Chương 73: Ân cao hơn núi
Chương 73: Ân cao hơn núi
Địa điểm được lựa chọn trao đổi con tin là ngã ba sông Lê giang - Hồ giang. Thanh Nghi và Trúc Phong bị tống lên tàu, thậm chí bọn cướp không cần trói tay hay bịt mắt họ lại. Những bình nước và bánh bột khô chỉ đủ để cầm hơi chứ không thừa cho một cuộc chạy thoát. Mà trong kế hoạch của hai người cũng không có màn liệu mạng làm anh hùng.
Thay vì vậy, họ cố nheo mắt làm quen với mặt trời chói chang. Họ không biết mình đã bị nhốt bao lâu, nhưng có vẻ ánh sáng đang dần trở nên xa lạ. Thanh Nghi nhìn quanh lũ cướp, cố ghi nhớ khuôn mặt chúng. Một âm mưu trả thù là không thể tránh khỏi, khi nàng đã phải chịu đựng quá nhiều nhục nhã từ những ngày qua.
Bắt gặp ánh mắt của Trúc Phong, nàng phát hiện hắn cũng có ý tưởng tương tự. So với Thanh Nghi, Trúc Phong là kẻ bị hại nhiều hơn. Vết thương trên người hắn không được chăm sóc nên bắt đầu mưng mủ. Chẳng biết hậu quả có nghiêm trọng không, nhưng giờ đây hắn muốn tìm người chịu trách nhiệm chuyện này.
Chiếc tàu cũ kỹ, sức sẹo của bọn cướp trôi xuôi theo dòng Lê giang. Đến ngã ba sông, chúng bắt gặp một con thuyền xa hoa, sang trọng khác. Nhìn cờ treo, Trúc Phong lập tức nhận ra đây là tàu hàng của Nam Cung thương hội. Nhưng điều làm họ ngạc nhiên hơn cả là sự xuất hiện của Hiên Vũ.
Trên bong tàu, đám tiêu sư hùng hổ ôm chặt đại đao sáng loáng. Ở giữa bọn họ là ghế ngồi của đương gia, được trải da hổ đầy uy dũng. Hiên Vũ đã rủ bỏ dáng vẻ bệnh tật yếu đuối, khoát lên mình bộ y phục gọn gàng khi cùng nàng phiêu bạt giang hộ. Thanh Nghi kinh ngạc, tưởng chừng như gặp lại đại sư huynh của nửa năm trước. Chàng hiệp khách oai phong, mạnh mẽ nhưng giờ đây lại có thêm chút ngạo nghễ.
Y ngồi tựa nghiêng về bên phải, chân trái gác lên thành ghế rất lười nhác. Tư thế thoải mái này cho mọi người biết Hiên Vũ có vị trí quan trọng nhất trong số tất cả mọi người. Thanh Nghi nghe được bọn cướp gầm ghè căng thẳng. Chưa thấy người nhà nào đi đưa tiền chuộc lại lộ vẻ phô trương đến vậy. Hiên Vũ đưa tay nhặt hạt đậu phộng trên bàn bên cạnh. Y thảy lên, sau đó đớp gọn hạt đậu phộng giữa không trung. Nhìn Hiên Vũ nhàn nhã thế kia, chẳng ai nghĩ rằng đây kẻ bán thân bất toại. Y đã xoay sở rất hay, khiến kẻ địch không nhìn ra chút sơ hở nào.
Tàu của bọn cướp cập mạn với thuyền của Nam Cung thương hội. Bọn chúng quăng dây qua, nhưng chưa vội sang bong. Tên đầu lĩnh của đám cướp ồm ồm lên tiếng.
- Con tin ở đây, các ngươi có mang tiền đến không?
Hiên Vũ liếc mắt nhìn gã, sự khinh miệt lộ rõ trên mặt. Y không trả lời mà lấy chân phải đá vào chiếc rương đặt ngay bên cạnh. Nắp rương bật mở, lộ ra ánh vàng chói loá. Đừng nói bọn cướp chết thèm, ngay cả Thanh Nghi đây cũng đã bị hớp hồn.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy cả rương vàng chất đầy ắp như thế. Mỗi thỏi nặng như gạch, có thể ném chết người. Bỗng nhiên nước miếng trong miệng Thanh Nghi ứa ra ướt đẫm. “Đây là vật vô tri, chứ có phải me, cóc đâu mà kích thích vị giác thế này.”
Nhưng khi ánh mắt của Hiên Vũ và nàng giao nhau, Thanh Nghi lập tức sực tỉnh. Quái quỷ, đây là vàng của nhà Nam Cung cơ mà, sao phải đưa cho bọn ôn dịch này. Nàng cắn răng tức giận, muốn nổi tâm phản kháng. Hiên Vũ nhíu mày lắc đầu, ra hiệu cho Thanh Nghi hãy ở yên.
