Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 49:Chị dâu mà cũng không tha nữa sao?(H)

Cuối cùng Bảo Bình cũng được xuất hiện,ra khỏi cái bệnh viện luôn luôn có mùi máu và không thiếu mùi thuốc,luôn luôn đối mặt với bốn bức tường làm cô phải vui sướng đến phát điên!

"Mời tiểu thư lên xe..." Một người đàn ông cao ráo,khập người xuống trước cô lịch sự bảo. Toàn người màu đen,khuôn mặt nghiêm nghị làm người ta lầm tưởng rằng đây có thể là một người xã hội đen.

"Cảm ơn!" Hai chữ trọn vẹn,tiếp đó là nụ cười của cô. Người đàn ông mặt có chút ửng hồng nhưng khi thấy có một đôi mắt cứ dí sát vào mình thì khuôn mặt trở nên cứng ngắc lại,một giọt mồ hôi lăn xuống má.

====

"Chào em,Bảo Bình!" Anh Kim Ngưu lon ton từ trong nhà bước ra,dù là anh của Song Ngư nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Phía sau là chị của cô,Song Tử đang mỉm cười phía sau,tay đặt lên vai Kim Ngưu,chiếc nhẫn có đính một viên đá quý nhỏ sáng choé lên làm Bảo Bình có chút hoang mang.

"Chị Song Tử...anh Kim Ngưu...cái nhẫn đó..." Bảo Bình nói một chút rồi ú ớ một chút." Không lẽ đó là nhẫn đính hôn sao?" Nói đến đây,chỉ thấy chị Song Tử cười khúc khích,tiếp đó anh Kim Ngưu xoa đầu chị Song Tử như hành động của một cặp vợ chồng nào đó vậy.

"Em tinh mắt lắm đấy,Bảo Bình!" Chị Song Tử cười hì hì,gạt tay Kim Ngưu ra rồi tiến lại gần Bảo Bình,cầm tay đứa em của mình lên rồi lại bảo." Mai mốt,em cũng phải cưới rồi có đứa con cho bà chị này bế đấy!"

"Chị...!" Bảo Bình ngượng chín cả mặt lên,lén lút nhìn qua phía Song Ngư với hai đôi mắt sáng rực lên.

"Chị dâu à,em nhất định sẽ không làm chị thất vọng đâu nha!" Song Ngư nói một cách đầy tự tin,Bảo Bình thì đỏ mặt,Kim Ngưu thì cười khúc khích còn Song Tử thì đang sung sướng khi nghĩ đến việc em gái mình mặc bộ váy trắng của cô dâu trông đẹp đến cỡ nào.

====

"Bảo Bình à!" Song Ngư lên tiếng nói.

"Hửm? Có chuyện gì?"

Giờ,cả hai đang trong phòng Song Ngư. Cặp vợ chồng kia thì đang bên phòng làm chuyện mờ mờ ám ám gì rồi. Để hai đứa em của họ ở đây để xem tivi.Nói xem tivi vậy thôi,chứ Bảo Bình đang nằm dài trên đùi Song Ngư,anh ấy cũng chỉ đang bật tivi làm cảnh thôi chứ phần còn lại là ngắm chị Bảo Bình đang đọc cuốn tiểu thuyết kia.

"Bà tính như thế nào?"

"Tính cái gì mới được,nói rõ ra nào!"

"Về công việc!"

"..."

"Này nhé! Dám nói với tôi là bà làm công việc cũ đi nhá,đừng có mơ đến việc đó!"

"Ừm!"

"Đừng có ừm phũ phàng như thế chứ!"

"Một con sâu lười biếng như tôi sẽ ăn bám gia đình nhà ông cả đời,cả kiếp này!"

"Thế bà về làm dâu nhà tôi đi,mỗi ngày được ăn ba bữa,có người hầu dọn dẹp cho cả ngày. Tối đến chỉ cần vận động mạnh một chút là ok. Việc nhẹ lương cao!"

"Ừ.... Mà khoan! 'Vận Động Mạnh',ý ông là sao?!"

"Tuỳ ý bà nghĩ!"

"Xuỳ xuỳ,cấm nghĩ bậy nhé! Không là tôi phang cho ông cái dép vào mồm bây giờ ấy!"

"Bà nghĩ bà có thể cho chồng tương lai của bà phải đi phẫu thuật lại mặt trước lễ kết hôn sao?"

"Này thì chồng tương lai này!!!"

Nói rồi,Bảo Bình lấy cuốn sách đập thẳng vào người Song Ngư một cách không thương tiếc. Làm Song Ngư phải hét toáng lên vì đau. Thấy cảnh đó,Bảo Bình chỉ vểnh mũi lên tỏ vẻ như mình thắng cuộc vậy.

"Cú đó...đau đấy!"

"Hứ! Chứ còn sao nữa! Chọc đến chị mày đây thì đi thăm tổ tiên dòng họ nhé! Đừng có giỡn mặt đến chị!"

"Thế à?"

"Ừ!"

"Thế chị nghĩ chị có chịu đau được lâu không?"

"Có!"

"Chắc chắn?"

"Chắc chắn!"

