12
Thêm một lần nữa, Điền Chính Quốc cảm thấy biết ơn Kim Thái Hanh.
Sau khi nghe Kim Thái Hanh nói sẽ sắp xếp, mẹ Kim cũng không tiếp tục hỏi chuyện trong nhà Điền Chính Quốc nữa, chủ đề nói chuyện tự dưng bị cắt đứt, mẹ Kim bất đắc dĩ cười cười, nhìn Kim Thái Hanh: "Lại còn đợi con sắp xếp, con bận như vậy, biết đợi đến lúc nào chứ."
Điền Chính Quốc cười theo, không nói thêm nữa. Hiện giờ Điền Chính Quốc không muốn nói nhiều, đột nhiên phải ra mắt người lớn, cậu không có sự chuẩn bị, hơn nữa đây còn là lần đầu họ gặp mặt.
Ba người bắt đầu ăn cháo, Điền Chính Quốc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng ngày hôm nay nhìn có vẻ bình yên, nhưng những chuyện xảy ra lại vô cùng kích thích.
Mẹ Kim còn có việc, ăn xong bữa sáng, bà không cho Điền Chính Quốc động tay động chân, tự mình rửa sạch bát đĩa rồi rời đi.
Kim Thái Hanh để lái xe đưa mẹ Kim về, trước khi đi, anh và Điền Chính Quốc tiễn mẹ Kim tới tận cửa. Do thường xuyên lui tới, mẹ Kim cũng không dong dài, chỉ đơn giản nói có gì thì gọi điện rồi vẫy tay tạm biệt hai đứa con.
Đến khi lên xe, mẹ Kim lại hạ kính xe xuống, nhìn Kim Thái Hanh: "Con nhanh chóng sắp xếp chút thời gian để hai bên gia đình gặp mặt, chuyện này không để lâu được."
Kim Thái Hanh gật đầu: "Con biết rồi."
Với những người khác, trả lời như vậy có khi chỉ để qua loa lấy lệ, nhưng Điền Chính Quốc biết, câu trả lời của Kim Thái Hanh chứng tỏ anh thực sự để tâm.
Mẹ Kim thấy anh đồng ý cũng yên lòng, cười nói hẹn gặp lại với Điền Chính Quốc rồi nâng cửa sổ xe lên.
Thời gian còn sớm, Điền Chính Quốc đi theo Kim Thái Hanh vào trong phòng.
Gia đình Điền Chính Quốc là gia đình đơn thân. Khi cậu học năm ba trung học cơ sở, ba mẹ ly hôn, tòa án phán quyết cho mẹ nuôi cậu. Cậu và mẹ dọn từ quê ba về quê mẹ ở thành phố A, sau đó hai mẹ con nương tựa vào nhau sống tới giờ.
Trong xã hội hiện đại, gia đình đơn thân không có cha thật ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhà cậu có chút phức tạp hơn, ba cậu không phải loại người tốt lành gì, còn từng vào tù.
Vậy nên Điền Chính Quốc không muốn nhắc tới ba mình.
Hiện tại mới 9 giờ, bởi vì cuộc gặp gỡ buổi sáng, Điền Chính Quốc không cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngược lại còn rất có tinh thần.
Nhìn cách cư xử của mẹ Kim hôm nay, chắc hẳn gia đình Kim Thái Hanh rất ấm áp, có lẽ cách Kim Thái Hanh xây dựng cuộc sống hôn nhân của mình suốt những ngày qua được ảnh hưởng phần nhiều từ gia đình anh. Thế nên, dù Điền Chính Quốc không có được tình yêu của Kim Thái Hanh, cậu vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh.
Điền Chính Quốc thu dọn một chút rồi tạm biệt Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh ừ một tiếng.
Kim Thái Hanh nhìn như đang nghỉ ngơi ở nhà không đi làm, nhưng thật ra anh pha trà ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, máy tính đặt trước mặt đang hiển thị toàn bộ báo cáo của công ty.