- Bây đâu, mau qua bên đó khiêng rương vàng về! - Thủ lĩnh băng cướp xem ra cũng đang nôn nóng.
Bỗng nhiên Hiên Vũ giơ chân đậy nắp rương vàng lại. Y hất mặt ra lệnh, từ đầu tới cuối vẫn thể hiện mình trên cơ lũ người kia.
- Con tin đâu? Phải cho ta xác nhận đã.
- Bọn chúng ở ngay đây, ngươi còn không nhận ra sao?
Thủ lĩnh đại ca nắm tóc Thanh Nghi kéo lại gần mình. Gã dùng bàn tay to bè như nãi chuối bóp má nàng, nâng cao lên để ai cũng thấy rõ.
- Bộ dạng như thế, cả chồng ả cũng không nhận ra chứ nói gì đến ta. - Hiên Vũ ề à lên tiếng, ra vẻ rất nhàm chán. - Phương, Tín hai người qua kiểm tra xem có phải nhị thiếu gia và phu nhân không?
Hai người thuộc hạ dạ rân, sau đó xăm xăm muốn sang tàu. Đám cướp lần đầu tiên gặp trường hợp người nhà con tin lại chủ động đến thế. Hai vị tiêu sư đến gần Thanh Nghi và Trúc Phong, ra dáng cố nhận người, sau đó tức giận la lên.
- Bẩm công tử, hai người này không quen mặt.
- Chết tiệt, vậy không phải bị bắt cóc mà bọn họ cùng nhau chạy trốn. - Hiên Vũ nổi trận lôi đình, tay đập mạnh vào thành ghế. - Mau quay về, chúng ta đi truy tìm đôi gian phu dâm phụ kia.
Tình hình đột ngột chuyển biến, băng cướp kinh hoảng nhìn kho báu chuẩn bị rời đi. Hành động của nhà Nam Cung thật nằm ngoài dự đoán. Chúng nhìn lực lượng phe địch, rồi so sánh với mình. Bên kia chỉ có tám người, trong khi chúng có tới ba mươi cả thảy. Đòi tiền chuộc không xong, đám cướp đành phải giở chiêu trò sở trường.
- Anh em, lên!
Thủ lĩnh băng cướp vừa cất tiếng, toàn bộ nhóm thổ phỉ rút đao ra xông tới. Chúng rần rần chuyển tàu, mắt sáng rỡ khi nghĩ tới rương vàng đầy. Hai tiêu sư của nhà Nam Cung hoàn toàn bị bỏ lơ. Nếu con tin đã không có giá trị, thì quan tâm làm gì cho mệt. Khi phần đông đám cướp đã sang tàu thành công. Tín và Phương lập tức cắt đứt dây neo liên kết giữa hai bên. Còn một vài tên thổ phỉ ở lại tàu đã bị bọn họ tiêu diệt gọn. Thật ra hai người này là những tay thiện chiến nhất Nam Cung thương hội. Tín và Phương được Nam Cung Nghê đặc biệt triệu hồi về chỉ để đảm trách vai trò quan trọng này.
Phiá bên kia, những tiêu sư nhà Nam Cung cũng tuốt đao ra ứng chiến. Hiên Vũ khó khăn xoay người, điều chỉnh tư thế ngồi thẳng lại. Lúc này Thanh Nghi mới phát hiện y giấu thanh kiếm dài phía sau lưng ghế. Hiên Vũ rút kiếm khỏi vỏ, sau đó nhìn bọn cướp đầy căng thẳng.
“Chẳng lẽ đại sư huynh muốn ứng chiến trong tình trạng thế này?”
Nàng hoảng hốt khi nhìn thấy thủ lĩnh băng cướp vượt qua vòng bảo vệ của những tiêu sư. Trước mặt gã chỉ còn lại rương vàng và Nam Cung công tử. Chân phải của Hiên Vũ đạp trên nắp rương, ra vẻ mình là người canh giữ. Thổ phỉ đại ca vung đao lên, không ngần ngại bổ xuống đầu tên cản đường.
Lưỡi đao nặng nề ngay lập tức bật văng ra khi vừa chạm vào kiếm. Một tia nháng lửa và âm thanh đinh tai đủ cho gã biết chiêu vừa rồi hoàn toàn không thiếu lực. Vậy mà công tử nhà Nam Cung thậm chí chưa cần đứng lên vẫn có thể ứng chiến tay đôi với gã. Thổ phỉ đại ca bậm môi tấn công đợt thứ hai.