====

"Aaa,đau,Song Ngư! Đừng mà...!!!" Tiếng rên vang lên trong căn phòng,Bảo Bình kêu vang tha thứ nhưng người phía trên chẳng mặc mà cứ nhấp nhấp liên hồi trong cơn sung sướng.

"Chị à,chị chịu đau lâu lắm mà!" Nói rồi,Song Ngư cười gian tà. Tiến thẳng vào trong Bảo Bình,tay cứ xoa nắn hai bên ngực.

"Ưm....Đừng...Aaaa..." Những lời cầu xin đó đối với Song Ngư là sự cổ vũ. Dù đau đớn nhưng Bảo Bình lại cảm thấy hạnh phúc,hạnh phúc vì cuộc sống đã không quá bất công với cô rồi giờ đây,lần đầu tiên của cô được trao cho người đàn ông này( xin xem lại chap 37).

"Bảo Bình à,nói sự thật đi...bà đng cảm thấy sung sướng đúng không...?" Nói rồi,Song Ngư cứ tiến vào,người đã đổ mồ hôi nhưng sự ham muốn cứ chiếm lấy tâm trí cậu. Đúng vậy,ham muốn xâm chiếm người con gái mà mình thương,mình yêu là điều ai cũng muốn nhưng điều đó không có nghĩa là ngoại trừ Song Ngư. Cậu cũng là đàn ông mà,cũng muốn cũng ham cũng khát thôi.

Các nhà khoa học đã chứng minh rằng làm việc này nhiều lần sẽ được sung sướng mà:))

"Ưm...Aaaa...!" Tiếng rên dâm đãng lại thốt ra từ miệng Bảo Bình,cô không kháng cự được nữa,đành buột miệng cầu xin." Song Ngư....phá nó đi....phá nó đi... Aaaaa!"

"Thật tuyệt,cảm giác này thật tuyệt phải không?" Nói rồi,Song Ngư rút ra. Bảo Bình cảm thấy cụt cả hứng,hồi nãy lúc mà kháng cự thì cậu quyết không tha,lần này thì mở miệng cầu xin thì lại làm việc khiến người ta mất hứng.

"Thật đáng ghét! Đồ yếu sinh lí!"

"Hửm?"

Nói rồi,cậu bất ngờ xông thẳng vào làm Bảo Bình phản ứng không kịp.

"Đồ...Aaa..." Bảo Bình chưa nói hết lại bị Song Ngư nhào bóp ngực mình. Giận quá,Bảo Bình hét lên nhưng tiếng rên vẫn không biến mất trong câu nói đó." Điều Này....Aaaa..chẳng vui tạo nào đâu...a...SONG NGƯ!!!"

"Thật sự nó rất vui mà!" Nói rồi,Song Ngư đổi tư thế. Trong 69 tư thế thì họ đã làm khoảng hơn 3 tư thế rồi,ngày còn dài,ngại gì không làm nốt những tư thế còn lại?

Lần này thì Bảo Bình sẽ phải phục vụ,cô cúi đầu xuống,vểnh bộ mông lên rồi dùng cái miệng nhỏ làm thoả mãn 'thứ' mà khiến cô đau đớn nãy giờ.

"Ngoan rồi sẽ có thưởng!" Nói rồi,Song Ngư ấn mạnh đầu cô vào ý muốn cô hãy làm nhanh lên,không tốn thời gian nữa.

Sau đó,căn phòng phát ra những tiếng rên,tiếp là những tiếng 'bành,bạch' phát ra. Nghe thôi cũng đủ cho một ai đó tò mò về cảnh hâm nóng xôi này rồi,nhưng tác giả sẽ không cho xem đâu=)) tự mà suy nghĩ đi,tự mà để cho trí tưởng tượng bay cao và xa đi~~~

=====

"Mấy đứa à..." Chị Song Tử từ tốn và nhẹ nhàng dùng đũa gấp một miếng cá vào bát Kim Ngưu rồi bảo hai con người trước mặt mình."Nãy chị đi qua có nghe thấy tiếng của Bảo Bình..."

"Phụt...!!!" Bảo Bình đang ngồi ăn cơm,phụt cơm ra một cái rồi ôm bụng nghĩ về cơn đau lúc mới làm xong. Nó đau như lúc bị đến tháng ấy,có khi đau khủng khiếp hơn nữa.

"Song Tử à,chuyện tế nhị,nên để sang một bên!" Kim Ngưu chặn lời mà Song Tử tính nói tiếp,dù gì mà nói,Song Tử chỉ muốn trêu chọc hai đứa nó thôi chứ nhìn khuôn mặt đầy mãn nguyện của Song Ngư và cái nhăn cố chịu đau của Bảo Bình cũng đã đủ miêu tả chuyện gì đang xảy ra rồi!

"Tế nhị gì chứ? Haizzz...thật là,con nít thời nay bạo dạn ghê anh nhỉ?" Song Tử cười gian nhìn đứa em yêu quý cười mình.

Nhưng chỉ toàn thấy Song Ngư lườm lườm mình,thật là,chị dâu mà cũng chẳng tha nữa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com