Điền Chính Quốc lặng lẽ đóng cửa, đi đến ga ra mở cửa xe mình.
Trăn Cảnh vào sáng sớm và Trăn Cảnh lúc ban đêm là hai cảnh sắc hoàn toàn khác nhau, ánh mặt trời chưa quá mức chói lọi chiếu vào tán lá cây xanh rờn tạo nên một hình ảnh tràn đầy sức sống.
Điền Chính Quốc không nóng vội, từ từ lái xe đi ra ngoài. Bên ngoài khu Trăn Cảnh là một đoạn đường núi ngắn, có vài người đang thong thả tản bộ. Rõ ràng vẫn ở trong thành phố A, còn cách khu trung tâm gần đến vậy, nhưng nơi đây lại có một cảm giác rất bình yên, như đã rời xa tất cả những ồn ào hối hả.
Điền Chính Quốc cảm thấy mọi thứ thật tươi đẹp, đồng thời cũng không nhịn được cảm thán, không hổ là chỗ ở của những người có tiền.
Nhưng tâm trạng tốt đẹp của cậu không kéo dài được bao lâu thì điện thoại di động đã vang lên.
Là Tiểu Triển gọi tới, mới sáng sớm, nếu không có chuyện gì, Tiểu Triển sẽ không gọi cho cậu.
Điền Chính Quốc cau mày nhận cuộc gọi.
Tiểu Triển nói rất nhỏ, chỉ khẽ khàng "Alo" một tiếng, giống như đang sợ ai đó nghe được.
Điền Chính Quốc: "Sao thế?"
Tiểu Triển nói: "Ông chủ à, ba của anh đến văn phòng."
Điền Chính Quốc im lặng một chút, giảm tốc độ xe: "Đến từ bao giờ?"
Tiểu Triển: "Đến được mấy phút rồi, nói muốn gặp anh. Nhưng em đã bảo ông ta là hôm nay anh sẽ không qua đây, anh đi công tác rồi."
Điền Chính Quốc ừ một tiếng, đây chuyện cậu từng dặn: "Sau đó thì sao?"
Tiểu Triển: "Ông ta không đi, nói sẽ ở đây đợi đến khi anh tới."
Điền Chính Quốc đỗ xe ở ven đường.
Giọng Tiểu Triển tỏ rõ sự lo lắng: "Ông chủ à, hôm nay anh đừng qua đây nữa."
Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ: "Được, chốc nữa cậu qua phòng làm việc của tôi, gửi cho tôi folder của ngày hôm nay."
Tiểu Triển: "Ok ok."
Điền Chính Quốc: "Mang theo di động, mở cửa phòng làm việc ra, nếu thấy ông ta đang làm chuyện gì khác lạ, các cậu ngay lập tức báo công an."
Tiểu Triển: "Vâng, ông ta sẽ không làm gì chúng tôi đâu, nhưng ông chủ à, anh ở nhà phải cẩn thận đấy."
Điền Chính Quốc: "Ừ, tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Điền Chính Quốc vùi mặt vào lòng bàn tay.
Thật ra cậu rất sợ ba, trước kia, chính cậu là người gọi cảnh sát tới bắt ba vào tù. Hiện giờ ông ta tìm đến thành phố A, còn tìm thấy cậu, nhìn dáng vẻ du côn lưu manh ấy, Điền Chính Quốc rất sợ ông ta sẽ trả thù.
Hôm nay không thể tới văn phòng, cũng may trước đó ba cậu chỉ theo dõi đến khu chung cư cậu ở, còn chưa biết hiện giờ mẹ cậu đang ở đâu.
Quay đầu xe, Điền Chính Quốc trở về Trăn Cảnh.
Lúc này, tâm trạng của cậu không tốt như khi xuất phát, lòng đầy buồn bã.
Vào trong khu đô thị, cậu không về nhà luôn mà đi tới siêu thị trước.
