Chap 26. Vạch trần
Ngay buổi tối hôm đó, Lâm Anh bắt đầu cuộc điều tra của mình. Anh xem đi xem lại các đoạn video trên iPad, tìm kiếm bất kỳ manh mối nhỏ nào. Chiếc iPad này không chỉ là một thiết bị ghi hình, nó còn có thể là chìa khóa để tìm ra kẻ đứng sau. Màn hình iPad hiện lên hình ảnh một bóng người mờ ảo lướt qua trong phòng, Lâm Anh tua chậm từng khung hình. Mặc dù hình ảnh không rõ nét, nhưng anh để ý đến dáng người, cách di chuyển, và đặc biệt là chiếc áo khoác có logo của trường, cùng với một vết sẹo nhỏ ở cổ tay của kẻ đó – một chi tiết mà anh đã từng thoáng thấy trên người Thiên Bảo.
Lâm Anh loại bỏ những người không có khả năng. Phát, Bình, Minh thì không thể nào, họ có thể nghịch ngợm nhưng không bao giờ làm chuyện đồi bại như thế. Vậy còn ai? Suy nghĩ này đưa anh trở lại với Thiên Bảo. Kể từ sau vụ việc bị xử lý, Thiên Bảo đã biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Anh và Trung Anh, nhưng không có nghĩa là hắn đã từ bỏ. Hắn là kẻ duy nhất đủ thâm độc, đủ lòng thù hận và có động cơ để làm điều này. Hắn luôn muốn làm nhục họ, đặc biệt là Trung Anh, người mà hắn từng có ý định sở hữu.
Ngày hôm sau, Lâm Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong đầu anh là một kế hoạch tỉ mỉ. Anh lén cài một phần mềm theo dõi nhỏ vào chiếc iPad, hy vọng nó sẽ giúp anh định vị được kẻ chủ mưu khi hắn kích hoạt lại thiết bị. Anh cũng bắt đầu quan sát Thiên Bảo một cách kỹ lưỡng hơn ở trường. Thiên Bảo vẫn lạnh lùng, ít nói, nhưng đôi khi, Lâm Anh bắt gặp ánh mắt hắn liếc nhìn Trung Anh với vẻ hằn học khó tả, xen lẫn một chút đắc thắng, như thể hắn đang nắm giữ một bí mật kinh khủng. Điều này càng củng cố thêm nghi ngờ của Lâm Anh.
Cuộc điều tra kéo dài hai ngày. Lâm Anh thu thập thêm thông tin, so sánh dáng người trong video với dáng đi, vết sẹo, và thậm chí là thói quen của Thiên Bảo. Anh còn phát hiện ra rằng Thiên Bảo thường xuyên lui tới một quán cà phê internet cũ kỹ ở ngoại ô thành phố, nơi hắn thường dùng để "xử lý" những việc bí mật.
Đêm thứ ba, khi Lâm Anh và Trung Anh đang ngồi học bài trong phòng khách, bỗng nhiên chiếc iPad giấu dưới đệm phòng ngủ của Lâm Anh rung lên bần bật. Một thông báo hiện lên trên điện thoại Lâm Anh: Thiết bị đã được kích hoạt, định vị tại một địa điểm không xa trường học – chính là quán cà phê internet mà anh đã điều tra.
Tim Lâm Anh đập thình thịch, một dòng điện chạy khắp cơ thể. Hắn ta đã ra tay rồi! Anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh đến mức tối đa.
- Trung Anh, em ở nhà làm bài tập nhé. Anh có việc cần đi một lát, quan trọng lắm, không thể trì hoãn được.
- Anh đi đâu vậy? - Trung Anh hỏi, ánh mắt ngây thơ, nhưng cũng có chút lo lắng khi thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, dù anh cố che giấu.
- À, anh có hẹn với Phát và Bình để thảo luận về một dự án nhóm. Sắp thi rồi nên phải gấp rút - Lâm Anh nói dối, nụ cười hơi gượng gạo. Anh nhanh chóng thay đồ, khoác chiếc áo khoác đen, chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối đầu. Anh không quên cầm theo chiếc iPad và điện thoại.
