Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XI: Tơ duyên tám thế

Fine thực sự là rất bất ngờ nha, nàng đây có thể đánh đổi tất cả vì yêu, tại sao Rein tỷ lại quy phục số phận như thế?

"Thế tử phi cẩn thận!"

Chậm rồi còn đâu, nàng ta chân đi, đầu nghĩ, mắt nhắm...đã ngã xuống nước luôn rồi. Mọi người kinh hãi quay đầu nhìn nhau, thế tử phi từ sau khi ngã nước đã bất tỉnh suốt hai canh giờ. Mà đặc biệt là thái y trong cung không ai bắt được mạch của nàng, đó là tất nhiên rồi, nàng vốn tim đã ngừng đập từ lâu, làm gì có mạch nào mà dò.

Lo lắng cũng là lẽ thường thôi, Hoàng Thượng đại nhân cưng chiều "Nhất tiếu khuynh thành" như thế, giờ nàng ra nông nỗi này có khi ngài ấy ra lệnh trảm cả phủ. Mà đâu phải chỉ sợ Hoàng Thượng, thế tử kia mà biết nương tử yêu dấu của mình gặp tai nạn có khi dẫn binh chiếm cả kinh thành không biết chừng.

Không khí hỗn loạn là thế, duy chỉ có Thường Nga Tiên Nữ Rein là bình tĩnh. Sở dĩ Fine bất tỉnh lâu như vậy cũng bởi vì muội ấy căn bản không phải người sống, không hấp thụ được nguyên khí đất trời nên cơ thể không thể hoạt động được. Lúc này cả linh hồn của muội ấy cũng đang nhắm nghiền mắt chứ đừng nói là cơ thể.

Vầy cũng tốt, để muội ấy thế này dễ đem về thiên đình hơn không phải sao? Tiếc là chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là hết thời hạn 49 ngày, nếu muội ấy không tỉnh lại, e là không còn cơ hội nhìn thấy mặt thế tử Shade nữa. Rein và con mèo đưa mắt nhìn nhau thở dài, đúng là không duyên vô phận, đã dùng mọi thủ đoạn như thế cũng vẫn là tình cảm không thể chạm tới được.

--Thời--gian--chóng--trôi--

Thế tử Shade chưa đưa nương tử trở về Nguyệt Thành, lý do bởi vì nàng mãi không tỉnh dậy. Rein vẫn tay ôm con mèo đếm ngược thời gian. Còn hai ngày, nếu Fine không tỉnh dậy cũng chẳng vấn đề gì, nàng chỉ thắc mắc là tại sao? Một ngày nàng nhìn con mèo cả trăm lần. Mỗi lần nhìn là một lần thấy màu đỏ sợi tơ đeo cổ của đệ tử Nguyệt Lão lại nhạt đi một chút. Nguyệt Hạ Lão Nhân từng nói màu sắc của tơ hồng là phản ánh tình cảm của đôi tình nhân, màu sắc càng nhạt càng chứng tỏ tình cảm của họ càng phai mờ. Sợi tơ duyên này là đã nhạt đến không thể nhạt hơn nữa rồi...

--Ngày--cuối--cùng--

Rein không vui không buồn nhìn Fine đang nằm lặng đó, không phải nàng vô tâm mà chỉ vì không biết làm cách nào mới có thể. Chàng thế tử Shade ấy đã ngồi yên đó cả canh giờ rồi, nàng cũng đứng đó phân nửa thời gian ấy. Nói gì bây giờ khi chính tên nam nhân kia một chút cảm xúc bộc lộ ra mặt cũng không có.

"Bảo Thạch giai nhân tài mạo song toàn đệ nhất kỳ nữ, có phải Fine giận ta nên không thèm tỉnh lại đúng không?" Nam tử ấy lẳng lặng nói, nhịp điệu có chút bất an.

Rein liếc mắt nhìn rồi khẽ cười. Sở dĩ xảy ra sự tình này chính là bởi Fine không tìm được lý do để đánh thức bản thân mình. Nói thẳng ra là nàng chẳng còn lưu luyến gì với trần thế. Đời không vướng chấp niệm cũng tốt, dễ dàng đồng ý trở thành Ngọc Thố tiểu muội muội hơn.

Không còn chấp niệm, nghĩa là trong tâm trí nàng không còn hình ảnh của vị thế tử này nữa rồi. Cũng đúng thôi, duyên phận đã tận, cứ cố níu kéo thì Nguyệt Lão chỉ còn cách khiến phàm nhân cạn tình. Có thế mới có thể khiến nhân thế có nhiều mối nhân duyên cảm động lòng người.

"Nếu bây giờ Fine mở mắt thành lão bà bà 80 tuổi, thế tử ngài còn yêu thương muội ấy không?"

Shade như chưa kịp tiêu hóa câu hỏi, chàng nhìn chằm chằm vào thê tử lắc đầu.

"Nàng ấy chỉ là ngã nước, sao có thể xảy ra chuyện đó được?"

Rein khẽ cười, khoé môi đọng chút khinh bỉ.