Kim Thái Hanh đang ở nhà một mình, Điền Chính Quốc nghĩ, sáng nay không thể nấu cho anh ăn, vậy bây giờ liền làm cơm trưa đi. Bằng không cứ thế trở về, nếu Kim Thái Hanh hỏi đến, Điền Chính Quốc cũng không biết nên đáp như thế nào.
Âm thầm lên thực đơn bốn món mặn một món canh, Điền Chính Quốc nhanh chóng mua đồ ăn rồi lái xe về, nhập mật mã vào cửa.
Kim Thái Hanh vẫn là trạng thái như khi cậu ra khỏi nhà, ngồi trên ghế sô pha nhìn máy tính, có điều trà trên bàn đã vơi đi một nửa.
Thấy Điền Chính Quốc trở về, Kim Thái Hanh nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Điền Chính Quốc cảm thấy hình như mình đã bị Kim Thái Hanh bất ngờ công kích, một dòng nước ấm tràn ra bao phủ trái tim. Sự lo lắng khi nãy hoàn toàn biến mất, Điền Chính Quốc vô thức nhận ra mình đã có gia đình riêng của bản thân.
Kim Thái Hanh mang tới cho cậu một thứ gọi là hương vị gia đình.
Điền Chính Quốc cười cười đi tới, tự nhiên xách đồ ăn lên: "Thấy anh ở nhà một mình nên tôi định làm bữa trưa cho anh, nếm thử chút tay nghề của tôi nhé?"
Kim Thái Hanh không hỏi gì nhiều, tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính: "Được."
Bên này Điền Chính Quốc mang thức ăn vào phòng bếp, bên kia Kim Thái Hanh gọi điện thoại.
"Buổi chiều hãy qua, ba giờ, ừ, cơm trưa có người làm rồi, cảm ơn."
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Kim Thái Hanh lướt qua phía phòng bếp rồi từ từ quay lại màn hình máy tính.
Thời gian còn sớm, Điền Chính Quốc chỉ định làm mấy món ăn đơn giản nên không định xuống bếp sớm như vậy.
Kim Thái Hanh đang làm việc, Điền Chính Quốc không quấy rầy anh. Tiểu Triển đã gửi tài liệu vào hòm thư, Điền Chính Quốc lên phòng ngủ cầm máy tính của mình xuống. Kim Thái Hanh ngồi ở sô pha bên trái, cậu ngồi ở sô pha bên phải, không ai làm phiền ai.
Trong folder là yêu cầu sửa chữa vài bức hình, Điền Chính Quốc lên WeChat trên máy tính, đeo tai nghe lên, bắt đầu làm việc.
Sửa một bức hình mất gần nửa giờ, Điền Chính Quốc hết sức tập trung, đợi khi gửi lại cho khách xong, Điền Chính Quốc ngẩng đầu duỗi người, bỗng dưng thoáng nhận ra điều gì đó...
Điền Chính Quốc quay đầu, quả nhiên phát hiện ra Kim Thái Hanh đang nhìn cậu.
Điền Chính Quốc ngừng lại một chút, bỏ tai nghe ra.
Kim Thái Hanh bị bắt gặp cũng không bối rối, ngược lại, bởi vì không biết đã bị nhìn bao lâu, cả người Điền Chính Quốc nóng lên, hai tai cũng đỏ ửng.
Kim Thái Hanh hơi nghiêng người qua: "Có rảnh không?"
Điền Chính Quốc gật gật đầu: "Có rảnh có rảnh."
Trời ơi, sao tự nhiên Kim Thái Hanh lại dịu dàng thế?
Kim Thái Hanh: "Để tôi dạy em cách tưới cây và cho cá ăn."
Điền Chính Quốc gật đầu: "Vâng."
Kim Thái Hanh đặt máy tính lên bàn trà, Điền Chính Quốc đứng dậy, đi theo anh ra ngoài.
Ánh mặt trời đã dần mạnh lên, dàn cây cối bên ngoài ban công đều được phủ thêm một lớp nắng.
