Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C24

Kim Thiện Vũ có cảm giác toang đến nơi.

Mẹ bảo cậu tối nay về nhà, nói chuyện này cho rõ ràng.

Cúp điện thoại của mẹ, cậu ngay lập tức gọi cho Phác Thành Huấn

Đương nhiên, Kim Thiện Vũ không có chí lớn muốn tự mình giải quyết chuyện này. Hơn nữa, cậu cho rằng chuyện kết hôn là do Phác Thành Huấn đề xuất, Kim Thiện Vũ còn từng ứng phó với mẹ anh. Vậy nên, theo lẽ thường, Phác Thành Huấn cũng nên nghĩ cách giúp cậu giải thích với mẹ.

Lần đầu, Phác Thành Huấn không nghe điện thoại. Kim Thiện Vũ tiếp tục gọi cuộc thứ hai, Phác Thành Huấn vẫn không trả lời.

Kim Thiện Vũ để điện thoại xuống, mở WeChat nhắn cho Phác Thành Huấn một chữ "Gấp" rồi tiếp tục gọi điện cho anh.

Gọi tới cuộc thứ năm, Kim Thiện Vũ mới đỡ hoảng loạn một chút. Nhận ra có lẽ hiện giờ Phác Thành Huấn không rảnh, cậu không tiếp tục gọi nữa. Dù sao khi nhìn thấy tin nhắn, anh cũng sẽ liên lạc với cậu.

Kim Thiện Vũ thở ra một hơi, tiếp tục làm việc, quả nhiên không lâu sau, Phác Thành Huấn đã gọi lại cho cậu.

Kim Thiện Vũ vội vàng nhấc máy.

Phác Thành Huấn: "Sao thế?"

Phác Thành Huấn ngữ khí trước sau như một gợn sóng bất kinh (1), thần kỳ đến mức cảm xúc của Kim Thiện Vũ đều được trấn an.

Kim Thiện Vũ nói: "Mẹ em biết em kết hôn."

Phác Thành Huấn tiếp tục gợn sóng bất kinh: "Cho nên?"

Kim Thiện Vũ cảm thấy Phác Thành Huấn không thấy được sự tình rất nghiêm trọng.

Cậu uống một hớp nước, nói: "Là thế này, mẹ em vốn không biết chuyện này, em cũng định chờ khi chúng ta chuẩn bị tốt rồi mới nói cho mẹ. Nhưng chẳng phải hôm nay em gặp Triệu Trung Lương ở cửa công ty anh sao. Triệu Trung Lương quen một bác biết mẹ em, thế nên cậu ta nói với bác ấy, bác ấy lại nói cho mẹ em, rồi mẹ đến chất vấn em."

Kim Thiện Vũ tiếp tục uống một hớp nước: "Anh phải biết chuyện con cái kết hôn mà không nói cho mẹ rất là nghiêm trọng."

Kim Thiện Vũ nói xong lời này cũng cảm thấy có gì đó là lạ, hình như cậu đang ám chỉ ai đó?

Nhưng cũng may Phác Thành Huấn không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng bắt được trọng tâm, hỏi Kim Thiện Vũ: "Em cần tôi làm gì?"

Người thẳng thắn luôn có sự khác biệt, Kim Thiện Vũ cảm thấy yên tâm hơn: "Mẹ bảo em tối nay về nhà ăn cơm. Thế nên em nghĩ, nếu tối nay rảnh, anh có thể về nhà với em không?"

Phác Thành Huấn tiếp tục thẳng thắn: "Được."

Cuộc điện thoại này khiến Kim Thiện Vũ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng giúp cậu hiểu được thế nào niềm vui khi được nói chuyện với ai đó.

Nhờ vậy, sự căng thẳng mà mẹ mang tới cho cậu cũng không còn.

Thậm chí, hiện giờ cậu còn có một loại ảo giác, dường như chuyện này cũng không nghiêm trọng lắm?

Mẹ Kim Thiện Vũ là một người rất dịu dàng, làm việc nhẹ nhàng, nói năng hòa nhã.

Từ bé Kim Thiện Vũ đã rất ngoan, thành tích cũng tốt, thế nên mẹ cậu rất ít khi tức giận trước mặt cậu, cũng hiếm khi phải phê bình cậu. Gặp chuyện gì, mẹ đều giảng giải, phân tích cho Kim Thiện Vũ trước, đến khi nói mãi không hiểu mới...

Nhưng hình như chuyện này chưa từng xảy ra, Kim Thiện Vũ vốn là một đứa trẻ rất nghe lời. Cho dù trong lòng âm thầm phản kháng, ngoài mặt cậu vẫn thể hiện mình nghe theo ý mẹ, điều cậu để ý nhất là khiến mẹ luôn vui vẻ.

