Chap 23:Huỷ Hợp Đồng
Haha... Bây giờ thì tôi co thể yên tâm mà ngủ rồi, còn nhiêu thì cứ để thằng Song Ngư lo đi, haha...
Reng...reng...!
-Cái gì đây...?-tôi vớ lấy cái máy điện thoại lên bàn, nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy bất ổn-Mẹ...mẹ gọi mình..?
Đúng thiệt là,tin tưởng gia cho thằng Song Ngư thì chả có ích gì cả! Bây giờ còn bị mẹ la cho 1 đống nữa cơ! Điếc hết cả lỗ tai
30 phút sau
-Song Ngư!!!lên đây tôi biểu!-tôi hét ầm ĩ lên
-Có việc gì?-thằng đó, tôi nói chẳng sai, siêu nhân là đúng rồi... Mới gọi 1 cái mà từ bao giờ đã đứng kế bên rồi!
-Tôi tin tưởng giao cho ông mọi chuyện mà giao giờ tôi bị mẹ tôi la là sao? Bla...Bla...Bla!!!!-tôi chữi hết cái này hết cái nọ
-Tôi nói là giao cho tôi giải quyết nhưng đâu phải bây giờ đâu?-thằng nhăn mặt
-Chứ ông nghĩ là lúc nào nữa,giận! Không thèm nói chuyện với ông nữa!-tôi trùm kín mềm lại,ngủ
-Bà yên tâm,ngày hôm sau sẽ có sẽ thay đổi!-thằng đó cười chạy đi đâu mất dép
-Liệu có nên tin tưởng không nhỉ?-tôi suy nghĩ-Ảo quá, có bao giờ mà ngày hôm sau sẽ thay đổi?
Tôi ít bao giờ gặp mẹ,cha từ hồi còn 6 tuổi,lúc đó tôi cô đơn lắm... Bị bạn bè trong lớp chọc ghẹo suốt. Thế mà có 1 hôm cha mẹ về nhà, hôm đó cũng là ngày kiểm tra toán, tôi được 9 điểm. Về nhà khoe với mẹ nhưng nhận lại là những tức giận của cha mẹ
-con với cái! Học làm sao mà có 9 điểm vậy hả?!
-Nhưng mẹ ơi! Con đã cố gắng hết sức rồi!
-Lo học đi! Đúng là đứa con hư, nói 1 cãi 10!
Từ đó tôi cố gắng học hoài,học mãi để nghe được 1 câu khen ngợi của cha mẹ. Nhưng đáp lại là gì? Tôi học suốt cả 9 năm nhưng mà, chưa bao giờ nghe được câu khen của cha mẹ. Thay vào đó hoi cứ la rầy nên tôi cũng chả cố gắng học nữa, nhưng họ lại tiếp tục la hét.
Rất cuộc họ muốn tôi sống làm sao mới vừa lòng?!
Từ đó tôi cũng ít liên lạc với ba mẹ hơn, ba mẹ cũng chả để ý gì đến đứa con gái này, cứ cúi đầu vào công việc. Công Việc, nó có gì vui mà làm người khác chú tâm đến vậy? Đồng Tiền, nó quan trọng đến thế ư? Thế còn Con Cái? Nó có quan trọng bằng Công Việc và Đồng Tiền không nhỉ?
Song Ngư Pov
Thiệt là, cái bà này, muốn giải quyết thành công thì phải từ từ thôi chớ! Hở tí là giận!
Tôi nhanh chóng chạy về nhà, thay lại quần áo.
-Em đi đâu mà vội thế,Song Ngư?-Thằng anh Kim Ngưu ló đầu vào phòng tôi,hỏi
-Đi huỷ hợp đồng với công ty Nguyễn Hoa!-tôi nói,tay cài lại nút áo
-Thật chứ? Nó là 1 hợp đồng (không) quan trọng đấy!-Anh Kim Ngưu bước vào phòng
-Còn nhiều hợp đồng quan trọng hơn nhiều,anh tiếc gì mà lại hợp tác với công ty đó chứ? Công ty của họ chỉ là 1 công ty nhỏ thôi mà...-tôi cười khinh bỉ
-Mạnh miệng nhỉ?-anh Kim Ngưu cũng cười-thôi thì cho anh đi với, ở nhà chán quá!