Lúc sáng sớm Điền Chính Quốc còn chưa quan sát cẩn thận, giờ được giao nhiệm vụ, cậu liền chăm chú ngắm nhìn.
Nơi này có rất nhiều loại cây cậu thường thấy, cũng có vài loại cậu chưa từng gặp bao giờ, còn có vài loại hoa, nhìn như được người có chuyên môn thiết kế. Nhiều loại như vậy đặt cùng một chỗ tạo nên một quang cảnh rất bắt mắt.
"Bên cạnh ban công, trong phòng khách vẫn còn mấy bồn hoa." Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc: "Giờ tôi bắt đầu nói, em ghi vào điện thoại hay nhớ luôn vào đầu?"
Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, có vẻ phải nhớ khá nhiều thứ, nên là: "Ghi lại đi."
Nói xong, cậu lấy điện thoại di động ra, mở phần Ghi chú.
"Bên này," Kim Thái Hanh chỉ vào một chỗ: "Hai đến ba ngày tưới một lần."
Điền Chính Quốc chụp ảnh rồi lưu vào phần Ghi chú, viết thêm "hai đến ba ngày một lần".
Điền Chính Quốc: "Tưới bao nhiêu nước?"
Kim Thái Hanh trả lời cậu: "Một lượng vừa phải."
Điền Chính Quốc: "... Dạ."
Văn phòng Điền Chính Quốc cũng có vài chậu cây cỏ, nhưng phần lớn đều do Dung Dung chăm sóc. Phòng riêng của cậu cũng có một cây do Dung Dung chọn, cô bảo đây là loại cây dù không tưới nước cũng sẽ không chết, rất tiện.
Điền Chính Quốc viết thêm "một lượng vừa phải", định chốc nữa nếu rảnh sẽ hỏi Dung Dung một chút.
"Bên này," Kim Thái Hanh tiếp tục: "Nửa tháng một lần."
Điền Chính Quốc gật đầu, lần này cậu không hỏi nữa, tự chụp ảnh rồi tự ghi vào Ghi chú, lượng nước vừa phải.
"Bên này," Kim Thái Hanh lại đổi sang một bên khác: "Theo mùa, nhìn đất trồng, bề mặt đất khô nghĩa là cần tưới nước, thường là nửa năm hoặc hơn."
Điền Chính Quốc gật đầu, ghi nhớ vô cùng nghiêm túc.
"Cuối cùng là bên này," Kim Thái Hanh chỉ vào mấy cây: "Không cần tưới nước."
Điền Chính Quốc ậm ừ, lấy di động chụp lại.
Vừa đi vừa nói một lượt, Điền Chính Quốc đã di chuyển một quãng khá xa, sau khi Kim Thái Hanh tuyên bố nhiệm vụ xong, cậu liền giơ điện thoại chụp một loạt ảnh, xác định không bỏ sót cái gì mới lưu vào.
"Tôi đều nhớ kỹ rồi, sau này nếu anh không rảnh, mấy cái cây này cứ giao cho tôi."
Kim Thái Hanh ừ một tiếng, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, anh hỏi: "Em biết phải tưới bao nhiêu nước không?"
Điền Chính Quốc nở nụ cười.
Hỏi rất hay đấy ngài Kim!
Điền Chính Quốc: "Không biết."
Giọng Kim Thái Hanh có chút bất đắc dĩ: "Không biết sao không hỏi tôi?"
Điền Chính Quốc cười cười: "Sẽ biết thôi mà."
Kim Thái Hanh hơi nghiêng đầu: "Em định hỏi người khác à?"
Điền Chính Quốc kinh ngạc, Kim Thái Hanh à, khả năng liên tưởng của anh quá tốt rồi.
Cậu thành thật trả lời: "Nhân viên của tôi, mẹ cô ấy mở cửa hàng hoa."
Kim Thái Hanh thoáng nhíu mày: "Người nào? Nam hay nữ?"