Một vị tiêu sư khác ngay lập tức xông vào hộ chủ. Nhưng số lượng bọn cướp quá đông, chín người nhóm họ ngay lập tức rơi vào thế hạ phong. Tuy Hiên Vũ không thể rời khỏi ghế, nhưng kiếm pháp linh động của y vẫn có thể bảo vệ phạm vi chung quanh. Đại sư huynh của Tùng viện quả nhiên danh xứng với thực.
Lúc bọn thổ phỉ phát hiện thì chúng đã bị cướp mất tàu lẫn con tin. Nhưng không sao, vàng vẫn còn đây thì có gì đáng lo ngại. Chúng quay lại với cuộc cướp bóc và tàn sát, thậm chí tinh thần còn tăng cao do cảm nhận bản thân đã rơi vào hiểm cảnh. Thủ lĩnh băng cướp lại một lần nữa muốn thử sức với Hiên Vũ. Gã đã nhìn ra điểm yếu của y là không thể di chuyển khỏi ghế ngồi.
Đại đao mạnh mẽ tấn công về phía bên trái, nhược điểm chí mạng của Hiên Vũ. Y dùng kiếm hộ thân nhưng lực tấn công quá mạnh, cánh tay vẫn bị cắt một đường. Thanh Nghi đứng từ xa nhìn thấy, lòng xót xa như xát muối. Nàng hét lên, muốn lao tới bảo hộ đại sư huynh.
May là lúc này hai tiêu sư kịp khống chế Thanh Nghi, không cho nàng làm liều. Thanh Nghi dãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay bọn họ. Cho dù phải bơi sông, nàng nhất quyết phải đến cạnh Hiên Vũ. Dẫu lấy thân đỡ đao, nàng cũng không muốn y chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.
- Bình tĩnh đi, đại ca chắc chắn không ngu ngốc đâm đầu vào chỗ chết. - Trúc Phong mệt mỏi cất tiếng. - Nhìn bên kia đi, huynh ấy đâu có vẻ gì khó khăn.
Từ trong khoang thuyền, cả đám người trang bị vũ khí ầm ầm chạy ra cứu viện. Hiên Vũ vẫn ngồi tại vị trí của mình, dẫu chỉ dùng một tay cũng đủ sức hạ gục hết tất cả kẻ địch muốn tới gần. Tính mạng của y lẫn rương vàng vẫn hoàn hảo, chưa để ai cướp được. Đã lâu lắm rồi Thanh Nghi mới cảm thấy Hiên Vũ mạnh mẽ, bừng bừng sức sống như thế này. Giữa trận hỗn chiến, tuy y không thể đứng lên nhưng vẫn hoàn toàn toả sáng. Trong đời nàng chưa từng gặp ai oai phong, quyến rũ hơn đại sư huynh.
Nước mắt Thanh Nghi chảy dài trong nghẹn ngào và xúc động. Sao nàng có thể không yêu Nam Cung Hiên Vũ cho được. Trượng phu của nàng là người đàn ông đáng tin cậy nhất thế gian. Thanh Nghi bắt đầu dùng chút sức lực cuối cùng để hò hét cổ vũ. Y thỉnh thoảng ngước đầu nhìn nàng, rồi nở nụ cười đắc thắng trên môi.
Lúc tàu cướp và tàu hàng tách ra, những con thuyền khác bỗng từ xa trờ tới. Đây chính là kế hoạch của Hiên Vũ, không chỉ dùng lực lượng nhà Nam Cung, mà còn kinh động đến triều đình. Điều động cả thuỷ binh tuần duyên, không phải việc một thương gia có thể làm được. Nhưng chỉ cần ba chữ Tĩnh quận vương, một hai hạm đội cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa đây là vụ bắt cướp, nhằm giữ gìn trật tự trị an, thuỷ quân chẳng thể từ chối. Với sự góp sức tích cực từ Thuỷ Châu, mấy chục tên thổ phỉ nhãi nhép nhanh chóng bị khống chế. Dẫu cho chúng có nhảy xuống sông chạy trốn, cũng không thoát nổi lực lượng quân đội thiên chiến. Chẳng bao lâu, tất cả đều bị trói gô, lùa qua tàu của quân Thuỷ Châu.
Thanh Nghi nhìn thấy cảnh quân đội hỗ trợ thì vô mừng rỡ. Nhưng mắt nàng không thể rời ra khỏi chỗ đại sư huynh. Y phục của Hiên Vũ dính đầy máu, xung quanh là một màu đỏ thảm liệt. Y đã bị thương nặng hay đây chỉ là máu kẻ thù? Bỗng nhiên từ lo lắng nàng chuyển sang tức giận. Vì sao y không biết quý trọng bản thân, lại một lần nữa muốn đem tính mạng đùa giỡn với tử thần. Thanh Nghi có gì tốt mà để Hiên Vũ phải quý trọng đến vậy. Ân tình của đại sư huynh, dẫu nàng dùng hết kiếp người cũng không thể trả xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com