-Tuỳ!-Tôi nói rồi xách 1 đống giấy tờ đi
-Ế ế!! Đợi anh mày với,Song Ngư!!-anh Kim Ngưu hét lên
Tại công ty Nguyễn Hoa
-Ồ... Song Ngư đấy à,cháu đến đây có việc gì không?-cha của Linh Nhi tươi cười hỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an
-Phải có việc mới tới chứ tôi đâu rảnh mà đến công ty ông ngồi ăn bánh uống trà đâu như thế này đâu nhỉ?-tôi cầm ly nước trà lên uống-Nghe nói hôm nay ông đến nhà Bảo Bình à?
-Ồ... Thì ra đó chính là cái lí do huỷ hợp đồng!-anh Kim Ngưu ngồi kế bên, nghĩ
-Đúng vậy! Có sao ạ?-cha của Linh Nhi nói bằng giọng bực tức-Con nhỏ đó đúng là mất nết, nói 1 cãi 10,đúng là cha mẹ không biết dậy dỗ,....
Rầm...!
Tôi lấy đống giấy đập mạnh lên bàn, nhìn cha của Linh Nhi đang khiếp sợ
-tôi có làm gì đâu mà ông lại nhìn tôi nhỉ?-tôi cười-Ông cứ tiếp tục nói!
-Bla...Bla....Bla... Thế là tôi gọi cho ba mẹ nó, lập tức huỷ hợp đồng, tôi đang nghĩ bộ dạng con nhỏ đó đang quỳ gối xuống,xin lỗi tôi rồi tôi sẽ đá vào đầu nó vì cái tội dám bất kính với tôi!-cha Linh Nhi cười thoả mãn xong rồi lại hỏi tôi-Thế thì chuyện này có gì mà cháu lại quan tâm vậy?
-À...không có gì quan trọng đâu!-tôi mỉm cười-chỉ là đến đây để huỷ hợp đồng cùng với công ty của ông thôi!
-Cái...cái gì...!? Cậu chắc chứ Song Ngư?!-ông ta hốt hoảng,nếu như huỷ cái hợp đồng này thì công ty của ông sẽ phá sản mất thôi-Cậu...cậu nên suy nghĩ lại việc này! Còn có công ty nào còn hơn công ty của chúng tôi ư?!
-Đúng vậy,đó chính là công ty mà hồi nãy trong câu chuyện của ông!-tôi nói
-Chẳng lẽ... Là công ty Bình Tử ư?!-ông ta bất ngờ kèm tức giận-công ty đó thì có gì hơn chúng tôi chứ?! Nghe đồn đâu đây là công ty đó còn đưa ra 1 sản phẩm độc hại cho người tiêu dùng nữa cơ mà!
-Ơ... Tại sao ông biết điều đó nhỉ?-tôi giả làm mặt bất ngờ-Đến bây giờ thì trên cái trang báo chưa ra tin tức đó đấy, nói xem thông tin đó ở đâu? Tôi sẽ vào xem
-Nó...-ông ta bắt đầu ấp úng
-...-Kim Ngưu thì bắt đầu cảm thấy thương hại ông ta, nhưng vẫn làm theo lời tôi bảo khi còn ở trên xe. Đó chính là dùng máy điện thoại ghi âm hết mọi thứ
-À do ông làm à?-tôi hỏi
-Đúng! Tất cả là do tôi làm đấy thì sao? Haha... Tên nhóc như ngưoi thì làm được gì ta nào? Nói với mọi người rằng ta là người làm cho sản phẩm của công ty Bình Tử độc hại à? Bằng chứng đâu?! Haha...!-ông ta hoá điên, hét lên
-Kim Ngưu,anh bật máy ghi âm lên cho ông ta xem!-tôi nói
-Rồi rồi, không cần nói anh cũng biết!-thằng anh Kim Ngưu nói,lòng suy nghĩ là "ai mới là anh? Ai mới là em đây?"