Điền Chính Quốc: "Nữ, Dung Dung."
Kim Thái Hanh đột nhiên có vẻ không vui: "Vì sao không hỏi tôi?"
Điền Chính Quốc ngừng lại một chút.
Vấn đề này, hỏi cũng rất hay.
"Bởi vì," Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân không trả lời được, đành phải lặp lại: "Bởi vì mẹ của cô ấy mở cửa hàng hoa."
Giọng điệu của Kim Thái Hanh rất thản nhiên: "Nhìn đất trồng, đất không khô, nước không tràn ra ngoài là được."
Điền Chính Quốc ngay lập tức gật đầu: "Vâng."
Sao cậu cứ có cảm giác là Kim Thái Hanh đang giận?
Tuy rằng anh đã nói, trong cuộc hôn nhân này, nếu có bất cứ vấn đề gì đều có thể hỏi anh.
Nhưng...
Không đến mức nghiêm khắc như vậy chứ?
Điền Chính Quốc khụ khụ hai tiếng, đành cười ngây ngô với Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh đứng đối diện cửa ban công, cúi đầu nhìn cậu, cả hai người bất ngờ không kịp chuẩn bị, mắt đối mắt với nhau.
Đã nhiều ngày trôi qua, bọn họ chưa từng đối diện trực tiếp như vậy.
Điền Chính Quốc cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đáng ra bọn họ phải ngày càng thân thiết hơn mới đúng, nhưng càng đối diện, cậu càng cảm thấy thẹn thùng hơn là sao?
Cậu lại khụ khụ, định nói gì đó, ánh mắt chợt nhìn thoáng qua ban công.
Điền Chính Quốc ngẩng đầu, chỉ lên trên: "Trên đây cũng có cây, vậy có cần tưới nước không?"
Vị trí Kim Thái Hanh đang đứng không tiện lắm, để có thể thấy rõ chỗ Điền Chính Quốc chỉ, anh đi một bước về phía cậu rồi ngước nhìn theo hướng ngón tay cậu.
Rất nhanh, Kim Thái Hanh liền thu ánh mắt về, anh nhìn Điền Chính Quốc, câu "không cần" không thể cất thành lời.
Chàng trai trước mặt đang đứng rất gần anh, hai người chưa từng gần nhau như vậy lúc ban ngày.
Điền Chính Quốc hơi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn dừng trên mấy chậu cậu, lông mi cậu không dài nhưng rất dày, khiến đôi mắt cậu tròn, đẹp như ánh mắt của một chú nai con hiếu kỳ.
Yết hầu Kim Thái Hanh chuyển động một cách mất tự nhiên, sau đó Điền Chính Quốc cúi đầu tới gần hơn.
"Sao thế?" Chắc do thấy Kim Thái Hanh chưa trả lời, Điền Chính Quốc lại hỏi: "Có cần tưới nước không?"
Lúc Điền Chính Quốc nói chuyện, đôi môi chuyển động lên xuống, Kim Thái Hanh không hề nghe rõ cậu đang nói gì, chỉ nhìn thấy hai cánh môi đang khép rồi mở của cậu.
Môi Điền Chính Quốc hồng nhạt, khóe môi cong lên tự nhiên, cứ như luôn mỉm cười. Lúc này, bởi vì đang nói chuyện, hàm răng xinh đẹp của cậu thấp thoáng lộ ra giữa làn môi.
Kim Thái Hanh chớp mắt.
Dường như Điền Chính Quốc đã nhận ra có gì đó không thích hợp, cậu thu lại ánh mắt, phát hiện Kim Thái Hanh đang chăm chú nhìn mình.
Trong khoảnh khắc hai người đối diện lần nữa, Điền Chính Quốc không nhịn được liếm liếm môi.
Cánh môi ngay lập tức trở nên ướt át, khiến yết hầu Kim Thái Hanh lại vô thức chuyển động.
Sau đó anh cúi đầu, hôn Điền Chính Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com