Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C18

Ngày hôm sau, Kim Thiện Vũ ở nhà đợi một buổi sáng, xác định Kim Kiến Thế sẽ không xuất hiện mới lái xe đi phòng làm việc.

Hai ngày nay thời tiết hạ nhiệt độ, hôm nay cả ngày trời đầy mây, hình như còn có dấu hiệu sắp mưa, Kim Thiện Vũ ra cửa bị gió thổi qua, mới phát giác mình mặc hơi ít.

Kim Thiện Vũ ở bên ngoài đứng hơn mười giây, cảm thụ nhiệt độ không khí của hôm nay, vẫn quyết định trở về mặc thêm áo khoác.

Nhưng tới lúc trở lại trong phòng , cậu mới nhớ tới, lần trước cậu lấy quần áo qua đây tất cả đều là đồ mùa hạ cùng mùa thu, áo khoác của cậu còn đang ở căn hộ của mình.

Trở về lấy?

Hoặc là mượn Phác Thành Huấn.

Kim Thiện Vũ ném chìa khóa trên tay, lại vững vàng tiếp được, quyết định sử dụng vế sau.

Vì thế cậu vừa đi lên lầu hai, vừa gọi điện thoại cho Phác Thành Huấn .

Bên kia thật lâu mới nhận, Kim Thiện Vũ chào một tiếng, nói thẳng: "Hôm nay có chút lạnh, em không mang áo khoác lại đây, bây giờ có thể cho em mượn không, buổi tối em lại trở về bên kia lấy."

Bên kia phát tới một tiếng cười thực xấu hổ : "Kim tiên sinh, tôi là Hứa Kính, là trợ lý của Phác tổng."

Tay mở cửa của Thiện Vũ dừng một chút: "Xin chào."

Hứa Kính: "Phác tổng đang mở cuộc họp, không mang điện thoại theo."

Kim Thiện Vũ đứng ở cạnh cửa suy nghĩ vài giây: "Tôi biết rồi, không sao."

Hứa Kính hỏi: "Phác tiên sinh muốn mượn áo khoác của Phác tổng sao? Tôi có thể đến phòng họp giúp ngài hỏi ý kiến của Phác tổng."

"Không phiền vậy đâu, không cần nói cho anh ấy," Kim Thiện Vũ mắt nhìn tủ quần áo: "Không có việc gì, anh đi làm việc đi, cảm ơn."

Cúp điện thoại, Kim Thiện Vũ cầm điện thoại đứng ở cửa phòng ngủ vài giây sau vẫn quyết định không động vào đồ của Phác Thành Huấn.

Tuy rằng Phác Thành Huấn trước đây đã nói với cậu, đồ của anh, cậu có thể tùy ý sử dụng, nhưng cậu từ nhỏ đã có thói quen không có sự đồng ý của người khác tuyệt đối sẽ không động vào đồ của họ .

Không qua nổi tâm lý, cậu liền không lấy nữa, an ủi bản thân hai câu hôm nay cũng đâu có lạnh lắm đâu, liền xuống lầu rời đi .

Nhưng sự an ủi này chẳng khác gì trò cười, Kim Thiện Vũ vừa ra cửa bị gió thổi qua, cả người đều có chút phiêu.

Không khí lạnh tập kích da thịt cậu không đến vài giây, cậu đã không nhịn được hắt xì vài cái.

Chạy nhanh lên xe, nhanh chóng khởi động lên đường.

Tới phòng làm việc rồi, cậu cũng chạy nhanh vào cửa.

Khi đi ngang qua Tiểu Triển, Tiểu Triển nhìn thấy cậu phát ra một tiếng quào.

Tiểu Triển không nhịn được hỏi: "Thân thể lão đại thực cường tráng, hôm nay thế mà chỉ mặc mỗi áo hoodie."

Kim Thiện Vũ run người, cười nói: "Em hiểu lầm lão đại rồi, lão đại hiện tại lạnh đến run bần bật."

Tiểu Triển còn tốt, chờ Kim Thiện Vũ đi ngang qua Dung Dung , Dung Dung phát ra so Tiểu Triển tiếng kêu còn kinh ngạc hơn.

Dung Dung: "Lão đại anh cứ như vậy chịu rét sao?"

Kim Thiện Vũ cười rộ lên.

Dung Dung đang mặc áo lông vũ.

