Đôi mắt tựa Violet
Sau khi gặp ba xong, cậu cũng rời đi. Lúc trước, những chuyện như thế này rất hay xảy ra, nhiều cuộc hẹn hò đã sắp đặt trước cùng các cô gái xinh đẹp, quyến rũ và đầy mùi nước hoa nồng đến từ nhiều thương hiệu nổi tiếng, Barron đã từng ngửi qua, nó không hề thơm tho gì mà lại nồng nặc đến sốc cả mũi, phát ra từ những đối tượng làm cho cậu cảm thấy muốn ói đến nơi. Nhưng sau những cuộc gặp gỡ để củng cố chính trị đó chính là sự thờ ơ của cậu sau buổi hẹn hò. Barron còn nhớ đến cuộc gặp gỡ với một vị tiểu thư nào đó mà cũng chả nhớ tên, ừ thừ đúng là đầu tiên gặp, vậy mà ả ta tỏ vẻ như thân quen lắm liền nhào đến ôm cậu hôn mấy phát, cậu lúc đó rợn da người, rồi một cuộc gặp gỡ khác, cũng là một tiểu thư quyền quý xinh đẹp, nhưng lại cứ như bị tâm thần, còn nhiều trường hợp khác ví dụ như ăn nói hỗn xược không kính trên nhường dưới, rượu chè be bét, đã vậy còn khinh người nữa.
Barron ớn lạnh với những cuộc gặp gỡ như thế. Cũng bởi vì những điều đó nên cậu chưa từng yêu bất cứ ai, cũng chưa từng để ý một ai. Phần lớn hầu hết thời gian của cậu chính là cùng Robert giải quyết một số vấn đề của thế giới này. Tìm kiếm một sự thật bị những kẻ giả dối, tham ô, độc ác dùng mọi thứ che đi, những câu chuyện đúng đắn dần được hé lộ sau sau bức màn đen tối. Barron William Trump - một kẻ mà bất cứ một ai cũng phải dè chừng. Một người đại diện cho công bằng và lẽ phải ở một thế giới đen tối, là người đứng đầu phe Trung Lập - Barron William Trump.
....
" Chị ơi! em....về rồi này". Barron mở cửa bước vào nhà, đôi mắt lướt qua mọi thứ một lượt, nhìn thấy Rose đang ngồi xem ti vi và phần cháo nóng đã bị ăn mất.
Rose nhìn lên gương mặt anh tuấn kia, nhẹ gật đầu:
" Em đã về".
Đôi chân mài cậu nhiếu chặt, đôi mắt nhìn chầm chầm vào chị. Không biết là những gì cậu nghi ngờ có đúng không?.....nhưng với cái chân bị thương nặng kia sau có thể đi xuống được đây, quả nhiên chắc chắn ai đó đã phái chị ta đến đây tiếp cận cậu.
Cậu bắt đầu thả lỏng cơ thể, chân mài cũng vì thế mà dãn ra, tiến lại gần bên cạnh chị ngồi xuống.
" Chị xuống đây bắt cách nào thế?"
Câu nói làm chị có hơi lo lắng, nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà trả lời:
" Đi xuống chứ sao nữa?. Sau em lại hỏi thế?".
Cậu chỉ tay về phía cái chân đang bị thương kia, đôi mắt lại nhìn lên gương mặt đang cố gắng kiềm nén kia:
" Em nhớ chân chị bị thương rất nặng, có đi cũng không được mà".
" À um......thì ráng xuống đó, chứ chị đói đụng quá em không cho chị xuống kiếm đồ ăn sao?". Rose tặc lưỡi. Đôi bàn tay bắt đầu ướt đẫm mồ hôi. Từ nhỏ mỗi khi nói dối là chị hay bị đổ mồ hôi tay nên rất dễ nhận biết.
Barron để ý đến đôi bàn tay bé nhỏ ấy, cũng đã nhận biết nhưng dường như lại không quan tâm mà nói tiếp:
" Mốt chị có muốn ăn hay uống gì thì nói với em, lỡ như chị bị té nữa em không biết làm sao luôn đấy!". Barron lo lắng nói.
Phù. Cậu ấy không nghi ngờ. Thoát nạn rồi.