Mẹ con hai người có thể được như bây giờ thật sự không hề dễ dàng. Quan hệ giữa hai mẹ con luôn rất tốt, hầu như không hề phát sinh mâu thuẫn.

————

Thời gian trôi qua, màn đêm cứ như vậy buông xuống.

Kim Thiện Vũ đã nói thời gian với Phác Thành Huấn, cậu đúng giờ tan tầm, đang muốn đến cửa công ty đón Phác Thành Huấn, thì xe Phác Thành Huấn đúng lúc ngừng trước mặt cậu.

Phác Thành Huấn bấm cửa sổ xe xuống, kêu Kim Thiện Vũ : "Lên xe."

Kim Thiện Vũ không lên luôn mà ghé vào cửa sổ xe, nói: "Để em tự lái xe đi, không tí nữa lại phải quay lại đây lấy xe về."

Phác Thành Huấn không đồng ý: "Lần đầu tiên về nhà đã đi hai xe, như thế không ổn lắm."

Kim Thiện Vũ ậm ừ, mỗi người ngồi một xe đúng là có vẻ xa cách, nhỡ bị mẹ biết cũng không hay.

Thế nên cậu liền mở cửa xe, ngồi vào: "Cám ơn anh."

Phác Thành Huấn: "Không có gì."

Kim Thiện Vũ: "Anh suy nghĩ rất chu đáo."

Hình như Phác Thành Huấn chỉ coi đây là chuyện nhỏ: "Ừ."

Xe nhanh chóng rời khỏi đoạn đường này. Không lâu sau, di động của Kim Thiện Vũ vang lên, là mẹ cậu gọi.

Trước đó, Kim Thiện Vũ đã nhắn WeChat cho mẹ, báo rằng cậu sẽ dẫn Phác Thành Huấn về cùng.

Để khiến cho bầu không khí khi gặp mặt bớt ngượng ngùng, cậu còn tóm tắt bản giới thiệu sơ lược của Phác Thành Huấn rồi gửi cho mẹ, sau đó thêm thắt một chút về đời sống sinh hoạt của cả hai.

Anh ấy tên là Phác Thành Huấn.

Anh ấy làm cái này.

Anh ấy là học trưởng trường con.

Quen nhau không dài, nhưng đối với con rất tốt.

Sau đó là khen đủ thứ, như vậy như vậy.

"Tiểu Vũ à," mẹ cậu bên kia hỏi: "Vị kia của con có ăn kiêng hay không, mẹ mua chút đồ ăn, mới nhớ tới lỡ may cậu ấy lại không thích ăn."

Kim Thiện Vũ nghĩ đến ngày đó cùng Phác Thành Huấn ăn lẩu, Phác Thành Huấn đã có nói, trả lời mẹ: "Không ăn kiêng, anh ấy ăn được hết ạ."

Mẹ: "Vậy là tốt rồi, các con khi nào đến?"

Kim Thiện Vũ: "Khoảng chừng nửa tiếng nữa ạ."

Mẹ: "Được, mẹ bên này cũng cần nửa tiếng là làm xong cơm."

Kim Thiện Vũ: "Vâng."

Sau khí cúp điện thoại, cậu đột nhiên a một tiếng, quay đầu nhìn Phác Thành Huấn: "À thì, chúng ta nên đến siêu thị."

Phác Thành Huấn khó hiểu: "Làm gì?"

Kim Thiện Vũ liếm môi: "Lần đầu tiên anh tới nhà em chắc cần mua ít đồ."

Phác Thành Huấn lắc đầu: "Không cần, tôi mua rồi."

Kim Thiện Vũ à một tiếng, lại ồ một tiếng: "Cảm ơn ạ."

Phác Thành Huấn khe khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Kim Thiện Vũ, thoạt nhìn hình như có chút không vui: "Em rất khách khí."

Kim Thiện Vũ gãi gãi đầu, không biết mình lại chọc đến giây thần kinh nào của vị tiên sinh này.

Xe rất nhanh đã dừng dưới lầu, Kim Thiện Vũ xuống xe, Tiểu Trần cũng đến mở cửa xe cho Phác Thành Huấn, sau đó ba người cùng nhau đến cốp xe, Tiểu Trần mở cốp xe.

Nhìn thấy đồ trong cốp xe, Kim Thiện Vũ kinh ngạc quào một tiếng.

Kim Thiện Vũ: "Mua nhiều như vậy luôn ạ?"