Kim Thiện Vũ bất đắc dĩ: "Em kích thích đến anh."

Kim Thiện Vũ chạy nhanh vào phòng làm việc, cũng đóng cửa sổ lại.

Cậu biết hôm nay rất lạnh, nhưng không ngờ rằng sẽ lạnh đến vậy, hiện tại điều duy nhất có thể làm chính là xoa xoa tay, hà hơi hai cái, sau đó mở máy tính lên làm việc.

Mở WeChat trên máy tính, Kim Thiện Vũ mắt nhìn phía trên đỉnh, tổng cộng có mười khách hàng , cậu dựa theo nặng nhẹ nhanh chậm đem nội dung làm việc viết lên ghi chú trên mặt bàn.

Mở app làm phần mềm, điện thoại đột nhiên vang lên.

Kim Thiện Vũ quay đầu nhìn, là Phác Thành Huấn gọi.

Cậu cầm tờ giấy trắng, từ ống đựng bút rút ra một cây bút chì, nhận điện thoại.

"Chào anh~"

Một tiếng này nói ra, Kim Thiện Vũ mới phát giác giờ phút này cậu đang lạnh đến phát run.

Phác Thành Huấn hỏi cậu: "Em có cầm quần áo không?"

Kim Thiện Vũ nói: "Không ạ."

Phác Thành Huấn: "Hôm nay mặc mấy áo?"

Kim Thiện Vũ cúi đầu nhìn mình: "Hai cái."

Phác Thành Huấn: "Mặc cái gì?"

Kim Thiện Vũ nghiêm túc: "Một áo ngắn tay, một cái áo hoodie."

Phác Thành Huấn tạm dừng một giây, hỏi Kim Thiện Vũ: "Em biết hôm nay nhiệt độ không khí cao hay thấp không?"

Kim Thiện Vũ: "Không biết ạ."

Phác Thành Huấn: "Hiện tại tra."

Kim Thiện Vũ: "Dạ."

Cậu không cần tra, trên mặt bàn góc bên phải chính là lịch ngày và nhiệt độ.

Kim Thiện Vũ: "12."

Kim Thiện Vũ kinh hãi, cậu cảm thấy mình giống như đang bị dạy dỗ vậy á.

Phác Thành Huấn: "Đang ở phòng làm việc?"

Kim Thiện Vũ: "Dạ."

Phác Thành Huấn: "Tí nữa tôi kêu người đến đưa áo khoác cho em."

Kim Thiện Vũ lúng ta lúng túng: "Dạ, em cảm ơn."

Phác Thành Huấn bên kia ừ một tiếng, cúp điện thoại.

Kim Thiện Vũ cầm điện thoại, tay còn bởi vì rét lạnh mà run rẩy.

Phác Thành Huấn vừa mới nói cái gì? Đưa quần áo cho cậu?

Kim Thiện Vũ tắt điện thoại, trong lòng đột nhiên ấm áp.

Phương thức đưa quần áo hung hăng như vậy cậu thế mà rất thích là chuyện như thế nào.

Đặt điện thoại trên bàn, Kim Thiện Vũ lúc này mới tỉnh ngộ, cậu hôm nay cùng Phác Thành Huấn gọi điện thoại hình như tự nhiên hơn rất nhiều, không giống trước kia hay xấu hổ và căng thẳng nữa.

Đây là chuyện tốt.

Hơn nữa hôm nay Phác Thành Huấn đã quan tâm cậu.

Cậu bắt đầu ảo tưởng, như vậy có lẽ trong tương lai một ngày nào đó, cậu có thể cùng Phác Thành Huấn yêu đương.

Tuy rằng trình tự phát triển của bọn họ có chút loạn, làm trước, rồi kết hôn, rồi quen biết, rồi chưa xong còn tiếp.

Nhưng cuộc sống không phải đều có hi vọng sao.

Kim Thiện Vũ hiện tại rất có hi vọng với cuộc sống của họ sau này.

Bởi vì một cú điện thoại này, tâm tình của Kim Thiện Vũ tốt lên rất nhiều, tâm tình tốt, khách hàng đưa ra rất nhiều yêu cầu lung tung khó chiều, cậu cũng không cảm thấy phiền phức, toàn đồng ý, cũng nghĩ tôi tận lực thỏa mãn các người.

