Chap 50:Đoán Bằng Đầu Gối Cũng Biết Là Ai!(H)
Từ hôm xuất viện đến giờ,cô được Song Ngư hứng như hứng hoa nâng như nâng trứng vậy. Ừ thì đã bảo là ăn bám thế thôi nhưng cô chẳng phải là tiểu thư đài cát gì đâu mà suốt ngày nằm lì trong nhà,động vào việc gì cũng bị người giúp việc kêu ra phòng khách. Riết rồi,mỡ trong bụng cô tăng lên mấy kí....
" Chị Song Tử à,chị không thấy buồn chán khi suốt ngày bị nhốt ở nhà sao?"
"Thế em có buồn chán khi nói câu đó hơn 30 lần chưa?"
"..."
"Mà em này,con gái con nứa,phải điệu đà chút đi chứ!"
"Phận làm con gái sao mà khổ thế này?"
"Thôi nào,đứng lên đi ra ngoài với chị!"
"Dạ? Thật sao? Cảm ơn chị!"
Nghe được ba chữ đi ra ngoài làm cô mừng rỡ rơi nước mắt. Không ngờ cũng có ngày,chị của cô lại hiền lành như tiên như bụt thế này!
=====
"Chị à,em thà ở nhà còn hơn!"
Cô nói rồi nhìn cô chị Song Tử của mình đang loay hoay 'càn quét' tiệm bán quần áo. Đúng vậy,mỗi lần đi qua cửa tiệm nào là hàng đống bao quần áo được xách trên tay. Cô không ngờ rằng sau bao nhiêu năm,cô chị của mình bất ngờ có sở thích mua sắm đến vậy. Liệu anh Kim Ngưu có quá tay về việc lo chi phí 'càn quét' của chị Song Tử quá rồi không?
"Nào! Bảo Bình! Ném mấy cái túi đó xuống đi,lại đây chị bảo này!" Chị Song Tử vẫy tay kêu cô tới,ánh mắt không ngó ngàng gì đến cô em gái của mình mà cứ dán thẳng vài bộ váy trắng tinh trước mặt mình khiến cho Bảo Bình không được vui cho lắm...
"Mồ! Đừng nói rằng chị tính cho em thử bộ này nhé?"
"Còn phải hỏi!?"
=====
Đứng trong buồm thử quần áo,cô chẳng muốn bước ra ngoài tí nào trong khi diện bộ váy mà chị Song Tử chọn.
Chiếc váy màu trắng thể hiện cho sự trong sáng như thiết kế lại quá đen tối. Chiếc váy hở hẳn ra cái lưng,khiến cho người mặc vào phải cảm thấy lạnh,váy ngắn chưa tới đầu gối đã vậy,phần ngực còn chưa che hết nữa chứ. Thật là...
"Chị Song Tử ơi! Em không mặc bộ này được đâu!"
"Nào,ra đây cho chị xem!"
Nghe thấy sự bất mãn của tôi,chị Song Tử giận dữ mà mở tấm rèm che và kéo tôi ra. Sau đó chị ấy hết sức mừng rỡ khi thấy bộ dạng này của tôi.
"Em đẹp lắm Bảo Bình ạ!"
"Nhưng..."
"Chị nghĩ Song Ngư sẽ thích bộ dạng này của em lắm đấy!"
Nói hết câu,Bảo Bình đỏ hết cả mặt lên,nhìn ngắm mình trong gương lại nhớ đến cuộc 'dạo chơi trên cơ thể mình' tối qua của Song Ngư.
"Hmm...chị nghĩ vậy sao?"
"Mồ,nhắc tới Song Ngư là lại bình tĩnh ngay. Nào,khai thật đi,em thích Song Ngư mà đúng không?"
"Em..."
"Thôi,nhưng mà chị quyết định rồi,chị sẽ mua bộ này!"
"Vậy để em thay..."
"Không cần đâu,cứ mặc vậy đi..."
"..."