Phác Thành Huấn nói: "Chuyện xảy ra đột nhiên, chỉ có thể nghĩ đến cái gì liền mua cái đó."

Kim Thiện Vũ hít vào một ngụm khí lạnh.

Tiểu Trần lấy từng túi quà tặng ra, đếm qua loa một chút thì có đến tám túi.

Đồ trang điểm, đồ ăn, rượu, mỹ phẩm dưỡng da......

Thoạt nhìn rất loạn, đúng thật là nghĩ đến cái gì liền mua cái đó.

Phác Thành Huấn hỏi Kim Thiện Vũ: "Tiểu Trần có thể đến nhà em không?"

Kim Thiện Vũ nghĩ nghĩ, cậu cũng không biết rõ nữa: "Chắc là được."

Nhưng Tiểu Trần lại nói: "Phác tổng, tôi hình như không quá tiện đâu."

Nào có người lần đầu tiên đi gặp mẹ chồng còn đi cùng tài xế.

Lại nói Tiểu Trần một thân âu phục, chưa chắc nghĩ là tài xế, có khi còn nghĩ rằng là vệ sĩ.

Chuyện này dọa mẹ cậu thì không tốt.

"Nhưng tôi có thể giúp hai người xách mấy thứ này lên." Tiểu Trần đề nghị.

Phác Thành Huấn gật đầu, không có ý kiến.

Nếu Tiểu Trần không đến nhà cậu, khi lên thang máy, Kim Thiện Vũ hỏi Tiểu Trần: " Anh ăn cơm tối chưa?"

Tiểu Trần nói: "Chưa."

Kim Thiện Vũ quan tâm: "Vậy anh nhớ ăn."

Kim Thiện Vũ chỉ căn cứ vào quan hệ với người bên cạnh, cũng bởi vì Tiểu Trần là tài xế của Phác Thành Huấn, cho nên Kim Thiện Vũ mới quan tâm một chút.

Nhưng lời này Phác Thành Huấn nghe được thì không nghĩ đến như vậy.

Anh lơ đãng nhíu nhíu mày, cũng tự hỏi, chồng của mình vì sao lại đột nhiên quan tâm Tiểu Trần như vậy?

Tiểu Trần giống người sẽ không biết đi ăn cơm à?

Còn nữa.

Kim Thiện Vũ chưa từng quan tâm đến vấn đề cơm tối của anh.

Thang máy đinh một tiếng đánh gãy suy nghĩ của Phác Thành Huấn, anh ngẩng đầu nhìn thang máy mở ra.

Kim Thiện Vũ là chủ nhà nên để hai người ra thang máy trước là hợp lý, nhưng Tiểu Trần là tài xế có tu dưỡng (2) của mình, một hai phải là người ra cuối cùng.

Cứ tranh giành như vậy, Phác Thành Huấn đứng ở cửa thang máy, nhìn hai người bên trong lui qua lui lại, lui lại lui qua

Trong lòng Phác Thành Huấn rất khó chịu.

Tay Kim Thiện Vũ còn đặt trên vai Tiểu Trần.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Kim Thiện Vũ nhanh chóng ấn mở cửa.

Cậu không từ chối nữa, bước ra ngoài trước.

"Bên này." Kim Thiện Vũ một bên tìm chìa khóa, một bên dẫn theo hai người đến nhà mình.

Nhưng cửa nhà cũng không có khóa, có lẽ là mẹ cậu cố ý mở ra chờ bọn họ trở về.

Kim Thiện Vũ mở cửa ra, bước vào hô lớn: "Mẹ."

Kim mẹ rất nhanh đã đi ra, nhìn thấy cửa có ba người liền có chút ngẩn người.

Con trai của mình cả ngày một thân quần áo thường ngày thật ra không có gì, nhưng hai người còn lại, đều mặc âu phục.

Một vị so với Kim Thiện Vũ có thấp hơn chút, thoạt nhìn rất thân thiết, trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ.

Một vị khác so với Kim Thiện Vũ cao hơn nửa cái đầu, rất cao quý, cũng rất đẹp trai.

Kim mẹ không dám tùy tiện phán đoán, đành phải nói một câu: "Tới rồi." Rồi nhìn đến đồ trong tay của Tiểu Trần, nói: "Còn mua nhiều đồ như vậy sao."

Tiểu Trần nhìn mẹ Kim cười cười: "Xin chào cô, tất cả đều là Phác tổng mua."

Mẹ Kim à một tiếng, rốt cuộc cũng đã hiểu.

Mẹ Kim né người qua một bên: "Vào đi vào đi."

Kim Thiện Vũ lấy mấy cái túi từ trong tay Tiểu Trần, đặt sang bên cạnh.