Phác Thành Huấn cúp điện thoại không đến năm phút đồng hồ, Dung Dung đột nhiên lại đây gõ cửa, nói bên ngoài có người tìm.

Kim Thiện Vũ thả bút chì xuống, trái tim không nhịn được trộm nhảy vài cái.

Tốc độ nhanh như vậy sao?

Nhưng khi cậu bước nhanh đi ra ngoài, chuẩn bị nghênh đón Phác Thành Huấn thì.........

"Tiểu Vũ!"

Chương Khải đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc.

Kim Thiện Vũ kinh ngạc: "Sao cậu lại tới thành phố A thế?"

Chương Khải cười hì hì đi tới: "Bất ngờ không, bất ngờ không."

Hắn nói xong lời này đến ôm Kim Thiện Vũ một cái: "Anh trai lại đây đi công tác, vừa làm xong việc liền tới đây tìm cậu nè, thế nào? Ăn chực ở chực thu lưu không?"

Kim Thiện Vũ vỗ bả vai Chương Khải : "Đương nhiên."

Kim Thiện Vũ nói rồi giúp Chương Khải kéo hành lý vào, cùng hắn đi vào văn phòng.

Chương Khải là bạn thân Kim Thiện Vũ, hai người từ hồi nhà trẻ đã bắt đầu học cùng lớp, mãi cho đến cấp hai, rồi sau đó Kim Thiện Vũ rời đi đến thành phố B hai người mới không còn liên lạc, thẳng đến khi đậu đại học hai người mới liên lạc lại.

Chương Khải là người rất thân với cậu, sau khi hai người lần nữa liên lạc nhau, quan hệ càng ngày càng tốt, bởi vì lúc ấy Chương Khải cũng thi đậu đại học ở thành phố A, thế nên hai người mới thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi.

Sau khi Chương Khải tốt nghiệp đại học, lựa chọn làm việc ở thành phố B, số lần gặp mặt mới giảm bớt đi.

Từ lần gặp mặt trước đến bây giờ chắc đã qua nửa năm.

Gặp bạn bè, Kim Thiện Vũ đương nhiên vui vẻ.

Chương Khải không phải lần đầu tiên tới phòng làm việc của cậu, vô cùng quen thuộc, Kim Thiện Vũ giúp cậu ta đem hành lý để sang một bên, sau đó đi pha trà.

Kim Thiện Vũ ngồi xuống đối diện Chương Khải, cũng không khách khí với hắn: "Hôm nay tớ khả năng không thể chơi với cậu, trên tay còn một đống đơn đặt hàng phải làm đây."

Chương Khải không thèm để ý: "Không sao, hôm nay tớ không tính đi chơi, 5 giờ sáng đã rời giường, rồi cứ bận đến bây giờ, giữa trưa còn phải đi cùng khách hàng tới thành phố A, mệt dễ sợ."

Chương Khải lắc đầu, tự mình lấy lá trà dưới bàn .

Kim Thiện Vũ cười cười: "Tính ở thành phố A chơi mấy ngày?"

"Ngày mai liền đi, ngày mai phải bay đến S tỉnh," Chương Khải ngẩng đầu nhìn Kim Thiện Vũ vứt cho cái mị nhãn: "Cho nên phải nhanh chóng đến nghiền ép cậu, buổi tối mời tớ ăn lẩu đi, hai ngày này lạnh quá."

Kim Thiện Vũ gật đầu: "Được a."

Chương Khải: "Cậu chiều nay nếu không rảnh thì nói cho tớ nhà cậu đi, cậu cho tớ mượn máy chơi game."

Kim Thiện Vũ gật đầu: "Có thể."

Nhưng cậu nói xong liền ách một tiếng.

Bình thường Chương Khải tới thành phố A đều ở nhà cậu, Chương Khải rất thích máy chơi game cậu mua, có đôi khi thậm chí ở thư phòng nhà Kim Thiện Vũ chơi suốt đêm.

Nhưng hiện tại thì tình huống có biến.

"Chương Khải, tớ......"

Kim Thiện Vũ đang muốn nói chuyện về Phác Thành Huấn , Chương Khải đột nhiên a một tiếng.

Hắn quá gấp gáp, thời điểm đổ nước không cẩn thận văng lên tay mình.

Kim Thiện Vũ lấy tờ khăn giấy cho cậu ta, cũng duỗi tay qua : "Tớ làm cho."

