm rồi ôm cặp đi thẳng xuống bàn cuối.
Giáo viên chủ nhiệm thấy tình hình lớp như vậy cũng đành chấp nhận, chẳng còn cách nào khác.
Cả lớp lại không hẹn mà cùng thầm cầu nguyện cho bạn học mới này có thể bình yên trong thời gian tới.
Châu Kha Vũ vẫn đang ngủ gục trên bàn, vì đeo tai nghe nên hắn chẳng để ý chuyện gì xảy ra xung quanh. Cho tới lúc tỉnh dậy thì đã là giờ ra chơi.
Mở mắt ra liền thấy chỗ trống bên cạnh đã bị lấp đầy bởi sách vở của ai đó.
Bởi vì cái thành tích bất hảo dài như sớ của mình mà suốt mấy năm đi học hắn chẳng có lấy một người bạn cùng bàn. Vậy mà bây giờ cũng có người dám ngồi gần hắn, quả thật là điếc không sợ súng đây mà.
Châu Kha Vũ đột nhiên thấy có chút chờ mong xem bạn cùng bàn gan dạ này của mình là ai, vì lúc hắn tỉnh dậy chỉ thấy đồ đạc chứ chẳng thấy người đâu cả.
Tầm mười lăm phút sau, Lưu Vũ mới trở lại từ căn tin, cậu mua hai hộp sữa để dành một hộp sẽ uống lúc tan học.
Lúc về chỗ ngồi thì thấy cậu bạn cao lớn kế bên đã tỉnh dậy, hắn có vẻ ngoài đẹp trai đến chói mắt, nhưng biểu tình trên mặt thì lại vô cùng hung dữ khó gần.
Đột nhiên Lưu Vũ thấy hơi sợ, ngồi xuống bàn im thin thít chẳng dám ho he.
Thế nhưng tên bạn cùng bàn nọ cứ nhìn chằm chằm Lưu Vũ từ lúc cậu bước vào cho tới giờ. Hình như, ban nãy hắn không nghe cậu giới thiệu thì phải.
Cậu nghĩ ngợi trong chốc lát, sau đó hít một hơi, quay qua nói nhỏ với hắn.
"Có vẻ ban nãy cậu không nghe thấy. Tôi là Lưu Vũ, học sinh chuyển trường."
"Ừm."
Đã giới thiệu xong nhưng Lưu Vũ thấy tầm mắt hắn không rời đi, lại nhìn xuống hai hộp sữa trên tay cậu.
Chẳng lẽ muốn uống sữa của cậu sao.
"Cậu muốn uống hả?" Lưu Vũ nghiêng đầu nhìn hắn. Thế mà hắn vẫn chẳng trả lời trả vốn gì, cứ chống cằm nhìn cậu cười cười.
Thật đáng sợ.
Lưu Vũ cắn môi, mặc dù hơi không tình nguyện, nhưng để tránh rắc rối cậu cầm hộp sữa vị chocolate đẩy đến trước mặt hắn.
"Cho cậu."
Loạt hành động này của Lưu Vũ không thoát khỏi tầm mắt đám diều hâu còn lại trong lớp, tụi nó toát cả mồ hôi, chẳng ngờ bạn học mới này còn dám bắt chuyện với Châu Kha Vũ. Trong trường này ngoại trừ đám đàn em của hắn thì chẳng ai dám cùng hắn trò chuyện. Vì cơ bản hắn chẳng để ai vào mắt cả.
Nhưng hành động tiếp theo của Châu Kha Vũ khiến đám học sinh đang hóng hớt ngạc nhiên đến há hốc mồm, liên tục dụi mắt xem chúng có nhìn nhầm không.
Đại ma đầu cực kì khó gần Châu Kha Vũ không những không nổi giận, mà còn cầm sữa uống đến ngon lành. Ừ nhưng chưa đâu, hắn còn nói một câu khiến đám nhóc còn lại tưởng tụi nó bị lãng tai hết rồi.