Tất cả là do ta làm đấy thì sao?haha...tên nhóc như ngươi thì làm được gì ta nào?nói với mọi người rằng ta là người làm cho sản phẩm của công ty Bình Tử độc hại à?Bằng chứng đâu!?Haha....!
-Mày..mày...!-ông ta bất ngờ rồi hét lên trong tuyệt vọng,mọi thứ đến đây là kết thúc rồi,nó nhanh chóng như thế sao?-Aaaaaaaaa......!!!!!!!!
Còn Linh Nhi, tôi đoán là cô ta cũng bất ngờ lắm! Vì sao ư? Là vì cô ta đang ở đây! Đang đứng ở ngoài cửa kia kìa!
Tôi làm xong Nhiệm Vụ mà Bảo Bình nói rồi, từ bây giờ bà ấy sẽ không nghe được tiếng la rầy của cha mẹ bả nữa, bả có khen tôi rồi xoa đầu tôi không nhỉ?
-Song Ngư à, mày cho anh mày đi nhưng ít nhất cũng phải cho anh mày nói câu nào ngầu ngầu chút chớ!-Cha Kim Ngưu bắt đầu than vãn
-Về trước đi!-tôi nói-Nhớ nhắn tin qua cho công ty Bình Tử là chúng ta sẽ sẽ kí hợp đồng với bên đó,thế thôi!
-Mày còn tính đi đâu à Song Ngư?-cha Kim Ngưu bắt đầu tò mò,nhăn mặt lại nói
-Qua nhà Bảo Bình!-nói rồi tôi chạy lên xe rồi phóng qua nhà bà Bảo Bình ngay
-Nhỏ Bảo Bình thiệt là... Có số tốt mà không biết hưởng! Ấy mà thằng mắc dịch kia! Mày lấy xe rồi thằng anh mày đi bằng cái gì?!-Cha Kim Ngưu hét lớn lên,mặt rõ vẻ sự tức giận
-Có chuyện gì thế Kim Ngưu?-chị Song Tử chui từ đâu ra,hỏi
-Huhu... Song Tử ơi... Cứu tôi với, thằng em mắc dịch lấy xe chạy đi mất rồi,huhu...-cha Kim Ngưu than thở rồi lại khóc-Ý! Song Tử hả?! Trời thương tôi rồi! Cho đi nhờ xe với!
-Tôi đi bộ mà!-chị Song Tử nhăn mặt
-Huhu...ông trời ơi,sao lại bất công với con như vậy?-cha đó lại khóc
-Đứng dậy đi, đi về nhà tôi,bữa nay tôi đãi ông 1 bữa!-chị Song Tử nói
-Thiệt sao?! Song Tử là nhất! Ahihi!-cha đó vui mừng rồi cảm ơn rối rít
-rồi rồi,về thôi!-Chị Song Tử lắc đầu, vốn dĩ vì nếu như có người khác ở đây thì lịch sự lắm cơ, còn nếu không thf nhảy tưng tưng như thằng trốn viện cơ đấy!
End
-Hihi...tui tốt bụng quá mà... Nói 1 ngày viết 1 chap thôi mà bây giờ lại viết đến 2 chap cơ chứ! Thôi kệ,coi như đền bù chap ngắn hôm trước luôn! Hihi!-tác giả cười-Ăn mừng vì chap này là Kim Ngưu xuất hiện nhiều nà:v mấy chap trước là toàn xuất hiện có chút xíu à,giờ nhiều>v<
-Huhu... Làm tôi có cảm giác như là mình là mình sắp bị độc giả lãng quên luôn cơ đấy!-Kim Ngưu khóc
-thôi đi ông nội, bớt diễn!-tác giả cảm thấy tức giận
See You!!!❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com