Chương Khải không khách khí với Kim Thiện Vũ, đem ấm nước giao cho cậu.

"Bây giờ tớ mới phát hiện." Chương Khải xoa tay, thở nhẹ một tiếng: "Cậu hôm nay mặc ít như vậy không lạnh sao?"

Kim Thiện Vũ thở dài: "Lạnh chứ."

Chương Khải vứt giấy vào thùng rác: "Lạnh vì sao không mặc nhiều hơn?"

Việc này, nói ra thì dài dòng quá.

Đầu tiên, là bởi vì.

Kim Thiện Vũ đang muốn nói chuyện, Chương Khải chậc một tiếng đột nhiên đứng lên, tầm mắt Kim Thiện Vũ nhìn theo hắn nâng lên, thấy hắn cởi áo khoác của mình ra.

Kim Thiện Vũ hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Chương Khải: "Tớ mới vừa ở trên xe xong, còn ấm lắm, không phải cậu lạnh sao, cho cậu mặc."

Chương Khải cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn một cái áo mỏng.

Kim Thiện Vũ vội vàng xua tay: "Không cần, cậu mặc đi."

Chương Khải: "Khách sáo với tớ làm gì, tớ thật sự đang nóng."

Chương Khải không cho Kim Thiện Vũ cơ hội từ chôi, vòng qua bàn trà liền đem áo khoác khoác lên trên người Kim Thiện Vũ.

Chương Khải nhanh tay nhanh chân, Kim Thiện Vũ mới để ấm nước xuống, ác khoác đã mặc trên người cậu.

Oa.

Từ chối là một chuyện, như vậy cũng quá ấm áp rồi đó.

Nhưng cho dù như vậy, Kim Thiện Vũ vẫn muốn từ chối.

Cậu đẩy Chương Khải, cũng cởi áo khoác ra: "Thật sự không cần, một tí nữa có người đưa áo lại đây cho tớ, cậu mặc đi."

Chương Khải dừng tay một chút: "Có người đưa quần áo cho cậu?" Hắn cười rộ lên: "Ai thế?"

Đề tài cuối cùng đã quay trở lại.

Kim Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn Chương Khải: "Có chuyện muốn nói cho cậu, tớ kết hôn."

Tay Chương Khải con đang đặt trên vai Kim Thiện Vũ: "Gì cơ? Cậu kết hôn?"

Kim Thiện Vũ gật đầu, tiếp tục cởi áo khoác ra: "Đúng vậy."

Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ hai cái.

Biểu tình của Chương Khải có chút sững sờ, hắn cũng tiếp tục khoác áo lên người Kim Thiện Vũ, giống như không quá tin tưởng, nghi hoặc nói: "Cậu cùng ai kết hôn?"

Cửa lại bị gõ hai cái.

Chương Khải hơi không kiên nhẫn: "Vào đi."

Cửa bị mở ra, mà Chương Khải vẫn đang tiếp tục hỏi cậu: "Cậu cùng ai kết hôn? Không phải là Hứa Trí Minh chứ?"

"......" Kim Thiện Vũ bất đắc dĩ: "Sao có thể......"

"Kim Thiện Vũ."

Âm thanh quen thuộc, Kim Thiện Vũ nghiêng mình một chút, lướt qua Chương Khải nhìn đến phía cửa.

Này......

Kim Thiện Vũ không nghĩ tới, Phác Thành Huấn lại tự mình đưa quần áo lại đây.

Mà hiện tại hình ảnh trong văn phòng ......

Chương Khải với tư thế nửa ôm Kim Thiện Vũ, mặc áo khoác cho Kim Thiện Vũ , một bàn tay đặt trên vai cậu một bàn tay đặt ở nút áo áo khoác.

Kim Thiện Vũ vội vàng đứng lên.

Chương Khải không phát hiện tình huống không đúng, cậu ta còn bận khiếp sợ chuyện Kim Thiện Vũ đột nhiên kết hôn, thậm chí nhìn thấy Kim Thiện Vũ lui về phía sau một bước, còn kéo cả người cậu lại.

"Không phải Hứa Trí Minh thì là ai?" Chương Khải thoạt nhìn thật sự rất tò mò: "Cậu có thể kết hôn với ai?"

Kim Thiện Vũ: "......"

Chương Khải, chúng ta kiếp sau lại làm huynh đệ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com