" Chị biết rồi, chị sẽ ghi nhớ. Cảm ơn em.......À mà nay chị có cuộc gặp gỡ với nhà thiết kế Shreya, chân bị như vầy không biết đến đó bằng cách nào nữa.....Haizzz".
" Shreya sau?......cậu ấy là bạn của em....nếu chị không đi được em sẽ kêu cậu ấy tới".
" Mắc công phiền người ta lắm". Rose sầu khổ.
" Không sao, chỉ cần chị muốn là em sẽ làm, tin em".
" Ổn không".
" Ổn mà".
Khoảng không dần chìm vào im lặng. Reng reng reng. Một tiếng chuông từ đâu vang lên phá tan bầu không khí bầu không khí ảm đạm. Barron nhận thức được điện thoại mình đang run trong túi quần. Cậu thò tay vào túi lấy chiếc điện thoại ra. Là Hunter! Hắn ta điện giờ này có việc gì thế?. Cậu vuốt cuộc gọi và nghe máy.
" Alo! Hunter chuyện gì thế?".
"....."
Đôi mắt xanh tựa đại dương ngút ngàn kia bắt đầu chùng xuống, nó ngày càng ảm đạm lạnh lẽo hơn lúc trước. Gương mặt dần chuyển sang lạnh lùng u ám, giọng nói trầm dần mà trả lời.
" Được, tôi đến ngay".
Rose bắt đầu rùng mình khi nhìn thấy Barron trong trạng thái giống như một kẻ săn mồi, chị chưa từng thấy gương mặt này trước đây nên phát hoảng. Barron lại bắt đầu nhìn lên gương mặt Rose, nhận thấy đôi mắt màu đen khẽ dao động như đang quay cuồng trong cơn sợ hãi cậu nhẹ nở nụ cười.
" Thôi bây giờ em có việc rồi, em chuẩn bị đi đây, đến tối em sẽ về".
Barron lạnh lùng đứng dậy rời đi.
Tiếng rít dài đầy giận dữ bất chợt ầm ĩ vang lên trong đầu chị. Rose thất thần vì nụ cười lúc nảy của Barron. Một nụ cười vui vẻ và hòa nhã làm người ta cảm thấy dễ chịu nhưng có lẽ chỉ mình chị nhận ra đằng sau nó là một sự giả tạo. Đúng! Một nụ cười giả tạo. Mà sao lại dùng nó ngay lúc này, chắc hẳn cậu ta đang có chuyện gì rất khó giải quyết, nhưng cũng đâu thể bày ra cái nụ cười giả dối kia chứ?.
....
Sau cuộc gọi đó Barron liền đến thẳng trụ sở của hội Trung Lập, nó nằm ở bên trong thủ đô Washing Ton DC, ẩn trong một căn nhà hai tầng có vẻ bình thường, mở cánh cửa đi thẳng vào trong sẽ đến gần một cây cột, nếu nhìn kĩ có một khe nứt, dùng tay tách khe nứt đó ra bằng cách gỡ miếng gỗ qua một bên sẽ có cái nút nhỏ màu đỏ, chỉ cần nhấn vào, lập tức nghe một tiếng động lớn giống như tiếng động cơ đang hoạt động, sau vài giây trên mặt phẳng của sàn hiện ra một thang máy đang bắt đầu đưa lên đón cậu, Barron bước vào, cánh của thang máy đóng lại và mặt sàn trở về như cũ, cả cây cột cũng trở về trạng thái ban đầu. Cậu đứng bên trong thật lâu vừa suy nghĩ vừa trầm tư, chắc chắn sự việc viên ngọc lục bảo có ẩn khuất. Không lâu sao, cánh cửa dần mở ra, cậu vội đi thẳng vào bên trong trụ sở. Một người con gái với mái tóc bạch kim dài lả lướt, gương mặt thon gọn cùng đôi mắt màu hổ phách sắc sảo động lòng người, xinh đẹp vô cùng. Lại thêm một Style rất hiện đại trong chẳng khác gì một siêu mẫu và Robert có vẻ đang bàn về một vấn đề gì đó rất nghiệm trọng.
Barron cũng vừa đến gấp gáp hỏi:
" Robert, cậu điều tra thế nào rồi?".