Lâm Anh lái xe máy thẳng đến địa điểm được định vị. Đó là một quán cà phê internet cũ kỹ, nằm khuất trong một con hẻm tối, ánh sáng bên trong lờ mờ, tạo cảm giác u ám. Anh bước vào, ánh mắt sắc lẹm quét qua từng gương mặt đang cắm cúi trước màn hình máy tính. Và rồi, anh nhìn thấy hắn.
Thiên Bảo. Hắn ta đang ngồi ở một góc khuất nhất của quán, với vẻ mặt đầy ranh mãnh. Trước mặt hắn là một chiếc máy tính đang hiển thị... giao diện quản lý camera trực tuyến. Và bên cạnh hắn, không thể lẫn đi đâu được, là chiếc iPad của Lâm Anh, màn hình đang phát hình ảnh nhạy cảm của Lâm Anh và Trung Anh, cảnh họ chơi trò lột đồ và những nụ hôn cháy bỏng, không những vậy còn có cả lúc họ làm tình nữa
Máu trong người Lâm Anh lại sôi lên, cơn giận dữ trào dâng đến đỉnh điểm, thiêu đốt mọi giác quan. Hắn ta thật sự dám làm chuyện này! Lâm Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng bước chân anh vẫn nặng trịch, dứt khoát tiến thẳng đến chỗ Thiên Bảo.
Thiên Bảo đang chăm chú vào màn hình, khuôn mặt hắn ta hiện rõ vẻ thích thú pha chút ghê tởm khi xem lại những khoảnh khắc riêng tư của Lâm Anh và Trung Anh. Hắn không hề hay biết sự xuất hiện của Lâm Anh, cho đến khi một bóng đen bao phủ màn hình máy tính của hắn.
- Thiên Bảo! - Giọng Lâm Anh vang lên, lạnh lẽo như băng, đủ để khiến cả quán cà phê internet đang ồn ào bỗng chốc im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Thiên Bảo giật mình, ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn ta từ vẻ thích thú chuyển sang ngạc nhiên tột độ, rồi nhanh chóng biến thành vẻ ngông nghênh và thách thức khi nhìn thấy Lâm Anh đứng sừng sững trước mặt, khuôn mặt anh tối sầm lại, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, nhưng lại bình tĩnh đến đáng sợ. Chiếc iPad đang phát hình ảnh nhạy cảm vẫn nằm chềnh ềnh trên bàn, như một bằng chứng không thể chối cãi.
- Lâm... Lâm Anh... Sao... sao mày lại ở đây?
Thiên Bảo lắp bắp, khuôn mặt hắn ta tái mét nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bất cần và nụ cười khẩy đầy thách thức.
- Đến đây làm gì? Muốn xem ké à? Hay là mày lo lắng cho thằng Trung Anh của mày bị lộ mặt? - Hắn ta bật cười đầy chế giễu, không có chút sợ hãi nào. Hắn biết Lâm Anh không thể làm gì hắn ngay tại đây, giữa chốn đông người này.
Lâm Anh cúi xuống, bàn tay anh siết chặt vai Thiên Bảo, lực mạnh đến mức khiến Thiên Bảo phải nhíu mày vì đau.
- Mày định làm gì với những thứ này? - Anh chỉ vào chiếc iPad, giọng nói nhỏ nhưng chứa đựng đầy sự nguy hiểm, như một tiếng gầm gừ của thú dữ bị khiêu khích.
- Mày muốn làm nhục Trung Anh, phải không? Muốn bôi nhọ danh dự của nó trước mặt mọi người?
Thiên Bảo cười khẩy, ánh mắt hắn ta đầy vẻ thách thức nhìn thẳng vào Lâm Anh, không hề nao núng.
- Thì sao? Đúng là tao muốn làm nhục nó đấy. Tao muốn cho cả trường biết mặt mũi thật sự của hai đứa bay. Muốn cho cả thiên hạ biết sự thật 'ghê tởm' của hai thằng đồng tính chúng mày! - Hắn ta gằn giọng, vẻ căm hờn hiện rõ trong đôi mắt, cùng với sự hả hê độc địa.