Tiểu Trần nói: "Vậy tôi không quấy rầy nữa."

Mẹ Kim thấy thế tò mò: "Ôi chao, cháu cứ thế mà đi à? Ở lại ăn cơm đã chứ."

Tiểu Trần cười: "Cảm ơn cô, cháu còn có việc ạ."

Mẹ Kim gật gật đầu: "Vậy lần sau tới nhé."

Tiểu Trần dạ một tiếng rồi rời đi.

Kim Thiện Vũ đeo dép ở trong nhà rồi đi vào, ở một bên chờ, chờ đến khi Phác Thành Huấn thật lâu vẫn chưa vào Thiện Vũ mới ý thức được chuyện Phác Thành Huấn có khiết phích.

Nhưng trong nhà trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm thấy đôi dép mới.

Mẹ cậu còn ở một bên cười chờ.

Kim Thiện Vũ dịch qua một chút, nói với mẹ: "Mẹ đi rót nước đi ạ."

Mẹ Kim: "Nước à? Để mẹ pha trà."

Kim Thiện Vũ chỉ muốn mẹ tránh đi: "Trà cũng được, mẹ rót chưa ạ?"

"Ừ." Mẹ vỗ vỗ vai cậu: "Để mẹ rót chút trà cho hai đứa."

Kim Thiện Vũ thở phào nhẹ nhõm: "Vâng ạ."

Đứng lâu như vậy, Phác Thành Huấn còn chưa tiến vào, quả nhiên anh đang khó xử nhìn đôi dép ở cửa.

Kim Thiện Vũ tháo đôi dép của mình ra, đặt ở cửa.

Giọng Kim Thiện Vũ không lớn, tới gần một chút: "Đây là giày của em, chưa ai đi đâu," Kim Thiện Vũ nghĩ nghĩ, vẫn là bổ sung: "Nếu không được để em đi mua cho anh một đôi, siêu thị rất gần đây."

Phác Thành Huấn lắc đầu, thỏa hiệp đeo dép của Kim Thiện Vũ vào: "Không cần."

Bởi vì đã có thời gian chuẩn bị, hai người vừa vào không lâu đã có thể ăn cơm.

Mẹ Kim cho đã dọn xong chén đũa, đi ra gọi hai người từ phòng khách tới ăn cơm.

Kim Thiện Vũ cùng Phác Thành Huấn đi qua.

Nói thật, trong lòng Kim Thiện Vũ có chút sợ.

Đầu tiên cậu cảm thấy quan hệ của cậu cùng Phác Thành Huấn đều chưa được xử lý tốt, không tiến không lùi.

Tuy rằng từ nãy đến giờ, thái độ của mẹ đều vui vẻ, dáng vẻ rất hiếu khách, nhưng dường như Kim Thiện Vũ có thể cảm nhận được sự buồn bã trong mắt mẹ.

Không biết là vì cậu giấu bà hay do cậu đã kết hôn.

Mọi người yên lặng ăn cơm, bởi vì có thêm một người, ba người đều có vẻ khó xử.

Kim Thiện Vũ cho rằng tình trạng của buổi gặp mặt này sẽ luôn như vậy, không ngờ mẹ lại là người mở lời.

"Hai đứa lấy giấy đăng ký kết hôn khi nào?"

Kim Thiện Vũ đã chuẩn bị sẵn, nghe mẹ hỏi vậy, cậu lập tức lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn trong túi ra.

Mẹ Kim nhìn thoáng qua: "Đã kết hôn nhiều ngày vậy sao?"

Bà lại hỏi: "Hai đứa biết nhau khi nào? Sao trước giờ mẹ chưa nghe con nói gì."

Kim Thiện Vũ nuốt nước bọt.

Lúc này, Phác Thành Huấn đột nhiên lên tiếng.

"Thưa cô." Phác Thành Huấn đặt đũa xuống, vô cùng nghiêm túc nói: "Tuy con và Kim Thiện Vũ quen nhau không lâu, nhưng bọn con đều cảm thấy đối phương rất phù hợp. Con và em ấy ở bên nhau rất thoải mái, con rất muốn ở bên cạnh em ấy, vậy nên mới đưa ra ý tưởng kết hôn."

Vẻ mặt Kim Thiện Vũ tràn đầy nghi hoặc.

Phác tiên sinh, anh bị sao thế?

Đây là sao chép đáp án hả?

(1) : Gợn sóng bất kinh – chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố

(2): Tu dưỡng – chỉ phẩm chất, đạo đức, khí chất và sự lĩnh ngộ đối với sinh mệnh của một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com