Cô gái xinh đẹp kia ngước mắt lên màu hổ phách kia lên, dáng vẻ lạnh lùng sát khí nhưng lại là vui mừng.
" Cậu đến rồi, Barron".
" Ừ chào cậu, Shreya......cậu cũng đã xong nhiệm vụ rồi sao?....vậy chỉ còn anh Andrea và Kalila thôi".
Shreya cao hứng: " Chắc chắn sẽ nhanh thôi".
" Vậy các cậu đã điều tra được gì?".
Robert rơi vào trạng thái suy nghĩ từ lúc nảy, bây giờ mới lên tiếng:
" Tôi đã điều tra được, bà Hạ Mẫn Thái Ngân phu nhân của nhà Stephen, 20 năm trước sau khi sinh con gái là Rose Charmaine Stephen, bà đã nghe được chồng bà ở Mỹ xảy ra chuyện. Trong năm đó bà đã bay về đây, và đi thẳng đến dinh thự Shafia vì đây ông ta chính là người gọi điện cho bà, bắt đầu kể từ đó không ai biết tung tích của bà, cho đến nay sự mất tích của phu nhân Stephen vẫn còn là một bí ẩn".
Barron rơi vào trạng thái trầm tư. Cậu nhớ lại vừa đây thôi, ba cậu đã nói rằng hãy lập quan hệ với con gái ông ta để củng cố thêm chính trị của gia đình. Vậy ông ta muốn củng cố hay kiếm cớ nắm thóp gia đình và mình. Nhưng vụ án này quả thật rất gay go đây.
" Thảo nào, anh Roy muốn điều tra dinh thự đó, vậy còn viên ngọc lục bảo sau nằm ở trong tay ông ta vậy Shreya?".
" Theo như tôi điều tra được, viên ngọc lục bảo đó vốn dĩ thuộc gia tộc Stephen, điều đó anh Roy đã từng nói qua. Chuyện về nó chỉ những người trong gia tộc biết còn có người ngoài là ông quản gia và Jethro Cuthbert Shafia người bạn thân của anh Roy và cả anh Andrea biết thôi. Vào mười năm trước viên ngọc lục bảo kia đã bị đánh cắp khỏi dinh thự và ông Stephen đã chết tại nơi đó với tư thế trên người có 5 viên đạn hằng sâu vào da thịt". Shreya thở dài rồi trầm giọng nói tiếp:" Và nó cũng liên quan đến ông Shafia, hơn nữa tôi còn điều tra được, lúc còn là sinh viên đại học, phu nhân Stephen đã đến mĩ du học và gặp đôi bạn thân là ông Stephen và Shafia. Cả hai người đều thấy bà xinh đẹp và tài giỏi nên đã đem lòng mến mộ. Năm đó ông Stephen đã quyết định tỏ tình bà ấy, sau khi tốt nghiệp đại học hai người đã kết hôn. Nhưng không một ai biết về tấm chân tình của ông Shafia".
Barron mở to đôi mắt màu xanh sâu thẩm kia mà nhìn Shreya, Robert biết chắc chắn cậu sẽ bất ngờ lại tiếp lời cô:" Kalila và anh Andrea cũng đang theo vụ án có dính liếu đến gia tộc Shafia đấy, vài ngày trước anh Andrea đã nói cho tôi thêm một tin nữa là ông Shafia có liên quan đến tổ chức Mafia".
" Ông ta cũng có liên quan đến tổ chức giết người, tham ô, mở sòng bạc trái phép, và dự trữ chất cấm với số lượng lớn?".
Robert ngáp ngắn thở dài:" Đúng, và quan trọng hơn, chi tiết tại sao hai người đó chết vẫn còn là một ẩn số, còn cái chết của anh Roy thì cũng đã rõ, nhưng còn Rose Charmaine Stephen vẫn chưa có tin tức. Giống như cô ta chưa từng xuất hiện trên cõi đời này vậy. Tôi đã hỏi thăm rất nhiều người nhưng vẫn không có tin tức. Chỉ có Andrea biết điều này vì sự an toàn của cô ấy nên không thể tiết lộ".