Chị Song Tử đến gần Bảo Bình,thủ thỉ với cô em mình một câu không còn gì đen tối hơn.
"Rồi chúng ta sẽ đến chỗ làm việc của Song Ngư...nhé....!?"
"Chị Này!"
=====
"Giám đốc Song Ngư....có người muốn gặp ngài!"
"Là ai?"
"Là một cô gái..."
"Đuổi cô ta đi!"
Nói chuyện với thư kí của mình,Song Ngư nhăn mặt lắc đầu. Dù gì nếu gặp cô con gái ấy thì thế nào 'vợ' anh cũng ghen cho coi. Phì cười một cái,Song Ngư lại tiếp tục hoàn thành nốt công việc của mình đang còn dang dở.
"Giám đốc Song Ngư...!!"
"Có chuyện gì? Nếu không có gì thì đừng làm phiền tôi nữa!"
" Cô gái ấy đang đi cùng với...phu nhân của chủ tịch Kim Ngưu..."
Đoán bằng đầu gối cũng biết 'cô gái ấy' là ai...
======
"Song Ngư à,bà chị dâu của em chẳng thích cô nhân viên đó chút nào!" Nói rồi, Song Tử từ tốn ăn trái nho trên bàn. Đối diện là Bảo Bình đang ngại ngùng chẳng biết nói gì.
"Chị dâu,phòng của anh Kim Ngưu ở tầng 55,anh ấy sẽ rất hoan nghênh chị đấy!" Song Ngư liếc qua Bảo Bình rồi mở miệng đuổi khéo Song Tử.
"Rồi rồi,bà chị này cũng không muốn làm phiền hai đứa làm 'việc' đâu!" Nói rồi,Song Tử từ tốn lấy khăn giấy lau miệng và lau tay,đứng dậy bước ra khỏi cửa phòng và kèm theo một câu bye bye cho đứa em gái và đứa em 'rể' của mình.
Sau khi Song Tử đi thì căn phòng bỗng dưng im ắng,chỉ nghe thấy tiếng giày lộp cộp như đánh tiến về phía mình nên cô có chút lo lắng.
"Bộ dạng này...là sao?" Nói với giọng có chút tức giận,ừ thì lần đầu nhìn thấy cô trong bộ dạng người thiếu vải mà ra đường thế này làm anh có chút bực mình. Chỉ là một chút thôi...
"Chị Song Tử nói...là ông sẽ thích nó...." Nói đến đây,bỗng Bảo Bình rưng rưng nước mắt như đang bị ai trách mắng vậy. Nhưng là một chút thỏ bông nhút nhát đang bị bắt nạt bởi cậu chủ xấu xa của mình. Điệu bộ này khiến cho Song Ngư không khỏi phì cười,anh cười vì sự dễ thương của Bảo Bình và cũng vì bốn chữ 'ông sẽ thích nó' được thốt ra chính miệng cô.
"Đúng vậy,rất thích là đằng khác!" Nói đến đây,Song Ngư ngồi kế bên Bảo Bình,xoa đầu cô như một thói quen vậy,nhưng thật sự là do ông anh của Song Ngư chỉ đấy chớ.
"Ừm!" Nói rồi,Bảo Bình tự dưng thích làm nũng,ngồi lên đùi Song Ngư,dùng hai tay ôm cổ rồi dựa vào lồng ngực anh. Miệng nhỉ kêu lên một tiếng:"Ấm..." rồi cọ cọ sát hơn. Một lần nữa Song Ngư lại muốn cười trước dáng vẻ có một không hai này của Bảo Bình.
"Ưm!" Bảo Bình nhăn mặt la lên một tiếng 'ưm' rồi nhìn Song Ngư đang hôn môi mình,cái tay nghịch ngợm của anh vén váy lên,xoá nóp mông nhỏ của Bảo Bình. Điều này khiến Bảo Bình cũng có chút ngạc nhiên nhưng cũng đáp lại Song Ngư bằng cách hôn mãnh liệt hơn để thể hiện rằng trình cô cũng chẳng thua kém gì.