"Cảm ơn." Hắn vẫn chống cằm nhìn Lưu Vũ, cười nhẹ một cái. "Lưu Vũ."
Mọi người không nhìn nhầm đâu, Châu Kha Vũ vừa cười đó.
Tảng băng mặt lạnh hung tợn ngàn năm vừa cười vừa nói cảm ơn với bạn học mới.
Công nhận là hắn cười lên vô cùng đẹp trai, nhưng trong mắt tụi nó thì vẫn rất đáng sợ.
Đám học sinh trong lớp dùng ánh mắt vô cùng quỷ dị lén lén nhìn xuống bàn cuối, không khí rất hòa bình chứ không hề có mùi sát khí như chúng nó nghĩ.
Chẳng ngờ hắn vừa rời mắt khỏi Lưu Vũ đã trở thành ma đầu ngay tức khắc, mặt lạnh băng trừng mắt nhìn chúng nó. Cả đám liền sợ điếng người quay mặt đi, chẳng dám quay xuống nhìn lần nào nữa.
Trái lại ở đây bạn học mới Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ cười với mình, liền nghĩ thầm trong lòng, hóa ra cậu bạn cùng bàn này cũng thân thiện ghê.
Cậu cũng cười mỉm lấy lệ với hắn, sau đó lại chúi đầu vào đống sách vở của mình.
Ấn tượng của Châu Kha Vũ về người bạn cùng bàn đầu tiên của mình chính là cảm thấy cậu ấy vô cùng dễ bắt nạt. Là kiểu người nếu như ở trong phim thì sẽ là đối tượng hàng đầu bị bạo lực học đường. Nhút nhát, ít nói, lúc nào nhìn tới cũng thấy đang trong tình trạng cúi gằm mặt.
Đám đàn em của hắn cũng thích tìm mấy tên nhóc giống như cậu để trêu ghẹo, sai vặt.
Nhưng hắn lại không muốn bắt nạt người bạn cùng bàn này của mình một chút nào.
Hắn cảm thấy Lưu Vũ rất đẹp.
Lưu Vũ lúc nào cũng cúi mặt xuống, cộng thêm mái tóc dài phủ gần hết mắt và cặp kính cận khiến hắn phải nhìn thật lâu mới thấy rõ từng đường nét xinh đẹp đó.
Vẻ đẹp của cậu có chút mong manh, yếu đuối khiến người ta không nỡ động tay.
Ban nãy hắn chỉ nhìn hộp sữa vì hiếu kì sao cậu lại mua tới hai hộp, không ngờ Lưu Vũ lại cho hắn một hộp. Sau đó còn mỉm cười với hắn.
Thật đáng yêu.
Trong tiết học Lưu Vũ cũng rất an tĩnh, cẩn thận nghe giảng rồi chép bài tỉ mỉ. Thậm chí có lúc cảm giác như không tồn tại. Nếu hắn không lên tiếng thì cậu cũng sẽ không làm phiền hắn.
Thật ngoan.
Tóm lại.
Đại ma đầu của trung học B, Châu Kha Vũ, rất hài lòng về người bạn cùng bàn đầu tiên này của hắn.
*Tác giả:
Tôi chán tôi ghê, cứ bảo là muốn rest nhưng có ý tưởng không viết không chịu được =))) Tình cờ đọc được truyện 'Tôi bảo bạn cùng bàn tôi đánh cậu' nên tôi nảy ra ý tưởng này :))
Vẫn là motip thanh xuân vườn trường quen thuộc thoi nhưng mong các cô vẫn ủng hộ nhé =))))
HCM đang dịch quá nên tôi ở nhà rảnh rỗi, đành viết truyện sìn cp giải trí :))Không thể tin được là mới gần 2 tuần ở nhà mà tôi viết được 5 fic, trong đó đã hoàn 2, xỉu =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com