" Roy đã từng cho tôi thấy ảnh em gái anh ấy. Theo như tôi để ý thì cô ấy có một mái tóc đen dài óng ánh và một gương mặt với ngủ quan tinh sảo rất xinh đẹp đến động lòng người, đặc biệt lại cái một đôi mắt màu tím tựa nhành hoa Violet. Nhưng bức ảnh đó đã được chụp năm 13 tuổi rồi. Barron nhớ lại trước khi Roy mất đã tiết lộ về chiếc hộp đựng quyển nhật kí.
Cậu không nói không rằng quay về phòng làm việc của mình, đến trước một cái tủ lớn, đây là chiếc tủ đựng tất cả những vật quan trọng đối với Barron, nó giống như một két sắt lớn và chỉ có vân tay của cậu mới có thể mở ra. Barron đặt ngón tay mình lên, sau tiếng ' bíp bíp ' của tử mở ra. Cậu chộp lấy chiếc hộp và quay lại sảnh.
" Đây rồi". Barron đem chiếc hộp đặt lên chiếc bàn.
" Đây là chiếc hợp gì thế?". Shreya thắc mắc, không chỉ có cô mà còn có cả Robert.
" Chiếc hộp anh Roy đã để lại, trong đó có bức ảnh".
Cả ba cũng nhìn vào chiếc hộp mà nghiên cứu:
" Mở ra sao vậy?". Robert hỏi.
" Hình như là ngày sinh của em gái anh ấy......um để xem.....". Barron lướt mắt đi khắp mọi nơi, tay xoa xoa cầm nâng lên, cậu vắt óc suy nghĩ về cái mật khẩu, Roy đã từng nói cho Barron......3...1...1...2. Giọng nói của Roy vang lên trong đầu cậu.
Barron vội nhận mật khẩu và chiếc hộp được mở ra.
" Được rồi". Hai người còn lại vui mừng. Barron thở phào.
" Cậu mau xem trong đó có gì đi Barron".
Sau tiếng nói Barron dời mắt về chiếc hộp kia. Tay đưa đến nơi nắp hộp mở ra. Bên trong dần hiện ra một bức ảnh gia đình còn rất mới và thấy rất rõ. Còn có cả một quyển nhật kí, và một chiếc nhẫn.
Cả ba nhìn chầm chầm vào bức ảnh kia.
" Đúng là đôi mắt cô ta khác biệt với mọi người, nhưng quả thật công nhận cô ta rất đẹp, nhưng có nét giống chị Rose". Robert mờ mịt đoán mò.
" Giống Rose?". Barron nhíu chặt mài lại, cậu nhìn kĩ vào bức ảnh:"giống chỗ nào chứ?".
" Ngoại trừ đôi mắt thì mọi nét đều giống Rose, có khi nào.....".
" Đừng có đoán mò Robert, mắt của chị ấy màu đen, không có giống".
" Rose là ai thế?". Shreya hỏi.
Barron không do dự mà trả lời:" Một người bạn ở Việt Nam vừa chuyển đến đây, là nhà thiết kế thời trang, à mà chị ấy có một cuộc hẹn ngày mai với cậu đấy, Shreya".
" Rose". Shreya nhớ đến điều gì đó, gương mặt lạnh lùng bắt đầu nở nụ cười tươi rói, hớn hở:" À là chị ấy sao?......Tôi chưa từng thấy ai hiền và dễ thương như chị ấy cả, hơn nữa xinh đẹp lại tốt bụng".
" Cậu gặp chị ấy rồi à". Robert hỏi.
" Một vài lần, chị ấy lúc trước thường xuyên đến đây công tác lắm, lúc kia tôi định giới thiệu chị ấy cho hai cậu nhưng lúc đó chị ấy phải bay về Việt Nam gấp".
" À mà nảy giờ ai cậu nói mắt chị ấy có màu tím thì rất tiếc, mắt chị ấy màu đen".
.....
" Sau len mắt lại rớt xuống thế này?.......Haizzzz". Rose bất lực khi len trên con mắt phải đột nhiên rớt xuống, lộ ra một con mắt màu tím như nhành hoa Violet xinh đẹp, đôi mắt huyền bí ẩn chứa nổi cô đơn ở tuổi trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com