"Đúng là nam tử phàm nhân, miệng nói không quan tâm nhưng vẫn chỉ đề cao mỹ sắc. Người như Fine có gì đáng để được nam nhân trong thiên hạ này cưng chiều mến mộ đến vậy?"

Shade quay đầu lại, đôi mắt thuỷ ngọc của chàng chất đầy hoài nghi cùng khinh thường nhìn chằm chằm vào đôi mắt lục bảo của mỹ nhân cung trăng.

"Ta thật không ngờ đệ nhất kỳ nữ cùng ta vào sinh ra tử, người được Fine yêu mến đến mức ta thấy ghen tức lại nói như thế về nàng."

"Ta cùng ngài vào sinh ra tử, không lẽ tấm lòng của ta ngài không hiểu?"

Cả con mèo cùng thế tử đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Thường Nga Tiên Nữ, đôi mắt nàng rung lên rất thành thật nhưng nụ cười thì không. Milky biết nàng là đang lừa dối.

"Nghe nói đệ nhất kỳ nữ tỷ tỷ là từ chối tình cảm của thái tử Bright, hẳn không phải vì có nam nhân trong lòng từ trước chứ?"

"Nam nhân các ngươi là đề cao mình quá, coi thường nữ tử chúng ta không có các ngươi là không sống được sao? Ta khuyên ngươi nên tìm một nữ nhi khác, kiếp này ngươi với Fine là vô duyên vô phận."

Rein chỉ nói thế rồi quay đi, một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má nàng. Không giống những thần tiên khác vô hình bất phàm, năm đó Ngọc Hoàng ra lệnh giết nhưng Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân vẫn là không nỡ...nàng căn bản vẫn là người sống, trái tim vẫn đập, nước mắt vẫn rơi. Nếu như năm đó nàng không yếu đuối thế nàng sẽ chẳng bao giờ lâm vào tình cảnh này. Nếu như kiếp ấy nàng gặp được một người đối xử với nàng như tên thế tử kia đối với nương tử hắn... Thì nàng bây giờ đâu là "Đệ nhất kỳ nữ tài mạo song toàn diễm lệ khuynh thành", đâu phải là mỹ nhân cung trăng.

"Meow!"

Con mèo nhìn sợi tơ màu phấn nhạt đến không thể nhạt hơn trên cổ mình rồi quay bước. Luật lệ của Ái Thần không cho phép nàng tiết lộ bí mật nhân duyên của họ. Thôi kệ, dù sao duyên phận họ cũng đã hết rồi. Nàng cũng đâu cần áy náy.

"Nếu ngay bây giờ nàng biến thành lão bà bà 80 tuổi...nói như vậy là nàng sẽ chết trước ta sao? Bởi vậy ta mới không muốn có nương tử, nữ nhi vẫn là yếu đuối đến mức muốn ở bên cạnh để bảo vệ cũng là không thể."

Lại một đêm nữa thế tử Shade thức trắng, nhìn nữ nhân đang nằm lặng yên trên giường chàng khẽ cười. Biết đến nàng là nhất tiếu khuynh thành nhưng sao chàng lại thấy nàng cứ thế này, miệng không nhoẻn cười mới là xinh đẹp hơn bao giờ hết? May mà nàng lúc nào cũng cười. Chàng không muốn nam nhân khác biết được mị lực của nàng mạnh đến dường nào. Không hiểu nổi vì sao cô nương kia có thể dành cho nàng những lời đó, luôn ở bên cạnh nàng lý ra phải biết vẻ đẹp khuynh thành của nàng mới phải.

Khẽ đặt một nụ hôn lên trán nương tử, thế tử Shade thì thầm:

"Tỉnh lại đi Fine, ta đã đợi rất lâu rồi, nếu đợi thêm nữa thì phải thêm bao nhiêu kiếp nữa chúng ta mới là phu thê?"

--Thái--tử--phi--cung--

"Muội nói ngày mai muội không ở đây nữa? Muội đi đâu?" Thái tử phi tay gảy đàn lo lắng nhìn thiếu nữ tóc xanh đối diện, nàng ấy thực rất buồn, buồn vì tiểu muội muội không tỉnh lại sao?

"Thái tử phi..." Rein ngồi phịch xuống đất. "Là bởi nam nhân bọn họ không thể tin tưởng nên ta mới tìm một nữ nhân như Fine tiểu muội bầu bạn. Tại sao bọn chúng vẫn cố tranh giành với ta chứ? Tại sao muội ấy chỉ mỉm cười là nhận được bao nhiêu vòng tay giúp đỡ còn ta dù có van xin cũng không kẻ nào để mắt tới?" Rein ngừng lại khẽ cười. "Bởi vậy ta đành chọn mãi mãi bị giam cầm nơi ấy, nơi có người duy nhất không quản lời đàm tiếu bảo vệ ta."
___________
___________
Vậy là cả hai mỹ nhân đều có quyết định của mình, hồi sau là trở về, liệu rằng có giọt nước mắt của ai rơi hay không?

Chương sau: Giọt lệ nhân duyên.

Gửi gió đưa nụ hôn thơm mùi bạc hà đến bạn đọc 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com