"Hm...sao Bảo Bình của chúng ta lại có thể hôn điêu luyện như thế được cơ chứ?" Nói rồi,Song Ngư cười gian tà,sau đó cái tay cứ một mực kéo quần lót nhỏ ngắn của Bảo Bình xuống.
"Chưa hết đâu nha,Bảo Bình của Song Ngư còn có thể hơn như thế nữa đấy...!" Khẽ cười gian một cái,Bảo Bình chụp đầu ngón tay của Song Ngư mà chọt thẳng vào tiểu huyệt,thứ chất lỏng trong suốt chảy ra. Bảo Bình ửng đỏ mặt nói:" Như thế này chẳng hạn? Song Ngư có thích không?"
"Rất thích là đằng khác!" Cười khúc khích,Song Ngư lại thêm một ngón vào tiểu huyệt làm Bảo Bình sung sướng mà rên lên,chất lỏng kia cũng ngày chảy ra nhiều hơn,thấm cả một vùng ghế salon.
"Aa...aa" tiếng rên rỉ của Bảo Bình làm cho Song Ngư cảm thấy mình đã có cái đuôi của con cáo,hai cái tai của con sói.
Cốc cốc...!
Tiếng cốc cốc phát ra từ cửa làm cho Song Ngư chẳng mấy hài lòng chút nào,nhăn mặt một chút,Song Ngư thì thầm vào tai cô:"Mặc đồ vào đi Bảo Bình! Có người!" Nghe thấy thế,Bảo Bình cũng chỉ vâng lời.
Sau khi xong xuôi,Song Ngư mới cho người đứng trước cửa vào.
"A...chào..." Hoá ra đó là một cô gái,bước vào tính mở miệng chào thì lại nhìn cái khung cảnh không thể nào không lãng mạn của Bảo Bình và Song Ngư. Cái hành động nàng ôm cổ chàng và ngồi trên đùi chàng mới thân thiết làm sao." À anh Song Ngư...đây là ai...thế?" Mỉm cười một cái,cô gái đó liếc nhìn Bảo Bình rồi đánh giá từ trên xuống dưới.
Nhìn thấy cô nàng đang nhìn mình mà đánh giá,sự thật mà nói Bảo Bình chẳng thấy ưa chút nào,liền mở miệng ngọt ngào nói với Song Ngư:"Chồng à, chồng biết cô ta à? Vợ không thích chồng như thế đâu nha,chồng chỉ có một mình vợ thôi a...!" Nói rồi,Bảo Bình cảm thấy mình ngọt hơi quá nhưng vẫn đóng kịch mà dụi dụi vào lòng ngực Song Ngư.
"..." Cô nàng kia biết Bảo Bình đang chọc tức cô ta nên chỉ đành liếc nhìn mà hận không thể cào nát,đấm Bảo Bình ra trò.
"Vợ yêu à,ghen nhiều quá không tốt đâu..." Nói rồi,Song Ngư hài lòng với biểu hiện của Bảo Bình. Liếc sang cô nàng kia thì Song Ngư nói,chất giọng khác hẳn lúc nói chuyện với Bảo Bình:" Cô đến đây làm gì?"
"Em...." Cô nàng mừng rỡ khi thấy Song Ngư cuối cùng cũng mở miệng ra nói chuyện với cô.
Nhưng đời thật không phải như mơ,Bảo Bình chen chân vào câu nói của nàng ta:"Chồng à,chồng chưa giới thiệu cho vợ biết cô ta là ai đấy,chồng làm vợ ghen rồi bảo ghen nhiều không tốt là sao? Chồng mới không tốt ấy!"
"À,cô ta là Nhật Linh,chỉ là con gái của công ty K đang muốn hợp tác với công ty mình thôi...!!" Nói rồi,Song Ngư mỉm cười nhẹ,lấy tay xoa đầu Bảo Bình.
Tức điên là biểu cảm và cảm xúc của Nhật Linh hiện giờ với Bảo Bình...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com