- Ai bảo mày dám cướp hết mọi thứ của tao? Ai bảo mày dám làm nhục tao trước mặt mọi người? Mày nghĩ mày là ai mà dám ngang nhiên yêu nó? Tao chỉ muốn trả lại những gì mày đã làm với tao thôi. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi! Tao sẽ cho chúng mày sống không bằng chết! - Hắn ta nói, đôi mắt lóe lên sự điên dại.
Lâm Anh nghe xong thì không thể kìm nén được nữa. Anh nắm chặt cổ áo Thiên Bảo, kéo hắn ta đứng dậy, khiến chiếc ghế đổ rầm. Cả hai đối mặt nhau, chỉ cách một gang tay. Lâm Anh đã vượt quá giới hạn của sự kiềm chế.
- Mày không xứng đáng để nói đến Trung Anh! Mày đã phá hoại cuộc đời nó bao nhiêu lần rồi hả, và bây giờ mày lại muốn làm điều đó lần nữa sao? - Giọng anh trầm xuống, đầy vẻ đe dọa, sát khí toát ra khiến cả không gian xung quanh như đóng băng. Mọi người trong quán đều im lặng, sợ hãi nhìn về phía họ.
- Tao cho mày hai lựa chọn, Thiên Bảo. Một là mày giao hết tất cả những đoạn video này cho tao, và biến khỏi cuộc đời Trung Anh mãi mãi, không được phép bén mảng đến gần nó nữa. Hai là mày sẽ phải hối hận vì những gì mày đã làm, hối hận đến tận xương tủy. - Lâm Anh nói, ánh mắt anh tóe lửa, gằn từng chữ một.
- Và tao cam đoan, mày sẽ không thích cái 'hối hận' đó đâu. Tao sẽ biến cuộc đời mày thành địa ngục trần gian.
Thiên Bảo nhìn thấy sự kiên quyết và lạnh lùng đến đáng sợ trong mắt Lâm Anh. Dù bản tính ngông cuồng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được mối nguy hiểm thật sự, một sự đe dọa không chỉ bằng lời nói mà bằng cả ánh mắt và khí chất của Lâm Anh. Hắn biết, Lâm Anh không phải là người nói suông. Hắn bắt đầu run rẩy. Hắn biết Lâm Anh có thể hủy hoại hắn dễ dàng như bóp nát một con kiến. Cuộc sống của hắn ta có thể sẽ bị hủy hoại nếu những đoạn video này bị lộ ra, hoặc nếu Lâm Anh thực sự "ra tay" theo cách của riêng anh.
- Được... được rồi... - Thiên Bảo lắp bắp, vẻ ngông nghênh hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự sợ hãi tột cùng.
- Tất cả... tất cả video tao đều để trong iPad đó... Không có bản sao nào khác đâu... Tao hứa... - Hắn ta nói, đôi mắt vẫn còn chút bất cần nhưng đã pha lẫn sự sợ sệt và tuyệt vọng.
Lâm Anh nhìn thẳng vào mắt Thiên Bảo, một ánh mắt đầy cảnh cáo, như một lời cảnh báo cuối cùng.
- Tốt. Giờ thì, biến đi. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Trung Anh nữa. Nếu không, tao sẽ không nương tay đâu. Mày hiểu chứ?
Lâm Anh buông tay, Thiên Bảo lập tức ngã nhào xuống đất.
Thiên Bảo vội vàng đứng dậy, không dám nhìn lại Lâm Anh một lần nữa, hắn chạy bán sống bán chết ra khỏi quán, bỏ lại chiếc iPad trên bàn. Lâm Anh cầm chiếc iPad lên, lòng nặng trĩu. Anh đã loại bỏ được một mối nguy hiểm, nhưng vết sẹo trong lòng Trung Anh, và cả trong lòng anh, thì vẫn còn đó. Anh biết, việc bảo vệ Trung Anh sẽ là một cuộc chiến không ngừng nghỉ, và anh sẽ phải luôn cảnh giác. Anh nhìn chiếc iPad trên tay, đây không chỉ là bằng chứng, mà còn là lời nhắc nhở về một thế giới đầy những hiểm nguy mà anh phải bảo vệ Trung Anh khỏi nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com